"Không nên quá cấp bách, linh thảo đã ở chỗ này bao nhiêu năm như vậy nên không thể không có thứ gì đó thủ hộ. Nếu không, bên ngoài cho dù có ảo trận che lấp thì linh quả cũng sớm bị cổ thú khác ăn mất rồi." Hàn Lập trong lòng cũng kích động nhưng bề ngoài thoạt nhìn lại bình tĩnh dị thường, lúc này không chút hoang mang trả lời.
"Ý Hàn huynh là nơi đây còn có cổ thú bảo vệ?!” Tử Linh nghe Hàn Lập nói chuyện Trụy Ma Cốc còn tồn tại yêu thú thượng cổ thì trong lòng cả kinh, nhất thời trong đầu thanh tĩnh lại vài phần.
"Không sai, ngươi xem trên đỉnh cây linh thảo nọ có hai vết cắn, hẳn là có hai linh quả đã bị cổ thú thủ hộ ăn mất. Linh chúc quả mặc dù không khiến cho cảnh giới tăng lên nhưng đối với việc đột phá bình cảnh thì vẫn có một chút công hiệu nên cũng khó trách yêu thú nọ." Hàn Lập chậm rãi nói, sau đó quét mắt xung quanh một lần rồi hơi cúi đầu nhìn về phía mặt hồ không lớn trước mặt.
Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu có yêu thú gì đó ẩn núp thì khẳng định là ở bên trong hồ.
Sau khi vừa tiến vào nội cốc, Hàn Lập đã đem mũ trùm đầu tháo xuống, thi triển minh thanh linh nhãn trên đoạn đường sử dụng Ngự Phong Xa. Hắn không đề phòng Tử Linh vì dù sao nữ nhân này đã đoán được hắn có bí pháp né tránh khe hở không gian nên chẳng cần che giấu nữa.
Bởi vậy sau khi hắn dùng thần thức quét qua hồ nước mà vẫn chưa phát hiện được cái gì khác thường thì lam mang trong đồng tử Hàn Lập lóe lên. Mục quang trong nháy mắt đã nhìn thấu đáy hồ sâu hơn mười trượng, lập tức thần sắc khẽ động.
"Sao vậy? Hàn huynh có phát hiện cái gì ư?" Tử Linh vốn đang lưu ý đến thần sắc Hàn Lập, thấy vậy thì nhíu đôi mi thanh tú hỏi.
"Ngươi lui ra phía sau một chút. Con cổ thú thủ hộ này hình như có chút khó chơi, sợ rằng phải thi triển một số thủ đoạn mới giết được". Thần sắc Hàn Lập trong nháy mắt hồi phục như thường, quay qua nhìn Tử Linh thản nhiên nói.
Vì con cổ thú trong hồ kia có thể có biện pháp né tránh được thần thức của hắn nên Hàn Lập rất coi trọng nó.
"Vậy phải làm phiền Hàn huynh thôi!" Tử Linh biết mình tu vi thấp, nếu có ở lại bên cạnh Hàn Lập cũng chỉ làm hắn thêm loạn mà thôi nên thức thời đáp ứng. Sau đó nàng lập tức bay về phía sau ba bốn mươi trượng thì dừng lại, phiêu phù bất động trên không trung.
Hàn Lập vừa thấy Tử Linh tránh ra thì không chần chờ đưa tay vỗ vào Túi trữ vật bên hông một cái. Ba cái túi linh thú liên tiếp bay lên. Sau đó hai tay Hàn Lập bắt quyết, lập tức mấy vạn con Phệ Kim trùng ào ạt xông ra, che kín cả bầu trời. Một lát sau đã biến khoảng không hơn mười trượng thành vùng kim quang yêu dị chói mắt.
"A!" Tử Linh đang đứng xa xa thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ kêu lên một tiếng.
Việc Hàn Lập hiểu Khu Trùng Thuật thì nàng đã biết. Thậm chí trước kia tại Hư Thiên Điện khi hắn cùng Lục Đạo truyền nhân đánh với nhau một trận, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến hai lần. Bất quá kim trùng hôm nay đã tiến hóa đến cảnh giới kim trùng thành thục, so với Phệ Kim Trùng khi đó thì vô luận là kích thước hay màu sắc cũng hơn xa, không phải những con phi trùng trước kia có thể so sánh được.
Ngoài việc số lượng tăng lên gấp bội thì ngoại hình đã trở nên dữ tợn hơn, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đám linh trùng mấy vạn con phát ra khí thế thật sự không phải tầm thường. Tử Linh trong tình huống không biết trước nên bị sợ hãi là điều đương nhiên.
Nhưng Hàn Lập lại không có tâm tư để ý tới vẻ khiếp sợ của nàng. Sau khi bố trí xong hết Phệ Kim Trùng thì hắn vung tay áo lên, xuất ra ba mươi sáu khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hóa thành hơn mười đạo kim quang dài tầm một thước, bay đến phía dưới đám trùng vân.
Hàn Lập liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết hướng lên không trung.
Tất cả các đạo kiếm quang màu vàng sau khi run rẩy vài cái thì lập tức phân ra thành mấy trăm đạo kiếm quang giống nhau như đúc, đồng thời quang hoa đại phóng.
"Đi!"
Hàn Lập điểm về phía kiếm quang, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Hơn trăm đạo kiếm quang rung lên rồi từng cái biến mất một cách quỷ dị. Trong nháy mắt phía dưới trùng vân đã trống trơn.
Đại Canh Kiếm Trận đã được hắn bố trí xung quanh.
Hàn Lập nhếch miệng, trong lòng hắn lúc này mới thật sự an tâm. Sau khi cúi đầu xem mặt hồ một chút thì trên mặt lóe lên một tia âm độc.
Hai tay hắn chập lại khiến kim quang đại phóng rồi tiếng sấm xé gió nổi lên, một đoàn kim sắc điện cầu to cỡ nắm tay xuất hiện, dưới thần sắc lạnh như băng của Hàn Lập, điện cầu dần dần lớn lên, phát ra hào quang chói mắt.
Trong phút chốc, điện cầu bành trướng lên to cỡ đầu đứa trẻ.
Hàn Lập hai tay đẩy ra, trong tiếng oanh minh, điện cầu phát ra tiếng "xùy xùy” rồi bắn tới, đánh lên mặt hồ cách hơn mười trượng trước người.
Chỉ thấy kim quang chợt cuồng hiện rồi một tiếng sấm thật lớn truyền ra, điện cầu nổ tung. Cả mặt hồ rộng trong nháy mắt bị một màn điện hồ bao trùm, phát ra âm thanh nổ tanh tách.
Tử Linh ở phía sau trong lòng rùng mình, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng đồng thời chớp động đôi mắt đẹp.
Kim hồ chưa kịp tán đi thì mặt hồ đã đột nhiên quay cuồng mãnh liệt .
Một cột nước thật lớn cao vài trượng bỗng nhiên hiện ra trên mặt hồ, tiếp theo từ dưới đáy hồ truyền lên tiếng thú gầm trầm thấp. Một cỗ yêu khí hắc bạch lưỡng sắc tỏa ra, bên trong mơ hồ có bóng dáng một con cổ thú quỷ dị.
Cổ thú này hình dáng vô cùng kỳ lạ, dài sáu bảy trượng phảng phất trông như một đống thịt đen thui, phía trên có nhiều cái lỗ lớn nhỏ không đồng nhất, ở chính giữa có một cái đầu to lớn, đang hơi ngẩng lên. Ngoại trừ có một con mắt màu đen ra thì không có khí quan gì khác. Tối thiểu Hàn Lập cũng không có thấy mấy bộ phận như mắt, mũi chẳng hạn.
Nói ngắn gọn, cổ thú này bộ dáng thật sự hung ác, cho dù Hàn Lập cũng nghĩ thầm thấy kinh hãi, chứ đừng nói đến Tử Linh đứng xa xa. Nàng vừa thấy yêu thú thì sắc mặt lại càng trắng bệch, cả người sởn tóc gáy.
Về phần hắc bạch chi khí bao quanh cổ thú này thì Hàn Lập chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa bao giờ thấy mô tả trong bất cứ loại điển tịch nào. Hắn không khỏi liếc nhìn Tử Linh một cái, sau khi thấy nàng cười khổ thì hắn biết nàng cũng không biết lai lịch yêu thú trước mặt.
Đối mặt với loại thú không biết rõ là gì, Hàn Lập càng hết sức cẩn thận. Hắn sẽ không từ từ thăm dò để tránh nó có cơ hội thi triển ra thần thông lợi hại gì đó.
Vì thế hắn lập tức nhấc tay, đánh ra một đạo pháp quyết vào đám trùng vân trên không trung, đồng thời trong miệng phát ra thanh âm thật dài và rõ ràng.
Nhất thời đàn phi trùng đang bay đầy trời phát ra thanh âm vù vù, nhanh chóng tụ lại, sau đó hóa thành một đóa kim vân thật lớn hạ xuống, đánh về phía cổ thú.
Cổ thú kia sau khi nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của Phệ Kim Trùng thì tựa hồ cũng biết là không ổn. Thân thể nó lập tức lúc co lúc giãn rồi phun ra một loại chất lỏng màu xanh lục từ các lỗ trên người.
Một mùi hôi thối buồn nôn tỏa ra bốn phía.
Hàn Lập ban đầu nhíu mày nhưng sau đó lại giãn ra.
Bởi vì Phệ Kim Trùng tuy dính phải lục dịch kia nhưng dường như không bị tổn thương gì. Chúng vẫn tiếp tục bay xuống, bao vây lấy cổ thú. Nhưng do đối phương có lưỡng đạo hắc bạch nhị khí hộ thể nên mặc dù bị Phệ Kim Trùng bao phủ nhưng nhất thời chẳng hề hấn gì.
Yêu thú mắt thấy chỉ trong nháy mắt mà vô số phi trùng đã cắn nuốt ào ào được một phần nhỏ hắc bạch nhị khí do nó khổ tu bao năm mới luyện thành thì trong lòng kinh hãi. Thân hình trầm xuống, định trở lại hồ nước.
Nhưng do đã có chuẩn bị trước nên Hàn Lập đột nhiên điểm về phía hồ nước. Đầu ngón tay vang lên tiếng "xùy" rồi một khối lam hỏa cầu to cỡ hạt đào xuất hiện. Theo sau hắn nhẹ nhàng búng tay, lam sắc hỏa cầu lập tức bắn nhanh ra.
"Rắc rắc" âm thanh vang lên, hỏa cầu sau khi bạo liệt đã phát ra lam quang chói mắt.
Lập tức một tầng hàn khí nhanh chóng tràn ngập toàn bộ hồ nước, nơi nào nó đi qua lập tức hóa thành băng.
Ý tưởng trốn trở lại hồ nước của yêu thú bị thật bại, ngược đầu nó còn đập vào băng và bị văng ngược lại.
Con thú này càng thêm sợ hãi. Hắc bạch nhị khí trong giây lát rung lên, mang theo vố số kim trùng trên người bay đi theo hướng khác.
Nhưng nó mới vừa bay tới một góc hồ thì bỗng nhiên kim quang chớp động, một đạo kim ti quỷ dị hiện ra, xoẹt qua thân cổ thú.
Một khối thịt nhỏ màu đen cùng màu tươi rơi ra.
Lưỡng đạo hắc bạch khí của cổ thú trong nháy mắt đã bị trảm phá, tạo thành lỗ hổng. Do không có vòng bảo hộ ngăn trở, vô số kim trùng hùng dũng tiến vào, chỉ trong chốc lát đã bám lên đầy thân thể của nó.
Yêu thú lập tức phát ra âm thanh thê lương the thé. Linh quang trên thân thể chợt lóe rồi một tầng lục hỏa yêu dị bùng cháy, thiêu đốt Phệ Kim Trùng.
Đáng tiếc rằng lục hỏa kia tuy được nó khổ tu đã nhiều năm và cũng là một loại thần thông lợi hại nhưng đối với đám Phệ Kim Trùng thì chẳng ăn nhằm gì. Ngược lại còn kích thích hung tính, khiến cho vô số phi trùng không hẹn mà cùng cắn nuốt nhanh hơn, cả người cổ thú đau nhức. Nó lập tức trốn chạy theo hướng khác.
Hàn Lập đứng ở bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn cổ thú bị trùng vân bao vây chạy tán loạn khắp nơi. Đáng tiếc nơi này đã bị hắn sớm bày Đại Canh Kiếm Trận nên mặc dù chưa chính thức kích thích kiếm trận để giết cổ thú nhưng cũng đủ làm cho nó vô luận bay độn đến nơi nào đều bị kiếm quang biến thành kim ti tấn công.
Trong nháy mắt, thân thể con thú này đã biến mất hơn phân nửa, sau một lát tiếng kêu đã bắt đầu yếu ớt, rút cuộc rơi xuống mặt băng, không thể nhúc nhích được nữa.
Thần thông chính thức của cổ thú vô danh này kỳ thật là liễm tức biến hình. Khi thi triển thần thống, nó có thể biến hóa ẩn nặc, cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể phát hiện được, còn thần thông chiến đấu thì cũng chỉ xoàng xoàng mà thôi.
Đáng tiếc con thú này lại bị Thanh Minh Linh Nhãn của Hàn Lập phát hiện, tiếp theo bị Phệ Kim Trùng bám lấy, rồi Đại Canh Kiếm Trận vây khốn nên căn bản không có cách nào bỏ chạy. Nó cứ như vậy mà hồ đồ chết một cách dễ dàng trong tay Hàn Lập.
Một lát sau, đám trùng vân màu vàng bay lên. Trên mặt băng nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại một viên viên châu hai màu trắng đen quái dị. Đó chính là Yêu Đan của cổ thú.
Lúc này Tử Linh đã bay đến bên cạnh, mặt mang vẻ hâm mộ nhìn Hàn Lập nói:
"Hàn huynh, thần thông của ngươi bây giờ thật sự sâu không dò được. Ngay cả việc diệt sát loại yêu thú thượng cổ kia cũng không cần tốn nhiều sức. Xem ra người ta đồn đại Hàn huynh là người lợi hại nhất dưới tam đại tu sĩ cũng không phải khoa trương."
"Không phải thần thông Hàn mỗ cao thâm gì mà là do con cổ thú kia không quá lợi hại so với vài loại cổ thú lúc trước ta đã gặp." Hàn Lập lắc đầu, không cho là đúng, trả lời. Sau đó khoát tay, chộp vào hư không một cái. "Vù", khối Yêu Đan nọ đã bị thu vào trong tay.
Hàn Lập cúi đầu nhìn xuống, thấy linh quang trắng đen lấp lóe trên mặt yêu đan. Do nó quá quái dị, Hàn Lập là lần đầu tiên nhìn thấy như thế nên không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
"Ý Hàn huynh là nơi đây còn có cổ thú bảo vệ?!” Tử Linh nghe Hàn Lập nói chuyện Trụy Ma Cốc còn tồn tại yêu thú thượng cổ thì trong lòng cả kinh, nhất thời trong đầu thanh tĩnh lại vài phần.
"Không sai, ngươi xem trên đỉnh cây linh thảo nọ có hai vết cắn, hẳn là có hai linh quả đã bị cổ thú thủ hộ ăn mất. Linh chúc quả mặc dù không khiến cho cảnh giới tăng lên nhưng đối với việc đột phá bình cảnh thì vẫn có một chút công hiệu nên cũng khó trách yêu thú nọ." Hàn Lập chậm rãi nói, sau đó quét mắt xung quanh một lần rồi hơi cúi đầu nhìn về phía mặt hồ không lớn trước mặt.
Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu có yêu thú gì đó ẩn núp thì khẳng định là ở bên trong hồ.
Sau khi vừa tiến vào nội cốc, Hàn Lập đã đem mũ trùm đầu tháo xuống, thi triển minh thanh linh nhãn trên đoạn đường sử dụng Ngự Phong Xa. Hắn không đề phòng Tử Linh vì dù sao nữ nhân này đã đoán được hắn có bí pháp né tránh khe hở không gian nên chẳng cần che giấu nữa.
Bởi vậy sau khi hắn dùng thần thức quét qua hồ nước mà vẫn chưa phát hiện được cái gì khác thường thì lam mang trong đồng tử Hàn Lập lóe lên. Mục quang trong nháy mắt đã nhìn thấu đáy hồ sâu hơn mười trượng, lập tức thần sắc khẽ động.
"Sao vậy? Hàn huynh có phát hiện cái gì ư?" Tử Linh vốn đang lưu ý đến thần sắc Hàn Lập, thấy vậy thì nhíu đôi mi thanh tú hỏi.
"Ngươi lui ra phía sau một chút. Con cổ thú thủ hộ này hình như có chút khó chơi, sợ rằng phải thi triển một số thủ đoạn mới giết được". Thần sắc Hàn Lập trong nháy mắt hồi phục như thường, quay qua nhìn Tử Linh thản nhiên nói.
Vì con cổ thú trong hồ kia có thể có biện pháp né tránh được thần thức của hắn nên Hàn Lập rất coi trọng nó.
"Vậy phải làm phiền Hàn huynh thôi!" Tử Linh biết mình tu vi thấp, nếu có ở lại bên cạnh Hàn Lập cũng chỉ làm hắn thêm loạn mà thôi nên thức thời đáp ứng. Sau đó nàng lập tức bay về phía sau ba bốn mươi trượng thì dừng lại, phiêu phù bất động trên không trung.
Hàn Lập vừa thấy Tử Linh tránh ra thì không chần chờ đưa tay vỗ vào Túi trữ vật bên hông một cái. Ba cái túi linh thú liên tiếp bay lên. Sau đó hai tay Hàn Lập bắt quyết, lập tức mấy vạn con Phệ Kim trùng ào ạt xông ra, che kín cả bầu trời. Một lát sau đã biến khoảng không hơn mười trượng thành vùng kim quang yêu dị chói mắt.
"A!" Tử Linh đang đứng xa xa thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ kêu lên một tiếng.
Việc Hàn Lập hiểu Khu Trùng Thuật thì nàng đã biết. Thậm chí trước kia tại Hư Thiên Điện khi hắn cùng Lục Đạo truyền nhân đánh với nhau một trận, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến hai lần. Bất quá kim trùng hôm nay đã tiến hóa đến cảnh giới kim trùng thành thục, so với Phệ Kim Trùng khi đó thì vô luận là kích thước hay màu sắc cũng hơn xa, không phải những con phi trùng trước kia có thể so sánh được.
Ngoài việc số lượng tăng lên gấp bội thì ngoại hình đã trở nên dữ tợn hơn, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đám linh trùng mấy vạn con phát ra khí thế thật sự không phải tầm thường. Tử Linh trong tình huống không biết trước nên bị sợ hãi là điều đương nhiên.
Nhưng Hàn Lập lại không có tâm tư để ý tới vẻ khiếp sợ của nàng. Sau khi bố trí xong hết Phệ Kim Trùng thì hắn vung tay áo lên, xuất ra ba mươi sáu khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hóa thành hơn mười đạo kim quang dài tầm một thước, bay đến phía dưới đám trùng vân.
Hàn Lập liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết hướng lên không trung.
Tất cả các đạo kiếm quang màu vàng sau khi run rẩy vài cái thì lập tức phân ra thành mấy trăm đạo kiếm quang giống nhau như đúc, đồng thời quang hoa đại phóng.
"Đi!"
Hàn Lập điểm về phía kiếm quang, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Hơn trăm đạo kiếm quang rung lên rồi từng cái biến mất một cách quỷ dị. Trong nháy mắt phía dưới trùng vân đã trống trơn.
Đại Canh Kiếm Trận đã được hắn bố trí xung quanh.
Hàn Lập nhếch miệng, trong lòng hắn lúc này mới thật sự an tâm. Sau khi cúi đầu xem mặt hồ một chút thì trên mặt lóe lên một tia âm độc.
Hai tay hắn chập lại khiến kim quang đại phóng rồi tiếng sấm xé gió nổi lên, một đoàn kim sắc điện cầu to cỡ nắm tay xuất hiện, dưới thần sắc lạnh như băng của Hàn Lập, điện cầu dần dần lớn lên, phát ra hào quang chói mắt.
Trong phút chốc, điện cầu bành trướng lên to cỡ đầu đứa trẻ.
Hàn Lập hai tay đẩy ra, trong tiếng oanh minh, điện cầu phát ra tiếng "xùy xùy” rồi bắn tới, đánh lên mặt hồ cách hơn mười trượng trước người.
Chỉ thấy kim quang chợt cuồng hiện rồi một tiếng sấm thật lớn truyền ra, điện cầu nổ tung. Cả mặt hồ rộng trong nháy mắt bị một màn điện hồ bao trùm, phát ra âm thanh nổ tanh tách.
Tử Linh ở phía sau trong lòng rùng mình, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng đồng thời chớp động đôi mắt đẹp.
Kim hồ chưa kịp tán đi thì mặt hồ đã đột nhiên quay cuồng mãnh liệt .
Một cột nước thật lớn cao vài trượng bỗng nhiên hiện ra trên mặt hồ, tiếp theo từ dưới đáy hồ truyền lên tiếng thú gầm trầm thấp. Một cỗ yêu khí hắc bạch lưỡng sắc tỏa ra, bên trong mơ hồ có bóng dáng một con cổ thú quỷ dị.
Cổ thú này hình dáng vô cùng kỳ lạ, dài sáu bảy trượng phảng phất trông như một đống thịt đen thui, phía trên có nhiều cái lỗ lớn nhỏ không đồng nhất, ở chính giữa có một cái đầu to lớn, đang hơi ngẩng lên. Ngoại trừ có một con mắt màu đen ra thì không có khí quan gì khác. Tối thiểu Hàn Lập cũng không có thấy mấy bộ phận như mắt, mũi chẳng hạn.
Nói ngắn gọn, cổ thú này bộ dáng thật sự hung ác, cho dù Hàn Lập cũng nghĩ thầm thấy kinh hãi, chứ đừng nói đến Tử Linh đứng xa xa. Nàng vừa thấy yêu thú thì sắc mặt lại càng trắng bệch, cả người sởn tóc gáy.
Về phần hắc bạch chi khí bao quanh cổ thú này thì Hàn Lập chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa bao giờ thấy mô tả trong bất cứ loại điển tịch nào. Hắn không khỏi liếc nhìn Tử Linh một cái, sau khi thấy nàng cười khổ thì hắn biết nàng cũng không biết lai lịch yêu thú trước mặt.
Đối mặt với loại thú không biết rõ là gì, Hàn Lập càng hết sức cẩn thận. Hắn sẽ không từ từ thăm dò để tránh nó có cơ hội thi triển ra thần thông lợi hại gì đó.
Vì thế hắn lập tức nhấc tay, đánh ra một đạo pháp quyết vào đám trùng vân trên không trung, đồng thời trong miệng phát ra thanh âm thật dài và rõ ràng.
Nhất thời đàn phi trùng đang bay đầy trời phát ra thanh âm vù vù, nhanh chóng tụ lại, sau đó hóa thành một đóa kim vân thật lớn hạ xuống, đánh về phía cổ thú.
Cổ thú kia sau khi nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của Phệ Kim Trùng thì tựa hồ cũng biết là không ổn. Thân thể nó lập tức lúc co lúc giãn rồi phun ra một loại chất lỏng màu xanh lục từ các lỗ trên người.
Một mùi hôi thối buồn nôn tỏa ra bốn phía.
Hàn Lập ban đầu nhíu mày nhưng sau đó lại giãn ra.
Bởi vì Phệ Kim Trùng tuy dính phải lục dịch kia nhưng dường như không bị tổn thương gì. Chúng vẫn tiếp tục bay xuống, bao vây lấy cổ thú. Nhưng do đối phương có lưỡng đạo hắc bạch nhị khí hộ thể nên mặc dù bị Phệ Kim Trùng bao phủ nhưng nhất thời chẳng hề hấn gì.
Yêu thú mắt thấy chỉ trong nháy mắt mà vô số phi trùng đã cắn nuốt ào ào được một phần nhỏ hắc bạch nhị khí do nó khổ tu bao năm mới luyện thành thì trong lòng kinh hãi. Thân hình trầm xuống, định trở lại hồ nước.
Nhưng do đã có chuẩn bị trước nên Hàn Lập đột nhiên điểm về phía hồ nước. Đầu ngón tay vang lên tiếng "xùy" rồi một khối lam hỏa cầu to cỡ hạt đào xuất hiện. Theo sau hắn nhẹ nhàng búng tay, lam sắc hỏa cầu lập tức bắn nhanh ra.
"Rắc rắc" âm thanh vang lên, hỏa cầu sau khi bạo liệt đã phát ra lam quang chói mắt.
Lập tức một tầng hàn khí nhanh chóng tràn ngập toàn bộ hồ nước, nơi nào nó đi qua lập tức hóa thành băng.
Ý tưởng trốn trở lại hồ nước của yêu thú bị thật bại, ngược đầu nó còn đập vào băng và bị văng ngược lại.
Con thú này càng thêm sợ hãi. Hắc bạch nhị khí trong giây lát rung lên, mang theo vố số kim trùng trên người bay đi theo hướng khác.
Nhưng nó mới vừa bay tới một góc hồ thì bỗng nhiên kim quang chớp động, một đạo kim ti quỷ dị hiện ra, xoẹt qua thân cổ thú.
Một khối thịt nhỏ màu đen cùng màu tươi rơi ra.
Lưỡng đạo hắc bạch khí của cổ thú trong nháy mắt đã bị trảm phá, tạo thành lỗ hổng. Do không có vòng bảo hộ ngăn trở, vô số kim trùng hùng dũng tiến vào, chỉ trong chốc lát đã bám lên đầy thân thể của nó.
Yêu thú lập tức phát ra âm thanh thê lương the thé. Linh quang trên thân thể chợt lóe rồi một tầng lục hỏa yêu dị bùng cháy, thiêu đốt Phệ Kim Trùng.
Đáng tiếc rằng lục hỏa kia tuy được nó khổ tu đã nhiều năm và cũng là một loại thần thông lợi hại nhưng đối với đám Phệ Kim Trùng thì chẳng ăn nhằm gì. Ngược lại còn kích thích hung tính, khiến cho vô số phi trùng không hẹn mà cùng cắn nuốt nhanh hơn, cả người cổ thú đau nhức. Nó lập tức trốn chạy theo hướng khác.
Hàn Lập đứng ở bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn cổ thú bị trùng vân bao vây chạy tán loạn khắp nơi. Đáng tiếc nơi này đã bị hắn sớm bày Đại Canh Kiếm Trận nên mặc dù chưa chính thức kích thích kiếm trận để giết cổ thú nhưng cũng đủ làm cho nó vô luận bay độn đến nơi nào đều bị kiếm quang biến thành kim ti tấn công.
Trong nháy mắt, thân thể con thú này đã biến mất hơn phân nửa, sau một lát tiếng kêu đã bắt đầu yếu ớt, rút cuộc rơi xuống mặt băng, không thể nhúc nhích được nữa.
Thần thông chính thức của cổ thú vô danh này kỳ thật là liễm tức biến hình. Khi thi triển thần thống, nó có thể biến hóa ẩn nặc, cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể phát hiện được, còn thần thông chiến đấu thì cũng chỉ xoàng xoàng mà thôi.
Đáng tiếc con thú này lại bị Thanh Minh Linh Nhãn của Hàn Lập phát hiện, tiếp theo bị Phệ Kim Trùng bám lấy, rồi Đại Canh Kiếm Trận vây khốn nên căn bản không có cách nào bỏ chạy. Nó cứ như vậy mà hồ đồ chết một cách dễ dàng trong tay Hàn Lập.
Một lát sau, đám trùng vân màu vàng bay lên. Trên mặt băng nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại một viên viên châu hai màu trắng đen quái dị. Đó chính là Yêu Đan của cổ thú.
Lúc này Tử Linh đã bay đến bên cạnh, mặt mang vẻ hâm mộ nhìn Hàn Lập nói:
"Hàn huynh, thần thông của ngươi bây giờ thật sự sâu không dò được. Ngay cả việc diệt sát loại yêu thú thượng cổ kia cũng không cần tốn nhiều sức. Xem ra người ta đồn đại Hàn huynh là người lợi hại nhất dưới tam đại tu sĩ cũng không phải khoa trương."
"Không phải thần thông Hàn mỗ cao thâm gì mà là do con cổ thú kia không quá lợi hại so với vài loại cổ thú lúc trước ta đã gặp." Hàn Lập lắc đầu, không cho là đúng, trả lời. Sau đó khoát tay, chộp vào hư không một cái. "Vù", khối Yêu Đan nọ đã bị thu vào trong tay.
Hàn Lập cúi đầu nhìn xuống, thấy linh quang trắng đen lấp lóe trên mặt yêu đan. Do nó quá quái dị, Hàn Lập là lần đầu tiên nhìn thấy như thế nên không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
/2449
|