Khoảnh khắc tại khe không gian nuốt vào Hàn Lập chỉ cảm thấy bốn phía ánh sáng làm mờ mắt, căn bản không thể nhìn thấy gì chỉ có thể nhắm chặt hai mắt. Đồng thời trong cơ thể pháp lực không còn, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể cực kì khó chịu.
Tin rằng bây giờ nếu không phải là bán giao bán nhân thân thể cường hãn, thì đã sớm chịu không được trực tiếp hôn mê.
Nhưng lát sau Hàn Lập cảm thấy trong cơ thể linh lực vừa động, trong nháy mắt sung mãn, pháp lực lại khôi phục. Hắn nhất thời vừa mừng vừa sợ, trước tiên hồi phục quyền khống chế cơ thể làm cho thân hình từ từ rơi xuống.
Ngay lúc đó xung quanh ánh sáng chợt lóe lên rồi tiêu tán đi, hết thảy bốn phía đều hiện ra.
Hàn Lập liếc nhìn, thân hình "bốp" một chút, trong nháy mắt đã độn hơn mười trượng, nhưng Ma hồn cũng lơ lửng trên không trung, cơ hồ như kề bên hắn.
Điều này không làm cho Hàn Lập giật mình, vội vàng tránh xa.
Hàn Lập cũng không có nhìn kĩ nơi này, bởi vì không gian xung quanh chỉ có hơn mười trượng, tất cả đồ vật nhìn cũng không bỏ sót thứ gì.
Lúc này xung quanh cũng chẳng có ai, chỉ có hắn và ma hồn hai người, điều này làm cho trong lòng hắn trầm xuống.
Cảm ứng một chút hắn phát hiện nơi đây linh khí nồng đậm kinh người, quanh thân phảng phất một ít cây cỏ linh dược, hơn nữa còn có một tòa thạch đỉnh với nửa đoạn hành lang. Ngoài bốn bức tường cùng với trên cao một mảnh bụi mưa lất phất thì không còn gì khác.
Nơi này giống như một tòa dược viên không được trọn vẹn.
Hàn Lập trong lòng kinh ngạc nhưng bây giờ đang đối đầu với kẻ địch cực mạnh, khó giữ được cái mạng nhỏ tất nhiên không còn lòng dạ nào nghiên cứu các thứ này. Hắn lạnh lùng nhìn phía đối diện, ma hồn cả người thanh quang lưu chuyển, hai tay vung quyền, trên người điện hồ màu vàng hiện lên, đồng thời một viên hỏa cầu màu tím từ phía trên giáng xuống quay xung quanh đỉnh đầu.
Tử La Thiên Hỏa, tại nơi Hàn Lập bị khe cắn nuốt cũng thông linh vội vã theo sát vào không gian này, điều này làm cho Hàn Lập an tâm một ít.
Phía đối diện ma hồn cũng đang dò xét nơi đây, hai khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc nhưng không lâu trên mặt lại xuất hiện một tia cổ quái.
"Ha ha! Không nghĩ tới nơi đây đúng là một tòa hài cốt không gian Linh Miểu Viên. Xem như trong họa có phúc, ngược lại làm cho bổn Ma tôn tránh được một kiếp!"
Ma hồn ngửa đầu cười điên cuồng sau đó nhỏ dần, hai khối đầu lâu đồng thời quay lại, quỷ dị nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập hừ lạnh, tay áo rung lên hơn mười phi kiếm màu vàng từ trong bay ra hóa thành một kiếm ảnh che ở trước người.
Lúc này hắn mới phát hiện, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà mình Kết hợp Canh Tinh vào lại thiếu hai cái, điều này làm cho hắn không khỏi giật mình.
Mấy cái phi kiếm này đều là bổn mạng pháp bảo nhưng lại không cảm ứng được nó ở nơi nào, xem ra hai cái phi kiếm kia còn đang ở ngoài không gian chưa có bay vào đây.
Trong lòng hắn không khỏi liên tục cười khổ.
Có lẽ đành phải bỏ lại pháp bảo này, nhưng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều là luyện chế nguyên bộ.
Thiếu hai phi kiếm Đại Canh Kiếm Trận không cách nào bố trí được như vậy uy lực sẽ giảm mạnh.
Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng tiếc nuối.
Không thể trông cậy vào kiếm trận, cũng chỉ có thể dựa vào Hàng Linh Phù cùng ích Tà Thần Lôi.
Ma hồn thấy bộ dáng của Hàn Lập như gặp đại địch liền cười lớn, mặt lộ vẻ dữ tợn.
Ma khí ngập trời trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa nơi này, không gian nơi đây ma khí cuồn cuộn, âm phong từng trận nổi lên.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đem ích Tà Thần Lôi còn sót trong cơ thể xuất ra ngoài, nhất thời kim quang trên người đột ngột xuất hiện, hơn trăm đạo kim hồ theo toàn thân bắn ra, trong chớp mắt ngưng tụ thành vài con rồng kim sắc vây xung quang Hàn Lập, ngửa đầu thị uy.
"Còn có nhiều ích Tà Thần Lôi như vậy? "
Ma hồn lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó cười lạnh, hai tay vung lên.
Hai Cổ ma phong trong tay áo tuôn ra cùng với ma khí phía trên đan vào nhau, trong nháy mắt hoa thành một đám xúc tu màu đen tràn ngập đầy trời.
Tuy nói ích Tà Thần Lôi có thể khác chế ma khí, nhưng nếu ma khí quá nhiều thì cũng không thể diệt hết.
Hàn Lập cùng Ma hồn đêu rõ điều này, cho nên vừa thấy tình hình này sắc mặt Hàn Lập có chút trầm xuống.
Hơn nữa khó chịu nhất là tại không gian phong bế này không thể ỷ vào Huyết Độn Thuật mà bảo mệnh, xem như là vô dụng.
Ma hồn quát một tiếng tất cả các xúc tu đồng loạt hướng phía Hàn Lập lao lên, giống như một con hắc mãng thấy mồi, khí thế hung hãn.
Hàn Lập trong lòng xoay chuyển, kim sắc điện giao quấn quanh người âm âm vang lên, chuẩn bị lên.
Còn về phần Tử La Thiên Hỏa, dưới thần thức hắn thúc dục liền hoa thành một bức tường lửa che trước người
Mắt thấy Hàn Lập muốn cùng Ma hồn liều mạng giao thủ thì đột nhiên cả không gian không chút dấu hiệu tự nhiên run rẩy, âm thanh ông ông nổi lên, bầu trời đầy bụi chợt hiện lên bạch quang chói mắt rồi từ từ biến thành ngân bạch chi sắc (màu trắng bạc).
Hàn Lập và ma hồn cùng thất kinh, động tác trong tay cũng chậm lại một chút.
Lúc này mây mù trên bầu trời nổi lên một trận mãnh liệt rồi hóa thành một một mảng ngân bạch sắc hoa quay cuồng không ngừng. Sau đó dưới ánh mắt của Hàn Lập "Ầm" một tiếng nổ truyền đến, một đạo ánh sáng bạc từ trong hỏa diễm bắn ra, vừa lúc ngay chỗ của ma hồn.
Ngân quang vừa đến tất cả ma khí đều tiêu tán, trực tiếp bao vây Ma hồn vào trong.
Hàn Lập còn thấy rõ ràng trong ngân quang hai đầu của Ma hồn lộ vẻ sợ hãi, thân hình bị ngân bạch sắc diễm bao vây ở trong, sau đó hóa thành hư không.
Quang trụ đột nhiên đại phóng, sau đó vỡ ra vô số ngân sắc hỏa bay đầy trời đem ma khí còn lại quét sạch không còn. Nơi ma hồn đứng lúc đầu giờ chỉ còn vài món pháp khí trôi trên không trung, viên hoàn, pháp kì bảo vật cũng ở trong đó.
Sau khi diệt ma hồn, ngân sắc hỏa diễm cũng thoái lui, một lần nữa khôi phục thành đám bụi.
Khuôn mặt Hàn Lập lộ vẻ bất ngờ, trong lòng có vẻ khó tin.
"Ngân sắc hỏa diễm! cấm chế này quá lợi hại, hình như không phải là của nhân giới. Cũng có chút ý tứ" Ngay lúc Hàn Lập không biết làm sao thì trong đầu thanh âm của Đại Diễn Thần Quân truyền đến.
"Lời này có ý gì? Lai lịch của Ngân Sắc Hỏa diễm là gì?" Hàn Lập cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.
Đại địch như vậy mà không cần hắn động thủ, bị không gian cấm chế nơi này giết chết, tự nhiên cũng làm cho hắn vui mừng lẫn sợ hãi.
Hàn Lập khoát tay đem kim hồ tử diễm cùng phi kiếm đều thu lại.
"Không gian cấm chế nơi này quá lợi hại, có thể diệt sát cổ ma dễ dàng, rõ ràng không phải là pháp trận của nhân giới. Mà ngân diễm kia sau khi diệt sát Cổ ma cũng không mang theo tà khí. Suy ra chỉ có Linh giới tu sĩ mới có thần thông này. Xem ra lúc đầu thượng cổ tu sĩ đối đầu cùng cổ ma cũng có bóng dáng của Linh giới tu sĩ nhúng tay vào" Đại Diễn Thần Quân im lặng trong chốc lát mới thở dài nói.
"Ý của tiền bôi là không gian nơi này là của Linh giới tu sĩ?" Hàn Lập nghe vậy cũng động dung.
"Chắc là không sai, nơi này giống với Linh Miểu Viên thời thượng cổ, nghe nói lúc trước có tu sĩ đại thần thông có ít bảo vật có thể sáng tạo ra một không gian dược viên, linh khí hơn xa nhân giới chuyên môn bồi dưỡng các loại linh dược, tuy nhiên số lượng rất ít. Nhưng sau đó lại xảy ra biến cố tất cả Linh Miểu Viên cũng đột nhiên biến mất, về sau các tu sĩ cũng không tìm thấy được một tòa như vậy, không nghĩ tới trong Trụy Ma Cốc lại có một cái, Bất quá Linh Miểu Viên này cũng có biến cố, bị phân liệt thành bộ dáng này, nơi này hẳn cũng là một tiểu bộ phận trong đó " Đại Diễn Thần Quân chậm rãi nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ đồng cảm.
"Linh Miểu Viên! Trước kia vãn bối cũng có thấy qua trong các điển tịch nhưng tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới lại có tồn tại" Hàn Lập trong miệng thì thào nói, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Nhưng lát sau, ánh mắt hắn dừng lại vào các pháp khí của Ma hồn. Trong lòng vừa động, chỉ vào các đồ vật phiêu phù trên không, nhất thời vài món đồ vật hóa thành linh quang bay vào trong tay.
Vội vã liếc nhìn một cái, Hàn Lập nhướng mày, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Mấy bảo vậy này đầu tiên thì bị ma khí ô nhiễm sau đó lại bị ngân sắc hỏa diễm thiêu luyện, uy lực đã giảm đi bảy tám phần, sau này có luyện chế lại thì uy lực cũng không phát huy được bao nhiêu, xem như đã thành phế vật.
Hàn Lập lắc đầu đem vài món đồ vật tùy ý thu vào Túi Trừ Vật. Sau đó huyết quang chợt hiện giải trừ Hàng Linh Thuật, một đạo huyết sắc phù lục trong cơ thể bay ra, một tay bắt lấy quan sát kĩ lưỡng.
"Xem ra nhiều lắm cũng có thể dùng lại Hàng Linh Phù này thêm một lần".
Hàn Lập thì thầm nói một câu, sau đó đem linh phù cẩn thận thu hồi, thân thể trực tiếp hạ xuống.
Hai chân vừa chạm đất, tay áo Hàn Lập rung lên một tiểu hồ màu trắng từ trong bay ra, sau đó bạch quang chớp động một thân hình thiếu phụ quyến rũ xuất hiện, đúng là Ngân Nguyệt.
"Ta tưởng rằng chủ nhân đối địch sẽ gọi tiểu tỳ ra tương trợ, không ngờ bây giờ mới gọi Ngân Nguyệt ra" Ngân Nguyệt nhìn Hàn Lập thi lễ rồi cười nói.
"Thân thể yêu hồ ngươi tu vi rất thấp, gọi ngươi ra thì được gì. Bất quá ngươi tinh thông độn thuật, cùng ta dò xét xem thử nơi đây có cơ quan cấm chế ẩn nặc không?" Hàn Lập thản nhiên nói
"Tuân mệnh" Ngân Nguyệt lập tức gật đầu, thân hình ngân quang chợt lóe độn xuống đất biến mất tại chỗ.
Hàn Lập trực tiếp ngồi xuống, hai mắt nhắm lại đem thần thức chậm rãi thả ra Bắt đâu kiểm tra mỗi tấc không gian này, xem có thể tìm được cái gì bí ẩn hay đường ra không.
Thần sắc Hàn Lập ban đầu bình tĩnh vô cùng nhưng tựa hồ không có thu hoạch gì, có vẻ có chút lo âu nhưng một lát mí mắt chớp động nét mặt lộ ra một tia cổ quái, hai mắt mở ra.
Hắn đứng dậy, hướng tới một góc của không gian, khuôn mặt mang vẻ hưng phấn mà dừng lại.
Tin rằng bây giờ nếu không phải là bán giao bán nhân thân thể cường hãn, thì đã sớm chịu không được trực tiếp hôn mê.
Nhưng lát sau Hàn Lập cảm thấy trong cơ thể linh lực vừa động, trong nháy mắt sung mãn, pháp lực lại khôi phục. Hắn nhất thời vừa mừng vừa sợ, trước tiên hồi phục quyền khống chế cơ thể làm cho thân hình từ từ rơi xuống.
Ngay lúc đó xung quanh ánh sáng chợt lóe lên rồi tiêu tán đi, hết thảy bốn phía đều hiện ra.
Hàn Lập liếc nhìn, thân hình "bốp" một chút, trong nháy mắt đã độn hơn mười trượng, nhưng Ma hồn cũng lơ lửng trên không trung, cơ hồ như kề bên hắn.
Điều này không làm cho Hàn Lập giật mình, vội vàng tránh xa.
Hàn Lập cũng không có nhìn kĩ nơi này, bởi vì không gian xung quanh chỉ có hơn mười trượng, tất cả đồ vật nhìn cũng không bỏ sót thứ gì.
Lúc này xung quanh cũng chẳng có ai, chỉ có hắn và ma hồn hai người, điều này làm cho trong lòng hắn trầm xuống.
Cảm ứng một chút hắn phát hiện nơi đây linh khí nồng đậm kinh người, quanh thân phảng phất một ít cây cỏ linh dược, hơn nữa còn có một tòa thạch đỉnh với nửa đoạn hành lang. Ngoài bốn bức tường cùng với trên cao một mảnh bụi mưa lất phất thì không còn gì khác.
Nơi này giống như một tòa dược viên không được trọn vẹn.
Hàn Lập trong lòng kinh ngạc nhưng bây giờ đang đối đầu với kẻ địch cực mạnh, khó giữ được cái mạng nhỏ tất nhiên không còn lòng dạ nào nghiên cứu các thứ này. Hắn lạnh lùng nhìn phía đối diện, ma hồn cả người thanh quang lưu chuyển, hai tay vung quyền, trên người điện hồ màu vàng hiện lên, đồng thời một viên hỏa cầu màu tím từ phía trên giáng xuống quay xung quanh đỉnh đầu.
Tử La Thiên Hỏa, tại nơi Hàn Lập bị khe cắn nuốt cũng thông linh vội vã theo sát vào không gian này, điều này làm cho Hàn Lập an tâm một ít.
Phía đối diện ma hồn cũng đang dò xét nơi đây, hai khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc nhưng không lâu trên mặt lại xuất hiện một tia cổ quái.
"Ha ha! Không nghĩ tới nơi đây đúng là một tòa hài cốt không gian Linh Miểu Viên. Xem như trong họa có phúc, ngược lại làm cho bổn Ma tôn tránh được một kiếp!"
Ma hồn ngửa đầu cười điên cuồng sau đó nhỏ dần, hai khối đầu lâu đồng thời quay lại, quỷ dị nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập hừ lạnh, tay áo rung lên hơn mười phi kiếm màu vàng từ trong bay ra hóa thành một kiếm ảnh che ở trước người.
Lúc này hắn mới phát hiện, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà mình Kết hợp Canh Tinh vào lại thiếu hai cái, điều này làm cho hắn không khỏi giật mình.
Mấy cái phi kiếm này đều là bổn mạng pháp bảo nhưng lại không cảm ứng được nó ở nơi nào, xem ra hai cái phi kiếm kia còn đang ở ngoài không gian chưa có bay vào đây.
Trong lòng hắn không khỏi liên tục cười khổ.
Có lẽ đành phải bỏ lại pháp bảo này, nhưng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều là luyện chế nguyên bộ.
Thiếu hai phi kiếm Đại Canh Kiếm Trận không cách nào bố trí được như vậy uy lực sẽ giảm mạnh.
Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng tiếc nuối.
Không thể trông cậy vào kiếm trận, cũng chỉ có thể dựa vào Hàng Linh Phù cùng ích Tà Thần Lôi.
Ma hồn thấy bộ dáng của Hàn Lập như gặp đại địch liền cười lớn, mặt lộ vẻ dữ tợn.
Ma khí ngập trời trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa nơi này, không gian nơi đây ma khí cuồn cuộn, âm phong từng trận nổi lên.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đem ích Tà Thần Lôi còn sót trong cơ thể xuất ra ngoài, nhất thời kim quang trên người đột ngột xuất hiện, hơn trăm đạo kim hồ theo toàn thân bắn ra, trong chớp mắt ngưng tụ thành vài con rồng kim sắc vây xung quang Hàn Lập, ngửa đầu thị uy.
"Còn có nhiều ích Tà Thần Lôi như vậy? "
Ma hồn lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó cười lạnh, hai tay vung lên.
Hai Cổ ma phong trong tay áo tuôn ra cùng với ma khí phía trên đan vào nhau, trong nháy mắt hoa thành một đám xúc tu màu đen tràn ngập đầy trời.
Tuy nói ích Tà Thần Lôi có thể khác chế ma khí, nhưng nếu ma khí quá nhiều thì cũng không thể diệt hết.
Hàn Lập cùng Ma hồn đêu rõ điều này, cho nên vừa thấy tình hình này sắc mặt Hàn Lập có chút trầm xuống.
Hơn nữa khó chịu nhất là tại không gian phong bế này không thể ỷ vào Huyết Độn Thuật mà bảo mệnh, xem như là vô dụng.
Ma hồn quát một tiếng tất cả các xúc tu đồng loạt hướng phía Hàn Lập lao lên, giống như một con hắc mãng thấy mồi, khí thế hung hãn.
Hàn Lập trong lòng xoay chuyển, kim sắc điện giao quấn quanh người âm âm vang lên, chuẩn bị lên.
Còn về phần Tử La Thiên Hỏa, dưới thần thức hắn thúc dục liền hoa thành một bức tường lửa che trước người
Mắt thấy Hàn Lập muốn cùng Ma hồn liều mạng giao thủ thì đột nhiên cả không gian không chút dấu hiệu tự nhiên run rẩy, âm thanh ông ông nổi lên, bầu trời đầy bụi chợt hiện lên bạch quang chói mắt rồi từ từ biến thành ngân bạch chi sắc (màu trắng bạc).
Hàn Lập và ma hồn cùng thất kinh, động tác trong tay cũng chậm lại một chút.
Lúc này mây mù trên bầu trời nổi lên một trận mãnh liệt rồi hóa thành một một mảng ngân bạch sắc hoa quay cuồng không ngừng. Sau đó dưới ánh mắt của Hàn Lập "Ầm" một tiếng nổ truyền đến, một đạo ánh sáng bạc từ trong hỏa diễm bắn ra, vừa lúc ngay chỗ của ma hồn.
Ngân quang vừa đến tất cả ma khí đều tiêu tán, trực tiếp bao vây Ma hồn vào trong.
Hàn Lập còn thấy rõ ràng trong ngân quang hai đầu của Ma hồn lộ vẻ sợ hãi, thân hình bị ngân bạch sắc diễm bao vây ở trong, sau đó hóa thành hư không.
Quang trụ đột nhiên đại phóng, sau đó vỡ ra vô số ngân sắc hỏa bay đầy trời đem ma khí còn lại quét sạch không còn. Nơi ma hồn đứng lúc đầu giờ chỉ còn vài món pháp khí trôi trên không trung, viên hoàn, pháp kì bảo vật cũng ở trong đó.
Sau khi diệt ma hồn, ngân sắc hỏa diễm cũng thoái lui, một lần nữa khôi phục thành đám bụi.
Khuôn mặt Hàn Lập lộ vẻ bất ngờ, trong lòng có vẻ khó tin.
"Ngân sắc hỏa diễm! cấm chế này quá lợi hại, hình như không phải là của nhân giới. Cũng có chút ý tứ" Ngay lúc Hàn Lập không biết làm sao thì trong đầu thanh âm của Đại Diễn Thần Quân truyền đến.
"Lời này có ý gì? Lai lịch của Ngân Sắc Hỏa diễm là gì?" Hàn Lập cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.
Đại địch như vậy mà không cần hắn động thủ, bị không gian cấm chế nơi này giết chết, tự nhiên cũng làm cho hắn vui mừng lẫn sợ hãi.
Hàn Lập khoát tay đem kim hồ tử diễm cùng phi kiếm đều thu lại.
"Không gian cấm chế nơi này quá lợi hại, có thể diệt sát cổ ma dễ dàng, rõ ràng không phải là pháp trận của nhân giới. Mà ngân diễm kia sau khi diệt sát Cổ ma cũng không mang theo tà khí. Suy ra chỉ có Linh giới tu sĩ mới có thần thông này. Xem ra lúc đầu thượng cổ tu sĩ đối đầu cùng cổ ma cũng có bóng dáng của Linh giới tu sĩ nhúng tay vào" Đại Diễn Thần Quân im lặng trong chốc lát mới thở dài nói.
"Ý của tiền bôi là không gian nơi này là của Linh giới tu sĩ?" Hàn Lập nghe vậy cũng động dung.
"Chắc là không sai, nơi này giống với Linh Miểu Viên thời thượng cổ, nghe nói lúc trước có tu sĩ đại thần thông có ít bảo vật có thể sáng tạo ra một không gian dược viên, linh khí hơn xa nhân giới chuyên môn bồi dưỡng các loại linh dược, tuy nhiên số lượng rất ít. Nhưng sau đó lại xảy ra biến cố tất cả Linh Miểu Viên cũng đột nhiên biến mất, về sau các tu sĩ cũng không tìm thấy được một tòa như vậy, không nghĩ tới trong Trụy Ma Cốc lại có một cái, Bất quá Linh Miểu Viên này cũng có biến cố, bị phân liệt thành bộ dáng này, nơi này hẳn cũng là một tiểu bộ phận trong đó " Đại Diễn Thần Quân chậm rãi nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ đồng cảm.
"Linh Miểu Viên! Trước kia vãn bối cũng có thấy qua trong các điển tịch nhưng tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới lại có tồn tại" Hàn Lập trong miệng thì thào nói, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Nhưng lát sau, ánh mắt hắn dừng lại vào các pháp khí của Ma hồn. Trong lòng vừa động, chỉ vào các đồ vật phiêu phù trên không, nhất thời vài món đồ vật hóa thành linh quang bay vào trong tay.
Vội vã liếc nhìn một cái, Hàn Lập nhướng mày, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Mấy bảo vậy này đầu tiên thì bị ma khí ô nhiễm sau đó lại bị ngân sắc hỏa diễm thiêu luyện, uy lực đã giảm đi bảy tám phần, sau này có luyện chế lại thì uy lực cũng không phát huy được bao nhiêu, xem như đã thành phế vật.
Hàn Lập lắc đầu đem vài món đồ vật tùy ý thu vào Túi Trừ Vật. Sau đó huyết quang chợt hiện giải trừ Hàng Linh Thuật, một đạo huyết sắc phù lục trong cơ thể bay ra, một tay bắt lấy quan sát kĩ lưỡng.
"Xem ra nhiều lắm cũng có thể dùng lại Hàng Linh Phù này thêm một lần".
Hàn Lập thì thầm nói một câu, sau đó đem linh phù cẩn thận thu hồi, thân thể trực tiếp hạ xuống.
Hai chân vừa chạm đất, tay áo Hàn Lập rung lên một tiểu hồ màu trắng từ trong bay ra, sau đó bạch quang chớp động một thân hình thiếu phụ quyến rũ xuất hiện, đúng là Ngân Nguyệt.
"Ta tưởng rằng chủ nhân đối địch sẽ gọi tiểu tỳ ra tương trợ, không ngờ bây giờ mới gọi Ngân Nguyệt ra" Ngân Nguyệt nhìn Hàn Lập thi lễ rồi cười nói.
"Thân thể yêu hồ ngươi tu vi rất thấp, gọi ngươi ra thì được gì. Bất quá ngươi tinh thông độn thuật, cùng ta dò xét xem thử nơi đây có cơ quan cấm chế ẩn nặc không?" Hàn Lập thản nhiên nói
"Tuân mệnh" Ngân Nguyệt lập tức gật đầu, thân hình ngân quang chợt lóe độn xuống đất biến mất tại chỗ.
Hàn Lập trực tiếp ngồi xuống, hai mắt nhắm lại đem thần thức chậm rãi thả ra Bắt đâu kiểm tra mỗi tấc không gian này, xem có thể tìm được cái gì bí ẩn hay đường ra không.
Thần sắc Hàn Lập ban đầu bình tĩnh vô cùng nhưng tựa hồ không có thu hoạch gì, có vẻ có chút lo âu nhưng một lát mí mắt chớp động nét mặt lộ ra một tia cổ quái, hai mắt mở ra.
Hắn đứng dậy, hướng tới một góc của không gian, khuôn mặt mang vẻ hưng phấn mà dừng lại.
/2449
|