Bỗng nhiên, quỷ trảo của gã thiếu niên lật lên, một đạo lục mang bắn ra, nghênh đón đạo hào quang.
Một tiếng nổ thật lớn!
Điện hồ hai màu đen, vàng bạo phát, đan vào với nhau tạo thành một quả cầu lôi điện thật lớn, không cái nào nhường cái nào, vang lên âm thanh sấm sét làm đại sảnh bị chấn động vang lên tiếng ông ông, thanh thế cực kỳ kinh người.
Ánh mắt của Hàn Lập đột nhiên co rút lại!
“Thiên Lôi trúc” pháp bảo của đối phương cũng do loại trúc này tạo thành, điều này làm cho hắn trong lòng cả kinh.
Chẳng lẽ là ……
Hàn Lập dường như nghĩ ra được cái gì đó, ngưng thần nhìn lục mang do thiếu niên phóng ra.
Trong hào quang điện hồ chói mắt có một mũi tên màu xanh biếc dài hơn một thước tỏ chiến đấu cực kỳ kịch liệt với thanh cự kiếm do bảy thanh “Thanh Trúc Phong Vân kiếm” hóa thành mà không có chút yếu thế nào.
Các tia lôi điện do mũi tên bắn ra không giống như của cự kiếm, màu vàng phảng phất như không có, ngược lại còn pha lẫn với màu đen nồng đậm, giống như bị một loại tà pháp nào đó tế luyện qua.
Mặc dù như thế nhưng lôi điện màu đen có uy lực vô cùng lớn, xen lẫn và chiếm thế thượng phong khi đan xen vào lôi quang màu vàng.
Nhìn thấy vậy Hàn Lập không khỏi khẽ thở ra buồn bực.
Không nghĩ tới điều hoài nghi lúc đầu lại là thật.
Khi vừa nhìn thấy mũi tên cắm vào đầu lâu của bạch cốt thì hắn đã cảm thấy khí tức mà nó phát ra có chút quen thuộc, rất giống với Kim Lôi trúc do hắn bồi dưỡng thành. Nhưng màu sắc nó có chút đen và thỉnh thoảng lộ ra tà khí nhè nhẹ, điều này làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ.
Dù sao theo hắn biết thì Kim Lôi Trúc cũng đã xuất hiện một lần ở Loạn Tinh Hải, sau đó biến mất không biết bao nhiêu năm. Sao lại xảo hợp thấy được, điều này làm cho hắn thật sự có chút khó tin.
Nhưng hôm nay xem ra, mũi tên ám toán đối phương lúc trước chẳng những là do Kim Lôi trúc chế thành mà còn bi lão quỷ đem đi luyện hóa thành pháp bảo, việc này thực sự là một chuyện buồn cười.
Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, nhịn không được lộ ra một tia trào phúng.
Nhưng hắn bỗng nghĩ lại, nếu lúc đầu lão quỷ thừa dịp mình đang quan sát bạch cốt thì đột nhiên sử dụng mũi tên bắn ra thì với khoảng cách ngắn như thế hắn sẽ tiêu tùng không thể nghi ngờ.
Cùng với sự xuất hiện của ý niệm này hắn không khỏi càng nghĩ càng sợ hãi, đồng thời mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra không ngừng.
Về phần Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không địch lại mũi tên đó xem ra không có gì là kỳ quái cả.
Bởi vì thời gian tu luyện của phi kiếm quá ngắn, hoàn toàn chỉ dựa vào năng lực Kim Lôi Trúc để chiến đấu nên còn lâu mới so được với pháp bảo của đối phương.
Nếu thời gian bồi luyện của bảy thanh phi kiếm này lâu hơn thì một kiện pháp bảo Kim Lôi trúc của đối phương tuyệt đối không thể chống lại được.
Nhưng sau khi dò xét biết được đối phương thực sự có biện pháp đối phó với "Ích Tà Thần Lôi" thì Hàn Lập cũng không muốn cùng đối phương đánh với nhau tới mức sống chết.
Dù sao từ khi bóng xanh xuất hiện cho đến hiện tại khi hắn biến thành thiếu niên, Hàn Lập vẫn không thăm dò được tu vi chân chính của đối phương.
Người này xảo trá giảo hoạt, một thân tà pháp ma công lại càng quỷ dị thâm độc, khó lòng phòng bị.
Nếu mạnh tay tấn công thì cho dù hắn còn có sát chiêu là hơn vạn con Phệ Kim trùng thì cũng không nắm chắc có thể thủ thắng.
Nghĩ lại, vừa rồi đối phương đột nhiên dừng tay đưa ra đề nghị vì biết được hắn có nhiều pháp bảo lợi hại và công pháp cổ quái nên cũng có chút kiêng kị.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập không nói một lời liền hướng tới thanh cự kiếm phất tay một cái
Ngay tức khắc ầm một tiếng, cự kiếm phân giải thành bảy thanh tiểu phi kiếm bay vụt về phía Hàn Lập
Thiếu niên thấy vậy, hàn mang trong mắt hơi loé lên, sau khi do dự một chút cũng không đem pháp bảo mũi tên truy kích mà đồng dạng triệu hồi nó về.
"Các hạ nếu thật sự là sư phụ của Cực Âm tổ sư, vậy chẳng phải hơn ngàn tuổi rồi sao?" Hàn Lập sau khi thu phi kiếm trở về, liền lãnh đạm hỏi với vẻ không tin.
"Ta khi chưa bắt đầu tu luyện Huyền Hồn đại pháp thì đã sống hơn sáu trăm năm. Sau đó hóa thành Huyền hồn thân thể mặc dù không biết trải qua bao nhiêu năm nhưng có lẽ cũng được bốn, năm trăm năm rồi. Cũng may mắn là ta tán hết Nguyên Anh, chuyển qua tu luyện nó nếu không với chính thân thể đó có lẽ ta đã sớm toạ hoá rồi." Thiếu niên cúi đầu nhìn, khôi phục lại thái độ bình thường, lãnh đạm nói.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng cũng hết nói nổi!
Nếu lời của đối phương là chính xác thì lão ta thật sự chính là "lão quỷ ngàn năm” a!
Nhưng đồng thời, Hàn Lập cũng nổi lên hứng thú đối với Huyền hồn luyện yêu đại pháp. Có thể đột phá hạn chế về tuổi thọ của đối phương thì hắn tự nhiên có điểm động tâm.
Vì vậy khẩu khí của Hàn Lập thấp xuống: “Nói như vậy tại hạ phải kêu các hạ một tiếng là tiền bối rồi!”
Thiếu niên nghe xong quét cặp mắt liếc Hàn Lập một cái, có lẽ là nhìn thấy Hàn Lập cũng không thật tâm liền cười lạnh một tiếng:
"Tiền bối? Năm đó ta tung hoành Tu tiên giới nhiều năm nhưng không nghĩ mình lại rơi vào cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay cả cơ hội nhập vào lục đạo luân hôi cũng không có chỉ vì muốn tìm cho ra hai tên nghịch đồ để báo đại cừu! Nếu ngươi không nói rõ ràng lai lịch của mình thì ta cho dù liều mạng tổn hao một ít nguyên khí, cũng sẽ không để ngươi còn sống mà đi ra khỏi đây!”
Giọng nói của hắn rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý tứ tàn nhẫn, băng lãnh.
Hàn Lập nở nụ cười khổ, suy nghĩ một chút liền nói:
“Tiền bối hỏi vãn bối, vậy có phải vãn bối quá thiệt thòi hay không? Vãn bối đồng dạng cũng có chút nghi vấn, không biết tiền bối có thể giải đáp một chút được không?”
Nghe xong lời này của Hàn Lập, thiếu niên hơi rung động, nhưng lập tức ngửa đầu cười phá lên.
"Tốt, rất tốt! Ta có thế đáp ứng điều kiện này của ngươi, tuy nhiên ta sợ rằng ngươi biết quá nhiều thì mạng nhỏ cũng khó mà bảo trụ được.”
Thần thái cuồng ngạo của thiếu niên lộ ra.
"Hắc hắc, điều này không cần tiền bối lo lắng, nếu tại hạ không đoán sai thì tu vi hiện tại của tiền bối cao lắm là Kết Đan hậu kỳ, tại hạ hoàn toàn có khả năng ứng phó được.” Hàn Lập hỏi dò xét, đồng thời cũng cẩn thận chú ý vẻ mặt của đối phương.
Nhưng thiếu niên cười lạnh vài tiếng, cũng không có lộ ra cái gì khác lạ khiến cho Hàn Lập trong lòng chửi thầm một câu “Lão hồ ly!”.
"Hãy bớt sàm ngôn đi. Ngươi nói sở học của mình là từ một khối ngọc giản, mà không phải là môn hạ của hai tên nghịch đồ kia, vậy đem ngọc giản lại đây cho ta xem qua một chút.”
Thiếu niên băng lãnh nói với bộ dáng hung hăng.
Hàn Lập nhíu mày, trù trừ một chút rồi đưa tay tìm tòi trong túi trữ vật rồi ném ra.
Một khối ngọc giản màu trắng đục bay về phía gã thiếu niên.
Gã thiếu niên cũng không có trực tiếp lấy tay đón lấy, mà khoát tay một cái, một đoàn hắc khí biến thành một con hắc xà há mồm chụp lấy ngọc giản rồi bay tới trước người hắn.
Thân thể của thiếu niên bất động, chỉ có huyết quang hai mắt lóe lên, nhìn chằm chằm ngọc giản.
Trong chốt lát, dị quang trong mắt hắn biến mất, tiếp theo một ngón tay khe khẽ bắn ra, keng một tiếng, ngọc giản như một mũi tên phóng trở về phía Hàn Lập, sau đó chậm rãi nói:
"Ngươi lúc trước làm sao mà có được cái này, ta muốn nghe một chút! Chỉ dựa vào nó cũng không đủ nói rằng, ngươi và hai tên nghịch đồ của ta không có quan hệ với nhau."
Nghe xong lời này, Hàn Lập mỉm cười không có trả lời mà lại hỏi ngược lại:
"Tiền bối thần thông cái thế, nhất định danh tiếng năm xưa không nhỏ, có thể nói cho vãn bối nghe danh tính được hay không?”
Gã thiếu niên thấy Hàn Lập không trả lời, mà hỏi ngược vặn lại mình, trong lòng đại nộ, ở giưa hai chân mày lộ ra một tia âm lệ.
Nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì liền lạnh lùng trả lời:
"Lão phu là Huyền Cốt thượng nhân Tiêu Sá, không biết ngươi đã từng nghe qua tên này chưa?"
"Huyền Cốt thượng nhân?"
Hàn Lập nghe xong, trầm ngâm một hồi, thực sự là mình không biết đại danh này.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngược lại thong dong nói:
"Nếu tiền bối cho rằng ngọc giản không đủ chứng minh được thân phận của tại hạ, vậy công pháp đó cũng không phải là các hạ nhất mạch tương truyền, với sự lịch duyệt của tiền bối hẳn là có thể nhận ra mới phải, tiền bối đánh giá cẩn thận thêm lần nữa xem!" Nói xong, Hàn Lập liền đem Thanh Nguyên kiếm quyết tăng lên cực hạn, thanh quang trên người phát ra chói mắt, cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn trực tiếp.
Tiếp theo Hàn Lập búng mười ngón tay, bảy, tám đạo Thanh Nguyên kiếm quang xuất hiện, công kích lên vách tường bên cạnh, xuyên thủng mấy lỗ to bằng cái bát.
"Về phần lai lịch cái ngọc giản này rất đơn giản, trước đây vãn bối giết một tên tà tu và từ trên mình hắn vô tình thu được, nếu như vậy mà tiền bối vẫn không tin thì vãn bối cũng không còn gì để giải thích, chỉ còn cách đánh một trận mà thôi." Hàn Lập hai tay khẽ xoa xoa, hời hợt nói.
Tiêu Sá nhìn thanh quang trên người Hàn Lập, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nửa ngày sau sắc mặt mới hòa hoãn nói:
"Công pháp mà ngươi tu luyện đích thực cũng không phải từ Huyền Âm Kinh, thậm chí cũng không phải là công pháp ma đạo, bổn thánh tổ tự nhiên có thể nhìn ra. Nhưng mà ngươi lại có Sát Đan phân thân, hơn nữa vừa đúng dịp tới đây, lão phu thận trọng một chút cũng là lẽ tất nhiên. Bất quá, lão phu lại muốn hỏi thêm ngươi một câu. Ngoài cái ngọc giản này ra ngươi còn có thu được thứ khác từ trên người đối phương hay không?”
Nghe xong lão ma này nói, Hàn Lập thần sắc khẽ động, hắn mơ hồ hiểu được đối phương uy hiếp mình nửa ngày cũng vì mục đích cuối cùng này. Hàn Lập không trả lời mà nhàn nhạt hỏi ngược hắn một câu.
"Tiền bối nếu đã tu luyện thành Huyền Hồn luyện thân cộng với việc bị nhốt nơi đây nhiều năm như vậy, có phải Huyền hồn ngưng yêu đại pháp có hạn chế với khuyết điểm rất nhiều hay không, chẳng hạn như không thể hành tẩu vào ban ngày hoặc bị một ít pháp khí đặc thù khắc chế…”
"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết việc này sao?" Thiếu niên vừa nghe câu hỏi của Hàn Lập, không nhịn được đột nhiên giận dữ, sắc mặt thay đổi, hung hăng ngắt lời nói.
"Vậy đúng rồi, tiền bối nghĩ rằng ta sẽ lộ ra những thứ mà tiền bối không nên biết sao?” Sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Tiêu Sá ngẩn ra khi nghe những lời mỉa mai như vậy, vẻ giận dữ trên mặt dần dần tiêu biến.
Một tiếng nổ thật lớn!
Điện hồ hai màu đen, vàng bạo phát, đan vào với nhau tạo thành một quả cầu lôi điện thật lớn, không cái nào nhường cái nào, vang lên âm thanh sấm sét làm đại sảnh bị chấn động vang lên tiếng ông ông, thanh thế cực kỳ kinh người.
Ánh mắt của Hàn Lập đột nhiên co rút lại!
“Thiên Lôi trúc” pháp bảo của đối phương cũng do loại trúc này tạo thành, điều này làm cho hắn trong lòng cả kinh.
Chẳng lẽ là ……
Hàn Lập dường như nghĩ ra được cái gì đó, ngưng thần nhìn lục mang do thiếu niên phóng ra.
Trong hào quang điện hồ chói mắt có một mũi tên màu xanh biếc dài hơn một thước tỏ chiến đấu cực kỳ kịch liệt với thanh cự kiếm do bảy thanh “Thanh Trúc Phong Vân kiếm” hóa thành mà không có chút yếu thế nào.
Các tia lôi điện do mũi tên bắn ra không giống như của cự kiếm, màu vàng phảng phất như không có, ngược lại còn pha lẫn với màu đen nồng đậm, giống như bị một loại tà pháp nào đó tế luyện qua.
Mặc dù như thế nhưng lôi điện màu đen có uy lực vô cùng lớn, xen lẫn và chiếm thế thượng phong khi đan xen vào lôi quang màu vàng.
Nhìn thấy vậy Hàn Lập không khỏi khẽ thở ra buồn bực.
Không nghĩ tới điều hoài nghi lúc đầu lại là thật.
Khi vừa nhìn thấy mũi tên cắm vào đầu lâu của bạch cốt thì hắn đã cảm thấy khí tức mà nó phát ra có chút quen thuộc, rất giống với Kim Lôi trúc do hắn bồi dưỡng thành. Nhưng màu sắc nó có chút đen và thỉnh thoảng lộ ra tà khí nhè nhẹ, điều này làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ.
Dù sao theo hắn biết thì Kim Lôi Trúc cũng đã xuất hiện một lần ở Loạn Tinh Hải, sau đó biến mất không biết bao nhiêu năm. Sao lại xảo hợp thấy được, điều này làm cho hắn thật sự có chút khó tin.
Nhưng hôm nay xem ra, mũi tên ám toán đối phương lúc trước chẳng những là do Kim Lôi trúc chế thành mà còn bi lão quỷ đem đi luyện hóa thành pháp bảo, việc này thực sự là một chuyện buồn cười.
Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, nhịn không được lộ ra một tia trào phúng.
Nhưng hắn bỗng nghĩ lại, nếu lúc đầu lão quỷ thừa dịp mình đang quan sát bạch cốt thì đột nhiên sử dụng mũi tên bắn ra thì với khoảng cách ngắn như thế hắn sẽ tiêu tùng không thể nghi ngờ.
Cùng với sự xuất hiện của ý niệm này hắn không khỏi càng nghĩ càng sợ hãi, đồng thời mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra không ngừng.
Về phần Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không địch lại mũi tên đó xem ra không có gì là kỳ quái cả.
Bởi vì thời gian tu luyện của phi kiếm quá ngắn, hoàn toàn chỉ dựa vào năng lực Kim Lôi Trúc để chiến đấu nên còn lâu mới so được với pháp bảo của đối phương.
Nếu thời gian bồi luyện của bảy thanh phi kiếm này lâu hơn thì một kiện pháp bảo Kim Lôi trúc của đối phương tuyệt đối không thể chống lại được.
Nhưng sau khi dò xét biết được đối phương thực sự có biện pháp đối phó với "Ích Tà Thần Lôi" thì Hàn Lập cũng không muốn cùng đối phương đánh với nhau tới mức sống chết.
Dù sao từ khi bóng xanh xuất hiện cho đến hiện tại khi hắn biến thành thiếu niên, Hàn Lập vẫn không thăm dò được tu vi chân chính của đối phương.
Người này xảo trá giảo hoạt, một thân tà pháp ma công lại càng quỷ dị thâm độc, khó lòng phòng bị.
Nếu mạnh tay tấn công thì cho dù hắn còn có sát chiêu là hơn vạn con Phệ Kim trùng thì cũng không nắm chắc có thể thủ thắng.
Nghĩ lại, vừa rồi đối phương đột nhiên dừng tay đưa ra đề nghị vì biết được hắn có nhiều pháp bảo lợi hại và công pháp cổ quái nên cũng có chút kiêng kị.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập không nói một lời liền hướng tới thanh cự kiếm phất tay một cái
Ngay tức khắc ầm một tiếng, cự kiếm phân giải thành bảy thanh tiểu phi kiếm bay vụt về phía Hàn Lập
Thiếu niên thấy vậy, hàn mang trong mắt hơi loé lên, sau khi do dự một chút cũng không đem pháp bảo mũi tên truy kích mà đồng dạng triệu hồi nó về.
"Các hạ nếu thật sự là sư phụ của Cực Âm tổ sư, vậy chẳng phải hơn ngàn tuổi rồi sao?" Hàn Lập sau khi thu phi kiếm trở về, liền lãnh đạm hỏi với vẻ không tin.
"Ta khi chưa bắt đầu tu luyện Huyền Hồn đại pháp thì đã sống hơn sáu trăm năm. Sau đó hóa thành Huyền hồn thân thể mặc dù không biết trải qua bao nhiêu năm nhưng có lẽ cũng được bốn, năm trăm năm rồi. Cũng may mắn là ta tán hết Nguyên Anh, chuyển qua tu luyện nó nếu không với chính thân thể đó có lẽ ta đã sớm toạ hoá rồi." Thiếu niên cúi đầu nhìn, khôi phục lại thái độ bình thường, lãnh đạm nói.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng cũng hết nói nổi!
Nếu lời của đối phương là chính xác thì lão ta thật sự chính là "lão quỷ ngàn năm” a!
Nhưng đồng thời, Hàn Lập cũng nổi lên hứng thú đối với Huyền hồn luyện yêu đại pháp. Có thể đột phá hạn chế về tuổi thọ của đối phương thì hắn tự nhiên có điểm động tâm.
Vì vậy khẩu khí của Hàn Lập thấp xuống: “Nói như vậy tại hạ phải kêu các hạ một tiếng là tiền bối rồi!”
Thiếu niên nghe xong quét cặp mắt liếc Hàn Lập một cái, có lẽ là nhìn thấy Hàn Lập cũng không thật tâm liền cười lạnh một tiếng:
"Tiền bối? Năm đó ta tung hoành Tu tiên giới nhiều năm nhưng không nghĩ mình lại rơi vào cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay cả cơ hội nhập vào lục đạo luân hôi cũng không có chỉ vì muốn tìm cho ra hai tên nghịch đồ để báo đại cừu! Nếu ngươi không nói rõ ràng lai lịch của mình thì ta cho dù liều mạng tổn hao một ít nguyên khí, cũng sẽ không để ngươi còn sống mà đi ra khỏi đây!”
Giọng nói của hắn rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý tứ tàn nhẫn, băng lãnh.
Hàn Lập nở nụ cười khổ, suy nghĩ một chút liền nói:
“Tiền bối hỏi vãn bối, vậy có phải vãn bối quá thiệt thòi hay không? Vãn bối đồng dạng cũng có chút nghi vấn, không biết tiền bối có thể giải đáp một chút được không?”
Nghe xong lời này của Hàn Lập, thiếu niên hơi rung động, nhưng lập tức ngửa đầu cười phá lên.
"Tốt, rất tốt! Ta có thế đáp ứng điều kiện này của ngươi, tuy nhiên ta sợ rằng ngươi biết quá nhiều thì mạng nhỏ cũng khó mà bảo trụ được.”
Thần thái cuồng ngạo của thiếu niên lộ ra.
"Hắc hắc, điều này không cần tiền bối lo lắng, nếu tại hạ không đoán sai thì tu vi hiện tại của tiền bối cao lắm là Kết Đan hậu kỳ, tại hạ hoàn toàn có khả năng ứng phó được.” Hàn Lập hỏi dò xét, đồng thời cũng cẩn thận chú ý vẻ mặt của đối phương.
Nhưng thiếu niên cười lạnh vài tiếng, cũng không có lộ ra cái gì khác lạ khiến cho Hàn Lập trong lòng chửi thầm một câu “Lão hồ ly!”.
"Hãy bớt sàm ngôn đi. Ngươi nói sở học của mình là từ một khối ngọc giản, mà không phải là môn hạ của hai tên nghịch đồ kia, vậy đem ngọc giản lại đây cho ta xem qua một chút.”
Thiếu niên băng lãnh nói với bộ dáng hung hăng.
Hàn Lập nhíu mày, trù trừ một chút rồi đưa tay tìm tòi trong túi trữ vật rồi ném ra.
Một khối ngọc giản màu trắng đục bay về phía gã thiếu niên.
Gã thiếu niên cũng không có trực tiếp lấy tay đón lấy, mà khoát tay một cái, một đoàn hắc khí biến thành một con hắc xà há mồm chụp lấy ngọc giản rồi bay tới trước người hắn.
Thân thể của thiếu niên bất động, chỉ có huyết quang hai mắt lóe lên, nhìn chằm chằm ngọc giản.
Trong chốt lát, dị quang trong mắt hắn biến mất, tiếp theo một ngón tay khe khẽ bắn ra, keng một tiếng, ngọc giản như một mũi tên phóng trở về phía Hàn Lập, sau đó chậm rãi nói:
"Ngươi lúc trước làm sao mà có được cái này, ta muốn nghe một chút! Chỉ dựa vào nó cũng không đủ nói rằng, ngươi và hai tên nghịch đồ của ta không có quan hệ với nhau."
Nghe xong lời này, Hàn Lập mỉm cười không có trả lời mà lại hỏi ngược lại:
"Tiền bối thần thông cái thế, nhất định danh tiếng năm xưa không nhỏ, có thể nói cho vãn bối nghe danh tính được hay không?”
Gã thiếu niên thấy Hàn Lập không trả lời, mà hỏi ngược vặn lại mình, trong lòng đại nộ, ở giưa hai chân mày lộ ra một tia âm lệ.
Nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì liền lạnh lùng trả lời:
"Lão phu là Huyền Cốt thượng nhân Tiêu Sá, không biết ngươi đã từng nghe qua tên này chưa?"
"Huyền Cốt thượng nhân?"
Hàn Lập nghe xong, trầm ngâm một hồi, thực sự là mình không biết đại danh này.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngược lại thong dong nói:
"Nếu tiền bối cho rằng ngọc giản không đủ chứng minh được thân phận của tại hạ, vậy công pháp đó cũng không phải là các hạ nhất mạch tương truyền, với sự lịch duyệt của tiền bối hẳn là có thể nhận ra mới phải, tiền bối đánh giá cẩn thận thêm lần nữa xem!" Nói xong, Hàn Lập liền đem Thanh Nguyên kiếm quyết tăng lên cực hạn, thanh quang trên người phát ra chói mắt, cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn trực tiếp.
Tiếp theo Hàn Lập búng mười ngón tay, bảy, tám đạo Thanh Nguyên kiếm quang xuất hiện, công kích lên vách tường bên cạnh, xuyên thủng mấy lỗ to bằng cái bát.
"Về phần lai lịch cái ngọc giản này rất đơn giản, trước đây vãn bối giết một tên tà tu và từ trên mình hắn vô tình thu được, nếu như vậy mà tiền bối vẫn không tin thì vãn bối cũng không còn gì để giải thích, chỉ còn cách đánh một trận mà thôi." Hàn Lập hai tay khẽ xoa xoa, hời hợt nói.
Tiêu Sá nhìn thanh quang trên người Hàn Lập, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nửa ngày sau sắc mặt mới hòa hoãn nói:
"Công pháp mà ngươi tu luyện đích thực cũng không phải từ Huyền Âm Kinh, thậm chí cũng không phải là công pháp ma đạo, bổn thánh tổ tự nhiên có thể nhìn ra. Nhưng mà ngươi lại có Sát Đan phân thân, hơn nữa vừa đúng dịp tới đây, lão phu thận trọng một chút cũng là lẽ tất nhiên. Bất quá, lão phu lại muốn hỏi thêm ngươi một câu. Ngoài cái ngọc giản này ra ngươi còn có thu được thứ khác từ trên người đối phương hay không?”
Nghe xong lão ma này nói, Hàn Lập thần sắc khẽ động, hắn mơ hồ hiểu được đối phương uy hiếp mình nửa ngày cũng vì mục đích cuối cùng này. Hàn Lập không trả lời mà nhàn nhạt hỏi ngược hắn một câu.
"Tiền bối nếu đã tu luyện thành Huyền Hồn luyện thân cộng với việc bị nhốt nơi đây nhiều năm như vậy, có phải Huyền hồn ngưng yêu đại pháp có hạn chế với khuyết điểm rất nhiều hay không, chẳng hạn như không thể hành tẩu vào ban ngày hoặc bị một ít pháp khí đặc thù khắc chế…”
"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết việc này sao?" Thiếu niên vừa nghe câu hỏi của Hàn Lập, không nhịn được đột nhiên giận dữ, sắc mặt thay đổi, hung hăng ngắt lời nói.
"Vậy đúng rồi, tiền bối nghĩ rằng ta sẽ lộ ra những thứ mà tiền bối không nên biết sao?” Sắc mặt Hàn Lập không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Tiêu Sá ngẩn ra khi nghe những lời mỉa mai như vậy, vẻ giận dữ trên mặt dần dần tiêu biến.
/2449
|