Tại khoảng sân rộng, có hơn mười người cực kỳ đáng chú ý đang đứng trước mặt mấy ngàn đệ tử. Trong đó có bảy tám gã tu sĩ Kết Đan khí định thần nhàn. Phía sau còn lại là mười mấy tên nam nữ Trúc Cơ Kỳ. Bọn họ chính là mấy vị Viện chủ, Trưởng lão của Bách Xảo Viện và đông đảo các vị quản sự.
"Đã đến!" Một tên đệ tử hưng phấn dị thường lớn tiếng kêu lên. Nhất thời tất cả các thấp giai tu sĩ ngửa đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía xa xa trên trời có quang mang chớp động, tiếp theo một đoàn quang điểm đủ mọi màu sắc từ xa phi độn đến gần.
"Là Cổ Kiếm Môn, bọn họ chính là sử dụng kiếm khí phi hành" Không biết là người nào nói ra.
Vừa nghe lời này, đám người càng thêm náo động, rất nhiều người hướng về phía quang điểm này, chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt biến đổi khác thường.
"Im lặng! Thể này còn thể thống gì nữa, muốn cho hai phái khác chê cười Bách Xảo Viện chúng ta sao?" Giữa đám người phía trước, một lão giả vóc người khôi ngô, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếng quát này vang khắp toàn trường, các đệ tử nhất thời mỗi người đều ngậm miệng không nói gì, cả khoảng sân rộng trong nháy mắt an tĩnh lại. Lão giả khôi ngô thấy cảnh này, lúc này mới hài lòng thần sắc hòa hoãn trở lại. Mấy vị tu sĩ Kết Đan Kỳ khác nhìn cười, tựa hồ đối với tình cảnh này không lạ gì.
Lúc này thì tu sĩ Cổ Kiếm Môn đã bay đến phía trên khoảng sân rộng. Mặc dù không thể nói là toàn bộ đều ngự kiếm nhi hành, nhưng số người không sử dụng kiếm khí trong đó chỉ có rất ít mà thôi.
"Không nghĩ tới Phó huynh đích thân dẫn chúng đệ tử đợi nghênh đón ta, Khương mỗ thật cảm thấy ái ngại" Trong Cổ Kiếm Môn chúng tu sĩ, một lão giả thấp bé khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi bay ở phía trước, sau khi ha ha cười thì hạ xuống đầu tiên.
Bên cạnh người này còn có một gã thanh bào nho sinh cùng một vị bạch y thiếu phụ, hai người này đồng dạng mỉm cười sóng vai hạ xuống, xem ra đúng là một đôi vợ chồng. Lúc này các tu sĩ cấp thấp của Cổ Kiếm Môn, tuổi còn khá trẻ cũng đồng thời ngự khí hạ xuống.
"Khương Vân huynh thống lĩnh nhân thủ đến đây, Phó mỗ tự nhiên phải đợi đại giá, huống hồ còn có đại danh đỉnh đỉnh Bạch Bích Song Kiếm khang lệ quang lâm" Lão giả khôi ngô thần sắc như thường nhìn ba người vừa chắp tay nói.
"Tốt. Hai người chúng ta cũng không phải thổi phồng nhau nữa, không sợ lũ vãn bối này chê cười sao. Nhưng đám người Lạc Vân Tông này hình như còn không có đến? Bọn họ đối với Thí Kiếm Đại Hội có vẻ không có hứng thú. Sẽ không phải do sau mấy lần trước làm cho bọn họ chột dạ chứ" Tu sĩ họ Khương tựa hồ có chút không ưa Lạc Vân Tông nên nhìn có chút hả hê nói. Lão già họ Phó nghe lời này thì trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Bách Xảo Viện bọn họ không như Cổ Kiếm Môn, nên hắn cũng không dám dễ dàng tiếp lời. Vạn nhất lọt vào tai Lạc Vân Tông cao tầng khẳng định sẽ nổi lên một phen phong ba. Vì vậy, không chờ lão già họ Phó nghĩ ra lời đối phó thì lão giả phía sau mặc bích lục trường bào đột nhiên nhếch miệng nói chen vào.
"Khương đạo hữu không nên nóng lòng! Lần này Lạc Vân Tông mang tới một nhóm người, nghe nói có Bạch Phượng Phong Tống tiên tử, đây chính là đại mỹ nhân hiếm thấy trong ba phái chúng ta. Đáng tiếc trước kia vị Tống tiên tử này luôn luôn thâm tàng bất lộ, rất ít người có thể nhìn thấy. Nhưng hôm nay xem ra ta có thể thỏa tâm nguyện!"
"Thạch huynh nói chính là Bạch Phượng Tiên Tử ư?Nữ nhân này nghe đồn mỹ diễm vô bì, ta cũng nghe danh đã lâu. Nếu thật sự là mỹ nữ này mang người đến thì chờ đợi trong chốc lát cũng không sao" Khương Vân lộ ra ánh mắt hứng thú, gật đầu nói.
Đôi nam nữ tu sĩ Cổ Kiếm Môn nọ nghe được lời ấy đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Trong đó thanh bào nho sinh lại góp lời nói.
"Ta nghe nói, vị Bạch Phượng Tiên Tử này thân mang Thiên Linh Căn. Chưa đầy trăm năm đã dễ dàng kết đan thành công, có thể nói là tu tiên giới thiên tài ngàn năm có một. Thí Kiếm Đại Hội lần này có thể nhìn thấy nữ nhân này thật là có chút ngoài ý muốn".
"Đúng rồi! Cho dù đều là thân nữ nhi nhưng ta đồng dạng đối với vị đại danh đỉnh đỉnh Tống tiên tử cũng có chút tò mò. Hôm nay nếu có thể nhìn thấy, tự nhiên là là mỹ sự!" Bạch y thiếu phụ mặc dù tư sắc bình thường, nhưng thanh âm lại mượt mà êm tai, làm cho người ta nghe cực kỳ dễ nghe.
"Cái này… A! hình như người của Lạc Vân Tông đến." Lão giả họ Phó đang cười muốn nói gì đó thì chợt nhìn lên trời bật thốt lên.
Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía đông có một cự đại hắc điểm dần dần tới gần".
"Đây là?" Cổ Kiếm Môn Khương họ tu sĩ thần sắc vừa động, tựa hồ biết đây là cái gì. Chờ lại gần hơn một chút, những người khác rốt cục cũng thấy rõ, đây đúng là một quái điểu hình thể thật dị thường, với tốc độ kinh người hướng nơi này bay đến. Trên lưng quái điểu này có bóng nhân ảnh trùng trùng, tựa hồ có bộ dáng đông đảo tu sĩ.
"Hừ! Dị chủng thanh quang điêu này của Lạc Vân Tông chỉ là tạp chủng quái điểu hơn nữa quái điểu này bất quá chỉ có thể biến hóa thân thể lớn nhỏ, cũng chỉ là năm cấp yêu thú mà thôi!" Tu sĩ này nhìn thấy đại điểu này, chanh chua nói.
Lão già họ Phó cùng Bách Xảo Viện Kết Đan Tu Sĩ khác coi như không nghe thấy gì. Bất quá ở đây nhiều đệ tử trẻ tuổi hiển nhiên chưa bao giờ gặp qua linh thú lớn như vậy, trong lúc nhất thời hít một hơi lương khí sau đó ồ lên. Mọi người trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cự điểu, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tốc độ bay của cự điểu quả thực kinh người, chỉ vài cái đập cánh trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt mọi người. Hai cánh cự điểu giang ra lộ ra thân hình khổng lồ trên không, bóng của nó che khuất cả khoảng sân rộng đồng thời một cổ tinh phong mãnh liệt thổi qua tạo thành cơn cuồng phong khiến cho đám thấp giai đệ tử chao đảo, đều lộ ra sắc mặt trắng bệch.
"Dừng!" Một nam tử ngồi trên cự điểu phát ra thanh âm, hai cánh cự điểu thu lại nhưng người vẫn không nhúc nhích lơ lửng giữa không trung. Lúc này từ trên lưng cự điểu, đông đảo tu sĩ ngự khí hạ xuống.
"Ồ, không phải Hỏa Vân Phong Đoàn huynh đó chứ. Lâu quá không gặp!" Lão giả họ Phó liếc mắt một cái nhìn thấy hồng sam lão giả cầm đầu, ánh mắt sáng ngời vội vàng chào đón.
"Nào có! Lần trước từ biệt, tại hạ luôn nhớ tới Phó huynh!" Hồng sam lão giả mỉm cười nói đồng thời ánh mắt quét tới người khác phía sau đối phương.
"Đoàn huynh muốn tìm Xương Chánh trưởng lão ư. Không khéo là Xương sư đệ có việc phải xuất ngoại. Bất quá, sau khi đại hội, Xương sư đệ hẳn là có thể gấp trở về" Lão giả họ Phó lơ đểnh nói.
"Như vậy à, cũng không có vấn đề gì! Không thể hàn huyên ôn lại chuyện cũ, âu cũng là không có cơ duyên. Vị này chính là Vũ sư đệ, không cần ta giới thiệu chắc là tất cả mọi người đều biết. Nhưng còn Tống sư muội chư vị chắc đều là lần đầu tiên nhìn thấy. Ta muốn giới thiệu mọi người một chút" Hồng sam lão giả lộ ra một tia thất vọng, nhưng lập tức thần sắc như thường, đưa tay chỉ tuyệt sắc áo lam nữ tử bên cạnh, mỉm cười nói.
"Bạch Phượng Tiên Tử đại danh, Phó mỗ nghe như sấm bên tai, hôm nay rốt cục có thể thấy được phương dung, thật sự là danh bất hư truyền!" Phó họ lão giả hai tròng mắt híp lại, liếc mắt nhìn nữ tử họ Tống, sau khi trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, buột miệng tán dương.
"Phó sư huynh quá khen. Tiểu nữ tử sợ là đảm đương không nổi danh xưng tiên tử đó" Áo lam nữ tử trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng tươi cười, thanh âm êm ái trả lời. Nữ tử này điềm tĩnh lại có phong tư động lòng người. Làm cho một ít thấp giai nam tu xung quanh trong tâm chấn động, lộ ra vẻ vài phần si mê. Mà các cao giai tu sĩ mặc dù không lộ ra vẻ gì nhưng trong ánh mắt cũng ít nhiều lộ ra tia nóng bỏng.
Lúc này hồng sam lão giả nhìn thấy đám người Cổ Kiếm Môn, đồng dạng đi tới lên tiếng kêu chào. Khương tu sĩ có bộ dáng không nóng không lạnh nhưng cũng miễn trả lời một hai tiếng. Còn bạch y thiếu phụ kia thì đưa tay lôi kéo nữ tử họ Tống vẻ cực kỳ nhiệt tình, nói chuyện không ngừng, phảng phất như tỷ muội. Mà áo lam nữ tử thủy chung ôn nhã hào phóng đáp chuyện, vẻ ngoài nhã nhặn, cử động hữu lễ, làm cho người ta không thể chê trách chút nào.
Sự tình tiếp theo thì đơn giản.
Sau khi Bách Xảo Viện đón tiếp hai phái xong thì dẫn Cổ Kiếm Môn và Lạc Vân Tông nghỉ tại hai trạch viện lớn một ngày. Ngày mai chính thức khai mạc tỷ thí. Đêm nay vô sự nhưng sáng sớm ngày thứ hai, trận tỷ thí kịch liệt giữa ba phái sẽ bắt đầu. Trận đấu sẽ chia thành ba tổ để tiến hành. Mỗi phái tuyển ra mười tên đệ tử cùng với hai mươi tên đệ tử của hai phái khác tạo thành một tổ. Mỗi tổ thông qua hai mươi hai trận đấu để tuyển chọn ra bốn người đứng đầu, sau đó mười hai đệ tử đứng đầu bắt đầu rút thăm đấu pháp, chọn ra mười người thắng cuộc cuối cùng
Nguyên nhân vì số lượng đệ tử không nhiều lắm, tự nhiên sẽ không cần tổ chức thi đấu tại các nơi khác nhau mà theo thứ tự thi đấu tại cùng một sân cử hành.
Trình tự trận đấu sẽ do tu sĩ dẫn đầu của ba phái rút thăm quyết định cho nên không có gì để nói. Về phần trọng tài thì sẽ do tu sĩ của môn phái thứ ba không liên quan đến trận đấu đảm đương. Đấu tràng được vây quanh bởi làn thủy quang tráo, một gã hán tử đầu hói của Bách Xảo Viện đứng trong vòng quang tráo, bất động thanh sắc chậm rãi tuyên bố nói: "Đệ nhất tổ, Lạc Vân Tông Hàn Lập đấu Cổ Kiếm Môn Diêu Phong!" Sau khi đại hán vừa dứt lời, từ nhóm người Lạc Vân Tông và Cổ Kiếm Môn đều có một gã đệ tử đi ra. Sau khi song phương đối thủ nhìn rõ nhau thì Bách Xảo Viện đệ tử vây xem bốn phía nổi lên một trận tao động cùng thì thầm.
"Ta không nhìn lầm chứ, một vị là tu sĩ Luyện Khí Kỳ mười một tầng, một vị khác là Trúc Cơ Kỳ sơ kỳ".
"Tu vi bọn họ cách biệt khá lớn!"
Cổ Kiếm Môn đệ tử trên lưng đeo hai thanh trường đoản kiếm khí, đồng dạng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc sau khi quan sát đối thủ, theo sau đó trên mặt chợt lộ vẻ khinh miệt thoáng qua. Luận tu vi mà nói, việc đánh bại đối phương quả thực không cần tốn nhiều sức lực. Mà đối thủ của hắn, một thanh niên mặc thanh sắc kình y, tướng mạo bình thường cũng chau mày, tựa hồ có chút bộ dáng chần chừ cùng hoang mang. Mà phía ngoài quang tráo, tu sĩ Kết Đan Kỳ ba phái tự nhiên sẽ không cùng đám đệ tử này ngồi cùng một chỗ, mà tụ tập tại một khoảng sân trống, đang nhàn đàm với nhau.
"Ta nói với Đoàn huynh, Lạc Vân Tông thực sự có ý định từ bỏ Thí Kiếm Đại Hội lần này sao? Như thế nào mà ngay cả đệ tử Luyện Khí Kỳ mười một tầng như vậy cũng có thể được tông phái thông qua chọn lựa, không lẽ các ngươi tùy tiện mang đến cho đủ số sao" Cổ Kiếm Môn Khương Vân này vừa nhìn thấy thanh niên đệ tử Lạc Vân Tông ra trận không khỏi bật cười nói.
"Ồ! Mười một tầng. Không sai! Ta nhớ rằng vị đệ tử này lúc nhập môn chỉ là Luyện Khí Kỳ mười tầng, nhưng tu vi tinh tiến nhanh như vậy. Khá thật" Hồng sam lão giả nghe đối phương nói như vậy, nhưng lại bất động thanh sắc trả lời.
"Cái gì, được thông qua chọn lựa khi mười tầng? Đoàn huynh, có phải ngươi đang nói giỡn chăng" Cổ Kiếm Môn Khương Vân vừa nghe lời ấy, lộ ra vẻ không tin.
Lần này, hồng sam lão giả lại cười nhưng không đáp lời.
Khương Vân thấy vậy tâm lý cũng có chút động tâm, không hề nói gì nữa, bắt đầu chú ý tình hình trong sân.
"Trận đấu bắt đầu!" Đại hán đầu hói rốt cục tại không trung trầm giọng tuyên bố.
Thanh niên vừa nghe lời này, không chút do dự hai vai khẽ động, nhất thời một đỏ một lam hai thanh phi kiếm đồng thời từ trên lưng bắn nhanh ra, phiêu phù ở khoảng không trên đỉnh đầu, đồng thời trong tay lục quang chớp động, một cái lục sắc quang tráo hiện lên trên người.
Sau đó hai tay bắt quyết như gió, chuẩn bị khu động phi kiếm tấn công địch.
Nhìn bộ dáng hắn cực kỳ thuần thục nhưng khi vừa chuẩn bị xong thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện năm mươi đến sáu mươi hỏa cầu đỏ rực, mỗi hỏa cầu này mang theo hỏa lãng cực nóng, khí thế hung hãn đánh tới.
"A!" Diêu Phong kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Bất quá hắn không hổ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, kinh nghiệm đối địch cũng phong phú,gặp nguy cấp vẫn nhanh trí, không chút nghĩ ngợi ngừng việc khu động pháp khí, đồng thời bắn mình sang một bên, đám hỏa cầu quét qua, làm cho hắn một trận kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Bất quá, điều này cũng khiến hắn nổi cơn nộ hỏa. Hắn kinh nộ nghiêng người muốn nhảy lên xem thử mặt mũi đối phương thì phía trên đầu chợt hiện ra một bàn chân lớn tối sầm, không lưu tình chút nào hung hăng đạp xuống.
Nhất thời vị cao đồ Cổ Kiếm Môn này hai mắt tối sầm, không còn biết gì hết.
"Đã đến!" Một tên đệ tử hưng phấn dị thường lớn tiếng kêu lên. Nhất thời tất cả các thấp giai tu sĩ ngửa đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía xa xa trên trời có quang mang chớp động, tiếp theo một đoàn quang điểm đủ mọi màu sắc từ xa phi độn đến gần.
"Là Cổ Kiếm Môn, bọn họ chính là sử dụng kiếm khí phi hành" Không biết là người nào nói ra.
Vừa nghe lời này, đám người càng thêm náo động, rất nhiều người hướng về phía quang điểm này, chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt biến đổi khác thường.
"Im lặng! Thể này còn thể thống gì nữa, muốn cho hai phái khác chê cười Bách Xảo Viện chúng ta sao?" Giữa đám người phía trước, một lão giả vóc người khôi ngô, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếng quát này vang khắp toàn trường, các đệ tử nhất thời mỗi người đều ngậm miệng không nói gì, cả khoảng sân rộng trong nháy mắt an tĩnh lại. Lão giả khôi ngô thấy cảnh này, lúc này mới hài lòng thần sắc hòa hoãn trở lại. Mấy vị tu sĩ Kết Đan Kỳ khác nhìn cười, tựa hồ đối với tình cảnh này không lạ gì.
Lúc này thì tu sĩ Cổ Kiếm Môn đã bay đến phía trên khoảng sân rộng. Mặc dù không thể nói là toàn bộ đều ngự kiếm nhi hành, nhưng số người không sử dụng kiếm khí trong đó chỉ có rất ít mà thôi.
"Không nghĩ tới Phó huynh đích thân dẫn chúng đệ tử đợi nghênh đón ta, Khương mỗ thật cảm thấy ái ngại" Trong Cổ Kiếm Môn chúng tu sĩ, một lão giả thấp bé khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi bay ở phía trước, sau khi ha ha cười thì hạ xuống đầu tiên.
Bên cạnh người này còn có một gã thanh bào nho sinh cùng một vị bạch y thiếu phụ, hai người này đồng dạng mỉm cười sóng vai hạ xuống, xem ra đúng là một đôi vợ chồng. Lúc này các tu sĩ cấp thấp của Cổ Kiếm Môn, tuổi còn khá trẻ cũng đồng thời ngự khí hạ xuống.
"Khương Vân huynh thống lĩnh nhân thủ đến đây, Phó mỗ tự nhiên phải đợi đại giá, huống hồ còn có đại danh đỉnh đỉnh Bạch Bích Song Kiếm khang lệ quang lâm" Lão giả khôi ngô thần sắc như thường nhìn ba người vừa chắp tay nói.
"Tốt. Hai người chúng ta cũng không phải thổi phồng nhau nữa, không sợ lũ vãn bối này chê cười sao. Nhưng đám người Lạc Vân Tông này hình như còn không có đến? Bọn họ đối với Thí Kiếm Đại Hội có vẻ không có hứng thú. Sẽ không phải do sau mấy lần trước làm cho bọn họ chột dạ chứ" Tu sĩ họ Khương tựa hồ có chút không ưa Lạc Vân Tông nên nhìn có chút hả hê nói. Lão già họ Phó nghe lời này thì trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Bách Xảo Viện bọn họ không như Cổ Kiếm Môn, nên hắn cũng không dám dễ dàng tiếp lời. Vạn nhất lọt vào tai Lạc Vân Tông cao tầng khẳng định sẽ nổi lên một phen phong ba. Vì vậy, không chờ lão già họ Phó nghĩ ra lời đối phó thì lão giả phía sau mặc bích lục trường bào đột nhiên nhếch miệng nói chen vào.
"Khương đạo hữu không nên nóng lòng! Lần này Lạc Vân Tông mang tới một nhóm người, nghe nói có Bạch Phượng Phong Tống tiên tử, đây chính là đại mỹ nhân hiếm thấy trong ba phái chúng ta. Đáng tiếc trước kia vị Tống tiên tử này luôn luôn thâm tàng bất lộ, rất ít người có thể nhìn thấy. Nhưng hôm nay xem ra ta có thể thỏa tâm nguyện!"
"Thạch huynh nói chính là Bạch Phượng Tiên Tử ư?Nữ nhân này nghe đồn mỹ diễm vô bì, ta cũng nghe danh đã lâu. Nếu thật sự là mỹ nữ này mang người đến thì chờ đợi trong chốc lát cũng không sao" Khương Vân lộ ra ánh mắt hứng thú, gật đầu nói.
Đôi nam nữ tu sĩ Cổ Kiếm Môn nọ nghe được lời ấy đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Trong đó thanh bào nho sinh lại góp lời nói.
"Ta nghe nói, vị Bạch Phượng Tiên Tử này thân mang Thiên Linh Căn. Chưa đầy trăm năm đã dễ dàng kết đan thành công, có thể nói là tu tiên giới thiên tài ngàn năm có một. Thí Kiếm Đại Hội lần này có thể nhìn thấy nữ nhân này thật là có chút ngoài ý muốn".
"Đúng rồi! Cho dù đều là thân nữ nhi nhưng ta đồng dạng đối với vị đại danh đỉnh đỉnh Tống tiên tử cũng có chút tò mò. Hôm nay nếu có thể nhìn thấy, tự nhiên là là mỹ sự!" Bạch y thiếu phụ mặc dù tư sắc bình thường, nhưng thanh âm lại mượt mà êm tai, làm cho người ta nghe cực kỳ dễ nghe.
"Cái này… A! hình như người của Lạc Vân Tông đến." Lão giả họ Phó đang cười muốn nói gì đó thì chợt nhìn lên trời bật thốt lên.
Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía đông có một cự đại hắc điểm dần dần tới gần".
"Đây là?" Cổ Kiếm Môn Khương họ tu sĩ thần sắc vừa động, tựa hồ biết đây là cái gì. Chờ lại gần hơn một chút, những người khác rốt cục cũng thấy rõ, đây đúng là một quái điểu hình thể thật dị thường, với tốc độ kinh người hướng nơi này bay đến. Trên lưng quái điểu này có bóng nhân ảnh trùng trùng, tựa hồ có bộ dáng đông đảo tu sĩ.
"Hừ! Dị chủng thanh quang điêu này của Lạc Vân Tông chỉ là tạp chủng quái điểu hơn nữa quái điểu này bất quá chỉ có thể biến hóa thân thể lớn nhỏ, cũng chỉ là năm cấp yêu thú mà thôi!" Tu sĩ này nhìn thấy đại điểu này, chanh chua nói.
Lão già họ Phó cùng Bách Xảo Viện Kết Đan Tu Sĩ khác coi như không nghe thấy gì. Bất quá ở đây nhiều đệ tử trẻ tuổi hiển nhiên chưa bao giờ gặp qua linh thú lớn như vậy, trong lúc nhất thời hít một hơi lương khí sau đó ồ lên. Mọi người trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cự điểu, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tốc độ bay của cự điểu quả thực kinh người, chỉ vài cái đập cánh trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt mọi người. Hai cánh cự điểu giang ra lộ ra thân hình khổng lồ trên không, bóng của nó che khuất cả khoảng sân rộng đồng thời một cổ tinh phong mãnh liệt thổi qua tạo thành cơn cuồng phong khiến cho đám thấp giai đệ tử chao đảo, đều lộ ra sắc mặt trắng bệch.
"Dừng!" Một nam tử ngồi trên cự điểu phát ra thanh âm, hai cánh cự điểu thu lại nhưng người vẫn không nhúc nhích lơ lửng giữa không trung. Lúc này từ trên lưng cự điểu, đông đảo tu sĩ ngự khí hạ xuống.
"Ồ, không phải Hỏa Vân Phong Đoàn huynh đó chứ. Lâu quá không gặp!" Lão giả họ Phó liếc mắt một cái nhìn thấy hồng sam lão giả cầm đầu, ánh mắt sáng ngời vội vàng chào đón.
"Nào có! Lần trước từ biệt, tại hạ luôn nhớ tới Phó huynh!" Hồng sam lão giả mỉm cười nói đồng thời ánh mắt quét tới người khác phía sau đối phương.
"Đoàn huynh muốn tìm Xương Chánh trưởng lão ư. Không khéo là Xương sư đệ có việc phải xuất ngoại. Bất quá, sau khi đại hội, Xương sư đệ hẳn là có thể gấp trở về" Lão giả họ Phó lơ đểnh nói.
"Như vậy à, cũng không có vấn đề gì! Không thể hàn huyên ôn lại chuyện cũ, âu cũng là không có cơ duyên. Vị này chính là Vũ sư đệ, không cần ta giới thiệu chắc là tất cả mọi người đều biết. Nhưng còn Tống sư muội chư vị chắc đều là lần đầu tiên nhìn thấy. Ta muốn giới thiệu mọi người một chút" Hồng sam lão giả lộ ra một tia thất vọng, nhưng lập tức thần sắc như thường, đưa tay chỉ tuyệt sắc áo lam nữ tử bên cạnh, mỉm cười nói.
"Bạch Phượng Tiên Tử đại danh, Phó mỗ nghe như sấm bên tai, hôm nay rốt cục có thể thấy được phương dung, thật sự là danh bất hư truyền!" Phó họ lão giả hai tròng mắt híp lại, liếc mắt nhìn nữ tử họ Tống, sau khi trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, buột miệng tán dương.
"Phó sư huynh quá khen. Tiểu nữ tử sợ là đảm đương không nổi danh xưng tiên tử đó" Áo lam nữ tử trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng tươi cười, thanh âm êm ái trả lời. Nữ tử này điềm tĩnh lại có phong tư động lòng người. Làm cho một ít thấp giai nam tu xung quanh trong tâm chấn động, lộ ra vẻ vài phần si mê. Mà các cao giai tu sĩ mặc dù không lộ ra vẻ gì nhưng trong ánh mắt cũng ít nhiều lộ ra tia nóng bỏng.
Lúc này hồng sam lão giả nhìn thấy đám người Cổ Kiếm Môn, đồng dạng đi tới lên tiếng kêu chào. Khương tu sĩ có bộ dáng không nóng không lạnh nhưng cũng miễn trả lời một hai tiếng. Còn bạch y thiếu phụ kia thì đưa tay lôi kéo nữ tử họ Tống vẻ cực kỳ nhiệt tình, nói chuyện không ngừng, phảng phất như tỷ muội. Mà áo lam nữ tử thủy chung ôn nhã hào phóng đáp chuyện, vẻ ngoài nhã nhặn, cử động hữu lễ, làm cho người ta không thể chê trách chút nào.
Sự tình tiếp theo thì đơn giản.
Sau khi Bách Xảo Viện đón tiếp hai phái xong thì dẫn Cổ Kiếm Môn và Lạc Vân Tông nghỉ tại hai trạch viện lớn một ngày. Ngày mai chính thức khai mạc tỷ thí. Đêm nay vô sự nhưng sáng sớm ngày thứ hai, trận tỷ thí kịch liệt giữa ba phái sẽ bắt đầu. Trận đấu sẽ chia thành ba tổ để tiến hành. Mỗi phái tuyển ra mười tên đệ tử cùng với hai mươi tên đệ tử của hai phái khác tạo thành một tổ. Mỗi tổ thông qua hai mươi hai trận đấu để tuyển chọn ra bốn người đứng đầu, sau đó mười hai đệ tử đứng đầu bắt đầu rút thăm đấu pháp, chọn ra mười người thắng cuộc cuối cùng
Nguyên nhân vì số lượng đệ tử không nhiều lắm, tự nhiên sẽ không cần tổ chức thi đấu tại các nơi khác nhau mà theo thứ tự thi đấu tại cùng một sân cử hành.
Trình tự trận đấu sẽ do tu sĩ dẫn đầu của ba phái rút thăm quyết định cho nên không có gì để nói. Về phần trọng tài thì sẽ do tu sĩ của môn phái thứ ba không liên quan đến trận đấu đảm đương. Đấu tràng được vây quanh bởi làn thủy quang tráo, một gã hán tử đầu hói của Bách Xảo Viện đứng trong vòng quang tráo, bất động thanh sắc chậm rãi tuyên bố nói: "Đệ nhất tổ, Lạc Vân Tông Hàn Lập đấu Cổ Kiếm Môn Diêu Phong!" Sau khi đại hán vừa dứt lời, từ nhóm người Lạc Vân Tông và Cổ Kiếm Môn đều có một gã đệ tử đi ra. Sau khi song phương đối thủ nhìn rõ nhau thì Bách Xảo Viện đệ tử vây xem bốn phía nổi lên một trận tao động cùng thì thầm.
"Ta không nhìn lầm chứ, một vị là tu sĩ Luyện Khí Kỳ mười một tầng, một vị khác là Trúc Cơ Kỳ sơ kỳ".
"Tu vi bọn họ cách biệt khá lớn!"
Cổ Kiếm Môn đệ tử trên lưng đeo hai thanh trường đoản kiếm khí, đồng dạng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc sau khi quan sát đối thủ, theo sau đó trên mặt chợt lộ vẻ khinh miệt thoáng qua. Luận tu vi mà nói, việc đánh bại đối phương quả thực không cần tốn nhiều sức lực. Mà đối thủ của hắn, một thanh niên mặc thanh sắc kình y, tướng mạo bình thường cũng chau mày, tựa hồ có chút bộ dáng chần chừ cùng hoang mang. Mà phía ngoài quang tráo, tu sĩ Kết Đan Kỳ ba phái tự nhiên sẽ không cùng đám đệ tử này ngồi cùng một chỗ, mà tụ tập tại một khoảng sân trống, đang nhàn đàm với nhau.
"Ta nói với Đoàn huynh, Lạc Vân Tông thực sự có ý định từ bỏ Thí Kiếm Đại Hội lần này sao? Như thế nào mà ngay cả đệ tử Luyện Khí Kỳ mười một tầng như vậy cũng có thể được tông phái thông qua chọn lựa, không lẽ các ngươi tùy tiện mang đến cho đủ số sao" Cổ Kiếm Môn Khương Vân này vừa nhìn thấy thanh niên đệ tử Lạc Vân Tông ra trận không khỏi bật cười nói.
"Ồ! Mười một tầng. Không sai! Ta nhớ rằng vị đệ tử này lúc nhập môn chỉ là Luyện Khí Kỳ mười tầng, nhưng tu vi tinh tiến nhanh như vậy. Khá thật" Hồng sam lão giả nghe đối phương nói như vậy, nhưng lại bất động thanh sắc trả lời.
"Cái gì, được thông qua chọn lựa khi mười tầng? Đoàn huynh, có phải ngươi đang nói giỡn chăng" Cổ Kiếm Môn Khương Vân vừa nghe lời ấy, lộ ra vẻ không tin.
Lần này, hồng sam lão giả lại cười nhưng không đáp lời.
Khương Vân thấy vậy tâm lý cũng có chút động tâm, không hề nói gì nữa, bắt đầu chú ý tình hình trong sân.
"Trận đấu bắt đầu!" Đại hán đầu hói rốt cục tại không trung trầm giọng tuyên bố.
Thanh niên vừa nghe lời này, không chút do dự hai vai khẽ động, nhất thời một đỏ một lam hai thanh phi kiếm đồng thời từ trên lưng bắn nhanh ra, phiêu phù ở khoảng không trên đỉnh đầu, đồng thời trong tay lục quang chớp động, một cái lục sắc quang tráo hiện lên trên người.
Sau đó hai tay bắt quyết như gió, chuẩn bị khu động phi kiếm tấn công địch.
Nhìn bộ dáng hắn cực kỳ thuần thục nhưng khi vừa chuẩn bị xong thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện năm mươi đến sáu mươi hỏa cầu đỏ rực, mỗi hỏa cầu này mang theo hỏa lãng cực nóng, khí thế hung hãn đánh tới.
"A!" Diêu Phong kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Bất quá hắn không hổ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, kinh nghiệm đối địch cũng phong phú,gặp nguy cấp vẫn nhanh trí, không chút nghĩ ngợi ngừng việc khu động pháp khí, đồng thời bắn mình sang một bên, đám hỏa cầu quét qua, làm cho hắn một trận kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Bất quá, điều này cũng khiến hắn nổi cơn nộ hỏa. Hắn kinh nộ nghiêng người muốn nhảy lên xem thử mặt mũi đối phương thì phía trên đầu chợt hiện ra một bàn chân lớn tối sầm, không lưu tình chút nào hung hăng đạp xuống.
Nhất thời vị cao đồ Cổ Kiếm Môn này hai mắt tối sầm, không còn biết gì hết.
/2449
|