Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
Chương 64: Chữa thương - rắc rối (phần 1)
/71
|
Thiên Diệp và Thiên Nhi - Hai người gắt gao ôm lấy nhau, rơi thẳng xuống phía dưới, không biết qua bao lâu, đột nhiên bùm một tiếng vang rất lớn, rồi cả hai người rơi vào một đầm nước lạnh như băng, bời vì xưng lực vất lớn nên cả hai bị chìm thật sâu xuống dưới, qua một lúc lâu, lại được sức nâng rất lớn mà nổi lên, toàn bộ quá trính mất một khoảng thời gian khá dài, cả hai người đều bị chấm động nên nhất thời mất đi tri giác, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương. Chờ lúc hai người nổi lên mặt nước, Thiên Diệp mới khôi phục tri giác, mới kịp phản ứng. Nhưng Thiên Nhi vồn không biết bơi, lức này uống không ít nước, hơn nữa trước khi rơi xuống vực đã bị nội thương do bị trúng một đón ma pháp của thiếu nữ mao danh kia, nhất thời bị hôn mê.
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, liến hô vài tiếng nhưng nàng không có phản ứng, trong lòng Thiên Diệp khẩn trương không thôi, ôm chặp Thiên Nhi nhanh chóng bơi lên bờ. Thiên Diệp đặt Thiên Nhi nằm trên đất xong thì đặp tay lên bụng Thiên Nhi vận ma pháp. Qua một lúc lâu, Thiên Nhi mới phun ra một hụm nước lớn, chậm rãi mở mắt.
-Chúng ta đây là ở đâu???.....Chúng ta xuống tới điện Diêm Vương rồi sao??..
Thiên Nhi suy yếu hỏi khiến Thiên Diệp dở khóc dở cười.
Thiên Nhi sống ở thế giới trước cùng với gia đình vôn không theo đạo nào nhưng lại nghe nói nhiều đến thế giới bên kia khi chết nên bây giờ nàng miên man không biết mình đang ở thiên đàng, hay địa ngục, hay điện diêm vương, hay âm ti nữa,...Nói đúng hơn là bây giờ nàng đang hỏi câu ngớ ngẩn, nhưng cũng đúng thôi người trải qua cái chết cần kề phản ứng như vậy cũng không lạ.
-Không phải!!....Đây không phỉa điện Diêm Vương, chúng ta chưa có chết mà tiến vào một cái thủy đàm.
Thiên Diệp nín cười giải thích cho Thiên Nhi hiểu, Thiên Diệp hắn bây giờ cũng bị thương, lúc này hao phí không ít sức lực vận ma pháp cứu Thiên Nhi, thanh âm có chút yếu ớt
-Thật vậy??..
Thiên Nhi không thể tin được. Thiên Nhi chỉ nhớ rõ là bản thân bị rơi vào một không gian cực kì lạnh, bị lực đạo thật lớn bao lấy thên thể, rồi nàng mất đi chi giác.
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi ngơ ngác hỏi như vậy không khỏi bật cười, thật khó mà thấy người thông minh như Thiên Nhi lại có lúc ngốc nghếch như vậy, nhưng mà bây giờ nàng thật đáng yêu.
-Thật sự!!...Thật sự hai chúng ta còn sống, chúng ta chưa có chết.
Thiên Diệp cố nhịn cười nói với Thiên Nhi.
-Vậy thì tốt quá!!..Chúng ta đều còn sống, em tưởng chúng ta đã chết rồi chứ!!
Thiên Nhi nhất thời kích động, nghĩ muốn ngồi dậy ôm lấy Thiên Diệp, nhựng lại cảm thấy toàn thân đau đớn, biểu tình có điểm méo mó. Khiến cho Thiên Diệp luống cuống, vội nói.
-Thiên Nhi!!...Em đừng có động, em bị thương không nhẹ, chỉ sợ ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, cần phải nhanh chóng chữa trị.
Thiên Nhi quả thực thương thể rất nặng, cho nên vừa rồi Thiên Diệp không dám ấn vào bụng của nàng đem nước bức ra, chỉ dám dùng ma pháp sơ cứu.
Lúc này Thiên Nhi mới để ý thấy Thiên Diệp tình trạng cùng không hơn mình là bao, nàng cất giọng yếu ớt.
-Nhưng mà anh cũng bị thương, sắc mặt của anh rất kém!!
-Anh còn ổn!!... Vết thương không nặng, nhưng một đạo ma pháp kia của Phấn Điệp là trực tiếp đánh lên người em, mà dưới này nước xung lực rất lớn như vậy, anh thực lo cho em....
Thiên Diệp còn chưa dứt lời thì Thiên Nhi cười hì hì nói
-Chúng ta rơi từ trên vách núi cao như vậy xuống mà chưa chết được, có thể nói chúng ta phúc lớn mạng lớn. Em nghĩ, hiện tại thần chết cũng không chấp nhận chúng ta.
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi nói chuyện vui vẻ cao hứng như vậy cũng hùa theo nói đùa cho Thiên Nhi quên đi đau đớn.
-Đúng!!...Đúng!!......Hà đại tiểu thư, Thần chết thấy cô tuổi trẻ mỹ mạo, đều không đành lòng lấy mạng của cô, nên cô hãy vui vẻ sống tiếp đi.... Việc khẩn cấp trước mắt, là phải tìm chỗ chữa thương.
Thiên Diệp nhìn nhìn ở phụ cận, phát hiện thấy một cái hang rất sâu, lại có sương trắng rất dày. Nghĩ đến đây Thiên Diệp kinh hỉ, tạm thời hắn và Thiên Nhi đang bị thương, mà không biết bọn chúng có xuống đây xem hắn và Thiên Nhi đã chết không nên tốt nhất đi vào đó trú tạm. Điệu này, có thể hơi bất công với tên bạn thân của hắn chút xíu nhưng Thiên Nhi là quan trong nhất, hắn không thể mất Thiên Nhi được. Nên Diên Minh Quân, tha lỗi cho tao lần này nhé, tao biết mày đa mưu túc trí mày sẽ thoát khỏi vòng vây thôi hơn nữa Phấn Điệp tuy hận Minh Quân nhưng suy trong cùng vẫn là vì yêu sinh hận nên chắc sẽ không làm hại hắn đâu.
Thiên DIệp hương mặt về phía Thiên Nhi nói, giọng tuy yếu nhưng đầy yêu thương.
-Thiên Nhi!!....Em tạm thời ở chỗ này, anh đi xem có chỗ nào nghỉ tạm hay không, rất nhanh sẽ trở lại..
Thiên Nhi nghe Thiên Diệp nói vậy cũng gật đầu, biểu tình cùng không ổn, bụng của nàng đau quá. Đây là lần thứ ba nàng nếm trải cảm giác bị đau do ma pháp gây ra, tuy đã quen với cảm giác này nhưng vẫn là không chịu nổi, như bị ai đó đam nhiều nhát dao vào bụng vậy.
Thiên Diệp đi một lát liên quay lại, trở về bên Thiên Nhi.
-Ở kia có một cái hang sâu, lại có sương mờ dày. Để anh ôm em qua đó!!....
Thiên Nhi gật đầu đồng ý rồi vòng tay qua cổ Thiên Diệp, mặc cho hắn ôm nàng vào lòng đưa nàng đến hang. Nhưng nàng có chút thẹn thùng, gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhi nàng thoáng chốc ửng hồng.
Tuy Thiên Diệp không phỉa là người mẫn cảm, vì hằn từng là đại thiếu gia phong lưu từng trêu đua với nhiều cô gái nên không phải lần đầu hắn ôm phụ nữ. Nhưng không hiểu sao, khi cúi người xuống, ôm Thiên Nhi vào ngực, sau đó đứng lên đi tới cái hàng mà hắn cảm thấy ngại ngùng, lùng túng. Có lẽ, Thiên Nhi là người hắn yêu nên cảm giác mới khác biệt như vậy.
Thiên Nhi thấy Thiên Diệp dịu dàng quan tâm đến nàng như thế cũng thập phần hưởng thụ sự ôn nhu này của hắn. Tuy bản thân nàng bị đau nhưng mà như vậy cũng có cái tốt, được người nàng yêu ân cần chu đáo quan tâm như vậy nàng cũng thực hạnh phúc. Thiên Nhi cụi đầu rúc vào cổ Thiên Diệp làm nũng.
-Anh Diệp!!...Em đau quá!!....Rất đau!!..
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi như vậy thì trái tim hẵn cũng nhũn ra, bản thân hắn lại càng khẩn trương hơn, hắn bướng nhanh hơn về phía cái hang. Nhưng cũng không quên dịu dàng nhìn Thiên Nhi âu yếm nói nhỏ đầy yêu thương dỗ dành.
-Thiên Nhi!!...Em chịu khó một chút, anh liền rất nhanh vẫn ma pháp chữa cho em, sẽ không đau nữa.
Đây là một cái hang động tự nhiên sâu, khá khúc chiết, nhưng lại cục kì rộng rãi. Thiên Diệp buông Thiên Nhi xuống, đỡ nàng ngồi tựng vào thách bích xong, lại đi tìm củi khô, dùng ma pháp hệ lửa nhóm lên một đống lửa nhỏ.
-Thiên Nhi!!...Để anh giúp em cởi quần áo đem hong khô, nước trong đầm nước rất lạnh, nếu để em như vậy rất dễ bị cảm lạnh!..
Thiên Diệp ngữ khí đều đều nói, không để ý đến gương mặt nàng càng thêm đỏ ửng vì ngượng. Từ trước tới giờ Thiên Nhi chưa bao giờ thay y phục trước mặt người khác ạ, kể cả bố mẹ cũng chưa tứng hồ chi là để một người khác thay y phục cho, đã thế lại là con trai. Xấu hổ chết nàng, Nhưng không thể không thay, vì nàng bây giờ đang bị thương nếu mà bị cảm lạnh nữa thì cái mạng nhỏ này của nàng khó giữ rồi.
Thiên Nhi cắn môi nhìn Thiên Diệp, mắt long lanh làm nũng.
-Vậy anh cởi trước a....
Thiên Diệp bị những lời này của Thiên Nhi nhắc nhở, bản thân hắn cũng là một thân toàn là nước, hắn dứt khóa cắn răng một cái, quay lưng đi, bắt đầu khai giải đai lưng, những đai lưng vừa gỡ xuống đước một lát, động tác ngày càng chậm, bởi vì hắn cảm thấy Thiên Nhi đang chăm chú nhìn hắn.
Đây cũng không phỉa lần đâu hắn cởi quần áo trước mặt người khác nhưng không hiếu sao hắn lại lúng túng trước mặt Thiên Nhi như vậy. Hắn cảm thấy mặt hắn sắp cháy rồi.
Thiên Nhi cũng biết nhìn như vậy sẽ khiến tên háo sắc lăng nhăng kia xấu hồ vì đây là lần đầu hắn làm như vậy trước mặt nàng ạ. Thiên Nhi biết, từ trước đến này, tình cảm hắn dành cho nàng là thật lòng, sau khi hắn nói lời yêu nàng thì hắn luôn giữ mình, trước mặt nàng luôn đứng đắn không có chút lăng nhằng nào của thiếu gia phong lưu. Lần này là bất đắc dĩ ạ, bất đắc dĩ hắn phá lệ ạ. Trong lòng Thiên Nhi nổi lên ý định trêu đùa, không chịu nhìn đi nơi khác, mà chăm chú thưởng thức quang cảnh trước mắt.
Thiên Diệp vụng về cởi y phục của mình phơi lên cành cây gần đống lửa để hong khô, trên người hằn không mặc gì chỉ ngoại trừ chiến quần nhỏ mầu xanh của hắn. Thân hình rắn chắc, với body chuẩn sáu múi trăng trẻo của hắn khiến Thiên Nhi nhìn ngây người. Thiên Diệp quay ra thấy Thiên Nhi nhìn mình như vậy cũng hơi đỏ mặt, hắn nhìn thấy ý cười của Thiên Nhi, hắn biết bản thân bị hỉ lộng rồi, nhưng vẫn điềm tĩnh mìm cười nhìn đối phương đến gần “ trả miếng“. Hắn đương nhiên phơi xong quần áo thì cũng lấy trong chiếc nhẫn không gian ra một bộ y phúc khác mặc vào.
-Thiên Nhi!!.....Để anh giúp em cởi quần áo, rồi còn trị thương nữa...!!
Giờ đến phiên Thiên Nhi thẹn thùng, nhưng nàng biết không thể không cởi, chỉ gật đầu để Thiên Diệp giúp mình thoát y. Dủ sao là cả hai sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy thôi thì cứ để chuyện gì tới thì nó tới đi.
Thiên Diệp cúi đầu chăm chú cởi vạt áo, từng cái từng cái cẩn thận cởi, chỉ chừa lại mỗi nội y. Hắn lăng nhăng như vậy nên đã rất nhiều lần làm việc này với người con gái khác, nói đúng hơn là việc này là một chuyện đơn giản, nhưng hắn phát hiện hắn trở nên vụng về mất hơn nửa ngày mới chuẩn bị tốt. Sau khi giúp Thiên Nhi thay y phục ướt thì Thiên Diệp giúp nàng mặc lại y phục khác vào người. Sau khi làm xong thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn phải dùng sự kiềm chế phi thường để khắc chế lửa dục trong hắn khi nhìn thấy thân thể trắng trẻo mềm mại kia.
Hắn là đàn ông nhưng cũng không phải loại thừa nước đực thả câu, lợi dụng cơ hội. Dù sao Thiên Nhi là của hắn không chạy đi đâu được, với lại nàng đang bị thương như vậy làm sao hắn lỡ chứ??...
Thiên Nhi thì xấu hổ và ngại muốn chết, hận người trước mặt, chỉ muốn đánh hắn, cắn hắn, cáo cấu hắn, cho bỏ ghét. Thiên Nhi khó khắn lấy lọ thuốc trong nhẫn không gian ra, đứa cho Thiên Diệp.
-Nè!!...
-Uh!!...Để anh chữa trị thương thể của em...
Thiên Diệp chậm chạm nhận lấy lọ thuốc rồi đổ ra tay, nhẹ nhàng xoa thuốc lên bụng của Thiên Nhi, Thiên Nhi thì im lặng để yên cho Thiên Diệp trị thương. Thiên Diệp cảm thấy bàn tây mình thực sự nhạy cảm, da thịt của Thiên Nhi mềm mại khiến tay hằn xóe thuốc lại muốn vuốt vè xoa xoa lâu một chút. Thiên Diệp thấy Thiên Nhi cũng không để ý đến hắn mà là đang suy nghĩ điều gì đó rất suy tư.
Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi như thế cũng hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, mọi chuyện xảy ra rất nhanh và phũ phàng. Người bạn thận nhất của nàng lại muốn giết hại nàng nên hắn đương nhiên hiểu cảm giác này của Thiên Nhi, hắn muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào cả. Hắn thực sự rất ngu trong cái khoản an ủi người khác, nên đành vẫn ma pháp vào tay trị thương cho Thiên Nhi sau khi xoa thuốc, chứ không chiếm tiện nghi của nàng nữa.
Cái gì cũng có mức độ của nó, hôm nay tuy hơi xui xẻo một chút những mà được nhìn thấy và động chạm da thịt của Thiên Nhi như vậy cũng đủ rồi, sau khi Thiên Nhi khỏi vết thương chiếm hết tiện nghỉ của nàng cũng đâu có muộn. Nhưng nhất định hắn phải ăn hết nàng mới được, hắn thật sự rất hào hừng khi nghĩ đến hai người làm chuyện đó............
Dạo này bận học để kiểm tra lấy điểm dồn dập nên free time rất ít, nên ra chap chậm cơ mà chap sau có nên để cho hai anh chị Thiên Nhi - Thiên Diệp yêu thương nhau chút chút không nhỉ??
Cơ mà cháp sau sẽ nhá hàng nhân vật mới, và nhân vật này sẽ mở ra chuyện tình bách hợp đầu tiên của chuyện, mọi người đón xem nha
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, liến hô vài tiếng nhưng nàng không có phản ứng, trong lòng Thiên Diệp khẩn trương không thôi, ôm chặp Thiên Nhi nhanh chóng bơi lên bờ. Thiên Diệp đặt Thiên Nhi nằm trên đất xong thì đặp tay lên bụng Thiên Nhi vận ma pháp. Qua một lúc lâu, Thiên Nhi mới phun ra một hụm nước lớn, chậm rãi mở mắt.
-Chúng ta đây là ở đâu???.....Chúng ta xuống tới điện Diêm Vương rồi sao??..
Thiên Nhi suy yếu hỏi khiến Thiên Diệp dở khóc dở cười.
Thiên Nhi sống ở thế giới trước cùng với gia đình vôn không theo đạo nào nhưng lại nghe nói nhiều đến thế giới bên kia khi chết nên bây giờ nàng miên man không biết mình đang ở thiên đàng, hay địa ngục, hay điện diêm vương, hay âm ti nữa,...Nói đúng hơn là bây giờ nàng đang hỏi câu ngớ ngẩn, nhưng cũng đúng thôi người trải qua cái chết cần kề phản ứng như vậy cũng không lạ.
-Không phải!!....Đây không phỉa điện Diêm Vương, chúng ta chưa có chết mà tiến vào một cái thủy đàm.
Thiên Diệp nín cười giải thích cho Thiên Nhi hiểu, Thiên Diệp hắn bây giờ cũng bị thương, lúc này hao phí không ít sức lực vận ma pháp cứu Thiên Nhi, thanh âm có chút yếu ớt
-Thật vậy??..
Thiên Nhi không thể tin được. Thiên Nhi chỉ nhớ rõ là bản thân bị rơi vào một không gian cực kì lạnh, bị lực đạo thật lớn bao lấy thên thể, rồi nàng mất đi chi giác.
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi ngơ ngác hỏi như vậy không khỏi bật cười, thật khó mà thấy người thông minh như Thiên Nhi lại có lúc ngốc nghếch như vậy, nhưng mà bây giờ nàng thật đáng yêu.
-Thật sự!!...Thật sự hai chúng ta còn sống, chúng ta chưa có chết.
Thiên Diệp cố nhịn cười nói với Thiên Nhi.
-Vậy thì tốt quá!!..Chúng ta đều còn sống, em tưởng chúng ta đã chết rồi chứ!!
Thiên Nhi nhất thời kích động, nghĩ muốn ngồi dậy ôm lấy Thiên Diệp, nhựng lại cảm thấy toàn thân đau đớn, biểu tình có điểm méo mó. Khiến cho Thiên Diệp luống cuống, vội nói.
-Thiên Nhi!!...Em đừng có động, em bị thương không nhẹ, chỉ sợ ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, cần phải nhanh chóng chữa trị.
Thiên Nhi quả thực thương thể rất nặng, cho nên vừa rồi Thiên Diệp không dám ấn vào bụng của nàng đem nước bức ra, chỉ dám dùng ma pháp sơ cứu.
Lúc này Thiên Nhi mới để ý thấy Thiên Diệp tình trạng cùng không hơn mình là bao, nàng cất giọng yếu ớt.
-Nhưng mà anh cũng bị thương, sắc mặt của anh rất kém!!
-Anh còn ổn!!... Vết thương không nặng, nhưng một đạo ma pháp kia của Phấn Điệp là trực tiếp đánh lên người em, mà dưới này nước xung lực rất lớn như vậy, anh thực lo cho em....
Thiên Diệp còn chưa dứt lời thì Thiên Nhi cười hì hì nói
-Chúng ta rơi từ trên vách núi cao như vậy xuống mà chưa chết được, có thể nói chúng ta phúc lớn mạng lớn. Em nghĩ, hiện tại thần chết cũng không chấp nhận chúng ta.
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi nói chuyện vui vẻ cao hứng như vậy cũng hùa theo nói đùa cho Thiên Nhi quên đi đau đớn.
-Đúng!!...Đúng!!......Hà đại tiểu thư, Thần chết thấy cô tuổi trẻ mỹ mạo, đều không đành lòng lấy mạng của cô, nên cô hãy vui vẻ sống tiếp đi.... Việc khẩn cấp trước mắt, là phải tìm chỗ chữa thương.
Thiên Diệp nhìn nhìn ở phụ cận, phát hiện thấy một cái hang rất sâu, lại có sương trắng rất dày. Nghĩ đến đây Thiên Diệp kinh hỉ, tạm thời hắn và Thiên Nhi đang bị thương, mà không biết bọn chúng có xuống đây xem hắn và Thiên Nhi đã chết không nên tốt nhất đi vào đó trú tạm. Điệu này, có thể hơi bất công với tên bạn thân của hắn chút xíu nhưng Thiên Nhi là quan trong nhất, hắn không thể mất Thiên Nhi được. Nên Diên Minh Quân, tha lỗi cho tao lần này nhé, tao biết mày đa mưu túc trí mày sẽ thoát khỏi vòng vây thôi hơn nữa Phấn Điệp tuy hận Minh Quân nhưng suy trong cùng vẫn là vì yêu sinh hận nên chắc sẽ không làm hại hắn đâu.
Thiên DIệp hương mặt về phía Thiên Nhi nói, giọng tuy yếu nhưng đầy yêu thương.
-Thiên Nhi!!....Em tạm thời ở chỗ này, anh đi xem có chỗ nào nghỉ tạm hay không, rất nhanh sẽ trở lại..
Thiên Nhi nghe Thiên Diệp nói vậy cũng gật đầu, biểu tình cùng không ổn, bụng của nàng đau quá. Đây là lần thứ ba nàng nếm trải cảm giác bị đau do ma pháp gây ra, tuy đã quen với cảm giác này nhưng vẫn là không chịu nổi, như bị ai đó đam nhiều nhát dao vào bụng vậy.
Thiên Diệp đi một lát liên quay lại, trở về bên Thiên Nhi.
-Ở kia có một cái hang sâu, lại có sương mờ dày. Để anh ôm em qua đó!!....
Thiên Nhi gật đầu đồng ý rồi vòng tay qua cổ Thiên Diệp, mặc cho hắn ôm nàng vào lòng đưa nàng đến hang. Nhưng nàng có chút thẹn thùng, gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhi nàng thoáng chốc ửng hồng.
Tuy Thiên Diệp không phỉa là người mẫn cảm, vì hằn từng là đại thiếu gia phong lưu từng trêu đua với nhiều cô gái nên không phải lần đầu hắn ôm phụ nữ. Nhưng không hiểu sao, khi cúi người xuống, ôm Thiên Nhi vào ngực, sau đó đứng lên đi tới cái hàng mà hắn cảm thấy ngại ngùng, lùng túng. Có lẽ, Thiên Nhi là người hắn yêu nên cảm giác mới khác biệt như vậy.
Thiên Nhi thấy Thiên Diệp dịu dàng quan tâm đến nàng như thế cũng thập phần hưởng thụ sự ôn nhu này của hắn. Tuy bản thân nàng bị đau nhưng mà như vậy cũng có cái tốt, được người nàng yêu ân cần chu đáo quan tâm như vậy nàng cũng thực hạnh phúc. Thiên Nhi cụi đầu rúc vào cổ Thiên Diệp làm nũng.
-Anh Diệp!!...Em đau quá!!....Rất đau!!..
Thiên Diệp thấy Thiên Nhi như vậy thì trái tim hẵn cũng nhũn ra, bản thân hắn lại càng khẩn trương hơn, hắn bướng nhanh hơn về phía cái hang. Nhưng cũng không quên dịu dàng nhìn Thiên Nhi âu yếm nói nhỏ đầy yêu thương dỗ dành.
-Thiên Nhi!!...Em chịu khó một chút, anh liền rất nhanh vẫn ma pháp chữa cho em, sẽ không đau nữa.
Đây là một cái hang động tự nhiên sâu, khá khúc chiết, nhưng lại cục kì rộng rãi. Thiên Diệp buông Thiên Nhi xuống, đỡ nàng ngồi tựng vào thách bích xong, lại đi tìm củi khô, dùng ma pháp hệ lửa nhóm lên một đống lửa nhỏ.
-Thiên Nhi!!...Để anh giúp em cởi quần áo đem hong khô, nước trong đầm nước rất lạnh, nếu để em như vậy rất dễ bị cảm lạnh!..
Thiên Diệp ngữ khí đều đều nói, không để ý đến gương mặt nàng càng thêm đỏ ửng vì ngượng. Từ trước tới giờ Thiên Nhi chưa bao giờ thay y phục trước mặt người khác ạ, kể cả bố mẹ cũng chưa tứng hồ chi là để một người khác thay y phục cho, đã thế lại là con trai. Xấu hổ chết nàng, Nhưng không thể không thay, vì nàng bây giờ đang bị thương nếu mà bị cảm lạnh nữa thì cái mạng nhỏ này của nàng khó giữ rồi.
Thiên Nhi cắn môi nhìn Thiên Diệp, mắt long lanh làm nũng.
-Vậy anh cởi trước a....
Thiên Diệp bị những lời này của Thiên Nhi nhắc nhở, bản thân hắn cũng là một thân toàn là nước, hắn dứt khóa cắn răng một cái, quay lưng đi, bắt đầu khai giải đai lưng, những đai lưng vừa gỡ xuống đước một lát, động tác ngày càng chậm, bởi vì hắn cảm thấy Thiên Nhi đang chăm chú nhìn hắn.
Đây cũng không phỉa lần đâu hắn cởi quần áo trước mặt người khác nhưng không hiếu sao hắn lại lúng túng trước mặt Thiên Nhi như vậy. Hắn cảm thấy mặt hắn sắp cháy rồi.
Thiên Nhi cũng biết nhìn như vậy sẽ khiến tên háo sắc lăng nhăng kia xấu hồ vì đây là lần đầu hắn làm như vậy trước mặt nàng ạ. Thiên Nhi biết, từ trước đến này, tình cảm hắn dành cho nàng là thật lòng, sau khi hắn nói lời yêu nàng thì hắn luôn giữ mình, trước mặt nàng luôn đứng đắn không có chút lăng nhằng nào của thiếu gia phong lưu. Lần này là bất đắc dĩ ạ, bất đắc dĩ hắn phá lệ ạ. Trong lòng Thiên Nhi nổi lên ý định trêu đùa, không chịu nhìn đi nơi khác, mà chăm chú thưởng thức quang cảnh trước mắt.
Thiên Diệp vụng về cởi y phục của mình phơi lên cành cây gần đống lửa để hong khô, trên người hằn không mặc gì chỉ ngoại trừ chiến quần nhỏ mầu xanh của hắn. Thân hình rắn chắc, với body chuẩn sáu múi trăng trẻo của hắn khiến Thiên Nhi nhìn ngây người. Thiên Diệp quay ra thấy Thiên Nhi nhìn mình như vậy cũng hơi đỏ mặt, hắn nhìn thấy ý cười của Thiên Nhi, hắn biết bản thân bị hỉ lộng rồi, nhưng vẫn điềm tĩnh mìm cười nhìn đối phương đến gần “ trả miếng“. Hắn đương nhiên phơi xong quần áo thì cũng lấy trong chiếc nhẫn không gian ra một bộ y phúc khác mặc vào.
-Thiên Nhi!!.....Để anh giúp em cởi quần áo, rồi còn trị thương nữa...!!
Giờ đến phiên Thiên Nhi thẹn thùng, nhưng nàng biết không thể không cởi, chỉ gật đầu để Thiên Diệp giúp mình thoát y. Dủ sao là cả hai sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy thôi thì cứ để chuyện gì tới thì nó tới đi.
Thiên Diệp cúi đầu chăm chú cởi vạt áo, từng cái từng cái cẩn thận cởi, chỉ chừa lại mỗi nội y. Hắn lăng nhăng như vậy nên đã rất nhiều lần làm việc này với người con gái khác, nói đúng hơn là việc này là một chuyện đơn giản, nhưng hắn phát hiện hắn trở nên vụng về mất hơn nửa ngày mới chuẩn bị tốt. Sau khi giúp Thiên Nhi thay y phục ướt thì Thiên Diệp giúp nàng mặc lại y phục khác vào người. Sau khi làm xong thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn phải dùng sự kiềm chế phi thường để khắc chế lửa dục trong hắn khi nhìn thấy thân thể trắng trẻo mềm mại kia.
Hắn là đàn ông nhưng cũng không phải loại thừa nước đực thả câu, lợi dụng cơ hội. Dù sao Thiên Nhi là của hắn không chạy đi đâu được, với lại nàng đang bị thương như vậy làm sao hắn lỡ chứ??...
Thiên Nhi thì xấu hổ và ngại muốn chết, hận người trước mặt, chỉ muốn đánh hắn, cắn hắn, cáo cấu hắn, cho bỏ ghét. Thiên Nhi khó khắn lấy lọ thuốc trong nhẫn không gian ra, đứa cho Thiên Diệp.
-Nè!!...
-Uh!!...Để anh chữa trị thương thể của em...
Thiên Diệp chậm chạm nhận lấy lọ thuốc rồi đổ ra tay, nhẹ nhàng xoa thuốc lên bụng của Thiên Nhi, Thiên Nhi thì im lặng để yên cho Thiên Diệp trị thương. Thiên Diệp cảm thấy bàn tây mình thực sự nhạy cảm, da thịt của Thiên Nhi mềm mại khiến tay hằn xóe thuốc lại muốn vuốt vè xoa xoa lâu một chút. Thiên Diệp thấy Thiên Nhi cũng không để ý đến hắn mà là đang suy nghĩ điều gì đó rất suy tư.
Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi như thế cũng hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, mọi chuyện xảy ra rất nhanh và phũ phàng. Người bạn thận nhất của nàng lại muốn giết hại nàng nên hắn đương nhiên hiểu cảm giác này của Thiên Nhi, hắn muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào cả. Hắn thực sự rất ngu trong cái khoản an ủi người khác, nên đành vẫn ma pháp vào tay trị thương cho Thiên Nhi sau khi xoa thuốc, chứ không chiếm tiện nghi của nàng nữa.
Cái gì cũng có mức độ của nó, hôm nay tuy hơi xui xẻo một chút những mà được nhìn thấy và động chạm da thịt của Thiên Nhi như vậy cũng đủ rồi, sau khi Thiên Nhi khỏi vết thương chiếm hết tiện nghỉ của nàng cũng đâu có muộn. Nhưng nhất định hắn phải ăn hết nàng mới được, hắn thật sự rất hào hừng khi nghĩ đến hai người làm chuyện đó............
Dạo này bận học để kiểm tra lấy điểm dồn dập nên free time rất ít, nên ra chap chậm cơ mà chap sau có nên để cho hai anh chị Thiên Nhi - Thiên Diệp yêu thương nhau chút chút không nhỉ??
Cơ mà cháp sau sẽ nhá hàng nhân vật mới, và nhân vật này sẽ mở ra chuyện tình bách hợp đầu tiên của chuyện, mọi người đón xem nha
/71
|