Khi mũi đao chỉ cách ngực Từ Thanh Minh vài tấc, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên xé không bay tới, bắn thẳng vào huyệt thái dương của nữ thích khách.
Mũi tên đâm xuyên qua huyệt thái dương của ả, đâm sâu vào mặt tường ba tấc, đuôi tên khẽ rung lên.
Nữ thích khách kia ngã xuống, máu tươi bắn văng ra mặt sàn.
Gương mặt ả thích khách vẫn mang theo nụ cười quyến rũ lả lơi, chỉ có điều là đôi mắt của ả đã mất đi vẻ nhu tình mật ý trước đó. Huyệt thái dương máu chảy không ngừng, men theo xương gò má chảy xuống mặt sàn loang lổ.
Mọi diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Đám nữ tử vây quanh Từ Thanh Minh lúc đó chưa kịp phản ứng, lúc này các nàng mới hồi thần lại. người nọ đẩy người kia, la hét không ngừng, xô xô đẩy đẩy muốn chạy ra ngoài. Tiếng la hét của nữ tử không ngừng vang lên trong tiểu viện nhỏ.
Từ Thanh Minh cúi đầu nhìn vạt áo bị dính máu, gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc .Hắn còn chưa lên tiếng, tên hộ vệ Chiến Thần đã lặng lẽ tiến đến phía sau hắn, đem thi thể nữ thích khách đi xử lý.
Từ Thanh Minh nhìn quanh căn phòng tìm kiếm Thôi Ngọc, phát hiện ra nàng đang sững sờ đứng trong phiến lá.
Thôi Ngọc thật sự cảm thấy sợ.
Nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi thì đúng hơn!
Ngoài việc chứng kiến cảnh Từ Thanh Minh bị ám sát lúc nãy, trong lòng Thôi Ngọc đang không ngừng gáo khóc cho số phận hẩm hiu của mình.
Cô nương kia, lúc nãy nàng ta gọi hắn là… Tướng gia???
Kiếp này hắn là thừa tướng đương triều – đệ nhất gian thần??
Vậy tên gian thần nàng nói lúc nãy, chẳng phải là hắn sao??
Nhiều người tìm tới giết hắn như vậy, nàng hiện tại ở trong thân hình nhỏ bé này, liệu có giữ được cái mạng nhỏ của mình trước khi hoàn thành “thánh vụ” không tình chẳng nguyện kia ???
Trời xanh ơi, Thiên Đế ơi!
Đánh gãy chân! Là đánh gãy chân của hắn đó !!!!!
Thôi Ngọc trong lòng không ngừng đổ lệ, thầm nghĩ có lẽ lần này ngay cả hồn phách của nàng cũng không còn để “bay” về âm tào địa phủ gặp Diêm Vương đại lão gia.
Thôi Ngọc còn chưa kịp kìm nén bi thương trong lòng, Từ Thanh Minh đang từng bước, từng bước tiền về phía nàng.
Thôi Ngọc cả người căng thẳng, thân mình hơi run lên.
Nàng cố gắng nở nụ cười tươi nhất để lấy lòng hắn, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn trên phiến lá, đôi mắt to tròn tỏ vẻ sùng bái ngưỡng mộ, nhìn hắn từ từ tiến về phía nàng.
Từ Thanh Minh tới gần, cúi đầu nhìn về phía Thôi Ngọc nhỏ bé, môi mỏng hơi nhếch lên. Hắn đưa tay đem nàng và chiếc lá thu vào trong tay áo.
Thôi Ngọc nghĩ đến việc sẽ bị hắn giam cầm trong ống tay áo, xung quanh tối tăm không chút ánh sáng, nàng liền cảm thấy hoảng loạn, vội vàng nắm lấy phía trong tay áo của hắn, cất tiếng gọi ngọt ngào:
Ừm, đủ ngọt ngào, đủ kiều mị!
Thôi Ngọc âm thầm tự khen chính mình.
Không để nàng đắc ý được bao lâu, Từ Thanh Minh đưa tay vào trong lấy phiến lá ra ngoài, đưa tới trước măt. Hắn cười tủm tỉm, nhướng mày hỏi nàng:
– Không phải lúc nãy nàng nói ta là “đại gian thần, chèn ép trung lương, áp bức dân lành” sao?
Quả nhiên là kẻ thù lâu nhớ dai!
Từ Thanh Minh vừa dứt lời, Thôi Ngọc liền học theo dáng vẻ thương xuân tiếc thu của Khương Tiểu Bạch, cố gắng làm ra vẻ giống những thiên kim tiểu thư trong thoại bản mà nàng hay đọc, yểu điệu đáp lời:
– Tướng gia, là người nghe nhầm đấy thôi. Nô gia nào dám nói người là gian thần, nô gia nói người là hiền thần, người là đệ nhất hiền thần trong thiên hạ! Giúp đỡ trung lương, chăm sóc bá tính, phân ưu với hoàng thượng, tướng gia quả xứng là tâm phúc cúa hoàng thượng! Một thần tử trung lương như người, xin đừng nhốt tiểu nữ vào trong tay áo, được không?
Thôi Ngọc nói xong liền nhìn chăm chăm vào Từ Thanh Minh, nhưng chờ mãi cũng không thấy hắn đáp lại.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, trước đây Khương Tiểu Bạch dạy nàng, khi nói những lời ngọt ngào với nam nhân cần phải vung khăn tay lên mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nhưng nàng vốn dĩ không hề có thói quen mang theo khăn tay, vậy giờ phải làm sao?
Từ Thanh Minh im lặng nhìn Thôi Ngọc, đôi mắt hơi nheo lại, hắng giọng đáp lời:
– Năm trăm năm trôi qua, xem ra nàng đã học được nhiều điều hơn ta nghĩ. Không nghĩ tới, Tiểu Ngọc nhi của ta ngày nào nay đã học được cách mị hoặc nam nhân!
Khi nói tới 2 chữ “ mị hoặc”, Thôi Ngọc có cảm giác Từ Thanh Minh đang nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh câu này.
Đáng lẽ không nên tin vào thoại bản, tin Khương Tiểu Bạch!
Đáng lẽ nàng nên tin vào Diêm Vương đại lão gia mới đúng!
Diêm Vương lão gia từng nói với nàng, đọc nhiều thoại bản không tốt, nàng tuyệt đối không thể học theo thoại bản để nói trước mặt nam nhân.
Lúc trước, nàng cùng Khương Tiểu Bạch thường xuyên trốn việc trong điện Diêm La, lén lút chạy tới phía sau tiểu viện nhỏ của nàng đọc thoại bản. Diêm Vương đại lão gia sau khi biết chuyện, liền đuổi tới phòng nàng, tịch thu hết toàn bộ thoại bản mà nàng cất giấu được suốt mấy năm.
Khi ấy, nàng cho rằng Diêm Vương cố tình kiếm cớ để tịch thu thoại bản không cho nàng đọc.
Giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật sự đã đổ oan cho Diêm Vương đại lão gia !
Thôi Ngọc sau khi suy nghĩ kĩ, thu lại biểu tình “thương xuân tiếc thu” lúc nãy, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên phiến lá, đầu cúi gằm xuống, không dám nói thêm lời nào.
Từ Thanh Minh thấy nàng như vậy cũng không nói thêm điều gì, lếc mắt xem thường nàng một cái, liền duỗi tay đem nàng thu vào trong tay áo.
Đêm đã khuya, ánh trăng lay động.
Từ Thanh Minh lặng lẽ tiến vào một tiểu viện xa lạ.
Tiểu viện này cảnh sắc khá đơn bạc , xung quanh được trồng rất nhiều trúc, ngay cả tới thềm đá trong viện cũng được chủ nhân của chúng chọn màu rêu xanh để hài hòa với cảnh vật.
Từ Thanh Minh tiến đến gần tiểu trúc lâu, cánh cửa bỗng tự động mở ra, bên trong là một thanh y nữ tử hướng hắn thỉnh an, trên cánh tay bạch ngọc của nàng đang ôm một chú mèo nhỏ trắng xinh xắn.
Mặc dù Thôi Ngọc bị hắn “nhét” vào trong tay áo không thể ra ngoài, nhưng nàng dựa theo chút ánh sáng trong phòng hắt ra, miễn cưỡng vẫn nhìn được thấy góc váy của nữ tử dịu dàng thướt tha kia.
Lồng ngực liền cảm thấy bốc hỏa.
Hắn sao có thể bỗng dưng đuổi hết đám oanh oanh yến yến kia !
Rõ ràng là hắn đang cất giấu “tâm can bảo bối”, “lương tình tương duyệt” ở đây !
– Thanh Điểu, nàng đây là… đang dợi ta tới họa xong mỹ nhân đồ cho nàng sao?
Từ Thanh Minh cất tiếng trêu đùa mỹ nhân, trong giọng nói không hề che dấu sự dịu dàng của hắn.
– Tướng gia lại trêu đùa nô tỳ. Miêu nhi vốn sợ người lạ, nô tỳ nhất thời không để ý tới nó, không ngờ nó lại chạy tới thư phòng của người, đụng phải một số đồ vật, xin tướng gia thứ tội.
Mỹ nhân tủm tỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền duyên dáng, ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ đang ôm trong lòng. Đừng nói là Từ Thanh Minh, ngay cả đến Thôi Ngọc – đường đường là một đại cô nương khi nhìn thấy cảnh này cũng không nhẫn tâm nặng lời với nàng.
Thôi Ngọc cảm thấy tức giận, nàng dậm chân hờn dỗi, xoay mặt đi không thèm để ý tới hai người đang “chàng chàng thiếp thiếp” bên ngoài kia.
Từ Thanh Minh cảm thấy tay áo hơi rung, hắn cười khẽ, bắt lấy Thôi Ngọc giam trong lòng bàn tay, tiến thẳng về phía trúc lâu, nói:
– Nàng ôm tiểu Miêu đi, hôm nay gia sẽ họa xong cho nàng.
Thanh Điểu nghe hắn nói vậy, tươi cười tiến vào trong phòng, nàng đặt tiểu Miêu vào ghế mây, tiến tới châm đèn, mở cuộn tranh trải lên thư án, chuẩn bị nghiên mực.
Tất cả mọi hành động đều nhuần nhuyễn, thể hiện nàng là một tiểu thư khuê các, tri nghĩa ven toàn.
Sau đó Thanh Điểu tiến tới ôm lấy tiểu Miêu, ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện thư án, mắt ngọc mày ngài, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh lười nhác đứng dựa vào cánh cửa, trong lúc Thanh Điểu đang trải giấy, hắn vươn đầu ngón tay, đẩy đẩy phiến lá trong lòng bàn tay.
Đẩy lá cây về phía trước rồi lại kéo trở về, một lần lại một lần, hắn chơi hết sức vui vẻ.
Thôi Ngọc ở trong phiến lá mặt mày tái mét, bước chân lảo đảo, bị Từ Thanh Minh đẩy tới đẩy lui như vậy, nàng chỉ thiếu nước lăn đùng ra ngất trong chiếc lá.
Từ Thanh Minh sau khi chơi chán, cảm thấy tâm tình chuyển biến tốt lên. hắn đem lá cây bỏ vào trong tay áo, đi đến thư án bắt đầu họa mỹ nhân đồ.
Thân mình Thôi Ngọc lung lung lay lay, nàng cố gắng bò dậy từ trong chiếc lá, men theo ống tay áo trèo ra ngoài, nằm bò trên thư án.
Nàng nhìn thoáng qua bức họa kia, lại thấy Từ Thanh Minh đang chuẩn bị vung bút họa người, lúc nãy bị Từ Thanh Minh đưa qua đẩy lại, nàng cảm thấy thật vô cùng mất mặt.
Nàng đường đường là phán quan âm phủ, Từ Thanh Minh khi còn là thượng thần bắt nạt nàng nghe còn được, chẳng lẽ giờ hắn đã đầu thai thành người phàm, nàng cũng để hắn bắt nạt như vậy sao?
Hừ ! Lão hổ không ra oai liền nghĩ ta là mèo bệnh?
Thôi Ngọc nhìn chằm chằm vào bức họa, trong đầu chợt nghĩ ra biện pháp.
Nàng leo lên ngón tay Từ Thanh Minh, từ từ leo lên cán bút, tay chân ôm chặt lấy cán bút bắt đầu làm loạn.
Từ Thanh Minh vốn không để ý tới nàng, tay cầm bút hơi lỏng, chẳng ngờ bị Thôi Ngọc đẩy một cái, cán bút rung lên. ngòi bút đang họa đôi mắt của Thanh Điểu bị chệch hướng, biến đôi mắt mỹ nhân trong tranh đang từ mắt to thành mắt cụp.
Thôi Ngọc thấy vậy che miệng cười trộm, lại thấy Từ Thanh Minh từ trên cao nhìn mình chằm chằm, nàng chột dạ mau chóng nhảy khỏi cán bút, chạy lạch bạch về phía sau ống trúc đựng bút lông, nàng ló đầu ra, tinh nghịch lè lưỡi với Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh thấy nàng như vậy liên bật cười, tiếng cười trong trẻo như ánh trăng trải ngoài trúc hiên, không hề che dấu tâm trạng vui vẻ của hắn.
Hắn gác bút trên nghiên mực, sải bước tiến về phía ghế mây, trên mặt bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, than tiếc:
-. Đêm nay “ghen” hơi nặng… sợ là không thể họa xong được.
Mặc dù nàng không hiểu Từ Thanh Minh nói gì, nhưng Thanh Điểu tính tình trước nay nhu thuận, cũng không hỏi nhiều. Nàng cúi người hành lễ với hắn, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Thức thời như vậy, nào có giống như Thôi Ngọc đang thể hiện hành vi bất mãn, không ngừng cắn xé giấy tuyên thành trên thư án kia.
Thật là…. khác nhau một trời một vực.
Từ Thanh Minh không lên tiếng. cúi đầu nhìn Thôi Ngọc đang không ngừng gặm cắn giấy tuyên thành, “phi phi” nước miếng lên trên mặt giấy, mày kiếm hơi nhíu lại, cầm lấy bút, hướng đầu Thôi Ngọc gõ xuống.
Thôi Ngọc sau khi phát tiết xong, ngẩng đầu liền thấy Từ Thanh Minh đang định hạ độc thủ với mình, nàng nhanh chóng đứng dậy chạy trốn. Chỉ là trong lúc hoảng loạn, nàng không xác định được phương hướng, cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, nào ngờ “ầm” một tiếng, nàng đụng đổ ống đựng nước rửa bút ở cạnh thư án.
Thôi Ngọc nhìn ống trúc lăn trên đất, cố gắng bình tĩnh lại, đỏ mặt hướng Từ Thanh Minh quát:
– Ngài nói ai ghen?? Ai thèm ghen chứ?? Ta nhìn bức họa kia quá khó coi, không xứng với mỹ nhân Thanh Điểu của ngàu, nên mới ra tay ngăn người họa tiếp bức tranh đó!
Từ Thanh Minh nói cũng không nói, bút vừa nhấc, Thôi Ngọc lập tức cứng họng. Nàng cúi đầu dậm chân phồng má, tỏ vẻ bất mãn, không dám nói nữa.
Từ Thanh Minh đưa nàng đến trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt, cười như không cười nói:
– Năm trăm năm làm phán quan, xem ra can đảm không ít, ngay cả ta cũng dám to tiếng?
Thôi Ngọc nghe hắn nói xong liền cảm thấy từ lòng bàn chân có luồng hàn khí, thân mình nàng run run, gương mặt đang đỏ hồng vì tức giận ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Từ Thanh Minh thản nhiên tiếp lời:
– Nếu nàng cảm thấy ta họa Thanh Điểu quá khó coi, vậy ta sẽ không vẽ nữa. Nhưng nàng làm hỏng mỹ nhân đồ của ta, dù sao cũng phải bồi thường.
Hắn tiến tới bên tai Thôi Ngọc, thanh âm mang theo mê hoặc, nhẹ nhàng nói:
-. Ta “dùng” nàng để họa, được không?
Thôi Ngọc nghe xong, tim như lỡ một nhịp.
Nàng đầu óc trống rỗng, đầu cúi gắm xuống, không hề phát giác ra Từ Thanh Minh nói “dùng” nàng để họa tranh.
Trong lúc Thôi Ngọc còn đang u u mê mê, Từ Thanh Minh đưa tay ném nàng thẳng vào trong nghiên mực.
Mực nước đen đặc, trơn trượt, Thôi Ngọc ngã vào trong nghiên mực, lăn qua lộn lại, nàng cố gắng bò dậy nhưng không được. Nàng vừa cố gắng đứng lên rồi lại ngã xuống, rồi lại cố gắng bám vào thành nghiên để đứng dậy.
Chỉ tiếc nghiên mực này giống như mai rùa, võng bên trong, mực nước lại trơn, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên được.
Sườn mặt Thôi Ngọc lấm tấm mực nước đen ngòm, quần áo của nàng bây giờ toàn mực là mực, trông hết sức khổ sở. Thôi Ngọc mím môi, đôi mắt to tròn tỏ vẻ tội nghiệp nhìn về phía Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh nhìn nàng lăn qua lộn lại trong nghiên mực, nhìn mực đen dính trên chóp mũi nàng, hắn tủm tỉm cười, hòi:
Thôi Ngọc không dám tùy tiện gật đầu, sợ đem nước mực bắn tung tóe, tội càng thêm nặng. Nàng đành phải đưa cánh tay ra, nở nụ cười nịnh hót lấy lòng hắn.
Từ Thanh Minh vươn một ngón tay tới gần, Thôi Ngọc tưởng hắn muốn cho nàng ôm lấy rồi đưa ra khổi nghiên mực.
Thôi Ngọc cười đến hai mắt híp lại, đang muốn đưa tay ôm lấy, nào ngờ ngón tay Từ Thanh Minh chuyển hướng, chọc về phía bụng nàng.
Thôi Ngọc hốt hoảng, lùi người về phía sau, lấy tay che bụng lại, trừng mắt nhìn Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh hết sức vui vẻ, cười cười với nàng:
– Nhìn xem, có phải là nàng béo lên không??
Nàng thật sự muốn khóc, rất muốn khóc rồi đó nhaaaa.
Từ Thanh Minh đem nàng nhấc ra khỏi nghiên mực, đặt trên bức họa.
Hắn nhìn bức họa Thanh Điểu ôm tiểu Miêu kia, nhìn nét mực lấm tấm trên giấy, vẻ mặt tiếc nuối, tặc lưỡi nhìn về phía Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc khẽ gọi hắn, gọi hắn giống như năm trăm năm trước…
Từ Thanh Minh nghe thấy nàng gọi mình, nụ cười trên môi chợt tắt. Hắn lẳng lặng nhìn Thôi Ngọc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Biểu cảm này của hắn, Thôi Ngọc chỉ thấy qua duy nhất một lần.
Khi Khương Tiểu Bạch vừa mới tới dương gian để trói hồn nàng lại, Từ Thanh Minh xông vào trong tiểu viện, hắn nhìn thấy thi thể của nàng.
Hắn lẳng lặng đi tới, gương mặt lạnh lùng chặt đứt cái đuôi của Đại Mãng Xà, đem thi thể đã không còn chút hơi tàn của nàng thoát ra, ôm vào trong lồng ngực.
Hình như lúc đó, nàng còn nhìn thấy hắn thổ huyết?
Thật ra Thôi Ngọc cũng không nhớ chính xác cho lắm, lúc ấy Khương Tiểu Bạch thúc giục nàng mau chóng đi tới điện Diêm Vương, không cho nàng có thêm thời gian ở lại trần gian nhìn hắn thêm chút nữa.
Từ Thanh Minh, hắn sẽ vì nàng mà đau lòng tới thổ huyết sao??
Môi đỏ hơi nhếch lên, có lẽ là do nàng hoa mắt đi.
Chấp niệm quá nặng, nên sinh ra ảo giác sao??
Từ Thanh Minh đặt nàng xuống, hắn im lặng cầm lấy giá nến cạnh thư án, đi ra khỏi phòng.
Ngay lúc Thôi Ngọc còn đang chìm đắm trong suy tư, nàng bỗng ngửi thấy hương hoa mai thơm ngào ngạt.
Thôi Ngọc tham lam hít hít thêm vài cái.
Thật ra nàng chẳng có hứng thú gì với hương hoa cỏ dược gì, chẳng qua ở dưới địa phủ âm khí quá nặng, hoa hoa thảo thảo căn bản là không thể trồng được, chỉ có duy nhất cây tùng mà Thượng Sinh Tinh Quân tặng cho nàng là còn trồng được trong mảnh sân nhỏ của nàng.
Cây tùng kia nàng trồng đã được mấy trăm năm, rất lớn, cây lá xanh rờn, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng yêu thích. Nó cũng là cái cây duy nhất nàng có thể trồng dưới âm phủ tối tăm này.
Chính vì vậy, ngay khi ngửi thấy hương hoa mai ngào ngạt, Thôi Ngọc thật sự tham luyến, nàng muốn ngay lập tức mang về dưới địa phủ trồng.
Từ Thanh Minh đi tới trên kệ cạnh thư phòng, lấy ra một chiếc hộp, bên trong chứa một chiếc chén bạch ngọc quý hiếm.
Chiếc chén này được làm từ bạch ngọc thượng hạng, trên mặt còn khắc hình hoa mai, hoa văn sống động, nhìn cũng đã biết là giá trị không hề nhỏ.
Hắn vừa đặt chiếc chén lên bàn, Thôi Ngọc liền vội vàng ôm lấy.
Mặc dù nàng sống dưới âm phủ không hề tệ, nhưng Diêm Vương đại lão gia suốt ngày lải nhải bên tai nàng nên làm quan thanh liêm, vì nước vì dân, khiến cho nàng mấy phen định nhận hối lộ của đám tiểu quỷ cũng cảm thấy chột dạ. Trông cậy vào bổng lộc hàng năm, nàng thật sự đã nghèo tới mức uống gió Tây Bắc rồi nha.
Từ Thanh Minh hơi nhếch môi, hắn biết tiểu Ngọc nhi kia đang nghĩ gì.
Hắn không tiến về phía nàng, hắn đi về phía giỏ hoa mai đặt gần cửa ngắt lấy vài cánh, sau đó mang theo chút nước ấm đổ vào trong chén.
Từ Thanh Minh nhẹ nhàng thả cánh hoa vào trong chén, để ngón tay xuống thử độ ấm của nước.
Thôi Ngọc đứng một bên nhìn cánh hoa đến thất thần, nàng cảm thấy nhìn cánh hoa từ trên trời rơi xuống, thật là đẹp.
Thôi Ngọc ngây ngô cười, không hề phát hiện ra Từ Thanh Minh đang từ từ cởi xiêm y của nàng.
Tới khi nàng cảm thấy đầu vai hơi lạnh, cúi đầu nhìn, toàn bộ thân trên chỉ còn lại duy nhất chiếc yếm màu mận chín, bên trên có thêu một chữ Phúc bằng chỉ vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ở dưới âm phủ không có vải vóc lụa là như trên thiên đình, Thượng Sinh Tinh Quân kia vô tình nghe thấy nàng thuận miệng oán trách vài câu, liền nhất quyết đi theo Chức Nữ khẩn cầu xin chỉ về cho nàng.
Nàng vừa nghĩ đến điều này, liền nghe Từ Thanh Minh nhẹ giọng, hỏi:
Từ Thanh Minh dùng ngón cái vuốt ve đầu vai Thôi Ngọc, móng tay linh hoạt cởi dây yếm phía sau, liền nghe thấy Thôi Ngọc vô tâm vô phế trả lời:
Mũi tên đâm xuyên qua huyệt thái dương của ả, đâm sâu vào mặt tường ba tấc, đuôi tên khẽ rung lên.
Nữ thích khách kia ngã xuống, máu tươi bắn văng ra mặt sàn.
Gương mặt ả thích khách vẫn mang theo nụ cười quyến rũ lả lơi, chỉ có điều là đôi mắt của ả đã mất đi vẻ nhu tình mật ý trước đó. Huyệt thái dương máu chảy không ngừng, men theo xương gò má chảy xuống mặt sàn loang lổ.
Mọi diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Đám nữ tử vây quanh Từ Thanh Minh lúc đó chưa kịp phản ứng, lúc này các nàng mới hồi thần lại. người nọ đẩy người kia, la hét không ngừng, xô xô đẩy đẩy muốn chạy ra ngoài. Tiếng la hét của nữ tử không ngừng vang lên trong tiểu viện nhỏ.
Từ Thanh Minh cúi đầu nhìn vạt áo bị dính máu, gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc .Hắn còn chưa lên tiếng, tên hộ vệ Chiến Thần đã lặng lẽ tiến đến phía sau hắn, đem thi thể nữ thích khách đi xử lý.
Từ Thanh Minh nhìn quanh căn phòng tìm kiếm Thôi Ngọc, phát hiện ra nàng đang sững sờ đứng trong phiến lá.
Thôi Ngọc thật sự cảm thấy sợ.
Nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi thì đúng hơn!
Ngoài việc chứng kiến cảnh Từ Thanh Minh bị ám sát lúc nãy, trong lòng Thôi Ngọc đang không ngừng gáo khóc cho số phận hẩm hiu của mình.
Cô nương kia, lúc nãy nàng ta gọi hắn là… Tướng gia???
Kiếp này hắn là thừa tướng đương triều – đệ nhất gian thần??
Vậy tên gian thần nàng nói lúc nãy, chẳng phải là hắn sao??
Nhiều người tìm tới giết hắn như vậy, nàng hiện tại ở trong thân hình nhỏ bé này, liệu có giữ được cái mạng nhỏ của mình trước khi hoàn thành “thánh vụ” không tình chẳng nguyện kia ???
Trời xanh ơi, Thiên Đế ơi!
Đánh gãy chân! Là đánh gãy chân của hắn đó !!!!!
Thôi Ngọc trong lòng không ngừng đổ lệ, thầm nghĩ có lẽ lần này ngay cả hồn phách của nàng cũng không còn để “bay” về âm tào địa phủ gặp Diêm Vương đại lão gia.
Thôi Ngọc còn chưa kịp kìm nén bi thương trong lòng, Từ Thanh Minh đang từng bước, từng bước tiền về phía nàng.
Thôi Ngọc cả người căng thẳng, thân mình hơi run lên.
Nàng cố gắng nở nụ cười tươi nhất để lấy lòng hắn, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn trên phiến lá, đôi mắt to tròn tỏ vẻ sùng bái ngưỡng mộ, nhìn hắn từ từ tiến về phía nàng.
Từ Thanh Minh tới gần, cúi đầu nhìn về phía Thôi Ngọc nhỏ bé, môi mỏng hơi nhếch lên. Hắn đưa tay đem nàng và chiếc lá thu vào trong tay áo.
Thôi Ngọc nghĩ đến việc sẽ bị hắn giam cầm trong ống tay áo, xung quanh tối tăm không chút ánh sáng, nàng liền cảm thấy hoảng loạn, vội vàng nắm lấy phía trong tay áo của hắn, cất tiếng gọi ngọt ngào:
Ừm, đủ ngọt ngào, đủ kiều mị!
Thôi Ngọc âm thầm tự khen chính mình.
Không để nàng đắc ý được bao lâu, Từ Thanh Minh đưa tay vào trong lấy phiến lá ra ngoài, đưa tới trước măt. Hắn cười tủm tỉm, nhướng mày hỏi nàng:
– Không phải lúc nãy nàng nói ta là “đại gian thần, chèn ép trung lương, áp bức dân lành” sao?
Quả nhiên là kẻ thù lâu nhớ dai!
Từ Thanh Minh vừa dứt lời, Thôi Ngọc liền học theo dáng vẻ thương xuân tiếc thu của Khương Tiểu Bạch, cố gắng làm ra vẻ giống những thiên kim tiểu thư trong thoại bản mà nàng hay đọc, yểu điệu đáp lời:
– Tướng gia, là người nghe nhầm đấy thôi. Nô gia nào dám nói người là gian thần, nô gia nói người là hiền thần, người là đệ nhất hiền thần trong thiên hạ! Giúp đỡ trung lương, chăm sóc bá tính, phân ưu với hoàng thượng, tướng gia quả xứng là tâm phúc cúa hoàng thượng! Một thần tử trung lương như người, xin đừng nhốt tiểu nữ vào trong tay áo, được không?
Thôi Ngọc nói xong liền nhìn chăm chăm vào Từ Thanh Minh, nhưng chờ mãi cũng không thấy hắn đáp lại.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, trước đây Khương Tiểu Bạch dạy nàng, khi nói những lời ngọt ngào với nam nhân cần phải vung khăn tay lên mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nhưng nàng vốn dĩ không hề có thói quen mang theo khăn tay, vậy giờ phải làm sao?
Từ Thanh Minh im lặng nhìn Thôi Ngọc, đôi mắt hơi nheo lại, hắng giọng đáp lời:
– Năm trăm năm trôi qua, xem ra nàng đã học được nhiều điều hơn ta nghĩ. Không nghĩ tới, Tiểu Ngọc nhi của ta ngày nào nay đã học được cách mị hoặc nam nhân!
Khi nói tới 2 chữ “ mị hoặc”, Thôi Ngọc có cảm giác Từ Thanh Minh đang nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh câu này.
Đáng lẽ không nên tin vào thoại bản, tin Khương Tiểu Bạch!
Đáng lẽ nàng nên tin vào Diêm Vương đại lão gia mới đúng!
Diêm Vương lão gia từng nói với nàng, đọc nhiều thoại bản không tốt, nàng tuyệt đối không thể học theo thoại bản để nói trước mặt nam nhân.
Lúc trước, nàng cùng Khương Tiểu Bạch thường xuyên trốn việc trong điện Diêm La, lén lút chạy tới phía sau tiểu viện nhỏ của nàng đọc thoại bản. Diêm Vương đại lão gia sau khi biết chuyện, liền đuổi tới phòng nàng, tịch thu hết toàn bộ thoại bản mà nàng cất giấu được suốt mấy năm.
Khi ấy, nàng cho rằng Diêm Vương cố tình kiếm cớ để tịch thu thoại bản không cho nàng đọc.
Giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật sự đã đổ oan cho Diêm Vương đại lão gia !
Thôi Ngọc sau khi suy nghĩ kĩ, thu lại biểu tình “thương xuân tiếc thu” lúc nãy, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên phiến lá, đầu cúi gằm xuống, không dám nói thêm lời nào.
Từ Thanh Minh thấy nàng như vậy cũng không nói thêm điều gì, lếc mắt xem thường nàng một cái, liền duỗi tay đem nàng thu vào trong tay áo.
Đêm đã khuya, ánh trăng lay động.
Từ Thanh Minh lặng lẽ tiến vào một tiểu viện xa lạ.
Tiểu viện này cảnh sắc khá đơn bạc , xung quanh được trồng rất nhiều trúc, ngay cả tới thềm đá trong viện cũng được chủ nhân của chúng chọn màu rêu xanh để hài hòa với cảnh vật.
Từ Thanh Minh tiến đến gần tiểu trúc lâu, cánh cửa bỗng tự động mở ra, bên trong là một thanh y nữ tử hướng hắn thỉnh an, trên cánh tay bạch ngọc của nàng đang ôm một chú mèo nhỏ trắng xinh xắn.
Mặc dù Thôi Ngọc bị hắn “nhét” vào trong tay áo không thể ra ngoài, nhưng nàng dựa theo chút ánh sáng trong phòng hắt ra, miễn cưỡng vẫn nhìn được thấy góc váy của nữ tử dịu dàng thướt tha kia.
Lồng ngực liền cảm thấy bốc hỏa.
Hắn sao có thể bỗng dưng đuổi hết đám oanh oanh yến yến kia !
Rõ ràng là hắn đang cất giấu “tâm can bảo bối”, “lương tình tương duyệt” ở đây !
– Thanh Điểu, nàng đây là… đang dợi ta tới họa xong mỹ nhân đồ cho nàng sao?
Từ Thanh Minh cất tiếng trêu đùa mỹ nhân, trong giọng nói không hề che dấu sự dịu dàng của hắn.
– Tướng gia lại trêu đùa nô tỳ. Miêu nhi vốn sợ người lạ, nô tỳ nhất thời không để ý tới nó, không ngờ nó lại chạy tới thư phòng của người, đụng phải một số đồ vật, xin tướng gia thứ tội.
Mỹ nhân tủm tỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền duyên dáng, ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ đang ôm trong lòng. Đừng nói là Từ Thanh Minh, ngay cả đến Thôi Ngọc – đường đường là một đại cô nương khi nhìn thấy cảnh này cũng không nhẫn tâm nặng lời với nàng.
Thôi Ngọc cảm thấy tức giận, nàng dậm chân hờn dỗi, xoay mặt đi không thèm để ý tới hai người đang “chàng chàng thiếp thiếp” bên ngoài kia.
Từ Thanh Minh cảm thấy tay áo hơi rung, hắn cười khẽ, bắt lấy Thôi Ngọc giam trong lòng bàn tay, tiến thẳng về phía trúc lâu, nói:
– Nàng ôm tiểu Miêu đi, hôm nay gia sẽ họa xong cho nàng.
Thanh Điểu nghe hắn nói vậy, tươi cười tiến vào trong phòng, nàng đặt tiểu Miêu vào ghế mây, tiến tới châm đèn, mở cuộn tranh trải lên thư án, chuẩn bị nghiên mực.
Tất cả mọi hành động đều nhuần nhuyễn, thể hiện nàng là một tiểu thư khuê các, tri nghĩa ven toàn.
Sau đó Thanh Điểu tiến tới ôm lấy tiểu Miêu, ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện thư án, mắt ngọc mày ngài, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh lười nhác đứng dựa vào cánh cửa, trong lúc Thanh Điểu đang trải giấy, hắn vươn đầu ngón tay, đẩy đẩy phiến lá trong lòng bàn tay.
Đẩy lá cây về phía trước rồi lại kéo trở về, một lần lại một lần, hắn chơi hết sức vui vẻ.
Thôi Ngọc ở trong phiến lá mặt mày tái mét, bước chân lảo đảo, bị Từ Thanh Minh đẩy tới đẩy lui như vậy, nàng chỉ thiếu nước lăn đùng ra ngất trong chiếc lá.
Từ Thanh Minh sau khi chơi chán, cảm thấy tâm tình chuyển biến tốt lên. hắn đem lá cây bỏ vào trong tay áo, đi đến thư án bắt đầu họa mỹ nhân đồ.
Thân mình Thôi Ngọc lung lung lay lay, nàng cố gắng bò dậy từ trong chiếc lá, men theo ống tay áo trèo ra ngoài, nằm bò trên thư án.
Nàng nhìn thoáng qua bức họa kia, lại thấy Từ Thanh Minh đang chuẩn bị vung bút họa người, lúc nãy bị Từ Thanh Minh đưa qua đẩy lại, nàng cảm thấy thật vô cùng mất mặt.
Nàng đường đường là phán quan âm phủ, Từ Thanh Minh khi còn là thượng thần bắt nạt nàng nghe còn được, chẳng lẽ giờ hắn đã đầu thai thành người phàm, nàng cũng để hắn bắt nạt như vậy sao?
Hừ ! Lão hổ không ra oai liền nghĩ ta là mèo bệnh?
Thôi Ngọc nhìn chằm chằm vào bức họa, trong đầu chợt nghĩ ra biện pháp.
Nàng leo lên ngón tay Từ Thanh Minh, từ từ leo lên cán bút, tay chân ôm chặt lấy cán bút bắt đầu làm loạn.
Từ Thanh Minh vốn không để ý tới nàng, tay cầm bút hơi lỏng, chẳng ngờ bị Thôi Ngọc đẩy một cái, cán bút rung lên. ngòi bút đang họa đôi mắt của Thanh Điểu bị chệch hướng, biến đôi mắt mỹ nhân trong tranh đang từ mắt to thành mắt cụp.
Thôi Ngọc thấy vậy che miệng cười trộm, lại thấy Từ Thanh Minh từ trên cao nhìn mình chằm chằm, nàng chột dạ mau chóng nhảy khỏi cán bút, chạy lạch bạch về phía sau ống trúc đựng bút lông, nàng ló đầu ra, tinh nghịch lè lưỡi với Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh thấy nàng như vậy liên bật cười, tiếng cười trong trẻo như ánh trăng trải ngoài trúc hiên, không hề che dấu tâm trạng vui vẻ của hắn.
Hắn gác bút trên nghiên mực, sải bước tiến về phía ghế mây, trên mặt bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, than tiếc:
-. Đêm nay “ghen” hơi nặng… sợ là không thể họa xong được.
Mặc dù nàng không hiểu Từ Thanh Minh nói gì, nhưng Thanh Điểu tính tình trước nay nhu thuận, cũng không hỏi nhiều. Nàng cúi người hành lễ với hắn, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Thức thời như vậy, nào có giống như Thôi Ngọc đang thể hiện hành vi bất mãn, không ngừng cắn xé giấy tuyên thành trên thư án kia.
Thật là…. khác nhau một trời một vực.
Từ Thanh Minh không lên tiếng. cúi đầu nhìn Thôi Ngọc đang không ngừng gặm cắn giấy tuyên thành, “phi phi” nước miếng lên trên mặt giấy, mày kiếm hơi nhíu lại, cầm lấy bút, hướng đầu Thôi Ngọc gõ xuống.
Thôi Ngọc sau khi phát tiết xong, ngẩng đầu liền thấy Từ Thanh Minh đang định hạ độc thủ với mình, nàng nhanh chóng đứng dậy chạy trốn. Chỉ là trong lúc hoảng loạn, nàng không xác định được phương hướng, cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, nào ngờ “ầm” một tiếng, nàng đụng đổ ống đựng nước rửa bút ở cạnh thư án.
Thôi Ngọc nhìn ống trúc lăn trên đất, cố gắng bình tĩnh lại, đỏ mặt hướng Từ Thanh Minh quát:
– Ngài nói ai ghen?? Ai thèm ghen chứ?? Ta nhìn bức họa kia quá khó coi, không xứng với mỹ nhân Thanh Điểu của ngàu, nên mới ra tay ngăn người họa tiếp bức tranh đó!
Từ Thanh Minh nói cũng không nói, bút vừa nhấc, Thôi Ngọc lập tức cứng họng. Nàng cúi đầu dậm chân phồng má, tỏ vẻ bất mãn, không dám nói nữa.
Từ Thanh Minh đưa nàng đến trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt, cười như không cười nói:
– Năm trăm năm làm phán quan, xem ra can đảm không ít, ngay cả ta cũng dám to tiếng?
Thôi Ngọc nghe hắn nói xong liền cảm thấy từ lòng bàn chân có luồng hàn khí, thân mình nàng run run, gương mặt đang đỏ hồng vì tức giận ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Từ Thanh Minh thản nhiên tiếp lời:
– Nếu nàng cảm thấy ta họa Thanh Điểu quá khó coi, vậy ta sẽ không vẽ nữa. Nhưng nàng làm hỏng mỹ nhân đồ của ta, dù sao cũng phải bồi thường.
Hắn tiến tới bên tai Thôi Ngọc, thanh âm mang theo mê hoặc, nhẹ nhàng nói:
-. Ta “dùng” nàng để họa, được không?
Thôi Ngọc nghe xong, tim như lỡ một nhịp.
Nàng đầu óc trống rỗng, đầu cúi gắm xuống, không hề phát giác ra Từ Thanh Minh nói “dùng” nàng để họa tranh.
Trong lúc Thôi Ngọc còn đang u u mê mê, Từ Thanh Minh đưa tay ném nàng thẳng vào trong nghiên mực.
Mực nước đen đặc, trơn trượt, Thôi Ngọc ngã vào trong nghiên mực, lăn qua lộn lại, nàng cố gắng bò dậy nhưng không được. Nàng vừa cố gắng đứng lên rồi lại ngã xuống, rồi lại cố gắng bám vào thành nghiên để đứng dậy.
Chỉ tiếc nghiên mực này giống như mai rùa, võng bên trong, mực nước lại trơn, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên được.
Sườn mặt Thôi Ngọc lấm tấm mực nước đen ngòm, quần áo của nàng bây giờ toàn mực là mực, trông hết sức khổ sở. Thôi Ngọc mím môi, đôi mắt to tròn tỏ vẻ tội nghiệp nhìn về phía Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh nhìn nàng lăn qua lộn lại trong nghiên mực, nhìn mực đen dính trên chóp mũi nàng, hắn tủm tỉm cười, hòi:
Thôi Ngọc không dám tùy tiện gật đầu, sợ đem nước mực bắn tung tóe, tội càng thêm nặng. Nàng đành phải đưa cánh tay ra, nở nụ cười nịnh hót lấy lòng hắn.
Từ Thanh Minh vươn một ngón tay tới gần, Thôi Ngọc tưởng hắn muốn cho nàng ôm lấy rồi đưa ra khổi nghiên mực.
Thôi Ngọc cười đến hai mắt híp lại, đang muốn đưa tay ôm lấy, nào ngờ ngón tay Từ Thanh Minh chuyển hướng, chọc về phía bụng nàng.
Thôi Ngọc hốt hoảng, lùi người về phía sau, lấy tay che bụng lại, trừng mắt nhìn Từ Thanh Minh.
Từ Thanh Minh hết sức vui vẻ, cười cười với nàng:
– Nhìn xem, có phải là nàng béo lên không??
Nàng thật sự muốn khóc, rất muốn khóc rồi đó nhaaaa.
Từ Thanh Minh đem nàng nhấc ra khỏi nghiên mực, đặt trên bức họa.
Hắn nhìn bức họa Thanh Điểu ôm tiểu Miêu kia, nhìn nét mực lấm tấm trên giấy, vẻ mặt tiếc nuối, tặc lưỡi nhìn về phía Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc khẽ gọi hắn, gọi hắn giống như năm trăm năm trước…
Từ Thanh Minh nghe thấy nàng gọi mình, nụ cười trên môi chợt tắt. Hắn lẳng lặng nhìn Thôi Ngọc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Biểu cảm này của hắn, Thôi Ngọc chỉ thấy qua duy nhất một lần.
Khi Khương Tiểu Bạch vừa mới tới dương gian để trói hồn nàng lại, Từ Thanh Minh xông vào trong tiểu viện, hắn nhìn thấy thi thể của nàng.
Hắn lẳng lặng đi tới, gương mặt lạnh lùng chặt đứt cái đuôi của Đại Mãng Xà, đem thi thể đã không còn chút hơi tàn của nàng thoát ra, ôm vào trong lồng ngực.
Hình như lúc đó, nàng còn nhìn thấy hắn thổ huyết?
Thật ra Thôi Ngọc cũng không nhớ chính xác cho lắm, lúc ấy Khương Tiểu Bạch thúc giục nàng mau chóng đi tới điện Diêm Vương, không cho nàng có thêm thời gian ở lại trần gian nhìn hắn thêm chút nữa.
Từ Thanh Minh, hắn sẽ vì nàng mà đau lòng tới thổ huyết sao??
Môi đỏ hơi nhếch lên, có lẽ là do nàng hoa mắt đi.
Chấp niệm quá nặng, nên sinh ra ảo giác sao??
Từ Thanh Minh đặt nàng xuống, hắn im lặng cầm lấy giá nến cạnh thư án, đi ra khỏi phòng.
Ngay lúc Thôi Ngọc còn đang chìm đắm trong suy tư, nàng bỗng ngửi thấy hương hoa mai thơm ngào ngạt.
Thôi Ngọc tham lam hít hít thêm vài cái.
Thật ra nàng chẳng có hứng thú gì với hương hoa cỏ dược gì, chẳng qua ở dưới địa phủ âm khí quá nặng, hoa hoa thảo thảo căn bản là không thể trồng được, chỉ có duy nhất cây tùng mà Thượng Sinh Tinh Quân tặng cho nàng là còn trồng được trong mảnh sân nhỏ của nàng.
Cây tùng kia nàng trồng đã được mấy trăm năm, rất lớn, cây lá xanh rờn, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng yêu thích. Nó cũng là cái cây duy nhất nàng có thể trồng dưới âm phủ tối tăm này.
Chính vì vậy, ngay khi ngửi thấy hương hoa mai ngào ngạt, Thôi Ngọc thật sự tham luyến, nàng muốn ngay lập tức mang về dưới địa phủ trồng.
Từ Thanh Minh đi tới trên kệ cạnh thư phòng, lấy ra một chiếc hộp, bên trong chứa một chiếc chén bạch ngọc quý hiếm.
Chiếc chén này được làm từ bạch ngọc thượng hạng, trên mặt còn khắc hình hoa mai, hoa văn sống động, nhìn cũng đã biết là giá trị không hề nhỏ.
Hắn vừa đặt chiếc chén lên bàn, Thôi Ngọc liền vội vàng ôm lấy.
Mặc dù nàng sống dưới âm phủ không hề tệ, nhưng Diêm Vương đại lão gia suốt ngày lải nhải bên tai nàng nên làm quan thanh liêm, vì nước vì dân, khiến cho nàng mấy phen định nhận hối lộ của đám tiểu quỷ cũng cảm thấy chột dạ. Trông cậy vào bổng lộc hàng năm, nàng thật sự đã nghèo tới mức uống gió Tây Bắc rồi nha.
Từ Thanh Minh hơi nhếch môi, hắn biết tiểu Ngọc nhi kia đang nghĩ gì.
Hắn không tiến về phía nàng, hắn đi về phía giỏ hoa mai đặt gần cửa ngắt lấy vài cánh, sau đó mang theo chút nước ấm đổ vào trong chén.
Từ Thanh Minh nhẹ nhàng thả cánh hoa vào trong chén, để ngón tay xuống thử độ ấm của nước.
Thôi Ngọc đứng một bên nhìn cánh hoa đến thất thần, nàng cảm thấy nhìn cánh hoa từ trên trời rơi xuống, thật là đẹp.
Thôi Ngọc ngây ngô cười, không hề phát hiện ra Từ Thanh Minh đang từ từ cởi xiêm y của nàng.
Tới khi nàng cảm thấy đầu vai hơi lạnh, cúi đầu nhìn, toàn bộ thân trên chỉ còn lại duy nhất chiếc yếm màu mận chín, bên trên có thêu một chữ Phúc bằng chỉ vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ở dưới âm phủ không có vải vóc lụa là như trên thiên đình, Thượng Sinh Tinh Quân kia vô tình nghe thấy nàng thuận miệng oán trách vài câu, liền nhất quyết đi theo Chức Nữ khẩn cầu xin chỉ về cho nàng.
Nàng vừa nghĩ đến điều này, liền nghe Từ Thanh Minh nhẹ giọng, hỏi:
Từ Thanh Minh dùng ngón cái vuốt ve đầu vai Thôi Ngọc, móng tay linh hoạt cởi dây yếm phía sau, liền nghe thấy Thôi Ngọc vô tâm vô phế trả lời:
/120
|