*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nữ vương thần khó khăn đứng dạy bước đi rồi biến mất, Hai người nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng nhìn bóng lưng đau khổ đó dần biến mất. Nữ vương thần trở vệ thần điện chữa chạy vết thương, nàng bị nội thương không nhẹ. Nàng phải trở về dưỡng thương và tìm con gái bảo bối Liên Nguyệt của nàng nữa, thần đế mà làm gì con của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Trong lúc đó, Liên Nguyệt đã được thần đế đưa trở về thần điện. Tại phòng của Liên Nguyệt, thần đế hít mắt nhìn đứa con gái không sợ chết của mình dám bất chất tính màng lao vào định cứu hai mẹ con nữ thần Phương Hoàng kia. Liên Nguyệt tỉnh day thấy mình ở phỏng, bên cạnh là phụ vương nàng, Liên Nguyệt hoàng toàn quýnh, hốt hoảng gầm lên với người cha của mình. Lúc này nàng hoàn toàn mất đi lí trí, không tự chủ nổi giận với cha mình.
-Tại sao???.....Tại sao???......Tạo sao lại ác như vậy???......Ông hại chị ấy như vậy vẫn chưa đủ sao???......Tại sao ông sinh ra tôi???....Tôi không muốn nhìn người mà tôi yêu thương bị ông hại nữa!!...
Liên Nguyệt vữa lo lắng cho Phấn Điệp vừa tức giận về việc làm vô tâm vô tình của phụ vương nên điên cuồng gào hét, ném một đạo ánh sáng công kích chính thần đế, phụ vương nàng. Trong mắt nàng từ lâu đã không có người cha này, vì trong mắt thần đế nàng chả là gì cả. Đó là tất cả những gì nàng hiểu qua nhưng hành động của phụ vương.
-Con không nên như vậy!!!......Con bé đó từ đầu đã không nên sống ở trên đời này, càng không xứng đáng sinh ra trong hoàng thất....Vì thế con không cần phải quan tâm đến con bé đó!!...
Nghe những lời nói đầy lạnh lùng vô tình, với nhìn ánh mắt không gợn sóng của người cha mình, Liên Nguyệt điên cuồng ném ra những đạo ma pháp về phía thần đế. Thần đế chỉ lẳng lặng ở đó không nhức nhích cũng không né tránh gì, đạo ma pháp chỉ dừng lại trước mặt thần đế rồi biến mất như không tồn tại, như giọt mưa rơi trên mặt hồ.
Liên Nguyệt thấy toàn bộ công kích của mình chẳng nhằm nhò gì thì cắn môi một cái, chắp hai tay trước ngực, đọc chú ngữ phức tạm, ánh sáng lạnh bắn ra từ đôi mắt của nàng, vung hai tay lên. Liên Nguyệt thả ra một ma pháp cao nhất mà nàng làm được, ma pháp bay nhanh về phía thần đế rồi lại như gợn sóng biến mất. Liên Nguyệt lúc này hờ hững nhìn phụ vương của nàng, không nói lên lời, có lẽ nàng đã ý thức được bản thân nàng quá yếu đuối không thể trốn tránh hay đối mắt được với số phận đáng ghét này của nàng. Liên Nguyệt thở dài, từ từ nhắm mắt lại dưỡng thần, không chú ý đến thần đế nữa. Người này khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Thần đế nhìn đứa con gái nảy của mình, chợt nở nụ cười hài lòng. Khá khen cho con gái hắn là đã thi triển được ma pháp thái dương cao cấp của thần giới rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Đợi một thời gian nữa, con gái hắn sẽ mạng mẽ hơn, chỉ là con bé để trái tim điểu khiển thay vì lí trí điều khiển thôi. Thần đế lẳng lặng đi ra khỏi phòng chỉ ném lại một câu.
-Con tiến bộ rất nhiều!!!.....Giờ con mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi cha phải xem mẹ con thế nào đã!!...
Thần đế rời đi, nhưng không quên phân phó cho cận thần chăm sóc chu đáo cho Liên Nguyệt. Thần đế lành lạnh rời đi, đến phòng của nữ vương thần.
Nữ vương thần lúc này đang tự mình vận dụng ma pháp thái dương trị thương, không để ý đến thần đế đã đứng bên cạnh lúc nào. Thần đế nhàn nhạt nói, mắt vẫn dính lên người nữ vương thần.
-Đạo thiên lôi cuối cùng thật bá đạo nhỉ!!!....Nếu so sánh thực lực thì em và nữ thần Phương Hoàng thì có lẽ là một sự chênh lệch rất lớn. Hôn nay, quả thực là được mở rộng tầm mắt, vừa được thưởng thức sức mạnh của mấy người bạn của con nhóc đó lại được thượng thức tượng đại tình mẫu tử liêng thiêng nữa chứ!!!...
Thần đế nở nụ cười chế diễu, nữ vương thần bất giác cắm môi mình một cái nói, giọng nói đang cố kìm nén sự giận dữ.
Nữ vương thần biết, đứa con của chị gái mình thức ra cũng rất giống chị và anh rể. Anh rể là người tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại có trái tim ấm áp, chị gái nàng thì là người xinh đẹp và rất cường hãn. Qua ngày hôm này, có thể thấy con gái Phấp Điệp của hai người thừa hường hết đắc tính tốt của cả chị gái với anh rể. chỉ tiếc là con bé sinh ra có khiếm khuyết cơ thể không có đôi cánh thiên thần giống như các nữ thần khác và con bị nghẹt kinh mạch nên khó khắc trong việc thi triển ma pháp.
Cứ động não một chút, con bé nó mới 17 tuổi. Chưa thực sự trường thành, nhưng mà với sự pháp triển kinh người như bây giờ thì không cần dùng đầu suy nghỉ chỉ cần dùng mông cũng đoán ra được con bé sẽ mạnh hơn bây giờ và nó sẽ quay về trả thù. Con bé đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nàng sợ đứa bé này sẽ lật nghiêng thần điện, lật nghiêng ánh sáng.
-Dạ Thanh!!! (tên của thần đế).....Em cầu xin anh!!!...Hãy dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục thì e là vị trí của thần điện sẽ bị lung lay. Hôn nay, anh đã làm hơi quá đáng với anh rể và chị gái em rồi. Lực lượng bảo vệ thần điện đều nằm trong tay của anh rể, chị gái lắm trong tay sự tín nghiệm của những người ủng hộ anh ngồi lên ghế thần để ngày trước. Anh làm như vậy chẳng lẽ anh không nghĩ đến hậu quả sao???.....Dạ Thanh!!...Anh dừng lại đi!!...
Nữ vương thần gắt gao cầu xin người con trai trước mặt, chờ đợi sự thay đổi của người mà mình yêu thương, người mà nàng đã yêu mù quáng, là thần đế của thần giới. Thần đế nhìn người con gái trước mặt, rồi nở nụ cười lạnh nhạt, cất tiếng trả lời. Câu trả lời này khiến cho nữ vương thần thất vọng, nàng nhắm mắt lại nhưng muốn trốn tránh. Nhưng không cách nào trốn tránh sự thật được, sự thật luôn phũ phàng cay đắn còn lời nói dối thì rất ngọt ngào.
-Cô đang hối hận sao??......Cô hối hận vì đi đến nước này với tôi sao??.....Nếu cô có tài và bản lãnh như vậy sao không không biết rằng khi cô ép cô ấy bỏ đi khỏi tôi, tôi sẽ thành ra thế này??.....Cô biết rằng người có thể xoa dịu đi sự đau khổ trong tôi là cô ấy, vậy mà cô cố tình ép cô ấy bỏ đi để cô làm nữ vương thần sao??...Cô đã muốn như thế thì cô phải trả giá như vậy, cô không có quyền chạy trốn việc đã xảy ra. Tôi sẽ dày vò người người mà cô yêu quý, rồi sau đó......tôi và cô cùng chết. Đương nhiên, từ giờ cho đến ngày đó còn xa lắm.......
Thần đế nói xong quay người bỏ đi, nhưng cũng không quên ném cho nàng một câu. Nữ vương thần bây giờ mặt mũi đã đầy nước, nàng không thể kiềm chế nước mắt mình.
-Cô dưỡng thương cho tốt!!.....Cô phải sống để còn chịu sự trừng phạt, cô không đáng để tha thứ!!.......
Nữ vương thần ôm ngực của mình, nước mắt cứ không tự chủ rơi xuống. Mọi việc xảy ra như vậy đều là tại nàng, đã liêu lụy đến gia đình chị gái nàng. Không những thế còn làm tổn thương đứa con gái bé bỏng của nàng. Liến Nguyệt cũng vì cái sai lầm của nàng mà cũng phải chịu khổ đau.
Ngày đó, chính nàng đã phải lòng Dạ Thanh, nàng yêu hắn, muốn có được trái tim hắn, muốn làm người mà hắn yêu nhất. Nhưng người mà Dạ Thanh yêu không phải nàng mà là một nữ thần khác trong thần giới. Vì quá yêu Dạ Thanh và cùng vì bị lòng đối kị ghen tuông che mắt, nàng đã dùng thế lực của gia đình với sự sủng ái của mẫu thân chàng mà nàng ép được nữ thần đó bỏ đi. Đúng như dự đoán, nàng trở thành vợ Dạ Thanh và là nữ vương thần của thần giới. Nhưng nàng không biết rằng, sau khi việc này bị bại lộ, thần đế sẽ thay đổi và làm thế này. Giá như ngày đó, nàng không làm thế, nàng không ép nữ thần mà Dạ Thanh yêu bỏ đi thì mọi chuyện đã khác. Tiếc rằng, ở thế giới nào cũng không có nếu như....
Trong lúc đó, nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đã mang Phấn Điệp trở về. Nữ thần dù có mệt mỏi thế nào cũng hai tay ôm chặt Phấn Điệp không chịu buông nàng ra, chiến thần Ánh Sáng tuy rất đau lòng nhưng cũng cứ để cho người mình yêu làm việc mà nàng muốn làm không chút ngăn cản. Vì hắn biết, việc này có lẽ sẽ giảm bới sự đau đớn trong lòng nàng.
Nữ thần Phương Hoàng nằm trên chiến giường tinh sảo có hoa văn cổ xưa cùng với Phấn Điệp. Nữ thần vuốt ve khuông mặt của đứa con gái nàng, thì thắm vào bên tai Phấn Điệp.
-Điệp nhi!!....Con lại hôn mê bất tỉnh rồi, có phải là mẹ khiến con chán ghét nên con không muốn tỉnh lại nhìn thấy mẹ đúng không??.....Con cứ căm ghét mẹ đi, nếu điều đó có thể làm con vơi đi đau đớn. Tất cả mẹ sẽ chịu tất cả sự trừng phạt, chỉ cần con không rời xa mẹ nữa...Mẹ muốn một lần nữa được con chấp nhận, một lần nữa được làm người em thật sự đúng nghĩa của con, một lần nữa được nghe con gọi là mẹ và mẹ muộn bù đắp tất cả những gì mà con nhẽ ra con được hường từ trước......Điệp nhi!!...Mẹ xin lỗi!!...Mẹ xin lôi con!!..
Nữ thần nhìn đứa con gái ôm trong ngứa mà ấm áp, nó đã tỉnh lại và hạ được ma vương thần xà chứng tỏ vết thương lần trước chiến ma thần gây ra đã khỏi hoàn toàn. Chỉ là Phấn Điệp không chịu tha thứ cho nàng nên mới tiếp túc hôn mê, nó không muốn đối mặt với nàng, nên nàng chỉ có thể chờ đợi. Chỉ cần Điệp nhi con gái nàng không sao thì người mẹ tồi tệ như nàng đã cảm thấy được mình đang sống, quả thức từ khi bị ép vứt bỏ Phấn Điệp đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình vẫn còn đang thở, còn đang sống.
Chợt nữ thần nghe thấy tiếng nói lạnh lùng, hờ hững trong ngực mình. cúi đầu xuống nhìn là Phấn Điệp đã tỉnh lại khiển cho nàng mừng rỡ.
-Đúng!!...Tôi chán ghét bà!!...Tại sao bà bỏ rời tôi rồi lại vớt tôi về đây??....Bà cảm thấy hối hận và tội lỗi như vậy tại sao lúc đầu còn còn vứt bỏ tôi??.....Trừng phạt bù đắp ư??.....Dù có trừng phạt bà thì cũng không thể thay đổi được gì....Bù đắp, bà sẽ bù đắp cho tôi thế nào khi tôi đã qua cái tuổi cần đến cha mẹ nhất??......Tại sao bà cứu tôi??.....Tại sao bà không để tôi chấm dứt chuỗi ngày đau khổ này đi chứ??...Chẩm dứt hết, không phải mọi người sẽ cảm thấy tốt sao??.....
-Dù con nói thế nào, thì mẹ điều chấp nhận hết.....Chỉ cần con còn sống còn thở là mẹ biết ơn con lắm rồi!!!.......Mẹ vốn không đủ tư cách để cho con nó những lời kính trọng vì mẹ sinh ra con nhưng lại vứt bỏ không nuôi dưỡng con....
Hai người im lặng, không khí bình lặng bao trùng căn phòng. Không khí bình lặng này, không phải là không khí bình yên ấm áp mà là không khí lặng yên lạnh giá. Phấn Điệp cảm thấy được đôi mắt đầy yêu thương của nữ thần đang nhìn mình, nên không muốn người nhìn nàng như vậy. Phấn Điệp rúc đầu vào ngực nữ thần nhắm mắt ngủ không để ý gì nữa, nàng quá mệt mỏi rồi. Nữ thần thấy đứa con gái rúc đầu vào ngực mình ngủ ngon như vậy liền nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng đã tiêu hao hết lực lượng rồi nên phải nghỉ ngơi mới hồi phục lại được. Bà mệt đến nỗi không còn sức để thu hồi đôi cánh của mình vào mà ôm con gái mình chìm vào giấc ngủ.
Chiền thần Ánh Sáng định đi vào cho nữ thần Phượng Hoàng uống viên thuốc hồi phúc sinh lực, nhưng lại thấy nàng ôm con gái hai người ngủ ngon như vậy nên cũng chỉ dựa vào cửa nhìn. Trong tim có chút hơi ấm cứ lan ra, cảm giác thật thoải mái, hòn đá đè nặng trong lòng được vứt bỏ.
Chiến thần đứng nhìn vợ con mình một lát, rồi quay bước đi nghĩ cách cứu ba người bạn của con gái mình. Dù sao ba đứa nhỏ đó cũng vì con gái mình nên mới ra lông nỗi. Ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân giờ đang ở trong tay thần đế. Nếu không nhanh chóng cứu về thì không biết thần đế định giở trò gì. Hắn biết rõ thần đế đang muốn trả thù việc em vợ ép người hắn yêu bỏ đi. Nghĩ đến đây, chiến thần Ánh Sáng than thầm trong lòng tình yêu vốn không tàn nhẫn chỉ là người ta quá tàn nhẫn với bản thân nhìn mà thôi.
Thiên Nhi một thân tuyết trắng chỉ có hai mảnh vải trắng che đi thân thể ở eo và ngực, nàng đang hôn mê bất tỉnh.mái tóc mầu nâu mềm mạng không còn sức sống rũ xuống, trên mặt nàng không chút huyệt sắc nào. cả người Thiên Nhi ở trên cao, hai tay và hai chẩn của nàng bị một miếng thủy tinh sắc bén xuyên qua, cố định nàng trên tường. Bao quanh người nàng là một tấm lưới thủy tinh, ánh sáng không ngừng xâm nhập vào những sợi thủy tinh truyền vào người Thiên Nhi.
-Đau quá!!.....Hơ!!...Hưi!!.....Lão thần đế chó chết!!!.... Có giỏi thì đấu tay đôi.... đừng ở đó...thửa cơ hành hạ người ta.....
Thiên Nhi bị cơn đau hành hạ, vừa đau đớn vừa tức giận đến run cả người. Cơn đau từ chỗ tiếp xúc với tấm lưới cứ lan ra, khiến cho nàng đau đứa đến khó khăn hít thở. Cơn đau này như hàng ngàn sinh vật gặm nhấm cắn nuốt cơ thể nàng, như hàng hàng ngàn cái kim đâm vào da thịt nàng. Thiên Nhi đau đớn muốn chết đi sống lại, nhưng dù đau thế nào nàng vẫn quật cưỡng cắn răng để không cho tiếng kêu của mình không phát ra lớn mà chỉ rên rỉ nhỏ nhỏ. Mặt mũi nàng ướt đẫm mồ hồi, từ chán từng giọt nước nhỏ trong suốt cứ thế rơi xuống.
Thiên Nhi nàng hận, Thiên Nhi nàng căm giận kẹ coi mình là thần đế của thần giới, nhưng lại cử không khác gì ác ma. Từ trước đến này, nàng luôn nghĩ, thần giờ là nơi mà có những thiên thần tốt bụng, dịu dàng, xinh đẹp thực hiện sự công bằng mạng đến cho con người sự hạnh phúc. Nhưng sự thật cay đắng và phũ phàng cho thấy, tất cả không hoàn toàn là sự thật. Thần giới cũng giống như thế giới mà nàng sống trước kia, đều có kẻ xấu và người tốt, kẻ xấu ở thế giới nàng đến một lúc nào đó sẽ bị hạ gục nhưng ở thế giới này kẻ xấu vẫn luôn tồn tại đã thế lại còn ở vị trí cao nhất.
Nàng thế nàng sẽ lật nghiêng ánh sáng rực rỡ nhưng mang mầu sắc đen tối này, thanh lóc toàn bộ những vĩ thần bề ngoài ra vẻ cao cạo tại thượng nhưng trong lòng mang một mảnh xấu xa. Bắt tất cả những con người dối trá đó phải trả giá cho việc ra vẻ là thần bảo hộ cho loài người nhưng lại coi con người là lũ kiến hôi. Bắt những con người độc ác đó trả giá đắt cho việc làm tàn nhẫn chia rẽ gia đình người bạn thân mà nàng quý trọng nhất, bán con người độc ác đó phải trả giá cho việc sỉ nhục nàng như vậy. Nàng sẽ đưa người ban thân của nàng lên vị trí cao nhất của thần giới, vì Phấn Điệp bạn nàng là con của thần lại là người của hoàng tộc nên sẽ dễ dàng bình trị lại thần giới sau vụ đại biến này. Nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần còn sống, nhất định nàng sẽ làm được.
-AAAAAAAAAh!!!!......
Tiếng kêu của Thiên Diệp khiến cho Thiên Nhi hồi tỉnh lại, nhìn ra phía xa không ai khác chính là anh Thiên Diệp và anh Minh Quân. Tình trạng hiện giờ của hai người cũng không khác gì Thiên Nhi nàng. Hai người cũng bị cố định trên cao, hai tay hai chân bị một mảnh thủy tinh sắc bén xuyên qua cố định trên tường, xung quan thân thể chỉ có một mành vải nhỏ che thân ở eo là một tấm lưới thủy tinh. Cả anh Thiên Diệp và anh Minh Quân cũng đang chịu đau đớn, người gây ra đau đớn này không ai khác chính là thần đế đốn mại của thần giới.
-Sao hả??....Cảm thấy thế nào hả??....Đây là một chút trừng phạt nho nhỏ cho việc các người không làm được mà ta yêu cầu!!......
-Câm cái miệng chó của người lại!!!....Nếu ngươi nói như vậy thì người sao không tự mình làm đi, còn ở đấy mà khoác lác. Người không thấy mình quá tàn nhẫn và vô xỉ sao??...
Thiên Nhi tức giận muốn phát tác khi thần đế vừa mới lên tiếng. Thiên Nhi dứt lời thì một cơ đau đớn ập đến, nàng không chịu nổi hét lớn
-AAAAAAAAAAh!!!......Ngươi là đồ khôn nạn, vô xỉ......Ngươi là thần đế xâu xa khắm thúi không khác gì đống cứt!!!.....
Minh Quân và Thiên Diệp cũng chịu đau đớn không kém gì Thiên Nhi nên cũng đã ngất đi sau khi đáp lại lời của Thiên Nhi
-Thiên Nhi à!!!.....
-Thiên Nhi!!!...Em.....Không sao..... chứ??.....
-Người nói lại xem!!....Lão tử ta sẽ cho người sống không bằng chết!!!......
Thần đế nghe Thiên Nhi nói không khác gì chọc giận hắn, hắn cho thêm chút lực Thiên Nhi sẽ phải chịu đau đớn nhiều hơn. Thiên Nhi quật cương rên rỉ trong miếng cố gắng không để cơn đâu phát ra khỏi miệng. Toàn thân Thiên Nhi cứ run lên từng đợi, từng đợi theo sự đau đớn từ tấm lưới thủy tinh truyền vào. Khắp người nàng đẫm ướt mồ hồi. Thần đế nhìn Thiên Nhi quật cưỡng có chút động lòng, vì người mà hắn yêu từng rất quật cưỡng như vậy. Chỉ là hắn không biết nàng đang ở đâu, hắn rất nhớ người đó.
-Ngươi là đồ khôn nạn, vô xỉ......Ngươi là thần đế xâu xa khắm thúi không khác gì đống cứt!!!.....
Thiên Nhi nhắc lại lời mình nói, chuẩn bị tinh thân chịu đau đớn nhưng lại không thấy bất kì sự đau đớn nào. Thần đế không khác gì đống cứt không biết vẫn còn ở đấy hay đã rời đi mà không khí yên tính đến khó thở, những nàng có thể chắc chắn rằng hắn vấn ở đấy chẳng qua không lên tiếng thôi. Thiên Nhi thở dốc, cơn đau hoàn toàn chỉ là cảm giác vì toàn thân thể nàng không hề có tổn thất gì. Tuy không chịu thêm sự đau đớn nào nữa nhưng Thiên Nhi cảm thấy đau e ẩm khắp người, nàng không thể nào chống đỡ được nữa. Tất cả cảnh vật trước mắt của Thiên Nhi thì từ từ mờ đi rồi chỉ còn mầu đen, Thiên Nhi hoàn toàn bất tỉnh.
-Ta mất đi người mà ta yêu quý nhất rồi, trên đời này không có gì để ta quý trong nữa. Ta chỉ đấu tranh cho thế giới của riêng mình, các người chỉ là những con kiến hôi yếu đuối làm sao mà hiểu được. Ta vẫn luông tự hỏi: Đấu tranh cho thế giới của riêng mình ta như thế có gì là sai??......Chính nghĩa trên thế giớ này chẳng qua cũng chỉ là những nguyên tắc mà kẻ mạnh lập ra để phục vụ cho chính bản thân mình. Chảng ai có nghĩa vị cũng không ai rảnh hơi mà phải bận tâm lo nghĩ cho kẻ khác. Nếu sơ sẩy thì con người sẽ bị tước đoạt. Bởi vì vỗn dĩ con người chỉ có hai loại KẺ CƯỚP và KẺ BỊ CƯỚP.
Tất cả những lời mà thần đế nói không ai có thể nghe thấy ngoài bản thân thần đế ra.
Trong lúc đó, ở phòng của Phấn Điệp
-AAAAh!!....Hời!!!....Hời!!!!...
Phấn Điệp ngủ thì tự nhiên bật dạy, cả người ướt đẫm hồi môi. Nữ thần Phương Hoàng thấy con gái nhỏ của mình đang ngủ ngon lành trong ngục phản ứng lạ như vây, liến bật dạy lo lắng vuốt ve khuôn mặt lau đi mồ hôi trên mặt nàng, động tác này làm cho Phấn Điệp đối mặt với nữ thần. Nữ thần lo lắng nhìn Phấn Điệp một mảnh trầm mặc tự nhiên trong lòng nàng thấy bất an.
-Điệp nhi!!.......Có chuyện gì vậy??......Con thấy cơ thể không thoải mái sao??.....Con thấy không thoải mái ở đâu??.....Điệp nhi!!!.
-Con không biết!!....Tự nhiêu cảm thấy không thoải mái........Ah!!...
Phấn Điệp đang nói tự nhiên nhăn mặt vì đau rồi bất tỉnh, nữ thần lòng như lửa đốt. Không hiếu vì sao con bé lại tự thiên bất tỉnh như vậy. Nữ thần liền vội vàng cởi áo của Phấn Điệp ra xem xét, thì bất ngờ.......
Nữ vương thần khó khăn đứng dạy bước đi rồi biến mất, Hai người nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng nhìn bóng lưng đau khổ đó dần biến mất. Nữ vương thần trở vệ thần điện chữa chạy vết thương, nàng bị nội thương không nhẹ. Nàng phải trở về dưỡng thương và tìm con gái bảo bối Liên Nguyệt của nàng nữa, thần đế mà làm gì con của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Trong lúc đó, Liên Nguyệt đã được thần đế đưa trở về thần điện. Tại phòng của Liên Nguyệt, thần đế hít mắt nhìn đứa con gái không sợ chết của mình dám bất chất tính màng lao vào định cứu hai mẹ con nữ thần Phương Hoàng kia. Liên Nguyệt tỉnh day thấy mình ở phỏng, bên cạnh là phụ vương nàng, Liên Nguyệt hoàng toàn quýnh, hốt hoảng gầm lên với người cha của mình. Lúc này nàng hoàn toàn mất đi lí trí, không tự chủ nổi giận với cha mình.
-Tại sao???.....Tại sao???......Tạo sao lại ác như vậy???......Ông hại chị ấy như vậy vẫn chưa đủ sao???......Tại sao ông sinh ra tôi???....Tôi không muốn nhìn người mà tôi yêu thương bị ông hại nữa!!...
Liên Nguyệt vữa lo lắng cho Phấn Điệp vừa tức giận về việc làm vô tâm vô tình của phụ vương nên điên cuồng gào hét, ném một đạo ánh sáng công kích chính thần đế, phụ vương nàng. Trong mắt nàng từ lâu đã không có người cha này, vì trong mắt thần đế nàng chả là gì cả. Đó là tất cả những gì nàng hiểu qua nhưng hành động của phụ vương.
-Con không nên như vậy!!!......Con bé đó từ đầu đã không nên sống ở trên đời này, càng không xứng đáng sinh ra trong hoàng thất....Vì thế con không cần phải quan tâm đến con bé đó!!...
Nghe những lời nói đầy lạnh lùng vô tình, với nhìn ánh mắt không gợn sóng của người cha mình, Liên Nguyệt điên cuồng ném ra những đạo ma pháp về phía thần đế. Thần đế chỉ lẳng lặng ở đó không nhức nhích cũng không né tránh gì, đạo ma pháp chỉ dừng lại trước mặt thần đế rồi biến mất như không tồn tại, như giọt mưa rơi trên mặt hồ.
Liên Nguyệt thấy toàn bộ công kích của mình chẳng nhằm nhò gì thì cắn môi một cái, chắp hai tay trước ngực, đọc chú ngữ phức tạm, ánh sáng lạnh bắn ra từ đôi mắt của nàng, vung hai tay lên. Liên Nguyệt thả ra một ma pháp cao nhất mà nàng làm được, ma pháp bay nhanh về phía thần đế rồi lại như gợn sóng biến mất. Liên Nguyệt lúc này hờ hững nhìn phụ vương của nàng, không nói lên lời, có lẽ nàng đã ý thức được bản thân nàng quá yếu đuối không thể trốn tránh hay đối mắt được với số phận đáng ghét này của nàng. Liên Nguyệt thở dài, từ từ nhắm mắt lại dưỡng thần, không chú ý đến thần đế nữa. Người này khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Thần đế nhìn đứa con gái nảy của mình, chợt nở nụ cười hài lòng. Khá khen cho con gái hắn là đã thi triển được ma pháp thái dương cao cấp của thần giới rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Đợi một thời gian nữa, con gái hắn sẽ mạng mẽ hơn, chỉ là con bé để trái tim điểu khiển thay vì lí trí điều khiển thôi. Thần đế lẳng lặng đi ra khỏi phòng chỉ ném lại một câu.
-Con tiến bộ rất nhiều!!!.....Giờ con mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi cha phải xem mẹ con thế nào đã!!...
Thần đế rời đi, nhưng không quên phân phó cho cận thần chăm sóc chu đáo cho Liên Nguyệt. Thần đế lành lạnh rời đi, đến phòng của nữ vương thần.
Nữ vương thần lúc này đang tự mình vận dụng ma pháp thái dương trị thương, không để ý đến thần đế đã đứng bên cạnh lúc nào. Thần đế nhàn nhạt nói, mắt vẫn dính lên người nữ vương thần.
-Đạo thiên lôi cuối cùng thật bá đạo nhỉ!!!....Nếu so sánh thực lực thì em và nữ thần Phương Hoàng thì có lẽ là một sự chênh lệch rất lớn. Hôn nay, quả thực là được mở rộng tầm mắt, vừa được thưởng thức sức mạnh của mấy người bạn của con nhóc đó lại được thượng thức tượng đại tình mẫu tử liêng thiêng nữa chứ!!!...
Thần đế nở nụ cười chế diễu, nữ vương thần bất giác cắm môi mình một cái nói, giọng nói đang cố kìm nén sự giận dữ.
Nữ vương thần biết, đứa con của chị gái mình thức ra cũng rất giống chị và anh rể. Anh rể là người tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại có trái tim ấm áp, chị gái nàng thì là người xinh đẹp và rất cường hãn. Qua ngày hôm này, có thể thấy con gái Phấp Điệp của hai người thừa hường hết đắc tính tốt của cả chị gái với anh rể. chỉ tiếc là con bé sinh ra có khiếm khuyết cơ thể không có đôi cánh thiên thần giống như các nữ thần khác và con bị nghẹt kinh mạch nên khó khắc trong việc thi triển ma pháp.
Cứ động não một chút, con bé nó mới 17 tuổi. Chưa thực sự trường thành, nhưng mà với sự pháp triển kinh người như bây giờ thì không cần dùng đầu suy nghỉ chỉ cần dùng mông cũng đoán ra được con bé sẽ mạnh hơn bây giờ và nó sẽ quay về trả thù. Con bé đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nàng sợ đứa bé này sẽ lật nghiêng thần điện, lật nghiêng ánh sáng.
-Dạ Thanh!!! (tên của thần đế).....Em cầu xin anh!!!...Hãy dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục thì e là vị trí của thần điện sẽ bị lung lay. Hôn nay, anh đã làm hơi quá đáng với anh rể và chị gái em rồi. Lực lượng bảo vệ thần điện đều nằm trong tay của anh rể, chị gái lắm trong tay sự tín nghiệm của những người ủng hộ anh ngồi lên ghế thần để ngày trước. Anh làm như vậy chẳng lẽ anh không nghĩ đến hậu quả sao???.....Dạ Thanh!!...Anh dừng lại đi!!...
Nữ vương thần gắt gao cầu xin người con trai trước mặt, chờ đợi sự thay đổi của người mà mình yêu thương, người mà nàng đã yêu mù quáng, là thần đế của thần giới. Thần đế nhìn người con gái trước mặt, rồi nở nụ cười lạnh nhạt, cất tiếng trả lời. Câu trả lời này khiến cho nữ vương thần thất vọng, nàng nhắm mắt lại nhưng muốn trốn tránh. Nhưng không cách nào trốn tránh sự thật được, sự thật luôn phũ phàng cay đắn còn lời nói dối thì rất ngọt ngào.
-Cô đang hối hận sao??......Cô hối hận vì đi đến nước này với tôi sao??.....Nếu cô có tài và bản lãnh như vậy sao không không biết rằng khi cô ép cô ấy bỏ đi khỏi tôi, tôi sẽ thành ra thế này??.....Cô biết rằng người có thể xoa dịu đi sự đau khổ trong tôi là cô ấy, vậy mà cô cố tình ép cô ấy bỏ đi để cô làm nữ vương thần sao??...Cô đã muốn như thế thì cô phải trả giá như vậy, cô không có quyền chạy trốn việc đã xảy ra. Tôi sẽ dày vò người người mà cô yêu quý, rồi sau đó......tôi và cô cùng chết. Đương nhiên, từ giờ cho đến ngày đó còn xa lắm.......
Thần đế nói xong quay người bỏ đi, nhưng cũng không quên ném cho nàng một câu. Nữ vương thần bây giờ mặt mũi đã đầy nước, nàng không thể kiềm chế nước mắt mình.
-Cô dưỡng thương cho tốt!!.....Cô phải sống để còn chịu sự trừng phạt, cô không đáng để tha thứ!!.......
Nữ vương thần ôm ngực của mình, nước mắt cứ không tự chủ rơi xuống. Mọi việc xảy ra như vậy đều là tại nàng, đã liêu lụy đến gia đình chị gái nàng. Không những thế còn làm tổn thương đứa con gái bé bỏng của nàng. Liến Nguyệt cũng vì cái sai lầm của nàng mà cũng phải chịu khổ đau.
Ngày đó, chính nàng đã phải lòng Dạ Thanh, nàng yêu hắn, muốn có được trái tim hắn, muốn làm người mà hắn yêu nhất. Nhưng người mà Dạ Thanh yêu không phải nàng mà là một nữ thần khác trong thần giới. Vì quá yêu Dạ Thanh và cùng vì bị lòng đối kị ghen tuông che mắt, nàng đã dùng thế lực của gia đình với sự sủng ái của mẫu thân chàng mà nàng ép được nữ thần đó bỏ đi. Đúng như dự đoán, nàng trở thành vợ Dạ Thanh và là nữ vương thần của thần giới. Nhưng nàng không biết rằng, sau khi việc này bị bại lộ, thần đế sẽ thay đổi và làm thế này. Giá như ngày đó, nàng không làm thế, nàng không ép nữ thần mà Dạ Thanh yêu bỏ đi thì mọi chuyện đã khác. Tiếc rằng, ở thế giới nào cũng không có nếu như....
Trong lúc đó, nữ thần Phương Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đã mang Phấn Điệp trở về. Nữ thần dù có mệt mỏi thế nào cũng hai tay ôm chặt Phấn Điệp không chịu buông nàng ra, chiến thần Ánh Sáng tuy rất đau lòng nhưng cũng cứ để cho người mình yêu làm việc mà nàng muốn làm không chút ngăn cản. Vì hắn biết, việc này có lẽ sẽ giảm bới sự đau đớn trong lòng nàng.
Nữ thần Phương Hoàng nằm trên chiến giường tinh sảo có hoa văn cổ xưa cùng với Phấn Điệp. Nữ thần vuốt ve khuông mặt của đứa con gái nàng, thì thắm vào bên tai Phấn Điệp.
-Điệp nhi!!....Con lại hôn mê bất tỉnh rồi, có phải là mẹ khiến con chán ghét nên con không muốn tỉnh lại nhìn thấy mẹ đúng không??.....Con cứ căm ghét mẹ đi, nếu điều đó có thể làm con vơi đi đau đớn. Tất cả mẹ sẽ chịu tất cả sự trừng phạt, chỉ cần con không rời xa mẹ nữa...Mẹ muốn một lần nữa được con chấp nhận, một lần nữa được làm người em thật sự đúng nghĩa của con, một lần nữa được nghe con gọi là mẹ và mẹ muộn bù đắp tất cả những gì mà con nhẽ ra con được hường từ trước......Điệp nhi!!...Mẹ xin lỗi!!...Mẹ xin lôi con!!..
Nữ thần nhìn đứa con gái ôm trong ngứa mà ấm áp, nó đã tỉnh lại và hạ được ma vương thần xà chứng tỏ vết thương lần trước chiến ma thần gây ra đã khỏi hoàn toàn. Chỉ là Phấn Điệp không chịu tha thứ cho nàng nên mới tiếp túc hôn mê, nó không muốn đối mặt với nàng, nên nàng chỉ có thể chờ đợi. Chỉ cần Điệp nhi con gái nàng không sao thì người mẹ tồi tệ như nàng đã cảm thấy được mình đang sống, quả thức từ khi bị ép vứt bỏ Phấn Điệp đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình vẫn còn đang thở, còn đang sống.
Chợt nữ thần nghe thấy tiếng nói lạnh lùng, hờ hững trong ngực mình. cúi đầu xuống nhìn là Phấn Điệp đã tỉnh lại khiển cho nàng mừng rỡ.
-Đúng!!...Tôi chán ghét bà!!...Tại sao bà bỏ rời tôi rồi lại vớt tôi về đây??....Bà cảm thấy hối hận và tội lỗi như vậy tại sao lúc đầu còn còn vứt bỏ tôi??.....Trừng phạt bù đắp ư??.....Dù có trừng phạt bà thì cũng không thể thay đổi được gì....Bù đắp, bà sẽ bù đắp cho tôi thế nào khi tôi đã qua cái tuổi cần đến cha mẹ nhất??......Tại sao bà cứu tôi??.....Tại sao bà không để tôi chấm dứt chuỗi ngày đau khổ này đi chứ??...Chẩm dứt hết, không phải mọi người sẽ cảm thấy tốt sao??.....
-Dù con nói thế nào, thì mẹ điều chấp nhận hết.....Chỉ cần con còn sống còn thở là mẹ biết ơn con lắm rồi!!!.......Mẹ vốn không đủ tư cách để cho con nó những lời kính trọng vì mẹ sinh ra con nhưng lại vứt bỏ không nuôi dưỡng con....
Hai người im lặng, không khí bình lặng bao trùng căn phòng. Không khí bình lặng này, không phải là không khí bình yên ấm áp mà là không khí lặng yên lạnh giá. Phấn Điệp cảm thấy được đôi mắt đầy yêu thương của nữ thần đang nhìn mình, nên không muốn người nhìn nàng như vậy. Phấn Điệp rúc đầu vào ngực nữ thần nhắm mắt ngủ không để ý gì nữa, nàng quá mệt mỏi rồi. Nữ thần thấy đứa con gái rúc đầu vào ngực mình ngủ ngon như vậy liền nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng đã tiêu hao hết lực lượng rồi nên phải nghỉ ngơi mới hồi phục lại được. Bà mệt đến nỗi không còn sức để thu hồi đôi cánh của mình vào mà ôm con gái mình chìm vào giấc ngủ.
Chiền thần Ánh Sáng định đi vào cho nữ thần Phượng Hoàng uống viên thuốc hồi phúc sinh lực, nhưng lại thấy nàng ôm con gái hai người ngủ ngon như vậy nên cũng chỉ dựa vào cửa nhìn. Trong tim có chút hơi ấm cứ lan ra, cảm giác thật thoải mái, hòn đá đè nặng trong lòng được vứt bỏ.
Chiến thần đứng nhìn vợ con mình một lát, rồi quay bước đi nghĩ cách cứu ba người bạn của con gái mình. Dù sao ba đứa nhỏ đó cũng vì con gái mình nên mới ra lông nỗi. Ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân giờ đang ở trong tay thần đế. Nếu không nhanh chóng cứu về thì không biết thần đế định giở trò gì. Hắn biết rõ thần đế đang muốn trả thù việc em vợ ép người hắn yêu bỏ đi. Nghĩ đến đây, chiến thần Ánh Sáng than thầm trong lòng tình yêu vốn không tàn nhẫn chỉ là người ta quá tàn nhẫn với bản thân nhìn mà thôi.
Thiên Nhi một thân tuyết trắng chỉ có hai mảnh vải trắng che đi thân thể ở eo và ngực, nàng đang hôn mê bất tỉnh.mái tóc mầu nâu mềm mạng không còn sức sống rũ xuống, trên mặt nàng không chút huyệt sắc nào. cả người Thiên Nhi ở trên cao, hai tay và hai chẩn của nàng bị một miếng thủy tinh sắc bén xuyên qua, cố định nàng trên tường. Bao quanh người nàng là một tấm lưới thủy tinh, ánh sáng không ngừng xâm nhập vào những sợi thủy tinh truyền vào người Thiên Nhi.
-Đau quá!!.....Hơ!!...Hưi!!.....Lão thần đế chó chết!!!.... Có giỏi thì đấu tay đôi.... đừng ở đó...thửa cơ hành hạ người ta.....
Thiên Nhi bị cơn đau hành hạ, vừa đau đớn vừa tức giận đến run cả người. Cơn đau từ chỗ tiếp xúc với tấm lưới cứ lan ra, khiến cho nàng đau đứa đến khó khăn hít thở. Cơn đau này như hàng ngàn sinh vật gặm nhấm cắn nuốt cơ thể nàng, như hàng hàng ngàn cái kim đâm vào da thịt nàng. Thiên Nhi đau đớn muốn chết đi sống lại, nhưng dù đau thế nào nàng vẫn quật cưỡng cắn răng để không cho tiếng kêu của mình không phát ra lớn mà chỉ rên rỉ nhỏ nhỏ. Mặt mũi nàng ướt đẫm mồ hồi, từ chán từng giọt nước nhỏ trong suốt cứ thế rơi xuống.
Thiên Nhi nàng hận, Thiên Nhi nàng căm giận kẹ coi mình là thần đế của thần giới, nhưng lại cử không khác gì ác ma. Từ trước đến này, nàng luôn nghĩ, thần giờ là nơi mà có những thiên thần tốt bụng, dịu dàng, xinh đẹp thực hiện sự công bằng mạng đến cho con người sự hạnh phúc. Nhưng sự thật cay đắng và phũ phàng cho thấy, tất cả không hoàn toàn là sự thật. Thần giới cũng giống như thế giới mà nàng sống trước kia, đều có kẻ xấu và người tốt, kẻ xấu ở thế giới nàng đến một lúc nào đó sẽ bị hạ gục nhưng ở thế giới này kẻ xấu vẫn luôn tồn tại đã thế lại còn ở vị trí cao nhất.
Nàng thế nàng sẽ lật nghiêng ánh sáng rực rỡ nhưng mang mầu sắc đen tối này, thanh lóc toàn bộ những vĩ thần bề ngoài ra vẻ cao cạo tại thượng nhưng trong lòng mang một mảnh xấu xa. Bắt tất cả những con người dối trá đó phải trả giá cho việc ra vẻ là thần bảo hộ cho loài người nhưng lại coi con người là lũ kiến hôi. Bắt những con người độc ác đó trả giá đắt cho việc làm tàn nhẫn chia rẽ gia đình người bạn thân mà nàng quý trọng nhất, bán con người độc ác đó phải trả giá cho việc sỉ nhục nàng như vậy. Nàng sẽ đưa người ban thân của nàng lên vị trí cao nhất của thần giới, vì Phấn Điệp bạn nàng là con của thần lại là người của hoàng tộc nên sẽ dễ dàng bình trị lại thần giới sau vụ đại biến này. Nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần còn sống, nhất định nàng sẽ làm được.
-AAAAAAAAAh!!!!......
Tiếng kêu của Thiên Diệp khiến cho Thiên Nhi hồi tỉnh lại, nhìn ra phía xa không ai khác chính là anh Thiên Diệp và anh Minh Quân. Tình trạng hiện giờ của hai người cũng không khác gì Thiên Nhi nàng. Hai người cũng bị cố định trên cao, hai tay hai chân bị một mảnh thủy tinh sắc bén xuyên qua cố định trên tường, xung quan thân thể chỉ có một mành vải nhỏ che thân ở eo là một tấm lưới thủy tinh. Cả anh Thiên Diệp và anh Minh Quân cũng đang chịu đau đớn, người gây ra đau đớn này không ai khác chính là thần đế đốn mại của thần giới.
-Sao hả??....Cảm thấy thế nào hả??....Đây là một chút trừng phạt nho nhỏ cho việc các người không làm được mà ta yêu cầu!!......
-Câm cái miệng chó của người lại!!!....Nếu ngươi nói như vậy thì người sao không tự mình làm đi, còn ở đấy mà khoác lác. Người không thấy mình quá tàn nhẫn và vô xỉ sao??...
Thiên Nhi tức giận muốn phát tác khi thần đế vừa mới lên tiếng. Thiên Nhi dứt lời thì một cơ đau đớn ập đến, nàng không chịu nổi hét lớn
-AAAAAAAAAAh!!!......Ngươi là đồ khôn nạn, vô xỉ......Ngươi là thần đế xâu xa khắm thúi không khác gì đống cứt!!!.....
Minh Quân và Thiên Diệp cũng chịu đau đớn không kém gì Thiên Nhi nên cũng đã ngất đi sau khi đáp lại lời của Thiên Nhi
-Thiên Nhi à!!!.....
-Thiên Nhi!!!...Em.....Không sao..... chứ??.....
-Người nói lại xem!!....Lão tử ta sẽ cho người sống không bằng chết!!!......
Thần đế nghe Thiên Nhi nói không khác gì chọc giận hắn, hắn cho thêm chút lực Thiên Nhi sẽ phải chịu đau đớn nhiều hơn. Thiên Nhi quật cương rên rỉ trong miếng cố gắng không để cơn đâu phát ra khỏi miệng. Toàn thân Thiên Nhi cứ run lên từng đợi, từng đợi theo sự đau đớn từ tấm lưới thủy tinh truyền vào. Khắp người nàng đẫm ướt mồ hồi. Thần đế nhìn Thiên Nhi quật cưỡng có chút động lòng, vì người mà hắn yêu từng rất quật cưỡng như vậy. Chỉ là hắn không biết nàng đang ở đâu, hắn rất nhớ người đó.
-Ngươi là đồ khôn nạn, vô xỉ......Ngươi là thần đế xâu xa khắm thúi không khác gì đống cứt!!!.....
Thiên Nhi nhắc lại lời mình nói, chuẩn bị tinh thân chịu đau đớn nhưng lại không thấy bất kì sự đau đớn nào. Thần đế không khác gì đống cứt không biết vẫn còn ở đấy hay đã rời đi mà không khí yên tính đến khó thở, những nàng có thể chắc chắn rằng hắn vấn ở đấy chẳng qua không lên tiếng thôi. Thiên Nhi thở dốc, cơn đau hoàn toàn chỉ là cảm giác vì toàn thân thể nàng không hề có tổn thất gì. Tuy không chịu thêm sự đau đớn nào nữa nhưng Thiên Nhi cảm thấy đau e ẩm khắp người, nàng không thể nào chống đỡ được nữa. Tất cả cảnh vật trước mắt của Thiên Nhi thì từ từ mờ đi rồi chỉ còn mầu đen, Thiên Nhi hoàn toàn bất tỉnh.
-Ta mất đi người mà ta yêu quý nhất rồi, trên đời này không có gì để ta quý trong nữa. Ta chỉ đấu tranh cho thế giới của riêng mình, các người chỉ là những con kiến hôi yếu đuối làm sao mà hiểu được. Ta vẫn luông tự hỏi: Đấu tranh cho thế giới của riêng mình ta như thế có gì là sai??......Chính nghĩa trên thế giớ này chẳng qua cũng chỉ là những nguyên tắc mà kẻ mạnh lập ra để phục vụ cho chính bản thân mình. Chảng ai có nghĩa vị cũng không ai rảnh hơi mà phải bận tâm lo nghĩ cho kẻ khác. Nếu sơ sẩy thì con người sẽ bị tước đoạt. Bởi vì vỗn dĩ con người chỉ có hai loại KẺ CƯỚP và KẺ BỊ CƯỚP.
Tất cả những lời mà thần đế nói không ai có thể nghe thấy ngoài bản thân thần đế ra.
Trong lúc đó, ở phòng của Phấn Điệp
-AAAAh!!....Hời!!!....Hời!!!!...
Phấn Điệp ngủ thì tự nhiên bật dạy, cả người ướt đẫm hồi môi. Nữ thần Phương Hoàng thấy con gái nhỏ của mình đang ngủ ngon lành trong ngục phản ứng lạ như vây, liến bật dạy lo lắng vuốt ve khuôn mặt lau đi mồ hôi trên mặt nàng, động tác này làm cho Phấn Điệp đối mặt với nữ thần. Nữ thần lo lắng nhìn Phấn Điệp một mảnh trầm mặc tự nhiên trong lòng nàng thấy bất an.
-Điệp nhi!!.......Có chuyện gì vậy??......Con thấy cơ thể không thoải mái sao??.....Con thấy không thoải mái ở đâu??.....Điệp nhi!!!.
-Con không biết!!....Tự nhiêu cảm thấy không thoải mái........Ah!!...
Phấn Điệp đang nói tự nhiên nhăn mặt vì đau rồi bất tỉnh, nữ thần lòng như lửa đốt. Không hiếu vì sao con bé lại tự thiên bất tỉnh như vậy. Nữ thần liền vội vàng cởi áo của Phấn Điệp ra xem xét, thì bất ngờ.......
/71
|