Đối với yêu cầu của hai người Nam Lũng Hầu, thì Vương Thiên Cổ cùng với những tu sĩ khác cũng không có ý kiến gì thêm nữa.
Không cần nói đến tu vi của hai người này, mà chỉ cần với thân phận là người phát khởi ra việc này thì việc có nhiều bảo vật hơn một chút cũng là lẽ thường.
Vì sợ có gì đó bất trắc có thể xảy ra, bọn họ không đợi hết hội giao dịch chấm dứt, mà liền khỏi hành sau hai ngày chuẩn bị.
Mọi người cùng nhau phát thệ là không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về việc này ra ngoài trước khi đi.
Nhưng mà, Hàn Lập thấy được với bộ dáng của hai người Nam Lũng Hầu thì dường như bọn họ không sợ có gì đó bất thường phát sinh ra.
Suy cho cùng, việc tìm ra đúng vị trí và phương pháp mở ra cấm chế đều nằm ở trong tay của bọn họ rồi. Hơn nữa với tâm cơ và thần thông của họ thì cũng không sợ người khác qua mặt được mình.
Hàn Lập đáp ứng tham gia vào việc làm này cũng chính là do bản thân cần phải làm.
Từ khi hắn tiến tới Nguyên Anh Kỳ, bởi do không có đan dược thích hợp để sử dụng cho nên Thanh Nguyên Kiếm Quyết tiến triển cũng không được bao nhiêu.
Hàn Lập tính toán nếu như chỉ ở trong động phủ tự mình khổ tu thì cũng phải mất khoảng hai ba trăm năm thời gian cũng chưa chắc tu luyện tới đỉnh cao nhất của Nguyên Anh Sơ Kỳ. Về sau có thể tiến tới Nguyên Anh Trung Kỳ thì thật sự không thể nói được. Vì vậy cần phải coi xem cơ duyên cùng tạo hoá thế nào đã. Bởi tư chất không phải là yếu tố quyết định tất cả.
Bởi có thể tu luyện đến mức tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì cũng không phải do thiên tư hay tài năng hơn người.
Theo như ý định ban đầu của Hàn Lập thì chờ sau khi đại hội giao dịch kết thúc thì sẽ bế quang tu luyện các loại công pháp bí thuật khoảng một trăm năm. Sau khi có chút thành tựu thì rời khỏi động phủ đến các nơi du lịch tìm kiếm một ít di chỉ cổ tu và các loại thiên tài địa bảo. Chỉ có vậy mới có được cơ hội tiến tới cảnh giới cao hơn.
Bây giờ có cơ hội tìm được bảo vật đỉnh cao của Trụy Ma Cốc. Thì Hàn Lập làm sao có thể buông tha chứ.
Nói không chừng, đây có thể là một cơ duyên với hắn!
Còn những người khác có lẽ tâm tư cũng không khác mấy với hắn.
Bởi hiện tại các vị Nguyên Anh sơ kỳ này đã gặp bình cảnh không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Vì vậy bọn họ cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đột phá tu vi cả.
Mà ở Trụy Ma Cốc này việc các vị ma tu cùng nhau đồng quy vu tận. Mà những vị này cũng không phải là các vị cổ tu sĩ bình thường, mà nghe nói lúc đó bọn họ cũng là những người danh tiếng đứng hàng đầu. Vì vậy công pháp lưu lại hay là đan dược đều không phải đơn giản.
Chỉ bằng một điểm này thôi cũng đã làm cho bọn Hàn Lập phải động tâm rồi.
Còn như vị Thiếu chủ của Quỷ Linh Môn nếu đã cùng nhau đi thì trên đường nếu có cơ hội thì Hàn Lập cũng sẽ không khách sáo ra tay tiêu diệt.
Nếu như không bị vị Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ phát hiện ra thì đối phương làm sao có thể thoát khỏi tay hắn? Phải biết rằng ma đạo cùng với Thiên Đạo Minh của hắn hiện tại vốn là đang đối địch với nhau.
Hàn Lập trong lòng sinh ra sát ý rồi tự suy tính một hồi khi đang đi trên một con đường đá xanh.
Nhưng mà hắn còn không biết cách đó vài con hẻm nhỏ, thì Vương Thiên Cổ đang chậm rãi bước đi tới phía trước còn Vương Thiền và Yến Như Yên không nói tiếng nào đi phía sau.
“Bây giờ ngươi hãy đem chi tiết sự việc ân oán mà ngươi có kể rõ cho ta biết. Xem ra người đó vẫn còn rất hận ngươi. Sau này vợ chồng của ngươi không được rời xa ta quá nếu không sẽ bị hắn đánh lén” Vương Thiên Cổ chậm rãi phân phó nói ra.
“Dạ, Nhị bá. Không nghĩ năm đó tiểu chất có gì sai. Nhưng không ngờ là tiểu chất lại tự tạo cho mình một cái đại địch. Người này trong thời gian ngắn có thể liên tiếp đột phá kết đan rồi nguyên anh thành công thì thật sự là một việc ngoài ý muốn!” Vương Thiền cung kính đáp.
“Hừ! ngươi cũng không cần phải nổi giận làm gì. Lấy uy lực cao thâm của Huyết Linh thì phu phụ các ngươi cũng không cần phải e ngại tên tiểu tử này. Hơn nữa Huyết Linh sau khi đột phá tới tầng thứ bảy thì hai người các ngươi cũng tương đương như người kết thành nguyên anh. Đến khi đó người nào mới thực sự đi tìm phiền toái thì cũng khó mà nói được. Nhưng mà, lần này đi Mộ Lan thảo nguyên, hai người các ngươi cần phải thật là cẩn thận cho ta. Mặc dù ta không rời xa các ngươi nhưng hai người các ngươi cũng không được chủ quan. Nếu cùng nhau liên thủ thì cũng dư sức để ứng phó rồi” Vương Thiên Cổ cười lạnh nói.
"Đa tạ Nhị bá chỉ điểm!" Vương Thiền nghe Vương Thiên Cổ vừa nói xong như vậy, trong lòng liền cảm thấy an tâm vội vàng tạ ơn.
“Hắc hắc! Trong những người huynh đệ nhà người, ngươi chính là người ta quan tâm nhất. Nếu không lần này cũng không mang ngươi tới tham gia đại hội giao dịch. Nhưng mà, tiểu tử nọ nguyên bổn vốn là tu sĩ của Hoàng Phong Cốc, mà lần này Lệnh Hồ lão quỷ hình như cũng tới tham gia đại hội giao dịch. Không biết tiểu tử này có liên hệ gì với lão quỷ này hay không nữa?" Vương Thiên Cổ nhỏ giọng thì thào tự nói một mình. Dường như đối với Lệnh Hồ Lão Tổ của Hoàng Phong Cốc rất là kiêng kỵ.
Vương Thiền cùng Yến Như Yên nghe xong được lời này, hai người liền kinh sợ đưa mắt nhìn nhau một cái.
Hàn Lập trở lại chỗ ở. Sau khi đánh một giấc ngon lành. Tới sáng hôm sau mới đi ra ngoài dạo một vòng hết cả ngày thời gian để tìm mua các loại tài liệu mình cần để chuẩn bị cho thật là ổn thoả rồi sau đó dặn dò Mộ Phái Linh một số việc. Rồi nhờ Lữ Lạc đưa cô gái này về cùng.
Lữ Lạc nghe nói Hàn Lập lại ý định rời đi mà không đợi giao dịch hội chấm dứt. Liền cảm thấy rất là ngạc nhiên, như mà Hàn Lập cũng không nói rõ chi tiết cho hắn biết nên hắn cũng dám không hỏi thêm mà chỉ gật đầu đáp ứng.
Điều làm cho Hàn Lập đối với vị Lữ sư huynh này càng thêm quý mến.
Còn lại một ngày, Hàn Lập cũng không đi đâu cả mà chỉ ở trong lầu các an tĩnh ngồi xuống tu luyện cả ngày.
Tới thời gian ước định Hàn Lập thong dong rời khỏi lầu các rồi một mình hướng tới ngọn núi nhỏ cách phía nam Điền Thiên thành một ngàn dặm mà đi tới.
Tới nơi rồi thì thấy có Nam Lũng Hầu, Bạch sam lão giả cùng với một vài người đã ở đây rồi.
Có một điểm khác lạ là hôm nay Nam Lũng Hầu trên người không khoát cái tử bào ngọc quan nữa mà thay vào đó là một cái trang phục nho sinh màu vàng lợt.
Sau đó hai, ba canh giờ thì mọi người cũng lần lượt đi tới. Còn nhóm người của Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ gồm ba người Cuối cùng mới tới đến một lượt.
Hàn Lập thấy này, sắc mặt liền thay đổi.
Sau khi Nam Lũng Hầu nói một câu: “Xuất phát” thì chín người bọn họ liền im lặng rời đi khỏi Điền Thiên thành, hướng tới phía nam của Mộ Lan thảo nguyên mà tới.
Điền Thiên thành thuộc về Ngu Quốc cũng không phải là nơi gần tới Mạc Lan thảo nguyên quốc gia. Cửu Quốc Minh kế tiếp Mộ Lan thảo nguyên quốc gia cũng không phải là cận kề tiếp giáp mà còn cách trung gian qua một vùng đất hoang dã chạy dài hàng ngàn dặm.
Nơi này cây cỏ rất ít do nhiều năm bụi đất màu vàng bay lên, tạo ra cuồng phong không ngừng xoay chuyển. Cho nên nơi này tự nhiên trở thành một nơi để cho các vị pháp sĩ thi tài đánh nhau đến mức sống chết.
Sau nhiều năm như vậy trôi qua số lượng người tu tiên chết ở nơi này cũng có tới con số hàng vạn rồi.
Không nói đến lúc đánh nhau, mà ngay ở lúc bình thường thì nơi hoang dã này cũng rất là hung hiểm rồi.
Bởi có rất nhiều nguyên nhân mà hai bên tu sĩ và pháp sĩ rất thường hay đánh nhau ở đây.
Nguyên nhân có khi là giết người cướp của, cũng có người là tìm sinh trong tử một con đường, có người muốn đột phá bình cảnh cho việc tu luyện để đề cao tu vi.
Bất kể là nguyên nhân gì nhưng tất cả đều giống nhau ở một điểm đó chính là dũng khí của người tu tiên. Vì vậy bọn họ đối với tu vi của mình rất là tự tin, so với tu sĩ cùng cấp thì mình mạnh hơn vài phần. Những người này hầu hết đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng cũng có khi cũng có một số kết đan kỳ tranh đấu ở đây.
Mỗi khi có tu sĩ Kết Đan Kỳ xuất hiện thì những người tu tiên cấp thấp lập tức bỏ chạy xa lãng tránh, do sợ bị mất mạng.
Còn về những vị lão quái vật Nguyên Anh Kỳ thì lại không thèm để ý tới những kẻ cấp thấp này. Cho nên Nam Lũng Hầu dẫn theo đoàn người Hàn Lập khi vào khu vực này đều không cần phòng bị. Toàn bộ khu vực honag dã này nhìn khắp nơi đều như nhau cả, không khác nhau mấy.
Trong khoảng đường một ngàn dặm đối với bọn người Nguyên Anh Kỳ Hàn Lập mà nói cũng chỉ cần nữa ngày là đi xuyên qua khỏi khu vực này, cho nên bọn họ cũng không cần vội mà vẫn giữ khoảng cach bình thường từ từ vượt qua.
Nam Lũng Hầu và Bạch sam lão giả đi trước dẫn đường, bọn người Vương Thiên Cổ ba người thi đi đoạn hậu. Còn Hàn Lập và những người còn lại phân tán ra phi hành ở chính giữa.
Trên đường đi bọn họ cũng phát hiện vài tên tu sĩ cấp thấp, nhưng mấy người bọn họ cũng không để ý gì tới, mà cứ vô thanh vô thức ở phía trên bọn họ phi hành bay đi.
Không biết là chuyện gì xảy ra khi bọn họ phi hành phía trên vùn hoang dã được khoảng nữa canh giờ thì Bạch sam lão giả dẩn đường phía trước bổng nhiên dừng lại.
"Vân huynh, xảy ra chuyện gì vậy!" Nam Lũng Hầu không khỏi lo lắng hỏi. Do hắn cùng với Bạch sam lão giả thay phiên nhau thả ra thần thức dò xét khắp bốn phía, cho nên mới có việc hỏi này.
“ Phía trước hình như có một cơn gió rất mạnh thổi tới, mà nó có chút gì đó không bình thường” Lão giả họ Vân hai mắt khép hờ, sắc mặt căng ra.
“ Gió lớn, là việc gì chứ? Nơi này có chút gió, xem ra không phải bình thường?” Nam Lũng Hầu có chút kỳ quái nói, nói xong liền đem thần thức của mình thả ra hướng tới phía xa xa tìm kiếm. Hắn cũng biết không phải tự nhiên mà Bạch sam lão giả lại nói như vậy.
Ở phía sau, Hàn lập cùng Lão phụ nhân và những người khác cũng nghe rõ hai người Nam Lũng Hầu nói chuyện, liền nhìn nhau liếc mắt một cái, xem ra cần phải chuẩn bị hành động rồi.
Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức tiến vào Mộ Lan thảo nguyên, nhưng phải cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt. Mấy người bọn họ đều là những người thần thức cường đại, nghe người khác nói cho biết không bằng không bằng tự mình dò xét một chút cho yên tâm.
Vì vậy, bọn người Hàn Lập liền đưa thần thức hướng về phía trước thả ra dò xét. Trên mặt mấy người bọn họ liền lộ ra nét kinh nghi, thần sắc thay đổi không thôi.
“Cơn gió này có chút không bình thường, khẳng định là có vấn đề. Tuyệt đối không thể tự nhiên mà có ra cơn gió lớn như vầy” Sau khi Lão phụ nhân đem thần thức thu lại, sắc mặt âm trầm nói.
Không cần nói đến tu vi của hai người này, mà chỉ cần với thân phận là người phát khởi ra việc này thì việc có nhiều bảo vật hơn một chút cũng là lẽ thường.
Vì sợ có gì đó bất trắc có thể xảy ra, bọn họ không đợi hết hội giao dịch chấm dứt, mà liền khỏi hành sau hai ngày chuẩn bị.
Mọi người cùng nhau phát thệ là không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về việc này ra ngoài trước khi đi.
Nhưng mà, Hàn Lập thấy được với bộ dáng của hai người Nam Lũng Hầu thì dường như bọn họ không sợ có gì đó bất thường phát sinh ra.
Suy cho cùng, việc tìm ra đúng vị trí và phương pháp mở ra cấm chế đều nằm ở trong tay của bọn họ rồi. Hơn nữa với tâm cơ và thần thông của họ thì cũng không sợ người khác qua mặt được mình.
Hàn Lập đáp ứng tham gia vào việc làm này cũng chính là do bản thân cần phải làm.
Từ khi hắn tiến tới Nguyên Anh Kỳ, bởi do không có đan dược thích hợp để sử dụng cho nên Thanh Nguyên Kiếm Quyết tiến triển cũng không được bao nhiêu.
Hàn Lập tính toán nếu như chỉ ở trong động phủ tự mình khổ tu thì cũng phải mất khoảng hai ba trăm năm thời gian cũng chưa chắc tu luyện tới đỉnh cao nhất của Nguyên Anh Sơ Kỳ. Về sau có thể tiến tới Nguyên Anh Trung Kỳ thì thật sự không thể nói được. Vì vậy cần phải coi xem cơ duyên cùng tạo hoá thế nào đã. Bởi tư chất không phải là yếu tố quyết định tất cả.
Bởi có thể tu luyện đến mức tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì cũng không phải do thiên tư hay tài năng hơn người.
Theo như ý định ban đầu của Hàn Lập thì chờ sau khi đại hội giao dịch kết thúc thì sẽ bế quang tu luyện các loại công pháp bí thuật khoảng một trăm năm. Sau khi có chút thành tựu thì rời khỏi động phủ đến các nơi du lịch tìm kiếm một ít di chỉ cổ tu và các loại thiên tài địa bảo. Chỉ có vậy mới có được cơ hội tiến tới cảnh giới cao hơn.
Bây giờ có cơ hội tìm được bảo vật đỉnh cao của Trụy Ma Cốc. Thì Hàn Lập làm sao có thể buông tha chứ.
Nói không chừng, đây có thể là một cơ duyên với hắn!
Còn những người khác có lẽ tâm tư cũng không khác mấy với hắn.
Bởi hiện tại các vị Nguyên Anh sơ kỳ này đã gặp bình cảnh không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Vì vậy bọn họ cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đột phá tu vi cả.
Mà ở Trụy Ma Cốc này việc các vị ma tu cùng nhau đồng quy vu tận. Mà những vị này cũng không phải là các vị cổ tu sĩ bình thường, mà nghe nói lúc đó bọn họ cũng là những người danh tiếng đứng hàng đầu. Vì vậy công pháp lưu lại hay là đan dược đều không phải đơn giản.
Chỉ bằng một điểm này thôi cũng đã làm cho bọn Hàn Lập phải động tâm rồi.
Còn như vị Thiếu chủ của Quỷ Linh Môn nếu đã cùng nhau đi thì trên đường nếu có cơ hội thì Hàn Lập cũng sẽ không khách sáo ra tay tiêu diệt.
Nếu như không bị vị Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ phát hiện ra thì đối phương làm sao có thể thoát khỏi tay hắn? Phải biết rằng ma đạo cùng với Thiên Đạo Minh của hắn hiện tại vốn là đang đối địch với nhau.
Hàn Lập trong lòng sinh ra sát ý rồi tự suy tính một hồi khi đang đi trên một con đường đá xanh.
Nhưng mà hắn còn không biết cách đó vài con hẻm nhỏ, thì Vương Thiên Cổ đang chậm rãi bước đi tới phía trước còn Vương Thiền và Yến Như Yên không nói tiếng nào đi phía sau.
“Bây giờ ngươi hãy đem chi tiết sự việc ân oán mà ngươi có kể rõ cho ta biết. Xem ra người đó vẫn còn rất hận ngươi. Sau này vợ chồng của ngươi không được rời xa ta quá nếu không sẽ bị hắn đánh lén” Vương Thiên Cổ chậm rãi phân phó nói ra.
“Dạ, Nhị bá. Không nghĩ năm đó tiểu chất có gì sai. Nhưng không ngờ là tiểu chất lại tự tạo cho mình một cái đại địch. Người này trong thời gian ngắn có thể liên tiếp đột phá kết đan rồi nguyên anh thành công thì thật sự là một việc ngoài ý muốn!” Vương Thiền cung kính đáp.
“Hừ! ngươi cũng không cần phải nổi giận làm gì. Lấy uy lực cao thâm của Huyết Linh thì phu phụ các ngươi cũng không cần phải e ngại tên tiểu tử này. Hơn nữa Huyết Linh sau khi đột phá tới tầng thứ bảy thì hai người các ngươi cũng tương đương như người kết thành nguyên anh. Đến khi đó người nào mới thực sự đi tìm phiền toái thì cũng khó mà nói được. Nhưng mà, lần này đi Mộ Lan thảo nguyên, hai người các ngươi cần phải thật là cẩn thận cho ta. Mặc dù ta không rời xa các ngươi nhưng hai người các ngươi cũng không được chủ quan. Nếu cùng nhau liên thủ thì cũng dư sức để ứng phó rồi” Vương Thiên Cổ cười lạnh nói.
"Đa tạ Nhị bá chỉ điểm!" Vương Thiền nghe Vương Thiên Cổ vừa nói xong như vậy, trong lòng liền cảm thấy an tâm vội vàng tạ ơn.
“Hắc hắc! Trong những người huynh đệ nhà người, ngươi chính là người ta quan tâm nhất. Nếu không lần này cũng không mang ngươi tới tham gia đại hội giao dịch. Nhưng mà, tiểu tử nọ nguyên bổn vốn là tu sĩ của Hoàng Phong Cốc, mà lần này Lệnh Hồ lão quỷ hình như cũng tới tham gia đại hội giao dịch. Không biết tiểu tử này có liên hệ gì với lão quỷ này hay không nữa?" Vương Thiên Cổ nhỏ giọng thì thào tự nói một mình. Dường như đối với Lệnh Hồ Lão Tổ của Hoàng Phong Cốc rất là kiêng kỵ.
Vương Thiền cùng Yến Như Yên nghe xong được lời này, hai người liền kinh sợ đưa mắt nhìn nhau một cái.
Hàn Lập trở lại chỗ ở. Sau khi đánh một giấc ngon lành. Tới sáng hôm sau mới đi ra ngoài dạo một vòng hết cả ngày thời gian để tìm mua các loại tài liệu mình cần để chuẩn bị cho thật là ổn thoả rồi sau đó dặn dò Mộ Phái Linh một số việc. Rồi nhờ Lữ Lạc đưa cô gái này về cùng.
Lữ Lạc nghe nói Hàn Lập lại ý định rời đi mà không đợi giao dịch hội chấm dứt. Liền cảm thấy rất là ngạc nhiên, như mà Hàn Lập cũng không nói rõ chi tiết cho hắn biết nên hắn cũng dám không hỏi thêm mà chỉ gật đầu đáp ứng.
Điều làm cho Hàn Lập đối với vị Lữ sư huynh này càng thêm quý mến.
Còn lại một ngày, Hàn Lập cũng không đi đâu cả mà chỉ ở trong lầu các an tĩnh ngồi xuống tu luyện cả ngày.
Tới thời gian ước định Hàn Lập thong dong rời khỏi lầu các rồi một mình hướng tới ngọn núi nhỏ cách phía nam Điền Thiên thành một ngàn dặm mà đi tới.
Tới nơi rồi thì thấy có Nam Lũng Hầu, Bạch sam lão giả cùng với một vài người đã ở đây rồi.
Có một điểm khác lạ là hôm nay Nam Lũng Hầu trên người không khoát cái tử bào ngọc quan nữa mà thay vào đó là một cái trang phục nho sinh màu vàng lợt.
Sau đó hai, ba canh giờ thì mọi người cũng lần lượt đi tới. Còn nhóm người của Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ gồm ba người Cuối cùng mới tới đến một lượt.
Hàn Lập thấy này, sắc mặt liền thay đổi.
Sau khi Nam Lũng Hầu nói một câu: “Xuất phát” thì chín người bọn họ liền im lặng rời đi khỏi Điền Thiên thành, hướng tới phía nam của Mộ Lan thảo nguyên mà tới.
Điền Thiên thành thuộc về Ngu Quốc cũng không phải là nơi gần tới Mạc Lan thảo nguyên quốc gia. Cửu Quốc Minh kế tiếp Mộ Lan thảo nguyên quốc gia cũng không phải là cận kề tiếp giáp mà còn cách trung gian qua một vùng đất hoang dã chạy dài hàng ngàn dặm.
Nơi này cây cỏ rất ít do nhiều năm bụi đất màu vàng bay lên, tạo ra cuồng phong không ngừng xoay chuyển. Cho nên nơi này tự nhiên trở thành một nơi để cho các vị pháp sĩ thi tài đánh nhau đến mức sống chết.
Sau nhiều năm như vậy trôi qua số lượng người tu tiên chết ở nơi này cũng có tới con số hàng vạn rồi.
Không nói đến lúc đánh nhau, mà ngay ở lúc bình thường thì nơi hoang dã này cũng rất là hung hiểm rồi.
Bởi có rất nhiều nguyên nhân mà hai bên tu sĩ và pháp sĩ rất thường hay đánh nhau ở đây.
Nguyên nhân có khi là giết người cướp của, cũng có người là tìm sinh trong tử một con đường, có người muốn đột phá bình cảnh cho việc tu luyện để đề cao tu vi.
Bất kể là nguyên nhân gì nhưng tất cả đều giống nhau ở một điểm đó chính là dũng khí của người tu tiên. Vì vậy bọn họ đối với tu vi của mình rất là tự tin, so với tu sĩ cùng cấp thì mình mạnh hơn vài phần. Những người này hầu hết đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng cũng có khi cũng có một số kết đan kỳ tranh đấu ở đây.
Mỗi khi có tu sĩ Kết Đan Kỳ xuất hiện thì những người tu tiên cấp thấp lập tức bỏ chạy xa lãng tránh, do sợ bị mất mạng.
Còn về những vị lão quái vật Nguyên Anh Kỳ thì lại không thèm để ý tới những kẻ cấp thấp này. Cho nên Nam Lũng Hầu dẫn theo đoàn người Hàn Lập khi vào khu vực này đều không cần phòng bị. Toàn bộ khu vực honag dã này nhìn khắp nơi đều như nhau cả, không khác nhau mấy.
Trong khoảng đường một ngàn dặm đối với bọn người Nguyên Anh Kỳ Hàn Lập mà nói cũng chỉ cần nữa ngày là đi xuyên qua khỏi khu vực này, cho nên bọn họ cũng không cần vội mà vẫn giữ khoảng cach bình thường từ từ vượt qua.
Nam Lũng Hầu và Bạch sam lão giả đi trước dẫn đường, bọn người Vương Thiên Cổ ba người thi đi đoạn hậu. Còn Hàn Lập và những người còn lại phân tán ra phi hành ở chính giữa.
Trên đường đi bọn họ cũng phát hiện vài tên tu sĩ cấp thấp, nhưng mấy người bọn họ cũng không để ý gì tới, mà cứ vô thanh vô thức ở phía trên bọn họ phi hành bay đi.
Không biết là chuyện gì xảy ra khi bọn họ phi hành phía trên vùn hoang dã được khoảng nữa canh giờ thì Bạch sam lão giả dẩn đường phía trước bổng nhiên dừng lại.
"Vân huynh, xảy ra chuyện gì vậy!" Nam Lũng Hầu không khỏi lo lắng hỏi. Do hắn cùng với Bạch sam lão giả thay phiên nhau thả ra thần thức dò xét khắp bốn phía, cho nên mới có việc hỏi này.
“ Phía trước hình như có một cơn gió rất mạnh thổi tới, mà nó có chút gì đó không bình thường” Lão giả họ Vân hai mắt khép hờ, sắc mặt căng ra.
“ Gió lớn, là việc gì chứ? Nơi này có chút gió, xem ra không phải bình thường?” Nam Lũng Hầu có chút kỳ quái nói, nói xong liền đem thần thức của mình thả ra hướng tới phía xa xa tìm kiếm. Hắn cũng biết không phải tự nhiên mà Bạch sam lão giả lại nói như vậy.
Ở phía sau, Hàn lập cùng Lão phụ nhân và những người khác cũng nghe rõ hai người Nam Lũng Hầu nói chuyện, liền nhìn nhau liếc mắt một cái, xem ra cần phải chuẩn bị hành động rồi.
Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức tiến vào Mộ Lan thảo nguyên, nhưng phải cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt. Mấy người bọn họ đều là những người thần thức cường đại, nghe người khác nói cho biết không bằng không bằng tự mình dò xét một chút cho yên tâm.
Vì vậy, bọn người Hàn Lập liền đưa thần thức hướng về phía trước thả ra dò xét. Trên mặt mấy người bọn họ liền lộ ra nét kinh nghi, thần sắc thay đổi không thôi.
“Cơn gió này có chút không bình thường, khẳng định là có vấn đề. Tuyệt đối không thể tự nhiên mà có ra cơn gió lớn như vầy” Sau khi Lão phụ nhân đem thần thức thu lại, sắc mặt âm trầm nói.
/2449
|