Những tháng ngày sống trên núi Tùng Vân rất là tốt lành, anh mà muốn gặp Trần Bất Đáo thì luôn có thể trông thấy người nọ.
Đôi lúc, Văn Thời luyện công và xoay đầu khi cảm thấy mệt mỏi, Trần Bất Đáo kiểu gì cũng sẽ khoanh tay dựa cửa nhìn anh, sau đó hướng mặt vô nhà và nói: “Lão Mao đã sắc thuốc gân cốt tùng, tới ngâm rồi nghỉ một lát đi.”
“Ta không mệt.” Anh cứ luôn trả lời như vậy, nhưng chân lại bất giác bước về phía ngôi nhà.
Đợi đến lúc anh đi tới trước mặt, Trần Bất Đáo sẽ mở bàn tay ra và bảo rằng: “Tay đâu, đưa ta coi thử.”
Anh hơi chần chờ rồi vẫn đưa bàn tay sang.
Ngón cái của Trần Bất Đáo bóp lên huyệt vị, mãi sau anh mới nhận ra cảm giác đau nhức đang lan ra từ giữa xương cốt của mình.
“Đốt ngón tay thì đã cứng ngắc, miệng mồm hãy còn ngay đơ, mỏ chim của Kim sí Đại bàng cũng không sánh bằng con đâu.” Trần Bất Đáo ngước mắt nhìn anh một cái.
Văn Thời lặng lẽ nhúc nhích bờ môi.
“Lại lẩm bẩm nói xấu ta gì đấy?” Trần Bất Đáo cười lên.
Văn Thời nhìn nụ cười nọ mà sững sờ một hồi, mắt nhìn sang chỗ khác, đôi môi buông lời rằng: “Nói chim, không có nói ngươi.”
Kim sí Đại bàng thì sẽ vỗ cánh mổ về phía cánh cửa.
…
Có khi, mưa sẽ rơi trên núi một cách vô cớ.
Vận may của Văn Thời thì lại vô cùng hỏng bét. Mỗi lần trời mưa, anh toàn đang đi trên đường núi giữa sườn dốc, ngặt nỗi lại là đoạn dài và hoang vu nhất, ngay cả một nơi để tạm lánh cũng chẳng có.
Tiếng mưa rơi trên núi Tùng Vân nghe xào xạc, rất lớn. Giọng nói của Trần Bất Đáo bị át hơn phân nửa, mơ hồ không rõ.
Văn Thời bao giờ cũng nhìn chiếc ô giấy dầu trên đầu trước, rồi mới ngoái đầu nhìn Trần Bất Đáo.
“Ai đã phạt con mà con lại giả bộ làm quỷ nước hù dọa người khác thế?” Trần Bất Đáo nói.
Hắn vừa về núi, nhưng lại không có chút vẻ phong trần mỏi mệt nào, ngay cả ống tay áo cũng chẳng hề bị ướt. Nếu so ra, Văn Thời trông khá là nhếch nhác.
Trần Bất Đáo đưa khăn cho anh, Văn Thời nhận lấy rồi đi theo lên đỉnh núi.
Đường núi chật hẹp, họ lại dùng chung một chiếc ô, bả vai và cánh tay luôn chạm vào nhau.
Văn Thời chùi mặt đi hai bước, mở miệng hỏi nhưng không ngẩng đầu lên: “Không phải hai ngày nữa mới về à?”
Trần Bất Đáo nhíu mày nhìn anh một cái: “Con nghe được điều đó từ đâu?”
Văn Thời không hé răng.
Trần Bất Đáo: “Lại là cu thầy bói gà mờ nào tính ra rồi nói con nghe đấy?”
Bản thân ‘cu thầy bói gà mờ’: “…”
“Con chỉ học được mỗi một điều này lúc tụm lại với Bốc Ninh thôi nhỉ.”
“Không có.”
“Thật vậy chăng? Để lát nữa ta hỏi nó thử coi sao.” Trần Bất Đáo nói nửa thật không giả: “Bây giờ con cản vẫn còn kịp đó.”
Văn Thời xụ mặt, lạnh lùng đáp rằng: “Ai muốn cản ngươi.”
Ít lâu sau, anh lại cứng rắn thốt ra một câu: “Cản bằng cách nào?”
Trần Bất Đáo cười suốt một hồi lâu.
Trong lúc hắn cười, Văn Thời thoáng nhìn lên đỉnh núi, trông thấy trăng khuyết tan vào trong mưa, treo lủng lẳng ở nơi chân trời xa vời khôn xiết.
…
Thời điểm rét nhất trên núi, các ngôi nhà tọa lạc ở đỉnh và sườn núi đều rất ấm áp.
Đại Tiểu Triệu thường chuẩn bị lò than trong nhà, hai cô càng thích hái hoa quả và lấy nhựa thông mang vào nhà Trần Bất Đáo rồi bỏ hết vào lò, có thể đốt tỏa ra một mùi thơm đặc biệt của núi rừng.
Lúc không cần phải luyện công hoặc vào lồng, hai cô cũng thích tóm cổ Văn Thời đưa vô nhà.
Văn Thời biết tất cả mọi thứ, hầu như luôn học từ Trần Bất Đáo —— chữ, vẽ với cả đánh cờ.
Anh học hai thứ đầu rất giỏi, dư sức xuống núi để dọa người. Chỉ có cái cuối cùng, anh học kiểu nào thì cuối cùng luôn rơi vào nước cờ dở.
So ra, Bốc Ninh, Chung Tư và Trang Dã đều lợi hại hơn nhiều. Nhất là Bốc Ninh và Chung Tư, chẳng những tài đánh cờ không tồi mà còn chơi cực hay nữa.
Trần Bất Đáo cứ rảnh thì sẽ tìm người đến đánh cờ, người biết thì không chọn, luôn chọn một đứa chơi dở là anh.
Văn Thời cam tâm tình nguyện nhưng lại không vui vẻ gì, vì anh mà chơi cờ thì sẽ dễ mệt đến chỉ muốn ngủ thôi.
Hôm đó, anh lại đánh cờ ở chỗ của Trần Bất Đáo.
Ngoài trời trút tuyết lớn, khắp nơi trắng xóa, làn khói khói vương hương tùng lượn lờ trong nhà. Văn Thời cầm một quân cờ nhỏ trong tay, lúc đợi chiêu thì nửa cụp mắt, nhìn ngón tay nhặt quân cờ của Trần Bất Đáo, bỗng mơ màng chớp mắt một cái.
Anh đang buồn ngủ đến mất tập trung, thì nghe có người gọi mình bằng một giọng điệu mà người nọ chưa sử dụng bao giờ: “Văn Thời.”
Mà anh chỉ mới nghe thấy tiếng gọi này thôi mà đã khó chịu đến chẳng khác gì bị ai đó rút sạch linh tướng, chỉ còn dư lại một thân xác lẻ loi trơ trọi.
Con tim của Văn Thời trễ một nhịp, mở mắt ra trong tích tắc.
Cảm xúc khó chịu ấy cứ kề cà không chịu dịu xuống, rất lâu sau, anh mới giật mình hoàn hồn, nghe Trần Bất Đáo hỏi mình: “Con sao vậy?”
Văn Thời khẽ lắc đầu.
“Lúc ta không ở trong núi, con lại thức canh bao nhiêu đêm rồi? Buồn ngủ đến chảy cả nước mắt rồi kìa.” Trần Bất Đáo chỉ về phía giường: “Đến đó nằm một chút đi.”
Đôi lúc, Văn Thời luyện công và xoay đầu khi cảm thấy mệt mỏi, Trần Bất Đáo kiểu gì cũng sẽ khoanh tay dựa cửa nhìn anh, sau đó hướng mặt vô nhà và nói: “Lão Mao đã sắc thuốc gân cốt tùng, tới ngâm rồi nghỉ một lát đi.”
“Ta không mệt.” Anh cứ luôn trả lời như vậy, nhưng chân lại bất giác bước về phía ngôi nhà.
Đợi đến lúc anh đi tới trước mặt, Trần Bất Đáo sẽ mở bàn tay ra và bảo rằng: “Tay đâu, đưa ta coi thử.”
Anh hơi chần chờ rồi vẫn đưa bàn tay sang.
Ngón cái của Trần Bất Đáo bóp lên huyệt vị, mãi sau anh mới nhận ra cảm giác đau nhức đang lan ra từ giữa xương cốt của mình.
“Đốt ngón tay thì đã cứng ngắc, miệng mồm hãy còn ngay đơ, mỏ chim của Kim sí Đại bàng cũng không sánh bằng con đâu.” Trần Bất Đáo ngước mắt nhìn anh một cái.
Văn Thời lặng lẽ nhúc nhích bờ môi.
“Lại lẩm bẩm nói xấu ta gì đấy?” Trần Bất Đáo cười lên.
Văn Thời nhìn nụ cười nọ mà sững sờ một hồi, mắt nhìn sang chỗ khác, đôi môi buông lời rằng: “Nói chim, không có nói ngươi.”
Kim sí Đại bàng thì sẽ vỗ cánh mổ về phía cánh cửa.
…
Có khi, mưa sẽ rơi trên núi một cách vô cớ.
Vận may của Văn Thời thì lại vô cùng hỏng bét. Mỗi lần trời mưa, anh toàn đang đi trên đường núi giữa sườn dốc, ngặt nỗi lại là đoạn dài và hoang vu nhất, ngay cả một nơi để tạm lánh cũng chẳng có.
Tiếng mưa rơi trên núi Tùng Vân nghe xào xạc, rất lớn. Giọng nói của Trần Bất Đáo bị át hơn phân nửa, mơ hồ không rõ.
Văn Thời bao giờ cũng nhìn chiếc ô giấy dầu trên đầu trước, rồi mới ngoái đầu nhìn Trần Bất Đáo.
“Ai đã phạt con mà con lại giả bộ làm quỷ nước hù dọa người khác thế?” Trần Bất Đáo nói.
Hắn vừa về núi, nhưng lại không có chút vẻ phong trần mỏi mệt nào, ngay cả ống tay áo cũng chẳng hề bị ướt. Nếu so ra, Văn Thời trông khá là nhếch nhác.
Trần Bất Đáo đưa khăn cho anh, Văn Thời nhận lấy rồi đi theo lên đỉnh núi.
Đường núi chật hẹp, họ lại dùng chung một chiếc ô, bả vai và cánh tay luôn chạm vào nhau.
Văn Thời chùi mặt đi hai bước, mở miệng hỏi nhưng không ngẩng đầu lên: “Không phải hai ngày nữa mới về à?”
Trần Bất Đáo nhíu mày nhìn anh một cái: “Con nghe được điều đó từ đâu?”
Văn Thời không hé răng.
Trần Bất Đáo: “Lại là cu thầy bói gà mờ nào tính ra rồi nói con nghe đấy?”
Bản thân ‘cu thầy bói gà mờ’: “…”
“Con chỉ học được mỗi một điều này lúc tụm lại với Bốc Ninh thôi nhỉ.”
“Không có.”
“Thật vậy chăng? Để lát nữa ta hỏi nó thử coi sao.” Trần Bất Đáo nói nửa thật không giả: “Bây giờ con cản vẫn còn kịp đó.”
Văn Thời xụ mặt, lạnh lùng đáp rằng: “Ai muốn cản ngươi.”
Ít lâu sau, anh lại cứng rắn thốt ra một câu: “Cản bằng cách nào?”
Trần Bất Đáo cười suốt một hồi lâu.
Trong lúc hắn cười, Văn Thời thoáng nhìn lên đỉnh núi, trông thấy trăng khuyết tan vào trong mưa, treo lủng lẳng ở nơi chân trời xa vời khôn xiết.
…
Thời điểm rét nhất trên núi, các ngôi nhà tọa lạc ở đỉnh và sườn núi đều rất ấm áp.
Đại Tiểu Triệu thường chuẩn bị lò than trong nhà, hai cô càng thích hái hoa quả và lấy nhựa thông mang vào nhà Trần Bất Đáo rồi bỏ hết vào lò, có thể đốt tỏa ra một mùi thơm đặc biệt của núi rừng.
Lúc không cần phải luyện công hoặc vào lồng, hai cô cũng thích tóm cổ Văn Thời đưa vô nhà.
Văn Thời biết tất cả mọi thứ, hầu như luôn học từ Trần Bất Đáo —— chữ, vẽ với cả đánh cờ.
Anh học hai thứ đầu rất giỏi, dư sức xuống núi để dọa người. Chỉ có cái cuối cùng, anh học kiểu nào thì cuối cùng luôn rơi vào nước cờ dở.
So ra, Bốc Ninh, Chung Tư và Trang Dã đều lợi hại hơn nhiều. Nhất là Bốc Ninh và Chung Tư, chẳng những tài đánh cờ không tồi mà còn chơi cực hay nữa.
Trần Bất Đáo cứ rảnh thì sẽ tìm người đến đánh cờ, người biết thì không chọn, luôn chọn một đứa chơi dở là anh.
Văn Thời cam tâm tình nguyện nhưng lại không vui vẻ gì, vì anh mà chơi cờ thì sẽ dễ mệt đến chỉ muốn ngủ thôi.
Hôm đó, anh lại đánh cờ ở chỗ của Trần Bất Đáo.
Ngoài trời trút tuyết lớn, khắp nơi trắng xóa, làn khói khói vương hương tùng lượn lờ trong nhà. Văn Thời cầm một quân cờ nhỏ trong tay, lúc đợi chiêu thì nửa cụp mắt, nhìn ngón tay nhặt quân cờ của Trần Bất Đáo, bỗng mơ màng chớp mắt một cái.
Anh đang buồn ngủ đến mất tập trung, thì nghe có người gọi mình bằng một giọng điệu mà người nọ chưa sử dụng bao giờ: “Văn Thời.”
Mà anh chỉ mới nghe thấy tiếng gọi này thôi mà đã khó chịu đến chẳng khác gì bị ai đó rút sạch linh tướng, chỉ còn dư lại một thân xác lẻ loi trơ trọi.
Con tim của Văn Thời trễ một nhịp, mở mắt ra trong tích tắc.
Cảm xúc khó chịu ấy cứ kề cà không chịu dịu xuống, rất lâu sau, anh mới giật mình hoàn hồn, nghe Trần Bất Đáo hỏi mình: “Con sao vậy?”
Văn Thời khẽ lắc đầu.
“Lúc ta không ở trong núi, con lại thức canh bao nhiêu đêm rồi? Buồn ngủ đến chảy cả nước mắt rồi kìa.” Trần Bất Đáo chỉ về phía giường: “Đến đó nằm một chút đi.”