Lý thị vừa vào đến trong phòng thì ngửi thấy một cỗ xú khí chi vị bốc ra, sau đó chỉ thấy Mã phó môn chủ cùng Tiễn trưởng lão đang ngồi khoanh chân trước giường, nhắm mắt điều tức.
Trên mặt đất, nằm giữa hai người bọn họ có một chậu máu đen ngòm, cỗ xú khí tinh huyết là từ đó mà ra.
Bọn họ hai người sắc mặt tái nhợt, xem ra những lời Hàn Lập vừa nói không sai, bọn họ đã hao phí không ít công lực.
Lý thị nhất thời trong lòng xuất hiện vài phần cảm kích đối với bọn họ.
Nàng tuy không biết võ công, những do tiếp xúc với giới giang hồ lâu năm nên cũng biết rằng, vào lúc này không nên quấy rầy hai người bọn họ, nên vội vàng đi chậm lại, nhẹ nhàng đi tới trước giường, chăm chú nhìn người đang nằm trên đó.
Chỉ thấy Lý trưởng lão đang nằm ngủ một cách ngon lành, những thống khổ ban đầu đã vô ảnh vô tung biến mất. Tuy nói sắc mặt vẫn còn tái xanh, vàng vọt nhưng hắc khí trên mặt đã hoàn toàn biến mất, độc ban trên người cũng chỉ còn là vết mờ mờ, làm cho người nhìn lướt qua sẽ không nhận ra được.
Xem ra độc tính đã hoàn toàn được giải trừ, Lý thị nhịn không được vui sướng vô cùng.
Qua một lúc lâu sau, nàng khẽ lấy tay lau đi ngấn lệ trên mắt, lúc này nàng mới nghĩ ra mình còn cần phải cảm tạ Hàn Lập mới đúng. Vì vậy, nhẹ nhàng quay người trở về phòng khách, nhưng vừa ra đến cửa, liền bị mọi người vây lấy, hỏi thăm không ngừng, và cũng không thấy Hàn Lập còn ở đó.
Nàng có chút kinh ngạc, vội hỏi bọn Mã Vinh vẫn đứng ngoài vài câu.
Nghe bọn họ trả lời xong, Lý thị mới biết được, Hàn Lập sau khi kê một phương thuốc dưỡng thân bồi khí xong, liền cáo từ ra về, mà cũng không có ở lại thêm nửa khắc.
Lý thị nghe xong, hồi lâu không nói được câu gì, nhưng trong lòng đã có quyết định, đợi sau khi Lý trưởng lão thân thể khang phục, vợ chồng hai người nhất định sẽ tìm tới đáp tạ ơn cứu mạng của Hàn Lập.
Lý thị cũng không có phát giác, trong phòng không chỉ có Hàn thần y biến mất mà còn có thêm một người nữa, đó chính là kẻ vốn không rời Trương Tụ Nhi một bước, Lệ Phi Vũ.
Bên cạnh một con đường nhỏ heo hút, dưới bóng cây đại thụ rậm rạp, có một người đang nằm trên thảm cỏ, đang nhàm chán đếm số lượng lá xanh phía trên đầu, đó chính là Hàn Lập mới từ chỗ Lý trưởng lão đi ra.
Khi hắn đếm lá xanh gần tới con số hàng nghìn, một bóng đen từ trên không bỗng xuất hiện, tư thế như lão ưng tróc kê (chim ưng vồ gà) đánh tới, thoạt nhìn khí thế vô cùng hung hẵn, phảng phất như có thầm cừu đại hận vậy.
‘Uy! Đừng làm loạn, mỗi lần thấy mặt ta, người như thế nào lại muốn động thủ cước, mà ta cũng đâu phải cô nương Trương Tụ Nhi kia đâu chứ!’
Hàn Lập vừa nói những lời này, bóng đen kia tại không trung linh động xoay người lại, nhẹ nhàng phiêu phù xuống bên cạnh Hàn Lập, tư thế cực kỳ mĩ diệu, đúng là Lệ Phi Vũ vừa đuổi theo tới.
‘Hàn Lập, bộ dáng đen xì của ngươi mà cũng đòi so với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Này không phải là hạ thấp giá trị con nhà người ta sao?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, không có tức giận mà nhẹ nhàng dùng chân đá thẳng vào mông Hàn Lập, coi như là trừng trị.
Hàn Lập nghe xong, liền trợn tròn mắt, sau đó giống như con cá quẫy nước, bật đứng dậy.
‘Xem ra, Lệ đại sư huynh của chúng ta đúng là trọng sắc khinh bạn rồi, ta thật sự là chọn bạn không cẩn thận!’
‘Đừng nhiều lời lung tung, ngươi rốt cục bảo ta tới đây làm gì? Phải biết rằng, ta thật vất vả mới tìm được cơ hội đến gần Trương cô nương, sao có thể lãng phí như vậy, nếu không nói rõ nguyên nhân, ngươi đừng mơ tưởng thoát đi.’ Lệ Phi Vũ hiển nhiên rất bực tức, đối với lần ước hẹn không rõ nguyên nhân này, thật sự là thâm ác đến cùng cực.
‘Ta có ước hẹn ngươi ra đây sao? Ta thế nào lại không biết nhỉ, chính miệng ta nói ra à?’ Hàn Lập cố ý làm ra vẻ thất kinh, phi thường khoa trương.
‘Lúc ngươi đi ra, đã nháy mắt với ta, trừ phi người mù không thấy gì, chứ không mọi người đều biết là ngươi ra hiệu. Đừng nháo nữa, có chuyện gì thì nói mau, không ta trở về đây.’ Lệ Phi Vũ xoay người như muốn đi, làm Hàn Lập nhìn không ra hắn là đùa hay là thật.
Hàn Lập không muốn tiếp tục trêu đùa đối phương, thần sắc đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói với Lệ Phi Vũ:
‘Đừng trách ta lắm miệng, lấy thân phận bằng hữu ta muốn hỏi ngươi một câu, Trương Tụ Nhi kia có biết ngươi uống Trừu tủy hoàn, chỉ còn sống được mấy năm?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, thoắt một cái, khuôn mặt hắn trở nên nhợt nhạt vô cùng, không một tia huyết sắc, một hồi lâu không nói câu gì.
Hàn Lập khẽ thở dài, chẳng cần phải hỏi nữa, vẻ mặt đối phương đã làm sáng tỏ mọi việc rồi.
‘Ngươi cần gì phải kéo ta ra khỏi giấc mộng đẹp cơ chứ!’ Lệ Phi Vũ ánh mắt đau xót, một hồi lâu mới nói được một câu.
Hàn Lập không có trả lời chất vấn của Lệ Phi Vũ mà vỗ vỗ nhẹ lên đối phương, an ủi.
‘Ngươi hẳn là đã nghe qua, tình cảm là thứ gì đó, ngươi vì nó càng nhiều, nó càng làm cho ngươi thống khổ.’ Hàn Lập rốt cục thấy tâm tình đối phương đã hơi có chút vững vàng, liền nói ra một câu triết lý, làm cho Lệ Phi Vũ nghe thấy phải sửng sốt.
‘Nhân dịp ngươi còn chưa bị vùi lấp trong đó, ta đem ngươi cứu ra, cũng là vì để sau này người bớt thống khổ đi một ít.’ Hàn Lập chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Lệ Phi Vũ ngơ ngác nhìn Hàn Lập, thần sắc có chút kỳ quái.
‘Sao nào? Có vấn đề gì sao?’ Hàn Lập bị ánh mắt của Lệ Phi Vũ dọa cho sợ hãi, vội vàng nhìn lại toàn thân mình.
‘Tên tiểu tử ngươi giỏi lắm nhỉ? Được nhiêu tuổi rồi mà nhìn trần thế như những lão già giống nhau, chẳng lẽ ngươi cũng đã trải qua nam hoan nữ ái?’ Lệ Phi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
‘Đương nhiên là chưa, nhưng lời này là ta hiểu được từ khi xem sách, nó rất có đạo lý, ta mượn những lời này để giải khai cho ngươi thôi.’
‘Nga! Nguyên lai là như vậy, ta nói cho nghe này, bằng vào bộ dáng tiêu sái ngọc thụ lâm phong của ta, như thế nào lại có thể kém ngươi ở phương diện này, mà ngươi nói to tát như vậy, hóa ra chỉ là nói trên sách vở mà thôi!’ Lệ Phi Vũ thở dài một cái, vỗ vỗ ngực mình, phảng phất như hắn vừa bị dọa không ít.
Hàn Lập á khẩu luôn, tên tiểu tử này khôi phục cũng nhanh quá, vừa rồi bộ dáng còn giống như không muốn sống, chớp mắt cái lại biến thành tươi cười, thật là một tên tâm tình biến hóa.
Bất quá, Hàn Lập vẫn làm bộ dạng nhất định phải làm rõ, truy hỏi đến cùng, tiếp tục hỏi:’ Người thực sự nhẫn tâm với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Nhìn thấy người ta lao vào vòng tay người khác ngươi cũng không có động tâm?’
Lệ Phi Vũ khuôn mặt vốn đang cười cười, lập tức trở nên lãnh khốc vô tình, tràn ngập sát khí lạnh lùng nói: ‘Ai dám động vào Trương Tụ Nhi, ta tựu chặt hết tay chân của hắn.’
‘Sau khi ta chết, ta có muốn quản cũng không thể, nhưng trong lúc ta con sống, Trương Tụ Nhi cô nương sẽ chỉ là của riêng mình ta.’ Lời nói của hắn như thể làm cho người nghe lạnh cả người.
Trên mặt đất, nằm giữa hai người bọn họ có một chậu máu đen ngòm, cỗ xú khí tinh huyết là từ đó mà ra.
Bọn họ hai người sắc mặt tái nhợt, xem ra những lời Hàn Lập vừa nói không sai, bọn họ đã hao phí không ít công lực.
Lý thị nhất thời trong lòng xuất hiện vài phần cảm kích đối với bọn họ.
Nàng tuy không biết võ công, những do tiếp xúc với giới giang hồ lâu năm nên cũng biết rằng, vào lúc này không nên quấy rầy hai người bọn họ, nên vội vàng đi chậm lại, nhẹ nhàng đi tới trước giường, chăm chú nhìn người đang nằm trên đó.
Chỉ thấy Lý trưởng lão đang nằm ngủ một cách ngon lành, những thống khổ ban đầu đã vô ảnh vô tung biến mất. Tuy nói sắc mặt vẫn còn tái xanh, vàng vọt nhưng hắc khí trên mặt đã hoàn toàn biến mất, độc ban trên người cũng chỉ còn là vết mờ mờ, làm cho người nhìn lướt qua sẽ không nhận ra được.
Xem ra độc tính đã hoàn toàn được giải trừ, Lý thị nhịn không được vui sướng vô cùng.
Qua một lúc lâu sau, nàng khẽ lấy tay lau đi ngấn lệ trên mắt, lúc này nàng mới nghĩ ra mình còn cần phải cảm tạ Hàn Lập mới đúng. Vì vậy, nhẹ nhàng quay người trở về phòng khách, nhưng vừa ra đến cửa, liền bị mọi người vây lấy, hỏi thăm không ngừng, và cũng không thấy Hàn Lập còn ở đó.
Nàng có chút kinh ngạc, vội hỏi bọn Mã Vinh vẫn đứng ngoài vài câu.
Nghe bọn họ trả lời xong, Lý thị mới biết được, Hàn Lập sau khi kê một phương thuốc dưỡng thân bồi khí xong, liền cáo từ ra về, mà cũng không có ở lại thêm nửa khắc.
Lý thị nghe xong, hồi lâu không nói được câu gì, nhưng trong lòng đã có quyết định, đợi sau khi Lý trưởng lão thân thể khang phục, vợ chồng hai người nhất định sẽ tìm tới đáp tạ ơn cứu mạng của Hàn Lập.
Lý thị cũng không có phát giác, trong phòng không chỉ có Hàn thần y biến mất mà còn có thêm một người nữa, đó chính là kẻ vốn không rời Trương Tụ Nhi một bước, Lệ Phi Vũ.
Bên cạnh một con đường nhỏ heo hút, dưới bóng cây đại thụ rậm rạp, có một người đang nằm trên thảm cỏ, đang nhàm chán đếm số lượng lá xanh phía trên đầu, đó chính là Hàn Lập mới từ chỗ Lý trưởng lão đi ra.
Khi hắn đếm lá xanh gần tới con số hàng nghìn, một bóng đen từ trên không bỗng xuất hiện, tư thế như lão ưng tróc kê (chim ưng vồ gà) đánh tới, thoạt nhìn khí thế vô cùng hung hẵn, phảng phất như có thầm cừu đại hận vậy.
‘Uy! Đừng làm loạn, mỗi lần thấy mặt ta, người như thế nào lại muốn động thủ cước, mà ta cũng đâu phải cô nương Trương Tụ Nhi kia đâu chứ!’
Hàn Lập vừa nói những lời này, bóng đen kia tại không trung linh động xoay người lại, nhẹ nhàng phiêu phù xuống bên cạnh Hàn Lập, tư thế cực kỳ mĩ diệu, đúng là Lệ Phi Vũ vừa đuổi theo tới.
‘Hàn Lập, bộ dáng đen xì của ngươi mà cũng đòi so với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Này không phải là hạ thấp giá trị con nhà người ta sao?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, không có tức giận mà nhẹ nhàng dùng chân đá thẳng vào mông Hàn Lập, coi như là trừng trị.
Hàn Lập nghe xong, liền trợn tròn mắt, sau đó giống như con cá quẫy nước, bật đứng dậy.
‘Xem ra, Lệ đại sư huynh của chúng ta đúng là trọng sắc khinh bạn rồi, ta thật sự là chọn bạn không cẩn thận!’
‘Đừng nhiều lời lung tung, ngươi rốt cục bảo ta tới đây làm gì? Phải biết rằng, ta thật vất vả mới tìm được cơ hội đến gần Trương cô nương, sao có thể lãng phí như vậy, nếu không nói rõ nguyên nhân, ngươi đừng mơ tưởng thoát đi.’ Lệ Phi Vũ hiển nhiên rất bực tức, đối với lần ước hẹn không rõ nguyên nhân này, thật sự là thâm ác đến cùng cực.
‘Ta có ước hẹn ngươi ra đây sao? Ta thế nào lại không biết nhỉ, chính miệng ta nói ra à?’ Hàn Lập cố ý làm ra vẻ thất kinh, phi thường khoa trương.
‘Lúc ngươi đi ra, đã nháy mắt với ta, trừ phi người mù không thấy gì, chứ không mọi người đều biết là ngươi ra hiệu. Đừng nháo nữa, có chuyện gì thì nói mau, không ta trở về đây.’ Lệ Phi Vũ xoay người như muốn đi, làm Hàn Lập nhìn không ra hắn là đùa hay là thật.
Hàn Lập không muốn tiếp tục trêu đùa đối phương, thần sắc đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói với Lệ Phi Vũ:
‘Đừng trách ta lắm miệng, lấy thân phận bằng hữu ta muốn hỏi ngươi một câu, Trương Tụ Nhi kia có biết ngươi uống Trừu tủy hoàn, chỉ còn sống được mấy năm?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, thoắt một cái, khuôn mặt hắn trở nên nhợt nhạt vô cùng, không một tia huyết sắc, một hồi lâu không nói câu gì.
Hàn Lập khẽ thở dài, chẳng cần phải hỏi nữa, vẻ mặt đối phương đã làm sáng tỏ mọi việc rồi.
‘Ngươi cần gì phải kéo ta ra khỏi giấc mộng đẹp cơ chứ!’ Lệ Phi Vũ ánh mắt đau xót, một hồi lâu mới nói được một câu.
Hàn Lập không có trả lời chất vấn của Lệ Phi Vũ mà vỗ vỗ nhẹ lên đối phương, an ủi.
‘Ngươi hẳn là đã nghe qua, tình cảm là thứ gì đó, ngươi vì nó càng nhiều, nó càng làm cho ngươi thống khổ.’ Hàn Lập rốt cục thấy tâm tình đối phương đã hơi có chút vững vàng, liền nói ra một câu triết lý, làm cho Lệ Phi Vũ nghe thấy phải sửng sốt.
‘Nhân dịp ngươi còn chưa bị vùi lấp trong đó, ta đem ngươi cứu ra, cũng là vì để sau này người bớt thống khổ đi một ít.’ Hàn Lập chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Lệ Phi Vũ ngơ ngác nhìn Hàn Lập, thần sắc có chút kỳ quái.
‘Sao nào? Có vấn đề gì sao?’ Hàn Lập bị ánh mắt của Lệ Phi Vũ dọa cho sợ hãi, vội vàng nhìn lại toàn thân mình.
‘Tên tiểu tử ngươi giỏi lắm nhỉ? Được nhiêu tuổi rồi mà nhìn trần thế như những lão già giống nhau, chẳng lẽ ngươi cũng đã trải qua nam hoan nữ ái?’ Lệ Phi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
‘Đương nhiên là chưa, nhưng lời này là ta hiểu được từ khi xem sách, nó rất có đạo lý, ta mượn những lời này để giải khai cho ngươi thôi.’
‘Nga! Nguyên lai là như vậy, ta nói cho nghe này, bằng vào bộ dáng tiêu sái ngọc thụ lâm phong của ta, như thế nào lại có thể kém ngươi ở phương diện này, mà ngươi nói to tát như vậy, hóa ra chỉ là nói trên sách vở mà thôi!’ Lệ Phi Vũ thở dài một cái, vỗ vỗ ngực mình, phảng phất như hắn vừa bị dọa không ít.
Hàn Lập á khẩu luôn, tên tiểu tử này khôi phục cũng nhanh quá, vừa rồi bộ dáng còn giống như không muốn sống, chớp mắt cái lại biến thành tươi cười, thật là một tên tâm tình biến hóa.
Bất quá, Hàn Lập vẫn làm bộ dạng nhất định phải làm rõ, truy hỏi đến cùng, tiếp tục hỏi:’ Người thực sự nhẫn tâm với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Nhìn thấy người ta lao vào vòng tay người khác ngươi cũng không có động tâm?’
Lệ Phi Vũ khuôn mặt vốn đang cười cười, lập tức trở nên lãnh khốc vô tình, tràn ngập sát khí lạnh lùng nói: ‘Ai dám động vào Trương Tụ Nhi, ta tựu chặt hết tay chân của hắn.’
‘Sau khi ta chết, ta có muốn quản cũng không thể, nhưng trong lúc ta con sống, Trương Tụ Nhi cô nương sẽ chỉ là của riêng mình ta.’ Lời nói của hắn như thể làm cho người nghe lạnh cả người.
/2449
|