Hàn Lập nhìn Lệnh Hồ Lão Tổ gật đầu, đột nhiên quay qua Tử Linh thản nhiên nói:
"Tu vi của cô nương quá thấp, ở chỗ này không giúp gì được, ngược lại còn có thể mất mạng. Cô nương hãy rời đi trước đi. Yên tâm, bây giờ có chúng ta ở chỗ này, hắn sẽ không ra tay đối với cô nương đâu." Hắn với Tử Linh dù sao cũng có chút giao tình nên mới mở miệng bảo nàng rời đi. Nếu không một lát nữa đánh nhau thì sẽ không có cách nào chiếu cố nữ nhân này!
Tử Linh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau khi chần chờ một chút thì nhu thuận gật đầu.
"Nếu Hàn đạo hữu đã nói như thế thì tiểu nữ đi trước một bước. Hàn huynh, ngươi hãy bảo trọng!" Tử Linh nhẹ giọng nói, sau đó nhìn Nam Lũng Hầu một chút rồi lại liếc mắt về phía Lệnh Hồ Lão Tổ bên kia, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang phá không bay đi.
"Nam Lũng Hầu" bên dưới không biết là thấy tu vi Tử Linh rất nông cạn không đáng ra tay hay là do đối mặt với ba người Hàn Lập thật có chút chật vật nên chỉ lạnh lùng đứng liếc mắt nhìn Tử Linh bay đi, rồi ánh mắt một lần nữa lại tập trung lên người Hàn Lập.
Hàn Lập thấy ánh mắt đối phương lộ vẻ bất thiện thì sắc mặt trầm xuồng, tay nhấc lên. Mấy đạo kim hồ thô to xuất hiện kèm theo tiếng ầm ù như sét đánh liên miên vang lên.
Toàn bộ cánh tay trong nháy mắt hiện lên điện quang lấp lóe chói mắt.
Đối mặt với địch thủ đáng sợ như thế, Hàn Lập không có tâm tư dò xét mà vừa ra tay là đã thi triển thần thông chuyên môn khắc chế ma công ích Tà Thần Lôi. Thần lôi này từ xưa đến nay vẫn chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng khi tranh đấu với ma công tà thuật.
Cổ ma trước mặt mặc dù hung hãn nhưng Hàn Lập vẫn tin tưởng vào nó.
Vừa thấy trên cánh tay Hàn Lập có kim sắc điện hồ chớp động, mí mắt "Nam Lũng Hầu" nhấp nháy vài cái, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
"Ta nhận ra ngươi, trong trí nhớ của tên này còn lưu lại thì ấn tượng đối với ngươi vô cùng sâu sắc, mặc dù không nhớ rõ cụ thể là gì nhưng hắn ta rất kiêng kỵ ngươi. Hôm nay xem ra, cảm giác này cũng thực sự không có sai, chẳng những có thể tránh được cú đánh lén của bổn tôn mà còn có thể khu sử ích Tà Thần Lôi - thứ năm đó đã làm cho chúng ta đau khổ. Xem ra giải quyết ngươi sợ rằng phải tốn chút sức lực." "Nam Lũng Hầu" nhìn chăm chú Hàn Lập trong chốc lát, rút cuộc lạnh lùng mở miệng nói.
Hàn Lập nghe mấy lời đó thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh, thần sắc không chút thay đổi, kim hồ trên cánh tay lại dày thêm ba phần.
Đồng thời hắn vung tay áo bào xuất ra lam sắc tiểu thuẫn, sau khi nó xoay quanh người một cái thì hóa thành quang trảo bảo vệ Hàn Lập ở bên trong.
Lúc này thấy Hàn Lập chủ động đứng ở trước mặt chuẩn bị ngạnh chiến Nam Lũng Hầu thì Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử nhất thời trong lòng mừng rỡ, nhìn nhau liếc mắt một cái.
Danh tiếng Hàn Lập bây giờ quả thực không nhỏ, cơ hồ chỉ dưới tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nên không khỏi làm cho hai người có chút tin tưởng.
Lúc này hai người môi khẽ nhúc nhích truyền âm một chút rồi lập tức phân ra tả hữu, chuẩn bị tiến hành hiệp trợ Hàn Lập từ hai bên sườn.
Nam Lũng Hầu thấy bộ dáng Hàn Lập có vẻ cực kỳ kiên định, căn bản không coi lời nói của mình ra gì thì nhíu mày, miệng khẽ nhếch, hiện lên vẻ hung ác dữ tợn.
Hắn không nói gì, dậm chân một cái, thân thể nhoáng lên mang theo một đạo tàn ảnh, bổng nhiên biến mất không thấy.
Thần sắc Hàn Lập trấn định nhưng trong lòng chấn kinh, đề cao mười hai phần cảnh giác, dùng thần thức dò xét xung quanh nhưng căn bản không tìm được tung tích đối phương. Quả nhiên không hổ là cổ ma, chỉ riêng pháp thuật ẩn hình cũng đã đủ đề khắc chế nhiều tu sĩ bình thường khác.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập lại không chút hoang mang, lam quang trong mắt chớp động, thi triển thần thông Minh Thanh Linh Nhãn.
Đột nhiên hắn giương tay lên, kim hồ lập tức bắn ra, hóa thành kim võng chụp xuống một chỗ trống trơn.
Nhất thời điện hồ cùng tiếng oanh minh đan xen vào nhau.
Một màn quỷ dị xuất hiện, nơi kim võng chụp xuống quang hoa chợt lóe rồi Nam Lũng Hầu bổng nhiên xuất hiện.
Hắn chỉ thấy có vô số đạo kim hồ lớn nhỏ chụp từ trên xuống, nhất thời không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi nhưng lập tức thần sắc trầm xuống, hai vai rung lên, một mảng tàn ảnh lại xuất hiện rồi vô số điện hồ chấn tan tàn ảnh, còn chân thân thì biến mất vô cùng quỷ dị.
Hàn Lập mím chặt môi, lam quang trong mắt chớp động không thôi, nhìn quanh tứ phía, cánh tay lại nhắm chuẩn, tấn công về một hướng.
Tiếng sấm sét ầm vang, một đạo kim hồ thô to từ lòng bàn tay xẹt tới, mục tiêu chính là một chỗ rất bình thường cách Hàn Lập khoảng sáu, bảy trượng.
Kết quả kim hồ vừa mới tới chỗ đó thì thân ảnh Nam Lũng Hầu vừa khớp huyễn hóa ra. Rút cuộc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn điện hồ công kích tới. Lần này Nam Lũng Hầu thật sự thất kinh, một lần thì có thể nói là may mắn nhưng liên tiếp hai lần mà vẫn có thể chuẩn xác tìm được hắn thì việc này chắc chắn không phải là chuyện trùng hợp.
Đối phương thật sự có thể khám phá hành tung của hắn.
Lúc này đây, Hàn Lập nắm bắt thời cơ công kích rất tốt. Mắt thấy kim hồ tới trước người, Nam Lũng Hầu tránh cũng không thể được, chỉ có thể trợn mắt há mồm phun ra một đoàn hắc hồng ma diễm chống lại kim hồ.
"Phốc" một thanh âm nhỏ vang lên, hỏa diễm cùng kim hồ va chạm vào nhau giống như nước với lửa, cả hai đều hóa thành khói xanh biến mất.
"Di!" Lúc này đến phiên sắc mặt Hàn Lập đại biến.
Cổ ma kia lại có biện pháp ngăn cản ích Tà Thần Lôi, không biết hắc hồng hỏa diễm là loại hỏa diễm gì mà lợi hại đến thế.
Bất quá Hàn Lập để ý thấy khi đoàn ma diễm nọ bị tiêu diệt thì trong nháy mắt đó sắc mặt "Nam Lũng Hầu" cũng thoáng trắng bệch. Mặc dù trong chớp mắt đã khôi phục như thường nhưng hiển nhiên ma diễm kia đối với đối phương mà nói tuyệt đối không phải là thứ bình thường. Hơn phân nửa có quan hệ đến tinh nguyên linh lực.
Hàn Lập còn chưa kịp suy nghĩ tường tận để lợi dụng điểm này thì thân hình "Nam Lũng Hầu" đột nhiên vươn dài, mềm dẻo như không xương, vươn tới trước người Hàn Lập.
Hắn sau khi nhìn Hàn Lập cười âm hàn thì hai nắm tay đâm tới.
Hàn Lập không chút hoang mang, hơi thối lui nửa bước rồi sau lưng vang lên tiếng sấm xé gió. Một đôi cánh màu bạc lấp lánh trong ánh ngân quang.
Tiếp theo thân hình Hàn Lập cũng biến mất.
Nam Lũng Hầu nhìn thấy màn này đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau khi ánh mắt đảo qua liền cười lạnh lẽo:
"Lôi Độn Thuật! Ngươi biết được thật không ít. Nhưng đáng tiếc hắc hắc..." Trong tiếng cười châm chọc "Nam Lũng Hầu" hóa thành một cổ hắc khí, đồng dạng tan biến vào hư không.
Từ khi Nam Lũng Hầu tiến hành công kích đến lúc Hàn Lập phóng ra ích Tà Thần lôi rồi hai người đồng thời biến mất. Miêu tả thì dài nhưng sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử xa xa vừa thấy song phương giao thủ, vốn định tế xuất bảo vật hỗ trợ Hàn Lập một chút nhưng hai người kia tấn công nhanh như điện quang lôi hỏa, căn bản không thể chen vào.
Bây giờ hai người lại đồng thời biến mất vô ảnh vô tung làm cho Lệnh Hồ Lão Tổ cùng sư tỷ của Nam Cung Uyển trợn mắt há hốc mồm không khỏi nhìn nhau.
Nhưng theo sau lòng cảnh giác nổi lên, hai người vội vàng lấy pháp bảo phòng ngự ra để hộ trụ toàn thân, tránh Nam Lũng Hầu nọ nhân cơ hội đánh lén.
Dù sao hai người không như Hàn Lập có thần thông có thể khám phá phép thuật ẩn thân của đối phương.
Lúc này tiếng sấm lại vang lên, Hàn Lập hiện ra ở một chỗ cách vị trí ban đầu hơn hai mươi trượng.
Nhưng cùng lúc đó, hắc khí cũng xuất hiện sau lưng Hàn Lập.
Khóe miệng Nam Lũng Hầu khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ hung tàn, hai nắm tay không chút khách khí hung hăng nện xuống.
Hàn Lập tuy không quay đầu lại nhưng thần thức đều cảm ứng được hết thảy phía sau. Hắn có muốn tránh cũng không được nên chỉ có thể rót linh lực toàn thân vào thuẩn bài để chống đỡ.
Vừa rồi hắn dùng phương pháp tấn công phủ đầu đối phương nhưng không nghĩ tình hình lại đảo ngược nhanh như vậy, mới đó đã đến phiên mình bị đối phương tấn công. Hàn Lập trong lòng khiếp sợ và nghi hoặc.
"Bình, bình" hai tiếng nổ truyền đến. Tư vị mà Lệnh Hồ Lão Tổ vừa mới được nếm trải, giờ đã đến lượt Hàn Lập.
Lam sắc quang mạc trên người hắn run lên, thân thể không tự chủ được bị kích bay ra. Đại bộ phận pháp lực cũng bị hai quyền này đánh cho tan hơn phân nửa.
Lôi Độn Thuật nhất thời không cách nào thi triển được.
Nam Lũng Hầu cuồng tiếu một tiếng rồi thân hình hóa thành một đoàn cuồng phong bay theo sát Hàn Lập, chuẩn bị huy động nắm tay đánh gục hắn.
Thân hình Hàn Lập bắn đi, không có cách nào khống chế ổn định được nhưng trên mặt vẫn như thường, không vui không buồn.
Đã từng xem qua thủ pháp mà đối phương dùng để đối phó với Lệnh Hồ Lão Tổ nên hắn sao lại không chút đề phòng chứ. Mặc dù hắn không đề khởi được pháp lực bao nhiêu nhưng vẫn có thủ đoạn khác mà căn bản không cần tự mình động thủ vẫn có thể khắc địch chế thắng.
Mặc dù thân thể trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích nhưng hai tay vẫn khôi phục hơn phân nửa.
Hắn tháo túi linh thú bên hông xuống, ném về phía Nam Lũng Hầu.
Nam Lũng Hầu đầu tiên là ngẩn ra, chưa kịp thấy rõ vật gì thì trong túi đã phát ra thanh âm vù vù. Mấy ngàn con kim sắc Phệ Kim Trùng ùn ùn xuất hiện.
Một đoá trùng vân màu vàng chớp mắt đã hình thành, tấn công về phía đôi thủ.
Nam Lũng Hầu mặc dù cũng không nhận ra Phệ Kim Trùng nhưng Phệ Kim Trùng thân là thượng cổ kỳ trùng nên loại khí tức man hoang khiến cho hắn rùng mình, không dám chậm trễ, phất tay về phía trùng vân.
Một cái quỷ trảo hỏa diễm xám trắng không chút khách khí chụp xuống.
Nhất thời hơn phân nửa Phệ Kim Trùng không kịp né tránh bị quỷ trảo chụp được. Lập tức hỏa diễm trên quỷ trảo bùng cháy cao thêm vài thước, bao phủ lấy cả những con khác đang ở bên ngoài. Tiếp theo cổ ma cười lạnh một tiếng, muốn đuổi theo Hàn Lập.
Nhưng lợi dụng cơ hội này, bạch y nữ tử cuối cùng cũng tế xuất ra Ngưng Quang Bảo Kính thêm một lần nữa. Một đạo ngũ sắc quang trụ từ trên trời giáng xuống Nam Lũng Hầu, còn viên hoàn (nhân tròn) của Lệnh Hồ Lão Tổ vốn đang xoay quanh trên đỉnh đầu lão nhất thời lóe lên, hiệp trợ tấn công.
Nam Lũng Hầu thấy vậy, trong lòng giận dữ nhưng thân hình khẽ nghiêng đi một cái đã tránh thoát được ngũ sắc quang trụ đang chụp xuống.
Quang trụ này đối với hắn mà nói mặc dù có chút khó giải quyết nhưng chỉ cần không bị bao phủ bên trong thì chẳng thể giữ chân hắn được.
Về phần viên hoàn nọ đang bay đến thì hiển nhiên cũng là một loại bảo vật cấm chế hành động nhưng với tốc độ nhanh như gió của hắn thì vật ấy không có khả năng cận thân nên hắn căn bản không cần để ý tới.
Mặc dù hai người Lệnh Hồ Lão Tổ đồng thời ra tay nhưng đối với Nam Lũng Hầu mà nói thì ích Tà Thần Lôi mới là mối uy hiếp lớn nhất, cho nên hắn căn bản không đề ý đến mà vẫn đánh về phía Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập trong lam quang cũng không có nhàn rỗi, đưa tay vô vào một cái linh thú túi khác bên hông, mười mấy bạch sắc quang cầu bắn ra, Trong nháy mắt hóa thành mười mấy con Khôi Lỗi, xếp hàng đứng chặn Nam Lũng Hầu.
Đám Khôi lỗi này thân cao hai trượng, đầu hổ mình người, hai tay rung lên, mười trảo nhọn dài khoảng vài tấc chớp lóe xuất hiện.
"Tu vi của cô nương quá thấp, ở chỗ này không giúp gì được, ngược lại còn có thể mất mạng. Cô nương hãy rời đi trước đi. Yên tâm, bây giờ có chúng ta ở chỗ này, hắn sẽ không ra tay đối với cô nương đâu." Hắn với Tử Linh dù sao cũng có chút giao tình nên mới mở miệng bảo nàng rời đi. Nếu không một lát nữa đánh nhau thì sẽ không có cách nào chiếu cố nữ nhân này!
Tử Linh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau khi chần chờ một chút thì nhu thuận gật đầu.
"Nếu Hàn đạo hữu đã nói như thế thì tiểu nữ đi trước một bước. Hàn huynh, ngươi hãy bảo trọng!" Tử Linh nhẹ giọng nói, sau đó nhìn Nam Lũng Hầu một chút rồi lại liếc mắt về phía Lệnh Hồ Lão Tổ bên kia, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang phá không bay đi.
"Nam Lũng Hầu" bên dưới không biết là thấy tu vi Tử Linh rất nông cạn không đáng ra tay hay là do đối mặt với ba người Hàn Lập thật có chút chật vật nên chỉ lạnh lùng đứng liếc mắt nhìn Tử Linh bay đi, rồi ánh mắt một lần nữa lại tập trung lên người Hàn Lập.
Hàn Lập thấy ánh mắt đối phương lộ vẻ bất thiện thì sắc mặt trầm xuồng, tay nhấc lên. Mấy đạo kim hồ thô to xuất hiện kèm theo tiếng ầm ù như sét đánh liên miên vang lên.
Toàn bộ cánh tay trong nháy mắt hiện lên điện quang lấp lóe chói mắt.
Đối mặt với địch thủ đáng sợ như thế, Hàn Lập không có tâm tư dò xét mà vừa ra tay là đã thi triển thần thông chuyên môn khắc chế ma công ích Tà Thần Lôi. Thần lôi này từ xưa đến nay vẫn chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng khi tranh đấu với ma công tà thuật.
Cổ ma trước mặt mặc dù hung hãn nhưng Hàn Lập vẫn tin tưởng vào nó.
Vừa thấy trên cánh tay Hàn Lập có kim sắc điện hồ chớp động, mí mắt "Nam Lũng Hầu" nhấp nháy vài cái, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
"Ta nhận ra ngươi, trong trí nhớ của tên này còn lưu lại thì ấn tượng đối với ngươi vô cùng sâu sắc, mặc dù không nhớ rõ cụ thể là gì nhưng hắn ta rất kiêng kỵ ngươi. Hôm nay xem ra, cảm giác này cũng thực sự không có sai, chẳng những có thể tránh được cú đánh lén của bổn tôn mà còn có thể khu sử ích Tà Thần Lôi - thứ năm đó đã làm cho chúng ta đau khổ. Xem ra giải quyết ngươi sợ rằng phải tốn chút sức lực." "Nam Lũng Hầu" nhìn chăm chú Hàn Lập trong chốc lát, rút cuộc lạnh lùng mở miệng nói.
Hàn Lập nghe mấy lời đó thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh, thần sắc không chút thay đổi, kim hồ trên cánh tay lại dày thêm ba phần.
Đồng thời hắn vung tay áo bào xuất ra lam sắc tiểu thuẫn, sau khi nó xoay quanh người một cái thì hóa thành quang trảo bảo vệ Hàn Lập ở bên trong.
Lúc này thấy Hàn Lập chủ động đứng ở trước mặt chuẩn bị ngạnh chiến Nam Lũng Hầu thì Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử nhất thời trong lòng mừng rỡ, nhìn nhau liếc mắt một cái.
Danh tiếng Hàn Lập bây giờ quả thực không nhỏ, cơ hồ chỉ dưới tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nên không khỏi làm cho hai người có chút tin tưởng.
Lúc này hai người môi khẽ nhúc nhích truyền âm một chút rồi lập tức phân ra tả hữu, chuẩn bị tiến hành hiệp trợ Hàn Lập từ hai bên sườn.
Nam Lũng Hầu thấy bộ dáng Hàn Lập có vẻ cực kỳ kiên định, căn bản không coi lời nói của mình ra gì thì nhíu mày, miệng khẽ nhếch, hiện lên vẻ hung ác dữ tợn.
Hắn không nói gì, dậm chân một cái, thân thể nhoáng lên mang theo một đạo tàn ảnh, bổng nhiên biến mất không thấy.
Thần sắc Hàn Lập trấn định nhưng trong lòng chấn kinh, đề cao mười hai phần cảnh giác, dùng thần thức dò xét xung quanh nhưng căn bản không tìm được tung tích đối phương. Quả nhiên không hổ là cổ ma, chỉ riêng pháp thuật ẩn hình cũng đã đủ đề khắc chế nhiều tu sĩ bình thường khác.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập lại không chút hoang mang, lam quang trong mắt chớp động, thi triển thần thông Minh Thanh Linh Nhãn.
Đột nhiên hắn giương tay lên, kim hồ lập tức bắn ra, hóa thành kim võng chụp xuống một chỗ trống trơn.
Nhất thời điện hồ cùng tiếng oanh minh đan xen vào nhau.
Một màn quỷ dị xuất hiện, nơi kim võng chụp xuống quang hoa chợt lóe rồi Nam Lũng Hầu bổng nhiên xuất hiện.
Hắn chỉ thấy có vô số đạo kim hồ lớn nhỏ chụp từ trên xuống, nhất thời không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi nhưng lập tức thần sắc trầm xuống, hai vai rung lên, một mảng tàn ảnh lại xuất hiện rồi vô số điện hồ chấn tan tàn ảnh, còn chân thân thì biến mất vô cùng quỷ dị.
Hàn Lập mím chặt môi, lam quang trong mắt chớp động không thôi, nhìn quanh tứ phía, cánh tay lại nhắm chuẩn, tấn công về một hướng.
Tiếng sấm sét ầm vang, một đạo kim hồ thô to từ lòng bàn tay xẹt tới, mục tiêu chính là một chỗ rất bình thường cách Hàn Lập khoảng sáu, bảy trượng.
Kết quả kim hồ vừa mới tới chỗ đó thì thân ảnh Nam Lũng Hầu vừa khớp huyễn hóa ra. Rút cuộc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn điện hồ công kích tới. Lần này Nam Lũng Hầu thật sự thất kinh, một lần thì có thể nói là may mắn nhưng liên tiếp hai lần mà vẫn có thể chuẩn xác tìm được hắn thì việc này chắc chắn không phải là chuyện trùng hợp.
Đối phương thật sự có thể khám phá hành tung của hắn.
Lúc này đây, Hàn Lập nắm bắt thời cơ công kích rất tốt. Mắt thấy kim hồ tới trước người, Nam Lũng Hầu tránh cũng không thể được, chỉ có thể trợn mắt há mồm phun ra một đoàn hắc hồng ma diễm chống lại kim hồ.
"Phốc" một thanh âm nhỏ vang lên, hỏa diễm cùng kim hồ va chạm vào nhau giống như nước với lửa, cả hai đều hóa thành khói xanh biến mất.
"Di!" Lúc này đến phiên sắc mặt Hàn Lập đại biến.
Cổ ma kia lại có biện pháp ngăn cản ích Tà Thần Lôi, không biết hắc hồng hỏa diễm là loại hỏa diễm gì mà lợi hại đến thế.
Bất quá Hàn Lập để ý thấy khi đoàn ma diễm nọ bị tiêu diệt thì trong nháy mắt đó sắc mặt "Nam Lũng Hầu" cũng thoáng trắng bệch. Mặc dù trong chớp mắt đã khôi phục như thường nhưng hiển nhiên ma diễm kia đối với đối phương mà nói tuyệt đối không phải là thứ bình thường. Hơn phân nửa có quan hệ đến tinh nguyên linh lực.
Hàn Lập còn chưa kịp suy nghĩ tường tận để lợi dụng điểm này thì thân hình "Nam Lũng Hầu" đột nhiên vươn dài, mềm dẻo như không xương, vươn tới trước người Hàn Lập.
Hắn sau khi nhìn Hàn Lập cười âm hàn thì hai nắm tay đâm tới.
Hàn Lập không chút hoang mang, hơi thối lui nửa bước rồi sau lưng vang lên tiếng sấm xé gió. Một đôi cánh màu bạc lấp lánh trong ánh ngân quang.
Tiếp theo thân hình Hàn Lập cũng biến mất.
Nam Lũng Hầu nhìn thấy màn này đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau khi ánh mắt đảo qua liền cười lạnh lẽo:
"Lôi Độn Thuật! Ngươi biết được thật không ít. Nhưng đáng tiếc hắc hắc..." Trong tiếng cười châm chọc "Nam Lũng Hầu" hóa thành một cổ hắc khí, đồng dạng tan biến vào hư không.
Từ khi Nam Lũng Hầu tiến hành công kích đến lúc Hàn Lập phóng ra ích Tà Thần lôi rồi hai người đồng thời biến mất. Miêu tả thì dài nhưng sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử xa xa vừa thấy song phương giao thủ, vốn định tế xuất bảo vật hỗ trợ Hàn Lập một chút nhưng hai người kia tấn công nhanh như điện quang lôi hỏa, căn bản không thể chen vào.
Bây giờ hai người lại đồng thời biến mất vô ảnh vô tung làm cho Lệnh Hồ Lão Tổ cùng sư tỷ của Nam Cung Uyển trợn mắt há hốc mồm không khỏi nhìn nhau.
Nhưng theo sau lòng cảnh giác nổi lên, hai người vội vàng lấy pháp bảo phòng ngự ra để hộ trụ toàn thân, tránh Nam Lũng Hầu nọ nhân cơ hội đánh lén.
Dù sao hai người không như Hàn Lập có thần thông có thể khám phá phép thuật ẩn thân của đối phương.
Lúc này tiếng sấm lại vang lên, Hàn Lập hiện ra ở một chỗ cách vị trí ban đầu hơn hai mươi trượng.
Nhưng cùng lúc đó, hắc khí cũng xuất hiện sau lưng Hàn Lập.
Khóe miệng Nam Lũng Hầu khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ hung tàn, hai nắm tay không chút khách khí hung hăng nện xuống.
Hàn Lập tuy không quay đầu lại nhưng thần thức đều cảm ứng được hết thảy phía sau. Hắn có muốn tránh cũng không được nên chỉ có thể rót linh lực toàn thân vào thuẩn bài để chống đỡ.
Vừa rồi hắn dùng phương pháp tấn công phủ đầu đối phương nhưng không nghĩ tình hình lại đảo ngược nhanh như vậy, mới đó đã đến phiên mình bị đối phương tấn công. Hàn Lập trong lòng khiếp sợ và nghi hoặc.
"Bình, bình" hai tiếng nổ truyền đến. Tư vị mà Lệnh Hồ Lão Tổ vừa mới được nếm trải, giờ đã đến lượt Hàn Lập.
Lam sắc quang mạc trên người hắn run lên, thân thể không tự chủ được bị kích bay ra. Đại bộ phận pháp lực cũng bị hai quyền này đánh cho tan hơn phân nửa.
Lôi Độn Thuật nhất thời không cách nào thi triển được.
Nam Lũng Hầu cuồng tiếu một tiếng rồi thân hình hóa thành một đoàn cuồng phong bay theo sát Hàn Lập, chuẩn bị huy động nắm tay đánh gục hắn.
Thân hình Hàn Lập bắn đi, không có cách nào khống chế ổn định được nhưng trên mặt vẫn như thường, không vui không buồn.
Đã từng xem qua thủ pháp mà đối phương dùng để đối phó với Lệnh Hồ Lão Tổ nên hắn sao lại không chút đề phòng chứ. Mặc dù hắn không đề khởi được pháp lực bao nhiêu nhưng vẫn có thủ đoạn khác mà căn bản không cần tự mình động thủ vẫn có thể khắc địch chế thắng.
Mặc dù thân thể trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích nhưng hai tay vẫn khôi phục hơn phân nửa.
Hắn tháo túi linh thú bên hông xuống, ném về phía Nam Lũng Hầu.
Nam Lũng Hầu đầu tiên là ngẩn ra, chưa kịp thấy rõ vật gì thì trong túi đã phát ra thanh âm vù vù. Mấy ngàn con kim sắc Phệ Kim Trùng ùn ùn xuất hiện.
Một đoá trùng vân màu vàng chớp mắt đã hình thành, tấn công về phía đôi thủ.
Nam Lũng Hầu mặc dù cũng không nhận ra Phệ Kim Trùng nhưng Phệ Kim Trùng thân là thượng cổ kỳ trùng nên loại khí tức man hoang khiến cho hắn rùng mình, không dám chậm trễ, phất tay về phía trùng vân.
Một cái quỷ trảo hỏa diễm xám trắng không chút khách khí chụp xuống.
Nhất thời hơn phân nửa Phệ Kim Trùng không kịp né tránh bị quỷ trảo chụp được. Lập tức hỏa diễm trên quỷ trảo bùng cháy cao thêm vài thước, bao phủ lấy cả những con khác đang ở bên ngoài. Tiếp theo cổ ma cười lạnh một tiếng, muốn đuổi theo Hàn Lập.
Nhưng lợi dụng cơ hội này, bạch y nữ tử cuối cùng cũng tế xuất ra Ngưng Quang Bảo Kính thêm một lần nữa. Một đạo ngũ sắc quang trụ từ trên trời giáng xuống Nam Lũng Hầu, còn viên hoàn (nhân tròn) của Lệnh Hồ Lão Tổ vốn đang xoay quanh trên đỉnh đầu lão nhất thời lóe lên, hiệp trợ tấn công.
Nam Lũng Hầu thấy vậy, trong lòng giận dữ nhưng thân hình khẽ nghiêng đi một cái đã tránh thoát được ngũ sắc quang trụ đang chụp xuống.
Quang trụ này đối với hắn mà nói mặc dù có chút khó giải quyết nhưng chỉ cần không bị bao phủ bên trong thì chẳng thể giữ chân hắn được.
Về phần viên hoàn nọ đang bay đến thì hiển nhiên cũng là một loại bảo vật cấm chế hành động nhưng với tốc độ nhanh như gió của hắn thì vật ấy không có khả năng cận thân nên hắn căn bản không cần để ý tới.
Mặc dù hai người Lệnh Hồ Lão Tổ đồng thời ra tay nhưng đối với Nam Lũng Hầu mà nói thì ích Tà Thần Lôi mới là mối uy hiếp lớn nhất, cho nên hắn căn bản không đề ý đến mà vẫn đánh về phía Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập trong lam quang cũng không có nhàn rỗi, đưa tay vô vào một cái linh thú túi khác bên hông, mười mấy bạch sắc quang cầu bắn ra, Trong nháy mắt hóa thành mười mấy con Khôi Lỗi, xếp hàng đứng chặn Nam Lũng Hầu.
Đám Khôi lỗi này thân cao hai trượng, đầu hổ mình người, hai tay rung lên, mười trảo nhọn dài khoảng vài tấc chớp lóe xuất hiện.
/2449
|