*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần giới, Trận Tự thần điện là một toàn lâu đài không hề nhỏ, đá tráng làm tòa lâu đài đã có lẫn rêu phong mầu xanh, bên trên đã có như vết nứt nhỏ, điều đó không làm cho tòa lâu đài này xấu đo mà còn làm cho toàn lâu đài này tăng lên vẻ cổ kích hùng tráng nữa. Tòa lâu đài này ở một mỏm đá lớn đúng lơ lừng trên không trung bầu trời của thần giới. Xung quanh vô số tảo đá lớn phủ mầu xanh trên mình lơ lửng bay xung quanh mỏm đá mà tòa lâu đài ngự trị. điều này tốt cho việc bảo vệ thần điện an toàn chặt chẽ còn làm cho lâu đài thần điện này càng hùng vĩ tráng lệ.
- Bẩm báo thần đế, việc nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng bí mật đưa Lạnh Dạ Phấn Điệp trở về thần giới là đúng sự thật ạ!!....Tiểu thần thỉnh cầu bệ hạ trừng phạt nữ thần và chiến thần vì nhưng hành động của họ đã là trái lại luật lệ mà thần giới đặt ra suốt bao năm qua. Nếu người mà để tình cảm chen lẫn việc đại sự như thế này e là sẽ khiến cho thần dân xem thương, khó giữ được sự uy nghiêm của thần điện. Chưa kể việc nữ thần Phương Hoàng là người của hoàng tộc, việc này có thể coi là một hành động sỉ nhục và lăng mạ hoàng thất. Tiểu thần thấy, người đứng trên vị trí thủ lĩnh hoàng tộc và vĩ thần tối cao trong thần điện nên làm điều gì cần làm.
Thiên Hàn ngồi trên chiếc ghế bằng vàng được trang trí tinh sao dành cho thần đế, uy nghiêm, tráng lệ, nhưng một mực lạnh nhạt. Hắn là em rể của của hai người đó, người vợ, ái thê mà hắn rất mực yêu thương là em gái của nữ thần Phương Hoàng. Ngày trước, vì việc này mà hắn đã ép chị vợ vứt bỏ đứa con rứt ruột sinh ra của mình cho người nhân giới nuôi lớn, giờ cô bé đó đang bị thương làm như vậy có quá tuyệt tình không??...Có quá tàn nhẫn không khi bắt một người mẹ bỏ rơi đứa con của mình đến hai lần??....Có quá bất tín khi nói là sau khi Phấn Điệp trở về sẽ thừa nhận nó nhưng lại một lần nữa không thừa nhận nó không??....Làm tổn thương người thân của vợ mình như thế đố với ái thê không phải là bất nghĩa sao??.....Chuyện này nếu không suy nghĩ chín chắn và ra quyết định cẩn thận thì Thiên Hàn này sẽ trở thành vị thần vô tình, vô nghĩa, vô tin, vô đạo.
Thiên Hàn lạnh mặt nhìn vị thần đang hành lễ ở trước mặt, hắn cảm thấy rất khó xử. Từ trước đến này hắn luôn làm theo lí trí, chưa bao giờ làm theo trái tim mình, vì thế hắn đã đánh mất đi người mà hắn cho là quan trọng nhất, ái thê của hắn vốn không phải là người hắn yêu thương, người hắn yêu thương đã bỏ đi đâu không biết khi hắn cưới ái thê bây giờ. Tuy có một đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Hắn hận bản thân là người của hoàng tộc, hắn hận bản thân mình sinh ra để làm đế vương của thần giới.
Làm đế vương của thần giới người phụ nữ ở bên mình chỉ có thể là ba loại, một là để thỏa mãn dục vọng, một là để có lợi cho bản thân mình, một là có lợi cho thần giới. Hắn lấy người ái thê kia vì hai lí do, một là để thỏa mãn dục vọng, một là có lợi cho bản thân, không hề có chút tình cảm nào. Khi phụ vương Thiên Hàn hắn còn sống, hắn là một trong hai đứa con trai có thể kế vị đế vương tối cao. Thần điện là là nơi nước sâu thăm thẳm, là dòng xoáy nước của đấu tranh quyền lực, một khi sinh ra trong hoàng tộc thì không thể nào tránh khỏi việc đấu tranh vì quyền lực. Sinh ra trong hoàng tộc sinh mạng đã gắn liền với quyền lực, không có quyền lực thì sẽ bị chình người thân của mình giết chết để không ai uy hiếp tới quyền lực. Và bản thân hắn cũng đã phải ra tay với chính người anh em cùng cha khác mẹ sinh ra, dù cả hai rất thân thiết.
Nhớ lại hồi ức trước kia khiến Thiên Hàn hắn quả thực không thoải mái tí nào. Ngày đó là người cha tài giỏi, vô tình và đáng sợ của hắn. Vố dĩ hai anh em hắn tuy cùng cha khác mẹ nhưng cực kì yêu thương nhau, vốn dĩ sẽ không tranh nhau quyền lực như mà cha hắn đã tuyên bố nếu một trong hai người mà chứng minh bản thân cường đại và mạnh hơn người kia thì sẽ cho thừa kế ngôi vị bây giờ. Hai anh em hắn không chịu đối đầu nhau nên người cha đáng kính của hắn đã dùng mưu để thúc đẩy hai người sớm tranh đấu, bằng cách sai người hại chết mẹ đẻ của người anh em kia, và sai người ám sát hắn nhưng người ám sát hắn giả thất bại rồi tự sát. Vì cả hai anh em quá yêu thương nhau nên việc đó đã khiến hai anh em hận thù nhau rồi giết nhau.
Chính bàn tay Thiên Hàn hắn đã giết chết người anh em thần thiết của mình, người cha của hắn muốn xem hai mãnh hổ đấu với nhau xong thì chọn người mạnh nhất để thừa kế. Vì hắn giết được người anh em của mình nên được ngồi lên vị trí cao nhất này, nhưng hắn luôn dằn vặt bản thân mình về những việc quá khứ. Nên mọi việc hiện tại đang diễn ra khiến hắn cảm thấy rất lo sợ, sợ bản thân mình hành động sai như trước kia.
-Ngươi lui xuống cho ta!!!......
Thiên Hàn mệt mỏi phẩy tay, hờ hững nói vị tiểu thần trước mặt lui ra. Vị tiểu thần kia không cam lòng nhìn hắn ở trên cao khẩn thiết
-Thân đế!!!....Mong người quyết định anh minh, người không thể lưu luyến tình cảm mà quyết định việc này được, việc này liên quan đến phép tắc của thần điện và danh dự của hoàng thất...
-Câm miệng!!!....Ta bảo người lui ra, người có nghe thấy không??......Ngươi dám cãi lời thần đế ta sao??...
Thiên Hàn tức giận, quát vị tiểu thần đang quỳ trước mặt kia, vì thần kia bị hắn quát như vậy thì nín thít, không dám mở miệng nữa nhanh chóng lui ra ngoài thần điện để cho hắn một mình. Bây giờ, Thiên Hàn hắn rất rối bờ trong lòng, chuyện này làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường đây. Tuy không có chút tình cảm nào với người ái thê, người vợ, người mẹ của đứa con gái nhỏ của hắn, nhưng dù thế nào thì cô bé Phấn Điệp kia cũng là người thân của người đầu gói tay ấp với hắn suốt bấy lâu qua, lại là người bạn thân của người hắn yêu nên hắn không muốn làm tổn thương đến cô bé này. Cô bé này rất đáng thương, lại được đứa con gái ngoan hiền của hắn rất quý trọng. Mấy lần vác cái thân đang ốm đến câu xin hắn đừng trị tội nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng, và để đứa con gái của họ là cô bé Phấn Điệp kia ở lại thần giới.
-Phụ vương!!!....
Liễu Liên Nguyệt nghịch ngợm chạy đến, nhào vào lòng hắn, Thiên Hàn ôm đứa con gái bồng lên trên tay. Liên Nguyệt thích thú làm nũng với phụ vương, Thiên Hàn cũng chịu để đứa con gái bé bỏng này của hắn nũng nịu, ít nhất việc này khiến hắn thoải mái hơn một chút.
-Phụ vương!!!.....Nhi thần muốn được đến thăm chị Phấn Điệp!!!!.....Nguyệt nhi muốn phụ vương người đi cùng, người có lực lượng rất cường hãn nên có thể chữa trị cho chị Phấn Điệp.
-Uh!!!....Vậy phụ vương và Nguyệt nhi cùng đến thăm chị Phấn Điệp của Nguyệt nhi nha!!..
Thiên Hàn nở nụ cười chiều chuộng đứa con gái của mình, còn Liên Nguyệt thì thấy cha vui vẻ đống ý với mình như vậy thì sung sướng, khoái chí cười. Chính bản thân Liên Nguyệt cũng không hiểu lí do vì sao nàng lại mong muốn gặp chị Phấn Điệp đến như vậy. Cả việc nghe nói chị hôn mê bất tỉnh cả tháng này, mà không hiểu sao trong lòng nàng lại lo lắng bồn chồn không dứt, cảm giác này là cảm giác sợ mất đi người thân sao???....Khi quan tâm đến người bản thân quý trọng sẽ như vậy sao???....Liên Nguyệt cũng không biết tại sao mình là thích ở bên chị Phấn Điệp như vậy, phải chăng là nàng đã quá thèm muốn cái tình cảm anh chị em quá không, hay là khi ở bên chị thì nàng cảm thấy rất thoải mái không lúc nào cũng phải gồng lên làm theo cái luật lệ của thần điện, hay là.....Dù lí do là gì thì nàng vẫn thích ở bên chị, chị Phấn Điệp.
Thiên Nhi tựa vào cột trên hành lang hóng gió, trong lòng có chút gợn sóng. Bây giờ trong lòng nàng đều là trống rỗng, nàng rất rất nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ em trai mà nàng không thích, nhớ cái thời gian gia đình nàng bên nhau. Lúc đó, thập phần ấm áp, thập phần hanh phúc, thật là bình yên. Khi đến thế giới này, nàng đã rất rất sợ, đã rất hối hận việc mình chọn ở bên đứa bạn thân và ma pháp. Nhưng mà sau đó, nàng không còn sợ và hối hận nữa, vì nàng biết người bạn mà nàng chọn sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bè, luôn ở bên nàng, không bao giờ để nàng cảm thấy cô độc dù chỉ là một chút. Cũng vì đến thế giới này, mà Thiên Nhi nàng cũng biết được rằng mình cũng rất mạnh mẽ, nàng đã đánh bại một ả sơn tặc cơ mà, điều đó khiến nàng tự tin hơn. Bây giờ nàng cảm thấy rất sảng khoái, giống như một con hùng ưng đang từ từ cất cánh lớn bay lượn trên bầu trên vậy.
Khi sinh ra, con người đều có một sứ mệnh là đi tìm một báu vật của riêng mình. Báu vật này không ai có thể cho được, cũng không lấy của người khác được, báu vật này phải tự mình tìm kiếm. Đối với ai chứ, nhưng đối với Hà Thiên Nhi này, nàng đã có thể tự vỗ vào ngực mình rằng nàng đã tìm được báu vật của riêng nàng rồi. Báu vật đó là người mà nàng yêu thương anh Thiên Diệp, và người bạn thân nhất Phấn Điệp. Gia đình là báu vật vô giá, còn bạn bè và người mình yêu là báu vật cực phẩm có giá trị nhất trên đời đối với Thiên Nhi nàng.
Con người luôn được cho cơ hội để lựa chọn con đường mà mình muốn đi, quyền chọn lựa là do con người quyết định. Quyết định rồi thì hãy kiên định, quyết đoán, và can đảm đi trên con người mà mình chọn lựa. Dù con đường đó có có khúc khuỷu khó đi đến đâu, hay là bị đi vào đường cùng, thì đều sẽ có cách đi, sẽ có cách giải quyết nếu chúng ta không buông tay, không bỏ cuộc. Thiên Nhi nàng cũng thế, nàng đã quyết định chọn người bạn thân và có được ma pháp, thay vì chọn gia đình ấm áp hạnh phúc bình yên và những người thân bên cạnh. Có thể trong nàng nhiều lúc rất hối hận, nhưng nếu quay lại lúc đó nàng cũng sẽ lựa chọn như thế này.
Khi lựa chọn con đường này nàng đã chuẩn bị tinh thần để đón những khó khăn sóng gió ập đến rồi, nên nàng cũng không mông lung cho lắm. Thiên Nhi cũng từng có mơ ước là đi tru du thế giới, và đây là một cơ hội tốt, không phải tru du thế giới bình thường mà là tru du thế giới của thần tộc, ma tộc, yêu tộc,......Thế giới mà nàng dù gan cũng không dám mơ, giờ thành sự thật rồi, nàng đang ở thần giới, là một thế giới của các vị thần. Nơi đây khác hoàn toàn trí tưởng tượng của nàng, nó thật khốc liệt, thật đáng sợ, thật....vô tình. Mọi người phải đấu tranh với nhau, người mạnh thì ở lại, người yếu thì phải rời đi, đó là lí do vì sao Phấn Điệp bạn nàng bị bố mẹ bỏ rơi. Bố mẹ của Phấn Điệp không phải không yêu nàng mà là bị ép phải bỏ rơi đứa con của mình đi. Có ai thấu hiểu được nỗi đau đó đâu chứ??....
Phấn Điệp sinh ra bẩm sinh vốn không có đôi cánh giống nhưng các vị thần nữ khác, cơ thể lại không phát ra ma pháp khí thái dương như những đứa trẻ ở thần giới, nên bị coi là phế vật, là đồ bỏ đi, là nỗi nhục của thần giới. Phấn Điệp thật đáng thương khi phải đến 17 tuổi mới biết mặt cha mẹ đẻ, rồi lại biết được sự thật đau lòng mình là một đồ bỏ đi, là phế vật của thần giới, bị thần giới phủ nhận tồn tại, rồi tận mắt nhìn thấy người bạn, người yêu bị giết hại trước mặt thì làm sao không tổn thương. Chính vì bị tổn thương nên giờ người bạn thân của nàng vẫn đang hôn mê, không chịu tỉnh lại, trốn tránh thực tế, trốn tránh sự thật. Nếu là nàng thì nàng cũng sẽ giống Phấn Điệp, chọn cách trốn tránh thực tế, giấc mơ luôn đẹp đẽ hơn thực tại mà. Nàng biết, Phấn Điệp sẽ trốn tránh thực tế, đến khi nào nàng đủ can đảm và kiên định đối mặt với thực tế thì Phấn Điệp bạn nàng sẽ tỉnh thôi. Thiên Nhi rất hiểu Phấn Điệp bạn nàng mà!!...
Thiên Diệp đang đứng từ xa nhìn Thiên Nhi dựa cột mà thả hồn đi đâu.
Thiên Diệp hắn quả thực vui mừng như điên khi bản thân hắn đã được hồi sinh lại, đã thế hắn đang sống, đang thở không khí của thần giới, hơn thế nữa là hắn đã rõ được tình cảm của Thiên Nhi đối với hắn. Thiên Nhi cũng thích hắn, chẳng qua là nàng vẫn còn chưa chắc chắn vào tình cảm của mình thôi, vì thế hắn tình nguyện chờ đợi nàng khi nào nàng chắc chắn với tình cảm của mình. Hắn biết tình yêu là thứ không thể ép buộc, nên hắn sẽ không ép Thiên Nhi nếu nàng không thích hắn. Chỉ cần Thiên Nhi nàng vui thì Thiên Diệp hắn tình nguyện bỏ cuộc để nàng bên người mà nàng yêu, bên người có thể khiến nàng vui vẻ.
Hắn không phải người dám hi sinh cái gì đó cho người khác, càng không phải người bao dung, càng không phải là người kiên nhẫn, không phải người quan tâm quá nhiều tới người khác, cũng không phải là người hay nói những câu ngọt ngào....Nhưng không hiểu sao, từ khi gặp Thiên Nhi, hắn đã thay đổi. Hắn sẵn sàng hi sinh cho nàng tất cả, bao dung với nàng, kiên nhẫn chờ đợi nàng, quan tâm rất nhiều đến nàng, và hắn bắt đần nói lời ngọt ngào có cánh trước mặt nàng. Tinh yêu làm người ta thay đổi, không còn là chính mình nữa, tình yêu là thứ có thể đưa tâm trạng của con người lên thiên đàng mà cũng có thể đưa tâm trang con người xuống địa ngục được. Khi ở thế giới trước hắn chỉ quan tâm đến việc thừa kế tàn sản, thì giờ ở thể giới này cho hắn cơ hội quan tâm nhiều nhất có thể với người hắn yêu. Với hắn như thế là đủ!!.
Thiên Diệp mải miết nhìn bòng dáng của Thiên Nhi phía xa mà không để ý tới Minh Quân đứng phía sau lúc nào. Đến khi Minh Quân lên tiếng thì hắn mới chịu tịnh lại.
-Uây!!..Đang nhắm gì mà chăm chú thế??....
-Xi!!!.....Sao???.....Tôi nhìn ngắm người tao yêu không được à??....Người yêu mày tỉnh lại chưa??.....Sao không ở bên mà chăm sóc nó đi, ra ngoài này làm gì??....Mày làm phiền tao quá đấy!!!
Thiên Điệp quay ra nói giọng đầy quan tâm. Minh Quân mặt một mảng trầm buồn, nhàn nhạt nói
-Phấn Điệp vẫn như vậy!!....Vẫn hôn mê bất tỉnh, không chịu tỉnh lại mặc dù vết thương ngoài đã khỏi hoàn toàn. Tao biết Phấn Điệp đang bị thương trong tâm hồn nhưng tao không biết làm gì để chữa lành vết thương đó cho em ấy. Bây giờ lòng tao trĩu nặng, trái tim tao đau đớn, tao cảm thấy đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn. Nửa tháng nay tao chưa ngày nào ngủ ngon, vì tao sợ sau khi ngủ dậy tao sẽ không được gặp em ấy nữa, không thể thấy hình bóng em ấy nữa.
-Minh Quân!!!.....Tao!!.....Tao thực không biết nói sao với mày, nhưng mày đừng có mà như vậy. Mày với tao và Thiên Nhi mới được hồi sinh lại, chiến thần Ánh Sáng cha của Phấn Điệp đã nói là chúng ta phải nghỉ ngơi sao??.....Mày hay nghỉ ngơi đi, Phấn Điệp tỉnh lại chắc sẽ không muốn thấy mày tiều tụy như vậy đâu!!
Thiên Diệp an ủi người bạn của mình. Minh Quân cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn một chút. Chợt có tiếng truyền vào, nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đang ở trong phòng của Phấn Điệp và cả ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân đền kinh ngạc.
-Thần đế điện hạ lâm quan!!!
Tất cả người trong nhà đầu nhanh chóng ra cửa hành lễ đón tiếp thần đế điện hạ...........
Thần giới, Trận Tự thần điện là một toàn lâu đài không hề nhỏ, đá tráng làm tòa lâu đài đã có lẫn rêu phong mầu xanh, bên trên đã có như vết nứt nhỏ, điều đó không làm cho tòa lâu đài này xấu đo mà còn làm cho toàn lâu đài này tăng lên vẻ cổ kích hùng tráng nữa. Tòa lâu đài này ở một mỏm đá lớn đúng lơ lừng trên không trung bầu trời của thần giới. Xung quanh vô số tảo đá lớn phủ mầu xanh trên mình lơ lửng bay xung quanh mỏm đá mà tòa lâu đài ngự trị. điều này tốt cho việc bảo vệ thần điện an toàn chặt chẽ còn làm cho lâu đài thần điện này càng hùng vĩ tráng lệ.
- Bẩm báo thần đế, việc nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng bí mật đưa Lạnh Dạ Phấn Điệp trở về thần giới là đúng sự thật ạ!!....Tiểu thần thỉnh cầu bệ hạ trừng phạt nữ thần và chiến thần vì nhưng hành động của họ đã là trái lại luật lệ mà thần giới đặt ra suốt bao năm qua. Nếu người mà để tình cảm chen lẫn việc đại sự như thế này e là sẽ khiến cho thần dân xem thương, khó giữ được sự uy nghiêm của thần điện. Chưa kể việc nữ thần Phương Hoàng là người của hoàng tộc, việc này có thể coi là một hành động sỉ nhục và lăng mạ hoàng thất. Tiểu thần thấy, người đứng trên vị trí thủ lĩnh hoàng tộc và vĩ thần tối cao trong thần điện nên làm điều gì cần làm.
Thiên Hàn ngồi trên chiếc ghế bằng vàng được trang trí tinh sao dành cho thần đế, uy nghiêm, tráng lệ, nhưng một mực lạnh nhạt. Hắn là em rể của của hai người đó, người vợ, ái thê mà hắn rất mực yêu thương là em gái của nữ thần Phương Hoàng. Ngày trước, vì việc này mà hắn đã ép chị vợ vứt bỏ đứa con rứt ruột sinh ra của mình cho người nhân giới nuôi lớn, giờ cô bé đó đang bị thương làm như vậy có quá tuyệt tình không??...Có quá tàn nhẫn không khi bắt một người mẹ bỏ rơi đứa con của mình đến hai lần??....Có quá bất tín khi nói là sau khi Phấn Điệp trở về sẽ thừa nhận nó nhưng lại một lần nữa không thừa nhận nó không??....Làm tổn thương người thân của vợ mình như thế đố với ái thê không phải là bất nghĩa sao??.....Chuyện này nếu không suy nghĩ chín chắn và ra quyết định cẩn thận thì Thiên Hàn này sẽ trở thành vị thần vô tình, vô nghĩa, vô tin, vô đạo.
Thiên Hàn lạnh mặt nhìn vị thần đang hành lễ ở trước mặt, hắn cảm thấy rất khó xử. Từ trước đến này hắn luôn làm theo lí trí, chưa bao giờ làm theo trái tim mình, vì thế hắn đã đánh mất đi người mà hắn cho là quan trọng nhất, ái thê của hắn vốn không phải là người hắn yêu thương, người hắn yêu thương đã bỏ đi đâu không biết khi hắn cưới ái thê bây giờ. Tuy có một đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Hắn hận bản thân là người của hoàng tộc, hắn hận bản thân mình sinh ra để làm đế vương của thần giới.
Làm đế vương của thần giới người phụ nữ ở bên mình chỉ có thể là ba loại, một là để thỏa mãn dục vọng, một là để có lợi cho bản thân mình, một là có lợi cho thần giới. Hắn lấy người ái thê kia vì hai lí do, một là để thỏa mãn dục vọng, một là có lợi cho bản thân, không hề có chút tình cảm nào. Khi phụ vương Thiên Hàn hắn còn sống, hắn là một trong hai đứa con trai có thể kế vị đế vương tối cao. Thần điện là là nơi nước sâu thăm thẳm, là dòng xoáy nước của đấu tranh quyền lực, một khi sinh ra trong hoàng tộc thì không thể nào tránh khỏi việc đấu tranh vì quyền lực. Sinh ra trong hoàng tộc sinh mạng đã gắn liền với quyền lực, không có quyền lực thì sẽ bị chình người thân của mình giết chết để không ai uy hiếp tới quyền lực. Và bản thân hắn cũng đã phải ra tay với chính người anh em cùng cha khác mẹ sinh ra, dù cả hai rất thân thiết.
Nhớ lại hồi ức trước kia khiến Thiên Hàn hắn quả thực không thoải mái tí nào. Ngày đó là người cha tài giỏi, vô tình và đáng sợ của hắn. Vố dĩ hai anh em hắn tuy cùng cha khác mẹ nhưng cực kì yêu thương nhau, vốn dĩ sẽ không tranh nhau quyền lực như mà cha hắn đã tuyên bố nếu một trong hai người mà chứng minh bản thân cường đại và mạnh hơn người kia thì sẽ cho thừa kế ngôi vị bây giờ. Hai anh em hắn không chịu đối đầu nhau nên người cha đáng kính của hắn đã dùng mưu để thúc đẩy hai người sớm tranh đấu, bằng cách sai người hại chết mẹ đẻ của người anh em kia, và sai người ám sát hắn nhưng người ám sát hắn giả thất bại rồi tự sát. Vì cả hai anh em quá yêu thương nhau nên việc đó đã khiến hai anh em hận thù nhau rồi giết nhau.
Chính bàn tay Thiên Hàn hắn đã giết chết người anh em thần thiết của mình, người cha của hắn muốn xem hai mãnh hổ đấu với nhau xong thì chọn người mạnh nhất để thừa kế. Vì hắn giết được người anh em của mình nên được ngồi lên vị trí cao nhất này, nhưng hắn luôn dằn vặt bản thân mình về những việc quá khứ. Nên mọi việc hiện tại đang diễn ra khiến hắn cảm thấy rất lo sợ, sợ bản thân mình hành động sai như trước kia.
-Ngươi lui xuống cho ta!!!......
Thiên Hàn mệt mỏi phẩy tay, hờ hững nói vị tiểu thần trước mặt lui ra. Vị tiểu thần kia không cam lòng nhìn hắn ở trên cao khẩn thiết
-Thân đế!!!....Mong người quyết định anh minh, người không thể lưu luyến tình cảm mà quyết định việc này được, việc này liên quan đến phép tắc của thần điện và danh dự của hoàng thất...
-Câm miệng!!!....Ta bảo người lui ra, người có nghe thấy không??......Ngươi dám cãi lời thần đế ta sao??...
Thiên Hàn tức giận, quát vị tiểu thần đang quỳ trước mặt kia, vì thần kia bị hắn quát như vậy thì nín thít, không dám mở miệng nữa nhanh chóng lui ra ngoài thần điện để cho hắn một mình. Bây giờ, Thiên Hàn hắn rất rối bờ trong lòng, chuyện này làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường đây. Tuy không có chút tình cảm nào với người ái thê, người vợ, người mẹ của đứa con gái nhỏ của hắn, nhưng dù thế nào thì cô bé Phấn Điệp kia cũng là người thân của người đầu gói tay ấp với hắn suốt bấy lâu qua, lại là người bạn thân của người hắn yêu nên hắn không muốn làm tổn thương đến cô bé này. Cô bé này rất đáng thương, lại được đứa con gái ngoan hiền của hắn rất quý trọng. Mấy lần vác cái thân đang ốm đến câu xin hắn đừng trị tội nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng, và để đứa con gái của họ là cô bé Phấn Điệp kia ở lại thần giới.
-Phụ vương!!!....
Liễu Liên Nguyệt nghịch ngợm chạy đến, nhào vào lòng hắn, Thiên Hàn ôm đứa con gái bồng lên trên tay. Liên Nguyệt thích thú làm nũng với phụ vương, Thiên Hàn cũng chịu để đứa con gái bé bỏng này của hắn nũng nịu, ít nhất việc này khiến hắn thoải mái hơn một chút.
-Phụ vương!!!.....Nhi thần muốn được đến thăm chị Phấn Điệp!!!!.....Nguyệt nhi muốn phụ vương người đi cùng, người có lực lượng rất cường hãn nên có thể chữa trị cho chị Phấn Điệp.
-Uh!!!....Vậy phụ vương và Nguyệt nhi cùng đến thăm chị Phấn Điệp của Nguyệt nhi nha!!..
Thiên Hàn nở nụ cười chiều chuộng đứa con gái của mình, còn Liên Nguyệt thì thấy cha vui vẻ đống ý với mình như vậy thì sung sướng, khoái chí cười. Chính bản thân Liên Nguyệt cũng không hiểu lí do vì sao nàng lại mong muốn gặp chị Phấn Điệp đến như vậy. Cả việc nghe nói chị hôn mê bất tỉnh cả tháng này, mà không hiểu sao trong lòng nàng lại lo lắng bồn chồn không dứt, cảm giác này là cảm giác sợ mất đi người thân sao???....Khi quan tâm đến người bản thân quý trọng sẽ như vậy sao???....Liên Nguyệt cũng không biết tại sao mình là thích ở bên chị Phấn Điệp như vậy, phải chăng là nàng đã quá thèm muốn cái tình cảm anh chị em quá không, hay là khi ở bên chị thì nàng cảm thấy rất thoải mái không lúc nào cũng phải gồng lên làm theo cái luật lệ của thần điện, hay là.....Dù lí do là gì thì nàng vẫn thích ở bên chị, chị Phấn Điệp.
Thiên Nhi tựa vào cột trên hành lang hóng gió, trong lòng có chút gợn sóng. Bây giờ trong lòng nàng đều là trống rỗng, nàng rất rất nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ em trai mà nàng không thích, nhớ cái thời gian gia đình nàng bên nhau. Lúc đó, thập phần ấm áp, thập phần hanh phúc, thật là bình yên. Khi đến thế giới này, nàng đã rất rất sợ, đã rất hối hận việc mình chọn ở bên đứa bạn thân và ma pháp. Nhưng mà sau đó, nàng không còn sợ và hối hận nữa, vì nàng biết người bạn mà nàng chọn sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bè, luôn ở bên nàng, không bao giờ để nàng cảm thấy cô độc dù chỉ là một chút. Cũng vì đến thế giới này, mà Thiên Nhi nàng cũng biết được rằng mình cũng rất mạnh mẽ, nàng đã đánh bại một ả sơn tặc cơ mà, điều đó khiến nàng tự tin hơn. Bây giờ nàng cảm thấy rất sảng khoái, giống như một con hùng ưng đang từ từ cất cánh lớn bay lượn trên bầu trên vậy.
Khi sinh ra, con người đều có một sứ mệnh là đi tìm một báu vật của riêng mình. Báu vật này không ai có thể cho được, cũng không lấy của người khác được, báu vật này phải tự mình tìm kiếm. Đối với ai chứ, nhưng đối với Hà Thiên Nhi này, nàng đã có thể tự vỗ vào ngực mình rằng nàng đã tìm được báu vật của riêng nàng rồi. Báu vật đó là người mà nàng yêu thương anh Thiên Diệp, và người bạn thân nhất Phấn Điệp. Gia đình là báu vật vô giá, còn bạn bè và người mình yêu là báu vật cực phẩm có giá trị nhất trên đời đối với Thiên Nhi nàng.
Con người luôn được cho cơ hội để lựa chọn con đường mà mình muốn đi, quyền chọn lựa là do con người quyết định. Quyết định rồi thì hãy kiên định, quyết đoán, và can đảm đi trên con người mà mình chọn lựa. Dù con đường đó có có khúc khuỷu khó đi đến đâu, hay là bị đi vào đường cùng, thì đều sẽ có cách đi, sẽ có cách giải quyết nếu chúng ta không buông tay, không bỏ cuộc. Thiên Nhi nàng cũng thế, nàng đã quyết định chọn người bạn thân và có được ma pháp, thay vì chọn gia đình ấm áp hạnh phúc bình yên và những người thân bên cạnh. Có thể trong nàng nhiều lúc rất hối hận, nhưng nếu quay lại lúc đó nàng cũng sẽ lựa chọn như thế này.
Khi lựa chọn con đường này nàng đã chuẩn bị tinh thần để đón những khó khăn sóng gió ập đến rồi, nên nàng cũng không mông lung cho lắm. Thiên Nhi cũng từng có mơ ước là đi tru du thế giới, và đây là một cơ hội tốt, không phải tru du thế giới bình thường mà là tru du thế giới của thần tộc, ma tộc, yêu tộc,......Thế giới mà nàng dù gan cũng không dám mơ, giờ thành sự thật rồi, nàng đang ở thần giới, là một thế giới của các vị thần. Nơi đây khác hoàn toàn trí tưởng tượng của nàng, nó thật khốc liệt, thật đáng sợ, thật....vô tình. Mọi người phải đấu tranh với nhau, người mạnh thì ở lại, người yếu thì phải rời đi, đó là lí do vì sao Phấn Điệp bạn nàng bị bố mẹ bỏ rơi. Bố mẹ của Phấn Điệp không phải không yêu nàng mà là bị ép phải bỏ rơi đứa con của mình đi. Có ai thấu hiểu được nỗi đau đó đâu chứ??....
Phấn Điệp sinh ra bẩm sinh vốn không có đôi cánh giống nhưng các vị thần nữ khác, cơ thể lại không phát ra ma pháp khí thái dương như những đứa trẻ ở thần giới, nên bị coi là phế vật, là đồ bỏ đi, là nỗi nhục của thần giới. Phấn Điệp thật đáng thương khi phải đến 17 tuổi mới biết mặt cha mẹ đẻ, rồi lại biết được sự thật đau lòng mình là một đồ bỏ đi, là phế vật của thần giới, bị thần giới phủ nhận tồn tại, rồi tận mắt nhìn thấy người bạn, người yêu bị giết hại trước mặt thì làm sao không tổn thương. Chính vì bị tổn thương nên giờ người bạn thân của nàng vẫn đang hôn mê, không chịu tỉnh lại, trốn tránh thực tế, trốn tránh sự thật. Nếu là nàng thì nàng cũng sẽ giống Phấn Điệp, chọn cách trốn tránh thực tế, giấc mơ luôn đẹp đẽ hơn thực tại mà. Nàng biết, Phấn Điệp sẽ trốn tránh thực tế, đến khi nào nàng đủ can đảm và kiên định đối mặt với thực tế thì Phấn Điệp bạn nàng sẽ tỉnh thôi. Thiên Nhi rất hiểu Phấn Điệp bạn nàng mà!!...
Thiên Diệp đang đứng từ xa nhìn Thiên Nhi dựa cột mà thả hồn đi đâu.
Thiên Diệp hắn quả thực vui mừng như điên khi bản thân hắn đã được hồi sinh lại, đã thế hắn đang sống, đang thở không khí của thần giới, hơn thế nữa là hắn đã rõ được tình cảm của Thiên Nhi đối với hắn. Thiên Nhi cũng thích hắn, chẳng qua là nàng vẫn còn chưa chắc chắn vào tình cảm của mình thôi, vì thế hắn tình nguyện chờ đợi nàng khi nào nàng chắc chắn với tình cảm của mình. Hắn biết tình yêu là thứ không thể ép buộc, nên hắn sẽ không ép Thiên Nhi nếu nàng không thích hắn. Chỉ cần Thiên Nhi nàng vui thì Thiên Diệp hắn tình nguyện bỏ cuộc để nàng bên người mà nàng yêu, bên người có thể khiến nàng vui vẻ.
Hắn không phải người dám hi sinh cái gì đó cho người khác, càng không phải người bao dung, càng không phải là người kiên nhẫn, không phải người quan tâm quá nhiều tới người khác, cũng không phải là người hay nói những câu ngọt ngào....Nhưng không hiểu sao, từ khi gặp Thiên Nhi, hắn đã thay đổi. Hắn sẵn sàng hi sinh cho nàng tất cả, bao dung với nàng, kiên nhẫn chờ đợi nàng, quan tâm rất nhiều đến nàng, và hắn bắt đần nói lời ngọt ngào có cánh trước mặt nàng. Tinh yêu làm người ta thay đổi, không còn là chính mình nữa, tình yêu là thứ có thể đưa tâm trạng của con người lên thiên đàng mà cũng có thể đưa tâm trang con người xuống địa ngục được. Khi ở thế giới trước hắn chỉ quan tâm đến việc thừa kế tàn sản, thì giờ ở thể giới này cho hắn cơ hội quan tâm nhiều nhất có thể với người hắn yêu. Với hắn như thế là đủ!!.
Thiên Diệp mải miết nhìn bòng dáng của Thiên Nhi phía xa mà không để ý tới Minh Quân đứng phía sau lúc nào. Đến khi Minh Quân lên tiếng thì hắn mới chịu tịnh lại.
-Uây!!..Đang nhắm gì mà chăm chú thế??....
-Xi!!!.....Sao???.....Tôi nhìn ngắm người tao yêu không được à??....Người yêu mày tỉnh lại chưa??.....Sao không ở bên mà chăm sóc nó đi, ra ngoài này làm gì??....Mày làm phiền tao quá đấy!!!
Thiên Điệp quay ra nói giọng đầy quan tâm. Minh Quân mặt một mảng trầm buồn, nhàn nhạt nói
-Phấn Điệp vẫn như vậy!!....Vẫn hôn mê bất tỉnh, không chịu tỉnh lại mặc dù vết thương ngoài đã khỏi hoàn toàn. Tao biết Phấn Điệp đang bị thương trong tâm hồn nhưng tao không biết làm gì để chữa lành vết thương đó cho em ấy. Bây giờ lòng tao trĩu nặng, trái tim tao đau đớn, tao cảm thấy đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn. Nửa tháng nay tao chưa ngày nào ngủ ngon, vì tao sợ sau khi ngủ dậy tao sẽ không được gặp em ấy nữa, không thể thấy hình bóng em ấy nữa.
-Minh Quân!!!.....Tao!!.....Tao thực không biết nói sao với mày, nhưng mày đừng có mà như vậy. Mày với tao và Thiên Nhi mới được hồi sinh lại, chiến thần Ánh Sáng cha của Phấn Điệp đã nói là chúng ta phải nghỉ ngơi sao??.....Mày hay nghỉ ngơi đi, Phấn Điệp tỉnh lại chắc sẽ không muốn thấy mày tiều tụy như vậy đâu!!
Thiên Diệp an ủi người bạn của mình. Minh Quân cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn một chút. Chợt có tiếng truyền vào, nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đang ở trong phòng của Phấn Điệp và cả ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân đền kinh ngạc.
-Thần đế điện hạ lâm quan!!!
Tất cả người trong nhà đầu nhanh chóng ra cửa hành lễ đón tiếp thần đế điện hạ...........
/71
|