Bởi vì chạy thêm một vòng lớn nên hôm nay trở về tương đối muộn, Đại Lang đã cơm nước xong ra mở tiệm.
Vì thế trên bàn cơm chỉ còn lại Võ Tòng và Lạc Man.
Không biết vì sao, Võ Tòng bỗng nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
“Khụ! Khoảng thời gian trước huyện nha muốn mời ta làm Đô thống…” Nghẹn nửa ngày, Võ Tòng rốt cục cũng tìm được đề tài để nói, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ không có gì nói.
“Ờ!” Lạc Man lạnh nhạt lên tiếng.
Tâm tình Võ Tòng bị nghẹn từ nãy giờ bỗng chốc bị đâm thủng!
Đây là thái độ gì chứ? Hắn đã không tính toán hiềm khích trước đây rồi, nàng còn muốn thế nào nữa chứ?!
“Ta đã từ chối rồi!” Võ Tòng càng tức giận, cứng nhắc nói.
“Ờ!” Lạc Man lạnh nhạt đáp.
“Ta ăn no rồi!” Võ Tòng đột nhiên ném bát, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mí mắt Lạc Man cũng không thèm nâng lên, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Không biết Võ Tòng bị trúng thuốc gì, bình thường hận không thể cách nàng tám ngàn dặm tự nhiên lại cả một ngày cứ lượn lờ trước mặt nàng, hỏi cái này cái kia, nói không xong hai câu đã liền trở mặt.
Đúng là đồ đàn ông đến thời mãn kinh! Lạc Man cho hắn một ánh mắt xem thường, càng không thèm nhìn tới Võ Tòng.
Võ Tòng cũng không biết bản thân hôm nay làm sao nữa, không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác hổ thẹn với Lạc Man, dường như muốn nói với nàng điều gì đó nhưng nhìn Lạc Man luôn tỏ ra điềm nhiên như không thì lại càng thêm nóng nảy.
Cả đời hắn thích chính là thích, ghét chính là ghét, chưa từng cảm thấy mâu thuẫn như vậy bao giờ, vừa thích lại vừa ghét, có chút áy náy nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên.
Từ trước tới nay, hắn biết tuy rằng những chuyện mình làm không nhất định đều đúng, nhưng ít nhất cũng có thể cam đoan bất cứ chuyện gì minh làm đều không thẹn với lương tâm, duy nhất chỉ đối với Lạc Man!
Đúng là giống như đậu hũ rơi vào trong tro —— thổi không hết mà phủi cũng không sạch.
Hắn thừa nhận, thời gian trước đây, hắn đối xử với Lạc Man có phần quá đáng.
Nhưng mà về tình cũng có thể bỏ qua đúng không? Tuy rằng kiếp này nàng không làm cái gì, nhưng đời trước nàng cũng đã cùng Tây Môn Khánh giết Võ Đại Lang, hắn nhìn thấy nàng thì cũng phải có chút sát ý chứ đúng không, đúng không hả?!
Đương nhiên, muốn giết nàng là hắn không đúng! Nhưng mà cũng là vì hắn nghĩ nàng sẽ như kiếp trước vậy mà!
Hơn nữa, hắn không phải còn chưa động thủ sao?!
Võ Tòng ở một bên rối rắm lại rối rắm.
Dĩ nhiên, hắn sở dĩ biểu hiện khác thường như vậy là bởi vì lúc sáng, ở ngoài bìa rừng, một khắc hắn nhìn thấy Lạc Man chạy ra đó, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt!
Lạc Man căn bản là không phải là Phan Kim Liên.
Có lẽ bọn họ là cùng một người, nhưng không biết có phải số mệnh đã rẽ sang một hướng khác hay không, Phan Kim Liên đã dần dần biến thành Lạc Man.
Phan Kim Liên xinh đẹp như hoa, bản tính yếu đuối, chỉ biết nương theo số phận, như là dây tơ hồng chỉ biết sống dựa vào người khác.
Lạc Man cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại kiên cường không thua kém hắn là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Phan Kim Liên ích kỷ hẹp hòi lại lẳng lơ, không để ý luân thường đạo lý đi quyến rũ hắn.
Lạc Man lại tự nhiên hào phóng, đối với hắn cũng khinh thường không thèm nhìn, đối với Võ Đại Lang lại rất tốt.
Hắn sớm nên phát hiện bọn họ không giống nhau mới phải, nhưng hắn vẫn bị hận thù che mờ.
Lúc mới gặp, Lạc Man kinh sợ, hắn lại cho rằng nàng cũng trọng sinh, ai biết nàng căn bản không quen biết Tây Môn Khánh và Vương bà tử.
Thử hỏi, một nữ nhân làm sao có thể quên được tên gian phu vì hắn mà giết hại chồng mình cơ chứ?
Võ Tòng chưa bao giờ có thể rõ ràng như lúc này, hắn biết chắc chắn Lạc Man không phải là Phan Kim Liên.
Đặc biệt là lúc Lạc Man quẳng Tây Môn Khánh đến rừng cây ngoài thành, hắn càng nhận thấy được việc này.
Mà theo sau nữa là áy náy nồng đậm.
Bằng chứng rõ ràng nhất là, Lạc Man đối xử với đại ca rất tốt. Có thể nói, nếu như không có Lạc Man, cũng không có cửa tiệm bánh bao Võ Đại Lang, Võ Đại Lang thậm chí còn rong ruổi trên từng góc phố mà rao bán chịu khổ, hai người huynh đệ bọ họ có thể đã không gặp được nhau.
Trong một khoảng thời gian trước, hắn trăm phương nghìn kế muốn giết chết Lạc Man, điều này quả thật là hắn không đúng.
Nhưng mà chỉ cần hắn nhìn tới khuôn mặt đó của Phan Kim Liên, hắn liền…
Aiz!
Là một nam nhân chân chính ý chí kiên cường cho dù bị đứt một cánh tay cũng không nhíu mày một chút – Võ Tòng giờ đây lại u buồn khôn xiết!
Buổi chiều, Tây Môn Khánh hùng hổ mang theo một đám người kéo đến cửa tiệm.
Vừa hay Võ Đại Lang và Võ Nhị Lang cũng không có ở nhà, Vận Ca bị dọa cả người phát run.
Lạc Man tươi cười động lòng người đứng dậy, nho nhã lễ độ mời Tây Môn Khánh vào tiệm, hai người nói chuyện nửa ngày, cuối cùng Tây Môn Khánh vừa lòng kéo người đi.
Vì sợ Võ Đại Lang lo lắng, Lạc Man cố ý dặn Vận Ca không cần kể lại chuyện này, Vận Ca ngây thơ gật gật đầu.
Ban đêm, Lạc Man để lại một phong thư lặng lẽ ra khỏi cửa.
Trong rừng cây nhỏ ở ngoại ô, Tây Môn Khánh đang sốt ruột chờ ở đó.
Giờ tý, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi vào rừng, Tây Môn Khánh vội vàng đón tiếp: “Tiểu nương tử, trái tim của ta, nàng để ta chờ lâu quá!”
Lạc Man không chút hoang mang lui về bên cạnh, khéo léo nói: “Đại quan nhân có dẫn người tới sao!”
Tây Môn Khánh bị nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, lại bổ nhào qua: “Bảo bối à, ta nói cho nàng nè, ta dẫn theo bốn hộ vệ!”
Thì ra buổi chiều, Lạc Man mời Tây Môn Khánh vào phòng, vừa vào cửa, không đợi Tây Môn Khánh phát hỏa nàng đã khóc nấc lên.
Vừa khóc vừa réo rắt thảm thiết kể ra tình cảm nhớ thương thắm thiết của bản thân đối với Tây Môn Khánh.
Mỹ nhân khóc như hoa lê dưới mưa, thỉnh thoảng lại liếc mắt đầy quyến rũ, cơn tức đầy trời của Tây Môn Khánh bỗng chốc đã không còn.
“Vậy buổi sáng…” Hắn vẫn nhắc tới chuyện chú ý nhất. Gì chứ, buổi sáng hắn một người bị lạc ở trong rừng cây, kêu cả buổi chẳng thấy ai tới, suýt nữa đã chết ở bên trong đó rồi.
Nếu không phải thủ hạ thông minh, hắn bây giờ còn la hét ở trong rừng cây đấy!
Nhắc tới chuyện đó, nước mắt Lạc Man vừa mới ngừng lại tí tách rơi xuống, nàng không ngừng lấy khăn tay lau khóe mắt.
“Đại quan nhân, ngài có điều không biết, mỗi ngày buổi sáng Nhị ca đều đi theo phía sau đó…”
Chuyện gì cũng không cần phải nói rõ ràng, nói chuyện mập mờ nửa kín nửa hở so với hoàn toàn lộ ra lại càng làm cho người ta tin tưởng hơn.
Quả nhiên, Tây Môn Khánh hiện lên tình cảnh Võ Tòng cưỡng ép Lạc Man rời đi ở trong đầu, cảm giác thương tiếc dâng lên: “Tiểu Man, nàng không sao chứ?”
Dám gọi nàng là Tiểu Man nữa chứ! Lạc Man ghê tởm muốn chết, cố cười nói: “Ta không sao. Chỉ tủi thân cho đại quan người!”
“Vì nàng, chút gian nan đó có đáng gì…” Tây Môn Khánh hào hùng vạn trượng.
“Nhưng mà như thế này nữa cũng không phải là biện pháp!” Lạc Man vẫn rơi lệ.
“Vậy mỹ nhân nói phải làm sao bây giờ?” Tây Môn Khánh đau lòng nói.
Lạc Man ngẩng mặt lên, muốn nói lại thôi: “Ta thật sự ngưỡng mộ quan nhân, nguyện ý vì quan nhân làm bất kể chuyện gì. Nhưng mà, ta phúc bạc, không có phúc khí đó…” Tiếp tục rơi lệ.
Tây Môn Khánh bị nàng nói thế, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, chỉ hận không được âu yếm, nhưng chi cần nghĩ tới Võ Tòng là gã lại ủ rũ “Ai!”
Gã thực con mẹ nó không phải nam nhân! Than thở cái rắm.
Lạc Man nghẹn khuất thầm mắng, đành phải để bản thân xuất mã “Kỳ thực ta và Võ nhị chưa thành thân. Theo ý ta không bằng chúng ta nói thẳng rõ ràng… Ta không đồng ý đi theo hắn…”
“Vậy là tốt nhất, nhưng mà…” Nghĩ đến nắm tay to của Võ Tòng, trán Tây Môn Khánh đầy mồ hôi lạnh.
“Sợ cái gì, đến lúc đó quan nhân tìm nhiều người một chút. Có câu là hai đấm khó địch bốn tay, Võ Tòng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không làm gì được!” Lạc Man hùng hồn nói.
Bị Lạc Man lung lay, Tây Môn Khánh rốt cục cũng đồng ý.
Hai người ước định, rạng sáng ngày mai, ngay tại ngoại ô rừng cây hẹn Võ Tòng ra nói rõ ràng. Nhưng bị Lạc Man quyến rũ cả một buổi trưa, lá gan Tây Môn Khánh cũng to ra, muốn Lạc Man ra trước nửa đêm.
Lạc Man cũng ỡm ờ đồng ý.
Nửa đêm, Lạc Man bắt chước khẩu khí Tây Môn Khánh để lại một phong thơ.
Cơ bản là nói, Lạc Man ở trên tay hắn, muốn nàng dâu bình an, giờ mẹo gặp ở rừng cây nhỏ.
Đúng vậy.
Đây là Lạc Man thiết kế chiêu một mũi tên trúng hai con chim!
Võ Tòng nhìn phong thư, cừu hận hai kiếp hợp lại làm một, giận tím mặt, bốn năm hộ vệ căn bản không làm gì được Võ Tòng, Tây Môn Khánh cho dù bị đánh không chết cũng chỉ thừa lại một hơi.
Võ Tòng đánh người trọng thương, nhất định sẽ bị quan phủ truy nã, đến lúc đó, hắn không thể nào ở lại huyện Dương Cốc được nữa, chỉ có thể đến từ đâu thì trở về đó!
Cứ như vậy, thiếu đi kình địch Võ Tòng, lại đánh chết tên ruồi bọ Tây Môn Khánh.
Chẳng phải là tai qua nạn khỏi sao?
Vì thế trên bàn cơm chỉ còn lại Võ Tòng và Lạc Man.
Không biết vì sao, Võ Tòng bỗng nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
“Khụ! Khoảng thời gian trước huyện nha muốn mời ta làm Đô thống…” Nghẹn nửa ngày, Võ Tòng rốt cục cũng tìm được đề tài để nói, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ không có gì nói.
“Ờ!” Lạc Man lạnh nhạt lên tiếng.
Tâm tình Võ Tòng bị nghẹn từ nãy giờ bỗng chốc bị đâm thủng!
Đây là thái độ gì chứ? Hắn đã không tính toán hiềm khích trước đây rồi, nàng còn muốn thế nào nữa chứ?!
“Ta đã từ chối rồi!” Võ Tòng càng tức giận, cứng nhắc nói.
“Ờ!” Lạc Man lạnh nhạt đáp.
“Ta ăn no rồi!” Võ Tòng đột nhiên ném bát, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mí mắt Lạc Man cũng không thèm nâng lên, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Không biết Võ Tòng bị trúng thuốc gì, bình thường hận không thể cách nàng tám ngàn dặm tự nhiên lại cả một ngày cứ lượn lờ trước mặt nàng, hỏi cái này cái kia, nói không xong hai câu đã liền trở mặt.
Đúng là đồ đàn ông đến thời mãn kinh! Lạc Man cho hắn một ánh mắt xem thường, càng không thèm nhìn tới Võ Tòng.
Võ Tòng cũng không biết bản thân hôm nay làm sao nữa, không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác hổ thẹn với Lạc Man, dường như muốn nói với nàng điều gì đó nhưng nhìn Lạc Man luôn tỏ ra điềm nhiên như không thì lại càng thêm nóng nảy.
Cả đời hắn thích chính là thích, ghét chính là ghét, chưa từng cảm thấy mâu thuẫn như vậy bao giờ, vừa thích lại vừa ghét, có chút áy náy nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên.
Từ trước tới nay, hắn biết tuy rằng những chuyện mình làm không nhất định đều đúng, nhưng ít nhất cũng có thể cam đoan bất cứ chuyện gì minh làm đều không thẹn với lương tâm, duy nhất chỉ đối với Lạc Man!
Đúng là giống như đậu hũ rơi vào trong tro —— thổi không hết mà phủi cũng không sạch.
Hắn thừa nhận, thời gian trước đây, hắn đối xử với Lạc Man có phần quá đáng.
Nhưng mà về tình cũng có thể bỏ qua đúng không? Tuy rằng kiếp này nàng không làm cái gì, nhưng đời trước nàng cũng đã cùng Tây Môn Khánh giết Võ Đại Lang, hắn nhìn thấy nàng thì cũng phải có chút sát ý chứ đúng không, đúng không hả?!
Đương nhiên, muốn giết nàng là hắn không đúng! Nhưng mà cũng là vì hắn nghĩ nàng sẽ như kiếp trước vậy mà!
Hơn nữa, hắn không phải còn chưa động thủ sao?!
Võ Tòng ở một bên rối rắm lại rối rắm.
Dĩ nhiên, hắn sở dĩ biểu hiện khác thường như vậy là bởi vì lúc sáng, ở ngoài bìa rừng, một khắc hắn nhìn thấy Lạc Man chạy ra đó, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt!
Lạc Man căn bản là không phải là Phan Kim Liên.
Có lẽ bọn họ là cùng một người, nhưng không biết có phải số mệnh đã rẽ sang một hướng khác hay không, Phan Kim Liên đã dần dần biến thành Lạc Man.
Phan Kim Liên xinh đẹp như hoa, bản tính yếu đuối, chỉ biết nương theo số phận, như là dây tơ hồng chỉ biết sống dựa vào người khác.
Lạc Man cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại kiên cường không thua kém hắn là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Phan Kim Liên ích kỷ hẹp hòi lại lẳng lơ, không để ý luân thường đạo lý đi quyến rũ hắn.
Lạc Man lại tự nhiên hào phóng, đối với hắn cũng khinh thường không thèm nhìn, đối với Võ Đại Lang lại rất tốt.
Hắn sớm nên phát hiện bọn họ không giống nhau mới phải, nhưng hắn vẫn bị hận thù che mờ.
Lúc mới gặp, Lạc Man kinh sợ, hắn lại cho rằng nàng cũng trọng sinh, ai biết nàng căn bản không quen biết Tây Môn Khánh và Vương bà tử.
Thử hỏi, một nữ nhân làm sao có thể quên được tên gian phu vì hắn mà giết hại chồng mình cơ chứ?
Võ Tòng chưa bao giờ có thể rõ ràng như lúc này, hắn biết chắc chắn Lạc Man không phải là Phan Kim Liên.
Đặc biệt là lúc Lạc Man quẳng Tây Môn Khánh đến rừng cây ngoài thành, hắn càng nhận thấy được việc này.
Mà theo sau nữa là áy náy nồng đậm.
Bằng chứng rõ ràng nhất là, Lạc Man đối xử với đại ca rất tốt. Có thể nói, nếu như không có Lạc Man, cũng không có cửa tiệm bánh bao Võ Đại Lang, Võ Đại Lang thậm chí còn rong ruổi trên từng góc phố mà rao bán chịu khổ, hai người huynh đệ bọ họ có thể đã không gặp được nhau.
Trong một khoảng thời gian trước, hắn trăm phương nghìn kế muốn giết chết Lạc Man, điều này quả thật là hắn không đúng.
Nhưng mà chỉ cần hắn nhìn tới khuôn mặt đó của Phan Kim Liên, hắn liền…
Aiz!
Là một nam nhân chân chính ý chí kiên cường cho dù bị đứt một cánh tay cũng không nhíu mày một chút – Võ Tòng giờ đây lại u buồn khôn xiết!
Buổi chiều, Tây Môn Khánh hùng hổ mang theo một đám người kéo đến cửa tiệm.
Vừa hay Võ Đại Lang và Võ Nhị Lang cũng không có ở nhà, Vận Ca bị dọa cả người phát run.
Lạc Man tươi cười động lòng người đứng dậy, nho nhã lễ độ mời Tây Môn Khánh vào tiệm, hai người nói chuyện nửa ngày, cuối cùng Tây Môn Khánh vừa lòng kéo người đi.
Vì sợ Võ Đại Lang lo lắng, Lạc Man cố ý dặn Vận Ca không cần kể lại chuyện này, Vận Ca ngây thơ gật gật đầu.
Ban đêm, Lạc Man để lại một phong thư lặng lẽ ra khỏi cửa.
Trong rừng cây nhỏ ở ngoại ô, Tây Môn Khánh đang sốt ruột chờ ở đó.
Giờ tý, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi vào rừng, Tây Môn Khánh vội vàng đón tiếp: “Tiểu nương tử, trái tim của ta, nàng để ta chờ lâu quá!”
Lạc Man không chút hoang mang lui về bên cạnh, khéo léo nói: “Đại quan nhân có dẫn người tới sao!”
Tây Môn Khánh bị nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, lại bổ nhào qua: “Bảo bối à, ta nói cho nàng nè, ta dẫn theo bốn hộ vệ!”
Thì ra buổi chiều, Lạc Man mời Tây Môn Khánh vào phòng, vừa vào cửa, không đợi Tây Môn Khánh phát hỏa nàng đã khóc nấc lên.
Vừa khóc vừa réo rắt thảm thiết kể ra tình cảm nhớ thương thắm thiết của bản thân đối với Tây Môn Khánh.
Mỹ nhân khóc như hoa lê dưới mưa, thỉnh thoảng lại liếc mắt đầy quyến rũ, cơn tức đầy trời của Tây Môn Khánh bỗng chốc đã không còn.
“Vậy buổi sáng…” Hắn vẫn nhắc tới chuyện chú ý nhất. Gì chứ, buổi sáng hắn một người bị lạc ở trong rừng cây, kêu cả buổi chẳng thấy ai tới, suýt nữa đã chết ở bên trong đó rồi.
Nếu không phải thủ hạ thông minh, hắn bây giờ còn la hét ở trong rừng cây đấy!
Nhắc tới chuyện đó, nước mắt Lạc Man vừa mới ngừng lại tí tách rơi xuống, nàng không ngừng lấy khăn tay lau khóe mắt.
“Đại quan nhân, ngài có điều không biết, mỗi ngày buổi sáng Nhị ca đều đi theo phía sau đó…”
Chuyện gì cũng không cần phải nói rõ ràng, nói chuyện mập mờ nửa kín nửa hở so với hoàn toàn lộ ra lại càng làm cho người ta tin tưởng hơn.
Quả nhiên, Tây Môn Khánh hiện lên tình cảnh Võ Tòng cưỡng ép Lạc Man rời đi ở trong đầu, cảm giác thương tiếc dâng lên: “Tiểu Man, nàng không sao chứ?”
Dám gọi nàng là Tiểu Man nữa chứ! Lạc Man ghê tởm muốn chết, cố cười nói: “Ta không sao. Chỉ tủi thân cho đại quan người!”
“Vì nàng, chút gian nan đó có đáng gì…” Tây Môn Khánh hào hùng vạn trượng.
“Nhưng mà như thế này nữa cũng không phải là biện pháp!” Lạc Man vẫn rơi lệ.
“Vậy mỹ nhân nói phải làm sao bây giờ?” Tây Môn Khánh đau lòng nói.
Lạc Man ngẩng mặt lên, muốn nói lại thôi: “Ta thật sự ngưỡng mộ quan nhân, nguyện ý vì quan nhân làm bất kể chuyện gì. Nhưng mà, ta phúc bạc, không có phúc khí đó…” Tiếp tục rơi lệ.
Tây Môn Khánh bị nàng nói thế, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, chỉ hận không được âu yếm, nhưng chi cần nghĩ tới Võ Tòng là gã lại ủ rũ “Ai!”
Gã thực con mẹ nó không phải nam nhân! Than thở cái rắm.
Lạc Man nghẹn khuất thầm mắng, đành phải để bản thân xuất mã “Kỳ thực ta và Võ nhị chưa thành thân. Theo ý ta không bằng chúng ta nói thẳng rõ ràng… Ta không đồng ý đi theo hắn…”
“Vậy là tốt nhất, nhưng mà…” Nghĩ đến nắm tay to của Võ Tòng, trán Tây Môn Khánh đầy mồ hôi lạnh.
“Sợ cái gì, đến lúc đó quan nhân tìm nhiều người một chút. Có câu là hai đấm khó địch bốn tay, Võ Tòng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không làm gì được!” Lạc Man hùng hồn nói.
Bị Lạc Man lung lay, Tây Môn Khánh rốt cục cũng đồng ý.
Hai người ước định, rạng sáng ngày mai, ngay tại ngoại ô rừng cây hẹn Võ Tòng ra nói rõ ràng. Nhưng bị Lạc Man quyến rũ cả một buổi trưa, lá gan Tây Môn Khánh cũng to ra, muốn Lạc Man ra trước nửa đêm.
Lạc Man cũng ỡm ờ đồng ý.
Nửa đêm, Lạc Man bắt chước khẩu khí Tây Môn Khánh để lại một phong thơ.
Cơ bản là nói, Lạc Man ở trên tay hắn, muốn nàng dâu bình an, giờ mẹo gặp ở rừng cây nhỏ.
Đúng vậy.
Đây là Lạc Man thiết kế chiêu một mũi tên trúng hai con chim!
Võ Tòng nhìn phong thư, cừu hận hai kiếp hợp lại làm một, giận tím mặt, bốn năm hộ vệ căn bản không làm gì được Võ Tòng, Tây Môn Khánh cho dù bị đánh không chết cũng chỉ thừa lại một hơi.
Võ Tòng đánh người trọng thương, nhất định sẽ bị quan phủ truy nã, đến lúc đó, hắn không thể nào ở lại huyện Dương Cốc được nữa, chỉ có thể đến từ đâu thì trở về đó!
Cứ như vậy, thiếu đi kình địch Võ Tòng, lại đánh chết tên ruồi bọ Tây Môn Khánh.
Chẳng phải là tai qua nạn khỏi sao?
/61
|