Hai người Nam Lũng Hầu cùng lão giả sau khi cùng nhìn điện thờ thì ánh mắt lập tức theo tiềm thức liếc nhau một cái đồng thời từ trong mắt đối phương chứng kiến sự cảnh giác.
Trong lúc đó cho dù gìữa hai người đã từng có một ít giao tình nhưng dưới sự hấp dẫn của bảo vật thì tự nhiên sớm đã tan thành mây khói.
Hai người sau khi trầm mặc trong chốc lát thì lão giả cười hắc hắc rồi mở miệng nói:.
"Nam Lũng đạo hữu, trong lòng ngươi và ta đang suy nghĩ cái gì thì ai cũng biết rõ ràng. Lão phu tu vi mặc dù lúc trước còn kém Nam Lũng đạo hữu một bậc, nhưng sau trận chiến tại Mộ Lan thảo nguyên thì Nam Lũng huynh đã bị đại thương nguyên khí một lần. Hôm này tu vi cũng xem như bằng nhau. số linh được này nhiều như vậy, ngươi và ta không nên có cử động gì khác mà nên đàng hoàng phân chia thật công bằng để tránh kết quả đồng quy vu tận"
"Lỗ huynh nói cực kỳ đúng. Bản hầu cũng muốn như thế, linh dược thì phân chia công bằng nhưng đối với bảo vật thì ta chỉ muốn cái bát tròn kia, các đồ vật còn lại tất cả sẽ thuộc về Lỗ huynh. Đạo hữu thấy như thế nào" Nam Lũng Hầu nghiêng đầu liếc nhìn cái viên bát trên điện thờ một cái nói.
"Viên bát. Hảo, cứ phân chia như vậy đi! Lão phu hôm này thầm nghĩ rằng khi tu vi tinh tiến thêm một tầng thì sẽ kéo dài thêm một chút thọ nguyên. Mấy vật ngoại thân đó sao đáng coi trọng bằng" Lão giả họ Lỗ sắc mặt khẽ biến nhưng sau khi tự đánh giá một chút thì dĩ nhiên đồng ý.
Nam Lũng Hầu đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức trong lòng mừng rỡ. Nguyên tưởng rằng muốn thuyết phục đối phương buông tha vật này thì phải uổng phu một phen tay chân nhưng không nghĩ tới lão giả lại dễ dàng buông tay như thế. Bất quá xuất phát từ tính cẩn thận, hắn cẩn thận quan sát nhãn thần của lão giả. Nhưng Lỗ Vệ Anh sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ khác thường chút nào. Ngược lại lão giả khi thấy Nam Lũng Hầu chần chừ thì đột nhiên lại cười cười nói.
"Như thế nào. Nam Lũng huynh chẳng lẽ thay đổi chủ ý, muốn đem bảo vật này cho lão phu"
Nam Lũng Hầu im lặng, ánh mắt chớp động vài cái và nhất thời không có trả lời câu hỏi này. chốc lát sau không nhìn ra cái gì không ổn Nam Lũng Hầu rốt cực cười ha ha, trên mặt lộ vẻ tươi cười trả lời.
"Lỗ huynh nói giỡn. Nếu đạo hữu đã nói như thế thì Bản hầu sẽ không khách khí. Hai người chúng ta đồng loạt động thủ, ngươi nhận lấy ba kiện bảo vật cùng ngọc phù, ta lấy Viên bát. Sau đó sẽ trở lại phân chia linh dược, như thế nào"
Vậy cứ theo ý Nam Lũng huynh đi!" Lão giả họ Lỗ không chần chờ đáp ứng.
Nam Lũng Hầu hài lòng gật đầu. Lúc này hai người cơ hồ đồng thời hành động.
Lão giả phất tay áo bào hướng lên điện thờ phát ra một mảnh bạch sắc hà quang tới ba kiện pháp khí cùng cái ngọc phù nọ mà mang tất cả đi. Nam Lũng Hầu thì há mồm phun ra một đoàn kim quang hướng cái viên bát nọ bắn tới.
Hết thảy đều phi thường thuận lợi, sau khi bạch sắc hà quang của lão giả đảo qua thì bảo vật cùng ngọc phù không chống cự chút nào, bị mang ra khỏi cái Viên bát. Theo sau đoàn kim quang
nọ đem cái viên bát nọ bao ở trong đó và hướng Nam Lũng Hầu bay đi.
Sau khi khiến viên bát khinh phiêu phiêu bay vào trong tay thì Nam Lũng Hầu không nhịn được vẻ mừng rỡ. Mà lão giả đối diện thì đang cúi đầu xem ba kiện bảo vật trong tay một chút, trên mặt không chút biểu tình.
Sau khi xem cái viên bát không có một khe hở trong tay đột nhiên vẻ mặt tươi cười của Nam Lũng Hầu thu lại, bàn tay vừa đảo hướng cái viên bát như tia chớp vỗ một cái. Nhất thời một đạo
hoàng phù áp vào bên ngoài.
"Nam Lũng huynh. Ngươi có ý gì" Lão giả họ Lỗ nhìn thấy màn này thì sắc mặt đại biến, không khỏi kinh sợ hỏi.
"Ý gì? Lỗ huynh chẳng lẽ thực sự tưởng rằng ta nhìn không ra ba kiện bảo vật cùng ngọc phù của ngươi là pháp khí mà thướng cổ tu sĩ dùng để trấn áp viên bát sao. Bản thân ta mặc dù không biết viên bát rốt cuộc là vật gì nhưng nó tuyệt đối là nhất kiện cổ Bảo đứng đầu, bên trong có cấm chế gì đó thì khẳng định là cũng không phải chuyện đùa. Bất quá, Lỗ huynh nếu là muốn thấy Bản hầu mạo muội mở viên bát này ra thì sợ rằng phải thất vọng rồi. Không có mười phần nắm chắc thì Bản hầu sẽ không làm việc này.” Lúc này, Nam Lũng Hầu mặt lộ vẻ quỷ dị nói, đồng thời bàn tay chụp tới không ngừng, một hơi dán tới năm sáu đạo phù màu sắc khác nhau lên trên Viên bát.
"Ha ha! không nghĩ là Lỗ mỗ nhất thời khiêm nhường mà làm cho Nam Lũng huynh hiểu lầm. Bất quá, lão phu cũng không muốn giải thích cái gì. chúng ta đem linh dược phân chia một chút thôi. Hay là rời nơi này đi thôi. Mặc dù không biết tại sao mà Lỗ mỗ cảm gìác không muốn ở lại nơi đây lâu hơn" Lão giả họ Lỗ thần sắc trong nháy mắt hồi phục như thường thản nhiên nói.
"Hừ cứ theo ý Lỗ huynh đi. Thiên nguyên quả có thể tăng trường thọ thì chúng ta bình phân, linh dược còn lại thì mỗi người chọn một thứ". Nam Lũng Hầu cười lạnh một tiếng rồi nói. Tiếp theo một tay nâng Viên bát, tay kia thì không chút khách khí vài khối thiên nguyên quả trên điện thờ hư không chộp tới.
Nhất thời một cái quang thủ màu vàng dài đỗ một thước hiện lên trên điện thờ sau đó hướng xuống phía dưới lần mò.
Lỗ Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, cũng không đợi hồi phục cái gì, một tay giương lên đem một cái bạch sắc quang thủ đồng dạng trên điện thờ chụp vào một khối thiên nguyên quả bên cạnh tử sắc linh chi.
"Phốc" "Phốc" hai thanh âm thấp thấp truyền ra, thiên nguyên quả cùng tử sắc linh chi trên cùng bàn chợt lóe ra ánh lục quang rồi đột nhiên mơ hồ tan đi, hai cái quang thủ mò vào khoảng không. Theo sau trên điện thờ đại phóng ra ánh hà quang, tất cả linh được, linh quả trong quang hoa tan đi như bọt khi không thấy bóng dáng.
Nam Lũng Hầu cùng lão giả nhìn thấy màn này, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Đang Lúc này, bàn tay Nam Lũng Hầu tiếp xúc với viên bát chợt sinh ra dị biến.
Các đạo phù dán trên viên bát đột nhiên bị ánh linh quang từ viên bát cuồng hiện vài cái chiếu vào thì đồng thời tự bốc cháy.
Tấm kỷ phù đen nhánh như mực bị vây trong hắc sắc yêu hỏa hạ trong nháy mắt đã hoá thành tro bụi.
Chưa kịp kinh hãi vì linh dược không cánh mà bay thì Nam Lũng Hầu lại có điều cảm ứng được tình hình của viên bát trên tay, sắc mặt "Ba" một cái, tái nhợt rồi không chút nghĩ ngợi tay kia mở ra kim quang chợt lóe, lộ ra một Tấm phù màu vàng có chút bị tàn phá trên đầu ngón tay, hung hăng hướng viên bát chụp tới.
Nhưng như thế rõ ràng là vẫn chậm. Viên bát nguyên bản bị phong kín nghiêm cẩn đột nhiên phát ra một tiếng nổ, trong phút chốc sóng xung kích trùng thiên. Tiếp theo một đạo ô quang từ trong viên bát bắn nhanh ra, tốc độ làm cho người không ta không thể thấy rõ ràng.
Trong khoảng cách gần như thế, Nam Lũng Hầu căn bản là không có cách nào tránh né được. Tay cầm kim phù còn cách viên bát khoảng một tấc thì ô quang nọ đã bắn trúng mặt Nam Lũng Hầu rồi chợt lóe lên và biến mất.
“!”
Một tiếng kêu cực kỳ thê thảm từ miệng Nam Lũng Hầu phát ra.
Hắn hung hăng cầm viên bát trong tay đập vào một bên vách tường, kim phù cũng từ trên ngón tay rơi xuống. Theo sau hai tay ôm đầu nửa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo áp súc lại.
"Đoạt xá"
Cách đó không xa, lão giả họ Lỗ vừa thấy tình hình này thì với kiến thức rộng rãi của hắn lập tức mặt tái xanh thất thanh kêu lên.
Lập tức hắn không chút nghĩ ngợi nhìn Nam Lũng Hầu điểm một chỉ. Hai thanh giáo màu lam từ trên người bắn ra, hung hăng chém về phía Nam Lũng Hầu tựa hồ không có cách nào nhúc nhích được. Không lưu tình chút nào.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nam Lũng Hầu đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một cái lồng hắc khi nồng đậm, hai con ngươi đã hoàn toàn biến thành mau ngân bạch, trừng mắt nhìn lam quang đang bay tới, mặt không chút biểu tình.
Ngay lúc lam quang sắp đánh lên trên người hắn thì Nam Lũng Hầu đột nhiên vung tay, “Đương" một tiếng, âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau truyền ra. Hai khẩu lam quang bị một cánh tay nhanh như tia chớp ngăn cản được rồi hất bay ra.
Nhưng áo bào trên cánh tay đã bị lam quang một kích phá hủy vụn thành từng miếng đầy trời bay xuống để lộ ra cánh tay.
Lão giả họ Lỗ vừa thấy bộ dáng cánh tay này thì khóe mắt lại không khỏi quất súc một chút.
Chỉ thấy trên cánh tay này không biết khi nào trở nên đen bóng lên. Phía trên bao phủ bởi một màu đỏ đậm, bàn tay thì trở nên vô cùng thô ráp, phía trên hắc khí lượn lờ phảng phất như trở thành quỷ trảo. Nhưng cánh tay quái mô quái dạng như vậy lại có thể dĩ nhiên đỡ được hai khẩu
lam quang mà không tổn hao gì.
Lão giả trái tim chìm xuống. Lấy thần thức Nguyên Anh Trung Kỳ của Nam Lũng Hầu mà chỉ trong thời gìan ngắn như thế đã bị đoạt xá thành công đồng thời làm cho thân thể biến dị. Việc
này thật sự là khó có thể tin. Ô quang nọ rốt cuộc là vật gì, quyết không phải là tà môn bình thường.
Nghĩ như vậy, lão giả tâm lý hoảng sợ rồi đột nhiên vung tay áo bào lên. Trên một tay hiện ra cái màu trắng pháp kỳ nọ, tay kia thì phát ra một tấm khinh xa diệp hỏa hồng .
Tấm khinh sa trong nháy mắt bị lão giả ném ra liền nhất thời biến thành một tầng hồng mông quang mạc, phù hiện trước người lão giả .
Lỗ Vệ Anh lúc này trong lòng mới hơi bình tĩnh hơn một chút.
Theo kiến giải của hắn, đối phương thuộc về nhóm tà hồn lệ phách nên cái này tấm "Hạo dương sa" này đủ để ngăn cản bất cứ yêu quỷ gì chứ không riêng gì âm độc công kích.
"Nam Lũng Hầu" đang khẽ đung đưa thân thể cũng không có lập tức công kích lão giả họ Lỗ mà vươn đôi thủ chưởng đặt ở trước mắt xem một chút, rồi lại tỉ mỉ đánh giá thân hình một lần. Đột nhiên hắn ngửa đầu cười rộ lên. " Lạc Lạc, nhiều năm như vậy, bổn tôn rốt cục đã đi ra. Lúc này đây, xem ai còn có thể ngăn cản thánh tổ phủ xuống. Một giới này xem ra nhất định là phải thuộc về thánh giới chúng ta'
"Thánh tổ. Thánh giới" Lão giả họ Lỗ vừa nghe thấy mấy ngôn từ xa lạ đó thì mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng càng thêm phát lạnh .
Sau khi xoay chuyển ánh mắt, lão giả bất động thanh sắc nghiêng liếc nhìn lối vào đại sảnh một chút, lại nhớ tới pháp trận dưới đáy thủy đàm đồng thời có ý muốn chạy.
Đột nhiên hắn không chút dấu hiệu trên người bạch quang đại phóng, người một chút hóa thành một đạo bạch hồng hướng lối vào bắn nhanh đi.
Khoảng cách ngắn như thế mà thi triển độn thuật thì tự nhiên là thoáng cái đến ngay. Mắt thấy có thể một hơi bay vào trong thông đạo, lão giả trong lòng đang mừng thầm thì đột nhiên có một bóng người thoáng một cái đã hiện ra trước mắt rồi có vật gì chợt lóe và một tiếng nổ đột nhiên bộc phát ra.
Lão giả chỉ cảm thấy một cỗ cự lực từ nguyên dương sa hộ thân truyền đến, tiếp theo thân hình trong bay độn bị luồng đại lực này ngăn cản không có cách nào chống lại bị hắt bay ngược trở về. Cả người giống như là cái túi, bị hung hăng quăng lên thạch bích đối diện rồi cắm sâu vào trong thạch bích vài thước có thừa.
Mặc dù có hộ thể linh quang bảo vệ nhưng lão giả họ Lỗ vẫn cảm giác được phía sau lưng chấn động mà trở nên tê tê mất cảm giác, phảng phất cả thân thể cũng nhất thời mất đi không chế.
Mà lúc này hắn mới nhìn rõ ràng "Nam Lũng Hầu" không biết khi nào đã đứng tại lối ra vào, chậm rãi đem nắm tay đen thui chậm rãi thu hồi cười lạnh nhìn lão giả họ Lỗ. Lão giả sắc mặt trở nên tái nhợt không có chút huyết.
Trong lúc đó cho dù gìữa hai người đã từng có một ít giao tình nhưng dưới sự hấp dẫn của bảo vật thì tự nhiên sớm đã tan thành mây khói.
Hai người sau khi trầm mặc trong chốc lát thì lão giả cười hắc hắc rồi mở miệng nói:.
"Nam Lũng đạo hữu, trong lòng ngươi và ta đang suy nghĩ cái gì thì ai cũng biết rõ ràng. Lão phu tu vi mặc dù lúc trước còn kém Nam Lũng đạo hữu một bậc, nhưng sau trận chiến tại Mộ Lan thảo nguyên thì Nam Lũng huynh đã bị đại thương nguyên khí một lần. Hôm này tu vi cũng xem như bằng nhau. số linh được này nhiều như vậy, ngươi và ta không nên có cử động gì khác mà nên đàng hoàng phân chia thật công bằng để tránh kết quả đồng quy vu tận"
"Lỗ huynh nói cực kỳ đúng. Bản hầu cũng muốn như thế, linh dược thì phân chia công bằng nhưng đối với bảo vật thì ta chỉ muốn cái bát tròn kia, các đồ vật còn lại tất cả sẽ thuộc về Lỗ huynh. Đạo hữu thấy như thế nào" Nam Lũng Hầu nghiêng đầu liếc nhìn cái viên bát trên điện thờ một cái nói.
"Viên bát. Hảo, cứ phân chia như vậy đi! Lão phu hôm này thầm nghĩ rằng khi tu vi tinh tiến thêm một tầng thì sẽ kéo dài thêm một chút thọ nguyên. Mấy vật ngoại thân đó sao đáng coi trọng bằng" Lão giả họ Lỗ sắc mặt khẽ biến nhưng sau khi tự đánh giá một chút thì dĩ nhiên đồng ý.
Nam Lũng Hầu đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức trong lòng mừng rỡ. Nguyên tưởng rằng muốn thuyết phục đối phương buông tha vật này thì phải uổng phu một phen tay chân nhưng không nghĩ tới lão giả lại dễ dàng buông tay như thế. Bất quá xuất phát từ tính cẩn thận, hắn cẩn thận quan sát nhãn thần của lão giả. Nhưng Lỗ Vệ Anh sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ khác thường chút nào. Ngược lại lão giả khi thấy Nam Lũng Hầu chần chừ thì đột nhiên lại cười cười nói.
"Như thế nào. Nam Lũng huynh chẳng lẽ thay đổi chủ ý, muốn đem bảo vật này cho lão phu"
Nam Lũng Hầu im lặng, ánh mắt chớp động vài cái và nhất thời không có trả lời câu hỏi này. chốc lát sau không nhìn ra cái gì không ổn Nam Lũng Hầu rốt cực cười ha ha, trên mặt lộ vẻ tươi cười trả lời.
"Lỗ huynh nói giỡn. Nếu đạo hữu đã nói như thế thì Bản hầu sẽ không khách khí. Hai người chúng ta đồng loạt động thủ, ngươi nhận lấy ba kiện bảo vật cùng ngọc phù, ta lấy Viên bát. Sau đó sẽ trở lại phân chia linh dược, như thế nào"
Vậy cứ theo ý Nam Lũng huynh đi!" Lão giả họ Lỗ không chần chờ đáp ứng.
Nam Lũng Hầu hài lòng gật đầu. Lúc này hai người cơ hồ đồng thời hành động.
Lão giả phất tay áo bào hướng lên điện thờ phát ra một mảnh bạch sắc hà quang tới ba kiện pháp khí cùng cái ngọc phù nọ mà mang tất cả đi. Nam Lũng Hầu thì há mồm phun ra một đoàn kim quang hướng cái viên bát nọ bắn tới.
Hết thảy đều phi thường thuận lợi, sau khi bạch sắc hà quang của lão giả đảo qua thì bảo vật cùng ngọc phù không chống cự chút nào, bị mang ra khỏi cái Viên bát. Theo sau đoàn kim quang
nọ đem cái viên bát nọ bao ở trong đó và hướng Nam Lũng Hầu bay đi.
Sau khi khiến viên bát khinh phiêu phiêu bay vào trong tay thì Nam Lũng Hầu không nhịn được vẻ mừng rỡ. Mà lão giả đối diện thì đang cúi đầu xem ba kiện bảo vật trong tay một chút, trên mặt không chút biểu tình.
Sau khi xem cái viên bát không có một khe hở trong tay đột nhiên vẻ mặt tươi cười của Nam Lũng Hầu thu lại, bàn tay vừa đảo hướng cái viên bát như tia chớp vỗ một cái. Nhất thời một đạo
hoàng phù áp vào bên ngoài.
"Nam Lũng huynh. Ngươi có ý gì" Lão giả họ Lỗ nhìn thấy màn này thì sắc mặt đại biến, không khỏi kinh sợ hỏi.
"Ý gì? Lỗ huynh chẳng lẽ thực sự tưởng rằng ta nhìn không ra ba kiện bảo vật cùng ngọc phù của ngươi là pháp khí mà thướng cổ tu sĩ dùng để trấn áp viên bát sao. Bản thân ta mặc dù không biết viên bát rốt cuộc là vật gì nhưng nó tuyệt đối là nhất kiện cổ Bảo đứng đầu, bên trong có cấm chế gì đó thì khẳng định là cũng không phải chuyện đùa. Bất quá, Lỗ huynh nếu là muốn thấy Bản hầu mạo muội mở viên bát này ra thì sợ rằng phải thất vọng rồi. Không có mười phần nắm chắc thì Bản hầu sẽ không làm việc này.” Lúc này, Nam Lũng Hầu mặt lộ vẻ quỷ dị nói, đồng thời bàn tay chụp tới không ngừng, một hơi dán tới năm sáu đạo phù màu sắc khác nhau lên trên Viên bát.
"Ha ha! không nghĩ là Lỗ mỗ nhất thời khiêm nhường mà làm cho Nam Lũng huynh hiểu lầm. Bất quá, lão phu cũng không muốn giải thích cái gì. chúng ta đem linh dược phân chia một chút thôi. Hay là rời nơi này đi thôi. Mặc dù không biết tại sao mà Lỗ mỗ cảm gìác không muốn ở lại nơi đây lâu hơn" Lão giả họ Lỗ thần sắc trong nháy mắt hồi phục như thường thản nhiên nói.
"Hừ cứ theo ý Lỗ huynh đi. Thiên nguyên quả có thể tăng trường thọ thì chúng ta bình phân, linh dược còn lại thì mỗi người chọn một thứ". Nam Lũng Hầu cười lạnh một tiếng rồi nói. Tiếp theo một tay nâng Viên bát, tay kia thì không chút khách khí vài khối thiên nguyên quả trên điện thờ hư không chộp tới.
Nhất thời một cái quang thủ màu vàng dài đỗ một thước hiện lên trên điện thờ sau đó hướng xuống phía dưới lần mò.
Lỗ Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, cũng không đợi hồi phục cái gì, một tay giương lên đem một cái bạch sắc quang thủ đồng dạng trên điện thờ chụp vào một khối thiên nguyên quả bên cạnh tử sắc linh chi.
"Phốc" "Phốc" hai thanh âm thấp thấp truyền ra, thiên nguyên quả cùng tử sắc linh chi trên cùng bàn chợt lóe ra ánh lục quang rồi đột nhiên mơ hồ tan đi, hai cái quang thủ mò vào khoảng không. Theo sau trên điện thờ đại phóng ra ánh hà quang, tất cả linh được, linh quả trong quang hoa tan đi như bọt khi không thấy bóng dáng.
Nam Lũng Hầu cùng lão giả nhìn thấy màn này, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Đang Lúc này, bàn tay Nam Lũng Hầu tiếp xúc với viên bát chợt sinh ra dị biến.
Các đạo phù dán trên viên bát đột nhiên bị ánh linh quang từ viên bát cuồng hiện vài cái chiếu vào thì đồng thời tự bốc cháy.
Tấm kỷ phù đen nhánh như mực bị vây trong hắc sắc yêu hỏa hạ trong nháy mắt đã hoá thành tro bụi.
Chưa kịp kinh hãi vì linh dược không cánh mà bay thì Nam Lũng Hầu lại có điều cảm ứng được tình hình của viên bát trên tay, sắc mặt "Ba" một cái, tái nhợt rồi không chút nghĩ ngợi tay kia mở ra kim quang chợt lóe, lộ ra một Tấm phù màu vàng có chút bị tàn phá trên đầu ngón tay, hung hăng hướng viên bát chụp tới.
Nhưng như thế rõ ràng là vẫn chậm. Viên bát nguyên bản bị phong kín nghiêm cẩn đột nhiên phát ra một tiếng nổ, trong phút chốc sóng xung kích trùng thiên. Tiếp theo một đạo ô quang từ trong viên bát bắn nhanh ra, tốc độ làm cho người không ta không thể thấy rõ ràng.
Trong khoảng cách gần như thế, Nam Lũng Hầu căn bản là không có cách nào tránh né được. Tay cầm kim phù còn cách viên bát khoảng một tấc thì ô quang nọ đã bắn trúng mặt Nam Lũng Hầu rồi chợt lóe lên và biến mất.
“!”
Một tiếng kêu cực kỳ thê thảm từ miệng Nam Lũng Hầu phát ra.
Hắn hung hăng cầm viên bát trong tay đập vào một bên vách tường, kim phù cũng từ trên ngón tay rơi xuống. Theo sau hai tay ôm đầu nửa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo áp súc lại.
"Đoạt xá"
Cách đó không xa, lão giả họ Lỗ vừa thấy tình hình này thì với kiến thức rộng rãi của hắn lập tức mặt tái xanh thất thanh kêu lên.
Lập tức hắn không chút nghĩ ngợi nhìn Nam Lũng Hầu điểm một chỉ. Hai thanh giáo màu lam từ trên người bắn ra, hung hăng chém về phía Nam Lũng Hầu tựa hồ không có cách nào nhúc nhích được. Không lưu tình chút nào.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nam Lũng Hầu đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một cái lồng hắc khi nồng đậm, hai con ngươi đã hoàn toàn biến thành mau ngân bạch, trừng mắt nhìn lam quang đang bay tới, mặt không chút biểu tình.
Ngay lúc lam quang sắp đánh lên trên người hắn thì Nam Lũng Hầu đột nhiên vung tay, “Đương" một tiếng, âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau truyền ra. Hai khẩu lam quang bị một cánh tay nhanh như tia chớp ngăn cản được rồi hất bay ra.
Nhưng áo bào trên cánh tay đã bị lam quang một kích phá hủy vụn thành từng miếng đầy trời bay xuống để lộ ra cánh tay.
Lão giả họ Lỗ vừa thấy bộ dáng cánh tay này thì khóe mắt lại không khỏi quất súc một chút.
Chỉ thấy trên cánh tay này không biết khi nào trở nên đen bóng lên. Phía trên bao phủ bởi một màu đỏ đậm, bàn tay thì trở nên vô cùng thô ráp, phía trên hắc khí lượn lờ phảng phất như trở thành quỷ trảo. Nhưng cánh tay quái mô quái dạng như vậy lại có thể dĩ nhiên đỡ được hai khẩu
lam quang mà không tổn hao gì.
Lão giả trái tim chìm xuống. Lấy thần thức Nguyên Anh Trung Kỳ của Nam Lũng Hầu mà chỉ trong thời gìan ngắn như thế đã bị đoạt xá thành công đồng thời làm cho thân thể biến dị. Việc
này thật sự là khó có thể tin. Ô quang nọ rốt cuộc là vật gì, quyết không phải là tà môn bình thường.
Nghĩ như vậy, lão giả tâm lý hoảng sợ rồi đột nhiên vung tay áo bào lên. Trên một tay hiện ra cái màu trắng pháp kỳ nọ, tay kia thì phát ra một tấm khinh xa diệp hỏa hồng .
Tấm khinh sa trong nháy mắt bị lão giả ném ra liền nhất thời biến thành một tầng hồng mông quang mạc, phù hiện trước người lão giả .
Lỗ Vệ Anh lúc này trong lòng mới hơi bình tĩnh hơn một chút.
Theo kiến giải của hắn, đối phương thuộc về nhóm tà hồn lệ phách nên cái này tấm "Hạo dương sa" này đủ để ngăn cản bất cứ yêu quỷ gì chứ không riêng gì âm độc công kích.
"Nam Lũng Hầu" đang khẽ đung đưa thân thể cũng không có lập tức công kích lão giả họ Lỗ mà vươn đôi thủ chưởng đặt ở trước mắt xem một chút, rồi lại tỉ mỉ đánh giá thân hình một lần. Đột nhiên hắn ngửa đầu cười rộ lên. " Lạc Lạc, nhiều năm như vậy, bổn tôn rốt cục đã đi ra. Lúc này đây, xem ai còn có thể ngăn cản thánh tổ phủ xuống. Một giới này xem ra nhất định là phải thuộc về thánh giới chúng ta'
"Thánh tổ. Thánh giới" Lão giả họ Lỗ vừa nghe thấy mấy ngôn từ xa lạ đó thì mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng càng thêm phát lạnh .
Sau khi xoay chuyển ánh mắt, lão giả bất động thanh sắc nghiêng liếc nhìn lối vào đại sảnh một chút, lại nhớ tới pháp trận dưới đáy thủy đàm đồng thời có ý muốn chạy.
Đột nhiên hắn không chút dấu hiệu trên người bạch quang đại phóng, người một chút hóa thành một đạo bạch hồng hướng lối vào bắn nhanh đi.
Khoảng cách ngắn như thế mà thi triển độn thuật thì tự nhiên là thoáng cái đến ngay. Mắt thấy có thể một hơi bay vào trong thông đạo, lão giả trong lòng đang mừng thầm thì đột nhiên có một bóng người thoáng một cái đã hiện ra trước mắt rồi có vật gì chợt lóe và một tiếng nổ đột nhiên bộc phát ra.
Lão giả chỉ cảm thấy một cỗ cự lực từ nguyên dương sa hộ thân truyền đến, tiếp theo thân hình trong bay độn bị luồng đại lực này ngăn cản không có cách nào chống lại bị hắt bay ngược trở về. Cả người giống như là cái túi, bị hung hăng quăng lên thạch bích đối diện rồi cắm sâu vào trong thạch bích vài thước có thừa.
Mặc dù có hộ thể linh quang bảo vệ nhưng lão giả họ Lỗ vẫn cảm giác được phía sau lưng chấn động mà trở nên tê tê mất cảm giác, phảng phất cả thân thể cũng nhất thời mất đi không chế.
Mà lúc này hắn mới nhìn rõ ràng "Nam Lũng Hầu" không biết khi nào đã đứng tại lối ra vào, chậm rãi đem nắm tay đen thui chậm rãi thu hồi cười lạnh nhìn lão giả họ Lỗ. Lão giả sắc mặt trở nên tái nhợt không có chút huyết.
/2449
|