Ngũ hành pháp thuật phù trong phù lục cao cấp cũng vậy, uy lực của đại bộ phận pháp thuật cao cấp, còn không bằng uy lực cường đại của việc sử dụng pháp bảo.
Tu sĩ sau khi Kết Đan, trên cơ bản đều đã buông tha cho việc tiếp tục tu luyện ngũ hành pháp thuật.
Bất quá, đây cũng không phải nói pháp thuật cao cấp không có một điểm hữu dụng.
Theo Hàn Lập biết, có không ít pháp thuật ngũ hành uy lực cường đại, chỉ cần thi triển ra, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không dám cường ngạnh ngăn cản.
Nhưng những pháp thuật này tu luyện rất khó khăn, chính là lĩnh ngộ quán thông, thi triển cũng rất đầy phiền toái.
Hao phí điểm thời gian này, chi bằng trực tiếp dùng pháp bảo công kích.
Bất quá Hàn Lập mơ hồ nghe tu sĩ khác nói rằng, pháp sĩ Mạc Lan tựa hồ đã đột phá cực hạn này. Nghiên cứu ra không ít thứ có thể trong nháy mắt thi triển ra đại uy lực.
Khiến cho pháp sĩ cấp thấp không cần dùng pháp khí, cũng có thể đánh với tu sĩ bình thường mà không rơi xuống hạ phong.
Mà pháp sĩ cao cấp có thể tại linh thuật phối hợp với sử dụng pháp bảo, càng như hổ thêm cánh, không hề nghi ngờ là có thể dễ dàng thắng tu sĩ cùng cấp.
Lúc này làm cho một số thế lực lớn ở Thiên Nam liên thủ đối kháng với người Mạc Lan, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, không cách nào chính thức ảnh hưởng được đối phương.
Hàn Lập từ sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh, liền bắt đầu khôn khéo nghiên cứu vài loại pháp thuật cao cấp thô thiển. Rốt cục cũng có thể lĩnh ngộ được ba bốn loại, đương nhiên tốc độ thi triển vô cùng thê thảm. Tin tưởng rằng muốn sử dụng mấy pháp thuật này trong đấu pháp, trừ khi có một màn phòng thủ mà địch nhân không thể phá vở, nếu không chưa đợi hắn làm phép được một nữa, cũng sớm bị tu sĩ cùng cấp tiêu diệt bảy tám lần.
Bất quá khi đối địch, sử dụng pháp bảo phối hợp với phù lục cao cấp, thật đúng là vô cùng lợi hại. Nếu như có thể thi triển giống như phù lục cấp thấp, một hơi ném ra hai ba mươi cái phù lục công kích, đừng nói là tu sĩ củng cấp, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh khi gặp phải, cũng chỉ có thể lập tức chạy trối chết.
Dù sao cái này cũng tương đượng với bị mười mấy tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ công kích, cho dù là pháp bảo hộ thân có nghịch thiên đi nữa, chỉ cần tu vi cực hạn vẫn là Nguyên Anh Kỳ thì cũng tuyệt không thể đón đỡ được.
Nhưng loại công kích này, ngẫm lại một lần công kích như thế liền tiêu hao mấy vạn linh thạch, cho dù là ai cũng không dám xa xỉ như thế.
Huống hồ giá cả của cao cấp phù lục tại tu tiên giới cũng rất khó nói, hầu hết phù lục có tính chất phụ trợ là chiếm đa số.
Hàn Lập một bên tự đánh giá, một bên không ngừng hướng pháp khí điếm cùng tạp hóa điếm hai bên nhìn lại, cũng chỉ có những cửa hàng khổng lồ mới có thể bán ra bút chế phù đỉnh cấp.
Những tiểu điếm nhỏ hơn cũng không cần tới hỏi, tám chín phần là không có loại pháp khí này, chứ đừng nói đến đỉnh cấp.
Có lẽ cá biệt trong một vài tiểu điếm thật có thế giấu cái trân phẩm gì đó, nhưng Hàn Lập cũng không nguyện ý lãng phí nhiều thời gian như vậy đi tìm. Bằng không với nhiều tiểu điếm tại Thành Điền Thiên như vậy, không có thời gian mười ngày, sẽ không có khả năng một lần xem hết toàn bộ.
Trên phố ngoại trừ Hàn Lập, cũng có các tu sĩ khác ra ra vào vào cửa hàng hai bên đường, đang mua bán thứ gì đó với nhiều thần thái khác nhau.
Trong đó phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ngẫu nhiên cũng có một ít bộ phận tu sĩ Kết Đan xuất hiện.
Về phần tu sĩ Luyện Khí Kỳ, ngoại trừ tu sĩ của Thành Điền Thiên, còn tu sĩ từ bên ngoài đã ít lại càng ít.
Hàn Lập lần nữa đem tu vi che dấu tới Kết Đan Trung Kỳ. Cho nên dù trên đường gặp phải rất nhiều tu sĩ, nhưng cũng chỉ là bị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dùng ánh mắt kinh sợ nhìn lại mà thôi. Về phần tu sĩ Kết Đan, chỉ là đảo mắt qua.
Do đó, Hàn Lập cũng không có khiến cho quá nhiều người để ý, tự mình lại chậm rãi đi dạo xung quanh một cửa hàng khổng lồ.
Một lần nữa Hàn Lập lại thất vọng đi ra, thời gian một ngày bất tri bất giác đã qua hơn phân nữa.
Nhìn bầu trơi đã có chút biến thành màu đen, trong các cửa hàng cũng bắt đầu phát khởi Nguyệt quang thạch để thắp sáng. Hàn Lập có chút do dự.
Hắn đang suy nghĩ có nên hay không trở về chỗ ở, hai là lại xem tiếp hai nhà nữa rồi trở về.
Nhưng đúng lúc này, một trận ồn ào cách nơi đó không xa vang đến, phảng phất như là có cái gì tranh chấp, một ít tu sĩ xung quanh tò mò đi tới.
Hàn Lập nhướng mày, hai tay lúc này chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi quay người lại, định quay về chỗ ở.
Nhưng hắn chưa đi được hai bước, liền có một lời nói ác thanh phi thường lớn tiếng truyền đến.
“Như thế nào, tu sĩ Lạc Vân Tông các ngươi cũng vô lại như vậy sao? Đã phá hư đồ vật, không chịu bồi thường đã muốn đi?”
“Không phải không bồi, chính là tại hạ vừa mới mua đồ vật khác, trên người thật không có nhiều linh thạch như vậy. Mà đây chỉ là Hỏa vân phù sơ cấp trung giai, như thế nào loại đòi ba trăm linh thạch. Nhiều lắm cũng chỉ là hơn một trăm linh thạch. Huống hồ không phải ta đã đem lệnh bài của bổn môn để ở chỗ này sao, đợi ta trở lại khách điếm sẽ hướng đồng môn khác mượn chút linh thạch rồi trở lại” Thanh âm của một nam tử tuổi còn trẻ khác, cũng có chút tức giận lớn tiếng phản bác.
Thân ảnh Hàn Lập vừa đi hai bước liền sững lại, thanh âm nam tử này như thế nào lại có chút quen tai, hình như là người hắn từng quen biết tại Lạc Vân Tông.
Hàn Lập sờ sờ cằm, sau khi suy nghĩ, liền xoay người lại hướng chỗ cửa hàng đang ồn ào đi đến.
Mặc kệ là ai, nhìn xem một chút rồi nói. Dù sao thân hắn bây giờ là một trong tam đại trưởng lão của Lạc Vân Tông, thật sự không thể ra vẻ không liên quan.
Một lát sau, Hàn Lập từ xa chứng kiến. Trước một tiệm tạp hóa nhỏ có hơn mười tu sĩ vây xem, bên trong dường như có mấy tu sĩ đang giằng co.
Trong có là một người mặc áo đen anh tuấn, vẻ mặt giận dữ, đúng là tại Thí Kiếm Đại Hội đã gặp qua, chính là Hỏa Vân Phong Tôn Hỏa.
Ngắn ngủn mười năm không gặp, vị thanh niên tên Tôn Hỏa này, khuôn mặt cũng không có nhiều biến hóa, bất quá tu vi tinh tiến không ít. Mà ở đối diện hắn, chính là ba tên tu sĩ bản địa vẻ mặt bất thiện, nhìn bộ dáng tựa hồ là chưởng quỹ và tiểu nhị của cửa hàng này.
Lúc này một gã tu sĩ trong đó trông có vẻ như là chưởng quầy, hai mắt trừng hướng Tôn Hỏa nói:
“Một khối lệnh bài không đáng giá, ta giữ nó có ích lợi gì. Vạn nhất ngươi không cần lệnh bài này, sau khi trở về lập tức phản hồi Lạc Vân Tông, chẳng lẽ ta phải ngàn dặm đuổi tới Khê Quốc. Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu không có linh thạch, vậy đem thứ gì đó trong Túi trữ vật lấy ra, để lại cho ta. Về phần Hỏa vvân phù này, ngươi cho rằng giồng như là một loại trung cấp phù lục sao, nó chính là tác phẩm của Điền Thiên Thành chế phù đại sư. Há có thể so sánh như với hỏa vân phù khác. Lấy của ngươi ba trăm linh thạch là đã tiện nghi cho ngươi. Chẳng lẽ tu sĩ Lạc Vân Tông, đều là quỷ đói?”
Nói xong lời này, tên chưởng quỷ liếc mắt một cái với tên tiểu nhị đang đứng một bên, trên mặt lộ ra vài phần thương tiếc, tựa như là rất thiệt thòi.
“Tốt! Đồ vật là của các ngươi, các ngươi muốn nói như thế nào, thì nói như thế ấy. Hỏa vân phù bình thường, các ngươi cũng có thể nói thành là do chế phù đại sư luyện chế ra” Tôn Hỏa vừa nghe vậy, liền nổi giận cười rộ lên.
“Như thế nào, có phải là đại sư luyện chế phù hay không, ngươi có thể phân biệt? Thật ra là ngươi không muốn bồi thường tổn thất của bổn điếm. Nếu đã như vậy đừng trách ta không thể không thông tri cho chấp pháp sử” Chưởng quỷ cười lạnh một tiếng, không khách khí uy hiếp.
Tôn Hỏa nghe vậy, mặt liền đỏ lên.
Chấp pháp sử Cửu Quốc Minh đến, thiện vị người nào, không cần hỏi hắn cũng biết.
Huống hồ chuyện này, thật đúng là không bẩn thỉu. Xem ra lần này thật sự là không ổn.
Sắc mặt âm tình hồi lâu, Tôn hỏa dậm chân, đột nhiên hướng Túi trữ vật bên hông vỗ một cái.
Nhất thời một tá các phù lục nhiều màu xuất hiện trên tay, đa số đều là phù lục cấp thấp.
“Mặc dù mấy phù lục này cấp bậc không cao, nhưng cũng đáng giá hai ba trăm linh thạch” Tôn Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói.
Chưởng quỹ nghe vậy, chậm rãi nói:
“Này cũng không sai biệt lắm!” Sau đó tay định thu lấy.
“Ồ, cái này không được!”
Không chờ chưởng quỹ đem phù lục bắt lấy, ánh mắt Tôn Hỏa hướng đám phù lục trong tay đảo qua, sắc mặt đột nhiên biến thu tay lại, lập tức từ trong đám phù lấy ra một cái phù lục màu vàng đã bị tàn phá gần một nữa giữ lại.
“Hừ! Chỉ là một là bùa bị hư hao như vậy, sao lại khẩn trương? Lạc Vân Tông các ngươi thật đúng là nghèo đói” Chưởng quỹ nọ sau một lúc sững sốt, mặt lộ vẻ châm chọc nói. Sau đó bàn tay một lần nữa đưa về phía trước, muốn lấy đám phù kia.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người chợt lóe lên trước mắt, bỗng nhiên xuất hiện một người tiến đến cạnh hai người họ, đem phù lục này giữ lại.
Tôn Hỏa cũng bị giật mình, tên chưởng quỹ kia lại càng kinh sợ lui về phía sau vài bước, kêu lên:
“Là ai, muốn làm cái gì?”
“Không việc gì! Chỉ là nghe các hạ nhiều lần nói Lạc Vân Tông chúng ta thế này thế nọ, các hạ có thể lập lại cho Hàn mỗ lần nữa xem?” Tu sĩ đi tới này, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói.
Vừa mới nói xong, một cổ khí thế kinh người từ trên người hắn thả ra, linh áp thật lớn đè xuống, nhất thời làm cho thần sắc tu sĩ xung quanh không khỏi đại biến lùi lại mấy bước. Có chút tu sĩ tu vi kém cỏi liền cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp nữa quỳ trên mặt đất.
Hai gã tu sĩ Kết Đan vừa mới đi ngang qua thì tốt hơn một chút, thân hình dao động một chút, sau đó một người trong đó sắc mặt kinh hoàng thất thanh nói:
“Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ! Tiền bối, người...”
Tu sĩ sau khi Kết Đan, trên cơ bản đều đã buông tha cho việc tiếp tục tu luyện ngũ hành pháp thuật.
Bất quá, đây cũng không phải nói pháp thuật cao cấp không có một điểm hữu dụng.
Theo Hàn Lập biết, có không ít pháp thuật ngũ hành uy lực cường đại, chỉ cần thi triển ra, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không dám cường ngạnh ngăn cản.
Nhưng những pháp thuật này tu luyện rất khó khăn, chính là lĩnh ngộ quán thông, thi triển cũng rất đầy phiền toái.
Hao phí điểm thời gian này, chi bằng trực tiếp dùng pháp bảo công kích.
Bất quá Hàn Lập mơ hồ nghe tu sĩ khác nói rằng, pháp sĩ Mạc Lan tựa hồ đã đột phá cực hạn này. Nghiên cứu ra không ít thứ có thể trong nháy mắt thi triển ra đại uy lực.
Khiến cho pháp sĩ cấp thấp không cần dùng pháp khí, cũng có thể đánh với tu sĩ bình thường mà không rơi xuống hạ phong.
Mà pháp sĩ cao cấp có thể tại linh thuật phối hợp với sử dụng pháp bảo, càng như hổ thêm cánh, không hề nghi ngờ là có thể dễ dàng thắng tu sĩ cùng cấp.
Lúc này làm cho một số thế lực lớn ở Thiên Nam liên thủ đối kháng với người Mạc Lan, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, không cách nào chính thức ảnh hưởng được đối phương.
Hàn Lập từ sau khi ngưng tụ thành Nguyên Anh, liền bắt đầu khôn khéo nghiên cứu vài loại pháp thuật cao cấp thô thiển. Rốt cục cũng có thể lĩnh ngộ được ba bốn loại, đương nhiên tốc độ thi triển vô cùng thê thảm. Tin tưởng rằng muốn sử dụng mấy pháp thuật này trong đấu pháp, trừ khi có một màn phòng thủ mà địch nhân không thể phá vở, nếu không chưa đợi hắn làm phép được một nữa, cũng sớm bị tu sĩ cùng cấp tiêu diệt bảy tám lần.
Bất quá khi đối địch, sử dụng pháp bảo phối hợp với phù lục cao cấp, thật đúng là vô cùng lợi hại. Nếu như có thể thi triển giống như phù lục cấp thấp, một hơi ném ra hai ba mươi cái phù lục công kích, đừng nói là tu sĩ củng cấp, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh khi gặp phải, cũng chỉ có thể lập tức chạy trối chết.
Dù sao cái này cũng tương đượng với bị mười mấy tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ công kích, cho dù là pháp bảo hộ thân có nghịch thiên đi nữa, chỉ cần tu vi cực hạn vẫn là Nguyên Anh Kỳ thì cũng tuyệt không thể đón đỡ được.
Nhưng loại công kích này, ngẫm lại một lần công kích như thế liền tiêu hao mấy vạn linh thạch, cho dù là ai cũng không dám xa xỉ như thế.
Huống hồ giá cả của cao cấp phù lục tại tu tiên giới cũng rất khó nói, hầu hết phù lục có tính chất phụ trợ là chiếm đa số.
Hàn Lập một bên tự đánh giá, một bên không ngừng hướng pháp khí điếm cùng tạp hóa điếm hai bên nhìn lại, cũng chỉ có những cửa hàng khổng lồ mới có thể bán ra bút chế phù đỉnh cấp.
Những tiểu điếm nhỏ hơn cũng không cần tới hỏi, tám chín phần là không có loại pháp khí này, chứ đừng nói đến đỉnh cấp.
Có lẽ cá biệt trong một vài tiểu điếm thật có thế giấu cái trân phẩm gì đó, nhưng Hàn Lập cũng không nguyện ý lãng phí nhiều thời gian như vậy đi tìm. Bằng không với nhiều tiểu điếm tại Thành Điền Thiên như vậy, không có thời gian mười ngày, sẽ không có khả năng một lần xem hết toàn bộ.
Trên phố ngoại trừ Hàn Lập, cũng có các tu sĩ khác ra ra vào vào cửa hàng hai bên đường, đang mua bán thứ gì đó với nhiều thần thái khác nhau.
Trong đó phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ngẫu nhiên cũng có một ít bộ phận tu sĩ Kết Đan xuất hiện.
Về phần tu sĩ Luyện Khí Kỳ, ngoại trừ tu sĩ của Thành Điền Thiên, còn tu sĩ từ bên ngoài đã ít lại càng ít.
Hàn Lập lần nữa đem tu vi che dấu tới Kết Đan Trung Kỳ. Cho nên dù trên đường gặp phải rất nhiều tu sĩ, nhưng cũng chỉ là bị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dùng ánh mắt kinh sợ nhìn lại mà thôi. Về phần tu sĩ Kết Đan, chỉ là đảo mắt qua.
Do đó, Hàn Lập cũng không có khiến cho quá nhiều người để ý, tự mình lại chậm rãi đi dạo xung quanh một cửa hàng khổng lồ.
Một lần nữa Hàn Lập lại thất vọng đi ra, thời gian một ngày bất tri bất giác đã qua hơn phân nữa.
Nhìn bầu trơi đã có chút biến thành màu đen, trong các cửa hàng cũng bắt đầu phát khởi Nguyệt quang thạch để thắp sáng. Hàn Lập có chút do dự.
Hắn đang suy nghĩ có nên hay không trở về chỗ ở, hai là lại xem tiếp hai nhà nữa rồi trở về.
Nhưng đúng lúc này, một trận ồn ào cách nơi đó không xa vang đến, phảng phất như là có cái gì tranh chấp, một ít tu sĩ xung quanh tò mò đi tới.
Hàn Lập nhướng mày, hai tay lúc này chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi quay người lại, định quay về chỗ ở.
Nhưng hắn chưa đi được hai bước, liền có một lời nói ác thanh phi thường lớn tiếng truyền đến.
“Như thế nào, tu sĩ Lạc Vân Tông các ngươi cũng vô lại như vậy sao? Đã phá hư đồ vật, không chịu bồi thường đã muốn đi?”
“Không phải không bồi, chính là tại hạ vừa mới mua đồ vật khác, trên người thật không có nhiều linh thạch như vậy. Mà đây chỉ là Hỏa vân phù sơ cấp trung giai, như thế nào loại đòi ba trăm linh thạch. Nhiều lắm cũng chỉ là hơn một trăm linh thạch. Huống hồ không phải ta đã đem lệnh bài của bổn môn để ở chỗ này sao, đợi ta trở lại khách điếm sẽ hướng đồng môn khác mượn chút linh thạch rồi trở lại” Thanh âm của một nam tử tuổi còn trẻ khác, cũng có chút tức giận lớn tiếng phản bác.
Thân ảnh Hàn Lập vừa đi hai bước liền sững lại, thanh âm nam tử này như thế nào lại có chút quen tai, hình như là người hắn từng quen biết tại Lạc Vân Tông.
Hàn Lập sờ sờ cằm, sau khi suy nghĩ, liền xoay người lại hướng chỗ cửa hàng đang ồn ào đi đến.
Mặc kệ là ai, nhìn xem một chút rồi nói. Dù sao thân hắn bây giờ là một trong tam đại trưởng lão của Lạc Vân Tông, thật sự không thể ra vẻ không liên quan.
Một lát sau, Hàn Lập từ xa chứng kiến. Trước một tiệm tạp hóa nhỏ có hơn mười tu sĩ vây xem, bên trong dường như có mấy tu sĩ đang giằng co.
Trong có là một người mặc áo đen anh tuấn, vẻ mặt giận dữ, đúng là tại Thí Kiếm Đại Hội đã gặp qua, chính là Hỏa Vân Phong Tôn Hỏa.
Ngắn ngủn mười năm không gặp, vị thanh niên tên Tôn Hỏa này, khuôn mặt cũng không có nhiều biến hóa, bất quá tu vi tinh tiến không ít. Mà ở đối diện hắn, chính là ba tên tu sĩ bản địa vẻ mặt bất thiện, nhìn bộ dáng tựa hồ là chưởng quỹ và tiểu nhị của cửa hàng này.
Lúc này một gã tu sĩ trong đó trông có vẻ như là chưởng quầy, hai mắt trừng hướng Tôn Hỏa nói:
“Một khối lệnh bài không đáng giá, ta giữ nó có ích lợi gì. Vạn nhất ngươi không cần lệnh bài này, sau khi trở về lập tức phản hồi Lạc Vân Tông, chẳng lẽ ta phải ngàn dặm đuổi tới Khê Quốc. Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu không có linh thạch, vậy đem thứ gì đó trong Túi trữ vật lấy ra, để lại cho ta. Về phần Hỏa vvân phù này, ngươi cho rằng giồng như là một loại trung cấp phù lục sao, nó chính là tác phẩm của Điền Thiên Thành chế phù đại sư. Há có thể so sánh như với hỏa vân phù khác. Lấy của ngươi ba trăm linh thạch là đã tiện nghi cho ngươi. Chẳng lẽ tu sĩ Lạc Vân Tông, đều là quỷ đói?”
Nói xong lời này, tên chưởng quỷ liếc mắt một cái với tên tiểu nhị đang đứng một bên, trên mặt lộ ra vài phần thương tiếc, tựa như là rất thiệt thòi.
“Tốt! Đồ vật là của các ngươi, các ngươi muốn nói như thế nào, thì nói như thế ấy. Hỏa vân phù bình thường, các ngươi cũng có thể nói thành là do chế phù đại sư luyện chế ra” Tôn Hỏa vừa nghe vậy, liền nổi giận cười rộ lên.
“Như thế nào, có phải là đại sư luyện chế phù hay không, ngươi có thể phân biệt? Thật ra là ngươi không muốn bồi thường tổn thất của bổn điếm. Nếu đã như vậy đừng trách ta không thể không thông tri cho chấp pháp sử” Chưởng quỷ cười lạnh một tiếng, không khách khí uy hiếp.
Tôn Hỏa nghe vậy, mặt liền đỏ lên.
Chấp pháp sử Cửu Quốc Minh đến, thiện vị người nào, không cần hỏi hắn cũng biết.
Huống hồ chuyện này, thật đúng là không bẩn thỉu. Xem ra lần này thật sự là không ổn.
Sắc mặt âm tình hồi lâu, Tôn hỏa dậm chân, đột nhiên hướng Túi trữ vật bên hông vỗ một cái.
Nhất thời một tá các phù lục nhiều màu xuất hiện trên tay, đa số đều là phù lục cấp thấp.
“Mặc dù mấy phù lục này cấp bậc không cao, nhưng cũng đáng giá hai ba trăm linh thạch” Tôn Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói.
Chưởng quỹ nghe vậy, chậm rãi nói:
“Này cũng không sai biệt lắm!” Sau đó tay định thu lấy.
“Ồ, cái này không được!”
Không chờ chưởng quỹ đem phù lục bắt lấy, ánh mắt Tôn Hỏa hướng đám phù lục trong tay đảo qua, sắc mặt đột nhiên biến thu tay lại, lập tức từ trong đám phù lấy ra một cái phù lục màu vàng đã bị tàn phá gần một nữa giữ lại.
“Hừ! Chỉ là một là bùa bị hư hao như vậy, sao lại khẩn trương? Lạc Vân Tông các ngươi thật đúng là nghèo đói” Chưởng quỹ nọ sau một lúc sững sốt, mặt lộ vẻ châm chọc nói. Sau đó bàn tay một lần nữa đưa về phía trước, muốn lấy đám phù kia.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người chợt lóe lên trước mắt, bỗng nhiên xuất hiện một người tiến đến cạnh hai người họ, đem phù lục này giữ lại.
Tôn Hỏa cũng bị giật mình, tên chưởng quỹ kia lại càng kinh sợ lui về phía sau vài bước, kêu lên:
“Là ai, muốn làm cái gì?”
“Không việc gì! Chỉ là nghe các hạ nhiều lần nói Lạc Vân Tông chúng ta thế này thế nọ, các hạ có thể lập lại cho Hàn mỗ lần nữa xem?” Tu sĩ đi tới này, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói.
Vừa mới nói xong, một cổ khí thế kinh người từ trên người hắn thả ra, linh áp thật lớn đè xuống, nhất thời làm cho thần sắc tu sĩ xung quanh không khỏi đại biến lùi lại mấy bước. Có chút tu sĩ tu vi kém cỏi liền cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp nữa quỳ trên mặt đất.
Hai gã tu sĩ Kết Đan vừa mới đi ngang qua thì tốt hơn một chút, thân hình dao động một chút, sau đó một người trong đó sắc mặt kinh hoàng thất thanh nói:
“Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ! Tiền bối, người...”
/2449
|