Sau khi Cao Lăng rời khỏi Vân Nam, Trương Nghi vẫn luôn bên cạnh Phần Kiều. Con người không phải cỏ cây, ở cùng nhà sớm tối một thời gian dài, Phần Kiều dần quen với sự chăm sóc lớn nhỏ của Trương Nghi. Lúc này Cố Diễn đã chuyển về phủ đệ nhà họ Cố, trong căn hộ Côn Lôn chỉ còn Trương Nghi và vài người giúp việc khác.
Phần Kiều kiên nhẫn trả lời Trương Nghi, bỗng nhiên nhớ một chuyện, hiện là tháng mười một, ngày hai người đến Đế Đô dường như đã rất xa.
Vài ngày nữa là giỗ ba, Phần Kiều suy nghĩ rất lâu nhưng chưa kịp nói Cố Diễn.
Mặc dù Phần Kiều không muốn Cố Diễn phiền phức thêm, nhưng ba chỉ có đứa con gái duy nhất này, nếu ngay cả Phần Kiều cũng không quay về chẳng còn ai tảo mộ.
Do dự hồi lâu, Phần Kiều thử thăm dò, cô mở miệng: “Gần đây chú Cố bận lắm không?”.
Hỏi xong Phần Kiều mới nhớ Cố Diễn đã quay về phủ đệ, dì Trương hẳn cũng không biết rõ.
Cúp máy, Phần Kiều xem lịch và thời khóa biểu, vài ngày kế tiếp không cần lên lớp nhiều, chuyện xin nghỉ không phải vấn đề, nhưng cô có nên nói với Cố Diễn chuyện này trước không?.
Cô vừa quyết tâm tự lập, không phụ thuộc anh trong tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên Cố Diễn sẽ không cho phép cô quay về một mình, anh đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu, lần trước vì mất cảnh giác hôm dự tiệc nên mém giết chết cô.
Nhưng trong lòng Phần Kiều không khỏi đắn đo, nếu cô báo trước, có lẽ anh sẽ cùng quay về Vân Nam, đã rất lâu cô không được gặp Cố Diễn……
Kết thúc huấn luyện bơi lội, Phần Kiều quay về ký túc xá cũng chưa đưa ra quyết định, ngón tay chần chừ trên số máy Cố Diễn, không thể chạm vào.
Lăn qua lộn lại trên giường, Phần Kiều ghét chính bản thân thiếu quyết đoán, ảo não ném điện thoại ra sau gối, nhưng giường kí túc xá chật hẹp khiến di động mỏng màu bạc không đáp cánh đúng chỗ mà trượt thẳng từ gối xuống.
Bộp!
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát. Tới khi Phần Kiều nhặt thì nó đã trắng toát, màn hình cảm ứng chết cứng, không thể nào dùng được nữa.
......
Phần Kiều xin nghỉ, thu dọn hành lí, đặt vé máy bay và sắp xếp xong thì mới đến công ty Cố Diễn.
Trợ lý Lương nói hai ngày nay Cố Diễn không về nhà, một mực cắm đầu làm việc, Phần Kiều không còn cách nào phải tìm anh ở công ty.
Đây là lần thứ hai Phần Kiều ghé thăm tòa tháp đôi Đế Đô, cô mặc đồng phục kèm áo choàng không tay dài, đeo balo trên lưng, trông lạc quẻ hẳn so với nhân viên mặc đồng phục vội đến vội đi.
Cô lễ tân tầng một tiếp đón Phần Kiều thấy cô hơi quen mặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm một lúc lâu. Lễ tân bừng tỉnh, đây không phải nữ thần đường đua xanh lẫy lừng trên mạng mấy ngày nay sao? Nghe đâu là sinh viên Sùng Văn thì phải.
Thật sự gặp được người nổi tiếng ngoài đời sao?
Phần Kiều cúi đầu, hai tay đút trong túi áo, chậm rãi rảo bước tựa lưỡng lự chuyện gì. Lông mày cô khẽ cau, khuôn mặt không phấn son vẫn xinh đẹp thanh tú.
Cơ hội tốt như vậy, lễ tân dứt khoát rút điện thoại ra, khẽ khàng chụp một tấm.
Đang chụp hình tách tách thì Phần Kiều quyết định rẽ hướng rời khỏi sảnh chính, đi về phía thang máy.
Phương hướng này không ổn lắm, tiếp tân vội vàng ngăn cản Phần Kiều: “Xin chào quý khách, từ tầng hai trở không thể tham quan được nữa, ngoại trừ nhân viên thì không thể vào”.
Tòa tháp đôi không chỉ là công trình lịch sử hàng thập kỷ mà còn là biểu tượng của sự vực dậy nền kinh tế quốc gia, là cột mốc phồn vinh trường tồn của Đế Đô. Vì thế tập đoàn Cố quyết định mở cửa tầng một với mục đích thu hút khách tham quan, nhưng từ tầng hai vẫn là địa điểm công vụ.
Phần Kiều quay lại, có chút sững sờ, cô thử giải thích: “Không phải tôi đến tham quan….”.
“Thành thật xin lỗi, cô cần xuất trình thẻ nhân viên…”.
Cho dù tiếp tân không ngăn thì cũng cần quẹt thẻ nhân viên mới dùng thang máy được.
Phần Kiều định gọi cho trợ lý Lương, bàn tay lấy giữa chừng Phần Kiều chợt nhớ điện thoại tối qua đã bị cô ném hư.
“Tôi đến tìm người”.
Xin hỏi quý khách đã hẹn trước chưa?”.
“Chưa”
“Xin phép hỏi người quý khách muốn tìm là ai ——? Tôi có thể gọi điện hỏi giúp, nếu không có thẻ công tác thư sẽ dùng thang máy được”.
Phần Kiều rất muốn nói mình có thể sử dụng thang máy chuyên dụng nối xuyên suốt lên tầng cao nhất vì thang máy đã xác minh dấu vân tay của cô. Nhưng chưa kịp mở miệng, qua khóe mắt Phần Kiều nhận ra vệ sĩ áo đen Vương Triều đang bước vào từ đại sảnh.
Phần Kiều nhác thấy Vương Triều, thở phào gọi một tiếng: “Vương Triều”.
Người đàn ông cao lớn ngoảnh lại, đối phương gọi là Phần Kiều nên lập tức dừng bước, cung kính thi lễ rồi lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ chờ lệnh.
Phần Kiều xoay sang xin lỗi lễ tân, vội vàng chạy về phía Vương Triều.
Vương Triều là vệ sĩ sát cánh bên Cố Diễn, tuy diện mạo không đẹp trai nhưng được Cố Diễn vô cùng trọng dụng. Chỉ cần từng gặp Cố Diễn nhất định sẽ có ấn tượng với Vương Triều. Nhất là những nhân viên nữ ở quầy lễ tân tầng một lại nhớ rõ mặt những nhân vật quan trọng hơn ai hết.
Phần Kiều quen biết Vương Triều sao? Lễ tân chưa kịp kinh ngạc, Vương Triều đã vâng lệnh theo sau Phần Kiều vào thang máy.
Hai người sử dụng thang máy chuyên dụng chạy thẳng đến tầng cao nhất nơi chủ tịch Cố làm việc, cả công ty duy chỉ một người quét được vân tay là Cố Diễn.
Mấy người ở quầy tiếp đón há hốc, chính mắt các cô nhìn rõ rành rành Phần Kiều đưa tay vào quét.
Người nọ vừa ngăn Phần Kiều sợ hãi lẩy bẩy, quay qua hỏi: “Không phải tôi đã gây ra đại họa khủng khiếp gì chứ?”
Những người còn lại thất thần, đành bày tỏ sự trấn an trước đại họa: “Chúng ta làm đúng chức trách thôi mà, chắc không có việc gì đâu….”.
“Dù sao chẳng ai biết cô được dùng thang máy riêng của chủ tịch…”.
“Khờ dại thật sự, đó giờ tôi cứ nghĩ cô ấy là hot girl mạng bình thường….”.
......
Thời gian thang máy di chuyển khá lâu, trong cabin ngột ngạt, Phần Kiều hơi bồn chồn, cô không biết bản thân hồi hộp không yên hay chờ mong cái gì, bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Vương Triều là người ít nói, Phần Kiều gần như không cảm giác được sự tồn tại của anh ta.
Cô thử mở lời: “Gần đây Cố Diễn bề bộn lắm à?”.
“Đúng vậy, ngài Cố rất bận” – Vương Triều trả lời gãy gọn.
Dứt lời, trong thang máy yên tĩnh lần nữa.
Cứ như hàng thế kỉ trôi qua, khi thang máy bắt đầu khiến Phần Kiều chao đảo, đầu óc căng cứng cuối cùng cũng đến tầng mong muốn.
Tầng này và bên ngoài là hai dáng vẻ khác nhau hoàn toàn, ngay bên ngoài thang máy là phòng thư kí được điều hành bởi một đội ngũ thư kí khổng lồ. Cách một tấm kính, chuông điện thoại nối tiếp reo không ngừng, tất cả đang thực hiện nhiệm vụ, nhịp nhàng mà chặt chẽ.
Đây là thế giới của Cố Diễn.
Phần Kiều vùi đầu không nhìn, bước nhanh về phía trước.
Phía cuối là phòng làm việc của Cố Diễn, cánh cửa cách cô không bao xa, đẩy ra là có thể thấy người cô hằng mong nhớ.
Nhắm mắt cô cũng có thể phác họa dáng vẻ Cố Diễn trong tâm trí. Mái tóc anh vuốt gọn ghẽ phía sau, dưới vầng trán cao rộng là sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt chiều sâu và sắc lạnh mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng bây giờ, đứng tại đây, Phần Kiều bỗng do dự.
Đúng lúc này có người đi ra từ văn phòng Cố Diễn, Phần Kiều vô thức lùi về sau mấy bước, cô tập trung không rời mắt, đó không phải Cố Diễn.
Một chiếc váy đỏ cổ V đơn giản ôm trọn vóc dáng nuột nà, từng sợi tóc tinh tế cuộn thành lọn to càng khiến cô gái quyến rũ, dung mạo đẹp đẽ thanh lịch, khí chất rực sáng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là radar, tựa như Phần Kiều nhận thức điều gì đó ngay cái nhìn đầu tiên.
Cô gái kia đóng cửa, cùng lúc chạm mặt Phần Kiều.
Tuổi tác xấp xỉ, diện mạo không tồi......
“Đây là Phần Kiều đúng không?” – Cô gái thong thả hỏi.
“Đúng vậy”.
Có lẽ nhận thấy thái độ đối địch và cảnh giác, cô ấy nói tiếp, giọng nói phảng phất sắc thái trầm ngâm: “Nghe nói từ lâu Cố Diễn rất cưng chiều Phần Kiều, cô bé thật sự rất xinh đẹp”.
Phần Kiều mím môi, không thể nói một lời.
Cô không thích cô ta nói như vậy.
Giống chỉ liếc mắt là cô ta nhìn thấu nội tâm cô, tất cả tâm tư suy nghĩ, từng lớp vỏ bọc bị cởi bỏ, trần trụi lõa lồ.
Thấy Phần Kiều không vui, cô ta lên tiếng: “Được rồi được rồi, tôi không trêu cô nữa. Cô bé hay suy nghĩ lung tung vẩn vơ, đa sầu đa cảm. Nói dài nói dai đâm nói dại, tôi sẽ chọc ghẹo cô căng thẳng mất thôi”. Nói đến đây, nụ cười cô ta vụt tắt: “Chẳng qua là thật tiếc cho Dự Minh nhà tôi”.
Cô ta nói xong, không thèm nhìn cô, ôm tài liệu thẳng tiến về thang máy.
Dự Minh nhà tôi? Cố Dự Minh?.
Phần Kiều quay sang hỏi Vương Triều: “Cố Dự Minh làm sao vậy?”.
“Cô Dự Minh hiện đang du học ở nước ngoài”.
“Hồi nào?”.
“Hai ngày sau hôm họp tộc ở phủ đệ[1]”.
[1]: Nếu mọi người đã quên thì hôm họp tộc ở chương 56 nha.
Người danh giá bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài với danh tiếng du học, có thể xem là hành động trừng phạt lưu đày ra nước ngoài. Phần Kiều không hiểu cho được? Người phụ nữ khi nãy là dì nhỏ Cố Dự Minh từng nhắc đến, trưởng tộc ấn định cô ấy là vị hôn thê của Cố Diễn, e rằng khi nãy cô ta thay lời Cố Dự Minh trút giận lên Phần Kiều.
Cố Dự Minh nhất thời lỡ miệng, nhưng Cố Diễn cần gì phải tống tiễn cô ta đi thế này?
Những gì cô ta nói là sự thật, chính là cô ta không biết mình đã đâm trúng tim đen Phần Kiều, vậy thì cô ta sai bị trừng phạt vì điều gì?.
Phần Kiều nghĩ tới đây, cô dừng chân ở cửa, mãi không cất bước. Không biết sao Phần Kiều bỗng dưng ngán ngẩm vô cùng.
“Vương Triều”.
“Cô Phần Kiều có gì phân phó?”.
“Người phụ nữ vừa nãy là vợ tương lai của Cố Diễn đúng không?”.
Đến đây Vương Triều chần chừ chốc lát mới đáp: “Phải”, tiếp đó bổ sung thêm. “Nhưng ngài Cố sẽ không đồng ý kết hôn với cô ấy”.
Vương Triều không bao giờ nói lời thừa, câu bổ sung này tuyệt đối không phải phong cách Vương Triều thường ngày.
Vương Triều cũng nhận ra được điều gì sao?.
Đúng, đến bây giờ cô không giấu được những gì mình yêu ghét, mà người đời vốn chẳng mù.
Phần Kiều bỗng dưng không muốn vào cửa, cô xoay phắt hướng ngược lại. Đi được vài bước, chợt nhớ điều gì đó, cô căn dặn: “Đừng nói Cố Diễn chuyện tôi tới đây”.
Vương Triều cúi người thật thấp, không trả lời.
“Không được phép nói!”.
Ngữ khí Phần Kiều cứng rắn nhưng ánh mắt chỉ là sự khẩn cầu, một lúc lâu, cuối cùng Vương Triều chịu thua, gật đầu.
......
Đương nhiên cuối cùng Vương Triều vẫn báo cáo, tuy nhiên nghĩ đến ánh mắt Phần Kiều van nài, Vương Triều báo cáo trễ một chút.
Đây là chức trách của Vương Triều, giây phút nhận nhiệm vụ vệ sĩ, giữa anh và ông chủ chẳng tồn tại bất kì bí mật nào nữa.
Phần Kiều bên này đã đến sân bay, chuẩn bị đáp chuyến quay về Vân Nam.
Vẫn là sân bay lần đầu tiên Cố Diễn đưa cô Đế Đô.
Phần Kiều nhớ như in ngày đó cô say máy bay, đầu đau nứt toác, cô nắm chặt tay Cố Diễn, tràn ngập sợ hãi và đề phòng nơi xa lạ. Phần Kiều đã giao phó bản thân cho anh.
Sự khác biệt bây giờ có lẽ là —— Phần Kiều đã trưởng thành.
Sự trưởng thành này không chỉ về cơ thể/ hình dáng mà linh hồn cô đã cứng cáp hơn.
Ít nhất không giống ngày xưa, lưỡi dao không kề cận cổ tay, suy nghĩ thảm hại một cách nực cười bám rễ mỗi ngày là khi nào rời khỏi thế gian.
Tuổi trẻ ẩn nhẫn những giọt nước mắt, lo âu và tuyệt vọng, tất cả tan biến vào dòng thời gian, vĩnh viễn biến mất.
Cố Diễn là người thay đổi Phần Kiều.
Phần Kiều siết chặt vé máy bay trong tay, không dám ngoảnh lại.
Đúng, Cố Diễn thay đổi Phần Kiều trở thành một con người khác, nhưng chính anh cũng giam giữ cô trong vực sâu bóng tối.
Anh không yêu cô.
Giữa bọn họ mãi mãi không có tương lai.
Cuối cùng anh sẽ kết hôn, sinh con, bỏ rơi cô.
Tưởng tượng đến điều này, khí quản Phần Kiều bỏng rát.
......
Nghe Vương Triều báo cáo, Cố Diễn nổi giận mất kiểm soát – một điều chưa từng xảy ra, ngày thường không một ai có thể nắm bắt được anh nghĩ gì.
Đi theo Cố Diễn bao lâu nay, lần đầu tiên Vương Triều thấy một Cố Diễn bộc lộ cảm xúc qua lời nói.
Lạnh lẽo, âm u.
Vương Triều không dám nghĩ ngợi thêm, cúi đầu hứng chịu lửa địa ngục từ Cố Diễn.
“Phần Kiều đến khi nào?”.
“Khi cô Tần ra về”.
“Vì sao cậu không báo tôi biết?” – Anh phừng phừng khiếp sợ, đương nhiên anh đoán được có lẽ Phần Kiều nhờ vả Vương Triều, nhưng chính vì vậy anh càng tức giận hơn.
Đã đến tận cửa mà vẫn cố chấp quay về Vân Nam một mình, cô để mắt đến an nguy của mình chút nào sao?.
“Vương Triều, tình hình bây giờ là gì chẳng lẽ cậu không thông suốt à?”.
“Thuộc hạ hiểu rõ”.
“Cậu, chối bỏ trách nhiệm” – Cố Diễn lạnh lùng buông vài chữ”.
Trái tim Vương Triều chùng xuống, mặc dù Cố Diễn không không đề cập hình phạt nào, nhưng những chữ ——“chối bỏ trách nhiệm” đối với Vương Triều là câu từ vót chông sắc nhọn.
So với bị nghiêm trị thì còn khắc sâu vào tâm khảm Vương Triều hơn.
“Những người của ta hiện ở đâu”.
“Tất cả có mặt ở sân bay, cô Phần Kiều đã hoàn thành thủ tục check-in, bọn họ đang đợi lệnh ngài” – Vương Triều đáp.
Phần Kiều đặt vé máy bay online, vệ sĩ theo Phần Kiều chưa kịp mua vé, Phần Kiều đã check-in xong.
“Trợ lý Lương”, Cố Diễn bóp bóp ấn đường, ngoắc trợ lý Lương đứng “cạnh.
“Vâng thưa sếp” – Lương Đặc nhanh chóng bước lên nhận chỉ thị, sợ lại chọc giận Cố Diễn.
“Xin đường bay, điều động chuyên cơ, phải đến Vân Nam trước khi Phần Kiều hạ cánh”.
“Rõ” – Lương Đặc không dám thở mạnh, không nói hai lời lui xuống chấp hành tức khắc.
Cố Diễn không bao giờ hành động cảm tính vô nghĩa, Vân Nam không phải nơi sóng yên biển lặng, ngay cả anh cũng suýt bỏ mạng nơi khỉ ho cò gáy.
Rời khỏi Đế Đô, rời xa tầm kiểm soát của Cố Diễn, nguy hiểm có thể vồ lấy Phần Kiều mọi lúc.
Không ít người biết Phần Kiều, bao nhiêu cặp mắt đói mồi núp trong bóng tối vì Phần Kiều là gót chân Asin của Cố Diễn.
Chỉ cần để lộ sơ hở, cái chết sẽ rình rập khắp chốn chứ đừng nói Phần Kiều quay về Vân Nam xa xôi một mình.
Anh không ngừng cảnh báo cao độ, phòng bị toàn diện, Phần Kiều không nghe lời anh như cũ. Cố Diễn cảm thấy đầu mình đau nhói.
Lo lắng xen lẫn tức giận, nhưng từ đầu đến cuối đứng ngồi không yên chồng chất.
......
Phần Kiều bên này không băn khoăn nhiều đến vậy, máy bay cất cánh theo lịch trình, Phần Kiều chụp mắt chìm vào ngủ.
Đối với Phần Kiều mà nói, thế giới người lớn khác máu tanh lòng là quá mức xa vời. Cố Diễn bảo vệ Phần Kiều kín kẽ, cô không thể nào nhận ra tính chất thật sự nguy hiểm cỡ nào, mặc dù Cố Diễn không ngừng cảnh báo.
Đế Đô đến Vân Nam, khoảng cách từ bắc chí nam, Phần Kiều ngủ thật lâu khi máy bay đáp đất mới tỉnh dậy.
Phi cơ dần tiếp đất, đầu óc ong ong, cảm giác buồn nôn làm Phần Kiều nôn khan. Sắc mặt Phần Kiều trắng bệch, cô cố nén cảm giác đau ốm. Chỗ ngồi bên cạnh hiện ngay khóe mắt, Phần phát hiện từ khi nào hành khách ngồi cùng đã đổi thành một người đàn ông.
Phần Kiều mua vé hạng thương gia, trước khi khép mắt cô nhớ rất rõ người ngồi bên cạnh là một cô gái mặc váy xanh lá.
Người đàn ông kéo vành nón lưỡi trai đen thấp sùm sụp, trang phục cũng màu đen, Phần Kiều không thể thấy rõ mặt anh ta, không hiểu sao có cảm giác hiểm nguy cận kề.
Ẩn dưới lớp trang phục màu đen là cơ bắp lực lưỡng, có lẽ anh ta và Vương Triều cùng một nhóm.
Trái tim Phần Kiều bị nhấc lên tự lúc nào, cô siết chặt miếng che mắt, giống như nhận ra điều gì, cô chậm rãi thả lỏng. Do dự một lát, cô giả vờ vô tình hỏi thăm: “Vì sao anh đổi chỗ này, cô gái khi nãy đâu?”.
“Lưng tôi không khỏe, tôi đổi chỗ với cô ấy rồi” – Giọng nói ghìm thấp, khàn khàn không rõ.
Phần Kiều ngồi hàng đầu tiên, tương đối rộng rãi và quả thật thích hợp cho những người đau thắt lưng. Người đàn ông cường tráng thế này cũng có vấn đề với cột sống sao?.
Càng nghĩ càng khả nghi, nghĩ tới những gì Cố Diễn căn dặn, cuối cùng Phần Kiều cũng dấy lên sự sợ hãi.
Phần Kiều cố tình nhích người sát mép ghế, cách xa ông ta một chút nhưng sợ bị phát hiện ý đồ nên Phần Kiều cứng ngắc không thể động đậy.
Làm sao bây giờ......
Phần Kiều thần tốc cân nhắc đối sách.
Đường băng ngày một gần khiến não bộ ù đặc, đau đớn cực độ, di chứng tai nạn giao thông tái phát.
Nhưng Phần Kiều chẳng còn cách nào ngoài cắn môi, cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo.
Màn hình điện bị rớt vỡ nát, không thể gọi điện thoại báo Cố Diễn, trong túi chỉ có mỗi iPad…
Dòng người phi trường đông đúc hối hả, lúc đó có thể thoát khỏi ông ta không?.
Trái tim Phần Kiều loạn nhịp, ngay khi chân chạm đất, cô bắt đầu liều mạng cắm đầu chạy vào đám đông, liên tiếp ngoái lại theo dõi tung tích người xa lạ kia.
Phải trốn ông ta!
Nhất định!
Vài phút ngắn ngủi cứ ngỡ một năm, lần tiếp theo ngoái đầu không thấy hình bóng màu đen kia nữa, cô lén len lỏi vào một đoàn khách du lịch đội mũ che nắng màu trắng, âm thầm thuận theo dòng người.
Trong đoàn bất ngờ xuất hiện gương mặt xa lạ, tuy xa lạ nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp, mọi người có chút lạ lẫm, tò mò bắt chuyện với Phần Kiều: “Cô bé là ai vậy?”.
“Người Vân Nam ạ” – Phần Kiều trả lời ngắn gọn, quay lại lần cuối xác định kĩ một lần nữa, phía sau quả nhiên không có ai bám đuôi.
Vừa khéo phía trước có một bảng hiệu toilet, hai mắt Phần Kiều sáng rỡ, ngay khi đoàn khách đi ngang qua, cô chui tọt vào nhà vệ sinh.
Phần Kiều đóng cửa, cô lấy iPad, kết nối với wifi công cộng, bắt đầu gửi email cho Cố Diễn. Cố Diễn không dùng mấy tài khoản mạng xã hội lung tung, cũng không thể gọi điện thoại, cô chỉ có thể gửi email.
Chả còn gì ngoài kí gửi hi vọng Cố Diễn sớm thấy nó.
Bấy giờ Phần Kiều cảm thấy hối hận, vì sao lúc ấy hờn giận che mắt không nói Cố Diễn? Vì sao xem thường cảnh báo của anh….
Chẳng lẽ Phần Kiều sẽ chết mất xác ở đây…..
Phần Kiều đến để tảo mộ ba, không lẽ ngày này sang năm là giỗ đầu của cô luôn….
Vô số ý niệm rối như tơ vò náo loạn trong đầu Phần Kiều, bỗng nghe tiếng bước chân cồm cộp chầm chậm đến gần.
Quả tim Phần Kiều tức khắc treo chênh vênh, bước chân càng gần, nhịp tim Phần Kiều càng tăng tốc.
Phải làm sao, làm sao đây?
Sẽ bị phát hiện sao?.
Cô sẽ bị tóm ư?
Người nọ vững chãi dừng phía trước cách Phần Kiều một cánh cửa.
Cộc cộc.
Người nọ bắt đầu gõ cửa.
Tên biến thái này, đây là nhà vệ sinh nữ mà! Phần Kiều chực khóc.
“Cô có sao không?” – Bên ngoài là một giọng nữ. “Tôi không chịu nổi nữa, mau ra đi”.
Giọng nói hơi quen tai, Phần Kiều vội vã ngồi xổm, nhòm qua phía dưới khe cửa, đúng là một đôi giày nữ.
Là người phụ nữ nói chuyện chuyện với cô khi nãy!
Phần Kiều mở cửa, cô gái kia đang đội mũ nhận diện đoàn du lịch trên đầu.
“Thành thật xin lỗi” – Phần Kiều nghiêng người để cô ta bước vào, chuẩn bị ra ngoài. Cô ta đột nhiên duỗi tay, trong lòng bàn tay rõ ràng là một chiếc khăn.
Phần Kiều theo phản xạ né tránh, bỗng dưng nhận ra cô ta muốn đánh ngất cô.
Chạy thôi!.
Trong đầu Phần Kiều tồn tại mỗi ý nghĩ này, đôi chân dài đã phản ứng chạy ra ngoài thật nhanh.
Cô ta có vẻ không ngờ bản thân thất bại, cô sững sờ một hồi chính là cơ hội để Phần Kiều thoát khỏi.
Vừa thoát ra, Phần Kiều mới phát hiện đám người mũ trắng dày đặc, đám đông thắt chặt về nơi có Phần Kiều.
Phần Kiều kinh hãi chết khiếp, liều mạng chạy ra ngoài, bên Phần Kiều xuất hiện động tĩnh, những người nọ liền đuổi theo sau.
Dù gì người cần đuổi theo chỉ là một cô gái bé nhỏ, những người mũ trắng vạm vỡ thế, trong lúc lộn xộn không biết ai đã tóm được balo của cô. Phần Kiều thẳng thừng cởi quai đeo, tiếp tục chạy thoát thân.
Có điều trong ba lô còn iPad.
Đoàn du khách này căn bản không phải khách tham quan thông thường, hơn nữa ai ai cũng trải qua huấn luyện bài bản, Phần Kiều chạy không bao xa đã bị bọn họ khác vây kín, vòng vây siết chặt Phần Kiều ở trung tâm.
Phần Kiều dừng lại, khuôn mặt tái mét, ngay lúc này một người bất chợt chắn trước mặt cô.
Vệ phục đen ngòm, đội mũ lưỡi trai.
Đúng rồi, là người ngồi cạnh cô khi nãy.
Giọng nói khàn khàn không rõ truyền đến tai Phần Kiều lại tròn vành rõ chữ: “Hai phút trước máy bay đưa ngài Cố đã có mặt, tôi ở đây lo liệu bọn họ, cô chạy đi tìm ngài ấy”.
Là người của Cố Diễn.
Sống mũi Phần Kiều chua xót, cô chuốc thêm phiền toái cho Cố Diễn nữa rồi, hai mắt ngân ngấn lệ gật đầu.
Mấy người mũ trắng tiến nhanh hơn, người đàn ông đẩy Phần Kiều một cú: “Chạy đi!”.
Anh ta vừa thốt lên, Phần Kiều chạy như bay về hướng ngược lại, nhìn qua góc mắt, mấy người mũ trắng đang giằng co với vệ sĩ áo đen, tạm thời không ai đuổi theo cô.
Phần Kiều nhìn thẳng đường đi, tăng tốc độ.
Phần Kiều kiên nhẫn trả lời Trương Nghi, bỗng nhiên nhớ một chuyện, hiện là tháng mười một, ngày hai người đến Đế Đô dường như đã rất xa.
Vài ngày nữa là giỗ ba, Phần Kiều suy nghĩ rất lâu nhưng chưa kịp nói Cố Diễn.
Mặc dù Phần Kiều không muốn Cố Diễn phiền phức thêm, nhưng ba chỉ có đứa con gái duy nhất này, nếu ngay cả Phần Kiều cũng không quay về chẳng còn ai tảo mộ.
Do dự hồi lâu, Phần Kiều thử thăm dò, cô mở miệng: “Gần đây chú Cố bận lắm không?”.
Hỏi xong Phần Kiều mới nhớ Cố Diễn đã quay về phủ đệ, dì Trương hẳn cũng không biết rõ.
Cúp máy, Phần Kiều xem lịch và thời khóa biểu, vài ngày kế tiếp không cần lên lớp nhiều, chuyện xin nghỉ không phải vấn đề, nhưng cô có nên nói với Cố Diễn chuyện này trước không?.
Cô vừa quyết tâm tự lập, không phụ thuộc anh trong tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên Cố Diễn sẽ không cho phép cô quay về một mình, anh đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu, lần trước vì mất cảnh giác hôm dự tiệc nên mém giết chết cô.
Nhưng trong lòng Phần Kiều không khỏi đắn đo, nếu cô báo trước, có lẽ anh sẽ cùng quay về Vân Nam, đã rất lâu cô không được gặp Cố Diễn……
Kết thúc huấn luyện bơi lội, Phần Kiều quay về ký túc xá cũng chưa đưa ra quyết định, ngón tay chần chừ trên số máy Cố Diễn, không thể chạm vào.
Lăn qua lộn lại trên giường, Phần Kiều ghét chính bản thân thiếu quyết đoán, ảo não ném điện thoại ra sau gối, nhưng giường kí túc xá chật hẹp khiến di động mỏng màu bạc không đáp cánh đúng chỗ mà trượt thẳng từ gối xuống.
Bộp!
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát. Tới khi Phần Kiều nhặt thì nó đã trắng toát, màn hình cảm ứng chết cứng, không thể nào dùng được nữa.
......
Phần Kiều xin nghỉ, thu dọn hành lí, đặt vé máy bay và sắp xếp xong thì mới đến công ty Cố Diễn.
Trợ lý Lương nói hai ngày nay Cố Diễn không về nhà, một mực cắm đầu làm việc, Phần Kiều không còn cách nào phải tìm anh ở công ty.
Đây là lần thứ hai Phần Kiều ghé thăm tòa tháp đôi Đế Đô, cô mặc đồng phục kèm áo choàng không tay dài, đeo balo trên lưng, trông lạc quẻ hẳn so với nhân viên mặc đồng phục vội đến vội đi.
Cô lễ tân tầng một tiếp đón Phần Kiều thấy cô hơi quen mặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm một lúc lâu. Lễ tân bừng tỉnh, đây không phải nữ thần đường đua xanh lẫy lừng trên mạng mấy ngày nay sao? Nghe đâu là sinh viên Sùng Văn thì phải.
Thật sự gặp được người nổi tiếng ngoài đời sao?
Phần Kiều cúi đầu, hai tay đút trong túi áo, chậm rãi rảo bước tựa lưỡng lự chuyện gì. Lông mày cô khẽ cau, khuôn mặt không phấn son vẫn xinh đẹp thanh tú.
Cơ hội tốt như vậy, lễ tân dứt khoát rút điện thoại ra, khẽ khàng chụp một tấm.
Đang chụp hình tách tách thì Phần Kiều quyết định rẽ hướng rời khỏi sảnh chính, đi về phía thang máy.
Phương hướng này không ổn lắm, tiếp tân vội vàng ngăn cản Phần Kiều: “Xin chào quý khách, từ tầng hai trở không thể tham quan được nữa, ngoại trừ nhân viên thì không thể vào”.
Tòa tháp đôi không chỉ là công trình lịch sử hàng thập kỷ mà còn là biểu tượng của sự vực dậy nền kinh tế quốc gia, là cột mốc phồn vinh trường tồn của Đế Đô. Vì thế tập đoàn Cố quyết định mở cửa tầng một với mục đích thu hút khách tham quan, nhưng từ tầng hai vẫn là địa điểm công vụ.
Phần Kiều quay lại, có chút sững sờ, cô thử giải thích: “Không phải tôi đến tham quan….”.
“Thành thật xin lỗi, cô cần xuất trình thẻ nhân viên…”.
Cho dù tiếp tân không ngăn thì cũng cần quẹt thẻ nhân viên mới dùng thang máy được.
Phần Kiều định gọi cho trợ lý Lương, bàn tay lấy giữa chừng Phần Kiều chợt nhớ điện thoại tối qua đã bị cô ném hư.
“Tôi đến tìm người”.
Xin hỏi quý khách đã hẹn trước chưa?”.
“Chưa”
“Xin phép hỏi người quý khách muốn tìm là ai ——? Tôi có thể gọi điện hỏi giúp, nếu không có thẻ công tác thư sẽ dùng thang máy được”.
Phần Kiều rất muốn nói mình có thể sử dụng thang máy chuyên dụng nối xuyên suốt lên tầng cao nhất vì thang máy đã xác minh dấu vân tay của cô. Nhưng chưa kịp mở miệng, qua khóe mắt Phần Kiều nhận ra vệ sĩ áo đen Vương Triều đang bước vào từ đại sảnh.
Phần Kiều nhác thấy Vương Triều, thở phào gọi một tiếng: “Vương Triều”.
Người đàn ông cao lớn ngoảnh lại, đối phương gọi là Phần Kiều nên lập tức dừng bước, cung kính thi lễ rồi lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ chờ lệnh.
Phần Kiều xoay sang xin lỗi lễ tân, vội vàng chạy về phía Vương Triều.
Vương Triều là vệ sĩ sát cánh bên Cố Diễn, tuy diện mạo không đẹp trai nhưng được Cố Diễn vô cùng trọng dụng. Chỉ cần từng gặp Cố Diễn nhất định sẽ có ấn tượng với Vương Triều. Nhất là những nhân viên nữ ở quầy lễ tân tầng một lại nhớ rõ mặt những nhân vật quan trọng hơn ai hết.
Phần Kiều quen biết Vương Triều sao? Lễ tân chưa kịp kinh ngạc, Vương Triều đã vâng lệnh theo sau Phần Kiều vào thang máy.
Hai người sử dụng thang máy chuyên dụng chạy thẳng đến tầng cao nhất nơi chủ tịch Cố làm việc, cả công ty duy chỉ một người quét được vân tay là Cố Diễn.
Mấy người ở quầy tiếp đón há hốc, chính mắt các cô nhìn rõ rành rành Phần Kiều đưa tay vào quét.
Người nọ vừa ngăn Phần Kiều sợ hãi lẩy bẩy, quay qua hỏi: “Không phải tôi đã gây ra đại họa khủng khiếp gì chứ?”
Những người còn lại thất thần, đành bày tỏ sự trấn an trước đại họa: “Chúng ta làm đúng chức trách thôi mà, chắc không có việc gì đâu….”.
“Dù sao chẳng ai biết cô được dùng thang máy riêng của chủ tịch…”.
“Khờ dại thật sự, đó giờ tôi cứ nghĩ cô ấy là hot girl mạng bình thường….”.
......
Thời gian thang máy di chuyển khá lâu, trong cabin ngột ngạt, Phần Kiều hơi bồn chồn, cô không biết bản thân hồi hộp không yên hay chờ mong cái gì, bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Vương Triều là người ít nói, Phần Kiều gần như không cảm giác được sự tồn tại của anh ta.
Cô thử mở lời: “Gần đây Cố Diễn bề bộn lắm à?”.
“Đúng vậy, ngài Cố rất bận” – Vương Triều trả lời gãy gọn.
Dứt lời, trong thang máy yên tĩnh lần nữa.
Cứ như hàng thế kỉ trôi qua, khi thang máy bắt đầu khiến Phần Kiều chao đảo, đầu óc căng cứng cuối cùng cũng đến tầng mong muốn.
Tầng này và bên ngoài là hai dáng vẻ khác nhau hoàn toàn, ngay bên ngoài thang máy là phòng thư kí được điều hành bởi một đội ngũ thư kí khổng lồ. Cách một tấm kính, chuông điện thoại nối tiếp reo không ngừng, tất cả đang thực hiện nhiệm vụ, nhịp nhàng mà chặt chẽ.
Đây là thế giới của Cố Diễn.
Phần Kiều vùi đầu không nhìn, bước nhanh về phía trước.
Phía cuối là phòng làm việc của Cố Diễn, cánh cửa cách cô không bao xa, đẩy ra là có thể thấy người cô hằng mong nhớ.
Nhắm mắt cô cũng có thể phác họa dáng vẻ Cố Diễn trong tâm trí. Mái tóc anh vuốt gọn ghẽ phía sau, dưới vầng trán cao rộng là sống mũi thẳng tắp, đường nét khuôn mặt chiều sâu và sắc lạnh mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng bây giờ, đứng tại đây, Phần Kiều bỗng do dự.
Đúng lúc này có người đi ra từ văn phòng Cố Diễn, Phần Kiều vô thức lùi về sau mấy bước, cô tập trung không rời mắt, đó không phải Cố Diễn.
Một chiếc váy đỏ cổ V đơn giản ôm trọn vóc dáng nuột nà, từng sợi tóc tinh tế cuộn thành lọn to càng khiến cô gái quyến rũ, dung mạo đẹp đẽ thanh lịch, khí chất rực sáng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là radar, tựa như Phần Kiều nhận thức điều gì đó ngay cái nhìn đầu tiên.
Cô gái kia đóng cửa, cùng lúc chạm mặt Phần Kiều.
Tuổi tác xấp xỉ, diện mạo không tồi......
“Đây là Phần Kiều đúng không?” – Cô gái thong thả hỏi.
“Đúng vậy”.
Có lẽ nhận thấy thái độ đối địch và cảnh giác, cô ấy nói tiếp, giọng nói phảng phất sắc thái trầm ngâm: “Nghe nói từ lâu Cố Diễn rất cưng chiều Phần Kiều, cô bé thật sự rất xinh đẹp”.
Phần Kiều mím môi, không thể nói một lời.
Cô không thích cô ta nói như vậy.
Giống chỉ liếc mắt là cô ta nhìn thấu nội tâm cô, tất cả tâm tư suy nghĩ, từng lớp vỏ bọc bị cởi bỏ, trần trụi lõa lồ.
Thấy Phần Kiều không vui, cô ta lên tiếng: “Được rồi được rồi, tôi không trêu cô nữa. Cô bé hay suy nghĩ lung tung vẩn vơ, đa sầu đa cảm. Nói dài nói dai đâm nói dại, tôi sẽ chọc ghẹo cô căng thẳng mất thôi”. Nói đến đây, nụ cười cô ta vụt tắt: “Chẳng qua là thật tiếc cho Dự Minh nhà tôi”.
Cô ta nói xong, không thèm nhìn cô, ôm tài liệu thẳng tiến về thang máy.
Dự Minh nhà tôi? Cố Dự Minh?.
Phần Kiều quay sang hỏi Vương Triều: “Cố Dự Minh làm sao vậy?”.
“Cô Dự Minh hiện đang du học ở nước ngoài”.
“Hồi nào?”.
“Hai ngày sau hôm họp tộc ở phủ đệ[1]”.
[1]: Nếu mọi người đã quên thì hôm họp tộc ở chương 56 nha.
Người danh giá bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài với danh tiếng du học, có thể xem là hành động trừng phạt lưu đày ra nước ngoài. Phần Kiều không hiểu cho được? Người phụ nữ khi nãy là dì nhỏ Cố Dự Minh từng nhắc đến, trưởng tộc ấn định cô ấy là vị hôn thê của Cố Diễn, e rằng khi nãy cô ta thay lời Cố Dự Minh trút giận lên Phần Kiều.
Cố Dự Minh nhất thời lỡ miệng, nhưng Cố Diễn cần gì phải tống tiễn cô ta đi thế này?
Những gì cô ta nói là sự thật, chính là cô ta không biết mình đã đâm trúng tim đen Phần Kiều, vậy thì cô ta sai bị trừng phạt vì điều gì?.
Phần Kiều nghĩ tới đây, cô dừng chân ở cửa, mãi không cất bước. Không biết sao Phần Kiều bỗng dưng ngán ngẩm vô cùng.
“Vương Triều”.
“Cô Phần Kiều có gì phân phó?”.
“Người phụ nữ vừa nãy là vợ tương lai của Cố Diễn đúng không?”.
Đến đây Vương Triều chần chừ chốc lát mới đáp: “Phải”, tiếp đó bổ sung thêm. “Nhưng ngài Cố sẽ không đồng ý kết hôn với cô ấy”.
Vương Triều không bao giờ nói lời thừa, câu bổ sung này tuyệt đối không phải phong cách Vương Triều thường ngày.
Vương Triều cũng nhận ra được điều gì sao?.
Đúng, đến bây giờ cô không giấu được những gì mình yêu ghét, mà người đời vốn chẳng mù.
Phần Kiều bỗng dưng không muốn vào cửa, cô xoay phắt hướng ngược lại. Đi được vài bước, chợt nhớ điều gì đó, cô căn dặn: “Đừng nói Cố Diễn chuyện tôi tới đây”.
Vương Triều cúi người thật thấp, không trả lời.
“Không được phép nói!”.
Ngữ khí Phần Kiều cứng rắn nhưng ánh mắt chỉ là sự khẩn cầu, một lúc lâu, cuối cùng Vương Triều chịu thua, gật đầu.
......
Đương nhiên cuối cùng Vương Triều vẫn báo cáo, tuy nhiên nghĩ đến ánh mắt Phần Kiều van nài, Vương Triều báo cáo trễ một chút.
Đây là chức trách của Vương Triều, giây phút nhận nhiệm vụ vệ sĩ, giữa anh và ông chủ chẳng tồn tại bất kì bí mật nào nữa.
Phần Kiều bên này đã đến sân bay, chuẩn bị đáp chuyến quay về Vân Nam.
Vẫn là sân bay lần đầu tiên Cố Diễn đưa cô Đế Đô.
Phần Kiều nhớ như in ngày đó cô say máy bay, đầu đau nứt toác, cô nắm chặt tay Cố Diễn, tràn ngập sợ hãi và đề phòng nơi xa lạ. Phần Kiều đã giao phó bản thân cho anh.
Sự khác biệt bây giờ có lẽ là —— Phần Kiều đã trưởng thành.
Sự trưởng thành này không chỉ về cơ thể/ hình dáng mà linh hồn cô đã cứng cáp hơn.
Ít nhất không giống ngày xưa, lưỡi dao không kề cận cổ tay, suy nghĩ thảm hại một cách nực cười bám rễ mỗi ngày là khi nào rời khỏi thế gian.
Tuổi trẻ ẩn nhẫn những giọt nước mắt, lo âu và tuyệt vọng, tất cả tan biến vào dòng thời gian, vĩnh viễn biến mất.
Cố Diễn là người thay đổi Phần Kiều.
Phần Kiều siết chặt vé máy bay trong tay, không dám ngoảnh lại.
Đúng, Cố Diễn thay đổi Phần Kiều trở thành một con người khác, nhưng chính anh cũng giam giữ cô trong vực sâu bóng tối.
Anh không yêu cô.
Giữa bọn họ mãi mãi không có tương lai.
Cuối cùng anh sẽ kết hôn, sinh con, bỏ rơi cô.
Tưởng tượng đến điều này, khí quản Phần Kiều bỏng rát.
......
Nghe Vương Triều báo cáo, Cố Diễn nổi giận mất kiểm soát – một điều chưa từng xảy ra, ngày thường không một ai có thể nắm bắt được anh nghĩ gì.
Đi theo Cố Diễn bao lâu nay, lần đầu tiên Vương Triều thấy một Cố Diễn bộc lộ cảm xúc qua lời nói.
Lạnh lẽo, âm u.
Vương Triều không dám nghĩ ngợi thêm, cúi đầu hứng chịu lửa địa ngục từ Cố Diễn.
“Phần Kiều đến khi nào?”.
“Khi cô Tần ra về”.
“Vì sao cậu không báo tôi biết?” – Anh phừng phừng khiếp sợ, đương nhiên anh đoán được có lẽ Phần Kiều nhờ vả Vương Triều, nhưng chính vì vậy anh càng tức giận hơn.
Đã đến tận cửa mà vẫn cố chấp quay về Vân Nam một mình, cô để mắt đến an nguy của mình chút nào sao?.
“Vương Triều, tình hình bây giờ là gì chẳng lẽ cậu không thông suốt à?”.
“Thuộc hạ hiểu rõ”.
“Cậu, chối bỏ trách nhiệm” – Cố Diễn lạnh lùng buông vài chữ”.
Trái tim Vương Triều chùng xuống, mặc dù Cố Diễn không không đề cập hình phạt nào, nhưng những chữ ——“chối bỏ trách nhiệm” đối với Vương Triều là câu từ vót chông sắc nhọn.
So với bị nghiêm trị thì còn khắc sâu vào tâm khảm Vương Triều hơn.
“Những người của ta hiện ở đâu”.
“Tất cả có mặt ở sân bay, cô Phần Kiều đã hoàn thành thủ tục check-in, bọn họ đang đợi lệnh ngài” – Vương Triều đáp.
Phần Kiều đặt vé máy bay online, vệ sĩ theo Phần Kiều chưa kịp mua vé, Phần Kiều đã check-in xong.
“Trợ lý Lương”, Cố Diễn bóp bóp ấn đường, ngoắc trợ lý Lương đứng “cạnh.
“Vâng thưa sếp” – Lương Đặc nhanh chóng bước lên nhận chỉ thị, sợ lại chọc giận Cố Diễn.
“Xin đường bay, điều động chuyên cơ, phải đến Vân Nam trước khi Phần Kiều hạ cánh”.
“Rõ” – Lương Đặc không dám thở mạnh, không nói hai lời lui xuống chấp hành tức khắc.
Cố Diễn không bao giờ hành động cảm tính vô nghĩa, Vân Nam không phải nơi sóng yên biển lặng, ngay cả anh cũng suýt bỏ mạng nơi khỉ ho cò gáy.
Rời khỏi Đế Đô, rời xa tầm kiểm soát của Cố Diễn, nguy hiểm có thể vồ lấy Phần Kiều mọi lúc.
Không ít người biết Phần Kiều, bao nhiêu cặp mắt đói mồi núp trong bóng tối vì Phần Kiều là gót chân Asin của Cố Diễn.
Chỉ cần để lộ sơ hở, cái chết sẽ rình rập khắp chốn chứ đừng nói Phần Kiều quay về Vân Nam xa xôi một mình.
Anh không ngừng cảnh báo cao độ, phòng bị toàn diện, Phần Kiều không nghe lời anh như cũ. Cố Diễn cảm thấy đầu mình đau nhói.
Lo lắng xen lẫn tức giận, nhưng từ đầu đến cuối đứng ngồi không yên chồng chất.
......
Phần Kiều bên này không băn khoăn nhiều đến vậy, máy bay cất cánh theo lịch trình, Phần Kiều chụp mắt chìm vào ngủ.
Đối với Phần Kiều mà nói, thế giới người lớn khác máu tanh lòng là quá mức xa vời. Cố Diễn bảo vệ Phần Kiều kín kẽ, cô không thể nào nhận ra tính chất thật sự nguy hiểm cỡ nào, mặc dù Cố Diễn không ngừng cảnh báo.
Đế Đô đến Vân Nam, khoảng cách từ bắc chí nam, Phần Kiều ngủ thật lâu khi máy bay đáp đất mới tỉnh dậy.
Phi cơ dần tiếp đất, đầu óc ong ong, cảm giác buồn nôn làm Phần Kiều nôn khan. Sắc mặt Phần Kiều trắng bệch, cô cố nén cảm giác đau ốm. Chỗ ngồi bên cạnh hiện ngay khóe mắt, Phần phát hiện từ khi nào hành khách ngồi cùng đã đổi thành một người đàn ông.
Phần Kiều mua vé hạng thương gia, trước khi khép mắt cô nhớ rất rõ người ngồi bên cạnh là một cô gái mặc váy xanh lá.
Người đàn ông kéo vành nón lưỡi trai đen thấp sùm sụp, trang phục cũng màu đen, Phần Kiều không thể thấy rõ mặt anh ta, không hiểu sao có cảm giác hiểm nguy cận kề.
Ẩn dưới lớp trang phục màu đen là cơ bắp lực lưỡng, có lẽ anh ta và Vương Triều cùng một nhóm.
Trái tim Phần Kiều bị nhấc lên tự lúc nào, cô siết chặt miếng che mắt, giống như nhận ra điều gì, cô chậm rãi thả lỏng. Do dự một lát, cô giả vờ vô tình hỏi thăm: “Vì sao anh đổi chỗ này, cô gái khi nãy đâu?”.
“Lưng tôi không khỏe, tôi đổi chỗ với cô ấy rồi” – Giọng nói ghìm thấp, khàn khàn không rõ.
Phần Kiều ngồi hàng đầu tiên, tương đối rộng rãi và quả thật thích hợp cho những người đau thắt lưng. Người đàn ông cường tráng thế này cũng có vấn đề với cột sống sao?.
Càng nghĩ càng khả nghi, nghĩ tới những gì Cố Diễn căn dặn, cuối cùng Phần Kiều cũng dấy lên sự sợ hãi.
Phần Kiều cố tình nhích người sát mép ghế, cách xa ông ta một chút nhưng sợ bị phát hiện ý đồ nên Phần Kiều cứng ngắc không thể động đậy.
Làm sao bây giờ......
Phần Kiều thần tốc cân nhắc đối sách.
Đường băng ngày một gần khiến não bộ ù đặc, đau đớn cực độ, di chứng tai nạn giao thông tái phát.
Nhưng Phần Kiều chẳng còn cách nào ngoài cắn môi, cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo.
Màn hình điện bị rớt vỡ nát, không thể gọi điện thoại báo Cố Diễn, trong túi chỉ có mỗi iPad…
Dòng người phi trường đông đúc hối hả, lúc đó có thể thoát khỏi ông ta không?.
Trái tim Phần Kiều loạn nhịp, ngay khi chân chạm đất, cô bắt đầu liều mạng cắm đầu chạy vào đám đông, liên tiếp ngoái lại theo dõi tung tích người xa lạ kia.
Phải trốn ông ta!
Nhất định!
Vài phút ngắn ngủi cứ ngỡ một năm, lần tiếp theo ngoái đầu không thấy hình bóng màu đen kia nữa, cô lén len lỏi vào một đoàn khách du lịch đội mũ che nắng màu trắng, âm thầm thuận theo dòng người.
Trong đoàn bất ngờ xuất hiện gương mặt xa lạ, tuy xa lạ nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp, mọi người có chút lạ lẫm, tò mò bắt chuyện với Phần Kiều: “Cô bé là ai vậy?”.
“Người Vân Nam ạ” – Phần Kiều trả lời ngắn gọn, quay lại lần cuối xác định kĩ một lần nữa, phía sau quả nhiên không có ai bám đuôi.
Vừa khéo phía trước có một bảng hiệu toilet, hai mắt Phần Kiều sáng rỡ, ngay khi đoàn khách đi ngang qua, cô chui tọt vào nhà vệ sinh.
Phần Kiều đóng cửa, cô lấy iPad, kết nối với wifi công cộng, bắt đầu gửi email cho Cố Diễn. Cố Diễn không dùng mấy tài khoản mạng xã hội lung tung, cũng không thể gọi điện thoại, cô chỉ có thể gửi email.
Chả còn gì ngoài kí gửi hi vọng Cố Diễn sớm thấy nó.
Bấy giờ Phần Kiều cảm thấy hối hận, vì sao lúc ấy hờn giận che mắt không nói Cố Diễn? Vì sao xem thường cảnh báo của anh….
Chẳng lẽ Phần Kiều sẽ chết mất xác ở đây…..
Phần Kiều đến để tảo mộ ba, không lẽ ngày này sang năm là giỗ đầu của cô luôn….
Vô số ý niệm rối như tơ vò náo loạn trong đầu Phần Kiều, bỗng nghe tiếng bước chân cồm cộp chầm chậm đến gần.
Quả tim Phần Kiều tức khắc treo chênh vênh, bước chân càng gần, nhịp tim Phần Kiều càng tăng tốc.
Phải làm sao, làm sao đây?
Sẽ bị phát hiện sao?.
Cô sẽ bị tóm ư?
Người nọ vững chãi dừng phía trước cách Phần Kiều một cánh cửa.
Cộc cộc.
Người nọ bắt đầu gõ cửa.
Tên biến thái này, đây là nhà vệ sinh nữ mà! Phần Kiều chực khóc.
“Cô có sao không?” – Bên ngoài là một giọng nữ. “Tôi không chịu nổi nữa, mau ra đi”.
Giọng nói hơi quen tai, Phần Kiều vội vã ngồi xổm, nhòm qua phía dưới khe cửa, đúng là một đôi giày nữ.
Là người phụ nữ nói chuyện chuyện với cô khi nãy!
Phần Kiều mở cửa, cô gái kia đang đội mũ nhận diện đoàn du lịch trên đầu.
“Thành thật xin lỗi” – Phần Kiều nghiêng người để cô ta bước vào, chuẩn bị ra ngoài. Cô ta đột nhiên duỗi tay, trong lòng bàn tay rõ ràng là một chiếc khăn.
Phần Kiều theo phản xạ né tránh, bỗng dưng nhận ra cô ta muốn đánh ngất cô.
Chạy thôi!.
Trong đầu Phần Kiều tồn tại mỗi ý nghĩ này, đôi chân dài đã phản ứng chạy ra ngoài thật nhanh.
Cô ta có vẻ không ngờ bản thân thất bại, cô sững sờ một hồi chính là cơ hội để Phần Kiều thoát khỏi.
Vừa thoát ra, Phần Kiều mới phát hiện đám người mũ trắng dày đặc, đám đông thắt chặt về nơi có Phần Kiều.
Phần Kiều kinh hãi chết khiếp, liều mạng chạy ra ngoài, bên Phần Kiều xuất hiện động tĩnh, những người nọ liền đuổi theo sau.
Dù gì người cần đuổi theo chỉ là một cô gái bé nhỏ, những người mũ trắng vạm vỡ thế, trong lúc lộn xộn không biết ai đã tóm được balo của cô. Phần Kiều thẳng thừng cởi quai đeo, tiếp tục chạy thoát thân.
Có điều trong ba lô còn iPad.
Đoàn du khách này căn bản không phải khách tham quan thông thường, hơn nữa ai ai cũng trải qua huấn luyện bài bản, Phần Kiều chạy không bao xa đã bị bọn họ khác vây kín, vòng vây siết chặt Phần Kiều ở trung tâm.
Phần Kiều dừng lại, khuôn mặt tái mét, ngay lúc này một người bất chợt chắn trước mặt cô.
Vệ phục đen ngòm, đội mũ lưỡi trai.
Đúng rồi, là người ngồi cạnh cô khi nãy.
Giọng nói khàn khàn không rõ truyền đến tai Phần Kiều lại tròn vành rõ chữ: “Hai phút trước máy bay đưa ngài Cố đã có mặt, tôi ở đây lo liệu bọn họ, cô chạy đi tìm ngài ấy”.
Là người của Cố Diễn.
Sống mũi Phần Kiều chua xót, cô chuốc thêm phiền toái cho Cố Diễn nữa rồi, hai mắt ngân ngấn lệ gật đầu.
Mấy người mũ trắng tiến nhanh hơn, người đàn ông đẩy Phần Kiều một cú: “Chạy đi!”.
Anh ta vừa thốt lên, Phần Kiều chạy như bay về hướng ngược lại, nhìn qua góc mắt, mấy người mũ trắng đang giằng co với vệ sĩ áo đen, tạm thời không ai đuổi theo cô.
Phần Kiều nhìn thẳng đường đi, tăng tốc độ.
/79
|