Không tốn nhiều thời gian, Viên Khôn đã mua sắm xong rồi mang theo hai tu sĩ kia rời thành bay về núi.
Nhưng khi ba người cách thành thị hơn mười dặm đột nhiên không trung phía trước chợt lóe lên ánh sáng, một thiếu phụ kiều mị đột nhiên xuất hiện, cười xinh đẹp với bọn họ.
“Chúng ta là đệ tử Yểm Nguyệt Tông, tiền bối là...” Viên Khôn dù tu vi thấp nhưng thấy thiếu phụ đột nhiên xuất hiện quỷ dị như vậy cũng biết đây không phải là chuyện đùa. lập tức nói ra gia môn, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình.
Nhưng mà thiếu phụ hoàn toàn không có nghe hắn nói hết mọi chuyện, chỉ khẽ cười, hé miệng phun ra một đám phần hống. Dù trông rất nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba người, đem tất cả bao lại bên trong.
Lấy tu vi thô thiển đáng thương của Viên Khôn, một chút chống cự cũng không có. Hắn chỉ cảm nhận được mùi hương rồi ngất đi không còn biết trời đất gì nữa.
Ba người lập tức từ trên ngã xuống.
Thiếu phụ cũng không có chần chừ, tay áo khẽ vung, một mảng hào quang bay ra, đem thân thể ba người kéo lại gần.
Sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thân hình nàng liền hóa thành một đạo ngân quang bay đi, trong chốc lát hoàn toàn biến mất.
Sau khi ánh sáng độn quang hơn mười dặm thì hạ xuống một cánh rừng hoãng dã không người.
Trong rừng đang có một thanh niên mặc áo xanh đang nhắm mắt, xếp bàng ngồi dưới một cây đại thụ để dưỡng thần.
Bạch quang bỗng nhiên lóe lên trước mắt, xuất hiện thân ảnh của thiếu phụ xinh đẹp và ba người Viên Khôn. Thiếu phụ nhẹ nhàng tiếp đất, hướng thanh niên cung kính nói.
“Chủ nhân, người đã được mang đến. Hắn cũng nói là người của Yểm Nguyệt Tông. Chắc không có lầm người.”
“Có kinh động người khác không?” Thanh niên mở mắt lạnh nhạt hỏi.
Hắn tự nhiên chính là Hàn Lập – người đã chạy suốt không ngừng nghỉ trong nửa tháng để đến được Bắc Lương Quốc này.
Một khi đã định len lén đi tìm Nam Cung Uyển thì hắn tất nhiên sẽ không đường hoàng bái sơn để tránh một số rắc rối không cần thiết.
Vì phải biết một chút ít nội tình cụ thể của Yểm Nguyệt Tông trên Linh Lung sơn này nên hắn liền nghỉ ngơi một ngày tại tiểu thành để tìm kiếm tu sĩ Yểm Nguyệt Tông.
Bởi vì Hàn Lập đã từng trải qua giai đoạn từ cấp thấp đên cấp cao nên hiểu được những tu sĩ cấp thấp không có cách nào hoàn toàn thoát ly thế cục. Trong thành trấn cách tông môn gần nhất sẽ có những đệ tử cấp thấp xuất hiện.
Lấy thần thức cường đại của Hàn Lập, trong thành có bao nhiêu tu sĩ tất nhiên không nằm ngoài phạm vi cảm ứng của hắn.
Vốn Hàn Lập nhìn trúng một thanh niên đệ tử Yểm Nguyệt Tông có tu vi Luyện Khí kỳ khác nhưng sau khi quản sự Viên Khôn xuất hiện thì Hàn Lập tự nhiên thay đổi mục tiêu. Đệ tử có địa vị cao hơn tất nhiên sẽ biết nhiều hơn một chút.
Đem một tia thần thức dính tại người Viên Khôn rồi sau đó sai Ngân Nguyệt ra chờ ba người bọn họ. Hắn chỉ việc tại nơi này chờ đợi.
“Chủ nhân yên tâm, với tu vi của ba người thì nô tỳ ra tay vô cùng gọn gàng. Tuyệt không có chuyện bị người khác phát hiện.” Ngân Nguyệt hình như hiểu rõ Hàn Lập tâm trạng không vui vẻ nên cũng không dám nói đùa mà thành thật trả lời.
“Ừm, lần này ngươi làm rất tốt. Ngươi hãy đem huyễn thuật của mình phối hợp cùng với Mộng Dẫn thuật của ta để moi hết ra những thông tin đi.” Hàn Lập lạnh lùng nhìn Viên Khôn một cái rồi nói.
“Tuân mệnh chủ nhân.” Ngân Nguyệt lập tức ứng tiếng.
Sau đó nàng quay người lại, trong miệng lại phun ra sương mù màu đỏ, đem thân ảnh ba người trên mặt đất bao lại.
Hàn Lập chậm rãi đứng dậy đi vào bên trong đám sương mù.
Không lâu sau trong sương mù có ánh quang chớp động.
Linh Lung sơn dù có tên là linh lung nhưng nếu có ai lần đầu tiên nhìn thấy nó thì chẳng thấy hai từ này thể hiện ra ở chỗ nào cả.
Ngọn núi này chẳng những chẳng có cảm giác lung linh gì, mà ngược lại chỉ thấy nó vô cùng quái dị.
Linh Lung sơn dù không bao gồm nhiều ngọn núi nhưng mà ngọn núi chính là một ngọn núi to, dài hơn mười dặm, cơ hồ không có điểm đầu, nửa dưới nhìn rất bình hòa.
Nhưng từ sườn núi trở lên lại vô cùng hiểm trở, ngọn núi thẳng tắp chót vọt, chẳng hòa hợp gì với hình dạng của phía dưới cả. Đồng thời linh khí cũng đột nhiên tăng lên nhiều nhưng chỉ có tu sĩ có tu vi trên mức Kết Đan kỳ mới có động phủ ở đó.
Nhưng để phòng ngừa có người bên ngoài đột nhập nên tại nửa trên của Linh Lung sơn bố trí hai pháp trận cấm chế. Đệ tử cấp thấp muốn lên núi thì ngoại trừ việc dùng đường nhỏ đi thì không còn cách nào khác cả.
Hàn Lập bây giờ đang đứng tại tảng đá nhỏ bên đường dưới chân núi, hai mắt ngắm nhìn Linh Lung sơn, mắt lộ vẻ nhu hòa.
Bây giờ hắn đang dùng Hoán Hình Quyết biến đổi khuôn mặt, tạo hình giống hệt Viên Khôn, tu vi cũng chỉ có mức Luyện Khí kỳ.
Hắn sau khi thu thập xong thông tin từ ba người Viên Khôn thì chế trụ ba người ném vào bên trong một thân cây khô, sau đó thản nhiên hướng bay về phía Linh Lung sơn.
Thông qua lệnh bài quản sự trên người Viên Khôn, lấy được tin xong hắn dễ dàng trà trộn vào bên trong Yểm Nguyệt Tông.
Chỗ hiện tại hắn đang đứng chính là một góc của phường thị trong Linh Lung sơn do Yểm Nguyệt Tông kiến thiết để đệ tử trong tông trao đổi những thứ cần thiết. Ở đây có một vài thương điếm bán vật phẩm của thế tục giới do chính vị Viên đại quản gia này phụ trách.
Hàn Lập cũng không có vội vã tiến lên đỉnh núi mà không chút lo lắng mang những thứ Viên Khôn đã sắm tới cửa hàng tống khứ đi.
Sau đó khi tên điếm chủ cung kính tiễn đưa, hắn mới rời đi khỏi khu phố hướng về đỉnh núi.
Dựa theo ký ức của ba tên đệ tử kia thì Nam Cung Uyển bởi vì sắp lập gia đình nên không có bế quan tu luyện. Dù thế muốn gặp cũng không có dễ dàng.
Dù là đệ tử cấp cao có muốn gặp vị sư thúc này cũng rất khó khăn.
Về chuyện tại sao Nam Cung Uyển lại đáp ứng làm đạo lữ song tu của Ngụy Ly Thần thuộc Hóa Ý Môn thì ba người này tu vi quá thấp nên hoàn toàn không biết.
Điều này khiến cho Hàn Lập hơi thất vọng
Nhưng từ trí nhớ của ba người Hàn Lập biết được Nam Cung Uyển chính là nữ tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ nhất của Yểm Nguyệt Tông, thiên tư quốc sắc, cực kỳ xinh đẹp nên các đệ tử cấp thấp rất sùng bái, thậm chí có không ít nam đệ tử còn âm thầm ái mộ nàng.
Mà Viên Khôn cũng là một trong số đó.
Tuy trong thời gian hơn mười năm ở trong tông môn chỉ gặp được Nam Cung Uyển khoảng 2, 3 lần nhưng Viên Khôn cực kỳ ái mộ nàng.
Việc Nam Cung Uyển lấy người khác còn khiến hắn đau lòng không thôi.
Hàn Lập sau khi biết được điều đó thì không biết nói gì.
Sau khi tống khứ hết đồ vật, dựa theo ký ức của Viên Khôn, Hàn Lập làm như bình thường, xử lý một vài việc nhỏ nhặt.
May mà quan hệ trong tông của vị quản sự này không tốt. Hắn không giao hảo thâm sâu với người khác nên Hàn Lập thực hiện mọi việc mà không để lộ ra sơ hở gì cả.
Nửa ngày sau khi Hàn Lập nhìn trời bắt đầu tối, hắn cảm thấy đã đến lúc.
Theo trí nhớ Viên Khôn, hắn bình thản tiến lên núi.
Tu vi Viên Khôn chỉ là Luyện Khí kỳ nhưng với thân phận quản lý trong tông nên hắn có lầu các cư ngụ bình thường ở tầng hai của Linh Lung sơn.
Đương nhiên chuyện động phủ chẳng phải là việc chính.
Hàn Lập giả trang Viên Khôn, không chút phiền toái tiến vào tầng hai.
Nhưng dọc đường đi gặp vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi nhìn thấy Viên Khôn do Hàn Lập giả trang thì vẻ mặt vô cùng khinh thường. Thậm chí một số còn không thèm nhìn hắn nữa.
Điều này khiến cho Hàn Lập khi không có ai chỉ còn biết cười khổ không thôi.
Xem ra vị quản sự này ngoại trừ vài thủ hạ bên người thì căn bản là không được xem trọng.
Tất nhiên sau khi tiến vào tầng hai Hàn Lập cũng không có về chỗ cư ngụ mà là trực tiếp ngự khí bay thấp hướng về đỉnh núi.
Tuy bầu trời ở đây nhìn như chẳng có gì nhưng mà Hàn Lập biết chắc chắn có thiết hạ cấm chế lợi hại. Hắn cũng không muốn động chạm đến.
Kết quả tại ranh giới giữa tầng hai và tầng ba, hắn bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ không chút khách khí ngăn lại.
“Viên Khôn! Ngươi tới đây làm gì? Ngươi phải biết đây không phải là nơi ngươi nên đến.” Một tu sĩ có khuôn mặt trắng nõn nhướn mày quát to.
“Khởi bẩm hai vị sư thúc, sư điệt muốn gặp Nam Cung sư tổ một chút. Không biết sư thúc có thể bẩm báo giúp hay không?” Hàn Lập chần chừ nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói.
“Ngươi nói cái gì? Viên Khôn, đầu óc ngươi có vấn đề hả? Tự nhiên muốn gặp Nam Cung sư tổ là sao? Nằm mơ giữa ban ngày hả?!” Vừa nghe thấy lời này của Hàn Lập, hai gã tu sĩ kia bị dọa giật nảy mình, không cần suy nghĩ quát to.
Nhưng khi ba người cách thành thị hơn mười dặm đột nhiên không trung phía trước chợt lóe lên ánh sáng, một thiếu phụ kiều mị đột nhiên xuất hiện, cười xinh đẹp với bọn họ.
“Chúng ta là đệ tử Yểm Nguyệt Tông, tiền bối là...” Viên Khôn dù tu vi thấp nhưng thấy thiếu phụ đột nhiên xuất hiện quỷ dị như vậy cũng biết đây không phải là chuyện đùa. lập tức nói ra gia môn, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình.
Nhưng mà thiếu phụ hoàn toàn không có nghe hắn nói hết mọi chuyện, chỉ khẽ cười, hé miệng phun ra một đám phần hống. Dù trông rất nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba người, đem tất cả bao lại bên trong.
Lấy tu vi thô thiển đáng thương của Viên Khôn, một chút chống cự cũng không có. Hắn chỉ cảm nhận được mùi hương rồi ngất đi không còn biết trời đất gì nữa.
Ba người lập tức từ trên ngã xuống.
Thiếu phụ cũng không có chần chừ, tay áo khẽ vung, một mảng hào quang bay ra, đem thân thể ba người kéo lại gần.
Sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thân hình nàng liền hóa thành một đạo ngân quang bay đi, trong chốc lát hoàn toàn biến mất.
Sau khi ánh sáng độn quang hơn mười dặm thì hạ xuống một cánh rừng hoãng dã không người.
Trong rừng đang có một thanh niên mặc áo xanh đang nhắm mắt, xếp bàng ngồi dưới một cây đại thụ để dưỡng thần.
Bạch quang bỗng nhiên lóe lên trước mắt, xuất hiện thân ảnh của thiếu phụ xinh đẹp và ba người Viên Khôn. Thiếu phụ nhẹ nhàng tiếp đất, hướng thanh niên cung kính nói.
“Chủ nhân, người đã được mang đến. Hắn cũng nói là người của Yểm Nguyệt Tông. Chắc không có lầm người.”
“Có kinh động người khác không?” Thanh niên mở mắt lạnh nhạt hỏi.
Hắn tự nhiên chính là Hàn Lập – người đã chạy suốt không ngừng nghỉ trong nửa tháng để đến được Bắc Lương Quốc này.
Một khi đã định len lén đi tìm Nam Cung Uyển thì hắn tất nhiên sẽ không đường hoàng bái sơn để tránh một số rắc rối không cần thiết.
Vì phải biết một chút ít nội tình cụ thể của Yểm Nguyệt Tông trên Linh Lung sơn này nên hắn liền nghỉ ngơi một ngày tại tiểu thành để tìm kiếm tu sĩ Yểm Nguyệt Tông.
Bởi vì Hàn Lập đã từng trải qua giai đoạn từ cấp thấp đên cấp cao nên hiểu được những tu sĩ cấp thấp không có cách nào hoàn toàn thoát ly thế cục. Trong thành trấn cách tông môn gần nhất sẽ có những đệ tử cấp thấp xuất hiện.
Lấy thần thức cường đại của Hàn Lập, trong thành có bao nhiêu tu sĩ tất nhiên không nằm ngoài phạm vi cảm ứng của hắn.
Vốn Hàn Lập nhìn trúng một thanh niên đệ tử Yểm Nguyệt Tông có tu vi Luyện Khí kỳ khác nhưng sau khi quản sự Viên Khôn xuất hiện thì Hàn Lập tự nhiên thay đổi mục tiêu. Đệ tử có địa vị cao hơn tất nhiên sẽ biết nhiều hơn một chút.
Đem một tia thần thức dính tại người Viên Khôn rồi sau đó sai Ngân Nguyệt ra chờ ba người bọn họ. Hắn chỉ việc tại nơi này chờ đợi.
“Chủ nhân yên tâm, với tu vi của ba người thì nô tỳ ra tay vô cùng gọn gàng. Tuyệt không có chuyện bị người khác phát hiện.” Ngân Nguyệt hình như hiểu rõ Hàn Lập tâm trạng không vui vẻ nên cũng không dám nói đùa mà thành thật trả lời.
“Ừm, lần này ngươi làm rất tốt. Ngươi hãy đem huyễn thuật của mình phối hợp cùng với Mộng Dẫn thuật của ta để moi hết ra những thông tin đi.” Hàn Lập lạnh lùng nhìn Viên Khôn một cái rồi nói.
“Tuân mệnh chủ nhân.” Ngân Nguyệt lập tức ứng tiếng.
Sau đó nàng quay người lại, trong miệng lại phun ra sương mù màu đỏ, đem thân ảnh ba người trên mặt đất bao lại.
Hàn Lập chậm rãi đứng dậy đi vào bên trong đám sương mù.
Không lâu sau trong sương mù có ánh quang chớp động.
Linh Lung sơn dù có tên là linh lung nhưng nếu có ai lần đầu tiên nhìn thấy nó thì chẳng thấy hai từ này thể hiện ra ở chỗ nào cả.
Ngọn núi này chẳng những chẳng có cảm giác lung linh gì, mà ngược lại chỉ thấy nó vô cùng quái dị.
Linh Lung sơn dù không bao gồm nhiều ngọn núi nhưng mà ngọn núi chính là một ngọn núi to, dài hơn mười dặm, cơ hồ không có điểm đầu, nửa dưới nhìn rất bình hòa.
Nhưng từ sườn núi trở lên lại vô cùng hiểm trở, ngọn núi thẳng tắp chót vọt, chẳng hòa hợp gì với hình dạng của phía dưới cả. Đồng thời linh khí cũng đột nhiên tăng lên nhiều nhưng chỉ có tu sĩ có tu vi trên mức Kết Đan kỳ mới có động phủ ở đó.
Nhưng để phòng ngừa có người bên ngoài đột nhập nên tại nửa trên của Linh Lung sơn bố trí hai pháp trận cấm chế. Đệ tử cấp thấp muốn lên núi thì ngoại trừ việc dùng đường nhỏ đi thì không còn cách nào khác cả.
Hàn Lập bây giờ đang đứng tại tảng đá nhỏ bên đường dưới chân núi, hai mắt ngắm nhìn Linh Lung sơn, mắt lộ vẻ nhu hòa.
Bây giờ hắn đang dùng Hoán Hình Quyết biến đổi khuôn mặt, tạo hình giống hệt Viên Khôn, tu vi cũng chỉ có mức Luyện Khí kỳ.
Hắn sau khi thu thập xong thông tin từ ba người Viên Khôn thì chế trụ ba người ném vào bên trong một thân cây khô, sau đó thản nhiên hướng bay về phía Linh Lung sơn.
Thông qua lệnh bài quản sự trên người Viên Khôn, lấy được tin xong hắn dễ dàng trà trộn vào bên trong Yểm Nguyệt Tông.
Chỗ hiện tại hắn đang đứng chính là một góc của phường thị trong Linh Lung sơn do Yểm Nguyệt Tông kiến thiết để đệ tử trong tông trao đổi những thứ cần thiết. Ở đây có một vài thương điếm bán vật phẩm của thế tục giới do chính vị Viên đại quản gia này phụ trách.
Hàn Lập cũng không có vội vã tiến lên đỉnh núi mà không chút lo lắng mang những thứ Viên Khôn đã sắm tới cửa hàng tống khứ đi.
Sau đó khi tên điếm chủ cung kính tiễn đưa, hắn mới rời đi khỏi khu phố hướng về đỉnh núi.
Dựa theo ký ức của ba tên đệ tử kia thì Nam Cung Uyển bởi vì sắp lập gia đình nên không có bế quan tu luyện. Dù thế muốn gặp cũng không có dễ dàng.
Dù là đệ tử cấp cao có muốn gặp vị sư thúc này cũng rất khó khăn.
Về chuyện tại sao Nam Cung Uyển lại đáp ứng làm đạo lữ song tu của Ngụy Ly Thần thuộc Hóa Ý Môn thì ba người này tu vi quá thấp nên hoàn toàn không biết.
Điều này khiến cho Hàn Lập hơi thất vọng
Nhưng từ trí nhớ của ba người Hàn Lập biết được Nam Cung Uyển chính là nữ tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ nhất của Yểm Nguyệt Tông, thiên tư quốc sắc, cực kỳ xinh đẹp nên các đệ tử cấp thấp rất sùng bái, thậm chí có không ít nam đệ tử còn âm thầm ái mộ nàng.
Mà Viên Khôn cũng là một trong số đó.
Tuy trong thời gian hơn mười năm ở trong tông môn chỉ gặp được Nam Cung Uyển khoảng 2, 3 lần nhưng Viên Khôn cực kỳ ái mộ nàng.
Việc Nam Cung Uyển lấy người khác còn khiến hắn đau lòng không thôi.
Hàn Lập sau khi biết được điều đó thì không biết nói gì.
Sau khi tống khứ hết đồ vật, dựa theo ký ức của Viên Khôn, Hàn Lập làm như bình thường, xử lý một vài việc nhỏ nhặt.
May mà quan hệ trong tông của vị quản sự này không tốt. Hắn không giao hảo thâm sâu với người khác nên Hàn Lập thực hiện mọi việc mà không để lộ ra sơ hở gì cả.
Nửa ngày sau khi Hàn Lập nhìn trời bắt đầu tối, hắn cảm thấy đã đến lúc.
Theo trí nhớ Viên Khôn, hắn bình thản tiến lên núi.
Tu vi Viên Khôn chỉ là Luyện Khí kỳ nhưng với thân phận quản lý trong tông nên hắn có lầu các cư ngụ bình thường ở tầng hai của Linh Lung sơn.
Đương nhiên chuyện động phủ chẳng phải là việc chính.
Hàn Lập giả trang Viên Khôn, không chút phiền toái tiến vào tầng hai.
Nhưng dọc đường đi gặp vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi nhìn thấy Viên Khôn do Hàn Lập giả trang thì vẻ mặt vô cùng khinh thường. Thậm chí một số còn không thèm nhìn hắn nữa.
Điều này khiến cho Hàn Lập khi không có ai chỉ còn biết cười khổ không thôi.
Xem ra vị quản sự này ngoại trừ vài thủ hạ bên người thì căn bản là không được xem trọng.
Tất nhiên sau khi tiến vào tầng hai Hàn Lập cũng không có về chỗ cư ngụ mà là trực tiếp ngự khí bay thấp hướng về đỉnh núi.
Tuy bầu trời ở đây nhìn như chẳng có gì nhưng mà Hàn Lập biết chắc chắn có thiết hạ cấm chế lợi hại. Hắn cũng không muốn động chạm đến.
Kết quả tại ranh giới giữa tầng hai và tầng ba, hắn bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ không chút khách khí ngăn lại.
“Viên Khôn! Ngươi tới đây làm gì? Ngươi phải biết đây không phải là nơi ngươi nên đến.” Một tu sĩ có khuôn mặt trắng nõn nhướn mày quát to.
“Khởi bẩm hai vị sư thúc, sư điệt muốn gặp Nam Cung sư tổ một chút. Không biết sư thúc có thể bẩm báo giúp hay không?” Hàn Lập chần chừ nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói.
“Ngươi nói cái gì? Viên Khôn, đầu óc ngươi có vấn đề hả? Tự nhiên muốn gặp Nam Cung sư tổ là sao? Nằm mơ giữa ban ngày hả?!” Vừa nghe thấy lời này của Hàn Lập, hai gã tu sĩ kia bị dọa giật nảy mình, không cần suy nghĩ quát to.
/2449
|