Đó là một ngọn núi tên Tùng Vân.
Vì khắp núi toàn là cây tùng, nhìn xuống là một vệt xanh trải dài, hễ có gió thổi qua núi, thân hình của chúng sẽ nhấp nhô như mây tuôn chảy cuồn cuộn.
Không ai biết trước đây ngọn núi này tên là gì hay tại sao sau đó lại bị đổi. Dù sao đó cũng là chuyện cách đây lâu lắm rồi. Có khi cái tên ‘Tùng Vân’ này cũng được Trần Bất Đáo thuận miệng đặt cho giữa lúc nấu một bầu rượu tùng đục nước thì ngước mắt nhìn lên một cái thôi.
Văn Thời không nhớ rõ những chuyện đó, nhưng lúc thấy cảnh núi ấy trong mơ, dường như anh ngửi được hương trà pha nước tuyết trộn lẫn với mùi rượu tùng đục nước.
Sườn núi của núi Tùng Vân có một chỗ lõm tự nhiên, mặt đất bằng phẳng, núp khỏi hướng mặt trời. Ở đó có một căn nhà sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, nơi vài đứa nhỏ choai choai sinh sống.
Trong mơ có lẽ đang rét đậm, lạnh lắm.
Bếp lò trong góc phòng đang nấu gì đó ồ ồ. Văn Thời nghe tiếng, theo bản năng muốn nhìn sang, nhưng bản thân trong mơ không quay đầu mà lại rủ mắt, quật cường nhìn chằm chằm hai cục sỏi nhỏ, một cành cây héo khô và một con chim đã chết trên mặt đất.
Con chim khô đét, lông sụp xuống, hai chân thẳng ra một cách cứng ngắc, trông đáng sợ mà lại đáng thương.
Có vẻ như anh còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ngay cả chiếc bàn bên cạnh cũng cao hơn mình.
Liếc thấy còn có vài đứa nhỏ khác trong phòng, chúng cũng cao hơn anh. Bọn chúng tụ tập đứng ở một góc khác cách anh rất xa, ranh giới rõ ràng.
Trong phòng có đốt nhang, khói bay lượn lờ, anh không chịu ngước mắt lên nên đương nhiên cũng không thấy rõ biểu cảm của mấy đứa kia. Nhưng anh có thể cảm nhận được có một tên trong đó đang run rẩy, quần bố khẽ đung đưa.
Bọn chúng rất sợ anh.
Văn Thời nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, một tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bị ai đó đẩy ra.
Mấy đứa bé nọ hơi sững sờ, vội đứng thành một hàng trong nỗi sợ hãi, bả vai chen chúc bả vai, nhưng vẫn cách anh rất xa. Hai tay chúng nắm lại với nhau, giơ lên trán, cúi đầu cung kính bái một cái, giọng nói mang tính trẻ con, cả đám cùng thưa “Sư phụ.”
Chỉ có mình anh là thờ ơ, vẫn nhìn chằm chằm vào con chim đó, không ngẩng đầu mà cũng không lên tiếng, chỉ mím chặt môi, tay giấu sau người nắm càng chặt hơn, cấn đến nỗi thấy đau.
Anh nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt còn vang lên, khẽ lắm, như tiếng gió nhẹ bay qua rừng. Sau đó, một người dừng bước đứng yên trước mặt anh.
Người nọ rất cao, anh chỉ có thể nhìn thấy vạt áo dài của đối phương thôi.
Áo trong màu tuyết trắng, áo khoác thì đỏ đậm. Rõ ràng là một tông màu rất tươi đẹp, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác vừa lạnh lẽo vừa chết chóc, tựa như máu chảy dọc xuống từ trên đỉnh núi tuyết.
Mấy đứa nhỏ khác đều im bặt, lùi sang một bên vài bước.
Chỉ có mình Văn Thời vẫn không hề nhúc nhích, rầu rĩ đằng đó, như là đang lặng lẽ phân cao thấp với ai đó.
“Chuyện gì thế này?” Người trước mặt đã mở miệng.
Giọng nói của hắn như đang che giấu điều gì đó, rất êm tai, nhưng hơi buồn. Có lẽ là do đang trong mơ nên khá mơ hồ. Nhưng có thể nghe thấy giọng điệu không hề hung ác, thậm chí cũng được xem là dịu dàng nữa.
Nhưng mấy đứa nhóc đó vẫn vừa cung kính vừa sợ hãi.
“Mấy đứa con núp trong góc phòng làm gì?” Người nọ lại hỏi.
Một đứa trẻ nhút nhát bám vào góc tường trong đó sợ sệt mở miệng: “Bọn con… bọn con sợ.”
“Sợ cái gì?” Người nọ vẫn nói một cách chậm rãi.
Đứa nhỏ do dự, ấp úng không trả lời. Nhưng thực ra, một đứa khác nhỏ tuổi hơn chút xíu đã nói hùng hổ: “Nó là quỷ.”
Ngón tay đó từ xa chỉ sang đây, hiển nhiên là đang nói Văn Thời.
Văn Thời vẫn không hé răng, mặt căng cứng, môi mím chặt hơn. Có lẽ là mơ về lúc còn nhỏ, anh nghe thấy mấy lời này mà thấy hơi khó chịu.
“Ai đã nói con nghe mấy lời này?” Người nọ hỏi tiếp, vẫn với giọng điệu từ từ mà ấm áp trước đó, nhưng đã phai nhạt chút đỉnh.
Đứa nhỏ hùng hồ bỗng kinh hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Con nghe được dưới chân núi. Ai cũng nói nó, ai cũng nói nó là ác quỷ. Nó là người giết chết con chim nhỏ đó.”
Hai mắt của Văn Thời mở to ra, vẫn nhìn chằm chằm vào con chim đã cứng đơ kia.
Anh muốn ngồi xổm xuống để chạm lên nó, muốn lắc người nó một cái, nhưng anh bóp chặt lấy ngón tay.
“Lúc mới bay vào, con chim đó còn sống, còn nghỉ chân trên bàn nữa.” Đứa nhỏ ráng nhấn mạnh, “Nhưng nó đã giết chết con chim.”
Văn Thời đợi rất lâu, người trước mặt cuối cùng lại mở miệng: “Còn hai cục đá này thì sao, nó cũng là người ném đi hả?”
Đứa nhỏ đó không lên tiếng.
Người nọ lại hỏi: “Con sợ nó?”
Đứa nhỏ hơi do dự rồi nói: “Sợ…”
Dường như người trước mặt gật đầu một cái. Một lát sau, Văn Thời nghe giọng nói ấm áp nhưng nặng nề của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Nếu dưới chân núi nói lời dễ nghe như vậy, lá gan của con cũng lớn đến thế, hà tất gì phải ở đây nữa? Chỉ chịu tội thêm thôi.”
Có vẻ như hắn đang nói giỡn, giọng điệu cũng không lạnh lùng, nhưng đứa nhỏ đó đã bị dọa ngu người rồi.
Mấy đứa nhỏ khác tới tấp há miệng, như là muốn xin tha, nhưng vì tuổi còn nhỏ, lại chưa biết ăn nói, cả đám đều ngập ngừng, điều này làm cho Văn Thời ở một bên trông lẻ loi hơn nữa.
Vì khắp núi toàn là cây tùng, nhìn xuống là một vệt xanh trải dài, hễ có gió thổi qua núi, thân hình của chúng sẽ nhấp nhô như mây tuôn chảy cuồn cuộn.
Không ai biết trước đây ngọn núi này tên là gì hay tại sao sau đó lại bị đổi. Dù sao đó cũng là chuyện cách đây lâu lắm rồi. Có khi cái tên ‘Tùng Vân’ này cũng được Trần Bất Đáo thuận miệng đặt cho giữa lúc nấu một bầu rượu tùng đục nước thì ngước mắt nhìn lên một cái thôi.
Văn Thời không nhớ rõ những chuyện đó, nhưng lúc thấy cảnh núi ấy trong mơ, dường như anh ngửi được hương trà pha nước tuyết trộn lẫn với mùi rượu tùng đục nước.
Sườn núi của núi Tùng Vân có một chỗ lõm tự nhiên, mặt đất bằng phẳng, núp khỏi hướng mặt trời. Ở đó có một căn nhà sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, nơi vài đứa nhỏ choai choai sinh sống.
Trong mơ có lẽ đang rét đậm, lạnh lắm.
Bếp lò trong góc phòng đang nấu gì đó ồ ồ. Văn Thời nghe tiếng, theo bản năng muốn nhìn sang, nhưng bản thân trong mơ không quay đầu mà lại rủ mắt, quật cường nhìn chằm chằm hai cục sỏi nhỏ, một cành cây héo khô và một con chim đã chết trên mặt đất.
Con chim khô đét, lông sụp xuống, hai chân thẳng ra một cách cứng ngắc, trông đáng sợ mà lại đáng thương.
Có vẻ như anh còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ngay cả chiếc bàn bên cạnh cũng cao hơn mình.
Liếc thấy còn có vài đứa nhỏ khác trong phòng, chúng cũng cao hơn anh. Bọn chúng tụ tập đứng ở một góc khác cách anh rất xa, ranh giới rõ ràng.
Trong phòng có đốt nhang, khói bay lượn lờ, anh không chịu ngước mắt lên nên đương nhiên cũng không thấy rõ biểu cảm của mấy đứa kia. Nhưng anh có thể cảm nhận được có một tên trong đó đang run rẩy, quần bố khẽ đung đưa.
Bọn chúng rất sợ anh.
Văn Thời nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, một tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bị ai đó đẩy ra.
Mấy đứa bé nọ hơi sững sờ, vội đứng thành một hàng trong nỗi sợ hãi, bả vai chen chúc bả vai, nhưng vẫn cách anh rất xa. Hai tay chúng nắm lại với nhau, giơ lên trán, cúi đầu cung kính bái một cái, giọng nói mang tính trẻ con, cả đám cùng thưa “Sư phụ.”
Chỉ có mình anh là thờ ơ, vẫn nhìn chằm chằm vào con chim đó, không ngẩng đầu mà cũng không lên tiếng, chỉ mím chặt môi, tay giấu sau người nắm càng chặt hơn, cấn đến nỗi thấy đau.
Anh nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt còn vang lên, khẽ lắm, như tiếng gió nhẹ bay qua rừng. Sau đó, một người dừng bước đứng yên trước mặt anh.
Người nọ rất cao, anh chỉ có thể nhìn thấy vạt áo dài của đối phương thôi.
Áo trong màu tuyết trắng, áo khoác thì đỏ đậm. Rõ ràng là một tông màu rất tươi đẹp, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác vừa lạnh lẽo vừa chết chóc, tựa như máu chảy dọc xuống từ trên đỉnh núi tuyết.
Mấy đứa nhỏ khác đều im bặt, lùi sang một bên vài bước.
Chỉ có mình Văn Thời vẫn không hề nhúc nhích, rầu rĩ đằng đó, như là đang lặng lẽ phân cao thấp với ai đó.
“Chuyện gì thế này?” Người trước mặt đã mở miệng.
Giọng nói của hắn như đang che giấu điều gì đó, rất êm tai, nhưng hơi buồn. Có lẽ là do đang trong mơ nên khá mơ hồ. Nhưng có thể nghe thấy giọng điệu không hề hung ác, thậm chí cũng được xem là dịu dàng nữa.
Nhưng mấy đứa nhóc đó vẫn vừa cung kính vừa sợ hãi.
“Mấy đứa con núp trong góc phòng làm gì?” Người nọ lại hỏi.
Một đứa trẻ nhút nhát bám vào góc tường trong đó sợ sệt mở miệng: “Bọn con… bọn con sợ.”
“Sợ cái gì?” Người nọ vẫn nói một cách chậm rãi.
Đứa nhỏ do dự, ấp úng không trả lời. Nhưng thực ra, một đứa khác nhỏ tuổi hơn chút xíu đã nói hùng hổ: “Nó là quỷ.”
Ngón tay đó từ xa chỉ sang đây, hiển nhiên là đang nói Văn Thời.
Văn Thời vẫn không hé răng, mặt căng cứng, môi mím chặt hơn. Có lẽ là mơ về lúc còn nhỏ, anh nghe thấy mấy lời này mà thấy hơi khó chịu.
“Ai đã nói con nghe mấy lời này?” Người nọ hỏi tiếp, vẫn với giọng điệu từ từ mà ấm áp trước đó, nhưng đã phai nhạt chút đỉnh.
Đứa nhỏ hùng hồ bỗng kinh hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Con nghe được dưới chân núi. Ai cũng nói nó, ai cũng nói nó là ác quỷ. Nó là người giết chết con chim nhỏ đó.”
Hai mắt của Văn Thời mở to ra, vẫn nhìn chằm chằm vào con chim đã cứng đơ kia.
Anh muốn ngồi xổm xuống để chạm lên nó, muốn lắc người nó một cái, nhưng anh bóp chặt lấy ngón tay.
“Lúc mới bay vào, con chim đó còn sống, còn nghỉ chân trên bàn nữa.” Đứa nhỏ ráng nhấn mạnh, “Nhưng nó đã giết chết con chim.”
Văn Thời đợi rất lâu, người trước mặt cuối cùng lại mở miệng: “Còn hai cục đá này thì sao, nó cũng là người ném đi hả?”
Đứa nhỏ đó không lên tiếng.
Người nọ lại hỏi: “Con sợ nó?”
Đứa nhỏ hơi do dự rồi nói: “Sợ…”
Dường như người trước mặt gật đầu một cái. Một lát sau, Văn Thời nghe giọng nói ấm áp nhưng nặng nề của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Nếu dưới chân núi nói lời dễ nghe như vậy, lá gan của con cũng lớn đến thế, hà tất gì phải ở đây nữa? Chỉ chịu tội thêm thôi.”
Có vẻ như hắn đang nói giỡn, giọng điệu cũng không lạnh lùng, nhưng đứa nhỏ đó đã bị dọa ngu người rồi.
Mấy đứa nhỏ khác tới tấp há miệng, như là muốn xin tha, nhưng vì tuổi còn nhỏ, lại chưa biết ăn nói, cả đám đều ngập ngừng, điều này làm cho Văn Thời ở một bên trông lẻ loi hơn nữa.