Hàn Lập nghĩ nghĩ vừa muốn mở miệng thì bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Thanh Dịch cư sĩ.
"Hàn Lập, lão hủ bình sanh chưa bao giờ thu đồ đệ,hơn nữa cách đại hạn cũng không còn bao lâu nữa. Nếu ngươi bái làm môn hạ của ta, tất cả y bát pháp bảo tự nhiên đều do ngươi kế thừa. Mỹ sự như vậy cũng không phải ở đâu cũng có thể gặp được.” Thanh âm của Thanh Dịch cư sĩ tràn ngập hấp dẫn.
Hàn Lập nghe xong, cho dù biết rõ trong lời nói của đối phương có không ít giả trá nhưng vẫn không nhịn được giật mình.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩ, bên tai còn lại đã vang lên thanh âm trầm thấp của Cực Âm tổ sư.
"Tiểu tử, ta mặc kệ Thanh lão quái hứa hẹn điều kiện gì nhưng ta muốn nhắc nhỡ ngươi một chút. Lão quái này xuất thân tán tu, bình thường chỉ đơn thân độc mã, ngoại trừ độc chiếm một tòa hoang đảo, căn bản không có vật ngoại thân. Cho dù hắn hứa đem tất cả cho ngươi, ngươi đến lúc đó cũng chẳng có đồ gì tốt đâu.”
“ Mà Cực Âm đảo của ta lại không giống như vậy. Chẳng những tu sĩ đông đảo, thế lực to lớn, làm thân truyền đệ tử cho bổn tổ sư sẽ có quyền thế, ngươi có tưởng thì cũng không tưởng được. Mặc kệ là nữ tu tì nữ xinh đẹp hay là tài liệu luyện đan trân quý, bổn tổ sư đều có thể cấp cho ngươi chọn lựa. Mà ta nhìn ngươi cùng với Tử Linh nha đầu của Diệu Âm Môn rất thân thiết, có phải là có ý với nàng ta hay không? Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phó, ta có thể bắt nàng ta về Cực Âm đảo cùng ngươi kết thành song tu lô đỉnh (*), sẽ khiến ngươi vừa lòng!” Cực Âm tổ sư rất thẳng thắn đưa ra rất nhiều điều kiện, khiến cho lời của Hàn Lập đã lên đến miệng phải nuốt trở lại.
Nhưng vẫn chưa xong, thanh âm của Huyền Cốt lại xen vào.
“Hàn tiểu tử, ngươi bái nhập làm môn hạ tên nghịch đồ Cực Âm đi. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tìm được thời cơ thuận lợi giết chết hắn. Đừng quên rằng phương thuốc đem Cửu Khúc Linh Sâm luyện thành đan dược chỉ có một mình ta biết, ngươi tốt nhất là nên làm theo lời của bổn thượng nhân, bằng không…” Trong lời nói của Huyền Cốt lộ xuất rõ ràng ý tứ uy hiếp.
Hàn Lập nghe vậy thì hai mắt trợn trừng.
Ba lão quái này đều có ý định xấu xa, hắn bị kẹp ở giữa nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm.
Dựa theo ý tứ của mình, nếu thực sự muốn bái nhập làm môn hạ của ai, tự nhiên sẽ chọn nho sinh lão gia. Tuy vị này không có thứ gì tốt cho hắn nhưng tối thiểu cũng không có quan hệ dây dưa, lộn xộn. Hơn nữa lại cực kỳ thanh tịnh, không dính tới nhiều điều thị phi.
Cho nên việc hứa hẹn mỹ nữ, đan dược, công pháp, Hàn Lập tự nhiên không để vào mắt.
Còn bảo sẽ bắt Tử Linh tiên tử, càng khiến cho hắn không nói được gì.
Hiện tại Huyền Cốt lại truyền âm qua, Hàn Lập không thể không thận trọng suy ngẫm. Ngưng kết nguyên anh là mục tiêu trên con đường tu tiên của hắn, mặc dù còn rất xa xôi nhưng phương thuốc kia hắn nhất định phải lấy được.
Nghĩ đến đây Hàn Lập liền mím miệng, cúi đầu trầm ngâm đánh giá quan hệ lợi hại trong đó.
Sau khi vẻ mặt của Hàn Lập biến hóa vài lần, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói ra một câu khiến cho lão giả áo xanh cực kỳ thất vọng, còn Cực Âm thì rất vui mừng.
“Đại danh của Cực Âm đảo từ lâu vãn bối đã nghe qua, vãn bối về sau xin Ô tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.”
“Tốt! Hàn Lập, bổn tổ sư hiện tại thu ngươi làm ký danh đệ tử, sau khi quay về Cực Âm đảo mới chính thức cử hành nghi lễ bái sư. Đây là kiện Huyền Âm hoàn là một thứ mà lão phu lúc trước tìm được. Hễ là đệ tử thân truyền của ta đều có một cái. Nó xem như tín vật và cũng xem như là một kiện bảo vật để phòng thân, ngươi hãy bảo quản cho tốt!” Cực Âm tổ sư tự nhiên hiểu đạo lý rèn sắt phải rèn lúc còn nóng. Lúc này rút một chiếc nhẫn màu xám từ trên tay của mình ra đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhận lấy rồi ngưng thần nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn này chẳng khác bao nhiêu so với những chiếc nhẫn bình thường khác, nhưng trên mặt lại có một ít phù văn cổ thần bí, lờ mờ phát ra u quang màu xanh lam, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
Đang lúc Hàn Lập vui vẻ thì bên tai truyền đến tiếng cười chế nhạo của Huyền Cốt.
“Huyền Âm hoàn? Tên nghịch đồ này thật sự xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của lão phu. Rõ ràng là Âm Dương hoàn do lão phu năm đó ban cho hắn, vậy mà giờ đây ngay cả danh tự cũng thay đổi. Hừ! Ngươi đừng cao hứng quá sớm, Âm hoàn này tuy có công hiệu khắc địch hộ chủ nhưng lại bị Dương hoàn trên người của hắn ta khắc chế. Đến khi dùng nó đối phó với Cực Âm thì đúng là tự tìm đường chết mà thôi.”
Hàn Lập nghe xong lời này, không lộ ra vẻ gì khác thường, thần sắc vẫn cung kính bái tạ Cực Âm, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Ở bên cạnh một người tâm cơ thâm trầm như Cực Âm, hắn phải luôn luôn dùng mười hai phần tinh thần chú ý, nếu không hắn sẽ gặp xui.
Hiện tại chỉ có hy vọng vào Huyền Cốt thực sự có biện pháp đưa Cực Âm vào chỗ chết.
Nếu không về sau chẳng lẽ hắn phải gia nhập Cực Âm đảo, ngoan ngoãn làm đồ đệ của hắn sao?
Ngoài ra cho dù hắn thực sự muốn làm một vị đồ đệ tốt, thì người ta cũng nhất định không thật tình thu nhận hắn. Có hay không sau này lập tức trở mặt vẫn là sự tính khó nói.
Hàn Lập không dám dựa dẫm vào chỗ ỷ trượng này a!
Hiện tại hắn cũng chỉ có cách đi một bước, tính một bước mà thôi. Ai bảo thực lực hắn không bằng người ta!
Mặc dù đối với việc trong tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, trong lòng hắn sớm đã biết rõ. Nhưng loại cảm giác vô lực như hiện nay, từ khi Kết Đan cho tới giờ hắn đã lâu chưa có cảm nhận qua.
Vài lần trước kia bản thân cũng rơi vào hiểm cảnh nhưng hắn vẫn còn có thực lực để liều mạng, nhưng hiện tại dù đối kháng với vị Nguyên Anh kỳ nào trong Hư Thiên điện này, hắn cũng chỉ có thể bị giết chết mà thôi.
Điều này làm cho hắn có chút hoài nghi, chính mình có phải có mệnh phạm sát tinh hay không. Chỉ nhất thời tò mò, muốn đi theo Huyền Cốt dò xét bí mật trong bức tàn đồ, như thế nào lại đụng đầu với một đám lão quái vật Nguyên Anh kỳ, ngoài ra còn bị bọn họ “quan tâm” nữa chứ.
Hàn Lập có chút oán hận suy nghĩ, một bụng chất chứa nỗi khổ tâm không thể nói, hơn nữa ngoài mặt còn phải làm ra bộ dáng rất cao hứng.
Thấy Hàn Lập thu lấy Huyền Âm hoàn, đồng thời cung kính đối với mình, Cực Âm tổ sư cực kỳ cao hứng, sau khi thương lượng với lão gia bên cạnh vài câu liền bảo Hàn Lập đi cùng với hắn.
Bởi vì thời gian một ngày đã trôi qua gần hết, nếu không nhanh chóng chạy tới Đại hạp cốc, chỉ sợ vĩnh viễn không tiến vào được Băng Hỏa đạo.
Vì thế Hàn Lập liền thu lại Huyết Ngọc Tri Chu rồi mấy người nhanh chóng bay đi.
Trên đường Cực Âm tổ sư rất hòa nhã nói chuyện với Hàn Lập, chủ động chỉ điểm một số sai lầm khi Hàn Lập tu luyện, khiến cho hắn được lợi không ít.
Hàn Lập không khỏi thở dài, trên con đường tu luyện có người chỉ bảo với không người chỉ bảo, thực sự khác nhau xa.
Nhưng Ô Sửu ở một bên thấy cảnh này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hậm hực, mặc dù cố tình che giấu rất kỹ nhưng Hàn Lập vẫn ngầm thấy rõ địch ý. Tuy biết vậy mà hắn cứ lờ đi, làm như chẳng hiểu gì.
Tốc độ phi hành của bốn người cực nhanh, sau khoảng vài thời thần đã đến trước một ngọn núi lớn cao ngàn trượng.
Ngọn núi này rất hiểm trở, toàn bộ đều là cự thạch (đá lớn) màu xanh đen, ở giữa đỉnh núi chia làm hai, xuyên thẳng đến trung tâm, hình thành nên một cái đại hạp cốc thiên nhiên, giống như quỷ phủ thần công vậy.
Nhưng càng kỳ quái chính là ở chính giữa nơi đỉnh ngọn núi bị chia ra có hai màn hào quang màu hồng, lam tách bạch rõ ràng, phân biệt bao phủ một nửa của ngọn núi, từ xa nhìn lại thực sự vô cùng quỷ dị.
Ở lối vào của đại hạp cốc lúc này đang có khoảng ba mươi tu sĩ ăn mặc khác nhau ngồi tĩnh tọa, sắc mặt của mỗi người đều ngưng trọng, dường như đang đợi cái gì đó.
Nhóm Cực Âm từ từ hạ xuống.
Ánh mắt Hàn Lập thoáng qua liền phát hiện nữ tử xinh đẹp Nguyên Dao cũng xen lẫn trong đó.
Chỉ là nàng vừa thấy Hàn Lập lẫn vào trong nhóm tu sĩ ma đạo của Cực Âm thì thần sắc tràn đầy vẻ kinh ngạc, thấy Hàn Lập nhìn qua liền có chút bối rối, quay đầu đi tránh né bộ dáng không dám đối mặt với hắn.
Hàn Lập ngẩn ra, trong lòng lờ mờ minh bạch được điều gì đó, vẫn im lặng không nói gì, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác.
Trong những người còn lại không thấy có Tử Linh tiên tử và vị thanh niên tu sĩ kia, xem ra không muốn tiến vào Băng Hỏa đạo mà định trực tiếp quay về chỗ cũ.
Những tu sĩ ở đây đều mang vẻ mặt nghiêm túc, mỗi người đều có bộ dáng khí định thần nhan, khí độ bất phàm. Phần lớn có tu vi cao thâm hơn Hàn Lập nhiều, cho dù không phải là Kết Đan hậu kỳ thì phần lớn cũng là Kết Đan trung kỳ.
Kết Đan sơ kỳ như Hàn Lập và Nguyên Dao chỉ có khoảng sáu, bảy người mà thôi. Nhưng bọn họ cũng không lo không sợ, xem ra cực kỳ tự tin.
Hàn Lập sau khi nhìn xong liền nhíu máy. Bởi vì những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác vẫn chưa xuất hiện nên đám người Cực Âm chính là những người đến sớm nhất. Lúc này Cực Âm tổ sư tìm một chỗ tốt, khoanh chân ngồi xuống, Ô Sửu cũng tự động đi đến ngồi bên cạnh.
“Hàn Lập, ngươi ở bên cạnh lão phu nghỉ ngơi một lát đi!” Bộ dáng Cực Âm giống như một vị sư phụ hiền từ, hướng Hàn Lập nói.
Hàn Lập thực không muốn ở gần lão quái vật này nhưng sau khi nghe xong, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương liền phải miễn cưỡng đáp ứng, sau đó đi lên vài bước, ngồi bên phía còn lại của Cực Âm.
(*): cụm từ “song tu lô đỉnh” tại hạ không biết dịch ra như thế nào cho phải nên đành để nguyên bản. Ý nghĩa của nó thì tương tự như song tu đạo lữ, tức là hai người dùng âm dương chi khí hòa hợp để đề cao cảnh giới. Nhưng song tu lô đỉnh thì bá đạo hơn, chính là tu sĩ nam dùng biện pháp “Thải âm bổ dương”, khiến cho tu sĩ nữ chẳng được lợi ích gì mà còn phải chịu hậu quả từ việc này. Sau này trong một số đoạn chỉ nói tắt đến từ “lô đỉnh” mà thôi.
"Hàn Lập, lão hủ bình sanh chưa bao giờ thu đồ đệ,hơn nữa cách đại hạn cũng không còn bao lâu nữa. Nếu ngươi bái làm môn hạ của ta, tất cả y bát pháp bảo tự nhiên đều do ngươi kế thừa. Mỹ sự như vậy cũng không phải ở đâu cũng có thể gặp được.” Thanh âm của Thanh Dịch cư sĩ tràn ngập hấp dẫn.
Hàn Lập nghe xong, cho dù biết rõ trong lời nói của đối phương có không ít giả trá nhưng vẫn không nhịn được giật mình.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩ, bên tai còn lại đã vang lên thanh âm trầm thấp của Cực Âm tổ sư.
"Tiểu tử, ta mặc kệ Thanh lão quái hứa hẹn điều kiện gì nhưng ta muốn nhắc nhỡ ngươi một chút. Lão quái này xuất thân tán tu, bình thường chỉ đơn thân độc mã, ngoại trừ độc chiếm một tòa hoang đảo, căn bản không có vật ngoại thân. Cho dù hắn hứa đem tất cả cho ngươi, ngươi đến lúc đó cũng chẳng có đồ gì tốt đâu.”
“ Mà Cực Âm đảo của ta lại không giống như vậy. Chẳng những tu sĩ đông đảo, thế lực to lớn, làm thân truyền đệ tử cho bổn tổ sư sẽ có quyền thế, ngươi có tưởng thì cũng không tưởng được. Mặc kệ là nữ tu tì nữ xinh đẹp hay là tài liệu luyện đan trân quý, bổn tổ sư đều có thể cấp cho ngươi chọn lựa. Mà ta nhìn ngươi cùng với Tử Linh nha đầu của Diệu Âm Môn rất thân thiết, có phải là có ý với nàng ta hay không? Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phó, ta có thể bắt nàng ta về Cực Âm đảo cùng ngươi kết thành song tu lô đỉnh (*), sẽ khiến ngươi vừa lòng!” Cực Âm tổ sư rất thẳng thắn đưa ra rất nhiều điều kiện, khiến cho lời của Hàn Lập đã lên đến miệng phải nuốt trở lại.
Nhưng vẫn chưa xong, thanh âm của Huyền Cốt lại xen vào.
“Hàn tiểu tử, ngươi bái nhập làm môn hạ tên nghịch đồ Cực Âm đi. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tìm được thời cơ thuận lợi giết chết hắn. Đừng quên rằng phương thuốc đem Cửu Khúc Linh Sâm luyện thành đan dược chỉ có một mình ta biết, ngươi tốt nhất là nên làm theo lời của bổn thượng nhân, bằng không…” Trong lời nói của Huyền Cốt lộ xuất rõ ràng ý tứ uy hiếp.
Hàn Lập nghe vậy thì hai mắt trợn trừng.
Ba lão quái này đều có ý định xấu xa, hắn bị kẹp ở giữa nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm.
Dựa theo ý tứ của mình, nếu thực sự muốn bái nhập làm môn hạ của ai, tự nhiên sẽ chọn nho sinh lão gia. Tuy vị này không có thứ gì tốt cho hắn nhưng tối thiểu cũng không có quan hệ dây dưa, lộn xộn. Hơn nữa lại cực kỳ thanh tịnh, không dính tới nhiều điều thị phi.
Cho nên việc hứa hẹn mỹ nữ, đan dược, công pháp, Hàn Lập tự nhiên không để vào mắt.
Còn bảo sẽ bắt Tử Linh tiên tử, càng khiến cho hắn không nói được gì.
Hiện tại Huyền Cốt lại truyền âm qua, Hàn Lập không thể không thận trọng suy ngẫm. Ngưng kết nguyên anh là mục tiêu trên con đường tu tiên của hắn, mặc dù còn rất xa xôi nhưng phương thuốc kia hắn nhất định phải lấy được.
Nghĩ đến đây Hàn Lập liền mím miệng, cúi đầu trầm ngâm đánh giá quan hệ lợi hại trong đó.
Sau khi vẻ mặt của Hàn Lập biến hóa vài lần, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói ra một câu khiến cho lão giả áo xanh cực kỳ thất vọng, còn Cực Âm thì rất vui mừng.
“Đại danh của Cực Âm đảo từ lâu vãn bối đã nghe qua, vãn bối về sau xin Ô tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.”
“Tốt! Hàn Lập, bổn tổ sư hiện tại thu ngươi làm ký danh đệ tử, sau khi quay về Cực Âm đảo mới chính thức cử hành nghi lễ bái sư. Đây là kiện Huyền Âm hoàn là một thứ mà lão phu lúc trước tìm được. Hễ là đệ tử thân truyền của ta đều có một cái. Nó xem như tín vật và cũng xem như là một kiện bảo vật để phòng thân, ngươi hãy bảo quản cho tốt!” Cực Âm tổ sư tự nhiên hiểu đạo lý rèn sắt phải rèn lúc còn nóng. Lúc này rút một chiếc nhẫn màu xám từ trên tay của mình ra đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhận lấy rồi ngưng thần nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn này chẳng khác bao nhiêu so với những chiếc nhẫn bình thường khác, nhưng trên mặt lại có một ít phù văn cổ thần bí, lờ mờ phát ra u quang màu xanh lam, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
Đang lúc Hàn Lập vui vẻ thì bên tai truyền đến tiếng cười chế nhạo của Huyền Cốt.
“Huyền Âm hoàn? Tên nghịch đồ này thật sự xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của lão phu. Rõ ràng là Âm Dương hoàn do lão phu năm đó ban cho hắn, vậy mà giờ đây ngay cả danh tự cũng thay đổi. Hừ! Ngươi đừng cao hứng quá sớm, Âm hoàn này tuy có công hiệu khắc địch hộ chủ nhưng lại bị Dương hoàn trên người của hắn ta khắc chế. Đến khi dùng nó đối phó với Cực Âm thì đúng là tự tìm đường chết mà thôi.”
Hàn Lập nghe xong lời này, không lộ ra vẻ gì khác thường, thần sắc vẫn cung kính bái tạ Cực Âm, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Ở bên cạnh một người tâm cơ thâm trầm như Cực Âm, hắn phải luôn luôn dùng mười hai phần tinh thần chú ý, nếu không hắn sẽ gặp xui.
Hiện tại chỉ có hy vọng vào Huyền Cốt thực sự có biện pháp đưa Cực Âm vào chỗ chết.
Nếu không về sau chẳng lẽ hắn phải gia nhập Cực Âm đảo, ngoan ngoãn làm đồ đệ của hắn sao?
Ngoài ra cho dù hắn thực sự muốn làm một vị đồ đệ tốt, thì người ta cũng nhất định không thật tình thu nhận hắn. Có hay không sau này lập tức trở mặt vẫn là sự tính khó nói.
Hàn Lập không dám dựa dẫm vào chỗ ỷ trượng này a!
Hiện tại hắn cũng chỉ có cách đi một bước, tính một bước mà thôi. Ai bảo thực lực hắn không bằng người ta!
Mặc dù đối với việc trong tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, trong lòng hắn sớm đã biết rõ. Nhưng loại cảm giác vô lực như hiện nay, từ khi Kết Đan cho tới giờ hắn đã lâu chưa có cảm nhận qua.
Vài lần trước kia bản thân cũng rơi vào hiểm cảnh nhưng hắn vẫn còn có thực lực để liều mạng, nhưng hiện tại dù đối kháng với vị Nguyên Anh kỳ nào trong Hư Thiên điện này, hắn cũng chỉ có thể bị giết chết mà thôi.
Điều này làm cho hắn có chút hoài nghi, chính mình có phải có mệnh phạm sát tinh hay không. Chỉ nhất thời tò mò, muốn đi theo Huyền Cốt dò xét bí mật trong bức tàn đồ, như thế nào lại đụng đầu với một đám lão quái vật Nguyên Anh kỳ, ngoài ra còn bị bọn họ “quan tâm” nữa chứ.
Hàn Lập có chút oán hận suy nghĩ, một bụng chất chứa nỗi khổ tâm không thể nói, hơn nữa ngoài mặt còn phải làm ra bộ dáng rất cao hứng.
Thấy Hàn Lập thu lấy Huyền Âm hoàn, đồng thời cung kính đối với mình, Cực Âm tổ sư cực kỳ cao hứng, sau khi thương lượng với lão gia bên cạnh vài câu liền bảo Hàn Lập đi cùng với hắn.
Bởi vì thời gian một ngày đã trôi qua gần hết, nếu không nhanh chóng chạy tới Đại hạp cốc, chỉ sợ vĩnh viễn không tiến vào được Băng Hỏa đạo.
Vì thế Hàn Lập liền thu lại Huyết Ngọc Tri Chu rồi mấy người nhanh chóng bay đi.
Trên đường Cực Âm tổ sư rất hòa nhã nói chuyện với Hàn Lập, chủ động chỉ điểm một số sai lầm khi Hàn Lập tu luyện, khiến cho hắn được lợi không ít.
Hàn Lập không khỏi thở dài, trên con đường tu luyện có người chỉ bảo với không người chỉ bảo, thực sự khác nhau xa.
Nhưng Ô Sửu ở một bên thấy cảnh này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hậm hực, mặc dù cố tình che giấu rất kỹ nhưng Hàn Lập vẫn ngầm thấy rõ địch ý. Tuy biết vậy mà hắn cứ lờ đi, làm như chẳng hiểu gì.
Tốc độ phi hành của bốn người cực nhanh, sau khoảng vài thời thần đã đến trước một ngọn núi lớn cao ngàn trượng.
Ngọn núi này rất hiểm trở, toàn bộ đều là cự thạch (đá lớn) màu xanh đen, ở giữa đỉnh núi chia làm hai, xuyên thẳng đến trung tâm, hình thành nên một cái đại hạp cốc thiên nhiên, giống như quỷ phủ thần công vậy.
Nhưng càng kỳ quái chính là ở chính giữa nơi đỉnh ngọn núi bị chia ra có hai màn hào quang màu hồng, lam tách bạch rõ ràng, phân biệt bao phủ một nửa của ngọn núi, từ xa nhìn lại thực sự vô cùng quỷ dị.
Ở lối vào của đại hạp cốc lúc này đang có khoảng ba mươi tu sĩ ăn mặc khác nhau ngồi tĩnh tọa, sắc mặt của mỗi người đều ngưng trọng, dường như đang đợi cái gì đó.
Nhóm Cực Âm từ từ hạ xuống.
Ánh mắt Hàn Lập thoáng qua liền phát hiện nữ tử xinh đẹp Nguyên Dao cũng xen lẫn trong đó.
Chỉ là nàng vừa thấy Hàn Lập lẫn vào trong nhóm tu sĩ ma đạo của Cực Âm thì thần sắc tràn đầy vẻ kinh ngạc, thấy Hàn Lập nhìn qua liền có chút bối rối, quay đầu đi tránh né bộ dáng không dám đối mặt với hắn.
Hàn Lập ngẩn ra, trong lòng lờ mờ minh bạch được điều gì đó, vẫn im lặng không nói gì, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác.
Trong những người còn lại không thấy có Tử Linh tiên tử và vị thanh niên tu sĩ kia, xem ra không muốn tiến vào Băng Hỏa đạo mà định trực tiếp quay về chỗ cũ.
Những tu sĩ ở đây đều mang vẻ mặt nghiêm túc, mỗi người đều có bộ dáng khí định thần nhan, khí độ bất phàm. Phần lớn có tu vi cao thâm hơn Hàn Lập nhiều, cho dù không phải là Kết Đan hậu kỳ thì phần lớn cũng là Kết Đan trung kỳ.
Kết Đan sơ kỳ như Hàn Lập và Nguyên Dao chỉ có khoảng sáu, bảy người mà thôi. Nhưng bọn họ cũng không lo không sợ, xem ra cực kỳ tự tin.
Hàn Lập sau khi nhìn xong liền nhíu máy. Bởi vì những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác vẫn chưa xuất hiện nên đám người Cực Âm chính là những người đến sớm nhất. Lúc này Cực Âm tổ sư tìm một chỗ tốt, khoanh chân ngồi xuống, Ô Sửu cũng tự động đi đến ngồi bên cạnh.
“Hàn Lập, ngươi ở bên cạnh lão phu nghỉ ngơi một lát đi!” Bộ dáng Cực Âm giống như một vị sư phụ hiền từ, hướng Hàn Lập nói.
Hàn Lập thực không muốn ở gần lão quái vật này nhưng sau khi nghe xong, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương liền phải miễn cưỡng đáp ứng, sau đó đi lên vài bước, ngồi bên phía còn lại của Cực Âm.
(*): cụm từ “song tu lô đỉnh” tại hạ không biết dịch ra như thế nào cho phải nên đành để nguyên bản. Ý nghĩa của nó thì tương tự như song tu đạo lữ, tức là hai người dùng âm dương chi khí hòa hợp để đề cao cảnh giới. Nhưng song tu lô đỉnh thì bá đạo hơn, chính là tu sĩ nam dùng biện pháp “Thải âm bổ dương”, khiến cho tu sĩ nữ chẳng được lợi ích gì mà còn phải chịu hậu quả từ việc này. Sau này trong một số đoạn chỉ nói tắt đến từ “lô đỉnh” mà thôi.
/2449
|