“Lệ tiền bối, xin mời vào!” Cô gái cung kính đẩy cánh cửa đá, thỉnh Hàn Lập vào trong.
Hắn gật đầu, không có nói gì, cất bước đi vào, nữ tử liền theo sát sau.
Cửa đá tự động đóng lại, bên ngoài tự nhiên hóa thành vách tường như bình thường.
Vừa vào bên trong Hàn Lập thấy ngay một thông đạo, đầu kia còn ẩn hiện bạch quang, hình như không có dài lắm.
Hàn Lập chậm rãi cất bước, sau khi quẹo qua ngã rẽ thì trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một cái cửa đá rất lớn nữa.
Bên ngoài cánh cửa có một vị tu sĩ trung niên Kết Đan trung kỳ, hắn mặc trang phục nho sinh màu xanh.
Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện thì mỉm cười rạng rỡ, chắp tay nói:
“Vị này chính là Lệ đạo hữu sao? Tại hạ Vân Thiên Khiếu, là chủ nhân nơi này, hoan nghênh đạo hữu tới tham gia Giao hoán hội lần này. Những đạo hữu khác cũng đã tới gần hết. Văn cô nương, nhất định phải tiếp đãi Lệ huynh chu đáo, không được chậm trễ.” Vị nho sinh họ Vân đó rất khách khí với Hàn Lập, sau đó phân phó nữ tử bên cạnh một tiếng.
“Văn cô nương?”
Câu này tự nhiên là đã tiết lộ thân phận nữ tử kia, nàng chính là Văn Tư Nguyệt, con gái của Văn Tường thuộc Diệu Âm môn mà Hàn Lập đã từng gặp qua.
Cũng không biết cô gái này gặp chuyện gì mà lại có mặt ở nơi này.
Điều này khiến cho Hàn Lập cực kỳ kinh dị.
Đương nhiên do sử dụng Hoán Hình quyết nên nàng không nhận ra hắn nhưng hắn thì không thể không nhận ra nàng.
Giờ phút này Văn Tư Nguyệt nghe trung niên nhân nói xong thì sắc mặt biến đổi, vội vàng lên tiếng vâng dạ.
Hàn Lập tuy không có quay lưng lại nhìn nhưng vẫn có thể nhận ra nữ tử này vô cùng sợ vị Vân tu sĩ nho nhã kia.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia dị sắc nhưng lại khẽ mỉm cười, sau khi nói vài câu khách khi với hắn thì hai người cùng tiến vào bên trong.
Đó là một là một giuan đại sảnh hình vuông, ở giữa có một cái bàn tròn rất to, xung quanh đặt hơn chục cái ghế, hơn một nửa đã có người ngồi.
Tuy nhiên sau khi Hàn Lập thấy rõ tình hình thì không khỏi ngạc nhiên, trên mặt lộ ra một tia kỳ quái. Ở đây ngoại trừ hai gã Kết Đan kỳ không ôm ấp nữ tu sĩ thì còn lại đều là những cặp nam nữ đang vô cùng thân thiết, nàng nào cũng cực kỳ xinh đẹp, hầu hết các nàng đều có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười hai, mười ba hoặc Trúc Cơ sơ kỳ, không ai không trẻ, không ai không đẹp cả.
Hàn Lập đang lúc sững sờ thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một làn hương thơm ngát và một thân hình mềm mại khẽ run rẩy dựa vào.
Thân thể Hàn Lập vẫn như thế, chuyển mặt quay lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười.
Chính là Văn Tư Nguyệt chủ động dựa vào khiến hắn ngửi được làn hương thơm tho đó.
Hàn Lập nhíu mày, cũng không có đẩy nàng ra.
Ngược lại vẫn tiếp tục nhìn các tu sĩ khác, dường như đã hiểu rõ.
Cánh tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ kia, dẫn thiếu nữ tới một cái ghế ngồi xuống.
Văn Tư Nguyệt cũng giống như những cô gái bên cạnh các nam tu sĩ kia, miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Hàn Lập, lúc này cả nửa người nàng đã ở trong lòng của Hàn Lập.
Nhất thời ôn hương dâng lên làm cho Hàn Lập một phen ngây ngất
Đang lúc Văn Tư Nguyệt im lặng không nói gì thì cánh tay đang ôm nàng chặt cũng hơi buông ra đôi chút, điều này khiến cho Văn Tư Nguyệt có chút ngây ngốc nhìn lại thanh niên đang ôm mình, không giấu nổi tia kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt Hàn Lập lúc này chẳng có gì thay đổi, vẫn tiếp tục nhìn những người khác.
Bảy tám vị tu sĩ tại nơi này cũng đang tập trung dò xét hắn.
Tuy nhiên khi nhận ra bộ mặt lạ lẫm của Hàn Lập thì bọn họ cũng không hề ngạc nhiên chút nào, hơn nữa một số còn mỉm cười với hắn.
Hàn Lập cũng không chậm trễ, vội vã đáp lại.
Một hồi sau lại có năm, sáu vị tu sĩ Kết Đan kỳ khác tiến vào bên trong phòng, người nào cũng có một tu sĩ nữ trẻ xinh đẹp bên cạnh.
Tuy ngoài mặt vẫn như thường nhưng trong lòng Hàn Lập lại cảm thấy kinh dị.
Bổn sự của tên Vân Thiên Khiếu kia thật không nhỏ, có thể tìm được nhiều mĩ nữ như vậy để huấn luyện.
Càng khó hơn chính là người nào cũng có tu vi không tệ, càng hiện lộ thân phận bọn họ không phải bình thường.
Đang lúc Hàn Lập thầm đánh giá thì Vân Thiên Khiếu cũng từ bên ngoài tiến vào, bên cạnh là một phu nhân thanh lịch.
Tu vi của mĩ phụ chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, cánh tay ôm lấy Vân Thiên Khiếu vô cùng thân thiết
“Phạm phu nhân!” Hàn Lập rùng mình.
“Vị Phạm tả sứ của Diệu Âm môn không ngờ cũng xuất hiện tại đây, đồng thời còn thân thiết với chủ nhân nơi này, xem ra cũng có chút ý tứ!” Dị sắc trên mặt Hàn Lập che dấu vô cùng khôn khéo nhưng trong lòng hắn không thể bình tĩnh được.
“A!” Thân thể Văn Tư Nguyệt ở trong lòng Hàn Lập bỗng run lên, đôi môi anh đào bỗng hé ra, khẽ rên lên một tiếng.
Thanh âm pha chút đau đớn, còn có chút xấu hổ.
Hàn Lập sửng sốt, không khỏi quay mặt nhìn lại.
Kết quả thấy khuôn mặt đỏ bừng của Văn Tư Nguyệt tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Hàn Lập có chút kỳ quái chuyển ánh mắt, lúc này hắn mới nhận ra bàn tay của chính mình không biết từ khi nào đã đặt lên bộ ngực cao vút kia, thậm chí ngón tay còn kẹp lấy cái gì tròn tròn hơi cứng nữa.
Tư vị tiêu hồn nhập cốt khiến cho sâu tận bên trong đáy lòng của Hàn Lập khẽ rung, cơ hồ theo bản năng vội vàng rút tay về, lập tức quay mặt chỗ khác, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Vẻ đỏ bừng từ cổ đến khuôn mặt của Văn Tư Nguyệt bỗng nhiên dừng lại.
Nàng ngập ngừng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt Hàn Lập hiện lên vài tia ngoài ý muốn.
Sắc mặt Hàn Lập có chút không tự nhiên nhưng vẫn ra vẻ không hề để ý đến nàng, ngược lại cánh tay kia vòng qua bờ eo kia cũng buông ra.
Hắn đương nhiên chưa từng nghĩ bản thân mình là một chính nhân quân tử nhưng cô gái này dù gì cũng từng là con gái cố nhân của hắn, điều đó khiến cho Hàn Lập có đôi chút xấu hổ.
Biểu hiện dị thường này của Hàn Lập chỉ có mình Văn Tư Nguyệt biết, không có một người nào chú ý đến.
Bởi vì lúc này Vân Thiên Khiếu đã ngồi vào ghế chủ tọa, Phạm phu nhân ưu nhã ngồi bên cạnh.
Những người khác tự nhiên chú ý đến hai người bọn họ.
“Giao hoán hội lần này có mười ba vị đồng đạo tham gia, thật sự Vân mỗ vô cùng vinh hạnh. Tuy nhiên còn có hai vị đồng đạo có việc nên đã đi trước một bước nhưng so với các lần trước thì số lượng vẫn đông nhất. Tại hạ không nói lời thừa nữa, các vị đạo hữu bây giờ có thể đem vật phẩm ra giới thiệu, báo giá hoặc nói ra vật phẩm cần trao đổi một chút, nếu hợp ý thì tiến hành giao hoán.”
Vân Thiên Khiếu nói xong mấy lời quay đầu, cười cười với lão giả mặc áo lam, ý bảo đối phương bắt đầu.
Lão giả này đang ôm một cô gái, thấy Vân Thiên Khiếu nở nụ cười thì luyến tiếc buông cô gái ra, sau đó chậm rãi nói:
“Một khi như vậy thì hãy để lão phu bắt đầu cho. Lão phu mang đến không ít thứ tốt, nếu ai có thể xuất ra vật phẩm mà lão phu cần thì cứ việc trao đổi là được.” Lão mập nói liền một hơi, lấy cái túi trữ vật bên hông ra, đặt lên bàn.
Sau khi một đạo hào quang léo lên thì trên bàn đã xuất hiện vài thứ, xem ra không hề tầm thường chút nào.
“Ba miếng Thiên Linh tử, một viên yêu đan Ngọa Hổ Sa, một tấm da Hỏa Hải thú…”Lão giả cầm từng vật một lên giới thiệu, tự hào nói, làm cho không ít tu sĩ ngồi xung quanh động dung, lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên tất cả những thứ này đều là đồ trân quý cả.
Hàn Lập nghe thế không khỏi cười lạnh, những thứ này đối với tu sĩ Kết Đan kỳ vô cùng trân quý nhưng với hắn thì chẳng là gì cả, hắn hoàn toàn không để chúng vào mắt.
Cái tốt nhất là viên yêu đan Ngọa Hổ Sa, nói cho cùng cũng chỉ là yêu đan của yêu thú cấp sáu mà thôi, loại này hắn có cũng phải bảy, tám viên”.
Lão béo nói xong thì đặt mông ngồi xuống vị trí của mình, lại lấy tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nữ tử bên cạnh, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Bên cạnh hắn là một vị nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ, vốn lúc đầu còn có chút không nguyện ý nhưng hiện tại lại vô cùng ôn nhu.
Sau lão béo đó chính là một gã quái nhân, hắn đợi lão giả kia ngồi xuống rồi mới ho khan vài tiếng, loạng choạng đứng lên.
Hắn vô cùng cao, vô cùng gầy đến dọa người, giống như cây sào vậy.
“Ta chỉ mang đến một thứ đó chính là một quả trứng của yêu thú Bàn Lê Dẫn cấp năm” Hắn không nhanh không chậm nói, sau đó mò vào bên trong áo lấy ra một quả trứng màu vàng nho nhỏ.
“Bàn Lê Dẫn!!!”
Nghe xong lời đó, ánh mắt của các tu sĩ đang ngồi an nhiên kia bỗng sáng lên, nhìn chằm chặp quả trứng yêu thú kia, tất cả đều lộ ra vẻ khát khao.
Hắn gật đầu, không có nói gì, cất bước đi vào, nữ tử liền theo sát sau.
Cửa đá tự động đóng lại, bên ngoài tự nhiên hóa thành vách tường như bình thường.
Vừa vào bên trong Hàn Lập thấy ngay một thông đạo, đầu kia còn ẩn hiện bạch quang, hình như không có dài lắm.
Hàn Lập chậm rãi cất bước, sau khi quẹo qua ngã rẽ thì trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một cái cửa đá rất lớn nữa.
Bên ngoài cánh cửa có một vị tu sĩ trung niên Kết Đan trung kỳ, hắn mặc trang phục nho sinh màu xanh.
Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện thì mỉm cười rạng rỡ, chắp tay nói:
“Vị này chính là Lệ đạo hữu sao? Tại hạ Vân Thiên Khiếu, là chủ nhân nơi này, hoan nghênh đạo hữu tới tham gia Giao hoán hội lần này. Những đạo hữu khác cũng đã tới gần hết. Văn cô nương, nhất định phải tiếp đãi Lệ huynh chu đáo, không được chậm trễ.” Vị nho sinh họ Vân đó rất khách khí với Hàn Lập, sau đó phân phó nữ tử bên cạnh một tiếng.
“Văn cô nương?”
Câu này tự nhiên là đã tiết lộ thân phận nữ tử kia, nàng chính là Văn Tư Nguyệt, con gái của Văn Tường thuộc Diệu Âm môn mà Hàn Lập đã từng gặp qua.
Cũng không biết cô gái này gặp chuyện gì mà lại có mặt ở nơi này.
Điều này khiến cho Hàn Lập cực kỳ kinh dị.
Đương nhiên do sử dụng Hoán Hình quyết nên nàng không nhận ra hắn nhưng hắn thì không thể không nhận ra nàng.
Giờ phút này Văn Tư Nguyệt nghe trung niên nhân nói xong thì sắc mặt biến đổi, vội vàng lên tiếng vâng dạ.
Hàn Lập tuy không có quay lưng lại nhìn nhưng vẫn có thể nhận ra nữ tử này vô cùng sợ vị Vân tu sĩ nho nhã kia.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia dị sắc nhưng lại khẽ mỉm cười, sau khi nói vài câu khách khi với hắn thì hai người cùng tiến vào bên trong.
Đó là một là một giuan đại sảnh hình vuông, ở giữa có một cái bàn tròn rất to, xung quanh đặt hơn chục cái ghế, hơn một nửa đã có người ngồi.
Tuy nhiên sau khi Hàn Lập thấy rõ tình hình thì không khỏi ngạc nhiên, trên mặt lộ ra một tia kỳ quái. Ở đây ngoại trừ hai gã Kết Đan kỳ không ôm ấp nữ tu sĩ thì còn lại đều là những cặp nam nữ đang vô cùng thân thiết, nàng nào cũng cực kỳ xinh đẹp, hầu hết các nàng đều có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười hai, mười ba hoặc Trúc Cơ sơ kỳ, không ai không trẻ, không ai không đẹp cả.
Hàn Lập đang lúc sững sờ thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một làn hương thơm ngát và một thân hình mềm mại khẽ run rẩy dựa vào.
Thân thể Hàn Lập vẫn như thế, chuyển mặt quay lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười.
Chính là Văn Tư Nguyệt chủ động dựa vào khiến hắn ngửi được làn hương thơm tho đó.
Hàn Lập nhíu mày, cũng không có đẩy nàng ra.
Ngược lại vẫn tiếp tục nhìn các tu sĩ khác, dường như đã hiểu rõ.
Cánh tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ kia, dẫn thiếu nữ tới một cái ghế ngồi xuống.
Văn Tư Nguyệt cũng giống như những cô gái bên cạnh các nam tu sĩ kia, miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Hàn Lập, lúc này cả nửa người nàng đã ở trong lòng của Hàn Lập.
Nhất thời ôn hương dâng lên làm cho Hàn Lập một phen ngây ngất
Đang lúc Văn Tư Nguyệt im lặng không nói gì thì cánh tay đang ôm nàng chặt cũng hơi buông ra đôi chút, điều này khiến cho Văn Tư Nguyệt có chút ngây ngốc nhìn lại thanh niên đang ôm mình, không giấu nổi tia kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt Hàn Lập lúc này chẳng có gì thay đổi, vẫn tiếp tục nhìn những người khác.
Bảy tám vị tu sĩ tại nơi này cũng đang tập trung dò xét hắn.
Tuy nhiên khi nhận ra bộ mặt lạ lẫm của Hàn Lập thì bọn họ cũng không hề ngạc nhiên chút nào, hơn nữa một số còn mỉm cười với hắn.
Hàn Lập cũng không chậm trễ, vội vã đáp lại.
Một hồi sau lại có năm, sáu vị tu sĩ Kết Đan kỳ khác tiến vào bên trong phòng, người nào cũng có một tu sĩ nữ trẻ xinh đẹp bên cạnh.
Tuy ngoài mặt vẫn như thường nhưng trong lòng Hàn Lập lại cảm thấy kinh dị.
Bổn sự của tên Vân Thiên Khiếu kia thật không nhỏ, có thể tìm được nhiều mĩ nữ như vậy để huấn luyện.
Càng khó hơn chính là người nào cũng có tu vi không tệ, càng hiện lộ thân phận bọn họ không phải bình thường.
Đang lúc Hàn Lập thầm đánh giá thì Vân Thiên Khiếu cũng từ bên ngoài tiến vào, bên cạnh là một phu nhân thanh lịch.
Tu vi của mĩ phụ chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, cánh tay ôm lấy Vân Thiên Khiếu vô cùng thân thiết
“Phạm phu nhân!” Hàn Lập rùng mình.
“Vị Phạm tả sứ của Diệu Âm môn không ngờ cũng xuất hiện tại đây, đồng thời còn thân thiết với chủ nhân nơi này, xem ra cũng có chút ý tứ!” Dị sắc trên mặt Hàn Lập che dấu vô cùng khôn khéo nhưng trong lòng hắn không thể bình tĩnh được.
“A!” Thân thể Văn Tư Nguyệt ở trong lòng Hàn Lập bỗng run lên, đôi môi anh đào bỗng hé ra, khẽ rên lên một tiếng.
Thanh âm pha chút đau đớn, còn có chút xấu hổ.
Hàn Lập sửng sốt, không khỏi quay mặt nhìn lại.
Kết quả thấy khuôn mặt đỏ bừng của Văn Tư Nguyệt tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Hàn Lập có chút kỳ quái chuyển ánh mắt, lúc này hắn mới nhận ra bàn tay của chính mình không biết từ khi nào đã đặt lên bộ ngực cao vút kia, thậm chí ngón tay còn kẹp lấy cái gì tròn tròn hơi cứng nữa.
Tư vị tiêu hồn nhập cốt khiến cho sâu tận bên trong đáy lòng của Hàn Lập khẽ rung, cơ hồ theo bản năng vội vàng rút tay về, lập tức quay mặt chỗ khác, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Vẻ đỏ bừng từ cổ đến khuôn mặt của Văn Tư Nguyệt bỗng nhiên dừng lại.
Nàng ngập ngừng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt Hàn Lập hiện lên vài tia ngoài ý muốn.
Sắc mặt Hàn Lập có chút không tự nhiên nhưng vẫn ra vẻ không hề để ý đến nàng, ngược lại cánh tay kia vòng qua bờ eo kia cũng buông ra.
Hắn đương nhiên chưa từng nghĩ bản thân mình là một chính nhân quân tử nhưng cô gái này dù gì cũng từng là con gái cố nhân của hắn, điều đó khiến cho Hàn Lập có đôi chút xấu hổ.
Biểu hiện dị thường này của Hàn Lập chỉ có mình Văn Tư Nguyệt biết, không có một người nào chú ý đến.
Bởi vì lúc này Vân Thiên Khiếu đã ngồi vào ghế chủ tọa, Phạm phu nhân ưu nhã ngồi bên cạnh.
Những người khác tự nhiên chú ý đến hai người bọn họ.
“Giao hoán hội lần này có mười ba vị đồng đạo tham gia, thật sự Vân mỗ vô cùng vinh hạnh. Tuy nhiên còn có hai vị đồng đạo có việc nên đã đi trước một bước nhưng so với các lần trước thì số lượng vẫn đông nhất. Tại hạ không nói lời thừa nữa, các vị đạo hữu bây giờ có thể đem vật phẩm ra giới thiệu, báo giá hoặc nói ra vật phẩm cần trao đổi một chút, nếu hợp ý thì tiến hành giao hoán.”
Vân Thiên Khiếu nói xong mấy lời quay đầu, cười cười với lão giả mặc áo lam, ý bảo đối phương bắt đầu.
Lão giả này đang ôm một cô gái, thấy Vân Thiên Khiếu nở nụ cười thì luyến tiếc buông cô gái ra, sau đó chậm rãi nói:
“Một khi như vậy thì hãy để lão phu bắt đầu cho. Lão phu mang đến không ít thứ tốt, nếu ai có thể xuất ra vật phẩm mà lão phu cần thì cứ việc trao đổi là được.” Lão mập nói liền một hơi, lấy cái túi trữ vật bên hông ra, đặt lên bàn.
Sau khi một đạo hào quang léo lên thì trên bàn đã xuất hiện vài thứ, xem ra không hề tầm thường chút nào.
“Ba miếng Thiên Linh tử, một viên yêu đan Ngọa Hổ Sa, một tấm da Hỏa Hải thú…”Lão giả cầm từng vật một lên giới thiệu, tự hào nói, làm cho không ít tu sĩ ngồi xung quanh động dung, lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên tất cả những thứ này đều là đồ trân quý cả.
Hàn Lập nghe thế không khỏi cười lạnh, những thứ này đối với tu sĩ Kết Đan kỳ vô cùng trân quý nhưng với hắn thì chẳng là gì cả, hắn hoàn toàn không để chúng vào mắt.
Cái tốt nhất là viên yêu đan Ngọa Hổ Sa, nói cho cùng cũng chỉ là yêu đan của yêu thú cấp sáu mà thôi, loại này hắn có cũng phải bảy, tám viên”.
Lão béo nói xong thì đặt mông ngồi xuống vị trí của mình, lại lấy tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nữ tử bên cạnh, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Bên cạnh hắn là một vị nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ, vốn lúc đầu còn có chút không nguyện ý nhưng hiện tại lại vô cùng ôn nhu.
Sau lão béo đó chính là một gã quái nhân, hắn đợi lão giả kia ngồi xuống rồi mới ho khan vài tiếng, loạng choạng đứng lên.
Hắn vô cùng cao, vô cùng gầy đến dọa người, giống như cây sào vậy.
“Ta chỉ mang đến một thứ đó chính là một quả trứng của yêu thú Bàn Lê Dẫn cấp năm” Hắn không nhanh không chậm nói, sau đó mò vào bên trong áo lấy ra một quả trứng màu vàng nho nhỏ.
“Bàn Lê Dẫn!!!”
Nghe xong lời đó, ánh mắt của các tu sĩ đang ngồi an nhiên kia bỗng sáng lên, nhìn chằm chặp quả trứng yêu thú kia, tất cả đều lộ ra vẻ khát khao.
/2449
|