Người cầm chiếc đèn nến đó dừng bước ngay cửa phòng, hắn liếc Văn Thời một cái trước rồi lướt qua Văn Thời nhìn về phía một bản khác của mình, hơi nhướng mày lên.
Thần thái này rất ư là Tạ Vấn, Văn Thời thấy mà cũng khá sửng sốt. Anh ngắm Tạ Vấn này ngang dọc một phen, chưa nói gì, mà chỉ quay đầu nhìn ra sau.
…
Người sau lưng lại trực tiếp cười lên.
Lúc mấy người còn lại quẹo sang, thấy được cảnh tượng hai Tạ Vấn đang đối mặt với hai, giữa hai người còn có một Văn Thời.
Họ thắng gấp ngay tại chỗ, rụt vô góc chỗ rẽ.
Mặt của Lão Mao toàn là dấu chấm hỏi, thầm nói có người lại dám sao chép ngài ấy nữa à??? Hắn còn chưa há mồm, Hạ Tiều đã quất một câu ‘má ơi’, Chu Húc cũng chửi ‘đệt!’ theo sau, còn Đại Đông…
Tinh thần của Đại Đông đã đóng băng.
Hắn mới đỡ tường tiễn một tên Chuột giả đi, bây giờ một tên Tạ Vấn giả lại tới nữa. Làm sao đây?
Điều làm hắn khó thể mở miệng đó là hai tên Tạ Vấn đang đứng trước mặt, rõ ràng cả hai chẳng làm gì, nhưng hắn lại muốn lùi về sau vài bước theo bản năng.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên thừa nhận mình sợ quỷ hay sợ người nữa.
“Lão Mao, ông chủ nhà ông thì ông ra nhận người đi.” Chu Húc thò tay đẩy Lão Mao ra trước.
Ai dè Lão Mao ưỡn bụng lùi lại, bảo: “Khỏi cần kêu tôi.”
Chu Húc: “Vì sao???”
Họ đang nghi ngờ, chỉ thấy Văn Thời liếc người sau lưng mình một cái, lại đưa mắt hướng về phía người đang cầm đèn lần nữa, hỏi giọng đều đều: “Anh là Tạ Vấn thật à?”
Người cầm đèn gật đầu một cái: “Đúng vậy, thế nên tôi rất tò mò —— cậu thì sao?” Ánh mắt của hắn dừng lại phía sau Văn Thời.
Văn Thời không ngoảnh đầu, nghe người sau lưng cười một tiếng rồi nói: “Vậy tôi là hàng giả đó.”
Người cầm đèn: “…”
Ai trốn sau tường cũng đã choáng váng.
Đại Đông buột miệng thốt ra: “Con mẹ nó như thế cũng đúng nữa à?”
Má đỉnh vãi nồi.
Chưa được vài giây sau, tiếng giày da chạy xa của Thẩm Mạn Di đã vang lên trong hành lang, Văn Thời vỗ bả vai nó, không hề khách khí tiễn nó đi. Lần này, bé gái không hề cười, có thể là đang tức giận.
Lúc nguồn sáng chiếu rọi trở lại, mọi người cảm thấy hành lang sáng hơn trước một chút.
Đại Đông có ánh mắt nhạy bén, thấy trong tay Văn Thời có thêm một chiếc đèn thì hỏi: “Đèn này từ đâu ra thế?”
Văn Thời nhìn hắn như đang nhìn một đứa ngốc: “Từ trong tay Thẩm Mạn Di.”
Đại Đông khó thể tin nổi: “Cậu còn cần phải lấy cả thứ này nữa à?”.
Văn Thời càng thấy khó hiểu hơn: “Có thể sử dụng thì tại sao lại không cần?”
Đại Đông đã điên lên, nhưng Tạ Vấn lại mỉm cười.
Nhìn kiểu phản ứng khác nhau một trời một vực này, Văn Thời ném chiếc đèn cho người sau.
Tạ Vấn giơ tay đón được nó, thấy Văn Thời nghiêng đầu nói: “Lại đây lật thảm lên.”
Tạ Vấn hơi ngẩn ra.
Văn Thời làm gì cũng thích tự cắm đầu xử lý, hiếm khi chủ động kéo người khác vào cuộc. Thứ nhất là sợ có phiền phức gì sẽ làm liên lụy kẻ vô tội, thứ hai là không muốn tốn nước bọt giải thích phải làm từng việc như thế nào. Trạng thái lý tưởng nhất là anh sẽ tự làm hết những chuyện anh có thể giải quyết, mấy người còn lại cứ đứng đờ người ra bên cạnh là được.
Tạ Vấn hiểu điều này hơn bất cứ ai. Đây là tật xấu có sẵn từ bé của anh. Cái này là bệnh nan y, đối với ai cũng thế chỉ trừ một người thôi.
Thần thái này rất ư là Tạ Vấn, Văn Thời thấy mà cũng khá sửng sốt. Anh ngắm Tạ Vấn này ngang dọc một phen, chưa nói gì, mà chỉ quay đầu nhìn ra sau.
…
Người sau lưng lại trực tiếp cười lên.
Lúc mấy người còn lại quẹo sang, thấy được cảnh tượng hai Tạ Vấn đang đối mặt với hai, giữa hai người còn có một Văn Thời.
Họ thắng gấp ngay tại chỗ, rụt vô góc chỗ rẽ.
Mặt của Lão Mao toàn là dấu chấm hỏi, thầm nói có người lại dám sao chép ngài ấy nữa à??? Hắn còn chưa há mồm, Hạ Tiều đã quất một câu ‘má ơi’, Chu Húc cũng chửi ‘đệt!’ theo sau, còn Đại Đông…
Tinh thần của Đại Đông đã đóng băng.
Hắn mới đỡ tường tiễn một tên Chuột giả đi, bây giờ một tên Tạ Vấn giả lại tới nữa. Làm sao đây?
Điều làm hắn khó thể mở miệng đó là hai tên Tạ Vấn đang đứng trước mặt, rõ ràng cả hai chẳng làm gì, nhưng hắn lại muốn lùi về sau vài bước theo bản năng.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên thừa nhận mình sợ quỷ hay sợ người nữa.
“Lão Mao, ông chủ nhà ông thì ông ra nhận người đi.” Chu Húc thò tay đẩy Lão Mao ra trước.
Ai dè Lão Mao ưỡn bụng lùi lại, bảo: “Khỏi cần kêu tôi.”
Chu Húc: “Vì sao???”
Họ đang nghi ngờ, chỉ thấy Văn Thời liếc người sau lưng mình một cái, lại đưa mắt hướng về phía người đang cầm đèn lần nữa, hỏi giọng đều đều: “Anh là Tạ Vấn thật à?”
Người cầm đèn gật đầu một cái: “Đúng vậy, thế nên tôi rất tò mò —— cậu thì sao?” Ánh mắt của hắn dừng lại phía sau Văn Thời.
Văn Thời không ngoảnh đầu, nghe người sau lưng cười một tiếng rồi nói: “Vậy tôi là hàng giả đó.”
Người cầm đèn: “…”
Ai trốn sau tường cũng đã choáng váng.
Đại Đông buột miệng thốt ra: “Con mẹ nó như thế cũng đúng nữa à?”
Má đỉnh vãi nồi.
Chưa được vài giây sau, tiếng giày da chạy xa của Thẩm Mạn Di đã vang lên trong hành lang, Văn Thời vỗ bả vai nó, không hề khách khí tiễn nó đi. Lần này, bé gái không hề cười, có thể là đang tức giận.
Lúc nguồn sáng chiếu rọi trở lại, mọi người cảm thấy hành lang sáng hơn trước một chút.
Đại Đông có ánh mắt nhạy bén, thấy trong tay Văn Thời có thêm một chiếc đèn thì hỏi: “Đèn này từ đâu ra thế?”
Văn Thời nhìn hắn như đang nhìn một đứa ngốc: “Từ trong tay Thẩm Mạn Di.”
Đại Đông khó thể tin nổi: “Cậu còn cần phải lấy cả thứ này nữa à?”.
Văn Thời càng thấy khó hiểu hơn: “Có thể sử dụng thì tại sao lại không cần?”
Đại Đông đã điên lên, nhưng Tạ Vấn lại mỉm cười.
Nhìn kiểu phản ứng khác nhau một trời một vực này, Văn Thời ném chiếc đèn cho người sau.
Tạ Vấn giơ tay đón được nó, thấy Văn Thời nghiêng đầu nói: “Lại đây lật thảm lên.”
Tạ Vấn hơi ngẩn ra.
Văn Thời làm gì cũng thích tự cắm đầu xử lý, hiếm khi chủ động kéo người khác vào cuộc. Thứ nhất là sợ có phiền phức gì sẽ làm liên lụy kẻ vô tội, thứ hai là không muốn tốn nước bọt giải thích phải làm từng việc như thế nào. Trạng thái lý tưởng nhất là anh sẽ tự làm hết những chuyện anh có thể giải quyết, mấy người còn lại cứ đứng đờ người ra bên cạnh là được.
Tạ Vấn hiểu điều này hơn bất cứ ai. Đây là tật xấu có sẵn từ bé của anh. Cái này là bệnh nan y, đối với ai cũng thế chỉ trừ một người thôi.