‘Hôm đó’ mà Văn Thời nói là khái niệm thời gian chỉ phù hợp với người trong lồng, thật ra ngoài đời cũng chưa trôi qua bao lâu.
Lúc ra khỏi lồng, mưa to vừa ngừng, bọt nước chảy xuống theo mép dù. Họ còn đứng trên con đường có Tây Bình Viên, tiệm quán hai bên đã đóng cửa, đúng ra phải cực kỳ vắng vẻ.
Ai dè khi Văn Thời vừa mở mắt ra ——
Xung quanh là một vòng người kín mít.
Toàn là phụ nữ, tóc thả ra sau lưng vừa đen vừa dày, mặt mày xanh trắng, giữa trán là một lá bùa màu vàng.
Tròng mắt của mấy ả gần như trắng bệch, chỉ có một điểm đen nhỏ xíu ở chính giữa, vừa xoay vừa không xoay. Môi màu đỏ tươi, cong lên toe toét, đầu lưỡi thè ra khỏi miệng, buông xuống còn dài hơn cả tóc.
Một giây trước, Hạ Tiều còn đang tám xàm với Chu Húc, một giây sau đã đối mặt với mấy thứ này, cậu chửi bậy một tiếng, bất ổn ngay tại chỗ.
Mấy người phụ nữ đó đang bất động, nhưng Hạ Tiều chẳng dám làm một cử động nhỏ nào.
Cậu lặng lẽ ôm lấy tay trái của Văn Thời, hơi thở mong manh: “Anh, mình ra khỏi lồng chưa vậy?”
Văn Thời còn chưa mở miệng, Tạ Vấn đã nói thay: “Ra rồi.”
Hơi thở của Hạ Tiều càng yếu hơn: “Vậy mấy thứ này là gì?”
Môi của Văn Thời chuyển động.
Tạ Vấn: “Quỷ.”
Hạ Tiều chỉ đứng hình một giây rồi túm chặt lấy cánh tay của Văn Thời, im hơi lặng tiếng trượt xuống đất.
Văn Thời: “…”
Dù kẻ chết là Hạ Tiều, nhưng anh cảm thấy người Tạ Vấn nhằm vào là mình.
“Bộ tôi có thù oán gì với anh hả?” Văn Thời không thể rút tay trái ra, chỉ đành nghiêng đầu kẹp cán dù, đưa tay phải ra sau để đối phó với vòng quỷ nữ kia.
“Sao lại thế được.” Tạ Vấn ung dung phủ nhận, giơ tay tới đỡ cán dù giùm anh.
Hắn còn đeo bao tay đen, chỗ nắm cũng là đuôi cán dù, giữ một khoảng cách lễ phép với mặt của Văn Thời.
Cũng không biết tại sao, vừa thấy cổ tay tái nhợt đó, Văn Thời bỗng nhớ lại cảm xúc vừa nóng vừa lạnh trên ngón tay của Tạ Vấn, động tác đưa tay về phía quỷ nữ hơi dừng lại.
“Ngước đầu lên chút coi.” Tạ Vấn nhắc Văn Thời buông ra, “Hết mưa rồi, tôi lấy dù ra đấy.”
Một giây trôi qua, không chờ người nọ phản ứng, hắn lại khẽ hỏi một câu: “Cậu còn đứng đó làm gì?”
Văn Thời chợt hoàn hồn.
Anh mím môi duỗi thẳng cổ, im lặng để Tạ Vấn lấy dù đi, sau đó chọn đại một quỷ nữ rồi giật lá bùa trên mặt cô xuống.
Khoảnh khắc lá bùa vừa bị tháo đi, vòng quỷ nữ kia rung lắc rồ rồ, như muốn thoát khỏi phong ấn và lao thẳng tới đây.
Văn Thời không hề để ý, chìa tay giật lá thứ hai xuống.
Kết quả lại nghe thấy ai đó lẩm bẩm một câu: “Như vầy là thoát ra rồi hả?”
Sau đó quỷ nữ trước anh một bước hóa thành khói và mất bóng, chỉ để lại bảy lá bùa từ từ bay nhẹ xuống đất và được ai đó vớt lấy.
Người vớt giấy là chàng trai, vóc dáng cao ráo, làn da màu lúa mạch, dáng người tháo vát, tóc cạo ngắn, vừa nhìn đã biết là người biết võ, nhưng biểu cảm hơn cứng.
Văn Thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chàng trai nọ một lát, ánh mắt lại chuyển tới ngực của cậu.
Vì bị quần áo che mất nên Văn Thời không nhìn thấy con dấu trên ngực đối phương. Nhưng anh cảm thấy đây là một con rối, một con rối gần giống người sống.
Con rối đó nắm lấy lá bùa, quay đầu ra sau và hỏi: “Chộp được rồi, giờ tôi phải làm sao?”
Có một người phụ nữ đứng sau lưng cậu, tóc dài qua cổ, nửa bên tóc vén ra sau tai, để lộ một dãy đinh phát sáng được đeo trên đó. Cô mang một lớp trang điểm dày, như một chiếc mặt nạ đang che mất dáng vẻ gốc, không nhìn ra tuổi tác. Nhưng trông khung xương, đây có lẽ là một mỹ nhân.
“Đốt giùm tôi.” Cô trả lời con rối, tròng mắt như pha lê lộn sang, ánh mắt lướt qua Hạ Tiều, dừng lại trên người Văn Thời một lát, chuyển sang Tạ Vấn rồi mới nói: “Ai mới bóc bùa bà, bước ra đây.”
Văn Thời: “…”
Cô nàng này tốt hơn hết là đừng mở miệng.
“Ma ốm, phải cậu không?” Cô tập trung nhìn thẳng vào Tạ Vấn.
Môi Văn Thời mấp máy, khẽ thốt ra vài chữ: “Anh quen bà bà này à?”
Tạ Vấn nghe được thì cười.
Hắn nghiêng đầu ho tức ngực hai tiếng xong mới lấy tay khẩy chóp mũi trả lời, “Cũng coi như có quen biết, Trương gia.”
Trương gia có quá nhiều người, tên họ rậm rạp trên bức danh phả, Văn Thời nghe thế cũng không nhớ ra được gì, chỉ “à” một tiếng.
Tạ Vấn thấy anh vẫn còn nghi hoặc thì bổ sung một câu: “Lúc nãy ở trong lồng, con của Trương Bích Linh từng thuận mồm nhắc tới, không biết cậu còn nhớ không, tên dì ta là Trương Lam.”
Bà bà đứng đối diện: “…”
Trương Lam từng trải qua mọi trường hợp, gặp được đủ loại người, cũng từng được giới thiệu bằng tùm lum cách. Đa số… à không, có thể nói mọi lần, chỉ cần báo ra tên cô, người nghe cũng sẽ bày ra bộ dáng tỉnh ngộ, thậm chí còn nhất định sẽ nói ngay một câu “Là Trương Danh xếp hạng cao nhất trên bức danh phả hả?!”
Thật lòng mà nói, nghe vào rất sảng khoái.
Nhưng nghe riết cũng chỉ có nhiêu đó.
Lúc ra khỏi lồng, mưa to vừa ngừng, bọt nước chảy xuống theo mép dù. Họ còn đứng trên con đường có Tây Bình Viên, tiệm quán hai bên đã đóng cửa, đúng ra phải cực kỳ vắng vẻ.
Ai dè khi Văn Thời vừa mở mắt ra ——
Xung quanh là một vòng người kín mít.
Toàn là phụ nữ, tóc thả ra sau lưng vừa đen vừa dày, mặt mày xanh trắng, giữa trán là một lá bùa màu vàng.
Tròng mắt của mấy ả gần như trắng bệch, chỉ có một điểm đen nhỏ xíu ở chính giữa, vừa xoay vừa không xoay. Môi màu đỏ tươi, cong lên toe toét, đầu lưỡi thè ra khỏi miệng, buông xuống còn dài hơn cả tóc.
Một giây trước, Hạ Tiều còn đang tám xàm với Chu Húc, một giây sau đã đối mặt với mấy thứ này, cậu chửi bậy một tiếng, bất ổn ngay tại chỗ.
Mấy người phụ nữ đó đang bất động, nhưng Hạ Tiều chẳng dám làm một cử động nhỏ nào.
Cậu lặng lẽ ôm lấy tay trái của Văn Thời, hơi thở mong manh: “Anh, mình ra khỏi lồng chưa vậy?”
Văn Thời còn chưa mở miệng, Tạ Vấn đã nói thay: “Ra rồi.”
Hơi thở của Hạ Tiều càng yếu hơn: “Vậy mấy thứ này là gì?”
Môi của Văn Thời chuyển động.
Tạ Vấn: “Quỷ.”
Hạ Tiều chỉ đứng hình một giây rồi túm chặt lấy cánh tay của Văn Thời, im hơi lặng tiếng trượt xuống đất.
Văn Thời: “…”
Dù kẻ chết là Hạ Tiều, nhưng anh cảm thấy người Tạ Vấn nhằm vào là mình.
“Bộ tôi có thù oán gì với anh hả?” Văn Thời không thể rút tay trái ra, chỉ đành nghiêng đầu kẹp cán dù, đưa tay phải ra sau để đối phó với vòng quỷ nữ kia.
“Sao lại thế được.” Tạ Vấn ung dung phủ nhận, giơ tay tới đỡ cán dù giùm anh.
Hắn còn đeo bao tay đen, chỗ nắm cũng là đuôi cán dù, giữ một khoảng cách lễ phép với mặt của Văn Thời.
Cũng không biết tại sao, vừa thấy cổ tay tái nhợt đó, Văn Thời bỗng nhớ lại cảm xúc vừa nóng vừa lạnh trên ngón tay của Tạ Vấn, động tác đưa tay về phía quỷ nữ hơi dừng lại.
“Ngước đầu lên chút coi.” Tạ Vấn nhắc Văn Thời buông ra, “Hết mưa rồi, tôi lấy dù ra đấy.”
Một giây trôi qua, không chờ người nọ phản ứng, hắn lại khẽ hỏi một câu: “Cậu còn đứng đó làm gì?”
Văn Thời chợt hoàn hồn.
Anh mím môi duỗi thẳng cổ, im lặng để Tạ Vấn lấy dù đi, sau đó chọn đại một quỷ nữ rồi giật lá bùa trên mặt cô xuống.
Khoảnh khắc lá bùa vừa bị tháo đi, vòng quỷ nữ kia rung lắc rồ rồ, như muốn thoát khỏi phong ấn và lao thẳng tới đây.
Văn Thời không hề để ý, chìa tay giật lá thứ hai xuống.
Kết quả lại nghe thấy ai đó lẩm bẩm một câu: “Như vầy là thoát ra rồi hả?”
Sau đó quỷ nữ trước anh một bước hóa thành khói và mất bóng, chỉ để lại bảy lá bùa từ từ bay nhẹ xuống đất và được ai đó vớt lấy.
Người vớt giấy là chàng trai, vóc dáng cao ráo, làn da màu lúa mạch, dáng người tháo vát, tóc cạo ngắn, vừa nhìn đã biết là người biết võ, nhưng biểu cảm hơn cứng.
Văn Thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chàng trai nọ một lát, ánh mắt lại chuyển tới ngực của cậu.
Vì bị quần áo che mất nên Văn Thời không nhìn thấy con dấu trên ngực đối phương. Nhưng anh cảm thấy đây là một con rối, một con rối gần giống người sống.
Con rối đó nắm lấy lá bùa, quay đầu ra sau và hỏi: “Chộp được rồi, giờ tôi phải làm sao?”
Có một người phụ nữ đứng sau lưng cậu, tóc dài qua cổ, nửa bên tóc vén ra sau tai, để lộ một dãy đinh phát sáng được đeo trên đó. Cô mang một lớp trang điểm dày, như một chiếc mặt nạ đang che mất dáng vẻ gốc, không nhìn ra tuổi tác. Nhưng trông khung xương, đây có lẽ là một mỹ nhân.
“Đốt giùm tôi.” Cô trả lời con rối, tròng mắt như pha lê lộn sang, ánh mắt lướt qua Hạ Tiều, dừng lại trên người Văn Thời một lát, chuyển sang Tạ Vấn rồi mới nói: “Ai mới bóc bùa bà, bước ra đây.”
Văn Thời: “…”
Cô nàng này tốt hơn hết là đừng mở miệng.
“Ma ốm, phải cậu không?” Cô tập trung nhìn thẳng vào Tạ Vấn.
Môi Văn Thời mấp máy, khẽ thốt ra vài chữ: “Anh quen bà bà này à?”
Tạ Vấn nghe được thì cười.
Hắn nghiêng đầu ho tức ngực hai tiếng xong mới lấy tay khẩy chóp mũi trả lời, “Cũng coi như có quen biết, Trương gia.”
Trương gia có quá nhiều người, tên họ rậm rạp trên bức danh phả, Văn Thời nghe thế cũng không nhớ ra được gì, chỉ “à” một tiếng.
Tạ Vấn thấy anh vẫn còn nghi hoặc thì bổ sung một câu: “Lúc nãy ở trong lồng, con của Trương Bích Linh từng thuận mồm nhắc tới, không biết cậu còn nhớ không, tên dì ta là Trương Lam.”
Bà bà đứng đối diện: “…”
Trương Lam từng trải qua mọi trường hợp, gặp được đủ loại người, cũng từng được giới thiệu bằng tùm lum cách. Đa số… à không, có thể nói mọi lần, chỉ cần báo ra tên cô, người nghe cũng sẽ bày ra bộ dáng tỉnh ngộ, thậm chí còn nhất định sẽ nói ngay một câu “Là Trương Danh xếp hạng cao nhất trên bức danh phả hả?!”
Thật lòng mà nói, nghe vào rất sảng khoái.
Nhưng nghe riết cũng chỉ có nhiêu đó.