Đúng là anh không hề gặp trở ngại trong việc gõ chữ, nhưng bản thân di lão thời Dân Quốc này lại rất có vấn đề.
Di lão chưa từng sử dụng điện thoại di động, bên cạnh di lão lại luôn có người tới người lui, quấy rầy hành động và suy nghĩ của anh.
Lúc dâng điện thoại lên cho anh mình, Hạ Tiều cảm thấy mình không thể trông cậy vào năm nét nữa, nhưng chắc phiên âm thì phải không thành vấn đề, vì cậu nhớ anh từng bảo rằng: “Tôi chết năm 95 chứ không phải năm 65.”
Để tránh sự nhầm lẫn như vụ coca lần trước lại phát sinh, Hạ Tiều quyết định không để mình bị anh dỗi nữa, đổi thẳng bàn phím bảy cung điệu thành 26 phím, chỉ vào nó và nói: “Anh cứ tự chuyển hóa mỗi từ thành phiên âm, gõ từng bộ một rồi chọn một chữ trên này là được.”
Di lão thời Dân Quốc nhíu lại đôi mày đẹp đẽ, nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái trên bàn phím 26 phím suốt ba giây và thốt lên một câu: “Chưa từng học phiên âm.”
Nghe anh nói thế, Hạ Tiều có thể xác định rằng ít nhất là anh mình biết về vụ phiên âm này. Vì thế cậu càng buồn bực hơn: “Sao lại thế được? Phiên âm phải phổ biến trước năm 95 lắm chứ anh.”
Văn Thời ngước mắt nhìn cậu: “Anh đã biết mặt chữ, thế mắc mớ gì phải đi học phiên âm nữa.”
Hạ Tiều: “…”
Hạ Tiều: “Dạ xin lỗi anh, em bị thiểu năng.”
“Vậy không thôi mình viết bằng tay đi anh.” Thái độ nhận sai của Tiểu Tiều trông tốt hết sức. Có lẽ do sợ sẽ bị người nọ giận, cậu lại nhanh nhẹn đổi sang bàn phím chữ viết tay và nói: “Cái này đơn giản lắm, muốn viết chữ gì thì viết chữ đó, xong rồi cứ chọn một chữ hiện lên phía trên là được à. Nhưng mà tốc độ hơi chậm hơn so với phiên âm, ngoài ra thì không có khuyết điểm nào khác.”
Có lẽ Văn Thời đã bị gai mấy lời ‘tốc độ hơi chậm hơn so với phiên âm’ này, vì thế anh viết với tốc độ cực lẹ.
Anh ghi ra một dãy trên màn hình.
Hạ Tiều nhìn chăm chú vào nó trong chốc lát, cảm thấy chữ đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà nhìn không hiểu chữ nào hết.
Cậu cũng không nhận ra, nên đương nhiên là khung nhập chữ càng không nhận ra, vì thế nó nhảy ra một câu như thế này: “Lưỡi lan nha chuyện đủ”.
Hạ Tiều thầm nói ôi má ơi.
Văn Thời: “…”
Hiển nhiên, anh chàng bảnh trai này rất không vừa lòng với chữ được nhập vào, đưa màn hình điện thoại cho Hạ Tiều coi: “Cái này là gì?”
Hạ Tiều lặng lẽ giơ một đầu ngón tay ra và xóa sạch câu chữ bậy bạ này của anh.
Cậu đang định chỉ đôi điều, nhưng đã nghe thấy tiếng nói của vài người vọng đến từ chỗ xa.
Chắc thuốc trong nhà bếp đã được nấu xong, Lão Mao và Đại Tiểu Triệu đang thảo luận qua lại, có lẽ là đang tìm một thứ gì đó. Thế rồi Đại Triệu hô sang đây một câu: “Tiểu Tiều đang bận hả?”
Hạ Tiều cất cao giọng: “Dạ, chị kêu em có việc gì không ạ?”
Văn Thời cũng ngẩng đầu nhìn sang bên đó.
“Nhà mình có khăn lông không em?” Đại Triệu nói giọng trong vắt.
“Hoặc miếng lót cũng được nữa.” Tiểu Triệu bổ sung một câu.
Hạ Tiều: “Dạ có.”
Đại Triệu: “Em để chỗ nào thế? Tụi chị tìm không ra.”
“Trong ngăn tủ bên kia ấy chị ——”
Văn Thời rụt điện thoại lại rồi ngắt lời: “Cậu qua đó đi, vụ này đợi lát nữa hẵng nói.”
Hạ Tiều cũng nghĩ vậy, vì thế vội vàng lãnh chỉ, lê dép hấp tấp sang đó.
Bởi vậy, trong phòng khách im xuống, chỉ còn lại một mình Văn Thời đang ngồi khom lưng cầm điện thoại.
Tạ Vấn dựa lên cửa nhà bếp bỗng quay đầu nhìn qua đây, ánh mắt của Văn Thời va vào anh, dừng lại một lát rồi giãn lông mày ra.
Anh lại rủ mắt và nghịch điện thoại của Hạ Tiều.
Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt đang hướng sang đây.
Thực ra, tiếng động kia khẽ lắm, âm vang kém xa mấy người trong nhà bếp, nhưng lại trở nên vô cùng rõ ràng khi rót vào tai Văn Thời.
Anh chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết người đó là ai.
Văn Thời không ngẩng đầu, mí mắt chỉ giật nhẹ một cái rồi buông xuống, như là lơ đãng lướt qua món đồ trang trí nào đó trên bàn trà, nhưng Tạ Vấn lại lọt vào khóe mắt của anh.
Chiếc sô pha mà Văn Thời đang ngồi rất dài, đủ cho ba người. Hạ Tiều vừa đi khỏi, hai bên người anh cũng trở nên trống không.
Tạ Vấn dừng bước trước bàn trà, đứng ở phía bên tầm nhìn của anh. Từ khóe mắt, Văn Thời chỉ có thể thấy quần dài tây trang được cắt may khéo léo đang bị bàn trà che đi chút xíu của hắn.
Nhìn một lát, Văn Thời ngước mắt lên: “Sắc xong thuốc rồi hả?”
“Đã xong.” Mặt của Tạ Vấn hơi nghiêng về phía nhà bếp, ánh mắt lại không hề di chuyển sang đó, vẫn rủ xuống nhìn anh, “Lát nữa bọn Lão Mao sẽ bưng ra.”
Văn Thời “ừ” một tiếng. Môi anh nhúc nhích, nhưng cũng không có gì để nói nữa cả.
Vì thế, ánh mắt của cả hai còn dừng lại trên người đối phương, chỉ là tự dưng không biết nên nói điều chi thôi.
Sự yên tĩnh thình lình ùa đến làm bầu không khí trở nên hơi lạ, tựa lông tơ bị giật tĩnh điện vào mùa đông, đứng thẳng thế đó nhưng lại rất mềm mại.
Tạ Vấn dời mắt nhìn sang phía nhà bếp. Văn Thời cũng đưa tầm nhìn về lại, ngón cái lướt lên màn hình điện thoại, nói một cách lạnh nhạt: “Cứ đứng mãi chi thế?”
Tạ Vấn không trả lời, có lẽ cũng không thể nói rõ lý do.
Di lão chưa từng sử dụng điện thoại di động, bên cạnh di lão lại luôn có người tới người lui, quấy rầy hành động và suy nghĩ của anh.
Lúc dâng điện thoại lên cho anh mình, Hạ Tiều cảm thấy mình không thể trông cậy vào năm nét nữa, nhưng chắc phiên âm thì phải không thành vấn đề, vì cậu nhớ anh từng bảo rằng: “Tôi chết năm 95 chứ không phải năm 65.”
Để tránh sự nhầm lẫn như vụ coca lần trước lại phát sinh, Hạ Tiều quyết định không để mình bị anh dỗi nữa, đổi thẳng bàn phím bảy cung điệu thành 26 phím, chỉ vào nó và nói: “Anh cứ tự chuyển hóa mỗi từ thành phiên âm, gõ từng bộ một rồi chọn một chữ trên này là được.”
Di lão thời Dân Quốc nhíu lại đôi mày đẹp đẽ, nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái trên bàn phím 26 phím suốt ba giây và thốt lên một câu: “Chưa từng học phiên âm.”
Nghe anh nói thế, Hạ Tiều có thể xác định rằng ít nhất là anh mình biết về vụ phiên âm này. Vì thế cậu càng buồn bực hơn: “Sao lại thế được? Phiên âm phải phổ biến trước năm 95 lắm chứ anh.”
Văn Thời ngước mắt nhìn cậu: “Anh đã biết mặt chữ, thế mắc mớ gì phải đi học phiên âm nữa.”
Hạ Tiều: “…”
Hạ Tiều: “Dạ xin lỗi anh, em bị thiểu năng.”
“Vậy không thôi mình viết bằng tay đi anh.” Thái độ nhận sai của Tiểu Tiều trông tốt hết sức. Có lẽ do sợ sẽ bị người nọ giận, cậu lại nhanh nhẹn đổi sang bàn phím chữ viết tay và nói: “Cái này đơn giản lắm, muốn viết chữ gì thì viết chữ đó, xong rồi cứ chọn một chữ hiện lên phía trên là được à. Nhưng mà tốc độ hơi chậm hơn so với phiên âm, ngoài ra thì không có khuyết điểm nào khác.”
Có lẽ Văn Thời đã bị gai mấy lời ‘tốc độ hơi chậm hơn so với phiên âm’ này, vì thế anh viết với tốc độ cực lẹ.
Anh ghi ra một dãy trên màn hình.
Hạ Tiều nhìn chăm chú vào nó trong chốc lát, cảm thấy chữ đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà nhìn không hiểu chữ nào hết.
Cậu cũng không nhận ra, nên đương nhiên là khung nhập chữ càng không nhận ra, vì thế nó nhảy ra một câu như thế này: “Lưỡi lan nha chuyện đủ”.
Hạ Tiều thầm nói ôi má ơi.
Văn Thời: “…”
Hiển nhiên, anh chàng bảnh trai này rất không vừa lòng với chữ được nhập vào, đưa màn hình điện thoại cho Hạ Tiều coi: “Cái này là gì?”
Hạ Tiều lặng lẽ giơ một đầu ngón tay ra và xóa sạch câu chữ bậy bạ này của anh.
Cậu đang định chỉ đôi điều, nhưng đã nghe thấy tiếng nói của vài người vọng đến từ chỗ xa.
Chắc thuốc trong nhà bếp đã được nấu xong, Lão Mao và Đại Tiểu Triệu đang thảo luận qua lại, có lẽ là đang tìm một thứ gì đó. Thế rồi Đại Triệu hô sang đây một câu: “Tiểu Tiều đang bận hả?”
Hạ Tiều cất cao giọng: “Dạ, chị kêu em có việc gì không ạ?”
Văn Thời cũng ngẩng đầu nhìn sang bên đó.
“Nhà mình có khăn lông không em?” Đại Triệu nói giọng trong vắt.
“Hoặc miếng lót cũng được nữa.” Tiểu Triệu bổ sung một câu.
Hạ Tiều: “Dạ có.”
Đại Triệu: “Em để chỗ nào thế? Tụi chị tìm không ra.”
“Trong ngăn tủ bên kia ấy chị ——”
Văn Thời rụt điện thoại lại rồi ngắt lời: “Cậu qua đó đi, vụ này đợi lát nữa hẵng nói.”
Hạ Tiều cũng nghĩ vậy, vì thế vội vàng lãnh chỉ, lê dép hấp tấp sang đó.
Bởi vậy, trong phòng khách im xuống, chỉ còn lại một mình Văn Thời đang ngồi khom lưng cầm điện thoại.
Tạ Vấn dựa lên cửa nhà bếp bỗng quay đầu nhìn qua đây, ánh mắt của Văn Thời va vào anh, dừng lại một lát rồi giãn lông mày ra.
Anh lại rủ mắt và nghịch điện thoại của Hạ Tiều.
Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt đang hướng sang đây.
Thực ra, tiếng động kia khẽ lắm, âm vang kém xa mấy người trong nhà bếp, nhưng lại trở nên vô cùng rõ ràng khi rót vào tai Văn Thời.
Anh chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết người đó là ai.
Văn Thời không ngẩng đầu, mí mắt chỉ giật nhẹ một cái rồi buông xuống, như là lơ đãng lướt qua món đồ trang trí nào đó trên bàn trà, nhưng Tạ Vấn lại lọt vào khóe mắt của anh.
Chiếc sô pha mà Văn Thời đang ngồi rất dài, đủ cho ba người. Hạ Tiều vừa đi khỏi, hai bên người anh cũng trở nên trống không.
Tạ Vấn dừng bước trước bàn trà, đứng ở phía bên tầm nhìn của anh. Từ khóe mắt, Văn Thời chỉ có thể thấy quần dài tây trang được cắt may khéo léo đang bị bàn trà che đi chút xíu của hắn.
Nhìn một lát, Văn Thời ngước mắt lên: “Sắc xong thuốc rồi hả?”
“Đã xong.” Mặt của Tạ Vấn hơi nghiêng về phía nhà bếp, ánh mắt lại không hề di chuyển sang đó, vẫn rủ xuống nhìn anh, “Lát nữa bọn Lão Mao sẽ bưng ra.”
Văn Thời “ừ” một tiếng. Môi anh nhúc nhích, nhưng cũng không có gì để nói nữa cả.
Vì thế, ánh mắt của cả hai còn dừng lại trên người đối phương, chỉ là tự dưng không biết nên nói điều chi thôi.
Sự yên tĩnh thình lình ùa đến làm bầu không khí trở nên hơi lạ, tựa lông tơ bị giật tĩnh điện vào mùa đông, đứng thẳng thế đó nhưng lại rất mềm mại.
Tạ Vấn dời mắt nhìn sang phía nhà bếp. Văn Thời cũng đưa tầm nhìn về lại, ngón cái lướt lên màn hình điện thoại, nói một cách lạnh nhạt: “Cứ đứng mãi chi thế?”
Tạ Vấn không trả lời, có lẽ cũng không thể nói rõ lý do.