Về phần Dưỡng Hồn Mộc nọ, trải qua hơn hai năm không ngừng dùng lục dịch đề cao, cuối cùng cũng thành hình.
Loại cây này cũng giống như Thiên Lôi Trúc, sau vạn năm cũng sẽ không tiếp tục sinh trưởng, mặc cho cung cấp lục dịch như thế nào, vẫn không thể gia tăng thêm chút linh khí nào nữa.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không tiếp tục trồng nữa.
Vì thế, hắn đem Dưỡng Hồn Mộc đã trưởng thành, khắc thành mười mấy khối viên châu đen thui lớn nhỏ bằng ngón cái, dùng tơ vàng xuyên thành một chuỗi đeo ở cổ.
Loại cây này không cần thiết phải luyện chế, cứ đeo trực tiếp bên người, có diệu dụng dưỡng thần bồi hồn.
Sau khi xử lý tốt động phủ, ba ngày sau, Hàn Lập một mình xuất động, vô thanh vô tức bay ra khỏi vụ hải.
Bởi vì có Nghê Thường Thảo trong tay, Hàn Lập không dự định đi Thâm uyên làm gì.
Nơi đó chẳng những có yêu thú ngoài cấp tám lui tới, hơn nữa khẳng định có tu sĩ tụ tập như mây, cũng không thích hợp sử dụng lục dịch để bày trận diệt yêu.
Có Nghê Thường Thảo hấp dẫn yêu thú, đối với hắn mà nói, hải vực nào cũng giống nhau.
Do đó, hắn hiện tại cần tìm là một hòn đảo san hô.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập xem xét phương hướng. Sau đó nhằm về phía tây mà bay đi.
Đảo mắt, đã không thấy bóng dáng.
Một tháng sau, Hàn Lập dừng lại tại trên một mảng san hô đỏ.
Lúc trước trên đường cũng xuất hiện vài đảo san hô, nhưng Hàn Lập sợ cách động phủ gần quá mà dẫn đến phiền toái, cho nên không để ý mà bay thẳng đến đây.
Nơi này mặc dù không thể xưng là đảo san hô, nhưng đối với tác dụng của Nghê Thường Thảo mà nói thì đã quá đủ rồi.
Hàn Lập quyết định ở tại chỗ này, bắt đầu bước thứ nhất để diệt yêu thủ đan.
Hiện tại, hắn ở phụ cận khu san hô này bày ra bốn pháp trận, đem phụ cận vây kín mưa gió không lọt. Sau đó mới cẩn thận đem Nghê Thường Thảo trồng ở trung tâm trận pháp.
Nếu muốn hấp dẫn yêu thú cấp sáu, cơ bản phải đem Nghê Thường Thảo đề cao đến bốn trăm năm mới được.
Nói vậy, hắn cơ bản còn thời gian một tháng, mới có thể dẫn dụ yêu thú đến để săn.
Bất quá thời gian này, hắn cũng không nhàn rỗi.
Nghê Thường Thảo ba lần ra lá, tự nhiên hấp dẫn một ít yêu thú cấp thấp để cho hắn luyện thử trước.
Mặc dù hiện tại nội đan của yêu thú cấp năm đối với hắn không có giá trị, nhưng dùng để đổi lấy linh thạch cũng có giá trị không nhỏ.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên tại lần thứ tư thúc dục, trước sau có ba bốn yêu thú cấp năm tìm đến, bị Hàn Lập trực tiếp tế xuất Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, dễ dàng chém giết.
Trước mắt nhìn thấy Nghê Thường Thảo sinh ra ba lá, Hàn Lập thở ra một hơi, cầm trong tay chiếc bình nhỏ nhẹ nhàng đổ xuống.
Một giọt chất lỏng xanh biếc ướt át rơi xuống.
Đem bình nhỏ cẩn thận thu vào, Hàn Lập trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày thứ ba, Nghê Thường Thảo sinh ra lá thứ tư, tản mát ra khí tức dụ yêu nồng đậm.
Mà Hàn Lập hai ngày nay vẫn không nhúc nhích, cũng nghĩ ngơi dưỡng sức.
Mặc dù nói chém giết yêu thú cấp năm, đối với hắn hiện tại dễ như trở bàn tay, yêu thú cấp sáu đối phó cũng không hề rơi xuống hạ phong.
Nhưng mà hắn một mình tiến vào biển sâu, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Dụ Yêu thảo không phải tuyệt đối không có sai lầm.
Trước kia cũng đã từng xuất hiện qua, dùng Nghê Thường Thảo ba trăm năm dẫn tới yêu thú Ô Long cấp sáu bảy gì đó, làm hại hắn suýt chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ có thể vứt bỏ pháp trận mà trốn thoát.
Hàn Lập cũng không muốn vì nhất thời sơ sẩy mà chết như thế.
Qua nửa ngày, đang ngồi xếp bằng bên cạnh Nghê Thường Thảo, Hàn Lập chợt thần sắc có chút khẽ động.
Sau đó mở mắt nhìn chăm chú ra ngoài khơi xa.
Trong chốc lát, mặt biển phía xa đột nhiên xuất hiện mây đen che kín, mưa sa gió giật, tự nhiên xuất hiện gió lốc rộng đến mười trượng, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú trầm thấp.
Hàn Lập thần sắc như thường, thân hình thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng bay đến giữa không trung, mặt hiện lên một tia âm hàn chăm chú nhìn toàn bộ phía dưới.
Trong lốc xoay vong ra vài tiếng trầm muộn, sau đó trong một đạo hắc khí có một yêu thú nhảy ra.
Yêu thú này hình thể không lớn, hình dáng chỉ chừng trượng, nhưng nó hướng Nghê Thường Thảo không ngừng gầm rống.
Nhìn thấy màn này, Hàn Lập thở nhẹ một hơi.
Tuy bởi vì hắc khí ngăn cản nên không thể thấy rõ chân thân của yêu thú.
Nhưng từ linh khí phát ra từ hắc khí, xác thực chỉ là yêu thú cấp sáu.
Đối với hắn mà nói, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Vì vậy Hàn Lập lẳng lặng đứng ở không trung, nhìn xuống yêu thú, vẫn không nhúc nhích.
Trong chốc lát, Yêu thú trong hắc khí liền bị Nghê Thường Thảo phát ra khí tức kích thích trở nên có chút phát cuồng.
Rốt cục rống to một tiếng, hướng tới vùng san hô hung hăng bay tới, theo sau còn có sóng biển cao vài chục trượng.
Kiến thức qua một màn cự quy cấp bảy độ kiếp tạo thành cơn sóng gió động trời, lọai thanh thế này tư nhiên Hàn Lập sẽ không để trong mắt.
Mắt thấy đoàn hắc khí đến gần san hô khoảng mười trượng, Hàn Lập cười lạnh, nắm tay vừa lật, một khối trận bàn xanh biếc xuất hiện trong tay.
Tiếp theo trên tay thanh quang chợt lóa, Hàn Lập không chút chần chờ hướng tới trận bàn mà kích nhẹ lên.
Hoàng mang chói mắt từ trận bàn xuất ra.
Một khắc sau, hơn mười đạo cột sáng màu vàng đồng thời trong biển phun ra, tiếp theo một màn hào quang đùng đùng xuất hiện, đem hắc khí chặn lại bên trong.
Yêu thú trong hắc khí hiển nhiên cũng cả kinh!
Nhưng lập tức hai gọng kềm từ trong hắc khí xuất ra, đảo qua hung hăng đánh vào trên vách của màn hào quang màu vàng.
“Oành” một tiếng nổ vang lên.
Hào quang màu vàng cũng lung lay muốn ngã, bộ dáng tựa như không thể thừa nhận được vài kích.
Bất quá đối với Hàn Lập mà nói, vây được yêu thú như vậy cũng là quá đủ rồi.
Trong tay hắn đã sớm chuẩn bị Cổ Bảo Ngũ Hành Hoàn, vang lên một tiếng khi được tế xuất, rồi nhanh chóng biến mất.
Tại hắc khí trên bầu trời, một tiếng xé gió truyền ra.
Tiếp theo năm vệt sáng mờ bỗng nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên hướng vào hắc khí, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Một trận rống hoảng sợ truyền ra, hắc khí đột nhiên biến mất, lộ ra yêu thú bên trong.
Một con cự hà (tôm( màu xanh cao khoảng ba bốn trượng xuất hiện, hai bên có sáu con mắt, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng.
Giờ phút này nó bị Ngũ Hành Hoàn trói chặt, giống như một cái bánh, căn bản không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, hai đạo cầu vồng chói mắt từ trên trời bay vụt đến, phân cắt cự tôm thành hai mảnh, một chất lỏng màu xanh biếc phun ra.
Ngũ Hành Đồng Hoàn rung nhẹ vài cái, lần nữa biến mất, xuất hiện trong tay Hàn Lập.
Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lắc khẽ trận bàn trên tay.
Hoàng mang chợt lóe lên, rồi lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, màn hào quang ở phía dưới cũng lặng lẽ biến mất.
Hàn Lập đem Ngũ Hành Hoàn trên tay thu hồi, rồi lật tay xuất ra một cái bát tròn màu đen.
Hai tay cầm bát, Hàn Lập nhe nhàng hạ xuống, dừng bên cạnh cự hà.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên nhìn vào mắt cự hà, ngón tay vươn ra, miệng lẩm bẩm.
Đầu ngón tay bắt đầu có bạch quang phát sáng, trong tiếng chú ngữ, bạch quang dần dần sáng lên.
Đột nhiên Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay bắn nhanh ra mấy đạo bạch tuyến mảnh như tơ, cắm vào đầu cự hà.
Sau đó ngon tay khẽ rung động vài cái, một đạo lục quang trên đầu cự hà bị mấy đạo bạch tuyến này đưa ra hướng tới Tụ Hồn Bát trong tay Hàn Lập.
Lục quang tựa hồ biết không ổn, nữa đường chớp lên liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị từ từ kéo tới.
Cách Tụ Hồn Bát một khoảng cách, lục quang bị một mảng hắc quang từ trong Tụ Hồn Bát bay ra bao lại, “bộp” một tiếng bị cuốn vào trong.
Thấy vậy, Hàn Lập mỉm cười.
Lúc này mới tiến lên vài bước, tìm kiếm trong thi thể cự tôm, lấy ra một viên cầu màu xanh nhạt.
So với yêu đan cấp năm, nội đan của yêu thú cấp sáu chẳng những lớn hơn, hơn nữa cũng bắt đầu trở nên trong suốt, ẩn hiện quang mang phóng ra, có vẻ xinh đẹp dị thường.
Sau khi xem vài lần, Hàn Lập đem khối nội đan thu vào túi trữ vật, thu lại thi thể cự hà, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.
Đột nhiên nắm tay nhấc lên, hai đạo thanh quang đánh ra.
Hai cái càng lớn bị cắt xuống, Hàn Lập không chút do dự đem chúng thu vào.
Sau đó một viên hỏa cầu bay ra, đem thi thể còn thừa của cự hà đốt thành tro bụi.
Hàn Lập lúc này mới từ từ bay về phụ cận Nghê Thường Thảo, lại khoanh chân ngồi xuống.
Hắn tin tưởng tại hải vực này, quyết không có khả năng chỉ có một con yêu thú cấp sáu, chỉ cần tiếp tục chờ đợi.
Hàn Lập ung dung thầm nghĩ.
Loại cây này cũng giống như Thiên Lôi Trúc, sau vạn năm cũng sẽ không tiếp tục sinh trưởng, mặc cho cung cấp lục dịch như thế nào, vẫn không thể gia tăng thêm chút linh khí nào nữa.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không tiếp tục trồng nữa.
Vì thế, hắn đem Dưỡng Hồn Mộc đã trưởng thành, khắc thành mười mấy khối viên châu đen thui lớn nhỏ bằng ngón cái, dùng tơ vàng xuyên thành một chuỗi đeo ở cổ.
Loại cây này không cần thiết phải luyện chế, cứ đeo trực tiếp bên người, có diệu dụng dưỡng thần bồi hồn.
Sau khi xử lý tốt động phủ, ba ngày sau, Hàn Lập một mình xuất động, vô thanh vô tức bay ra khỏi vụ hải.
Bởi vì có Nghê Thường Thảo trong tay, Hàn Lập không dự định đi Thâm uyên làm gì.
Nơi đó chẳng những có yêu thú ngoài cấp tám lui tới, hơn nữa khẳng định có tu sĩ tụ tập như mây, cũng không thích hợp sử dụng lục dịch để bày trận diệt yêu.
Có Nghê Thường Thảo hấp dẫn yêu thú, đối với hắn mà nói, hải vực nào cũng giống nhau.
Do đó, hắn hiện tại cần tìm là một hòn đảo san hô.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập xem xét phương hướng. Sau đó nhằm về phía tây mà bay đi.
Đảo mắt, đã không thấy bóng dáng.
Một tháng sau, Hàn Lập dừng lại tại trên một mảng san hô đỏ.
Lúc trước trên đường cũng xuất hiện vài đảo san hô, nhưng Hàn Lập sợ cách động phủ gần quá mà dẫn đến phiền toái, cho nên không để ý mà bay thẳng đến đây.
Nơi này mặc dù không thể xưng là đảo san hô, nhưng đối với tác dụng của Nghê Thường Thảo mà nói thì đã quá đủ rồi.
Hàn Lập quyết định ở tại chỗ này, bắt đầu bước thứ nhất để diệt yêu thủ đan.
Hiện tại, hắn ở phụ cận khu san hô này bày ra bốn pháp trận, đem phụ cận vây kín mưa gió không lọt. Sau đó mới cẩn thận đem Nghê Thường Thảo trồng ở trung tâm trận pháp.
Nếu muốn hấp dẫn yêu thú cấp sáu, cơ bản phải đem Nghê Thường Thảo đề cao đến bốn trăm năm mới được.
Nói vậy, hắn cơ bản còn thời gian một tháng, mới có thể dẫn dụ yêu thú đến để săn.
Bất quá thời gian này, hắn cũng không nhàn rỗi.
Nghê Thường Thảo ba lần ra lá, tự nhiên hấp dẫn một ít yêu thú cấp thấp để cho hắn luyện thử trước.
Mặc dù hiện tại nội đan của yêu thú cấp năm đối với hắn không có giá trị, nhưng dùng để đổi lấy linh thạch cũng có giá trị không nhỏ.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên tại lần thứ tư thúc dục, trước sau có ba bốn yêu thú cấp năm tìm đến, bị Hàn Lập trực tiếp tế xuất Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, dễ dàng chém giết.
Trước mắt nhìn thấy Nghê Thường Thảo sinh ra ba lá, Hàn Lập thở ra một hơi, cầm trong tay chiếc bình nhỏ nhẹ nhàng đổ xuống.
Một giọt chất lỏng xanh biếc ướt át rơi xuống.
Đem bình nhỏ cẩn thận thu vào, Hàn Lập trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày thứ ba, Nghê Thường Thảo sinh ra lá thứ tư, tản mát ra khí tức dụ yêu nồng đậm.
Mà Hàn Lập hai ngày nay vẫn không nhúc nhích, cũng nghĩ ngơi dưỡng sức.
Mặc dù nói chém giết yêu thú cấp năm, đối với hắn hiện tại dễ như trở bàn tay, yêu thú cấp sáu đối phó cũng không hề rơi xuống hạ phong.
Nhưng mà hắn một mình tiến vào biển sâu, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Dụ Yêu thảo không phải tuyệt đối không có sai lầm.
Trước kia cũng đã từng xuất hiện qua, dùng Nghê Thường Thảo ba trăm năm dẫn tới yêu thú Ô Long cấp sáu bảy gì đó, làm hại hắn suýt chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ có thể vứt bỏ pháp trận mà trốn thoát.
Hàn Lập cũng không muốn vì nhất thời sơ sẩy mà chết như thế.
Qua nửa ngày, đang ngồi xếp bằng bên cạnh Nghê Thường Thảo, Hàn Lập chợt thần sắc có chút khẽ động.
Sau đó mở mắt nhìn chăm chú ra ngoài khơi xa.
Trong chốc lát, mặt biển phía xa đột nhiên xuất hiện mây đen che kín, mưa sa gió giật, tự nhiên xuất hiện gió lốc rộng đến mười trượng, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú trầm thấp.
Hàn Lập thần sắc như thường, thân hình thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng bay đến giữa không trung, mặt hiện lên một tia âm hàn chăm chú nhìn toàn bộ phía dưới.
Trong lốc xoay vong ra vài tiếng trầm muộn, sau đó trong một đạo hắc khí có một yêu thú nhảy ra.
Yêu thú này hình thể không lớn, hình dáng chỉ chừng trượng, nhưng nó hướng Nghê Thường Thảo không ngừng gầm rống.
Nhìn thấy màn này, Hàn Lập thở nhẹ một hơi.
Tuy bởi vì hắc khí ngăn cản nên không thể thấy rõ chân thân của yêu thú.
Nhưng từ linh khí phát ra từ hắc khí, xác thực chỉ là yêu thú cấp sáu.
Đối với hắn mà nói, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Vì vậy Hàn Lập lẳng lặng đứng ở không trung, nhìn xuống yêu thú, vẫn không nhúc nhích.
Trong chốc lát, Yêu thú trong hắc khí liền bị Nghê Thường Thảo phát ra khí tức kích thích trở nên có chút phát cuồng.
Rốt cục rống to một tiếng, hướng tới vùng san hô hung hăng bay tới, theo sau còn có sóng biển cao vài chục trượng.
Kiến thức qua một màn cự quy cấp bảy độ kiếp tạo thành cơn sóng gió động trời, lọai thanh thế này tư nhiên Hàn Lập sẽ không để trong mắt.
Mắt thấy đoàn hắc khí đến gần san hô khoảng mười trượng, Hàn Lập cười lạnh, nắm tay vừa lật, một khối trận bàn xanh biếc xuất hiện trong tay.
Tiếp theo trên tay thanh quang chợt lóa, Hàn Lập không chút chần chờ hướng tới trận bàn mà kích nhẹ lên.
Hoàng mang chói mắt từ trận bàn xuất ra.
Một khắc sau, hơn mười đạo cột sáng màu vàng đồng thời trong biển phun ra, tiếp theo một màn hào quang đùng đùng xuất hiện, đem hắc khí chặn lại bên trong.
Yêu thú trong hắc khí hiển nhiên cũng cả kinh!
Nhưng lập tức hai gọng kềm từ trong hắc khí xuất ra, đảo qua hung hăng đánh vào trên vách của màn hào quang màu vàng.
“Oành” một tiếng nổ vang lên.
Hào quang màu vàng cũng lung lay muốn ngã, bộ dáng tựa như không thể thừa nhận được vài kích.
Bất quá đối với Hàn Lập mà nói, vây được yêu thú như vậy cũng là quá đủ rồi.
Trong tay hắn đã sớm chuẩn bị Cổ Bảo Ngũ Hành Hoàn, vang lên một tiếng khi được tế xuất, rồi nhanh chóng biến mất.
Tại hắc khí trên bầu trời, một tiếng xé gió truyền ra.
Tiếp theo năm vệt sáng mờ bỗng nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên hướng vào hắc khí, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Một trận rống hoảng sợ truyền ra, hắc khí đột nhiên biến mất, lộ ra yêu thú bên trong.
Một con cự hà (tôm( màu xanh cao khoảng ba bốn trượng xuất hiện, hai bên có sáu con mắt, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng.
Giờ phút này nó bị Ngũ Hành Hoàn trói chặt, giống như một cái bánh, căn bản không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, hai đạo cầu vồng chói mắt từ trên trời bay vụt đến, phân cắt cự tôm thành hai mảnh, một chất lỏng màu xanh biếc phun ra.
Ngũ Hành Đồng Hoàn rung nhẹ vài cái, lần nữa biến mất, xuất hiện trong tay Hàn Lập.
Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lắc khẽ trận bàn trên tay.
Hoàng mang chợt lóe lên, rồi lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, màn hào quang ở phía dưới cũng lặng lẽ biến mất.
Hàn Lập đem Ngũ Hành Hoàn trên tay thu hồi, rồi lật tay xuất ra một cái bát tròn màu đen.
Hai tay cầm bát, Hàn Lập nhe nhàng hạ xuống, dừng bên cạnh cự hà.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên nhìn vào mắt cự hà, ngón tay vươn ra, miệng lẩm bẩm.
Đầu ngón tay bắt đầu có bạch quang phát sáng, trong tiếng chú ngữ, bạch quang dần dần sáng lên.
Đột nhiên Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay bắn nhanh ra mấy đạo bạch tuyến mảnh như tơ, cắm vào đầu cự hà.
Sau đó ngon tay khẽ rung động vài cái, một đạo lục quang trên đầu cự hà bị mấy đạo bạch tuyến này đưa ra hướng tới Tụ Hồn Bát trong tay Hàn Lập.
Lục quang tựa hồ biết không ổn, nữa đường chớp lên liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị từ từ kéo tới.
Cách Tụ Hồn Bát một khoảng cách, lục quang bị một mảng hắc quang từ trong Tụ Hồn Bát bay ra bao lại, “bộp” một tiếng bị cuốn vào trong.
Thấy vậy, Hàn Lập mỉm cười.
Lúc này mới tiến lên vài bước, tìm kiếm trong thi thể cự tôm, lấy ra một viên cầu màu xanh nhạt.
So với yêu đan cấp năm, nội đan của yêu thú cấp sáu chẳng những lớn hơn, hơn nữa cũng bắt đầu trở nên trong suốt, ẩn hiện quang mang phóng ra, có vẻ xinh đẹp dị thường.
Sau khi xem vài lần, Hàn Lập đem khối nội đan thu vào túi trữ vật, thu lại thi thể cự hà, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.
Đột nhiên nắm tay nhấc lên, hai đạo thanh quang đánh ra.
Hai cái càng lớn bị cắt xuống, Hàn Lập không chút do dự đem chúng thu vào.
Sau đó một viên hỏa cầu bay ra, đem thi thể còn thừa của cự hà đốt thành tro bụi.
Hàn Lập lúc này mới từ từ bay về phụ cận Nghê Thường Thảo, lại khoanh chân ngồi xuống.
Hắn tin tưởng tại hải vực này, quyết không có khả năng chỉ có một con yêu thú cấp sáu, chỉ cần tiếp tục chờ đợi.
Hàn Lập ung dung thầm nghĩ.
/2449
|