Dù điện thoại chỉ vừa được mua, Văn Thời lại học rất nhanh. Ngoài gọi điện thoại và nhắn tin ra, điều đầu tiên anh học được đó là sử dụng bản đồ.
Anh ngồi ghế sau, nhập ba địa điểm vào app để xem thử, phát hiện Đào Hoa Giang, nơi Tạ Vấn cần tới để làm công chuyện, vừa vặn kẹp giữa thôn Tiểu Lý và trấn Bản Phổ.
Anh cứ tưởng Lão Mao sẽ dừng lại Đào Hoa Giang một lúc thì mới hợp lý, ai dè khi xe dần chạy chậm lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy mốc lộ giới của trấn Bản Phổ.
“Ủa? Chú Lão Mao, có phải chú… chạy lố rồi không ạ?” Hạ Tiều hỏi.
Rõ ràng, nãy giờ không chỉ có một mình Văn Thời nhìn chằm chằm bản đồ, nhưng vì Văn Thời không hé răng thôi, còn Tiểu Tiều là một thằng ngốc.
Cổ họng của Lão Mao như bị mắc lông gà, ho khụ khụ vài cái mới úp úp mở mở: “Đâu có, chạy lố qua đâu? Chẳng phải mình vừa đi vào địa phận của trấn Bản Phổ đó à?”
Tiểu Tiều buồn bực nói: “Còn Đào Hoa Giang thì sao? Không phải ông chủ Tạ phải đi công chuyện sao ạ?”
Công chuyện ông nội tui chứ công chuyện, nói thế chỉ để lừa mấy đứa ngốc thôi.
Lão Mao thầm nói trong lòng.
Sau đó Tạ Vấn liếc sang lão một cái.
Thật đáng tiếc, với tư cách là một con rối có mối liên kết cực sâu với rối sư, mọi lời trong lòng của lão rất có khả năng đã bị Tạ Vấn nghe thấy. Vì thế Lão Mao ngồi nghiêm chỉnh lại, bỗng hoàn toàn có hứng thú với tình hình giao thông trước mắt, nhìn không chớp mắt chăm chú lắm cơ.
Trong xe nhất thời không người nói chuyện, Hạ Tiều lại cảm nhận được sự vi diệu kia của bầu không khí. Dù không biết vì lý do gì, cậu lại chợt có chút hối hận vì đã hỏi câu ấy.
Tạ Vấn liếc cậu thông qua kính chiếu hậu, mắt nhìn mắt với Văn Thời trên đó một lát mới mở miệng phá tan sự tĩnh lặng: “Tới đây trước cũng vậy thôi, tôi không có vội.”
Nghĩ lại mới thấy lời này rất ư là xàm, vì Văn Thời cũng đâu có vội. Anh chỉ tới xem vì thấy khó hiểu tại sao lồng của những người của Thẩm gia lại có mảnh vỡ linh tướng của mình thôi.
Thực ra dù không tới xem, anh cũng đã có chút dự cảm ngờ ngợ…
“À à à.” Hạ Tiều đã nhận được câu trả lời, cũng không muốn nghiên cứu sâu, vội vàng lăn xuống theo bậc thang người ta đã chìa ra, ai dè lăn được một nửa đã bị thu hút bởi một việc khác.
“Chú Lão Mao…” Hạ Tiều cúi người bám lên lưng ghế điều khiển, run rẩy gọi một tiếng.
“Sao thế?” Lão Mao vẫn nhìn đường rất chuyên tâm, dù sao thì nhất quyết không nhìn ông chủ nhà mình.
“Chú lái xe… mà không chỉnh lại kính chiếu hậu hả?” Hạ Tiều chỉ lên mặt kính phản chiếu đôi mắt của Tạ Vấn và nói: “Kính chiếu hậu chĩa sang ghế phụ thực sự không sao hết hả chú???”
“Uầy, quên mất.” Lão Mao như vừa nhớ ra, giơ tay vặn kính chiếu hậu lại một cái.
“…”
Lão rất bình tĩnh, nhưng hồn của Hạ Tiều đã bay đi phân nửa.
Cậu dựa lên lưng ghế, cảm thấy người ngồi trên chiếc xe này có thể sống đến giờ thực đúng là một kỳ tích. Nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện ra một điều, ngoại trừ cậu, hình như chẳng có ai trên chiếc xe này cảm thấy sợ hãi cả.
Đương nhiên họ sẽ không sợ. Kim sí Đại bàng mà điều khiển xe thì đừng nói là không cần kính chiếu hậu, thậm chí còn có thể buông thả tay chân nữa cơ. Nếu ngay cả việc điều khiển một chiếc xe thôi cũng có thể gặp chuyện không may, có lẽ Lão Mao đã không sống được rồi.
Tiếc là cả xe ai cũng biết, chỉ một mình Hạ Tiều thì không.
Vì thế khi sắp chạy tới đích đến, cậu bị say xe vì quá căng thẳng. Lúc xuống xe, cả người cậu tái mét, chân thì mềm, hồn đã vụt bay.
Văn Thời đỡ lấy người cậu, Tạ Vấn cũng đưa ra đề nghị: “Cậu còn đi được không? Không thôi cứ ngồi trong xe đi.”
Hạ Tiều vội vàng xua tay, thầm nói ngồi thêm tí nào nữa chắc cậu sẽ ói thật mất.
Chỉ có Lão Mao lại không có chút đồng cảm nào, nghẹn nửa ngày với nhả ra một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con rối bị say xe đấy.”
Hạ Tiều hỏi Văn Thời bằng giọng yếu ớt: “Chưa có con nào thiệt hả anh?”
Văn Thời còn hơi chần chờ, Hạ Tiều đã lẩm bẩm: “Anh trai tốt, anh không cần nín lại để lấy cớ đâu, em biết rồi.”
Văn Thời: “…”
Biểu cảm lạnh nhạt của anh kèm theo chút vẻ buồn bực và chết lặng, Tạ Vấn nhìn thấy mà cười, sau đó hào hứng giải thích sơ sơ cho con rối nhỏ này hiểu: “Thường có hai lý do vì sao người thường lại sẽ phản ứng như cậu. Một là thực sự say xe, hai là linh tướng bỗng nhiên trở nên bất ổn vì một nguyên nhân nào đó.”
“Thực sự say xe thì không rồi đó.” Tạ Vấn nói rồi lại bổ sung một câu, “Cậu hẳn sẽ không bị như thế.”
“Vậy tôi rơi vào trường hợp thứ hai là linh tướng bất ổn hả???” Hạ Tiều thầm bảo nếu vậy cậu thà bị say xe hơn, ít nhất là mạng vẫn còn đó.
Tạ Vấn lại mở miệng: “Người có linh tướng bất ổn sẽ cảm thấy khó chịu, dễ bị bệnh, bị cám dỗ, và bị kẻ khác bám lên cơ thể. Nhưng nếu linh tướng của rối trở nên bất ổn, biểu hiện bên ngoài sẽ là chợt sống chợt chết.”
Linh tướng bất ổn có nghĩa là linh tướng đang rối loạn trong thể xác, không khớp với nhau, quá nhẹ bổng, lúc thì ùa ra, lúc thì tràn vào.
Khi linh tướng rời khỏi cơ thể, rối sẽ gần giống như rối gỗ. Ngược lại, khi linh tướng vào lại cơ thể, rối sẽ gần giống con người hơn. Trong khoảng thời gian ra vào ngắn ngủi như thế, rối sẽ đối mặt với một trạng thái vòng lặp chết đi sống lại.
Hạ Tiều càng mù mờ hơn, cậu có vẻ không nghiêng về bên nào hết.
Văn Thời không yên tâm cho lắm, dứt khoát nhắm mắt ngưng thần nhìn về phía cậu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân —— đúng là hiện giờ linh tướng của Hạ Tiều đang trong trạng thái bất ổn, nhưng cũng không phải là dao động trong thể xác, mà là trong linh tướng.
Dù sao Thẩm Kiều cũng từng độ linh cho Hạ Tiều, điều này có nghĩa là trong cơ thể của Hạ Tiều có hai loại linh tướng —— một nhánh đến từ sức mạnh của Thẩm Kiều và một nhánh gốc. Thỉnh thoảng, trạng thái không tốt quả thực sẽ khiến hai nhánh này xung đột với nhau, dẫn đến sự bất ổn.
Trên thực tế, phản ứng này sẽ không hiện ra dữ dội như thế, nhưng có lẽ Tiểu Tiều quá mảnh mai, nên mới biểu hiện rõ ràng đến vậy.
Văn Thời lên tiếng giải thích đôi điều, Hạ Tiều cuối cùng cũng yên tâm, cảm giác choáng váng và buồn nôn cũng thoáng dịu bớt…
Nhưng cậu lại càng bị áy náy hơn, cúi đầu xuống đất cảm thấy mình quá vô dụng.
***
Lý tiên sinh đã cho sẵn một địa chỉ cũ, họ tự phỏng đoán dựa theo địa hình rồi tìm ra nơi ước chừng là chốn ấy.
Nhưng hệt như những gì Lý tiên sinh đã thấy, thế sự xoay vần, cảnh đời đổi dời. Vùng này sớm đã thay đổi vài lần. Khu biệt thự kiểu tây dạng xoắn ốc vuông của nhà họ Thẩm này đã không thấy tung tích từ lâu, thay vào đó là một ngôi trường trung học.
Giờ đang là lúc tan học, tiếng người bên trong trò chuyện rôm rả. Tiệm đồ ăn vặt trên đường phố ngoài cổng trường cũng đông đúc, người lái xe máy điện chạy tới chạy lui, vô cùng rộn ràng, hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng có người nào sống hoặc đã có chuyện gì xảy ra vào một thế kỷ trước.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi, dù sao biệt thự của Thẩm gia đã bị lửa cháy rụi, những thứ có thể giữ lại thực sự có hạn lắm.
Nhưng nếu mật thất của tiệm Ba Mét kia có thể đưa ra vật cũ của Thẩm gia, điều đó nói lên rằng vẫn có vết tích còn hiện hữu.
Cũng may người vùng này niềm nở thích tám, nghe được không ít lời đồn tùm lum. Thấy Hạ Tiều cứ ỉu xìu mãi, Văn Thời đẩy cậu đi làm thám tử.
Anh ngồi ghế sau, nhập ba địa điểm vào app để xem thử, phát hiện Đào Hoa Giang, nơi Tạ Vấn cần tới để làm công chuyện, vừa vặn kẹp giữa thôn Tiểu Lý và trấn Bản Phổ.
Anh cứ tưởng Lão Mao sẽ dừng lại Đào Hoa Giang một lúc thì mới hợp lý, ai dè khi xe dần chạy chậm lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy mốc lộ giới của trấn Bản Phổ.
“Ủa? Chú Lão Mao, có phải chú… chạy lố rồi không ạ?” Hạ Tiều hỏi.
Rõ ràng, nãy giờ không chỉ có một mình Văn Thời nhìn chằm chằm bản đồ, nhưng vì Văn Thời không hé răng thôi, còn Tiểu Tiều là một thằng ngốc.
Cổ họng của Lão Mao như bị mắc lông gà, ho khụ khụ vài cái mới úp úp mở mở: “Đâu có, chạy lố qua đâu? Chẳng phải mình vừa đi vào địa phận của trấn Bản Phổ đó à?”
Tiểu Tiều buồn bực nói: “Còn Đào Hoa Giang thì sao? Không phải ông chủ Tạ phải đi công chuyện sao ạ?”
Công chuyện ông nội tui chứ công chuyện, nói thế chỉ để lừa mấy đứa ngốc thôi.
Lão Mao thầm nói trong lòng.
Sau đó Tạ Vấn liếc sang lão một cái.
Thật đáng tiếc, với tư cách là một con rối có mối liên kết cực sâu với rối sư, mọi lời trong lòng của lão rất có khả năng đã bị Tạ Vấn nghe thấy. Vì thế Lão Mao ngồi nghiêm chỉnh lại, bỗng hoàn toàn có hứng thú với tình hình giao thông trước mắt, nhìn không chớp mắt chăm chú lắm cơ.
Trong xe nhất thời không người nói chuyện, Hạ Tiều lại cảm nhận được sự vi diệu kia của bầu không khí. Dù không biết vì lý do gì, cậu lại chợt có chút hối hận vì đã hỏi câu ấy.
Tạ Vấn liếc cậu thông qua kính chiếu hậu, mắt nhìn mắt với Văn Thời trên đó một lát mới mở miệng phá tan sự tĩnh lặng: “Tới đây trước cũng vậy thôi, tôi không có vội.”
Nghĩ lại mới thấy lời này rất ư là xàm, vì Văn Thời cũng đâu có vội. Anh chỉ tới xem vì thấy khó hiểu tại sao lồng của những người của Thẩm gia lại có mảnh vỡ linh tướng của mình thôi.
Thực ra dù không tới xem, anh cũng đã có chút dự cảm ngờ ngợ…
“À à à.” Hạ Tiều đã nhận được câu trả lời, cũng không muốn nghiên cứu sâu, vội vàng lăn xuống theo bậc thang người ta đã chìa ra, ai dè lăn được một nửa đã bị thu hút bởi một việc khác.
“Chú Lão Mao…” Hạ Tiều cúi người bám lên lưng ghế điều khiển, run rẩy gọi một tiếng.
“Sao thế?” Lão Mao vẫn nhìn đường rất chuyên tâm, dù sao thì nhất quyết không nhìn ông chủ nhà mình.
“Chú lái xe… mà không chỉnh lại kính chiếu hậu hả?” Hạ Tiều chỉ lên mặt kính phản chiếu đôi mắt của Tạ Vấn và nói: “Kính chiếu hậu chĩa sang ghế phụ thực sự không sao hết hả chú???”
“Uầy, quên mất.” Lão Mao như vừa nhớ ra, giơ tay vặn kính chiếu hậu lại một cái.
“…”
Lão rất bình tĩnh, nhưng hồn của Hạ Tiều đã bay đi phân nửa.
Cậu dựa lên lưng ghế, cảm thấy người ngồi trên chiếc xe này có thể sống đến giờ thực đúng là một kỳ tích. Nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện ra một điều, ngoại trừ cậu, hình như chẳng có ai trên chiếc xe này cảm thấy sợ hãi cả.
Đương nhiên họ sẽ không sợ. Kim sí Đại bàng mà điều khiển xe thì đừng nói là không cần kính chiếu hậu, thậm chí còn có thể buông thả tay chân nữa cơ. Nếu ngay cả việc điều khiển một chiếc xe thôi cũng có thể gặp chuyện không may, có lẽ Lão Mao đã không sống được rồi.
Tiếc là cả xe ai cũng biết, chỉ một mình Hạ Tiều thì không.
Vì thế khi sắp chạy tới đích đến, cậu bị say xe vì quá căng thẳng. Lúc xuống xe, cả người cậu tái mét, chân thì mềm, hồn đã vụt bay.
Văn Thời đỡ lấy người cậu, Tạ Vấn cũng đưa ra đề nghị: “Cậu còn đi được không? Không thôi cứ ngồi trong xe đi.”
Hạ Tiều vội vàng xua tay, thầm nói ngồi thêm tí nào nữa chắc cậu sẽ ói thật mất.
Chỉ có Lão Mao lại không có chút đồng cảm nào, nghẹn nửa ngày với nhả ra một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con rối bị say xe đấy.”
Hạ Tiều hỏi Văn Thời bằng giọng yếu ớt: “Chưa có con nào thiệt hả anh?”
Văn Thời còn hơi chần chờ, Hạ Tiều đã lẩm bẩm: “Anh trai tốt, anh không cần nín lại để lấy cớ đâu, em biết rồi.”
Văn Thời: “…”
Biểu cảm lạnh nhạt của anh kèm theo chút vẻ buồn bực và chết lặng, Tạ Vấn nhìn thấy mà cười, sau đó hào hứng giải thích sơ sơ cho con rối nhỏ này hiểu: “Thường có hai lý do vì sao người thường lại sẽ phản ứng như cậu. Một là thực sự say xe, hai là linh tướng bỗng nhiên trở nên bất ổn vì một nguyên nhân nào đó.”
“Thực sự say xe thì không rồi đó.” Tạ Vấn nói rồi lại bổ sung một câu, “Cậu hẳn sẽ không bị như thế.”
“Vậy tôi rơi vào trường hợp thứ hai là linh tướng bất ổn hả???” Hạ Tiều thầm bảo nếu vậy cậu thà bị say xe hơn, ít nhất là mạng vẫn còn đó.
Tạ Vấn lại mở miệng: “Người có linh tướng bất ổn sẽ cảm thấy khó chịu, dễ bị bệnh, bị cám dỗ, và bị kẻ khác bám lên cơ thể. Nhưng nếu linh tướng của rối trở nên bất ổn, biểu hiện bên ngoài sẽ là chợt sống chợt chết.”
Linh tướng bất ổn có nghĩa là linh tướng đang rối loạn trong thể xác, không khớp với nhau, quá nhẹ bổng, lúc thì ùa ra, lúc thì tràn vào.
Khi linh tướng rời khỏi cơ thể, rối sẽ gần giống như rối gỗ. Ngược lại, khi linh tướng vào lại cơ thể, rối sẽ gần giống con người hơn. Trong khoảng thời gian ra vào ngắn ngủi như thế, rối sẽ đối mặt với một trạng thái vòng lặp chết đi sống lại.
Hạ Tiều càng mù mờ hơn, cậu có vẻ không nghiêng về bên nào hết.
Văn Thời không yên tâm cho lắm, dứt khoát nhắm mắt ngưng thần nhìn về phía cậu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân —— đúng là hiện giờ linh tướng của Hạ Tiều đang trong trạng thái bất ổn, nhưng cũng không phải là dao động trong thể xác, mà là trong linh tướng.
Dù sao Thẩm Kiều cũng từng độ linh cho Hạ Tiều, điều này có nghĩa là trong cơ thể của Hạ Tiều có hai loại linh tướng —— một nhánh đến từ sức mạnh của Thẩm Kiều và một nhánh gốc. Thỉnh thoảng, trạng thái không tốt quả thực sẽ khiến hai nhánh này xung đột với nhau, dẫn đến sự bất ổn.
Trên thực tế, phản ứng này sẽ không hiện ra dữ dội như thế, nhưng có lẽ Tiểu Tiều quá mảnh mai, nên mới biểu hiện rõ ràng đến vậy.
Văn Thời lên tiếng giải thích đôi điều, Hạ Tiều cuối cùng cũng yên tâm, cảm giác choáng váng và buồn nôn cũng thoáng dịu bớt…
Nhưng cậu lại càng bị áy náy hơn, cúi đầu xuống đất cảm thấy mình quá vô dụng.
***
Lý tiên sinh đã cho sẵn một địa chỉ cũ, họ tự phỏng đoán dựa theo địa hình rồi tìm ra nơi ước chừng là chốn ấy.
Nhưng hệt như những gì Lý tiên sinh đã thấy, thế sự xoay vần, cảnh đời đổi dời. Vùng này sớm đã thay đổi vài lần. Khu biệt thự kiểu tây dạng xoắn ốc vuông của nhà họ Thẩm này đã không thấy tung tích từ lâu, thay vào đó là một ngôi trường trung học.
Giờ đang là lúc tan học, tiếng người bên trong trò chuyện rôm rả. Tiệm đồ ăn vặt trên đường phố ngoài cổng trường cũng đông đúc, người lái xe máy điện chạy tới chạy lui, vô cùng rộn ràng, hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng có người nào sống hoặc đã có chuyện gì xảy ra vào một thế kỷ trước.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi, dù sao biệt thự của Thẩm gia đã bị lửa cháy rụi, những thứ có thể giữ lại thực sự có hạn lắm.
Nhưng nếu mật thất của tiệm Ba Mét kia có thể đưa ra vật cũ của Thẩm gia, điều đó nói lên rằng vẫn có vết tích còn hiện hữu.
Cũng may người vùng này niềm nở thích tám, nghe được không ít lời đồn tùm lum. Thấy Hạ Tiều cứ ỉu xìu mãi, Văn Thời đẩy cậu đi làm thám tử.