Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
Chương 6: Ngoại truyện phấn điệp và thiên nhi- chúng ta là bạn nhé
/71
|
Thiên Nhi nhìn Phấn Điệp ăn một cách.......say đắm,cậu bạn đang ăn kem thấy Thiên Nhi nhìn Phấn Điệp như vậy cũng lấy làm lạ.Không hiểu cô bạn xinh gái này là ai??? làm bạn với Thiên Nhi từ bao giờ mà Thiên Nhi lại mời cô bạn này ăn kem và ăn sữa chua cùng,trong khi tình của nàng lại ki bo sẽ không cho ai ăn đồ của mình trừ khi là người quan trọng với nàng.Đồ ăn,Thiên Nhi nàng đã khó có thể cho người khác ăn cùng thì những đồ của bà thì chắc chẳng ai dám động vào,vì một khi động vào mà không có sự cho phép của nàng thì cứ xác định là sẽ bị nàng ấy...xé xác.Nên cậu bạn của Thiên Nhi cũng hơi tò mò về Phấn Điệp,tại sao cô bạn của hắn lại coi trọng Phấn Điệp như vậy.Thiên Nhi cứ mút mát từng chút nước kem chảy ra mà thản nhiên giới thiện Phấn Điệp với cậu bạn của mình:
-Lạc Tuyết!!!....Giới thiệu với cậu đây là Lãnh Dạ Phấn Điệp,là bạn của tớ mới quen.....Phấn Điệp!!!.....Đây là bạn cùng lớp của tớ,đến đậy giúp tớ chép bài,hai người làm quen với nhau đi!!!
-Tớ là Lạc Tuyết rất mong được làm quen với cậu!!!!...Phấn Điệp!!
Cậu bạn của Thiên Nhi đưa tay ra rồi nói,Phấn Điệp theo lịch sự bắt tay gật đầu đáp lại đầy tự nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ:
-Tớ rất vui khi được làm quen với cậu!!....Lạc Tuyết!!
Nàng Thiên Nhi ngồn trên giường gặt gù khen kem ngon.nhíu mày nhìn Phấn Điệp mắt sáng lên như sao trên bầu trời đêm.Phấn Điệp Đang ăn kem,bắt gặp ánh mắt đó của nàng cũng chợt hiểu ra,khé thốt lên trong đầu:À!!....Thì ra là như vậy!!.....Cô bạn này cũng kì quái đây,không phải dạng vừa đâu!!!!...Điệp Điệp nghĩ vậy trong lòng, nhưng vẫn tỉnh bơ ăn kem và sứa chua, không để Thiên Nhi phát hiện.Nhưng Thiên Nhi cũng đã nhìn ra Phấn Điệp đã biết ý đinh của mình rồi nên thôi,không làm nữa mà cũng tỉnh bơ,trong lòng ước nếu cô bạn đó chịu làm bạn mình thì hay biết mấy!!!..Cô bạn đó mới nhìn qua ánh mắt của mình mà hiểu được mình đang nghĩ gì lại cũng rất giống mình giỏi quan sát mọi thứ.Nghĩ đến đây Thiên Nhi vui cười,bạn thì nàng có rất nhiều nhưng người bạn hiểu nàng thì không có nên dù ngoài mặt nàng hay tươi cười nhưng bên trong nàng khá cô đơn và nàng đã quen với điều đó rồi.
Cậu bạn Lạc Tuyết có vẻ cảm nhận được sự nguy hiểm nếu còn ở đây lâu hơn nữa,nên viện cớ là phải về đi học thêm nên về trước giờ còn mỗi PhấnĐiệp và Thiên Nhi trong phòng bệnh của Thiên Nhi nàng.Phấn Điệp đến bên giường Thiên Nhi rồi ngồi xuống bên cạnh nàng,mỉm cười nói giọng như đứa trẻ lên 3 không biết gì:
-Không biết Hà Thiên Nhi tiểu thơ có dụng ý gì mà lại mời tôi ăn kem và sữa chua như vậy???.....Quả thật Lãnh Dạ Phấn Điệp tôi rất vinh hạnh
-Quả thật,thì từ trước đến nay ta chưa bao gi ờ mời người ta ăn,cũng chưa bao giờ chia đồ ăn của mình cho người khác trừ nhừng người quan trong nhất đối với ta.......
Nghe đến đây Phấn Điệp nhíu mày nghi hoặc nhìn Thiên Nhi nói,ngừng một chút Thiên Nhi nói tiếp,mặt rất thảng thiên:
-Ta mới người ăn kem cùng là vì ta muốn.......làm bạn với ngươi.
Thiên Nhi ăn ngay nói thật,rồi quay mặt đi chỗ khác.Phấn Điệp thấy thế mỉm cười,đúng là cô bé đơn thuần mà,nghĩ vậy Phấn Điệp liền nói mấy câu với Thiên Nhi mặt cực thản nhiên:
-Cậu là đồ nghốc hả??.....Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có xẻ cậu không thích tôi lý do gì cậu lại muốn kết bạn với tôi??......Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ nghĩ ngờ cậu định dở trò gì hại tôi mà không đồng ý kết bạn sao??.....Cậu sợ tôi nói với người khác về bí mật của cậu khi cậu nói trên tầng thượng bệnh viện hả??.....Nếu như vậy thì không cần đâu,vì tôi rất trầm tính,không thích nói nhiều mà chỉ thích hành động để chứng minh lời nói.Vì thế nên tôi cũng không nói chuyện bí mật của cậu ra đâu.Hơn nữa tôi cùng không phải người môi mỏng hay mọc da non chuyện bu lu bù lao với người khác nên cậu đùng lo việc đấy bị lộ
Nói xong Phấn Điệp đứng dậy định đi ra ngaoif thì Thiên Nhi nói với theo làm bước chân của Phấn Điệp sững lại
-Mình không phải kết bạn với cậu vì chuyện đó,mà mình muốn kết bạn với cậu vì cậu hiểu những gì mình nghĩ và cậu cũng giống mình để ý quan sát rất kĩ càng.Mình vốn rất tốt bùng và hay giúp người,nhưng mình là con nghốc khi luôn bị bạn trong lớp lợi dụng làm trò cười,trên đời này bạn thì có nhiều nhưng để có một người bạn tri kỉ tri âm thì rất khó kiếm.Mình nghĩ,cậu.....có thể làm tri kỉ tri âm với mình.Trên đời này người tốt thì hàng hiếm khó tìm nhưng người xấu thì đông vô kể luôn ném đá dấu tay,đổi trắng thay đen.Mình không thích chơi với loại người đó,cũng vì thế mình chỉ chia sẻ những đồ của mình cho những người xứng đáng.Mình nghĩ trực giác mách bảo mình là đúng khi đề nghị cậu kết bạn với mình,mình tin cậu không phải người xấu.
-Nhưng nếu tôi là người xấu thì sao??
Phấn Điệp quay ra đáp lời Thiên Nhi,Thiên Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nói:
-Nếu Phấn Điệp là người như vậy thì xem ra tôi tin tưởng lầm người vf mách bảo của tôi đã sai nhưng từ trước đến này mách bảo của tôi không bao giờ sai nếu tôi tin chắc chắn rằng Phấn Điệp không phải người xấu và nhất định sẽ trở thành người bạn tốt của tôi
Phấn Điệp mỉm cười nhìn Thiên Nhi rồi nói với Thiên Nhi ánh mắt đầy vẻ kiêm quyết:
--Cậu có tin vào định mệnh và duyên phận không hả Thiên Nhi??....Nếu cậu tin vào định mệnh vào duyên số thì đâu với tôi một ván cờ vây đi!!.Nếu cậu thắng được tôi thì tôi sẽ trờ lời cậu hỏi của cậu.Còn nếu cậu thua thì coi mọi chuyện chưa xảy ra và chúng ta coi như chưa quen biết.
Thiên Nhi kinh ngạc nhìn Phấn Điệp,nhưng thấy Phấn Điệp rất nghiêm túc thì cũng mỉm cười hứng thú:
-Được!!! chúng ta đấu một ván,ai thua cũng không được nuốt lời
Phấn Điệp vài Thiên Nhi đấu cờ vậy với nhau,cả hai đầu ngang sức ngang tài.Phấn Điệp tấn công như vũ bão không cho đối thủ chống cữ,nàng tấn công dứt khoát như dao chém bùn,nhanh gọn khiến đối thủ khong kịp trở tay.Thiên Nhi cũng không phải dạng vừa, bình tĩnh chỗng đỡ,chặn toàn bộ đường lui lẫn tiếp viện,nàng chống cự và đáp chả khôn ngoan như con ốc mượn hồn,phòng thủ tuyệt đối dù Phấn Điệp có tấn công thế nào thì lợi thế vẫn cân bằng giữa hai người.Đã hai giờ đồng hồng trôi qua mà cán đấu bất phân thắng bại,có lẽ cả hai người mới gặp nhau đã thân nhau,hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc nên mới không phân được thắng bại??..Trận đấu kết cục cũng phải kết,kết quả chung cuộc là hòa.Cả hai mỉm cười như biết trước sẽ như thế.Phấn Điệp quay ra đứng lên bước từng bước về phía cửa mà nói với Thiên Nhi:
-Tôi đồng ý làm bạn của cậu!!!.....Nhưng không phải bây giờ,nếu sau này tôi và cậu còn gặp lại nhau thì chúng ta sẽ là tri kỉ của nhau mãi mãi...Còn nếu không thì coi như mọi chuyện không xảy ra tôi và cậu như không ai tồi tại
Thiên Nhi cứ như thế ngồi trên giường nhìn bóng lưng Phấn Điệp rời khỏi, mà không nói năng gì.Mấy ngày sau,Phấn Điệp và Thiên Nhi rời khỏi bệnh viện,hai chiếc xe trở hai con người đi trên hai ngã rẽ khác nhau mà dường như hẹn nhau một ngày nào đó sẽ gặp lại,nhất định là như thế.Vì hai người con gái đó là bạn của nhau....Có lẽ vì đã hẹn nhau như vậy nên cả hai không chịu trễ hẹn mà gặp lại nhau không xa..
-Lạc Tuyết!!!....Giới thiệu với cậu đây là Lãnh Dạ Phấn Điệp,là bạn của tớ mới quen.....Phấn Điệp!!!.....Đây là bạn cùng lớp của tớ,đến đậy giúp tớ chép bài,hai người làm quen với nhau đi!!!
-Tớ là Lạc Tuyết rất mong được làm quen với cậu!!!!...Phấn Điệp!!
Cậu bạn của Thiên Nhi đưa tay ra rồi nói,Phấn Điệp theo lịch sự bắt tay gật đầu đáp lại đầy tự nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ:
-Tớ rất vui khi được làm quen với cậu!!....Lạc Tuyết!!
Nàng Thiên Nhi ngồn trên giường gặt gù khen kem ngon.nhíu mày nhìn Phấn Điệp mắt sáng lên như sao trên bầu trời đêm.Phấn Điệp Đang ăn kem,bắt gặp ánh mắt đó của nàng cũng chợt hiểu ra,khé thốt lên trong đầu:À!!....Thì ra là như vậy!!.....Cô bạn này cũng kì quái đây,không phải dạng vừa đâu!!!!...Điệp Điệp nghĩ vậy trong lòng, nhưng vẫn tỉnh bơ ăn kem và sứa chua, không để Thiên Nhi phát hiện.Nhưng Thiên Nhi cũng đã nhìn ra Phấn Điệp đã biết ý đinh của mình rồi nên thôi,không làm nữa mà cũng tỉnh bơ,trong lòng ước nếu cô bạn đó chịu làm bạn mình thì hay biết mấy!!!..Cô bạn đó mới nhìn qua ánh mắt của mình mà hiểu được mình đang nghĩ gì lại cũng rất giống mình giỏi quan sát mọi thứ.Nghĩ đến đây Thiên Nhi vui cười,bạn thì nàng có rất nhiều nhưng người bạn hiểu nàng thì không có nên dù ngoài mặt nàng hay tươi cười nhưng bên trong nàng khá cô đơn và nàng đã quen với điều đó rồi.
Cậu bạn Lạc Tuyết có vẻ cảm nhận được sự nguy hiểm nếu còn ở đây lâu hơn nữa,nên viện cớ là phải về đi học thêm nên về trước giờ còn mỗi PhấnĐiệp và Thiên Nhi trong phòng bệnh của Thiên Nhi nàng.Phấn Điệp đến bên giường Thiên Nhi rồi ngồi xuống bên cạnh nàng,mỉm cười nói giọng như đứa trẻ lên 3 không biết gì:
-Không biết Hà Thiên Nhi tiểu thơ có dụng ý gì mà lại mời tôi ăn kem và sữa chua như vậy???.....Quả thật Lãnh Dạ Phấn Điệp tôi rất vinh hạnh
-Quả thật,thì từ trước đến nay ta chưa bao gi ờ mời người ta ăn,cũng chưa bao giờ chia đồ ăn của mình cho người khác trừ nhừng người quan trong nhất đối với ta.......
Nghe đến đây Phấn Điệp nhíu mày nghi hoặc nhìn Thiên Nhi nói,ngừng một chút Thiên Nhi nói tiếp,mặt rất thảng thiên:
-Ta mới người ăn kem cùng là vì ta muốn.......làm bạn với ngươi.
Thiên Nhi ăn ngay nói thật,rồi quay mặt đi chỗ khác.Phấn Điệp thấy thế mỉm cười,đúng là cô bé đơn thuần mà,nghĩ vậy Phấn Điệp liền nói mấy câu với Thiên Nhi mặt cực thản nhiên:
-Cậu là đồ nghốc hả??.....Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có xẻ cậu không thích tôi lý do gì cậu lại muốn kết bạn với tôi??......Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ nghĩ ngờ cậu định dở trò gì hại tôi mà không đồng ý kết bạn sao??.....Cậu sợ tôi nói với người khác về bí mật của cậu khi cậu nói trên tầng thượng bệnh viện hả??.....Nếu như vậy thì không cần đâu,vì tôi rất trầm tính,không thích nói nhiều mà chỉ thích hành động để chứng minh lời nói.Vì thế nên tôi cũng không nói chuyện bí mật của cậu ra đâu.Hơn nữa tôi cùng không phải người môi mỏng hay mọc da non chuyện bu lu bù lao với người khác nên cậu đùng lo việc đấy bị lộ
Nói xong Phấn Điệp đứng dậy định đi ra ngaoif thì Thiên Nhi nói với theo làm bước chân của Phấn Điệp sững lại
-Mình không phải kết bạn với cậu vì chuyện đó,mà mình muốn kết bạn với cậu vì cậu hiểu những gì mình nghĩ và cậu cũng giống mình để ý quan sát rất kĩ càng.Mình vốn rất tốt bùng và hay giúp người,nhưng mình là con nghốc khi luôn bị bạn trong lớp lợi dụng làm trò cười,trên đời này bạn thì có nhiều nhưng để có một người bạn tri kỉ tri âm thì rất khó kiếm.Mình nghĩ,cậu.....có thể làm tri kỉ tri âm với mình.Trên đời này người tốt thì hàng hiếm khó tìm nhưng người xấu thì đông vô kể luôn ném đá dấu tay,đổi trắng thay đen.Mình không thích chơi với loại người đó,cũng vì thế mình chỉ chia sẻ những đồ của mình cho những người xứng đáng.Mình nghĩ trực giác mách bảo mình là đúng khi đề nghị cậu kết bạn với mình,mình tin cậu không phải người xấu.
-Nhưng nếu tôi là người xấu thì sao??
Phấn Điệp quay ra đáp lời Thiên Nhi,Thiên Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nói:
-Nếu Phấn Điệp là người như vậy thì xem ra tôi tin tưởng lầm người vf mách bảo của tôi đã sai nhưng từ trước đến này mách bảo của tôi không bao giờ sai nếu tôi tin chắc chắn rằng Phấn Điệp không phải người xấu và nhất định sẽ trở thành người bạn tốt của tôi
Phấn Điệp mỉm cười nhìn Thiên Nhi rồi nói với Thiên Nhi ánh mắt đầy vẻ kiêm quyết:
--Cậu có tin vào định mệnh và duyên phận không hả Thiên Nhi??....Nếu cậu tin vào định mệnh vào duyên số thì đâu với tôi một ván cờ vây đi!!.Nếu cậu thắng được tôi thì tôi sẽ trờ lời cậu hỏi của cậu.Còn nếu cậu thua thì coi mọi chuyện chưa xảy ra và chúng ta coi như chưa quen biết.
Thiên Nhi kinh ngạc nhìn Phấn Điệp,nhưng thấy Phấn Điệp rất nghiêm túc thì cũng mỉm cười hứng thú:
-Được!!! chúng ta đấu một ván,ai thua cũng không được nuốt lời
Phấn Điệp vài Thiên Nhi đấu cờ vậy với nhau,cả hai đầu ngang sức ngang tài.Phấn Điệp tấn công như vũ bão không cho đối thủ chống cữ,nàng tấn công dứt khoát như dao chém bùn,nhanh gọn khiến đối thủ khong kịp trở tay.Thiên Nhi cũng không phải dạng vừa, bình tĩnh chỗng đỡ,chặn toàn bộ đường lui lẫn tiếp viện,nàng chống cự và đáp chả khôn ngoan như con ốc mượn hồn,phòng thủ tuyệt đối dù Phấn Điệp có tấn công thế nào thì lợi thế vẫn cân bằng giữa hai người.Đã hai giờ đồng hồng trôi qua mà cán đấu bất phân thắng bại,có lẽ cả hai người mới gặp nhau đã thân nhau,hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc nên mới không phân được thắng bại??..Trận đấu kết cục cũng phải kết,kết quả chung cuộc là hòa.Cả hai mỉm cười như biết trước sẽ như thế.Phấn Điệp quay ra đứng lên bước từng bước về phía cửa mà nói với Thiên Nhi:
-Tôi đồng ý làm bạn của cậu!!!.....Nhưng không phải bây giờ,nếu sau này tôi và cậu còn gặp lại nhau thì chúng ta sẽ là tri kỉ của nhau mãi mãi...Còn nếu không thì coi như mọi chuyện không xảy ra tôi và cậu như không ai tồi tại
Thiên Nhi cứ như thế ngồi trên giường nhìn bóng lưng Phấn Điệp rời khỏi, mà không nói năng gì.Mấy ngày sau,Phấn Điệp và Thiên Nhi rời khỏi bệnh viện,hai chiếc xe trở hai con người đi trên hai ngã rẽ khác nhau mà dường như hẹn nhau một ngày nào đó sẽ gặp lại,nhất định là như thế.Vì hai người con gái đó là bạn của nhau....Có lẽ vì đã hẹn nhau như vậy nên cả hai không chịu trễ hẹn mà gặp lại nhau không xa..
/71
|