Từng lời khen nhan sắc trời ban mọi người dành cho Phần Kiều bỗng biến thành chứng cứ buộc tội, nào là quần áo may cắt thủ công kỳ công như thế nào, túi hàng hiệu xa xỉ gì… Từ đầu đến chân Phần Kiều đều bị soi mói, ngay cả vòng tay cũng lột sạch sẽ luôn.
Cư dân mạng đổi chiều rất nhanh, quả thực khiến người ta cạn lời. Giống như những phản ứng khoa trương trước kia là ảo giác, cả khu bình luận đều ngập tràn phán xét và trách cứ ác ý.
Lúc trước yêu mến bao nhiêu, bây giờ ghét bỏ bấy nhiêu.
Phần Kiều cay đắng, không lướt xuống xem, thẳng tay tắt trình duyệt web.
......
“Cố tổng, đã truy được địa chỉ IP nơi đăng bài đầu tiên, địa điểm là một quán cà phê Internet ở Tây Thành, vào lúc 7 giờ tối qua. Tôi đã sắp xếp người điều tra theo dõi, còn đây là danh sách các phương tiện truyền thông đưa tin về vụ việc này” – Trợ lý Lương Đặc đặt tập văn kiện lên bàn Cố Diễn.
“Cậu cầm đi” – Cố Diễn không ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm lạ thường, bình thản nói. “Gửi thư luật sư, tất cả”.
Trái tim Lương Đặc run rẩy không ngừng, khẽ khàng nhẹ nhàng nhận tập văn kiện lại. Anh ta bên cạnh Cố Diễn nhiều năm, làm sao không hiểu ý sếp lớn? Cố Diễn rất ít khi nổi giận, anh càng thản nhiên nghĩa là nội tâm đang chìm trong biển lửa.
Tận đáy lòng Lương Đặc mặc niệm cho mấy công ty truyền thông to gan vài phút. Trong lĩnh vực kinh doanh, đám người vô lương tâm nhận được không ít thư luật sư, nhưng ai khiến bọn chúng đưa tin thất thiệt của cô Phần Kiều chứ? Cô nhỏ chính là trái tim Cố tổng, ngài ấy còn hận không thể hái cả bầu trời sao xuống cho cô ấy nữa là.
Thư luật sư Cố Diễn gửi không phải ai cũng có tư cách nhận, nghĩ đến đoàn luật sư Cố thị mặt sắt răng đồng, không biết vì sao đột nhiên câu nói nổi đình đám lưu truyền trên internet lóe lên: “Trời lạnh rồi, cho XXX phá sản đi….”
“Đúng rồi, Cố tổng” – Lương Đặc lắc đầu, ném XXX, ABC sắp phá sản ra khỏi đầu, báo cáo tiếp chuyện thứ hai. “Tôi vừa trao đổi với đại diện truyền thông Sùng Văn, họ sẽ ra mặt làm sáng tỏ vụ việc, còn có….” – Trợ lý Lương Đặc do dự mở miệng. “Video trả lời câu hỏi kia đã bị cắt ghép mất phần cô Phần Kiều trả lời phía sau, hiện tại đang truy xuất video giám sát phòng học”.
Chắc ngay cả người quay khôang thể ngờ sự việc rầm rộ như vậy, bôi nhọ danh dự của Sùng Văn. Không đợi Cố Diễn ra tay, phía trường đã đích thân hạ lệnh, nếu không xảy ra ngày hôm nay thì thủ phạm vẫn lòi đuôi chuột.
Trợ lí Lương Đặc lui ra ngoài, văn phòng chìm vào tĩnh lặng. Văn kiện cần xử lý chất chồng/ chất đống trên bàn, bỗng dưng trái Cố Diễn bất an.
Anh biết rõ tầm kiểm soát của mình sẽ nhanh chóng chiếm quyền trở lại, Phần Kiều sẽ không bị tổn thương gì. Nhưng không biết lý do gì, dáng vẻ bất lực của cô xuất hiện xua tan sự lý trí, đôi mắt Phần Kiều ngân ngấn nước mắt thấp thoáng, trái tim anh bị một cảm xúc vô danh bất ngờ bóp chặt.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong đời anh, nhưng từ khi Phần Kiều bước vào thì dường như nó đồng hành với Phần Kiều.
Anh phải duy trì khoảng cách, anh biết, anh nên đoạn tuyệt tất cả hi vọng nơi cô. Cố Diễn càng giữ cô sẽ càng dựa dẫm, nhưng điện thoại ngay sát cạnh khiến anh không thể khống chế bản thân mình.
......
Khi Phần Kiều nhận được điện thoại, cô vừa kết thúc huấn luyện, rời khỏi khu huấn luyện. Giờ cao điểm người đến người đi ngăn trở cô không thể nghe rõ giọng anh. Phần Kiều khum tay che micro, tách xa đám đông, cô mở miệng, nước mắt lập tức rơi lã chã: “Cố Diễn…..”
“Kiều Kiều đừng khóc…..” – Cố Diễn cố gắng điều chỉnh giọng nói dịu dàng hơn, anh trấn an Phần Kiều. “Đừng khóc, tin anh, anh sẽ giải quyết mọi thứ ổn thỏa thôi”.
Giọng nói chắc nịch róc rách êm tai, mang theo hương vị mê hoặc dỗ dành trái tim không chịu nghe lời.
Trước đây ánh mắt chòng chọc vào lưng Phần Kiều, cô muốn trốn ở một nơi không người. Tuy nhiên ngay giây phút giọng nói Cố Diễn vang lên, một cảm giác an toàn nhen nhóm trong lòng cô, sưởi ấm trái tim cô dần bình ổn trở lại.
“Anh ơi….” – Phần Kiều gọi một tiếng.
Cô mềm giọng gọi, cõi lòng tan chảy thành nước.
“Anh đây”.
“Em muốn về nhà”.
“Ừ” – Cố Diễn nhẹ nhàng đáp lời.
Phần Kiều không phải người kiên cường mạnh mẽ, cô sợ hãi lời ong tiếng ve, sợ hãi ánh mắt người đời đối đãi với cô như một kẻ hèn hạ.
Cô thậm chí không hiểu vì sao mọi người chỉ dựa vào phỏng đoán định tội cô? Phần Kiều không hề muốn trở thành người nổi tiếng trên internet, bây giờ chính nơi đây lại chĩa mũi dùi về phía cô.
......
Phần Kiều quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc, gặp La Tâm Tâm chạy ào vào kí túc xá, chưa kịp thở đã quan sắt sắc mặt, dè dặt mở miệng: “Phần Kiều, cậu không sao chứ?”.
Phần Kiều cố nặn một nụ cười tỏ ra mình ổn: “Đừng lo, mình không sao”.
Tuy Phần Kiều nói thế nhưng La Tâm Tâm không tin, đang định nói tiếp thì Bàng Địch về phòng. Thấy Phần Kiều ở đây, cô đứng ngồi không yên, mở miệng nhưng không nói gì.
La Tâm Tâm nghĩ thầm, nhớ lại cái gì mà “bằng chứng từ bạn cùng phòng”, cô siết chặt tay. La Tâm Tâm không còn cả nể, khai hỏa: “Bàng Địch, mấy lời hạ uy tín Phần Kiều của cô bạn cùng phòng nào đó là cậu nói, phải không?”.
Tuy nghi vấn nhưng giọng điệu đã ngầm khẳng định.
Bàng Địch đứng trước cửa, vội vàng giải thích: “Nguyên văn mình không hề nói như vậy! Mình không biết sao cậu ta lại bẻ cong lời nói của mình thành kiểu đó, đem chúng lan truyền khắp nơi!”.
Nói đến đây, Bàng Địch xoay về phía Phần Kiều, thanh minh: “Kiều Kiều, cậu phải tin mình, tuy mấy ngày nay mình có giận cậu nhưng mình làm sao hắt bát nước bẩn vào cậu chứ?”.
“Cậu ta??” – La Tâm Tâm bắt được trọng điểm. “Cậu ta là ai?”
“Hôm mình lên tiết tự chọn, có một cô gái kia bắt chuyện với mình, một mực hỏi về Phần Kiều…..”.
“Cậu biết tên không?” – La Tâm Tâm thẳng thừng cắt ngang.
Bàng Địch cố nhớ, bỗng phát hiện hôm đó cô ta không hề xưng tên, đành miêu tả theo hồi tưởng: “Mặt trái xoan, mắt phượng, không cao lắm, hơi gầy…. Đúng rồi!”- Bàng Định đột nhiên òa lên. “Hôm đó cậu ta có đưa mình số điện thoại”.
Gọi điện thoại nhưng mãi không ai bắt máy, Bàng Địch sốt ruột, cố giải thích tiếp: “Kiều Kiều, cậu phải tin mình, mình không lừa cậu….”.
Tuy Bàng Địch hơi xấu tính một chút nhưng lòng dạ không vấy bẩn như thế, Phần Kiều trầm mặc, trong lòng cũng đã có phán đoán.
Nhưng cô gái kia là ai?.
Mối quan hệ xã giao của Phần Kiều rất hẹp, đếm tới đếm lui thì cũng chỉ bấy nhiêu đó, bất kể như thế nào thì manh mối về người xa lạ tiếp xúc Bàng Địch bằng không. Sau một hồi lục lọi trí nhớ, không đem lại kết quả gì, cô đành từ bỏ.
Đồ đạc đã thu dọn xong, Phần Kiều khoác túi lên vai.
“Kiều Kiều, cuối tuần cậu có quay lại trường không?” – Bàng Địch ngập ngừng Phần Kiều, giọng nói hơi lạc đi. “Mình sẽ lên mạng giải thích mọi thứ”.
Phần Kiều dừng lại một chút, không nói gì.
“Thành thật xin lỗi cậu” – Bàng Địch cúi đầu, tông giọng hạ thấp giọng nhưng Phần Kiều vẫn nghe thấy.
Nút thắt đáy lòng Phần Kiều nới lỏng một chút, ít ra cô không phải một người thảm hại đến thế. Nhiều nhặn gì Phần Kiều cũng hiểu chủ ý Bàng Địch không phải như thế.
Bản tính Phần Kiều luôn đề phòng với người ngoài, nhưng không phải ngay từ đầu cô đã vậy.
Thế giới luôn dùng sự khắc nghiệt không thể giải thích đối xử với cô.
Quá khứ chưa từng phai mờ, nào là lần đầu tiên nghe cô bạn cười cười nói nói bên cạnh lén lút hạ bệ cô trong nhà vệ sinh, và cũng không quên được ánh mắt căm hận của cô bạn cấp một tốt lành ngày nào. Cậu ấy vì một chiếc cúp mà chất vấn cô: Cái gì cậu cũng có, vì sao phải cướp hết tất cả?.
Phần Kiều dần dà ngụy trang cho bản thân một vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo, thật chất cô vô cùng mong chờ một người bạn tốt nguyện ý chơi với mình, dù chỉ một cũng được.
Nhưng khi đó không có bạn bè Phần Kiều vẫn ổn, chí ít gia đình hạnh phúc luôn bên cạnh động viên, bầu bạn —— chính lúc ba qua đời, Cao Lăng tái hôn, chẳng ai thèm quan tâm cô nữa.
Phần Kiều nhốt bản thân mình vào tận cùng, không hi vọng một tình yêu, không mong ai chú ý đến. Cô vô cùng nhạy cảm với trăm ngàn đôi mắt xa lạ, vô cùng yếu đuối, thậm chí cô nghĩ chính vì bản thân thất bại nên mới bị trừng phạt. Thòng lọng tự sát giật dây Phần Kiều, vẻn vẹn vài câu của Cố Nhân cô đã quyết lao mình vào xe.
Nếu sự việc hôm nay tấn công Phần Kiều trước kia, chắc chắn đã đánh gục được cô, khiến cô buông tay đầu hàng khỏi thế giới.
Đáng tiếc không thể, vì cô Cố Diễn đã đến.
Phần Kiều cảm thấy mình vững vàng hơn xưa, ít ra bây giờ cô có thể bình tĩnh đứng đây, không phát rồ phát dại như một bệnh nhân tâm thần.
Là Cố Diễn xoa dịu cô, giúp căn bệnh trầm cảm khởi sắc, dạy cô cách vượt qua rào cản cuộc đời đầy cạm bẫy.
Chỉ cần nghĩ đến lòng bàn tay Cố Diễn, lòng bàn tay cứng cáp mà tràn ngập sự bình yên ấm áp, cô bỗng cảm thấy thế giác độc ác cũng không đáng sợ mấy nữa.
“Không sao” – Phần Kiều nghe giọng mình trả lời Bàng Địch.
Không đến mức không thể tha thứ.
“Kiều Kiều….” – Đôi mắt Bàng Địch đỏ hoe.
Phần Kiều không nói thêm gì nữa, khoác túi ra khỏi phòng.
“Kiều Kiều, mình tiễn cậu” – La Tâm Tâm đuổi theo.
Cô hiểu rõ Phần Kiều mong manh như thế nào, một lòng lo sợ Phần Kiều một thâ một mình xảy ra chuyện.
Phần Kiều quay lại, mỉm cười: “Tâm Tâm, mình thật sự không sao đâu”.
La Tâm Tâm cẩn thận quan sát sắc mặt, nhẹ nhõm thở một hơi nhưng vẫn nhất quyết: “Mình đưa cậu đến cổng trường thôi”.
Xe Cố Diễn chờ bên ngoài cổng Đông, không xa kí túc xá mấy, Phần Kiều nghĩ một hồi, gật đầu. Cô nắm tay La Tâm Tâm, La Tâm Tâm cũng nắm chặt tay cô.
Bàn tay mũm mĩm mềm ấm, những chuyện trước đây cày xới trái tim cô tựa như đợi một giây này mà nguyện vọng nhiều năm nở rộ quả ngọt.
“Cảm ơn cậu, Tâm Tâm” – Cô khẽ mở miệng cảm ơn.
La Tâm Tâm nghĩ Phần Kiều nói vậy vì mình tiễn cô ra cổng, lắc đầu: “Đi chút xíu thôi, có gì đâu mà cảm ơn”.
Chỉ Phần Kiều hiểu ý mình là gì.
......
Thấy xe Cố Diễn đậu đằng xa xa, Phần Kiều lập tức dừng bước. La Tâm Tâm buông tay cô, đứng tại chỗ, mỉm cười trìu mến: “Cậu đi nhanh đi”.
Mặc dù Phần Kiều còn nhiều lời chưa nói, nhưng nghĩ đến Cố Diễn đang chờ, đành vội vàng chào tạm biệt rồi chạy về phía xe.
Phần Kiều vội vã chạy trốn, chui vào ghế trước.
Cách một tấm kính, La Tâm Tâm thấy Cố Diễn ngồi cạnh, anh kéo Phần Kiều vào lòng, bàn tay đặt trên mái tóc thẳng dài, vuốt ve.
Động tác kia dịu dàng mềm mỏng, kiên nhẫn cực hạn.
Không phải lần đầu tiên La Tâm Tâm chứng kiến cảnh hai người bên nhau, tất cả đều an yên đến lạ thường. Cô suy nghĩ một hồi lâu rồi quay vào trường.
Cư dân mạng đổi chiều rất nhanh, quả thực khiến người ta cạn lời. Giống như những phản ứng khoa trương trước kia là ảo giác, cả khu bình luận đều ngập tràn phán xét và trách cứ ác ý.
Lúc trước yêu mến bao nhiêu, bây giờ ghét bỏ bấy nhiêu.
Phần Kiều cay đắng, không lướt xuống xem, thẳng tay tắt trình duyệt web.
......
“Cố tổng, đã truy được địa chỉ IP nơi đăng bài đầu tiên, địa điểm là một quán cà phê Internet ở Tây Thành, vào lúc 7 giờ tối qua. Tôi đã sắp xếp người điều tra theo dõi, còn đây là danh sách các phương tiện truyền thông đưa tin về vụ việc này” – Trợ lý Lương Đặc đặt tập văn kiện lên bàn Cố Diễn.
“Cậu cầm đi” – Cố Diễn không ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm lạ thường, bình thản nói. “Gửi thư luật sư, tất cả”.
Trái tim Lương Đặc run rẩy không ngừng, khẽ khàng nhẹ nhàng nhận tập văn kiện lại. Anh ta bên cạnh Cố Diễn nhiều năm, làm sao không hiểu ý sếp lớn? Cố Diễn rất ít khi nổi giận, anh càng thản nhiên nghĩa là nội tâm đang chìm trong biển lửa.
Tận đáy lòng Lương Đặc mặc niệm cho mấy công ty truyền thông to gan vài phút. Trong lĩnh vực kinh doanh, đám người vô lương tâm nhận được không ít thư luật sư, nhưng ai khiến bọn chúng đưa tin thất thiệt của cô Phần Kiều chứ? Cô nhỏ chính là trái tim Cố tổng, ngài ấy còn hận không thể hái cả bầu trời sao xuống cho cô ấy nữa là.
Thư luật sư Cố Diễn gửi không phải ai cũng có tư cách nhận, nghĩ đến đoàn luật sư Cố thị mặt sắt răng đồng, không biết vì sao đột nhiên câu nói nổi đình đám lưu truyền trên internet lóe lên: “Trời lạnh rồi, cho XXX phá sản đi….”
“Đúng rồi, Cố tổng” – Lương Đặc lắc đầu, ném XXX, ABC sắp phá sản ra khỏi đầu, báo cáo tiếp chuyện thứ hai. “Tôi vừa trao đổi với đại diện truyền thông Sùng Văn, họ sẽ ra mặt làm sáng tỏ vụ việc, còn có….” – Trợ lý Lương Đặc do dự mở miệng. “Video trả lời câu hỏi kia đã bị cắt ghép mất phần cô Phần Kiều trả lời phía sau, hiện tại đang truy xuất video giám sát phòng học”.
Chắc ngay cả người quay khôang thể ngờ sự việc rầm rộ như vậy, bôi nhọ danh dự của Sùng Văn. Không đợi Cố Diễn ra tay, phía trường đã đích thân hạ lệnh, nếu không xảy ra ngày hôm nay thì thủ phạm vẫn lòi đuôi chuột.
Trợ lí Lương Đặc lui ra ngoài, văn phòng chìm vào tĩnh lặng. Văn kiện cần xử lý chất chồng/ chất đống trên bàn, bỗng dưng trái Cố Diễn bất an.
Anh biết rõ tầm kiểm soát của mình sẽ nhanh chóng chiếm quyền trở lại, Phần Kiều sẽ không bị tổn thương gì. Nhưng không biết lý do gì, dáng vẻ bất lực của cô xuất hiện xua tan sự lý trí, đôi mắt Phần Kiều ngân ngấn nước mắt thấp thoáng, trái tim anh bị một cảm xúc vô danh bất ngờ bóp chặt.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong đời anh, nhưng từ khi Phần Kiều bước vào thì dường như nó đồng hành với Phần Kiều.
Anh phải duy trì khoảng cách, anh biết, anh nên đoạn tuyệt tất cả hi vọng nơi cô. Cố Diễn càng giữ cô sẽ càng dựa dẫm, nhưng điện thoại ngay sát cạnh khiến anh không thể khống chế bản thân mình.
......
Khi Phần Kiều nhận được điện thoại, cô vừa kết thúc huấn luyện, rời khỏi khu huấn luyện. Giờ cao điểm người đến người đi ngăn trở cô không thể nghe rõ giọng anh. Phần Kiều khum tay che micro, tách xa đám đông, cô mở miệng, nước mắt lập tức rơi lã chã: “Cố Diễn…..”
“Kiều Kiều đừng khóc…..” – Cố Diễn cố gắng điều chỉnh giọng nói dịu dàng hơn, anh trấn an Phần Kiều. “Đừng khóc, tin anh, anh sẽ giải quyết mọi thứ ổn thỏa thôi”.
Giọng nói chắc nịch róc rách êm tai, mang theo hương vị mê hoặc dỗ dành trái tim không chịu nghe lời.
Trước đây ánh mắt chòng chọc vào lưng Phần Kiều, cô muốn trốn ở một nơi không người. Tuy nhiên ngay giây phút giọng nói Cố Diễn vang lên, một cảm giác an toàn nhen nhóm trong lòng cô, sưởi ấm trái tim cô dần bình ổn trở lại.
“Anh ơi….” – Phần Kiều gọi một tiếng.
Cô mềm giọng gọi, cõi lòng tan chảy thành nước.
“Anh đây”.
“Em muốn về nhà”.
“Ừ” – Cố Diễn nhẹ nhàng đáp lời.
Phần Kiều không phải người kiên cường mạnh mẽ, cô sợ hãi lời ong tiếng ve, sợ hãi ánh mắt người đời đối đãi với cô như một kẻ hèn hạ.
Cô thậm chí không hiểu vì sao mọi người chỉ dựa vào phỏng đoán định tội cô? Phần Kiều không hề muốn trở thành người nổi tiếng trên internet, bây giờ chính nơi đây lại chĩa mũi dùi về phía cô.
......
Phần Kiều quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc, gặp La Tâm Tâm chạy ào vào kí túc xá, chưa kịp thở đã quan sắt sắc mặt, dè dặt mở miệng: “Phần Kiều, cậu không sao chứ?”.
Phần Kiều cố nặn một nụ cười tỏ ra mình ổn: “Đừng lo, mình không sao”.
Tuy Phần Kiều nói thế nhưng La Tâm Tâm không tin, đang định nói tiếp thì Bàng Địch về phòng. Thấy Phần Kiều ở đây, cô đứng ngồi không yên, mở miệng nhưng không nói gì.
La Tâm Tâm nghĩ thầm, nhớ lại cái gì mà “bằng chứng từ bạn cùng phòng”, cô siết chặt tay. La Tâm Tâm không còn cả nể, khai hỏa: “Bàng Địch, mấy lời hạ uy tín Phần Kiều của cô bạn cùng phòng nào đó là cậu nói, phải không?”.
Tuy nghi vấn nhưng giọng điệu đã ngầm khẳng định.
Bàng Địch đứng trước cửa, vội vàng giải thích: “Nguyên văn mình không hề nói như vậy! Mình không biết sao cậu ta lại bẻ cong lời nói của mình thành kiểu đó, đem chúng lan truyền khắp nơi!”.
Nói đến đây, Bàng Địch xoay về phía Phần Kiều, thanh minh: “Kiều Kiều, cậu phải tin mình, tuy mấy ngày nay mình có giận cậu nhưng mình làm sao hắt bát nước bẩn vào cậu chứ?”.
“Cậu ta??” – La Tâm Tâm bắt được trọng điểm. “Cậu ta là ai?”
“Hôm mình lên tiết tự chọn, có một cô gái kia bắt chuyện với mình, một mực hỏi về Phần Kiều…..”.
“Cậu biết tên không?” – La Tâm Tâm thẳng thừng cắt ngang.
Bàng Địch cố nhớ, bỗng phát hiện hôm đó cô ta không hề xưng tên, đành miêu tả theo hồi tưởng: “Mặt trái xoan, mắt phượng, không cao lắm, hơi gầy…. Đúng rồi!”- Bàng Định đột nhiên òa lên. “Hôm đó cậu ta có đưa mình số điện thoại”.
Gọi điện thoại nhưng mãi không ai bắt máy, Bàng Địch sốt ruột, cố giải thích tiếp: “Kiều Kiều, cậu phải tin mình, mình không lừa cậu….”.
Tuy Bàng Địch hơi xấu tính một chút nhưng lòng dạ không vấy bẩn như thế, Phần Kiều trầm mặc, trong lòng cũng đã có phán đoán.
Nhưng cô gái kia là ai?.
Mối quan hệ xã giao của Phần Kiều rất hẹp, đếm tới đếm lui thì cũng chỉ bấy nhiêu đó, bất kể như thế nào thì manh mối về người xa lạ tiếp xúc Bàng Địch bằng không. Sau một hồi lục lọi trí nhớ, không đem lại kết quả gì, cô đành từ bỏ.
Đồ đạc đã thu dọn xong, Phần Kiều khoác túi lên vai.
“Kiều Kiều, cuối tuần cậu có quay lại trường không?” – Bàng Địch ngập ngừng Phần Kiều, giọng nói hơi lạc đi. “Mình sẽ lên mạng giải thích mọi thứ”.
Phần Kiều dừng lại một chút, không nói gì.
“Thành thật xin lỗi cậu” – Bàng Địch cúi đầu, tông giọng hạ thấp giọng nhưng Phần Kiều vẫn nghe thấy.
Nút thắt đáy lòng Phần Kiều nới lỏng một chút, ít ra cô không phải một người thảm hại đến thế. Nhiều nhặn gì Phần Kiều cũng hiểu chủ ý Bàng Địch không phải như thế.
Bản tính Phần Kiều luôn đề phòng với người ngoài, nhưng không phải ngay từ đầu cô đã vậy.
Thế giới luôn dùng sự khắc nghiệt không thể giải thích đối xử với cô.
Quá khứ chưa từng phai mờ, nào là lần đầu tiên nghe cô bạn cười cười nói nói bên cạnh lén lút hạ bệ cô trong nhà vệ sinh, và cũng không quên được ánh mắt căm hận của cô bạn cấp một tốt lành ngày nào. Cậu ấy vì một chiếc cúp mà chất vấn cô: Cái gì cậu cũng có, vì sao phải cướp hết tất cả?.
Phần Kiều dần dà ngụy trang cho bản thân một vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo, thật chất cô vô cùng mong chờ một người bạn tốt nguyện ý chơi với mình, dù chỉ một cũng được.
Nhưng khi đó không có bạn bè Phần Kiều vẫn ổn, chí ít gia đình hạnh phúc luôn bên cạnh động viên, bầu bạn —— chính lúc ba qua đời, Cao Lăng tái hôn, chẳng ai thèm quan tâm cô nữa.
Phần Kiều nhốt bản thân mình vào tận cùng, không hi vọng một tình yêu, không mong ai chú ý đến. Cô vô cùng nhạy cảm với trăm ngàn đôi mắt xa lạ, vô cùng yếu đuối, thậm chí cô nghĩ chính vì bản thân thất bại nên mới bị trừng phạt. Thòng lọng tự sát giật dây Phần Kiều, vẻn vẹn vài câu của Cố Nhân cô đã quyết lao mình vào xe.
Nếu sự việc hôm nay tấn công Phần Kiều trước kia, chắc chắn đã đánh gục được cô, khiến cô buông tay đầu hàng khỏi thế giới.
Đáng tiếc không thể, vì cô Cố Diễn đã đến.
Phần Kiều cảm thấy mình vững vàng hơn xưa, ít ra bây giờ cô có thể bình tĩnh đứng đây, không phát rồ phát dại như một bệnh nhân tâm thần.
Là Cố Diễn xoa dịu cô, giúp căn bệnh trầm cảm khởi sắc, dạy cô cách vượt qua rào cản cuộc đời đầy cạm bẫy.
Chỉ cần nghĩ đến lòng bàn tay Cố Diễn, lòng bàn tay cứng cáp mà tràn ngập sự bình yên ấm áp, cô bỗng cảm thấy thế giác độc ác cũng không đáng sợ mấy nữa.
“Không sao” – Phần Kiều nghe giọng mình trả lời Bàng Địch.
Không đến mức không thể tha thứ.
“Kiều Kiều….” – Đôi mắt Bàng Địch đỏ hoe.
Phần Kiều không nói thêm gì nữa, khoác túi ra khỏi phòng.
“Kiều Kiều, mình tiễn cậu” – La Tâm Tâm đuổi theo.
Cô hiểu rõ Phần Kiều mong manh như thế nào, một lòng lo sợ Phần Kiều một thâ một mình xảy ra chuyện.
Phần Kiều quay lại, mỉm cười: “Tâm Tâm, mình thật sự không sao đâu”.
La Tâm Tâm cẩn thận quan sát sắc mặt, nhẹ nhõm thở một hơi nhưng vẫn nhất quyết: “Mình đưa cậu đến cổng trường thôi”.
Xe Cố Diễn chờ bên ngoài cổng Đông, không xa kí túc xá mấy, Phần Kiều nghĩ một hồi, gật đầu. Cô nắm tay La Tâm Tâm, La Tâm Tâm cũng nắm chặt tay cô.
Bàn tay mũm mĩm mềm ấm, những chuyện trước đây cày xới trái tim cô tựa như đợi một giây này mà nguyện vọng nhiều năm nở rộ quả ngọt.
“Cảm ơn cậu, Tâm Tâm” – Cô khẽ mở miệng cảm ơn.
La Tâm Tâm nghĩ Phần Kiều nói vậy vì mình tiễn cô ra cổng, lắc đầu: “Đi chút xíu thôi, có gì đâu mà cảm ơn”.
Chỉ Phần Kiều hiểu ý mình là gì.
......
Thấy xe Cố Diễn đậu đằng xa xa, Phần Kiều lập tức dừng bước. La Tâm Tâm buông tay cô, đứng tại chỗ, mỉm cười trìu mến: “Cậu đi nhanh đi”.
Mặc dù Phần Kiều còn nhiều lời chưa nói, nhưng nghĩ đến Cố Diễn đang chờ, đành vội vàng chào tạm biệt rồi chạy về phía xe.
Phần Kiều vội vã chạy trốn, chui vào ghế trước.
Cách một tấm kính, La Tâm Tâm thấy Cố Diễn ngồi cạnh, anh kéo Phần Kiều vào lòng, bàn tay đặt trên mái tóc thẳng dài, vuốt ve.
Động tác kia dịu dàng mềm mỏng, kiên nhẫn cực hạn.
Không phải lần đầu tiên La Tâm Tâm chứng kiến cảnh hai người bên nhau, tất cả đều an yên đến lạ thường. Cô suy nghĩ một hồi lâu rồi quay vào trường.
/79
|