Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Trong căn phòng cổ kính, Lạc Man hờ hững xem tiết mục ác bá ức hiếp thiếu nữ trước mắt, đây không phải là vì nàng không có lòng đồng tình, nhưng quả thật là nàng bất lực thật.
Bởi vì, nàng chỉ là u hồn, chỉ có thể đứng ngó mà thôi.
“Tiểu Kim Liên Nhi, bảo bối à, theo lão gia đi mà!” Người đàn ông mặc bộ đồ tơ lụa màu vàng đất đeo bộ mặt tục tĩu nói.
“Van xin lão gia mà, tha cho nô tỳ đi, tha cho nô tỳ đi mà!” Một nữ tử đầu chải kiểu song mai có vẻ ngoài yểu điệu ngã dưới chân người đàn ông kia đang đau khổ van xin.
Người đàn ông kia lại thờ ơ đứng đó, mặc cho nữ nhân kia có dập đầu bình bịch, khuôn mặt nhung nhúc mỡ nặn ra một nụ cười lão-tự-cho-là có ý tốt: “Bảo bối à, cớ gì mà phải vậy? Theo lão gia được ăn ngon mặc đẹp, không tốt hơn so với việc nàng làm nha hoàn hầu hạ người ta sao?”
Nghe vậy, nữ nhân kia ngồi thẳng người lên, để lộ dung nhan tuyệt mỹ, đôi chân mày lá liễu, đôi mắt như nước mùa thu, đôi môi không son mà hồng, da thịt như tuyết, bởi vì tủi thân mà đôi mắt lã chã chực đổ lệ, như hoa sen sau mưa, càng khơi gợi lên dục vọng tàn sát bừa bãi của đàn ông.
Người đàn ông kia họ Cổ, là một con buôn giàu có của huyện Thanh Hà, trong nhà trăm mẫu ruộng tốt, thê thiếp thành đàn, hôm nay lại coi trọng tiểu tỳ chuyên múc nước rửa chân trong nhà.
Phan Kim Liên, là người huyện Thanh Hà, nhà nghèo nên thuở ấu thơ phải bán mình vào Cổ gia, vì chân lớn hơn ba thốn, tựa như gót sen(*) nên chủ nhà ban tên Phan Kim Liên.
(*)gót sen trong tiếng hán là Kim Liên.
Phan Kim Liên từ nhỏ đã làm nô tỳ chạy vặt khắp phủ nhà Cổ gia, chưa bao giờ có ý nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan với vóc người nhỏ thó, tướng mạo xấu không chịu nổi của Cổ lão gia.
Vốn nàng vẫn một mực trốn tránh Cổ Lão gia, ai ngờ ngày đó hầu hạ phu nhân lại vô ý đụng phải ông ta, từ bấy đến nay vẫn bị ông ta bám dính. Hôm nay còn lấy cớ gọi nàng vào phòng.
“Xin lão gia tha cho nô tỳ! Tha cho nô tỳ!” Phan Kim Liên bị ánh mắt dâm đãng của Cổ lão gia dọa cho lạnh run, vội vàng phủ phục lên mặt đất.
Cổ lão gia không kiên nhẫn nổi nữa, đá nàng một cước: “Tiện nhân! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Phan Kim Liên ngã người, ánh mắt như nai con sợ hãi láo liên, nước mắt như có như không, sắc mặt trắng bệch càng thêm vẻ nhu nhược yếu đuối.
Cổ lão gia nổi sắc tâm, vội vàng nhào tới ôm lấy nàng, gọi loạn lên nào là bảo bối, nào là người đẹp, móng vuốt heo xoa nắn trên người nàng, tìm cách ngậm lấy đôi môi non mềm của nàng.
Đáy mắt cô gái lướt qua vẻ buồn nôn, khuất nhục, tuyệt vọng, cuối cùng ngưng lại thành một loại kiên quyết.
“Không xong rồi!” Lạc Man cau mày, bước lên phía trước muốn ngăn lại.
Chỉ trong chốc lát, Phan Kim Liên đã đẩy Cổ lão gia ra, đứng dậy lao nhanh vào vách tường.
Lạc Man trơ mắt ếch nhìn Phan Kim Liên mím chặt môi xuyên qua cơ thể của nàng rồi lao nhanh vào tường, máu văng bốn bề, vấy lên thân thể Lạc Man khiến nàng như phải bỏng.
Phan Kim Liên khẽ nở nụ cười trắng bệch, người mềm nhũn ngã xuống.
Trước mắt Lạc Man tối sầm, dần dần mất đi ý thức, trước khi hôn mê còn nghe giọng người đàn ông nổi trận lôi đình mà gào thét:
“Tiện nhân! Vứt nàng ta ra ngoài cho chó ăn cho ta!”
Trong căn phòng cổ kính, Lạc Man hờ hững xem tiết mục ác bá ức hiếp thiếu nữ trước mắt, đây không phải là vì nàng không có lòng đồng tình, nhưng quả thật là nàng bất lực thật.
Bởi vì, nàng chỉ là u hồn, chỉ có thể đứng ngó mà thôi.
“Tiểu Kim Liên Nhi, bảo bối à, theo lão gia đi mà!” Người đàn ông mặc bộ đồ tơ lụa màu vàng đất đeo bộ mặt tục tĩu nói.
“Van xin lão gia mà, tha cho nô tỳ đi, tha cho nô tỳ đi mà!” Một nữ tử đầu chải kiểu song mai có vẻ ngoài yểu điệu ngã dưới chân người đàn ông kia đang đau khổ van xin.
Người đàn ông kia lại thờ ơ đứng đó, mặc cho nữ nhân kia có dập đầu bình bịch, khuôn mặt nhung nhúc mỡ nặn ra một nụ cười lão-tự-cho-là có ý tốt: “Bảo bối à, cớ gì mà phải vậy? Theo lão gia được ăn ngon mặc đẹp, không tốt hơn so với việc nàng làm nha hoàn hầu hạ người ta sao?”
Nghe vậy, nữ nhân kia ngồi thẳng người lên, để lộ dung nhan tuyệt mỹ, đôi chân mày lá liễu, đôi mắt như nước mùa thu, đôi môi không son mà hồng, da thịt như tuyết, bởi vì tủi thân mà đôi mắt lã chã chực đổ lệ, như hoa sen sau mưa, càng khơi gợi lên dục vọng tàn sát bừa bãi của đàn ông.
Người đàn ông kia họ Cổ, là một con buôn giàu có của huyện Thanh Hà, trong nhà trăm mẫu ruộng tốt, thê thiếp thành đàn, hôm nay lại coi trọng tiểu tỳ chuyên múc nước rửa chân trong nhà.
Phan Kim Liên, là người huyện Thanh Hà, nhà nghèo nên thuở ấu thơ phải bán mình vào Cổ gia, vì chân lớn hơn ba thốn, tựa như gót sen(*) nên chủ nhà ban tên Phan Kim Liên.
(*)gót sen trong tiếng hán là Kim Liên.
Phan Kim Liên từ nhỏ đã làm nô tỳ chạy vặt khắp phủ nhà Cổ gia, chưa bao giờ có ý nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan với vóc người nhỏ thó, tướng mạo xấu không chịu nổi của Cổ lão gia.
Vốn nàng vẫn một mực trốn tránh Cổ Lão gia, ai ngờ ngày đó hầu hạ phu nhân lại vô ý đụng phải ông ta, từ bấy đến nay vẫn bị ông ta bám dính. Hôm nay còn lấy cớ gọi nàng vào phòng.
“Xin lão gia tha cho nô tỳ! Tha cho nô tỳ!” Phan Kim Liên bị ánh mắt dâm đãng của Cổ lão gia dọa cho lạnh run, vội vàng phủ phục lên mặt đất.
Cổ lão gia không kiên nhẫn nổi nữa, đá nàng một cước: “Tiện nhân! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Phan Kim Liên ngã người, ánh mắt như nai con sợ hãi láo liên, nước mắt như có như không, sắc mặt trắng bệch càng thêm vẻ nhu nhược yếu đuối.
Cổ lão gia nổi sắc tâm, vội vàng nhào tới ôm lấy nàng, gọi loạn lên nào là bảo bối, nào là người đẹp, móng vuốt heo xoa nắn trên người nàng, tìm cách ngậm lấy đôi môi non mềm của nàng.
Đáy mắt cô gái lướt qua vẻ buồn nôn, khuất nhục, tuyệt vọng, cuối cùng ngưng lại thành một loại kiên quyết.
“Không xong rồi!” Lạc Man cau mày, bước lên phía trước muốn ngăn lại.
Chỉ trong chốc lát, Phan Kim Liên đã đẩy Cổ lão gia ra, đứng dậy lao nhanh vào vách tường.
Lạc Man trơ mắt ếch nhìn Phan Kim Liên mím chặt môi xuyên qua cơ thể của nàng rồi lao nhanh vào tường, máu văng bốn bề, vấy lên thân thể Lạc Man khiến nàng như phải bỏng.
Phan Kim Liên khẽ nở nụ cười trắng bệch, người mềm nhũn ngã xuống.
Trước mắt Lạc Man tối sầm, dần dần mất đi ý thức, trước khi hôn mê còn nghe giọng người đàn ông nổi trận lôi đình mà gào thét:
“Tiện nhân! Vứt nàng ta ra ngoài cho chó ăn cho ta!”
/61
|