Vừa khéo, hai kẻ khốn khổ tên Tôn Tư Kỳ và Hạ Tiều lại đứng ngay bên Đại Đông. Làn váy đang được Thẩm Mạn Di đong đưa lướt qua đùi họ. Dù trong lòng đã rầu sẵn, một mùi thối rữa lại phả thẳng vào mặt họ.
Tôn Tư Kỳ: “Ọe ——”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp trúng trường hợp này, cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi nọ, thế nên không thể đè nén phản ứng sinh lý. Động tĩnh của cậu còn dữ dội hơn cả Đại Đông, hai tròng mắt của Thẩm Mạn Di từ từ chuyển hướng sang cậu, ánh mắt ánh lên vẻ u oán.
Hạ Tiều bị dọa điên rồi. Nhưng mạch não của cậu lại rất độc đáo, vừa mất hồn mất vía túm Tôn Tư Kỳ ra sau, vừa không quên xin lỗi ‘con quỷ’: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, cậu ấy không có ý đó đâu ——”
Tôn Tư Kỳ lại phát một tiếng vang vọng: “Ọe ——”
Hạ Tiều: “…”
“Bà mẹ nó đừng có ói ra, nhịn xuống đi!” Chu Húc lấy tay che miệng cậu ta lại, cùng Hạ Tiều kéo cậu ta tới bên cạnh Văn Thời, ai dè chân bước lung tung, ba người lảo đảo ngã lên chiếc sô pha được phủ một tấm vải bố trắng.
Vải bố trắng bị gió xốc lên cao rồi rơi xuống, che mất cả ba.
“Mẹ kiếp, chiếc sô pha hỏng nặng này, cộm trúng xương sườn của tui rồi!” Chu Húc la lên một tiếng.
“Ối ối ối, đừng ngồi, đây là mặt anh, em chờ anh ngồi dậy đã.” Hạ Tiều cũng kêu thảm.
“Em cũng có muốn ói đâu, nhưng em nhịn không nổi.” Tôn Tư Kỳ sắp khóc tới nơi.
Thẩm Mạn Di nhìn họ chằm chằm, muốn bước về phía trước, nhưng Đại Đông lại luống cuống túm mấy đầu dây rối khác. Một tiếng huýt sáo vang lên, con chim khổng lồ màu vàng sậm đó đã vẫy ngay đôi cánh, đột ngột chắn trước mọi người.
Nó dấy lên một đợt gió mạnh mẽ, thổi làm Thẩm Mạn Di lùi hẳn về sau hai bước. Lúc này, Đại Đông mới bình tĩnh lại, run lập cập thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cũng không thể trách họ phản ứng gắt đến thế.
Đúng là bộ dáng của vị tiểu thư Thẩm Mạn Di này đáng sợ lắm. Văn Thời nghĩ về hình dáng co rụt lại thành một cục của nó, cứ cảm thấy có lẽ cơ thể chân chính của nó đã bị nhét vào một không gian nhỏ hẹp nào đó, không thể vươn tay giãn chân.
Chắc là nó đã ở dí một chỗ suốt thời gian dài, trên người đã có dấu hiệu thối rữa. Mặt mày trở nên suy sụp vì da thịt đã đổ, mọi thứ đều rũ xuống, hiện rõ đôi mắt nhỏ xíu, khóe miệng cong xuống, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Nửa bàn tay của nó đã lộ ra xương cốt, cổ tay và các khớp xương cánh tay bị rữa nát một cách nghiêm trọng, chắc phải là hậu quả của việc bóp cong suốt thời gian dài.
Một bên vai áo đã bị hư thúi, nguyên bộ áo đầm lệch qua một bên, để lộ nửa bên bả vai. Vải dệt rách rưới hết chỗ nói, nếu kéo thêm hai lần nữa, có lẽ quần áo sẽ không còn đủ để che thân.
Thẩm Mạn Di cúi đầu.
Có quá nhiều người đang hoảng sợ, nó đang nhìn lại mình.
“Xấu xí quá.” Nó khẽ lẩm bẩm một câu.
Một giây sau, hơi khói đen đặc sệt từ trong cơ thể nó cuồn cuộn nổi dậy.
Ba ngọn đèn nến nhấp nháy vài cái, tất cả mọi người có thể cảm giác căn phòng này bắt đầu lạnh lên, vả lại còn ngày càng lạnh hơn nữa.
Ba nam sinh bên dưới tấm vải bố trắng phủ trên sô pha nhạy bén cảm nhận được rằng oán khí chợt trở nên nặng nề, cứng người dính vào nhau trong đó chứ không dám nhúc nhích.
Đại Đông nuốt nước bọt một cái, ngón tay đang khống chế ‘Kim sí Đại bàng’ banh ra chặt hơn, vừa đề phòng Thẩm Mạn Di vừa đưa mắt ra hiệu với mấy người đứng sau lưng Thẩm Mạn Di.
Tiểu oán linh này đã gần bùng nổ, vậy mà đại đồ đệ Thẩm gia kia lại không hề cảm giác được, cũng không biết né đi.
Đại Đông không dám lên tiếng, chỉ có thể thừa dịp Thẩm Mạn Di không ngẩng đầu, nói với đại đồ đệ Thẩm gia bằng khẩu hình rất khoa trương: “Cậu qua đây! Sang bên này mau lên!”
Có lẽ đại đồ đệ bị mù, hoàn toàn bất động.
Thẩm Mạn Di không cao, ai đứng sau cũng có thể nhìn xuống đỉnh đầu của nó
Tóc nó đen nhánh, nhưng lại không hề bóng mượt, chải kiểu năm-năm và thắt bím, đường chia tóc hơi xéo, có một mảng bị trọc, để lộ da thịt và dấu máu kết vảy, có lẽ là bị bứt mất giữa một cuộc ẩu đả.
Đôi lúc nó cảm thấy chỗ đó hơi lạnh, có khi lại đau râm râm. Nhưng hầu hết thời gian nó không cảm nhận được gì, như là đã quen với điều này rồi.
Nó nắm lấy làn váy, đang cố nhớ lại diện mạo vốn có của mình. Bỗng cảm thấy có một bàn tay đưa tới, kéo khúc áo rách trượt khỏi vai nó lên.
Sau đó, một sợi bông thon dài xuyên qua miếng vải. Sợi bông như có sinh mệnh, di chuyển rất linh hoạt, khâu gút thật chặt ở hai bên, treo lại chiếc áo đầm sắp rơi khỏi lên người nó.
Thế rồi sợi bông mất đi sức sống, biến thành một đoạn dây bình thường, vừa vặn thế được vai áo bị thối rơi.
Thẩm Mạn Di nhìn chòng chọc sợi bông nọ, sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu.
Có lẽ cổ của nó cũng từng bị vặn gãy, gần như ngửa hẳn ra sau lúc làm thế. Nó cười khanh khách, chắc là muốn cố ý hù dọa người ta, nhưng lại phát hiện kẻ bị hù không chút động lòng.
Nó thấy chiếc cằm gầy đẹp của Văn Thời và những ngón tay đang quấn lấy sợi dây vừa được anh thu lại. Vì dáng người rất cao, nó không nhìn hết được cả khuôn mặt của anh.
Vì thế, đầu của Thẩm Mạn Di giữ nguyên độ cong ra phía sau như thế một lát, sau đó mới từ từ thẳng về. Giữa lúc làm thế, xương phát ra vài tiếng lục cục, người ta nghe tới mà sởn cả tóc gáy.
Nó lại đổi thành tư thế xoay đầu, liếc ra sau, thấy vẻ mặt vô cảm của Văn Thời, không chút dính dáng gì tới cái từ ‘dịu dàng’ này, nhưng kẻ đã khâu đầm lại cho nó đúng thật là người này.
“Vết khâu của anh không đẹp bằng của má Thái.” Thẩm Mạn Di chợt bảo.
“…”
Văn Thời cạn lời. Anh cũng không có hứng thú so tài khâu vá với má Thái. Dù sao trăm ngàn năm đã trôi qua, sợi dây trong tay anh chỉ lo điều khiển rối và dùng để thắt cổ, nói chung toàn là mấy hành vi nguy hiểm thôi, chưa từng làm những việc như thế.
Anh không có gì để nói với đứa nhỏ, nhưng một người khác lại có —— Tạ Vấn vòng vo đi tới, khom lưng nói với Thẩm Mạn Di: “Bé nói anh nghe thử xem, chỗ nào không đẹp bằng cách má Thái khâu cho bé?”
Thẩm Mạn Di mất hứng bĩu môi, chỉ vào vai áo hư thúi và nói: “Chiếc áo đầm này có màu vàng nhạt, đúng ra chỗ này phải có một cái nơ, bự lắm, má Thái đã khâu cho em.”
Tạ Vấn gật đầu một cái, ngồi dậy nói với Văn Thời: “Còn thiếu một cái nơ, cậu buộc cho nó một cái đi.”
Văn Thời cũng không đưa mắt nhìn lên, trầm giọng nhả ra một chữ: “Cút.”
Thẩm Mạn Di rầu rĩ nói: “Không cần ảnh buộc đâu, cái nơ của em chỉ bị rớt thôi.”
Tạ Vấn: “Rớt ở đâu?”
Thẩm Mạn Di lặng im rất lâu mới nói: “Không biết nữa, em cứ tìm mãi. Nhưng không ai giúp em hết. Má Thái và Lý tiên sinh mất tiêu hết trên, không ai chơi với em, cũng không ai hộ em cả. Em chỉ có thể chơi với mấy anh thôi.”
Tạ Vấn: “Em làm rớt hồi nào?”
Thẩm Mạn Di cúi đầu suy nghĩ một lát, từ từ ngẩng đầu lên.
Tôn Tư Kỳ: “Ọe ——”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp trúng trường hợp này, cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi nọ, thế nên không thể đè nén phản ứng sinh lý. Động tĩnh của cậu còn dữ dội hơn cả Đại Đông, hai tròng mắt của Thẩm Mạn Di từ từ chuyển hướng sang cậu, ánh mắt ánh lên vẻ u oán.
Hạ Tiều bị dọa điên rồi. Nhưng mạch não của cậu lại rất độc đáo, vừa mất hồn mất vía túm Tôn Tư Kỳ ra sau, vừa không quên xin lỗi ‘con quỷ’: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, cậu ấy không có ý đó đâu ——”
Tôn Tư Kỳ lại phát một tiếng vang vọng: “Ọe ——”
Hạ Tiều: “…”
“Bà mẹ nó đừng có ói ra, nhịn xuống đi!” Chu Húc lấy tay che miệng cậu ta lại, cùng Hạ Tiều kéo cậu ta tới bên cạnh Văn Thời, ai dè chân bước lung tung, ba người lảo đảo ngã lên chiếc sô pha được phủ một tấm vải bố trắng.
Vải bố trắng bị gió xốc lên cao rồi rơi xuống, che mất cả ba.
“Mẹ kiếp, chiếc sô pha hỏng nặng này, cộm trúng xương sườn của tui rồi!” Chu Húc la lên một tiếng.
“Ối ối ối, đừng ngồi, đây là mặt anh, em chờ anh ngồi dậy đã.” Hạ Tiều cũng kêu thảm.
“Em cũng có muốn ói đâu, nhưng em nhịn không nổi.” Tôn Tư Kỳ sắp khóc tới nơi.
Thẩm Mạn Di nhìn họ chằm chằm, muốn bước về phía trước, nhưng Đại Đông lại luống cuống túm mấy đầu dây rối khác. Một tiếng huýt sáo vang lên, con chim khổng lồ màu vàng sậm đó đã vẫy ngay đôi cánh, đột ngột chắn trước mọi người.
Nó dấy lên một đợt gió mạnh mẽ, thổi làm Thẩm Mạn Di lùi hẳn về sau hai bước. Lúc này, Đại Đông mới bình tĩnh lại, run lập cập thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cũng không thể trách họ phản ứng gắt đến thế.
Đúng là bộ dáng của vị tiểu thư Thẩm Mạn Di này đáng sợ lắm. Văn Thời nghĩ về hình dáng co rụt lại thành một cục của nó, cứ cảm thấy có lẽ cơ thể chân chính của nó đã bị nhét vào một không gian nhỏ hẹp nào đó, không thể vươn tay giãn chân.
Chắc là nó đã ở dí một chỗ suốt thời gian dài, trên người đã có dấu hiệu thối rữa. Mặt mày trở nên suy sụp vì da thịt đã đổ, mọi thứ đều rũ xuống, hiện rõ đôi mắt nhỏ xíu, khóe miệng cong xuống, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Nửa bàn tay của nó đã lộ ra xương cốt, cổ tay và các khớp xương cánh tay bị rữa nát một cách nghiêm trọng, chắc phải là hậu quả của việc bóp cong suốt thời gian dài.
Một bên vai áo đã bị hư thúi, nguyên bộ áo đầm lệch qua một bên, để lộ nửa bên bả vai. Vải dệt rách rưới hết chỗ nói, nếu kéo thêm hai lần nữa, có lẽ quần áo sẽ không còn đủ để che thân.
Thẩm Mạn Di cúi đầu.
Có quá nhiều người đang hoảng sợ, nó đang nhìn lại mình.
“Xấu xí quá.” Nó khẽ lẩm bẩm một câu.
Một giây sau, hơi khói đen đặc sệt từ trong cơ thể nó cuồn cuộn nổi dậy.
Ba ngọn đèn nến nhấp nháy vài cái, tất cả mọi người có thể cảm giác căn phòng này bắt đầu lạnh lên, vả lại còn ngày càng lạnh hơn nữa.
Ba nam sinh bên dưới tấm vải bố trắng phủ trên sô pha nhạy bén cảm nhận được rằng oán khí chợt trở nên nặng nề, cứng người dính vào nhau trong đó chứ không dám nhúc nhích.
Đại Đông nuốt nước bọt một cái, ngón tay đang khống chế ‘Kim sí Đại bàng’ banh ra chặt hơn, vừa đề phòng Thẩm Mạn Di vừa đưa mắt ra hiệu với mấy người đứng sau lưng Thẩm Mạn Di.
Tiểu oán linh này đã gần bùng nổ, vậy mà đại đồ đệ Thẩm gia kia lại không hề cảm giác được, cũng không biết né đi.
Đại Đông không dám lên tiếng, chỉ có thể thừa dịp Thẩm Mạn Di không ngẩng đầu, nói với đại đồ đệ Thẩm gia bằng khẩu hình rất khoa trương: “Cậu qua đây! Sang bên này mau lên!”
Có lẽ đại đồ đệ bị mù, hoàn toàn bất động.
Thẩm Mạn Di không cao, ai đứng sau cũng có thể nhìn xuống đỉnh đầu của nó
Tóc nó đen nhánh, nhưng lại không hề bóng mượt, chải kiểu năm-năm và thắt bím, đường chia tóc hơi xéo, có một mảng bị trọc, để lộ da thịt và dấu máu kết vảy, có lẽ là bị bứt mất giữa một cuộc ẩu đả.
Đôi lúc nó cảm thấy chỗ đó hơi lạnh, có khi lại đau râm râm. Nhưng hầu hết thời gian nó không cảm nhận được gì, như là đã quen với điều này rồi.
Nó nắm lấy làn váy, đang cố nhớ lại diện mạo vốn có của mình. Bỗng cảm thấy có một bàn tay đưa tới, kéo khúc áo rách trượt khỏi vai nó lên.
Sau đó, một sợi bông thon dài xuyên qua miếng vải. Sợi bông như có sinh mệnh, di chuyển rất linh hoạt, khâu gút thật chặt ở hai bên, treo lại chiếc áo đầm sắp rơi khỏi lên người nó.
Thế rồi sợi bông mất đi sức sống, biến thành một đoạn dây bình thường, vừa vặn thế được vai áo bị thối rơi.
Thẩm Mạn Di nhìn chòng chọc sợi bông nọ, sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu.
Có lẽ cổ của nó cũng từng bị vặn gãy, gần như ngửa hẳn ra sau lúc làm thế. Nó cười khanh khách, chắc là muốn cố ý hù dọa người ta, nhưng lại phát hiện kẻ bị hù không chút động lòng.
Nó thấy chiếc cằm gầy đẹp của Văn Thời và những ngón tay đang quấn lấy sợi dây vừa được anh thu lại. Vì dáng người rất cao, nó không nhìn hết được cả khuôn mặt của anh.
Vì thế, đầu của Thẩm Mạn Di giữ nguyên độ cong ra phía sau như thế một lát, sau đó mới từ từ thẳng về. Giữa lúc làm thế, xương phát ra vài tiếng lục cục, người ta nghe tới mà sởn cả tóc gáy.
Nó lại đổi thành tư thế xoay đầu, liếc ra sau, thấy vẻ mặt vô cảm của Văn Thời, không chút dính dáng gì tới cái từ ‘dịu dàng’ này, nhưng kẻ đã khâu đầm lại cho nó đúng thật là người này.
“Vết khâu của anh không đẹp bằng của má Thái.” Thẩm Mạn Di chợt bảo.
“…”
Văn Thời cạn lời. Anh cũng không có hứng thú so tài khâu vá với má Thái. Dù sao trăm ngàn năm đã trôi qua, sợi dây trong tay anh chỉ lo điều khiển rối và dùng để thắt cổ, nói chung toàn là mấy hành vi nguy hiểm thôi, chưa từng làm những việc như thế.
Anh không có gì để nói với đứa nhỏ, nhưng một người khác lại có —— Tạ Vấn vòng vo đi tới, khom lưng nói với Thẩm Mạn Di: “Bé nói anh nghe thử xem, chỗ nào không đẹp bằng cách má Thái khâu cho bé?”
Thẩm Mạn Di mất hứng bĩu môi, chỉ vào vai áo hư thúi và nói: “Chiếc áo đầm này có màu vàng nhạt, đúng ra chỗ này phải có một cái nơ, bự lắm, má Thái đã khâu cho em.”
Tạ Vấn gật đầu một cái, ngồi dậy nói với Văn Thời: “Còn thiếu một cái nơ, cậu buộc cho nó một cái đi.”
Văn Thời cũng không đưa mắt nhìn lên, trầm giọng nhả ra một chữ: “Cút.”
Thẩm Mạn Di rầu rĩ nói: “Không cần ảnh buộc đâu, cái nơ của em chỉ bị rớt thôi.”
Tạ Vấn: “Rớt ở đâu?”
Thẩm Mạn Di lặng im rất lâu mới nói: “Không biết nữa, em cứ tìm mãi. Nhưng không ai giúp em hết. Má Thái và Lý tiên sinh mất tiêu hết trên, không ai chơi với em, cũng không ai hộ em cả. Em chỉ có thể chơi với mấy anh thôi.”
Tạ Vấn: “Em làm rớt hồi nào?”
Thẩm Mạn Di cúi đầu suy nghĩ một lát, từ từ ngẩng đầu lên.