Âm Trạch giản là một sơn cốc sâu không đáy.
Cả Cực Bắc Chi Địa đều khô cạn nóng bức, chỉ riêng ở Âm Trạch giản và biển Phong Thần là có nước. Biển Phong Thần thì không cần nói chỉ nghe đến tên đã biết đây là vùng biển không chỉ rộng lớn mà còn đầy sóng gió, còn sơn cốc trong Âm Trạch giản thì có một dòng sông nhỏ.
Chỉ là nếu muốn vượt qua Âm Trạch giản thì phải xuống sơn cốc rồi mới đi qua được.
Hơn ba nghìn năm trước, Phi Hoa tông đã phái một vị trưởng lão Đại Thừa kỳ đến Âm Trạch giản bắc một cây cầu bằng xích sắt nối giữa hai vách núi. Cầu sắt vắt qua hai bên vách núi, trận gió hung tàn gào thét thổi qua.
Ở Âm Trạch giản, có ba cách để đạt được cơ duyên.
Cách đầu tiên là đơn giản nhất, chỉ cần đứng trên cầu xích để gió thổi qua, tu sĩ có thể luyện thể.
Cách thứ hai đạt cơ duyên cũng đơn giản, tu sĩ chỉ cần băng qua cầu đến vách núi đối diện. Phía bên kia núi còn sót lại rất nhiều di vật truyền thừa của các tu sĩ thời thượng cổ, nếu may mắn không chừng có thể tìm thấy gì đó tốt.
Cách thứ ba phức tạp hơn —— chính là bỏ qua cầu xích, trực tiếp bay qua Âm Trạch giản!
Trong Âm Trạch giản âm khí rất nặng, nghe nói nếu quỷ tu tu luyện ở đây thì như cá gặp nước, mọi bề thuận lợi, thực lực tăng nhanh, còn những tu sĩ khác sẽ bị âm khí dày đặc ăn mòn. Có điều đây cũng là một cách rèn luyện bản thân, tu sĩ có thể lợi dụng âm khí để tu luyện nguyên thần, giúp nó càng thêm cô đọng.
Dù được xem là hiểm cảnh an toàn nhất Cực Bắc Chi Địa thì số người chết ở Âm Trạch giản cũng nhiều không đếm xuể. Tu sĩ dám đến đây dĩ nhiên đều là kẻ tài cao gan lớn, nhưng muốn cướp được bảo vật nguy hiểm phải đối mặt không chỉ là thiên tai mà quan trọng hơn là nhân họa. Chỉ cần ngươi có thể cướp được thì đó chính là của ngươi.
Sau khi chính thức bước vào khu vực Âm Trạch giản, Huyền Linh Tử lui về đi phía sau Lạc Tiệm Thanh. Hắn giống như không hề tồn tại, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm đồ nhi, Lạc Tiệm Thanh đi thì hắn đi, Lạc Tiêm Thanh rẽ hướng nào hắn rẽ hướng nấy, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không nhúng tay, không mở miệng.
Đi đến bên vách núi sẽ thấy ngay một sợi xích sắt vắt ngang.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, trước mặt chỉ có một sợi xích, là đi qua cầu hay tự bay qua đều tùy vào lựa chọn của bản thân.
Không một chút do dự, Lạc Tiệm Thanh bước lên cầu. Thấy thế, Huyền Linh Tử kinh ngạc nâng mắt nhìn, chỉ một thoáng đã thấy y đi được một trượng. Huyền Linh Tử không nghĩ nhiều nữa vội vàng đi theo.
Hai người bước lên cầu sắt, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, như con dao lạnh lẽo cắt lên mặt Lạc Tiệm Thanh. Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể lăng không phi hành, nhưng ở đây vừa bị công kích của gió vừa bị âm khí mài mòn thì việc dựa vào cầu sắt đi qua cũng cần thực lực nhất định.
Trong lúc Lạc Tiệm Thanh khó khăn đi về phía trước, bỗng nghe đằng sau có tiếng hô kinh ngạc. Y ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đen bay qua, trong chớp mắt đã đến bờ bên kia.
“Có thể bay qua nhanh như vậy nhất định là tiền bối Hợp Thể kỳ, có khi còn là Độ Kiếp kỳ không chừng!”
“Tiền bối đi qua Âm Trạch giản mà không thèm nhìn lấy một cái, chắc chắn là muốn đến Vô Để quật, có khi là đến biển Phong Thần cũng nên!”
“Chúng ta cũng đi nhanh lên, càng sớm đến bên kia núi càng đạt được nhiều cơ duyên.”
Những lời bàn tán xung quanh làm Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, y quay đầu nhìn về phía sau, thấy Huyền Linh Tử vẫn bình thản đứng sau lưng mình. Thấy ánh mắt đồ đệ, Huyền Linh Tử ung dung cong môi, lại không nói gì cả.
Vượt qua Âm Trạch giản nhanh chóng đúng là sẽ nhận được khen ngợi và chú ý của mọi người, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không muốn khoe khoang như vậy.
Một lúc lâu sau, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử đã vượt qua Âm Trạch giản, đi vào núi Âm Trạch.
Lạc Tiệm Thanh vừa bước xuống cầu xích, trong phút chốc, cả ngọn núi phát ra hào quang chói lóa như đã biến thành một khối ngọc, ánh sáng cao tới trăm thước! Hào quang này đều là di tích của các tiền bối, tu sĩ đi vào núi Âm Trạch đều sẽ cố gắng tìm cho mình một di tích phù hợp rồi kế thừa.
“Trời ạ, ít nhất phải hai mươi di tích chờ nhận chủ?”
“Tuyệt đối không chỉ hai mươi cái, khẳng định là có năm mươi cái!”
“Ta cảm thấy phải một trăm cái!!!”
Những di tích này không ngừng lóe sáng, lực lượng tỏa ra cuồn cuộn. Bởi vì tu sĩ đến núi Âm Trạch chỉ có thể chọn một di tích để truyền thừa nên di tích sẽ cố gắng bày ra thực lực của nguyên chủ để lôi kéo đối phương chọn mình.
Mà người được chúng nhắm tới bây giờ chắc chắn không phải là Huyền Linh Tử đã có tu vi cao hơn, chỉ có thể là Lạc Tiệm Thanh căn cốt siêu phẩm!
Lập tức trong đầu xuất hiện vô số tin tức, Lạc Tiệm Thanh phát hiện chỉ cần mình muốn là có thể giao tiếp với những di tích này. Y nhanh chóng chia sẻ phát hiện mới với sư phụ nhà mình: “Sư phụ, di tích có thực lực kém nhất ở đây cũng là của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tốt nhất còn lên tới Độ Kiếp kỳ...”
Lạch cạch!
Tiếng Lạc Tiệm Thanh dừng lại.
Y nhận ra những di tích đang giao tiếp với mình đồng loạt im lặng. Khi y quay đầu nhìn lại thì núi Âm Trạch vừa rồi còn hào quang chói lọi lúc này lại u ám như những ngọn núi thông thường, đừng nói mời Lạc Tiệm Thanh, ngay cả vị trí cũng không muốn cho y biết.
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, đây là cơ duyên của ta.”
Huyền Linh Tử thản nhiên vung tay áo nói: “Chỉ là di tích của tu sĩ Độ Kiếp kỳ mà thôi, Tiệm Thanh, vi sư sẽ tìm cho ngươi cơ duyên tốt gấp bội lần.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Loại chuyện nhận truyền thừa này trong Tu Chân giới thật ra cũng khá là lừa đảo.
Đã nhận di tích truyền thừa thì chẳng khác gì nhận chủ di tích làm nửa sư phụ, nếu không môn không phái thì không sao, nhưng nếu có sư phụ rồi thì tốt nhất nên tránh sư phụ nhà mình một chút. Lạc Tiệm Thanh đương nhiên hiểu rằng Huyền Linh Tử đang ghen tị, từ đầu đến cuối y chỉ đang trêu hắn mà thôi, nếu y có can đảm đi nhận truyền thừa thì cũng quá xem nhẹ Huyền Linh Tử rồi.
Không giống các tu sĩ khác trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, kích động đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử chậm rãi vượt qua đám người, từng bước rời khỏi núi Âm Trạch. Ở phía sau họ là các tu sĩ ý chí sục sôi hăng hái ngút trời, còn phía trước họ lại là đoạn đường càng thêm buồn chán.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Di tích tu sĩ Độ Kiếp kỳ đối với ta lúc này đúng là không có tác dụng lớn. Nhưng sư phụ, nếu ngày nào đó ta gặp được di tích của tu sĩ Đại Thừa kỳ, Hóa Thần kỳ… hay thậm chí là tiên nhân…” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười híp mắt nhìn về phía tôn giả áo trắng bên cạnh: “Sư phụ, ngươi thấy ta nên làm thế nào?”
Huyền Linh Tử: “...”
Thật lâu sau, Huyền Linh Tử mới nói: “Nếu gặp được di tích của tiên nhân và tu sĩ Hóa Thần kỳ thì ngươi … kế thừa đi.”
Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Tuy truyền thừa không phải bái sư nhưng sẽ được người đó truyền lại tất cả y bát (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau).”
Huyền Linh Tử thật lâu không trả lời, đến tận khi hai người đi xa khỏi núi Âm Trạch hắn mới thấp giọng nói: “Vậy ngươi muốn vi sư làm thế nào?”
Lạc Tiệm Thanh xoay người sang chỗ khác, khóe môi cong lên, cả khuôn mặt bừng sáng như cây cối đón gió xuân, y nói từng chữ rõ ràng: “Ngươi phải nói, không cho phép ta kế thừa bất cứ truyền thừa nào, bởi vì ta là của ngươi, mà ngươi... cũng là của một mình ta.”
Ầm!
Hai má Huyền Linh Tử đỏ bừng, tòa núi cách đó không xa phút chốc đã trở về cát bụi!
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Chờ chút, phản ứng này có hơi lớn…
Y tất nhiên biết sư phụ nhà mình luôn theo khuôn phép cũ, tuân lễ khắc kỷ, cho nên từ trước đến nay y đều coi việc trêu chọc sư phụ thành nhiệm vụ của mình, mong muốn thay đổi Huyền Linh Tử “cố chấp cổ hủ”. Có điều hôm nay hình như quá tay rồi…
Rời khỏi Âm Trạch giản, nếu không quan tâm cơ duyên, chỉ coi nó là đường đi qua thì Lạc Tiệm Thanh sẽ nhanh chóng đến được hiểm cảnh xếp thứ hai ở Cực Bắc Chi Địa – Vô Để quật.
So sánh với Âm Trạch giản thì Vô Để quật nguy hiểm hơn một chút, những tu sĩ dám đến đây ít đi nhiều. Ở đây tràn đầy những hố sâu không thấy đáy, chỉ cần một phút lơ là là sẽ sảy chân rơi vào ngay. Trong mỗi động đều là một con yêu thú đáng sợ.
Nghe đồn vào thời thượng cổ, khi ấy Cực Bắc Chi Địa còn chưa thành hiểm địa, ở đây đã xảy ra một trận đại chiến giữa yêu tộc và nhân tộc. Trong trận chiến ấy, yêu tộc đại bại, ngàn vạn con yêu thú đã bỏ xác tại đây, mỗi một thi thể yêu thú biến thành thành một động lớn, dần dà sự thù oán và không cam lòng của chúng đã khiến các động ấy trở thành không đáy.
Vô Để quật cũng không thật sự là không đáy, chỉ là nếu muốn đi ra phải đánh bại tàn hồn của yêu thú trong động!
Yêu thú thượng cổ mạnh đến cỡ nào Lạc Tiệm Thanh không biết, cũng không muốn biết, y chỉ đi qua đây mà thôi. Y cẩn thận tránh tất cả các động, không giống những tu sĩ xung quanh, ai cũng run rẩy nhảy vào hố, ôm trong lòng hy vọng đánh chết yêu thú, lấy thi thể, lấy nội đan, thậm chí thu được bảo vật!
Suốt ba mươi ngày, Lạc Tiệm Thanh đi đứng thận trọng từng bước. Không may là y chạy trời không khỏi nắng, ở đây thật sự là quá nhiều động không đáy, lúc sắp ra khỏi nơi này lại rớt vào một cái động.
Bất ngờ thấy đồ đệ ngã xuống, Huyền Linh Tử giật mình nhanh chóng thuấn di đến cửa động. Hắn đang định nhảy xuống thì lại dừng bước, cuối cùng không vào mà thở dài một tiếng rồi ngồi xếp bằng ở trước cửa đợi Lạc Tiệm Thanh ra.
Một ngày sau, Lạc Tiệm Thanh chật vật bay từ trong động ra.
Trên người y đầy bụi bẩn, trên tóc còn dính máu loãng, nhưng hai mắt lại sáng ngời, khí thế toàn thân như lưỡi kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ.
Lạc Tiệm Thanh vừa bay ra, tay phải cầm Sương Phù kiếm đã đâm thẳng hướng Huyền Linh Tử.
Huyền Linh Tử sửng sốt lấy hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, còn chưa kịp hỏi gì thì thấy hai mắt Lạc Tiệm Thanh nhíu lại, nguy hiểm đánh giá hắn một phen, lạnh giọng nói: “Vô Âm, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.”
Ầm!
Vành tai Huyền Linh Tử đỏ lên, theo bản năng quay đầu sang chỗ khác.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh nặng nề thở ra một hơi, cả người mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống. Y cười khổ nói: “Lần này là người thật rồi, sư phụ. Người không biết lần này ta gặp phải yêu thú đê tiện đến cỡ nào đâu, lúc đầu ta cứ tưởng nó là yêu thú hệ Hỏa, nó cũng giả vờ đấu một trận với ta, ta phải dùng đến tuyệt chiêu mới có thể đánh chết nó. Ta lập tức lấy nội đan và pháp bảo của nó rồi bay ra ngoài. Vừa ra thì thấy ngươi, ngươi lo lắng hỏi ta có gặp phải hiểm cảnh gì không, ta không cảnh giác gì, kể toàn bộ cho ngươi nghe, ai ngờ… ngươi lại đánh lén ta!”
Huyền Linh Tử ngơ ngác vô tội nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh còn chưa nguôi giận, y nắm chặt Sương Phù kiếm, lại nói: “Lúc đầu ta cũng không nhận ra điều gì lạ, mãi cho đến khi phát hiện ngươi không thể một kiếm giết chết ta thì ta biết… yếu thế này chắc chắn không phải ngươi, nhất định là con yêu thú đó đã bày ra ảo cảnh.”
Huyền Linh Tử: “...”
“Vất vả lắm mới đánh chết được ngươi…”
Huyền Linh Tử không nhịn được nhắc nhở nói: “Đó không phải là vi sư.”
Lạc Tiệm Thanh lơ đi: “Sau khi giết được ngươi, ta lại bay ra ngoài, lại gặp ngươi! Lần nay ngươi đóng giả tương đối giống…”
Huyền Linh Tử: “... Vi sư không có đóng giả.”
Lạc Tiệm Thanh nói tiếp: “Mãi đến khi hai chúng ta rời khỏi Vô Để quật ngươi mới bại lộ thân phận.”
Huyền Linh Tử: “...”
Lạc Tiệm Thanh tức giận nói: “Đó mới là lần thứ hai thôi, ít nhất phải mười tám lần! Rốt cục thì ta đã rút ra được kinh nghiệm, đầu tiên, phải thoải mái chặn được công kích của ta, sau đó là câu nói vừa rồi ta nói với ngươi, ngươi không thẹn thùng thì chắc chắn là ảo cảnh. Nhưng nếu ngượng ngùng thì đúng là ngươi!”
Huyền Linh Tử: “...”
Hai thầy trò bay thật nhanh mong thoát khỏi Vô Để quật. Lạc Tiệm Thanh là vì đã quá sợ mười tám kiếp luân hồi vừa rồi, còn Huyền Linh Tử lòng tràn đầy lửa giận không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa. Trong lúc họ rời khỏi Vô Để quật thì một bóng dáng màu đỏ đang bay qua biển Phong Thần.
Biển Phong Thần bao la, cuồn cuộn sóng trào. Cuồng phong ùn ùn kéo đến như dao nhọn, điên cuồng bay tới như muốn vùi y vào biển rồi nghiền nát. Bất ngờ là gió dữ chỉ cần đến gần hắn trong khoảng cách ba thước sẽ bị chắn bên ngoài bởi lớp kết giới màu đỏ máu.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Trên đời này còn có người dám phi hành trên biển Phong thần, nơi mà gió thổi mạnh nhất Cực Bắc Chi Địa, hơn nữa còn vượt biển?! Không muốn sống nữa sao?!
Kết giới cuối cũng bị phá vỡ, ngay lúc ấy tu sĩ áo đỏ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ lật tay lấy ra một con Linh Đang màu đỏ tạo lại kết giới.
Quay đầu nhìn biển Phong Thần vô cùng vô tận, Mặc Thu hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Bản tôn mất bao nhiêu công sức mới vượt qua biển Phong Thần đến được đây, nếu không có chuyện gì quan trọng thì… Lạc Tiệm Thanh, bản tôn cho ngươi biết tay!”
Cả Cực Bắc Chi Địa đều khô cạn nóng bức, chỉ riêng ở Âm Trạch giản và biển Phong Thần là có nước. Biển Phong Thần thì không cần nói chỉ nghe đến tên đã biết đây là vùng biển không chỉ rộng lớn mà còn đầy sóng gió, còn sơn cốc trong Âm Trạch giản thì có một dòng sông nhỏ.
Chỉ là nếu muốn vượt qua Âm Trạch giản thì phải xuống sơn cốc rồi mới đi qua được.
Hơn ba nghìn năm trước, Phi Hoa tông đã phái một vị trưởng lão Đại Thừa kỳ đến Âm Trạch giản bắc một cây cầu bằng xích sắt nối giữa hai vách núi. Cầu sắt vắt qua hai bên vách núi, trận gió hung tàn gào thét thổi qua.
Ở Âm Trạch giản, có ba cách để đạt được cơ duyên.
Cách đầu tiên là đơn giản nhất, chỉ cần đứng trên cầu xích để gió thổi qua, tu sĩ có thể luyện thể.
Cách thứ hai đạt cơ duyên cũng đơn giản, tu sĩ chỉ cần băng qua cầu đến vách núi đối diện. Phía bên kia núi còn sót lại rất nhiều di vật truyền thừa của các tu sĩ thời thượng cổ, nếu may mắn không chừng có thể tìm thấy gì đó tốt.
Cách thứ ba phức tạp hơn —— chính là bỏ qua cầu xích, trực tiếp bay qua Âm Trạch giản!
Trong Âm Trạch giản âm khí rất nặng, nghe nói nếu quỷ tu tu luyện ở đây thì như cá gặp nước, mọi bề thuận lợi, thực lực tăng nhanh, còn những tu sĩ khác sẽ bị âm khí dày đặc ăn mòn. Có điều đây cũng là một cách rèn luyện bản thân, tu sĩ có thể lợi dụng âm khí để tu luyện nguyên thần, giúp nó càng thêm cô đọng.
Dù được xem là hiểm cảnh an toàn nhất Cực Bắc Chi Địa thì số người chết ở Âm Trạch giản cũng nhiều không đếm xuể. Tu sĩ dám đến đây dĩ nhiên đều là kẻ tài cao gan lớn, nhưng muốn cướp được bảo vật nguy hiểm phải đối mặt không chỉ là thiên tai mà quan trọng hơn là nhân họa. Chỉ cần ngươi có thể cướp được thì đó chính là của ngươi.
Sau khi chính thức bước vào khu vực Âm Trạch giản, Huyền Linh Tử lui về đi phía sau Lạc Tiệm Thanh. Hắn giống như không hề tồn tại, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm đồ nhi, Lạc Tiệm Thanh đi thì hắn đi, Lạc Tiêm Thanh rẽ hướng nào hắn rẽ hướng nấy, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không nhúng tay, không mở miệng.
Đi đến bên vách núi sẽ thấy ngay một sợi xích sắt vắt ngang.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, trước mặt chỉ có một sợi xích, là đi qua cầu hay tự bay qua đều tùy vào lựa chọn của bản thân.
Không một chút do dự, Lạc Tiệm Thanh bước lên cầu. Thấy thế, Huyền Linh Tử kinh ngạc nâng mắt nhìn, chỉ một thoáng đã thấy y đi được một trượng. Huyền Linh Tử không nghĩ nhiều nữa vội vàng đi theo.
Hai người bước lên cầu sắt, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, như con dao lạnh lẽo cắt lên mặt Lạc Tiệm Thanh. Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể lăng không phi hành, nhưng ở đây vừa bị công kích của gió vừa bị âm khí mài mòn thì việc dựa vào cầu sắt đi qua cũng cần thực lực nhất định.
Trong lúc Lạc Tiệm Thanh khó khăn đi về phía trước, bỗng nghe đằng sau có tiếng hô kinh ngạc. Y ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đen bay qua, trong chớp mắt đã đến bờ bên kia.
“Có thể bay qua nhanh như vậy nhất định là tiền bối Hợp Thể kỳ, có khi còn là Độ Kiếp kỳ không chừng!”
“Tiền bối đi qua Âm Trạch giản mà không thèm nhìn lấy một cái, chắc chắn là muốn đến Vô Để quật, có khi là đến biển Phong Thần cũng nên!”
“Chúng ta cũng đi nhanh lên, càng sớm đến bên kia núi càng đạt được nhiều cơ duyên.”
Những lời bàn tán xung quanh làm Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, y quay đầu nhìn về phía sau, thấy Huyền Linh Tử vẫn bình thản đứng sau lưng mình. Thấy ánh mắt đồ đệ, Huyền Linh Tử ung dung cong môi, lại không nói gì cả.
Vượt qua Âm Trạch giản nhanh chóng đúng là sẽ nhận được khen ngợi và chú ý của mọi người, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không muốn khoe khoang như vậy.
Một lúc lâu sau, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử đã vượt qua Âm Trạch giản, đi vào núi Âm Trạch.
Lạc Tiệm Thanh vừa bước xuống cầu xích, trong phút chốc, cả ngọn núi phát ra hào quang chói lóa như đã biến thành một khối ngọc, ánh sáng cao tới trăm thước! Hào quang này đều là di tích của các tiền bối, tu sĩ đi vào núi Âm Trạch đều sẽ cố gắng tìm cho mình một di tích phù hợp rồi kế thừa.
“Trời ạ, ít nhất phải hai mươi di tích chờ nhận chủ?”
“Tuyệt đối không chỉ hai mươi cái, khẳng định là có năm mươi cái!”
“Ta cảm thấy phải một trăm cái!!!”
Những di tích này không ngừng lóe sáng, lực lượng tỏa ra cuồn cuộn. Bởi vì tu sĩ đến núi Âm Trạch chỉ có thể chọn một di tích để truyền thừa nên di tích sẽ cố gắng bày ra thực lực của nguyên chủ để lôi kéo đối phương chọn mình.
Mà người được chúng nhắm tới bây giờ chắc chắn không phải là Huyền Linh Tử đã có tu vi cao hơn, chỉ có thể là Lạc Tiệm Thanh căn cốt siêu phẩm!
Lập tức trong đầu xuất hiện vô số tin tức, Lạc Tiệm Thanh phát hiện chỉ cần mình muốn là có thể giao tiếp với những di tích này. Y nhanh chóng chia sẻ phát hiện mới với sư phụ nhà mình: “Sư phụ, di tích có thực lực kém nhất ở đây cũng là của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tốt nhất còn lên tới Độ Kiếp kỳ...”
Lạch cạch!
Tiếng Lạc Tiệm Thanh dừng lại.
Y nhận ra những di tích đang giao tiếp với mình đồng loạt im lặng. Khi y quay đầu nhìn lại thì núi Âm Trạch vừa rồi còn hào quang chói lọi lúc này lại u ám như những ngọn núi thông thường, đừng nói mời Lạc Tiệm Thanh, ngay cả vị trí cũng không muốn cho y biết.
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, đây là cơ duyên của ta.”
Huyền Linh Tử thản nhiên vung tay áo nói: “Chỉ là di tích của tu sĩ Độ Kiếp kỳ mà thôi, Tiệm Thanh, vi sư sẽ tìm cho ngươi cơ duyên tốt gấp bội lần.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Loại chuyện nhận truyền thừa này trong Tu Chân giới thật ra cũng khá là lừa đảo.
Đã nhận di tích truyền thừa thì chẳng khác gì nhận chủ di tích làm nửa sư phụ, nếu không môn không phái thì không sao, nhưng nếu có sư phụ rồi thì tốt nhất nên tránh sư phụ nhà mình một chút. Lạc Tiệm Thanh đương nhiên hiểu rằng Huyền Linh Tử đang ghen tị, từ đầu đến cuối y chỉ đang trêu hắn mà thôi, nếu y có can đảm đi nhận truyền thừa thì cũng quá xem nhẹ Huyền Linh Tử rồi.
Không giống các tu sĩ khác trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, kích động đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử chậm rãi vượt qua đám người, từng bước rời khỏi núi Âm Trạch. Ở phía sau họ là các tu sĩ ý chí sục sôi hăng hái ngút trời, còn phía trước họ lại là đoạn đường càng thêm buồn chán.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Di tích tu sĩ Độ Kiếp kỳ đối với ta lúc này đúng là không có tác dụng lớn. Nhưng sư phụ, nếu ngày nào đó ta gặp được di tích của tu sĩ Đại Thừa kỳ, Hóa Thần kỳ… hay thậm chí là tiên nhân…” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười híp mắt nhìn về phía tôn giả áo trắng bên cạnh: “Sư phụ, ngươi thấy ta nên làm thế nào?”
Huyền Linh Tử: “...”
Thật lâu sau, Huyền Linh Tử mới nói: “Nếu gặp được di tích của tiên nhân và tu sĩ Hóa Thần kỳ thì ngươi … kế thừa đi.”
Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Tuy truyền thừa không phải bái sư nhưng sẽ được người đó truyền lại tất cả y bát (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau).”
Huyền Linh Tử thật lâu không trả lời, đến tận khi hai người đi xa khỏi núi Âm Trạch hắn mới thấp giọng nói: “Vậy ngươi muốn vi sư làm thế nào?”
Lạc Tiệm Thanh xoay người sang chỗ khác, khóe môi cong lên, cả khuôn mặt bừng sáng như cây cối đón gió xuân, y nói từng chữ rõ ràng: “Ngươi phải nói, không cho phép ta kế thừa bất cứ truyền thừa nào, bởi vì ta là của ngươi, mà ngươi... cũng là của một mình ta.”
Ầm!
Hai má Huyền Linh Tử đỏ bừng, tòa núi cách đó không xa phút chốc đã trở về cát bụi!
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Chờ chút, phản ứng này có hơi lớn…
Y tất nhiên biết sư phụ nhà mình luôn theo khuôn phép cũ, tuân lễ khắc kỷ, cho nên từ trước đến nay y đều coi việc trêu chọc sư phụ thành nhiệm vụ của mình, mong muốn thay đổi Huyền Linh Tử “cố chấp cổ hủ”. Có điều hôm nay hình như quá tay rồi…
Rời khỏi Âm Trạch giản, nếu không quan tâm cơ duyên, chỉ coi nó là đường đi qua thì Lạc Tiệm Thanh sẽ nhanh chóng đến được hiểm cảnh xếp thứ hai ở Cực Bắc Chi Địa – Vô Để quật.
So sánh với Âm Trạch giản thì Vô Để quật nguy hiểm hơn một chút, những tu sĩ dám đến đây ít đi nhiều. Ở đây tràn đầy những hố sâu không thấy đáy, chỉ cần một phút lơ là là sẽ sảy chân rơi vào ngay. Trong mỗi động đều là một con yêu thú đáng sợ.
Nghe đồn vào thời thượng cổ, khi ấy Cực Bắc Chi Địa còn chưa thành hiểm địa, ở đây đã xảy ra một trận đại chiến giữa yêu tộc và nhân tộc. Trong trận chiến ấy, yêu tộc đại bại, ngàn vạn con yêu thú đã bỏ xác tại đây, mỗi một thi thể yêu thú biến thành thành một động lớn, dần dà sự thù oán và không cam lòng của chúng đã khiến các động ấy trở thành không đáy.
Vô Để quật cũng không thật sự là không đáy, chỉ là nếu muốn đi ra phải đánh bại tàn hồn của yêu thú trong động!
Yêu thú thượng cổ mạnh đến cỡ nào Lạc Tiệm Thanh không biết, cũng không muốn biết, y chỉ đi qua đây mà thôi. Y cẩn thận tránh tất cả các động, không giống những tu sĩ xung quanh, ai cũng run rẩy nhảy vào hố, ôm trong lòng hy vọng đánh chết yêu thú, lấy thi thể, lấy nội đan, thậm chí thu được bảo vật!
Suốt ba mươi ngày, Lạc Tiệm Thanh đi đứng thận trọng từng bước. Không may là y chạy trời không khỏi nắng, ở đây thật sự là quá nhiều động không đáy, lúc sắp ra khỏi nơi này lại rớt vào một cái động.
Bất ngờ thấy đồ đệ ngã xuống, Huyền Linh Tử giật mình nhanh chóng thuấn di đến cửa động. Hắn đang định nhảy xuống thì lại dừng bước, cuối cùng không vào mà thở dài một tiếng rồi ngồi xếp bằng ở trước cửa đợi Lạc Tiệm Thanh ra.
Một ngày sau, Lạc Tiệm Thanh chật vật bay từ trong động ra.
Trên người y đầy bụi bẩn, trên tóc còn dính máu loãng, nhưng hai mắt lại sáng ngời, khí thế toàn thân như lưỡi kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ.
Lạc Tiệm Thanh vừa bay ra, tay phải cầm Sương Phù kiếm đã đâm thẳng hướng Huyền Linh Tử.
Huyền Linh Tử sửng sốt lấy hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, còn chưa kịp hỏi gì thì thấy hai mắt Lạc Tiệm Thanh nhíu lại, nguy hiểm đánh giá hắn một phen, lạnh giọng nói: “Vô Âm, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.”
Ầm!
Vành tai Huyền Linh Tử đỏ lên, theo bản năng quay đầu sang chỗ khác.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh nặng nề thở ra một hơi, cả người mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống. Y cười khổ nói: “Lần này là người thật rồi, sư phụ. Người không biết lần này ta gặp phải yêu thú đê tiện đến cỡ nào đâu, lúc đầu ta cứ tưởng nó là yêu thú hệ Hỏa, nó cũng giả vờ đấu một trận với ta, ta phải dùng đến tuyệt chiêu mới có thể đánh chết nó. Ta lập tức lấy nội đan và pháp bảo của nó rồi bay ra ngoài. Vừa ra thì thấy ngươi, ngươi lo lắng hỏi ta có gặp phải hiểm cảnh gì không, ta không cảnh giác gì, kể toàn bộ cho ngươi nghe, ai ngờ… ngươi lại đánh lén ta!”
Huyền Linh Tử ngơ ngác vô tội nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh còn chưa nguôi giận, y nắm chặt Sương Phù kiếm, lại nói: “Lúc đầu ta cũng không nhận ra điều gì lạ, mãi cho đến khi phát hiện ngươi không thể một kiếm giết chết ta thì ta biết… yếu thế này chắc chắn không phải ngươi, nhất định là con yêu thú đó đã bày ra ảo cảnh.”
Huyền Linh Tử: “...”
“Vất vả lắm mới đánh chết được ngươi…”
Huyền Linh Tử không nhịn được nhắc nhở nói: “Đó không phải là vi sư.”
Lạc Tiệm Thanh lơ đi: “Sau khi giết được ngươi, ta lại bay ra ngoài, lại gặp ngươi! Lần nay ngươi đóng giả tương đối giống…”
Huyền Linh Tử: “... Vi sư không có đóng giả.”
Lạc Tiệm Thanh nói tiếp: “Mãi đến khi hai chúng ta rời khỏi Vô Để quật ngươi mới bại lộ thân phận.”
Huyền Linh Tử: “...”
Lạc Tiệm Thanh tức giận nói: “Đó mới là lần thứ hai thôi, ít nhất phải mười tám lần! Rốt cục thì ta đã rút ra được kinh nghiệm, đầu tiên, phải thoải mái chặn được công kích của ta, sau đó là câu nói vừa rồi ta nói với ngươi, ngươi không thẹn thùng thì chắc chắn là ảo cảnh. Nhưng nếu ngượng ngùng thì đúng là ngươi!”
Huyền Linh Tử: “...”
Hai thầy trò bay thật nhanh mong thoát khỏi Vô Để quật. Lạc Tiệm Thanh là vì đã quá sợ mười tám kiếp luân hồi vừa rồi, còn Huyền Linh Tử lòng tràn đầy lửa giận không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa. Trong lúc họ rời khỏi Vô Để quật thì một bóng dáng màu đỏ đang bay qua biển Phong Thần.
Biển Phong Thần bao la, cuồn cuộn sóng trào. Cuồng phong ùn ùn kéo đến như dao nhọn, điên cuồng bay tới như muốn vùi y vào biển rồi nghiền nát. Bất ngờ là gió dữ chỉ cần đến gần hắn trong khoảng cách ba thước sẽ bị chắn bên ngoài bởi lớp kết giới màu đỏ máu.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Trên đời này còn có người dám phi hành trên biển Phong thần, nơi mà gió thổi mạnh nhất Cực Bắc Chi Địa, hơn nữa còn vượt biển?! Không muốn sống nữa sao?!
Kết giới cuối cũng bị phá vỡ, ngay lúc ấy tu sĩ áo đỏ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ lật tay lấy ra một con Linh Đang màu đỏ tạo lại kết giới.
Quay đầu nhìn biển Phong Thần vô cùng vô tận, Mặc Thu hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Bản tôn mất bao nhiêu công sức mới vượt qua biển Phong Thần đến được đây, nếu không có chuyện gì quan trọng thì… Lạc Tiệm Thanh, bản tôn cho ngươi biết tay!”
/158
|