Văn Thời nhìn hắn, nói thật không được mà lấy cớ cũng chẳng xong, chỉ có thể nói: “Không biết.”
Anh đứng hình trong chốc lát rồi bảo: “Anh cũng đã ngủ được đâu.”
Tạ Vấn “ừ” một tiếng.
“Vì sao?” Văn Thời hỏi.
“Hả?” Có lẽ là Tạ Vấn không nghe rõ.
“Vì sao lại không ngủ được.” Văn Thời nói.
Rõ ràng là anh không phát ra tiếng động gì, đâu đến nỗi đang nửa đêm mà lại đánh thức người ta.
Tạ Vấn không trả lời ngay. Hắn chỉ nhìn Văn Thời, lặng lẽ cười một lát rồi nói: “Ủa tôi đang hỏi cậu mà, sao lại biến thành cậu hỏi ngược lại tôi rồi?”
Khi hắn nhìn xuống, mắt chứa chẳng bao nhiêu tia sáng, như thể có một lớp kính lưu ly đang chắn trước tròng mắt, mọi cảm xúc đều ẩn núp dưới đó, mang đến cho người ta một ảo giác rằng ánh mắt ấy đong đầy vẻ thâm tình.
Nhưng trên thực tế, hắn ngắm hoa, ngắm cây, hoặc thậm chí là nhìn cục đá cũng chỉ bằng một ánh mắt ấy thôi.
Văn Thời biết điều này.
Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng không bị quấy rầy, công tắc lười biếng trong anh lại bị chạm trúng, anh cứ đứng trong phạm vi tầm nhìn như thế một lúc.
Không biết ve sầu nhà ai dậy sớm, một tiếng kêu kéo dài vọng tới từ phía xa. Văn Thời chớp mắt một cái, đưa mắt từ trên lầu về lại.
Trên lon coca phủ một lớp hơi nước, ngưng đọng thành giọt rồi chảy dọc xuống theo ngón tay của anh. Anh giơ tay cản nắp lon, uống một ngụm mà chẳng hề cảm nhận được gì.
Sau khi nuốt xuống luồng nước mát mẻ này, anh bỗng mở miệng: “Vì anh nhìn ai cũng có thể đi guốc trong bụng người ta, nhưng lại chưa đề cập tới bản thân lần nào.”
Đây là câu mà Văn Thời từng nghĩ tới nhiều lần trước đó, nhưng lại chưa từng thốt ra.
Vì không có lý do mà cũng không đúng trường hợp để nói.
Có lẽ đêm nay quá khuya, ảo giác quá nặng, dễ làm cho người ta cảm thấy xúc động.
Trên lầu im phăng phắt, Tạ Vấn không nói gì.
Văn Thời cũng không ngẩng đầu lên, nên không thấy được biểu cảm của hắn. Anh đã lường trước rằng người nọ sẽ thấy bất ngờ trước câu nói không đầu không đuôi này và không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu là Trần Bất Đáo của trước kia, người nọ sẽ cười cười cho qua. E rằng Tạ Vấn hiện giờ cũng sẽ làm thế trước mặt người ngoài. Từ thuở xưa đến bây giờ, ngoại trừ tên họ khác trước, người nọ chưa từng thay đổi một phân.
Từ nhỏ, Văn Thời đã quen nhìn thấy nụ cười như thế, nên cũng không mong đợi sau câu mình vừa nói sẽ là lời gì. Đêm nay, có lẽ bầu không khí giữa hai người bọn họ chỉ sẽ là như thế này thôi.
Anh lại uống thêm hai ngụm coca mát lạnh, bóp xẹp thân lon, chuẩn bị vứt đi và trở vào nhà, song lại bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân trên lầu.
Chưa được ít lâu sau, tiếng bước chân đã theo cầu thang xuống dưới, xuyên qua phòng khách và ngừng lại sau lưng anh.
Văn Thời ngẩn ra một cái rồi xoay người, thấy Tạ Vấn đứng cách mình một khoảng xa trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước xuống bậc thang vào đình viện và đi đến trước cây mai trắng.
Chắc hắn không hề ngủ một chút nào, ngay cả áo sơmi cũng chưa cởi ra, chỉ có vài cọng tóc mái rơi trên trán, để lộ chút dáng vẻ lười nhác và riêng tư.
Văn Thời cầm lon nước uống, nhìn hắn dừng bước bên cạnh mình: “Anh xuống đây làm gì?”
Có gió thổi qua đình viện, cây mai trắng lắc nhẹ. Tạ Vấn chưa nhìn Văn Thời, chỉ vươn ngón tay ra đỡ lấy nhánh cây đang đung đưa rồi mới mở miệng: “Không biết.”
Biết thừa đó là ba chữ rất đơn giản, nhưng không hiểu sao lại hàm chứa những điều nửa úp nửa mở.
Văn Thời đột nhiệt giật mình trong lòng.
“Sao lại không biết?” Anh nói.
Đình viện im lặng một lát, giọng nói của Tạ Vấn mới vang lên: “Đâu phải chuyện gì tôi cũng biết rõ.”
Đây cũng là cuộc đối thoại mà trước kia chưa từng có giữa hai người bọn họ, thế nên sự ảo giác nào đó càng sâu thẳm hơn.
“Vậy còn cậu thì sao, vì sao hơn nửa đêm rồi lại đứng đây ngắm cây?” Lúc này, Tạ Vấn mới nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Trông dáng vẻ cũng không mấy vui vẻ nữa.”
“Cậu nhớ Thẩm lão gia tử à?” Hắn nhìn cây mai trắng trước mặt một cái, khẽ tạm ngừng giữa từng chữ được thốt ra, như thể lời hắn nói không những chỉ một mình Thẩm Kiều, mà ý của hắn là cố nhân.
Anh đứng hình trong chốc lát rồi bảo: “Anh cũng đã ngủ được đâu.”
Tạ Vấn “ừ” một tiếng.
“Vì sao?” Văn Thời hỏi.
“Hả?” Có lẽ là Tạ Vấn không nghe rõ.
“Vì sao lại không ngủ được.” Văn Thời nói.
Rõ ràng là anh không phát ra tiếng động gì, đâu đến nỗi đang nửa đêm mà lại đánh thức người ta.
Tạ Vấn không trả lời ngay. Hắn chỉ nhìn Văn Thời, lặng lẽ cười một lát rồi nói: “Ủa tôi đang hỏi cậu mà, sao lại biến thành cậu hỏi ngược lại tôi rồi?”
Khi hắn nhìn xuống, mắt chứa chẳng bao nhiêu tia sáng, như thể có một lớp kính lưu ly đang chắn trước tròng mắt, mọi cảm xúc đều ẩn núp dưới đó, mang đến cho người ta một ảo giác rằng ánh mắt ấy đong đầy vẻ thâm tình.
Nhưng trên thực tế, hắn ngắm hoa, ngắm cây, hoặc thậm chí là nhìn cục đá cũng chỉ bằng một ánh mắt ấy thôi.
Văn Thời biết điều này.
Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng không bị quấy rầy, công tắc lười biếng trong anh lại bị chạm trúng, anh cứ đứng trong phạm vi tầm nhìn như thế một lúc.
Không biết ve sầu nhà ai dậy sớm, một tiếng kêu kéo dài vọng tới từ phía xa. Văn Thời chớp mắt một cái, đưa mắt từ trên lầu về lại.
Trên lon coca phủ một lớp hơi nước, ngưng đọng thành giọt rồi chảy dọc xuống theo ngón tay của anh. Anh giơ tay cản nắp lon, uống một ngụm mà chẳng hề cảm nhận được gì.
Sau khi nuốt xuống luồng nước mát mẻ này, anh bỗng mở miệng: “Vì anh nhìn ai cũng có thể đi guốc trong bụng người ta, nhưng lại chưa đề cập tới bản thân lần nào.”
Đây là câu mà Văn Thời từng nghĩ tới nhiều lần trước đó, nhưng lại chưa từng thốt ra.
Vì không có lý do mà cũng không đúng trường hợp để nói.
Có lẽ đêm nay quá khuya, ảo giác quá nặng, dễ làm cho người ta cảm thấy xúc động.
Trên lầu im phăng phắt, Tạ Vấn không nói gì.
Văn Thời cũng không ngẩng đầu lên, nên không thấy được biểu cảm của hắn. Anh đã lường trước rằng người nọ sẽ thấy bất ngờ trước câu nói không đầu không đuôi này và không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu là Trần Bất Đáo của trước kia, người nọ sẽ cười cười cho qua. E rằng Tạ Vấn hiện giờ cũng sẽ làm thế trước mặt người ngoài. Từ thuở xưa đến bây giờ, ngoại trừ tên họ khác trước, người nọ chưa từng thay đổi một phân.
Từ nhỏ, Văn Thời đã quen nhìn thấy nụ cười như thế, nên cũng không mong đợi sau câu mình vừa nói sẽ là lời gì. Đêm nay, có lẽ bầu không khí giữa hai người bọn họ chỉ sẽ là như thế này thôi.
Anh lại uống thêm hai ngụm coca mát lạnh, bóp xẹp thân lon, chuẩn bị vứt đi và trở vào nhà, song lại bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân trên lầu.
Chưa được ít lâu sau, tiếng bước chân đã theo cầu thang xuống dưới, xuyên qua phòng khách và ngừng lại sau lưng anh.
Văn Thời ngẩn ra một cái rồi xoay người, thấy Tạ Vấn đứng cách mình một khoảng xa trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước xuống bậc thang vào đình viện và đi đến trước cây mai trắng.
Chắc hắn không hề ngủ một chút nào, ngay cả áo sơmi cũng chưa cởi ra, chỉ có vài cọng tóc mái rơi trên trán, để lộ chút dáng vẻ lười nhác và riêng tư.
Văn Thời cầm lon nước uống, nhìn hắn dừng bước bên cạnh mình: “Anh xuống đây làm gì?”
Có gió thổi qua đình viện, cây mai trắng lắc nhẹ. Tạ Vấn chưa nhìn Văn Thời, chỉ vươn ngón tay ra đỡ lấy nhánh cây đang đung đưa rồi mới mở miệng: “Không biết.”
Biết thừa đó là ba chữ rất đơn giản, nhưng không hiểu sao lại hàm chứa những điều nửa úp nửa mở.
Văn Thời đột nhiệt giật mình trong lòng.
“Sao lại không biết?” Anh nói.
Đình viện im lặng một lát, giọng nói của Tạ Vấn mới vang lên: “Đâu phải chuyện gì tôi cũng biết rõ.”
Đây cũng là cuộc đối thoại mà trước kia chưa từng có giữa hai người bọn họ, thế nên sự ảo giác nào đó càng sâu thẳm hơn.
“Vậy còn cậu thì sao, vì sao hơn nửa đêm rồi lại đứng đây ngắm cây?” Lúc này, Tạ Vấn mới nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Trông dáng vẻ cũng không mấy vui vẻ nữa.”
“Cậu nhớ Thẩm lão gia tử à?” Hắn nhìn cây mai trắng trước mặt một cái, khẽ tạm ngừng giữa từng chữ được thốt ra, như thể lời hắn nói không những chỉ một mình Thẩm Kiều, mà ý của hắn là cố nhân.