“Mấy cậu lại húp chút canh đi, nước luộc biến thành nước súp đấy.” Lục Văn Quyên vừa lẩm bẩm vừa múc cho mỗi người một chén canh.
Dì ta cứ bận suốt, múc canh xong thì đi lấy giẻ lau. Tiếng nước rì rào vang lên trong nhà bếp, dì ta thấm nước cái giẻ rồi dùng sức chà lò bếp.
Ngôi nhà này còn sử dụng kiểu lò đất cũ kỹ nhất, kèm theo hai nồi sắt cực to, lò nhỏ nằm chính giữa dùng để nấu nước. Dì ta cầm bàn chải trúc chà đi vỏ bột mì dính trên mép nồi nước.
Nước trong đó rõ ràng mới sôi lúc nãy thôi, dì ta ngâm hết cả tay vào mà lại hồn nhiên chẳng thấy bỏng gì cả.
Nhà bếp có một cửa sổ bằng kính đối diện với phòng khách. Trên bệ cửa sổ là một đống đồ linh tinh ví dụ như hộp diêm và hũ trống, mặt kính cũng bị phủ một lớp bụi.
Dì ta làm việc miệt mài như thế, nhưng tròng mắt lại chạy tới khóe đuôi, ánh mắt liếc ra từ chỗ đó. Dì ta vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm mấy người ngoài phòng khách thông qua cửa sổ.
Như thể đang đợi họ uống chén canh kia.
Hạ Tiều vẫn còn sợ vì chiếc búa trong TV, sợ kết cục của việc không ăn không uống là đầu sẽ bị băm rớt, nên cậu không nói hai lời, bưng chén lên và rót canh sủi cảo vô bụng.
Ai dè vừa rót được hai ngụm đã phát hiện người cả bàn đều đang nhìn mình, Văn Thời cách cậu gần nhất còn bỏ tay xuống, như là vừa nãy anh định cản cậu lại nhưng không kịp.
Hạ Tiều nuốt ực ngụm canh đó: “… Tại sao anh lại nhìn em vậy?”
Văn Thời chỉ vào chén canh trong tay cậu: “Hồi nãy trong TV đâu có thứ này.”
Bởi thế, không ai biết kết cục sẽ là chết hay sống nếu họ húp hết chén canh này cả.
Hạ Tiều: “…”
Cuối cùng nửa nhịp sau cậu mới nhận ra, nhưng đợi lúc cậu biết hoảng, người bình thường đều phải chết cứng hết rồi.
Hạ Tiều nhìn chén canh chỉ còn một ngụm trong tay, hỏi với giọng yếu ớt: “Giờ em móc cổ họng thì có được không anh?”
“Móc cổ họng gì chứ, cậu cái con rối nhỏ xíu này.” Lão Mao bị thằng nhóc này cướp trước lượt, tức giận bưng chén lên, cũng định rót vào trong miệng.
Hạ Tiều bị lão điểm danh như thế mới chợt nhận ra: Ừ ha! Mình cũng đâu phải người, sợ chuyện này làm gì?
Cậu nhớ trước đây Văn Thời từng nói rằng rối là kẻ không dễ bị ảnh hưởng nhất, rất khó để bị bám lên và cũng sẽ không chịu cám dỗ. Trừ khi đâm xuyên tim rồi trực tiếp khô hóa, nếu không mọi chuyện sẽ không sao đâu.
Nhận ra điều này, Hạ Tiều lập tức biến thành dũng sĩ, húp một hơi cạn hết ngụm canh cuối cùng kia, sau đó như là bỗng nhớ ra điều gì, cậu hỏi: “Nhưng mà chú Lão Mao ơi, con là rối con uống thì không sao, sao chú cũng uống thẳng vô bụng như thế luôn vậy?”
Lão Mao sặc ngược lên lại, phun thẳng một ngụm canh sủi cảo ra ngoài.
Cũng may lão đã xoay đầu trước khi phun, không tạt trúng cả bàn…
Chỉ tạt trúng một bộ đồ mà thôi —— lão vừa mở mắt sau khi ho long trời lở đất thì nhìn thấy một chiếc áo thun đen ướt nhẹp, nhìn từ áo thun lên trên là thấy ngay khuôn mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Văn Thời.
Tui sống khổ quá mà…
Lão Mao thầm nói trong lòng.
Văn Thời nhìn chòng chọc cái thùng tưới nước tên Lão Mao này với tư thế thức trắng đêm giám sát năm đó, nhìn đến nỗi lão ngượng ngùng sờ đầu mấy cái, cuối cùng anh vẫn nhớ lại giao tình bứt lông năm đó.
Dù sao cũng là chim mình đã nuôi lớn, anh còn có thể làm gì nữa đây?
Văn Thời lẳng lặng đưa mắt về, nghe Lão Mao giải thích với Hạ Tiều: “Nếu có vấn đề thật, ít nhiều gì cậu cũng sẽ có chút phản ứng. Cậu đang ngồi ở đây nguyên vẹn như thế này mà, tại sao tôi lại không dám uống chứ.”
Năm đó dưới sự chống lưng của Văn Thời, Lão Mao còn dám lừa cả chủ nhân của mình nữa. Vừa nãy lão cũng chỉ sơ suất, lúc này lừa gạt Tiểu Tiều tới mức mặt mày vô cảm trái tim không đập, còn bày ra cả dáng vẻ ‘đạo lý đơn giản như thế mà cậu cũng dám hỏi ra miệng cho được’.
Có lẽ lão làm thế vì tấm lòng kính già yêu trẻ thôi, nhưng Hạ Tiều lại gật đầu tin lão.
Được thôi.
Văn Thời quả thực không nhìn nổi nữa. Anh xách cổ áo thun lên cho gió lùa vào, tránh để vùng vải bị ướt đó dính lên người, sau đó bưng chén lên uống nước canh vào bụng.
Nhìn bộ dáng của Hạ Tiều thì có thể biết ngay là món canh này không sao cả, dù có vấn đề thì nhiều lắm cũng nằm ở cấp bậc thuốc mê thôi.
Thứ này không có tác dụng lớn đối với Văn Thời. Dù sao linh tướng của anh không đồng đều, luôn nằm trong trạng thái không sống không chết, cũng chẳng thể được xem là một người bình thường. Nếu linh tướng của anh trọn vẹn, trạng thái đó sẽ nằm trên đỉnh, thế thì anh càng không đời nào bị đánh gục bởi một chén canh như vậy.
Quả nhiên, Hạ Tiều ngáp một cái và bảo: “Thực ra vừa nãy em thấy hơi mê man, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Giờ ngáp xong, em lại không cảm giác được điều đó nữa.”
Lão Mao lại làm bộ phàn nàn một câu: “Sao cậu không nói sớm?”
Lời lão nói làm cho Hạ Tiều cực kỳ xấu hổ: “Dạ, lần sau con sẽ tranh thủ phản ứng mau thêm chút ạ.”
“Trễ rồi.” Tạ Vấn búng lên cái chén không trước mặt mình một cái, nói nửa thật nhưng không giả: “Chúng tôi đều đã uống hết.”
“Vậy mình phải làm sao đây?” Hạ Tiều hoảng lắm.
“Nếu chốc nữa tôi ngất thật ——” Tạ Vấn nghiêng đầu về phía Văn Thời một chút và bảo: “Đừng chỉ lo chạy một mình đấy.”
Văn Thời giương mắt nhìn hắn: “Anh mà cũng biết ngất nữa à?”
Tạ Vấn cười một tiếng: “Ai biết được.”
Giọng điệu của hắn mơ hồ lắm, khiến người ta không thể phân biệt là hắn đang làm bộ như Lão Mao đơn thuần hòng muốn trêu ai đó, hay là muốn bảo chuyện ngất hay không kia giống hệt như trạng thái của mình, ngay cả hắn cũng không thể xác định bản thân có thể bị tác động hay không nữa.
Lục Văn Quyên vẫn luôn bận bịu trong nhà bếp. Mãi đến khi bốn người này đã uống hết canh sủi cảo, dì ta mới cầm giẻ lau bước ra phòng khách.
“Chén muỗng cứ để đó, tôi tới dọn cho.” Dì ta nói rồi chồng chén trên bàn lên nhau, dùng giẻ ướt lau một vòng cả bàn, “Mấy cậu dựa lưng nghỉ một lát đi, ai ăn xong cũng không muốn nhúc nhích hết mà.”
Dì ta lau một hồi lâu, đoán chừng đủ giây mới ngước lên, tròng mắt đen láy lướt qua bốn người trên bàn, hỏi thều thào: “Mấy cậu… mệt rồi hả?”
Văn Thời trả lời rất kiên quyết: “Không mệt.”
Lục Văn Quyên: “…”
Dì ta có vẻ khá bối rối, “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục lau bàn, động tác vẫn đánh vòng như cũ. Đừng nói húp sạch chén canh, chỉ cần nhìn mãi động tác của dì ta thôi, mí mắt cũng dần nặng trĩu.
Dì ta cứ bận suốt, múc canh xong thì đi lấy giẻ lau. Tiếng nước rì rào vang lên trong nhà bếp, dì ta thấm nước cái giẻ rồi dùng sức chà lò bếp.
Ngôi nhà này còn sử dụng kiểu lò đất cũ kỹ nhất, kèm theo hai nồi sắt cực to, lò nhỏ nằm chính giữa dùng để nấu nước. Dì ta cầm bàn chải trúc chà đi vỏ bột mì dính trên mép nồi nước.
Nước trong đó rõ ràng mới sôi lúc nãy thôi, dì ta ngâm hết cả tay vào mà lại hồn nhiên chẳng thấy bỏng gì cả.
Nhà bếp có một cửa sổ bằng kính đối diện với phòng khách. Trên bệ cửa sổ là một đống đồ linh tinh ví dụ như hộp diêm và hũ trống, mặt kính cũng bị phủ một lớp bụi.
Dì ta làm việc miệt mài như thế, nhưng tròng mắt lại chạy tới khóe đuôi, ánh mắt liếc ra từ chỗ đó. Dì ta vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm mấy người ngoài phòng khách thông qua cửa sổ.
Như thể đang đợi họ uống chén canh kia.
Hạ Tiều vẫn còn sợ vì chiếc búa trong TV, sợ kết cục của việc không ăn không uống là đầu sẽ bị băm rớt, nên cậu không nói hai lời, bưng chén lên và rót canh sủi cảo vô bụng.
Ai dè vừa rót được hai ngụm đã phát hiện người cả bàn đều đang nhìn mình, Văn Thời cách cậu gần nhất còn bỏ tay xuống, như là vừa nãy anh định cản cậu lại nhưng không kịp.
Hạ Tiều nuốt ực ngụm canh đó: “… Tại sao anh lại nhìn em vậy?”
Văn Thời chỉ vào chén canh trong tay cậu: “Hồi nãy trong TV đâu có thứ này.”
Bởi thế, không ai biết kết cục sẽ là chết hay sống nếu họ húp hết chén canh này cả.
Hạ Tiều: “…”
Cuối cùng nửa nhịp sau cậu mới nhận ra, nhưng đợi lúc cậu biết hoảng, người bình thường đều phải chết cứng hết rồi.
Hạ Tiều nhìn chén canh chỉ còn một ngụm trong tay, hỏi với giọng yếu ớt: “Giờ em móc cổ họng thì có được không anh?”
“Móc cổ họng gì chứ, cậu cái con rối nhỏ xíu này.” Lão Mao bị thằng nhóc này cướp trước lượt, tức giận bưng chén lên, cũng định rót vào trong miệng.
Hạ Tiều bị lão điểm danh như thế mới chợt nhận ra: Ừ ha! Mình cũng đâu phải người, sợ chuyện này làm gì?
Cậu nhớ trước đây Văn Thời từng nói rằng rối là kẻ không dễ bị ảnh hưởng nhất, rất khó để bị bám lên và cũng sẽ không chịu cám dỗ. Trừ khi đâm xuyên tim rồi trực tiếp khô hóa, nếu không mọi chuyện sẽ không sao đâu.
Nhận ra điều này, Hạ Tiều lập tức biến thành dũng sĩ, húp một hơi cạn hết ngụm canh cuối cùng kia, sau đó như là bỗng nhớ ra điều gì, cậu hỏi: “Nhưng mà chú Lão Mao ơi, con là rối con uống thì không sao, sao chú cũng uống thẳng vô bụng như thế luôn vậy?”
Lão Mao sặc ngược lên lại, phun thẳng một ngụm canh sủi cảo ra ngoài.
Cũng may lão đã xoay đầu trước khi phun, không tạt trúng cả bàn…
Chỉ tạt trúng một bộ đồ mà thôi —— lão vừa mở mắt sau khi ho long trời lở đất thì nhìn thấy một chiếc áo thun đen ướt nhẹp, nhìn từ áo thun lên trên là thấy ngay khuôn mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Văn Thời.
Tui sống khổ quá mà…
Lão Mao thầm nói trong lòng.
Văn Thời nhìn chòng chọc cái thùng tưới nước tên Lão Mao này với tư thế thức trắng đêm giám sát năm đó, nhìn đến nỗi lão ngượng ngùng sờ đầu mấy cái, cuối cùng anh vẫn nhớ lại giao tình bứt lông năm đó.
Dù sao cũng là chim mình đã nuôi lớn, anh còn có thể làm gì nữa đây?
Văn Thời lẳng lặng đưa mắt về, nghe Lão Mao giải thích với Hạ Tiều: “Nếu có vấn đề thật, ít nhiều gì cậu cũng sẽ có chút phản ứng. Cậu đang ngồi ở đây nguyên vẹn như thế này mà, tại sao tôi lại không dám uống chứ.”
Năm đó dưới sự chống lưng của Văn Thời, Lão Mao còn dám lừa cả chủ nhân của mình nữa. Vừa nãy lão cũng chỉ sơ suất, lúc này lừa gạt Tiểu Tiều tới mức mặt mày vô cảm trái tim không đập, còn bày ra cả dáng vẻ ‘đạo lý đơn giản như thế mà cậu cũng dám hỏi ra miệng cho được’.
Có lẽ lão làm thế vì tấm lòng kính già yêu trẻ thôi, nhưng Hạ Tiều lại gật đầu tin lão.
Được thôi.
Văn Thời quả thực không nhìn nổi nữa. Anh xách cổ áo thun lên cho gió lùa vào, tránh để vùng vải bị ướt đó dính lên người, sau đó bưng chén lên uống nước canh vào bụng.
Nhìn bộ dáng của Hạ Tiều thì có thể biết ngay là món canh này không sao cả, dù có vấn đề thì nhiều lắm cũng nằm ở cấp bậc thuốc mê thôi.
Thứ này không có tác dụng lớn đối với Văn Thời. Dù sao linh tướng của anh không đồng đều, luôn nằm trong trạng thái không sống không chết, cũng chẳng thể được xem là một người bình thường. Nếu linh tướng của anh trọn vẹn, trạng thái đó sẽ nằm trên đỉnh, thế thì anh càng không đời nào bị đánh gục bởi một chén canh như vậy.
Quả nhiên, Hạ Tiều ngáp một cái và bảo: “Thực ra vừa nãy em thấy hơi mê man, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Giờ ngáp xong, em lại không cảm giác được điều đó nữa.”
Lão Mao lại làm bộ phàn nàn một câu: “Sao cậu không nói sớm?”
Lời lão nói làm cho Hạ Tiều cực kỳ xấu hổ: “Dạ, lần sau con sẽ tranh thủ phản ứng mau thêm chút ạ.”
“Trễ rồi.” Tạ Vấn búng lên cái chén không trước mặt mình một cái, nói nửa thật nhưng không giả: “Chúng tôi đều đã uống hết.”
“Vậy mình phải làm sao đây?” Hạ Tiều hoảng lắm.
“Nếu chốc nữa tôi ngất thật ——” Tạ Vấn nghiêng đầu về phía Văn Thời một chút và bảo: “Đừng chỉ lo chạy một mình đấy.”
Văn Thời giương mắt nhìn hắn: “Anh mà cũng biết ngất nữa à?”
Tạ Vấn cười một tiếng: “Ai biết được.”
Giọng điệu của hắn mơ hồ lắm, khiến người ta không thể phân biệt là hắn đang làm bộ như Lão Mao đơn thuần hòng muốn trêu ai đó, hay là muốn bảo chuyện ngất hay không kia giống hệt như trạng thái của mình, ngay cả hắn cũng không thể xác định bản thân có thể bị tác động hay không nữa.
Lục Văn Quyên vẫn luôn bận bịu trong nhà bếp. Mãi đến khi bốn người này đã uống hết canh sủi cảo, dì ta mới cầm giẻ lau bước ra phòng khách.
“Chén muỗng cứ để đó, tôi tới dọn cho.” Dì ta nói rồi chồng chén trên bàn lên nhau, dùng giẻ ướt lau một vòng cả bàn, “Mấy cậu dựa lưng nghỉ một lát đi, ai ăn xong cũng không muốn nhúc nhích hết mà.”
Dì ta lau một hồi lâu, đoán chừng đủ giây mới ngước lên, tròng mắt đen láy lướt qua bốn người trên bàn, hỏi thều thào: “Mấy cậu… mệt rồi hả?”
Văn Thời trả lời rất kiên quyết: “Không mệt.”
Lục Văn Quyên: “…”
Dì ta có vẻ khá bối rối, “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục lau bàn, động tác vẫn đánh vòng như cũ. Đừng nói húp sạch chén canh, chỉ cần nhìn mãi động tác của dì ta thôi, mí mắt cũng dần nặng trĩu.