Mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, tiểu thạch sơn từ đỉnh núi xuống đến chân rung lắc rồi hé ra một cái khe, từ đó bắn ra ánh bạch quang nhu hòa.
Núi đá này thật muốn bửa ra làm đôi.
Đám người Hàn Lập hít một hơi lương khí, đối với thần thông khai sơn liệt thạch của hai người Nam Lũng Hầu ,trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ.
Càng khiếp sợ hơn là thần sắc bọn họ biểu hiện ra vẻ thản nhiên như biết trước điều này sẽ xảy ra. Nhưng rốt cuộc trong lòng họ nghĩ như thế nào thì chỉ có trời biết.
Mấy người tu vi thấp nhất là Vương Thiền cùng Yến Như Yên, sắc mặt trắng bệch đứng ở sau Vương Thiên Cổ im lặng không nói gì.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn hai người này một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Xem ra trước khi lấy được bảo khố thì không có cơ hội ra tay với Vương Thiền.
Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả tiếng chú ngữ một khắc cũng không dừng lại.
Một lát công phu sau, núi đá rốt cục phân thành hai, hé ra một cái khe lớn bề rộng chừng hơn mười trượng.
Mà trong cái khe có một cái bậc thang đá nối thẳng xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người.
"Đi thôi" Bạch sam lão giả trên mặt hiện lên một tia hưng phấn ngắn gọn hô rồi dẫn đầu đi vào.
Người vốn dẫn đầu là Nam Lũng Hầu thì ngược lại sau khi mỉm cười đi vào sau đó.
Nhìn thấy tình hình này, Hàn Lập trong lòng vừa động.
Xem ra bạch sam lão giả này có chút không đơn giản, ở đây dường như ngay cả Nam Lũng Hầu đều phải nhún nhường.
Mấy người khác tựa hồ cũng nhận ra cái gì đó nên nhìn nhau vài lần, tuy nhiên mỗi người đều là lão luyện nên cũng không ai lên tiếng nhắc đến việc này,ngược lại thần sắc không thay đổi đi vào.
Cầu thang rất dài, hai vách núi hai bên được khảm nguyệt quang thạch màu trắng,nhưng càng đi xuống dưới không khí có vẻ càng âm hàn.
Chỉ một lát sau, đoàn người đã xâm nhập xuống dưới núi đá chừng trăm trượng.
Nguyệt quang thạch vẫn phóng xuất ánh bạch quang nhàn nhạt nhưng không hiểu sao càng xuống sâu thì ánh bạch quang lại chuyển thành màu u lục, làm cho thông đạo có vẻ có chút âm u,tràn ngập khí tức âm sâm.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập nhíu mày, trong tiềm thức đem tu sĩ mặt đen giãn ra một khoảng cách nhất định để nhỡ có cái gì phát sinh ngoài ý muốn, thì bản thân mình còn có thời gian phản ứng.
Thật ra không chỉ Hàn Lập mà Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả và các lão quái vật khác cũng đều sáng suốt hành động tương tự. Nhất thời mấy người đem khoảng cách giãn ra hơn mười trượng.
Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Vân biết rõ những người còn lại có ý đề phòng bọn họ, nhưng làm ra vẻ không biết mà vẫn đi nhanh về phía trước, không có chút bất mãn nào.
Sau khi đi khoảng thời gian đủ ăn một bữa cơm, đám người Hàn Lập đi vào một gian đại sảnh thần bí.
Nói thần bí là bởi vì gian sảnh này bốn vách tường lam quang lập lòe trong suốt, phảng phất chỉ dùng một tấm cự đại phỉ thúy kéo giãn ra luyện chế mà thành, có vẻ diễm lệ chói mắt phi thường.
Đứng trong cái sảnh rộng hơn mười trượng này, mọi người tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mấy thứ này đương nhiên không có khả năng thật sự là phỉ thúy, thần thức mọi người hướng lên trên tường đảo qua. Kết quả vừa tiếp xúc thần thức đã bị bắn ngược trở về, căn bản không cách nào thẩm thấu qua.
Hàn Lập cũng không có giật mình lại dùng thần thức hướng về các góc khác của đại sảnh, mỗi một góc dò xét một chút.
Kết quả tất cả đều giống nhau,.
Hàn Lập tự nhủ một lúc rồi xoay chuyển ánh mắt nhìn những người khác.
Đám người Vương Thiên Cổ, tu sĩ họ Vưu cũng nhăn mày lại, hiển nhiên cùng cũng cảm giác được có chút khó giải quyết.
“Chẳng lẽ nơi này bày "Thái Diệu Thần Cấm"? Xem ra Nam Lũng Hầu không có thổi phồng”.
Hàn Lập âm thầm đánh giá thì đột nhiên cả thính đường kịch liệt hoảng động tiếp theo là cả một chuỗi tiếng nổ truyền đến.
Mấy người lão phụ nhân cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng lại phát hiện lối vào thông đạo không biết khi nào đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là đồng dạng vách tường lập lòe lam quang.
Cả thính đường một chút biến thành tử địa.
"Nam Lũng đạo hữu. Đây là ý tứ gì?" Hán tử mặt đen vừa thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống chất vấn.
Đám người Vương Thiên Cổ cũng lộ vẻ cảnh giác, nhìn Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả chằm chằm. Mục quang lấp lóe không ngừng.
"Mấy vị đạo hữu chớ nên đa tâm! Đây là do cấm chế bên ngoài tự khởi động, đem khe núi khép lại. Hai chúng ta lần trước tới đây cũng gặp cảnh này. Chỉ cần tại thính đường đợi đủ ba ngày, nhằm thời điểm cấm chế yếu nhất để một lần nữa tách sơn thạch này ra. Hơn nữa cấm chế bên ngoài đóng lại mà nói, cũng giúp chúng ta không cần sợ pháp sĩ từ bên ngoài phát hiện ra chúng ta" Nam Lũng Hầu không hề có điểm ngoài ý muốn, trấn định nói.
Nghe lời này, đám người hán tử mặt đen có chút nửa ngờ nửa tin, nhưng thần sắc hoà hoãn hơn.
Chỉ cần Nam Lũng Hầu hai người ở trong vòng đại sảnh mọi người cũng không sợ bọn họ thiết hạ bẫy.
"Nói như thế! Tại hạ mới rồi đã mạo phạm" Hán tử mặt đen ôm quyền bồi lễ.
"Không có gì, ta hãy nhanh chóng phá giải cấm chế đã. Nơi này trước đây là ta cùng Vân đạo hữu ôm thất vọng mà trở về. Thái Diệu Thần Cấm này cũng không có thể phá giải dễ dàng như vậy" Nam Lũng Hầu bộ dáng không để ý nói.
"Cấm chế này thật sự khó phá như thế sao? Ta trước đây có kiếm được nhất kiện bảo vật chuyên khắc chế các loại cấm chế và vòng bảo hộ. Có lẽ không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đem bảo vật này xuất ra là có thể phá cấm chế này?" Lão phụ nhân trên mặt tràn đầy nếp nhăn đột nhiên cười lớn nói.
"Ồ! Thai phu nhân nếu có dị bảo này đương nhiên có thể thử một lần. Ta nếu dùng thần thức để giải khai cấm chế thì cũng không phải là mười thành mười nắm chắc" Bạch sam lão giả trong mắt hiện lên nét vui mừng, không chút do dự trả lời.
"Không sai, Vân đạo hữu cứ việc làm phép. Ta sẽ không ngăn trở" Nam Lũng Hầu đồng dạng vui mừng lẫn sợ hãi nói.
"Nếu hai vị đạo hữu đồng ý, lão thân cũng không khách khí. Bất quá nếu thực sự may mắn dùng bảo vật này phá được cấm chế thì lão thân có thể cùng hai vị đạo hữu được ưu tiên chọn lựa bảo vật hay không?" Lão phụ nhân cười hắc hắc, giọng nói khàn khàn nhưng song nhãn hiện tinh quang, hiện ra bản chất của mình.
Vừa nghe lời này, tu sĩ mặt lạnh cùng đám người Vương Thiên Cổ thần sắc khẽ biến xem Nam Lũng Hầu hai người trả lời như thế nào.
Nam Lũng Hầu nét mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn nhìn sang lão giả liếc mắt một cái thì đột nhiên nhìn mọi người trong đại sảnh nói:
"Mặc kệ là Thai phu nhân hay là đạo hữu khác nếu có thể phá giải cấm chế nơi này thì có thể được ưu tiên lựa chọn nhất kiện bảo vật sau hai người bọn ta. Mấy vị đạo hữu cảm thấy như thế nào?"
Nói xong lời này, Nam Lũng Hầu cố ý xem biểu tình của đám người Hàn Lập một chút.
Kết quả, Hàn Lập cùng Vương Thiên Cổ đều không lộ ra vẻ gì riêng hán tử mặt đen cùng tu sĩ họ Vưu mặc dù vẻ mặt không vui nhưng cũng không có ra miệng phản đối, cam chịu chấp nhận.
Vì vậy Nam Lũng Hầu sau khi cười cười thì quyết đoán nhìn lão phụ nhân nói:.
"Các đạo hữu khác cũng không có ý kiến, Thai phu nhân ngươi có thể ra tay".
"Đã như vậy, lão thân sẽ thử một lần" Lão phụ nhân trong lòng mừng thầm, bà đối với kiện bảo vật của mình rất tin tưởng.
Chỉ cần không phải ảo trận hoặc vô hình cấm chế, bà khá nắm chắc. Nếu không cũng không bốc đồng chọc giận người khác cùng đi, mạo muội đưa ra đề nghị này.
Chỉ thấy Thai phụ nhân, tay đưa vào cổ tay áo rộng thùng thình móc ra nhất kiện bảo vật không lớn không nhỏ.
Vật ấy sau khi ra khỏi tay áo liền phồng to lên, toàn thân hỏa hồng, phảng phất như mũi tiêm trùy.
Phụ nhân cũng không để ý tới người khác há mồm, một đoàn tinh quang chói mắt phun lên tiêm trùy.
Nhất thời vật ấy hồng quang chợt lóe, một vòng hỏa lãng cực nóng từ bảo vật tràn ra, trong nháy mắt trải rộng cả thính đường.
Điều này làm cho Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả kiến thức rộng rãi, lập tức biết vật ấy không phải tầm thường, không khỏi thụt lùi vài bước xem lão phụ nhân khiêu động tiêm trùy.
Vương Thiền cùng Yến Như Yên vừa tiếp với xúc hỏa lãng thì thần sắc đại biến, vội vàng thúc giục một cái huyết sắc quang tráo, đem hai người bảo hộ bên trong, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ
Bằng tu vi Kết Đan Hậu Kỳ của bọn họ, hai người mới vừa tiếp xúc với hỏa lãng một cái thì lập tức miệng khô lưỡi nóng, cả người nóng rực, có vẻ không thể chịu đựng được lâu.
Bạch quang chợt lóe, một tiếng lộc cộc rất nhỏ phát ra, chính là âm thành từ tiêm trùy vang lên.
Hàn Lập mấy người ngẩn ra ngưng thần nhìn.
Lúc này mới phát hiện, trong hỏa hồng tiêm trùy quang diễm mơ hồ lại có vài tia bạch sắc điện hồ nhảy lên không thôi.
Bảo vật này là một kiện lôi hỏa song thuộc tính Cổ Bảo.
Nhất thời mấy ánh mắt thần sắc khác nhau đồng thời rơi xuống trên người lão phụ nhân.
Mà phụ nhân nọ đối với cảnh này coi như không nhìn thấy, chăm chú liếc nhìn vách tường trước mắt một cái, cổ tay run lên, Lôi Hỏa Trùy trong tay bay ra.
Hỏa quang đại phóng ra, tiếng oanh minh trầm thấp phát ra.
Tiêm trùy nọ tại phía trên phụ nhân cấp tốc xoay nhanh hình xoắn ốc, trong nháy mắt hóa thành tinh mang nhìn không rõ.
Chỉ có thể nhìn thấy một đạo sắc đạm đạm hồng bạch quang ảnh cấp tốc bay trong đại sảnh, tốc độ cực nhanh, như có như không, làm cho mọi người trong sảnh biến sắc.
Hàn Lập càng xem lại càng cả kinh. Cổ Bảo tự thân độn tốc nhanh như vậy hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu là khi đối địch thi triển ra thì cho dù tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng trốn không nổi.
Mà hắn nếu gặp phải trừ khi thi triển Phong Lôi Sí còn không thật khó lòng phòng bị.
Núi đá này thật muốn bửa ra làm đôi.
Đám người Hàn Lập hít một hơi lương khí, đối với thần thông khai sơn liệt thạch của hai người Nam Lũng Hầu ,trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ.
Càng khiếp sợ hơn là thần sắc bọn họ biểu hiện ra vẻ thản nhiên như biết trước điều này sẽ xảy ra. Nhưng rốt cuộc trong lòng họ nghĩ như thế nào thì chỉ có trời biết.
Mấy người tu vi thấp nhất là Vương Thiền cùng Yến Như Yên, sắc mặt trắng bệch đứng ở sau Vương Thiên Cổ im lặng không nói gì.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn hai người này một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Xem ra trước khi lấy được bảo khố thì không có cơ hội ra tay với Vương Thiền.
Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả tiếng chú ngữ một khắc cũng không dừng lại.
Một lát công phu sau, núi đá rốt cục phân thành hai, hé ra một cái khe lớn bề rộng chừng hơn mười trượng.
Mà trong cái khe có một cái bậc thang đá nối thẳng xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người.
"Đi thôi" Bạch sam lão giả trên mặt hiện lên một tia hưng phấn ngắn gọn hô rồi dẫn đầu đi vào.
Người vốn dẫn đầu là Nam Lũng Hầu thì ngược lại sau khi mỉm cười đi vào sau đó.
Nhìn thấy tình hình này, Hàn Lập trong lòng vừa động.
Xem ra bạch sam lão giả này có chút không đơn giản, ở đây dường như ngay cả Nam Lũng Hầu đều phải nhún nhường.
Mấy người khác tựa hồ cũng nhận ra cái gì đó nên nhìn nhau vài lần, tuy nhiên mỗi người đều là lão luyện nên cũng không ai lên tiếng nhắc đến việc này,ngược lại thần sắc không thay đổi đi vào.
Cầu thang rất dài, hai vách núi hai bên được khảm nguyệt quang thạch màu trắng,nhưng càng đi xuống dưới không khí có vẻ càng âm hàn.
Chỉ một lát sau, đoàn người đã xâm nhập xuống dưới núi đá chừng trăm trượng.
Nguyệt quang thạch vẫn phóng xuất ánh bạch quang nhàn nhạt nhưng không hiểu sao càng xuống sâu thì ánh bạch quang lại chuyển thành màu u lục, làm cho thông đạo có vẻ có chút âm u,tràn ngập khí tức âm sâm.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập nhíu mày, trong tiềm thức đem tu sĩ mặt đen giãn ra một khoảng cách nhất định để nhỡ có cái gì phát sinh ngoài ý muốn, thì bản thân mình còn có thời gian phản ứng.
Thật ra không chỉ Hàn Lập mà Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả và các lão quái vật khác cũng đều sáng suốt hành động tương tự. Nhất thời mấy người đem khoảng cách giãn ra hơn mười trượng.
Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Vân biết rõ những người còn lại có ý đề phòng bọn họ, nhưng làm ra vẻ không biết mà vẫn đi nhanh về phía trước, không có chút bất mãn nào.
Sau khi đi khoảng thời gian đủ ăn một bữa cơm, đám người Hàn Lập đi vào một gian đại sảnh thần bí.
Nói thần bí là bởi vì gian sảnh này bốn vách tường lam quang lập lòe trong suốt, phảng phất chỉ dùng một tấm cự đại phỉ thúy kéo giãn ra luyện chế mà thành, có vẻ diễm lệ chói mắt phi thường.
Đứng trong cái sảnh rộng hơn mười trượng này, mọi người tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mấy thứ này đương nhiên không có khả năng thật sự là phỉ thúy, thần thức mọi người hướng lên trên tường đảo qua. Kết quả vừa tiếp xúc thần thức đã bị bắn ngược trở về, căn bản không cách nào thẩm thấu qua.
Hàn Lập cũng không có giật mình lại dùng thần thức hướng về các góc khác của đại sảnh, mỗi một góc dò xét một chút.
Kết quả tất cả đều giống nhau,.
Hàn Lập tự nhủ một lúc rồi xoay chuyển ánh mắt nhìn những người khác.
Đám người Vương Thiên Cổ, tu sĩ họ Vưu cũng nhăn mày lại, hiển nhiên cùng cũng cảm giác được có chút khó giải quyết.
“Chẳng lẽ nơi này bày "Thái Diệu Thần Cấm"? Xem ra Nam Lũng Hầu không có thổi phồng”.
Hàn Lập âm thầm đánh giá thì đột nhiên cả thính đường kịch liệt hoảng động tiếp theo là cả một chuỗi tiếng nổ truyền đến.
Mấy người lão phụ nhân cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng lại phát hiện lối vào thông đạo không biết khi nào đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là đồng dạng vách tường lập lòe lam quang.
Cả thính đường một chút biến thành tử địa.
"Nam Lũng đạo hữu. Đây là ý tứ gì?" Hán tử mặt đen vừa thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống chất vấn.
Đám người Vương Thiên Cổ cũng lộ vẻ cảnh giác, nhìn Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả chằm chằm. Mục quang lấp lóe không ngừng.
"Mấy vị đạo hữu chớ nên đa tâm! Đây là do cấm chế bên ngoài tự khởi động, đem khe núi khép lại. Hai chúng ta lần trước tới đây cũng gặp cảnh này. Chỉ cần tại thính đường đợi đủ ba ngày, nhằm thời điểm cấm chế yếu nhất để một lần nữa tách sơn thạch này ra. Hơn nữa cấm chế bên ngoài đóng lại mà nói, cũng giúp chúng ta không cần sợ pháp sĩ từ bên ngoài phát hiện ra chúng ta" Nam Lũng Hầu không hề có điểm ngoài ý muốn, trấn định nói.
Nghe lời này, đám người hán tử mặt đen có chút nửa ngờ nửa tin, nhưng thần sắc hoà hoãn hơn.
Chỉ cần Nam Lũng Hầu hai người ở trong vòng đại sảnh mọi người cũng không sợ bọn họ thiết hạ bẫy.
"Nói như thế! Tại hạ mới rồi đã mạo phạm" Hán tử mặt đen ôm quyền bồi lễ.
"Không có gì, ta hãy nhanh chóng phá giải cấm chế đã. Nơi này trước đây là ta cùng Vân đạo hữu ôm thất vọng mà trở về. Thái Diệu Thần Cấm này cũng không có thể phá giải dễ dàng như vậy" Nam Lũng Hầu bộ dáng không để ý nói.
"Cấm chế này thật sự khó phá như thế sao? Ta trước đây có kiếm được nhất kiện bảo vật chuyên khắc chế các loại cấm chế và vòng bảo hộ. Có lẽ không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đem bảo vật này xuất ra là có thể phá cấm chế này?" Lão phụ nhân trên mặt tràn đầy nếp nhăn đột nhiên cười lớn nói.
"Ồ! Thai phu nhân nếu có dị bảo này đương nhiên có thể thử một lần. Ta nếu dùng thần thức để giải khai cấm chế thì cũng không phải là mười thành mười nắm chắc" Bạch sam lão giả trong mắt hiện lên nét vui mừng, không chút do dự trả lời.
"Không sai, Vân đạo hữu cứ việc làm phép. Ta sẽ không ngăn trở" Nam Lũng Hầu đồng dạng vui mừng lẫn sợ hãi nói.
"Nếu hai vị đạo hữu đồng ý, lão thân cũng không khách khí. Bất quá nếu thực sự may mắn dùng bảo vật này phá được cấm chế thì lão thân có thể cùng hai vị đạo hữu được ưu tiên chọn lựa bảo vật hay không?" Lão phụ nhân cười hắc hắc, giọng nói khàn khàn nhưng song nhãn hiện tinh quang, hiện ra bản chất của mình.
Vừa nghe lời này, tu sĩ mặt lạnh cùng đám người Vương Thiên Cổ thần sắc khẽ biến xem Nam Lũng Hầu hai người trả lời như thế nào.
Nam Lũng Hầu nét mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn nhìn sang lão giả liếc mắt một cái thì đột nhiên nhìn mọi người trong đại sảnh nói:
"Mặc kệ là Thai phu nhân hay là đạo hữu khác nếu có thể phá giải cấm chế nơi này thì có thể được ưu tiên lựa chọn nhất kiện bảo vật sau hai người bọn ta. Mấy vị đạo hữu cảm thấy như thế nào?"
Nói xong lời này, Nam Lũng Hầu cố ý xem biểu tình của đám người Hàn Lập một chút.
Kết quả, Hàn Lập cùng Vương Thiên Cổ đều không lộ ra vẻ gì riêng hán tử mặt đen cùng tu sĩ họ Vưu mặc dù vẻ mặt không vui nhưng cũng không có ra miệng phản đối, cam chịu chấp nhận.
Vì vậy Nam Lũng Hầu sau khi cười cười thì quyết đoán nhìn lão phụ nhân nói:.
"Các đạo hữu khác cũng không có ý kiến, Thai phu nhân ngươi có thể ra tay".
"Đã như vậy, lão thân sẽ thử một lần" Lão phụ nhân trong lòng mừng thầm, bà đối với kiện bảo vật của mình rất tin tưởng.
Chỉ cần không phải ảo trận hoặc vô hình cấm chế, bà khá nắm chắc. Nếu không cũng không bốc đồng chọc giận người khác cùng đi, mạo muội đưa ra đề nghị này.
Chỉ thấy Thai phụ nhân, tay đưa vào cổ tay áo rộng thùng thình móc ra nhất kiện bảo vật không lớn không nhỏ.
Vật ấy sau khi ra khỏi tay áo liền phồng to lên, toàn thân hỏa hồng, phảng phất như mũi tiêm trùy.
Phụ nhân cũng không để ý tới người khác há mồm, một đoàn tinh quang chói mắt phun lên tiêm trùy.
Nhất thời vật ấy hồng quang chợt lóe, một vòng hỏa lãng cực nóng từ bảo vật tràn ra, trong nháy mắt trải rộng cả thính đường.
Điều này làm cho Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả kiến thức rộng rãi, lập tức biết vật ấy không phải tầm thường, không khỏi thụt lùi vài bước xem lão phụ nhân khiêu động tiêm trùy.
Vương Thiền cùng Yến Như Yên vừa tiếp với xúc hỏa lãng thì thần sắc đại biến, vội vàng thúc giục một cái huyết sắc quang tráo, đem hai người bảo hộ bên trong, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ
Bằng tu vi Kết Đan Hậu Kỳ của bọn họ, hai người mới vừa tiếp xúc với hỏa lãng một cái thì lập tức miệng khô lưỡi nóng, cả người nóng rực, có vẻ không thể chịu đựng được lâu.
Bạch quang chợt lóe, một tiếng lộc cộc rất nhỏ phát ra, chính là âm thành từ tiêm trùy vang lên.
Hàn Lập mấy người ngẩn ra ngưng thần nhìn.
Lúc này mới phát hiện, trong hỏa hồng tiêm trùy quang diễm mơ hồ lại có vài tia bạch sắc điện hồ nhảy lên không thôi.
Bảo vật này là một kiện lôi hỏa song thuộc tính Cổ Bảo.
Nhất thời mấy ánh mắt thần sắc khác nhau đồng thời rơi xuống trên người lão phụ nhân.
Mà phụ nhân nọ đối với cảnh này coi như không nhìn thấy, chăm chú liếc nhìn vách tường trước mắt một cái, cổ tay run lên, Lôi Hỏa Trùy trong tay bay ra.
Hỏa quang đại phóng ra, tiếng oanh minh trầm thấp phát ra.
Tiêm trùy nọ tại phía trên phụ nhân cấp tốc xoay nhanh hình xoắn ốc, trong nháy mắt hóa thành tinh mang nhìn không rõ.
Chỉ có thể nhìn thấy một đạo sắc đạm đạm hồng bạch quang ảnh cấp tốc bay trong đại sảnh, tốc độ cực nhanh, như có như không, làm cho mọi người trong sảnh biến sắc.
Hàn Lập càng xem lại càng cả kinh. Cổ Bảo tự thân độn tốc nhanh như vậy hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu là khi đối địch thi triển ra thì cho dù tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng trốn không nổi.
Mà hắn nếu gặp phải trừ khi thi triển Phong Lôi Sí còn không thật khó lòng phòng bị.
/2449
|