“Lão yêu quái nào, không có ai nói lời này!” Cô gái sắc mặt đại biến, vội vàng cười miễn cưỡng, cúi đầu thấp xuống, không dám liếc mắt nhìn qua.
Hàn Lập cười khẽ một tiếng, không có cùng tiểu cô nương này so đo, mà ánh mắt phát lạnh nhìn về phía lão giả.
Khuôn mặt của lão giả đồng dạng cũng kinh hoảng thất thố.
Hắn thực sự không biết lời nói vừa rồi Hàn Lập nghe được bao nhiêu, trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, những từ ngữ được chuẩn bị kỹ trước kia cũng không dám nói ra.
“Không nghĩ tới tiền bối đã tới nhanh như vậy. Vãn bối còn tưởng phải đợi tối thiểu là hơn hai cảnh giờ nữa. Vãn bối sẽ đưa cho tiền bối quyển sách kia”.
Lão giả dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải cố gượng tinh thần để ứng phó với vẻ bất thiện của Hàn Lập, vừa mở miệng liền rất thông minh lập tức đề cập đến quyển sách, hi vọng có thể làm Hàn Lập hạ lửa giận.
“Tốt, lấy đem qua đây” Ánh mắt Hàn Lập như đao kiếm sau khi nhìn chòng chọc lão giả một lát, rút cuộc lạnh lùng nói.
Điều này làm cho lão đem tâm trạng tạm thời trở lại bình thường, theo suy nghĩ của lão thì đối phương ít nhất sẽ không lập tức phát tiết tức giận.
Lão trong miệng vội vàng đáp lời, người liền hướng phòng bên cạnh đi đến. Mà cô gái kia thấy vậy thì cước bộ cũng động đậy muốn cùng đi nhưng bị hắn dùng ánh mắt chế trụ lại.
Cười nói gì đi chứ.
Nếu hai người đều rời đi thì không phải đã cố ý làm đối phương tức giận sao chứ. Sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng ông cháu bọn họ muốn giở thủ đoạn, mà lão giả hiện nay đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm không thực tế ở trong đầu, sợ sẽ làm Hàn Lập sinh ra hiểu lầm.
Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, đành phải ở lại trong phòng, một câu cũng không dám nói, đứng tại chỗ với Hàn Lập.
Động tác lão giả cực kỳ khéo léo, đảo mắt đã cầm một cái hộp gỗ cũ kĩ bị hư hại đi đến, xem ra là quyển sách phải ở trong đó mới đúng.
“Tiền bối, công pháp thu liễm hơi thở của hai ông cháu ta chính là học được từ trong quyển sách này, xin mời tiền bối nhìn qua một chút, xem có điểm tác dụng nào hay không?” Lão giả đi vài bước đến trước Hàn Lập, vẻ mặt cung kính nói, nhẹ nhàng mở hộp gỗ, lộ ra một quyển sách bằng da màu vàng nhưng đã biến thành đen, rồi đưa cho Hàn Lập.
Vừa thấy sách này thì đã biết nó là một cổ vật niên đại rất lâu.
Hàn Lập nheo nheo mắt, sau khi nhìn vài lần quyển sách trên tay đối phương, liền gật gật đầu đón lấy nó.
Tuy vì niên đại quá lâu nên màu đã bị biến đổi, nhưng khi ngón tay Hàn Lập chạm vào trang bìa thì có cảm giác trơn nhẵn, hơn nữa còn phảng phất vô cùng cứng cáp.
Xem ra tài liệu của nó không phải bình thường, mà là do da của một yêu thú nào đó đặc chế ra. Nếu không cũng không có khả năng lâu như thế mà còn có thể bảo tồn.
Hàn Lập khẽ vuốt quyển sách trong chốc lát, sau khi trầm ngâm một chút mới chậm rãi giở ra.
Sau khi đưa mắt nhìn đại khái vài lần, Hàn Lập liền nhíu mày.
Quyển sách này vừa lật ra thì đập vào mắt hắn chính là một loại thượng cổ văn tự nào đó rất lạ lẫm, Hàn Lập có thể khẳng định rằng hắn căn bản là không biết, cũng chưa bao giờ nhìn thấy thứ tương tự ở trong tàng thư của Hoàng Phong cốc.
Một khi đã không biết, Hàn Lập sẽ không lãng phí thời gian, mà là nhanh chóng lật ra phần phía sau của quyển sách.
Kết quả tại hai trang cuối cùng, hắn rút cuộc phát hiện ra tựa hồ có người đưa thêm vào một bộ vô danh khẩu quyết, mà nó viết bằng văn tự hiện dùng, không giống như tu tiên giới hay dùng một loại chữ viết cổ, làm hắn dễ dàng đọc hiểu.
Trong lòng Hàn Lập biết đây là bộ công pháp thu liễm hơi thở kia, nên không khách khí tĩnh tâm suy ngẫm.
Sau thời gian một bữa cơm, Hàn Lập liền từ từ khép sách lại, trên mặt lộ ra thần sắc có vài phần đăm chiêu.
Mà lão giả ở một bên vẫn thủy chung không dám thở mạnh, tim lại đập thình thịch, biết giờ phút này chính là thời điểm quyết định vận mệnh của ông cháu họ. Đối phương sẽ xử trí bọn họ như thế nào thì cũng chỉ ở tại ý nghĩ trong lúc này.
Hàn Lập không để ý đến tâm tính khẩn trương của lão giả, liền không sợ không vội lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc, vừa khéo thu vào.
Sau đó hắn mới quay mặt bình thản nói với lão giả.
“Quyển sách này ta thu lấy. Hiên tại hai ông cháu ngươi muốn đổi lại cái gì, có thể nói cho ta nghe, nếu có thể ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các ngươi”.
Thanh âm Hàn Lập không lớn nhưng đến tai lão giả cùng cô gái lại giống như âm thanh của tự nhiên rất dễ nghe.
Hai người lúc này biết rằng chẳng những bảo vệ được mạng nhỏ, xem ra còn có chỗ tốt, không khỏi đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Tiền bối, có đúng là sẽ thương lượng với ông cháu ta một chút?” Sau khi nguy cơ qua đi, lão giả lại muốn có được ích lợi lớn nhất cho lần trao đổi này, hấp tấp hướng Hàn Lập cười nói.
Phải biết rằng trước khi Hàn Lập đến, ông cháu bọn họ hai người rõ ràng là rất sợ hãi đối phương giết người diệt khẩu, căn bản không nghĩ đến sự tình thương lượng để trao đổi vật phẩm.
Bây giờ nghe hắn hỏi như vậy nên tự nhiên có chút thất thố.
Hơn nữa hiện tại thấy Hàn Lập không phải là loại tiểu nhân trở mặt vô tình nên lão giả cũng bạo gan.
“Tùy các ngươi, thời gian không quá lâu là được”.
Hàn Lập bởi vì tìm được một bộ bí quyết cực kỳ hữu dụng cùng với một quyển sách cổ thần bí nên tâm tình rất tốt, không thèm để ý phất phất tay nói.
“Đa tạ tiền bối hậu ái! Hai người bọn ta chỉ cần một chút thời gian là được” Lão giả vui mừng hớn hở nói.
Sau đó lão lập tức lôi kéo cô gái đi ra ngoài phòng, hai người bắt đầu to to nhỏ nhỏ.
Hàn Lập thấy vậy khẽ cười.
Tuy hắn có thể dễ dàng ra tay tiêu diệt hai người này, nhưng Hàn Lập tự phụ mình không phải là người cùng hung cực ác, nếu không cần thiết thì hắn sẽ không làm loại chuyện nói không giữ lời đó.
Sau một lát lão giả với cô gái mang theo vẻ mặt cổ quái đi đến, bộ dáng tựa hồ có chút bất an.
Hàn Lập thấy tình hình có điểm kỳ quái nhưng trong miệng vẫn hỏi:
“Hai người bọn ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tiền bối, ông cháu ta đã thương lượng qua, cháu gái tại hạ không muốn vật ngoại thân, nhưng có một yêu cầu táo bạo mong tiền bối có thể thành toàn.” Sau khi trù trừ lão giả mới cắn răng nói ra một câu làm Hàn Lập ngoài ý muốn.
“Yêu cầu gì?” Hàn Lập nhíu mày, chậm rãi hỏi.
Chẳng biết vì sao trong lòng hắn lúc này đột nhiên lại có cảm giác phiền toái.
Lão giả trở nên chần chờ cho đến khi thấy Hàn Lập không lộ ra vẻ gì mới hàm hàm hồ hồ nói ra vài lời.
“Kỳ… kỳ thật cháu gái tại hạ thực sự ngưỡng mộ tu vi thâm hậu, công pháp cao thâm của tiền bối. Muốn… muốn bái làm đồ đệ của người, nguyện ý từ nay về sau phục thị tiền bối. Mong rằng với lòng thành tâm của cháu gái lão thì tiền bối có thể đáp ứng”.
Sau khi lão giả lắp bắp nói xong, cô gái rất thông minh liền vội vàng bái lạy Hàn Lập, dập đầu một cái mạnh mẽ xuống đất. Hàn Lập căn bản không ngờ sự tình lại như vậy, nên sau khi kinh hãi liền lập tức trở nên dở khóc dở cười.
Bắt hắn thu nhận đồ đệ, việc này không phải là giỡn chơi chứ hả? Chính hắn tại trong tu tiên giới còn rón rón rén rén, không thể tự bảo vệ được, sao còn có thể mang thêm trẻ nít được.
Hắn khẳng định sẽ không đáp ứng việc này.
Chẳng qua lời nói không thể thu lại được, tư chất của tiểu cô nương hắn chưa có kiểm tra cẩn thận nhưng cũng không tệ. Nếu không với tuổi còn ít cũng sẽ không luyện đến cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng sáu. Lúc trước hắn đã phải điên cuồng ăn đan dược mới có thể tiến đến mức này.
Như vậy xem ra, để cho tiểu cô nương này sống trong sự hỗn loạn ở cấp thấp của tu tiên giới, tựa hồ có chút đáng tiếc. Tuy hắn vẫn không thể thu nàng làm đồ đệ nhưng có thể giới thiệu cho một người sư phụ. Khó có được một tiểu cô nương có bộ dáng tinh quái, hắn sẽ không bỏ đi cơ duyên này.
Hàn Lập nhớ rõ ràng vị tiểu lão nhân Mã sư huynh đến nay còn chưa có thu môn hạ.
Thêm nữa, sau khi hắn hoàn toàn rời khỏi Bách Dược viên, liền gặp qua Mã sư huynh một lần và nghe phàn nàn rằng lão phải tự mình đi trông coi vườn thuốc, sớm biết thế thì đã thu lấy một đồ đệ ngoan hiền cho rồi.
Hôm nay vị tiểu cô nương vừa nhìn đã biết là cực kỳ băng tuyết thông minh, nếu đích xác tư chất không kém thì cũng không ngại giới thiệu thử một lần cho Mã sư huynh. Lão có vừa lòng hay không, có nguyện ý thu nhận hay không, đó là sự tình không liên quan đến hắn.
Hàn Lập nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, làm lão giả cùng cô gái nghĩ rằng hắn thực sự xem xét việc thu nhận, không khỏi đều lộ ra vẻ hưng phấn.
“Đi tới đây, để ta xem tình huống linh căn của ngươi” Hàn Lập phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, hướng cô gái vẫy tay ra hiệu, bình tĩnh nói.
“Dạ, tiền bối!”
Cô gái có vẻ cực kỳ nhu thuận, cung kính đáp ứng, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước người Hàn Lập, chủ động đưa cổ tay mềm mại trắng nõn ra, một chút ý tứ ngượng ngùng liền xuất hiện.
Hàn Lập duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay ngọc ngà của cô gái, bắt đầu đưa linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu động, sau đó không lâu liền buông tay.
“Song linh căn, tư chất đích thật rất tốt!” Hàn Lập giương mắt nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, thì thào lẩm bẩm.
Cô gái cùng lão giả nghe hắn nói như thế, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, nghĩ rằng Hàn Lập sẽ đáp ứng việc bái sư.
Nhưng lời hắn đột nhiên chuyển biến nói:
“Đáng tiếc chính là ta không thu đồ đệ. Nếu không bằng vào tư chất của ngươi, làm đồ đệ của ta vậy là đủ rồi”.
Lời của Hàn Lập lập tức làm cho ông cháu hai người như bị dội gáo nước lạnh, không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
Hàn Lập cười khẽ một tiếng, không có cùng tiểu cô nương này so đo, mà ánh mắt phát lạnh nhìn về phía lão giả.
Khuôn mặt của lão giả đồng dạng cũng kinh hoảng thất thố.
Hắn thực sự không biết lời nói vừa rồi Hàn Lập nghe được bao nhiêu, trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, những từ ngữ được chuẩn bị kỹ trước kia cũng không dám nói ra.
“Không nghĩ tới tiền bối đã tới nhanh như vậy. Vãn bối còn tưởng phải đợi tối thiểu là hơn hai cảnh giờ nữa. Vãn bối sẽ đưa cho tiền bối quyển sách kia”.
Lão giả dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải cố gượng tinh thần để ứng phó với vẻ bất thiện của Hàn Lập, vừa mở miệng liền rất thông minh lập tức đề cập đến quyển sách, hi vọng có thể làm Hàn Lập hạ lửa giận.
“Tốt, lấy đem qua đây” Ánh mắt Hàn Lập như đao kiếm sau khi nhìn chòng chọc lão giả một lát, rút cuộc lạnh lùng nói.
Điều này làm cho lão đem tâm trạng tạm thời trở lại bình thường, theo suy nghĩ của lão thì đối phương ít nhất sẽ không lập tức phát tiết tức giận.
Lão trong miệng vội vàng đáp lời, người liền hướng phòng bên cạnh đi đến. Mà cô gái kia thấy vậy thì cước bộ cũng động đậy muốn cùng đi nhưng bị hắn dùng ánh mắt chế trụ lại.
Cười nói gì đi chứ.
Nếu hai người đều rời đi thì không phải đã cố ý làm đối phương tức giận sao chứ. Sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng ông cháu bọn họ muốn giở thủ đoạn, mà lão giả hiện nay đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm không thực tế ở trong đầu, sợ sẽ làm Hàn Lập sinh ra hiểu lầm.
Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, đành phải ở lại trong phòng, một câu cũng không dám nói, đứng tại chỗ với Hàn Lập.
Động tác lão giả cực kỳ khéo léo, đảo mắt đã cầm một cái hộp gỗ cũ kĩ bị hư hại đi đến, xem ra là quyển sách phải ở trong đó mới đúng.
“Tiền bối, công pháp thu liễm hơi thở của hai ông cháu ta chính là học được từ trong quyển sách này, xin mời tiền bối nhìn qua một chút, xem có điểm tác dụng nào hay không?” Lão giả đi vài bước đến trước Hàn Lập, vẻ mặt cung kính nói, nhẹ nhàng mở hộp gỗ, lộ ra một quyển sách bằng da màu vàng nhưng đã biến thành đen, rồi đưa cho Hàn Lập.
Vừa thấy sách này thì đã biết nó là một cổ vật niên đại rất lâu.
Hàn Lập nheo nheo mắt, sau khi nhìn vài lần quyển sách trên tay đối phương, liền gật gật đầu đón lấy nó.
Tuy vì niên đại quá lâu nên màu đã bị biến đổi, nhưng khi ngón tay Hàn Lập chạm vào trang bìa thì có cảm giác trơn nhẵn, hơn nữa còn phảng phất vô cùng cứng cáp.
Xem ra tài liệu của nó không phải bình thường, mà là do da của một yêu thú nào đó đặc chế ra. Nếu không cũng không có khả năng lâu như thế mà còn có thể bảo tồn.
Hàn Lập khẽ vuốt quyển sách trong chốc lát, sau khi trầm ngâm một chút mới chậm rãi giở ra.
Sau khi đưa mắt nhìn đại khái vài lần, Hàn Lập liền nhíu mày.
Quyển sách này vừa lật ra thì đập vào mắt hắn chính là một loại thượng cổ văn tự nào đó rất lạ lẫm, Hàn Lập có thể khẳng định rằng hắn căn bản là không biết, cũng chưa bao giờ nhìn thấy thứ tương tự ở trong tàng thư của Hoàng Phong cốc.
Một khi đã không biết, Hàn Lập sẽ không lãng phí thời gian, mà là nhanh chóng lật ra phần phía sau của quyển sách.
Kết quả tại hai trang cuối cùng, hắn rút cuộc phát hiện ra tựa hồ có người đưa thêm vào một bộ vô danh khẩu quyết, mà nó viết bằng văn tự hiện dùng, không giống như tu tiên giới hay dùng một loại chữ viết cổ, làm hắn dễ dàng đọc hiểu.
Trong lòng Hàn Lập biết đây là bộ công pháp thu liễm hơi thở kia, nên không khách khí tĩnh tâm suy ngẫm.
Sau thời gian một bữa cơm, Hàn Lập liền từ từ khép sách lại, trên mặt lộ ra thần sắc có vài phần đăm chiêu.
Mà lão giả ở một bên vẫn thủy chung không dám thở mạnh, tim lại đập thình thịch, biết giờ phút này chính là thời điểm quyết định vận mệnh của ông cháu họ. Đối phương sẽ xử trí bọn họ như thế nào thì cũng chỉ ở tại ý nghĩ trong lúc này.
Hàn Lập không để ý đến tâm tính khẩn trương của lão giả, liền không sợ không vội lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc, vừa khéo thu vào.
Sau đó hắn mới quay mặt bình thản nói với lão giả.
“Quyển sách này ta thu lấy. Hiên tại hai ông cháu ngươi muốn đổi lại cái gì, có thể nói cho ta nghe, nếu có thể ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các ngươi”.
Thanh âm Hàn Lập không lớn nhưng đến tai lão giả cùng cô gái lại giống như âm thanh của tự nhiên rất dễ nghe.
Hai người lúc này biết rằng chẳng những bảo vệ được mạng nhỏ, xem ra còn có chỗ tốt, không khỏi đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Tiền bối, có đúng là sẽ thương lượng với ông cháu ta một chút?” Sau khi nguy cơ qua đi, lão giả lại muốn có được ích lợi lớn nhất cho lần trao đổi này, hấp tấp hướng Hàn Lập cười nói.
Phải biết rằng trước khi Hàn Lập đến, ông cháu bọn họ hai người rõ ràng là rất sợ hãi đối phương giết người diệt khẩu, căn bản không nghĩ đến sự tình thương lượng để trao đổi vật phẩm.
Bây giờ nghe hắn hỏi như vậy nên tự nhiên có chút thất thố.
Hơn nữa hiện tại thấy Hàn Lập không phải là loại tiểu nhân trở mặt vô tình nên lão giả cũng bạo gan.
“Tùy các ngươi, thời gian không quá lâu là được”.
Hàn Lập bởi vì tìm được một bộ bí quyết cực kỳ hữu dụng cùng với một quyển sách cổ thần bí nên tâm tình rất tốt, không thèm để ý phất phất tay nói.
“Đa tạ tiền bối hậu ái! Hai người bọn ta chỉ cần một chút thời gian là được” Lão giả vui mừng hớn hở nói.
Sau đó lão lập tức lôi kéo cô gái đi ra ngoài phòng, hai người bắt đầu to to nhỏ nhỏ.
Hàn Lập thấy vậy khẽ cười.
Tuy hắn có thể dễ dàng ra tay tiêu diệt hai người này, nhưng Hàn Lập tự phụ mình không phải là người cùng hung cực ác, nếu không cần thiết thì hắn sẽ không làm loại chuyện nói không giữ lời đó.
Sau một lát lão giả với cô gái mang theo vẻ mặt cổ quái đi đến, bộ dáng tựa hồ có chút bất an.
Hàn Lập thấy tình hình có điểm kỳ quái nhưng trong miệng vẫn hỏi:
“Hai người bọn ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tiền bối, ông cháu ta đã thương lượng qua, cháu gái tại hạ không muốn vật ngoại thân, nhưng có một yêu cầu táo bạo mong tiền bối có thể thành toàn.” Sau khi trù trừ lão giả mới cắn răng nói ra một câu làm Hàn Lập ngoài ý muốn.
“Yêu cầu gì?” Hàn Lập nhíu mày, chậm rãi hỏi.
Chẳng biết vì sao trong lòng hắn lúc này đột nhiên lại có cảm giác phiền toái.
Lão giả trở nên chần chờ cho đến khi thấy Hàn Lập không lộ ra vẻ gì mới hàm hàm hồ hồ nói ra vài lời.
“Kỳ… kỳ thật cháu gái tại hạ thực sự ngưỡng mộ tu vi thâm hậu, công pháp cao thâm của tiền bối. Muốn… muốn bái làm đồ đệ của người, nguyện ý từ nay về sau phục thị tiền bối. Mong rằng với lòng thành tâm của cháu gái lão thì tiền bối có thể đáp ứng”.
Sau khi lão giả lắp bắp nói xong, cô gái rất thông minh liền vội vàng bái lạy Hàn Lập, dập đầu một cái mạnh mẽ xuống đất. Hàn Lập căn bản không ngờ sự tình lại như vậy, nên sau khi kinh hãi liền lập tức trở nên dở khóc dở cười.
Bắt hắn thu nhận đồ đệ, việc này không phải là giỡn chơi chứ hả? Chính hắn tại trong tu tiên giới còn rón rón rén rén, không thể tự bảo vệ được, sao còn có thể mang thêm trẻ nít được.
Hắn khẳng định sẽ không đáp ứng việc này.
Chẳng qua lời nói không thể thu lại được, tư chất của tiểu cô nương hắn chưa có kiểm tra cẩn thận nhưng cũng không tệ. Nếu không với tuổi còn ít cũng sẽ không luyện đến cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng sáu. Lúc trước hắn đã phải điên cuồng ăn đan dược mới có thể tiến đến mức này.
Như vậy xem ra, để cho tiểu cô nương này sống trong sự hỗn loạn ở cấp thấp của tu tiên giới, tựa hồ có chút đáng tiếc. Tuy hắn vẫn không thể thu nàng làm đồ đệ nhưng có thể giới thiệu cho một người sư phụ. Khó có được một tiểu cô nương có bộ dáng tinh quái, hắn sẽ không bỏ đi cơ duyên này.
Hàn Lập nhớ rõ ràng vị tiểu lão nhân Mã sư huynh đến nay còn chưa có thu môn hạ.
Thêm nữa, sau khi hắn hoàn toàn rời khỏi Bách Dược viên, liền gặp qua Mã sư huynh một lần và nghe phàn nàn rằng lão phải tự mình đi trông coi vườn thuốc, sớm biết thế thì đã thu lấy một đồ đệ ngoan hiền cho rồi.
Hôm nay vị tiểu cô nương vừa nhìn đã biết là cực kỳ băng tuyết thông minh, nếu đích xác tư chất không kém thì cũng không ngại giới thiệu thử một lần cho Mã sư huynh. Lão có vừa lòng hay không, có nguyện ý thu nhận hay không, đó là sự tình không liên quan đến hắn.
Hàn Lập nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, làm lão giả cùng cô gái nghĩ rằng hắn thực sự xem xét việc thu nhận, không khỏi đều lộ ra vẻ hưng phấn.
“Đi tới đây, để ta xem tình huống linh căn của ngươi” Hàn Lập phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, hướng cô gái vẫy tay ra hiệu, bình tĩnh nói.
“Dạ, tiền bối!”
Cô gái có vẻ cực kỳ nhu thuận, cung kính đáp ứng, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước người Hàn Lập, chủ động đưa cổ tay mềm mại trắng nõn ra, một chút ý tứ ngượng ngùng liền xuất hiện.
Hàn Lập duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay ngọc ngà của cô gái, bắt đầu đưa linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu động, sau đó không lâu liền buông tay.
“Song linh căn, tư chất đích thật rất tốt!” Hàn Lập giương mắt nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, thì thào lẩm bẩm.
Cô gái cùng lão giả nghe hắn nói như thế, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, nghĩ rằng Hàn Lập sẽ đáp ứng việc bái sư.
Nhưng lời hắn đột nhiên chuyển biến nói:
“Đáng tiếc chính là ta không thu đồ đệ. Nếu không bằng vào tư chất của ngươi, làm đồ đệ của ta vậy là đủ rồi”.
Lời của Hàn Lập lập tức làm cho ông cháu hai người như bị dội gáo nước lạnh, không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
/2449
|