Editor: Ngược Ái.
– Là ta.
Một cô nương mặc bộ thanh y bước ra khỏi tấm bình phong, từ từ tiến tới trước mặt Thôi Ngọc. Nàng ta có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười hết sức vặn vẹo.
Thấy ánh mắt Thôi Ngọc bốc hỏa nhìn mình, Thanh Điểu bỗng trở nên giận dữ, mày liễu nhíu lại, giọng nói nàng ta lạnh lùng, nào có vẻ rụt rè thùy mị trước đó:
– Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ móc tròng mắt của ngươi ra!
Ả vung tay lên, hắc khí từ trên người bỗng hóa thành một bàn tay. đánh thẳng vào mặt Thôi Ngọc, lưu lại năm vết xước dài trên mặt nàng.
Hừ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Thôi Ngọc nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng, trên gương mặt trắng noãn của nàng không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn.
– Là ngươi đem thư tín thông đồng với địch quốc giấu trong thư phòng của hắn?
Nàng nhìn thẳng vào Thanh Điểu, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm vào nàng ta, đôi tay phía sau âm thầm niệm giải chú thuật.
– Quả nhiên là ngươi nhìn thấy.
Thanh Điểu thản nhiên thừa nhận, ả ta lắc lắc cái đầu, xương cốt trên người không ngừng truyền đến tiếng “cạch cạch”, cả người đều tỏa ra luồng hắc khí.
Ả ta âm hiểm cười:
– Từ Thanh Minh bị nhốt trong đại lao, ta đã “nhờ” tên tướng quân kia an bài một số cai ngục, có rất nhiều biện pháp có thể khiến hắn sống dở chết dở, sau đó sẽ quy thành hắn sợ tội tự sát. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có tin tức tốt từ trong cung truyền tới.
Vẻ mặt ả vô cùng đắc ý, chỉ là khi nhắc tới ba chữ “Từ Thanh Minh”, ánh mắt bỗng trở nên độc ác, cay nghiệt.
Ánh mắt kia thật không khác gì Chó Ba Đầu canh gác cửa âm phủ, khiến cho Thôi Ngọc không ngừng run rấy, máu trong người như bị đóng băng lại.
– Sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy? Ngươi biết hắn là ai sao?
Thôi Ngọc mắt đỏ bừng, tay chân cố gắng giãy ra khỏi xiềng xích.
– Ai nha, dau lòng sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống con mèo tinh kia, động tình với Từ Thanh Minh? Ngươi – một kẻ vô danh tiểu tốt, cũng muốn làm chủ Trần Vương thiên cung?
Thanh Điểu đá dá vào Bạch Miêu ở dưới chân.
– Con tiểu yêu này vốn luôn quanh quẩn bên cạnh Từ Thanh Minh, từ lúc hắn còn ở trong bụng mẹ. Tình ý của nó so ra không kém phần Ngọc Đế năm đó đối đãi với con hồ ly tinh kia. Nó biết Từ Thanh Minh mang ngươi về, muốn giúp ngươi thoát khỏi tay ta. Chỉ là…. nó đã bị ta giết chết!
Bạch Miêu nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, bộ lông trắng như tuyết của nó giờ dính toàn bùn và máu tươi, tròng mắt mở lớn, thân mình bị Thanh Điểu dẫm sắp biến dạng.
Thôi Ngọc trong lòng đầy phẫn nộ, nàng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
– Tức giận gì chứ?
Thanh Điểu hai mắt cong cong, cười càng vui vẻ, ả dần tiến về phía Thôi Ngọc.
– Ta chỉ là ăn ngay nói thật. Nghe truyền thuyết kể rằng, hắn vốn là kẻ phong lưu đa tình, ngươi cho rằng mình với hắn có thể thiên trường địa cửu sao? Từ Thanh Minh, hắn là nam nhân vô tình nhất trong tứ hải bát hoang này!
Thanh Điểu dần thay đổi sắc mặt, lạnh giọng, ả nói chuyện càng thêm khó nghe:
– Ở trong mắt hắn, trừ nàng ta ra, những kẻ khác đều không là gì hết. Nữ nhân kia đã giết tỷ tỷ của ta, hắn lại che chở cho ả, tàn sát gia tộc của tỷ tỷ, giết sạch thân thích bằng hữu của tỷ ấy !
Đôi mắt Thanh Điểu trở nên đỏ rực, hận ý sâu đậm.
Nàng ta nghiến răng, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên vặn vẹo, đồng tử màu đỏ rực chuyển dần sang màu đen, móng tay dài ra tựa như móng vuốt của loài thú, cả người nàng ta hắc khí cuồn cuộn.
Từ Thanh Minh khốn kiếp!
Tại sao bên cạnh hắn luôn là những kẻ gây phiền toái vậy?
Năm trăm năm trước hắn cưới nương tử là Bát Đại Xà Vương (rắn 8 đầu), hiện giờ tỳ nữ của hắn, lại là Điểu Quỷ*!
[ Điểu Quỷ: Ý chỉ chim chóc tu luyện hóa thành ma quỷ ]
Thôi Ngọc cố gắng thi pháp gỡ xiềng xích, nhưng pháp lực của Từ Vi Đại Đế khi nàng đến dương gian đã bị giảm đi không ít, nay còn bị thu nhỏ như vậy, thật là vô phương cứu trợ!
Đừng nói là triệu hồi bút Phán Quan, mà ngay cả Lửa địa ngục nàng cũng không thể làm phép được.
Thôi Ngọc nghiến răng niệm khẩu quyết, cố gắng tạo ra chút lửa để thoát thân mà không được.
Bỗng Thanh Điểu rủ lên một tiếng. đồng tử nàng ta co rút lại, móng vuốt ả dài ra, lóe lên tia sáng xanh lam, hướng thẳng đến trên mặt Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc biết không thể trốn thoát, nàng đành nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng gào thét, chờ nàng quay trở lại hình dáng nguyên bản, nàng nhất định sẽ rút trụi lông con Điểu Quỷ này!
Ngay lúc Thôi Ngọc tưởng rằng mệnh mình đã tận. bỗng xiềng xích kia lóe lên kim quang vạn trượng, xiềng xích bị ánh sáng hoàng kim làm cho tan biến.
Kim quang càng sáng rực rỡ hơn, bao phủ lên người Thôi Ngọc, thanh tẩy toàn bộ hắc khí khống chế nàng lúc nãy.
Không bị hắc khí khống chế, Thôi Ngọc nhanh chóng rơi xuống, ngay khi nàng nghĩ mình sẽ rơi vào ngọn lửa kia, một bàn tay lạnh băng đón lấy nàng.
Thôi Ngọc dù đã trốn thoát, nhưng nàng không cảm thấy vui vẻ.
Nàng thực sự không thể cười nổi.
Thôi Ngọc cúi đầu nhìn những sợi tóc đứt đoạn trong tay nàng, đôi mắt trở nên buồn bã.
Nàng biết, kim quang lúc nãy là từ nó tỏa ra.
Từ Thanh Minh lúc này đang lịch kiếp, tóc của hắn căn bản không thể chống đỡ lệ khí của yêu ma.
Nó có thể thanh tẩy lệ khí, trừ khi…
Từ Thanh Minh đã không còn là phàm thai*.
[Phàm thai: người phàm. ]
Nàng có một dự cảm không tốt, rất không tốt.
Thôi Ngọc nâng tay lên, che đôi mắt mình, hỏi tên cận vệ Chiến Thân đang đỡ nàng trong tay:
– Từ Thanh Minh, hắn… đã trở về?
Cận vệ Chiến Thần kia đáp:
– Dạ.
Thôi Ngọc lặng lẽ rơi lệ.
Nàng biết, đối với Từ Thanh Minh, đây chỉ là một giấc mộng, không hơn không kém.
Hắn là thượng thần xuống trần gian lịch kiếp, một kiếp nhân sinh có đáng là gì?
Nhưng Thôi Ngọc nghĩ tới hắn đã chết, nàng và hắn đã tận hết kiếp này, khóe mắt nàng đẫm lệ, không thể ngừng khóc.
Bỗng bên tai nàng truyền tới tiếng cười lớn.
Thôi Ngọc ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Thanh Điểu.
Thanh Điểu kia lúc nãy bị kim quang đả thương, trên người đầy thương tích, không ngừng nôn ra máu.
Ả vừa nghe Từ Thanh Minh tạ thế liền ngửa đầu cười to, mặc cho máu đang không ngừng chảy ra từ miệng, ả vẫn cười hết sức điên cuồng.
Thôi Ngọc nhìn về phía tên cận vệ Chiến Thân, giọng nàng bình thản, nói:
– Biến ta trở lại như cũ.
Tên cận vệ Chiến Thần lúc này mới nhớ ra lời Từ Thanh Minh căn dặn, niệm chú ngữ, xung quanh Thôi Ngọc tỏa ra hồng quang, dần dần biến thành ngọn lửa cháy rực, tên cận vệ kia đặt nàng xuống mặt đất.
Ngọn lửa kia giống như ánh nắng ấm áp, Thôi Ngọc không hề cảm thấy bị bỏng rát hay đau đớn gì.
Nhưng trong đáy lòng mình, nàng không hề thấy vui.
Ngọn lửa lớn dần lên, Thôi Ngọc dần trở lại hình dáng cũ.
Nàng bước ra khỏi hỏa diễm, triệu hồi bút Phán Quan.
Nàng ném bút lên giữa không trung, đầu bút theo đầu ngón tay nàng tùy ý lay động.
Thôi Ngọc chơi đùa cùng nó trong chốc lát, bỗng bút Phán Quan tách ra làm bảy phần, ánh sáng bạc tỏa khắp không gian, phá tan vách tường. Ngòi bút bỗng trở nên bén nhọn như mũi tên, tõe ra thành sáu cái, bắn về phía Thanh Điểu.
Mũi thứ nhất đâm mạnh vào xương vai của ả, Thanh Điểu rú lên đau đớn, gương mặt tái mét.
Sáu mũi còn lại bay quanh Thôi Ngọc, không ngừng lắc lư, như thể đang chờ nàng ra lệnh.
Thôi Ngọc sờ sờ cán bút, vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu không phải Thanh Điểu kia phát hiện kịp thời, thì ngòi bút lúc nãy đã đâm xuyên yết hầu nàng ta rồi.
Ngọn lửa bao quanh Thôi Ngọc đã tắt, nàng phất tay thay quan phục, duỗi tay cầm lấy bút Phán Quan, giữa lồng mày hiện ra đóa hồng liên kiều diễm, pháp lực tỏa ra xung quanh, uy trấn tứ phía.
Bút Phán Quan lúc này càng trở nên lóa mắt hơn, ngòi bút như hổ rình mồi nhắm về phía Thanh Điểu, chỉ chờ cho nàng ta một kích chí mạng.
Thanh Điểu cả người toàn là máu, vết thương chồng chất. Vết thương do bút Phán Quan gây ra máu chảy không ngừng, trên miệng vết thương còn lộ ra đầu xương trắng, trông hết sức thảm thiết.
Ả ta cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thôi Ngọc.
– Đỉnh đầu có ô sa, đai lưng bội ngọc, tay cầm bút Phán Quan. Ngươi là Thôi Phán Quan của điện Diêm Vương?
Ả lau sạch vệt máu trên miệng, dựa vào tường, thở gấp hỏi.
Thôi Ngọc xung quanh tỏa ra thần uy, thanh âm đều đều đáp lời ả:
– Không tồi. Ta chính là Thôi Ngọc.
Thanh Điểu sửng sốt, vẻ mặt nàng ta đầy kinh hãi, miệng mở to, đôi mắt trừng lớn, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc.
Một lúc sau, ả khẽ cười một tiếng, gương mặt tự giễu, hốc mắt đỏ lên.
– Ha ha, thì ra, ngươi chính là Thôi Ngọc! Ha ha ha!
Ả cười càng thêm điên dại, cuồng dã. Lệ rơi đầy mặt, đầu gối nàng ta mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.
Thôi Ngọc cứ nghĩ ả đã buông tay chịu trói, nào ngờ nàng ta chống tay xuống mặt đất, miệng niệm khẩu quyết, hai luồng hắc khí từ tay ả không ngừng vặn vẹo, biến thành hai con rắn định tấn công Thôi Ngọc.
– Ngươi dám!
Thôi Ngọc lạnh giọng quát, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, né tránh hắc xà, đồng thời vung bút Phán Quan lên, thi triển đại pháp đánh về phía hắc xà.
Hắc xà kia bị chế trụ, đầu rũ xuống, không hề nhúc nhích.
Thôi Ngọc nhấc tay lên, ngòi bút từ thân rắn bay lên, theo hướng Thôi Ngọc chỉ, đánh về phía Thanh Điểu.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Thanh Điểu bị mất máu quá nhiều, nàng ta vốn đã không còn bao nhiêu sức lực. Lúc nãy ả thi triển pháp thuật, là dùng hết sức lực chống dỡ.
Thôi Ngọc đánh một đòn chí mạng này, căn bản nàng ta không thể chạy thoát, liền ngất lịm đi.
Ả giống như Thôi Ngọc khi nãy, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Ngay khi ngòi bút chỉ cách ngực Thanh Điểu vài thước, tên cận vệ Chiên Thần kia bỗng đưa tay tạo phép bảo vệ nàng ta.
Thôi Ngọc thấy vậy giận giữ quát:
– Nàng muốn giết ta!
– Đế Quân đã hạ lệnh, Thanh Điểu thượng tiên, không thể giết.
Tên cận vệ Chiến Thần gương mặt bình tĩnh, đáp lời nàng.
– Ngươi nói… cái gì?? Thượng tiên??
Thôi Ngọc nói rất chậm, đôi mắt nàng trở nên mông lung, cả người hơi lung lay, giống như bị rút đi một nửa hồn phách.
– Thanh Điểu thượng tiên là tiên nữ của Bồng Lai tiên cảnh, là tiên đồng truyền tin của Tây Vương Mẫu, từng bay vạn dặm tới thiên cung…
– Không cần nói nữa!
Thân mình Thôi Ngọc run lên, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, nàng chỉ về phía Thanh Điểu, lớn tiếng quát:
– Ta chỉ muốn biết, có phải những việc Thanh Điểu thượng tiên làm, Từ Thanh Minh đã biết từ sớm??
Tên cận vệ Chiến Thần kia vẫn bình thản đáp lời nàng:
– Tâm tư Đế Quân, thuộc hạ không dám phỏng đoán. Hạ thần chỉ biết, Đế Quân đã hạ lệnh, Thôi Phán Quan muốn gì, đều để cho người làm, chỉ duy nhất một điều không thể, đó là giết Thanh Điểu thượng tiên.
Tại sao?
Hắn dựa vào cái gì?
Thôi Ngọc quay đầu đi, nàng quật cường ngửa đầu lên trời, không cho nước mắt rơi xuống.
Vì nàng ta là thượng tiên, nàng ta tôn quý, nên dù nàng ta có tát nàng một cái, nàng cũng phải nhẫn nhịn.
Nay nàng ta muốn giết nàng, chẳng lẽ nàng cũng phải chịu đựng để nàng ta tùy ý chém giết hay sao??
Nàng ta giết nàng thì được, còn nàng muốn giết nàng ta là ngàn sai vạn sai?
Ai cũng không đồng ý, ngay cả Từ Thanh Minh cũng vậy??
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Đôi mắt Thôi Ngọc đẫm lệ, gương mặt giận dữ.
Nàng dơ tay phải lên, bút Phán Quan ở trong không trung phát ra tia sét rung chuyển nhân gian.
– Là ta.
Một cô nương mặc bộ thanh y bước ra khỏi tấm bình phong, từ từ tiến tới trước mặt Thôi Ngọc. Nàng ta có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười hết sức vặn vẹo.
Thấy ánh mắt Thôi Ngọc bốc hỏa nhìn mình, Thanh Điểu bỗng trở nên giận dữ, mày liễu nhíu lại, giọng nói nàng ta lạnh lùng, nào có vẻ rụt rè thùy mị trước đó:
– Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ móc tròng mắt của ngươi ra!
Ả vung tay lên, hắc khí từ trên người bỗng hóa thành một bàn tay. đánh thẳng vào mặt Thôi Ngọc, lưu lại năm vết xước dài trên mặt nàng.
Hừ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Thôi Ngọc nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng, trên gương mặt trắng noãn của nàng không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn.
– Là ngươi đem thư tín thông đồng với địch quốc giấu trong thư phòng của hắn?
Nàng nhìn thẳng vào Thanh Điểu, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm vào nàng ta, đôi tay phía sau âm thầm niệm giải chú thuật.
– Quả nhiên là ngươi nhìn thấy.
Thanh Điểu thản nhiên thừa nhận, ả ta lắc lắc cái đầu, xương cốt trên người không ngừng truyền đến tiếng “cạch cạch”, cả người đều tỏa ra luồng hắc khí.
Ả ta âm hiểm cười:
– Từ Thanh Minh bị nhốt trong đại lao, ta đã “nhờ” tên tướng quân kia an bài một số cai ngục, có rất nhiều biện pháp có thể khiến hắn sống dở chết dở, sau đó sẽ quy thành hắn sợ tội tự sát. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có tin tức tốt từ trong cung truyền tới.
Vẻ mặt ả vô cùng đắc ý, chỉ là khi nhắc tới ba chữ “Từ Thanh Minh”, ánh mắt bỗng trở nên độc ác, cay nghiệt.
Ánh mắt kia thật không khác gì Chó Ba Đầu canh gác cửa âm phủ, khiến cho Thôi Ngọc không ngừng run rấy, máu trong người như bị đóng băng lại.
– Sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy? Ngươi biết hắn là ai sao?
Thôi Ngọc mắt đỏ bừng, tay chân cố gắng giãy ra khỏi xiềng xích.
– Ai nha, dau lòng sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống con mèo tinh kia, động tình với Từ Thanh Minh? Ngươi – một kẻ vô danh tiểu tốt, cũng muốn làm chủ Trần Vương thiên cung?
Thanh Điểu đá dá vào Bạch Miêu ở dưới chân.
– Con tiểu yêu này vốn luôn quanh quẩn bên cạnh Từ Thanh Minh, từ lúc hắn còn ở trong bụng mẹ. Tình ý của nó so ra không kém phần Ngọc Đế năm đó đối đãi với con hồ ly tinh kia. Nó biết Từ Thanh Minh mang ngươi về, muốn giúp ngươi thoát khỏi tay ta. Chỉ là…. nó đã bị ta giết chết!
Bạch Miêu nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, bộ lông trắng như tuyết của nó giờ dính toàn bùn và máu tươi, tròng mắt mở lớn, thân mình bị Thanh Điểu dẫm sắp biến dạng.
Thôi Ngọc trong lòng đầy phẫn nộ, nàng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
– Tức giận gì chứ?
Thanh Điểu hai mắt cong cong, cười càng vui vẻ, ả dần tiến về phía Thôi Ngọc.
– Ta chỉ là ăn ngay nói thật. Nghe truyền thuyết kể rằng, hắn vốn là kẻ phong lưu đa tình, ngươi cho rằng mình với hắn có thể thiên trường địa cửu sao? Từ Thanh Minh, hắn là nam nhân vô tình nhất trong tứ hải bát hoang này!
Thanh Điểu dần thay đổi sắc mặt, lạnh giọng, ả nói chuyện càng thêm khó nghe:
– Ở trong mắt hắn, trừ nàng ta ra, những kẻ khác đều không là gì hết. Nữ nhân kia đã giết tỷ tỷ của ta, hắn lại che chở cho ả, tàn sát gia tộc của tỷ tỷ, giết sạch thân thích bằng hữu của tỷ ấy !
Đôi mắt Thanh Điểu trở nên đỏ rực, hận ý sâu đậm.
Nàng ta nghiến răng, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên vặn vẹo, đồng tử màu đỏ rực chuyển dần sang màu đen, móng tay dài ra tựa như móng vuốt của loài thú, cả người nàng ta hắc khí cuồn cuộn.
Từ Thanh Minh khốn kiếp!
Tại sao bên cạnh hắn luôn là những kẻ gây phiền toái vậy?
Năm trăm năm trước hắn cưới nương tử là Bát Đại Xà Vương (rắn 8 đầu), hiện giờ tỳ nữ của hắn, lại là Điểu Quỷ*!
[ Điểu Quỷ: Ý chỉ chim chóc tu luyện hóa thành ma quỷ ]
Thôi Ngọc cố gắng thi pháp gỡ xiềng xích, nhưng pháp lực của Từ Vi Đại Đế khi nàng đến dương gian đã bị giảm đi không ít, nay còn bị thu nhỏ như vậy, thật là vô phương cứu trợ!
Đừng nói là triệu hồi bút Phán Quan, mà ngay cả Lửa địa ngục nàng cũng không thể làm phép được.
Thôi Ngọc nghiến răng niệm khẩu quyết, cố gắng tạo ra chút lửa để thoát thân mà không được.
Bỗng Thanh Điểu rủ lên một tiếng. đồng tử nàng ta co rút lại, móng vuốt ả dài ra, lóe lên tia sáng xanh lam, hướng thẳng đến trên mặt Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc biết không thể trốn thoát, nàng đành nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng gào thét, chờ nàng quay trở lại hình dáng nguyên bản, nàng nhất định sẽ rút trụi lông con Điểu Quỷ này!
Ngay lúc Thôi Ngọc tưởng rằng mệnh mình đã tận. bỗng xiềng xích kia lóe lên kim quang vạn trượng, xiềng xích bị ánh sáng hoàng kim làm cho tan biến.
Kim quang càng sáng rực rỡ hơn, bao phủ lên người Thôi Ngọc, thanh tẩy toàn bộ hắc khí khống chế nàng lúc nãy.
Không bị hắc khí khống chế, Thôi Ngọc nhanh chóng rơi xuống, ngay khi nàng nghĩ mình sẽ rơi vào ngọn lửa kia, một bàn tay lạnh băng đón lấy nàng.
Thôi Ngọc dù đã trốn thoát, nhưng nàng không cảm thấy vui vẻ.
Nàng thực sự không thể cười nổi.
Thôi Ngọc cúi đầu nhìn những sợi tóc đứt đoạn trong tay nàng, đôi mắt trở nên buồn bã.
Nàng biết, kim quang lúc nãy là từ nó tỏa ra.
Từ Thanh Minh lúc này đang lịch kiếp, tóc của hắn căn bản không thể chống đỡ lệ khí của yêu ma.
Nó có thể thanh tẩy lệ khí, trừ khi…
Từ Thanh Minh đã không còn là phàm thai*.
[Phàm thai: người phàm. ]
Nàng có một dự cảm không tốt, rất không tốt.
Thôi Ngọc nâng tay lên, che đôi mắt mình, hỏi tên cận vệ Chiến Thân đang đỡ nàng trong tay:
– Từ Thanh Minh, hắn… đã trở về?
Cận vệ Chiến Thần kia đáp:
– Dạ.
Thôi Ngọc lặng lẽ rơi lệ.
Nàng biết, đối với Từ Thanh Minh, đây chỉ là một giấc mộng, không hơn không kém.
Hắn là thượng thần xuống trần gian lịch kiếp, một kiếp nhân sinh có đáng là gì?
Nhưng Thôi Ngọc nghĩ tới hắn đã chết, nàng và hắn đã tận hết kiếp này, khóe mắt nàng đẫm lệ, không thể ngừng khóc.
Bỗng bên tai nàng truyền tới tiếng cười lớn.
Thôi Ngọc ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Thanh Điểu.
Thanh Điểu kia lúc nãy bị kim quang đả thương, trên người đầy thương tích, không ngừng nôn ra máu.
Ả vừa nghe Từ Thanh Minh tạ thế liền ngửa đầu cười to, mặc cho máu đang không ngừng chảy ra từ miệng, ả vẫn cười hết sức điên cuồng.
Thôi Ngọc nhìn về phía tên cận vệ Chiến Thân, giọng nàng bình thản, nói:
– Biến ta trở lại như cũ.
Tên cận vệ Chiến Thần lúc này mới nhớ ra lời Từ Thanh Minh căn dặn, niệm chú ngữ, xung quanh Thôi Ngọc tỏa ra hồng quang, dần dần biến thành ngọn lửa cháy rực, tên cận vệ kia đặt nàng xuống mặt đất.
Ngọn lửa kia giống như ánh nắng ấm áp, Thôi Ngọc không hề cảm thấy bị bỏng rát hay đau đớn gì.
Nhưng trong đáy lòng mình, nàng không hề thấy vui.
Ngọn lửa lớn dần lên, Thôi Ngọc dần trở lại hình dáng cũ.
Nàng bước ra khỏi hỏa diễm, triệu hồi bút Phán Quan.
Nàng ném bút lên giữa không trung, đầu bút theo đầu ngón tay nàng tùy ý lay động.
Thôi Ngọc chơi đùa cùng nó trong chốc lát, bỗng bút Phán Quan tách ra làm bảy phần, ánh sáng bạc tỏa khắp không gian, phá tan vách tường. Ngòi bút bỗng trở nên bén nhọn như mũi tên, tõe ra thành sáu cái, bắn về phía Thanh Điểu.
Mũi thứ nhất đâm mạnh vào xương vai của ả, Thanh Điểu rú lên đau đớn, gương mặt tái mét.
Sáu mũi còn lại bay quanh Thôi Ngọc, không ngừng lắc lư, như thể đang chờ nàng ra lệnh.
Thôi Ngọc sờ sờ cán bút, vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu không phải Thanh Điểu kia phát hiện kịp thời, thì ngòi bút lúc nãy đã đâm xuyên yết hầu nàng ta rồi.
Ngọn lửa bao quanh Thôi Ngọc đã tắt, nàng phất tay thay quan phục, duỗi tay cầm lấy bút Phán Quan, giữa lồng mày hiện ra đóa hồng liên kiều diễm, pháp lực tỏa ra xung quanh, uy trấn tứ phía.
Bút Phán Quan lúc này càng trở nên lóa mắt hơn, ngòi bút như hổ rình mồi nhắm về phía Thanh Điểu, chỉ chờ cho nàng ta một kích chí mạng.
Thanh Điểu cả người toàn là máu, vết thương chồng chất. Vết thương do bút Phán Quan gây ra máu chảy không ngừng, trên miệng vết thương còn lộ ra đầu xương trắng, trông hết sức thảm thiết.
Ả ta cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thôi Ngọc.
– Đỉnh đầu có ô sa, đai lưng bội ngọc, tay cầm bút Phán Quan. Ngươi là Thôi Phán Quan của điện Diêm Vương?
Ả lau sạch vệt máu trên miệng, dựa vào tường, thở gấp hỏi.
Thôi Ngọc xung quanh tỏa ra thần uy, thanh âm đều đều đáp lời ả:
– Không tồi. Ta chính là Thôi Ngọc.
Thanh Điểu sửng sốt, vẻ mặt nàng ta đầy kinh hãi, miệng mở to, đôi mắt trừng lớn, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc.
Một lúc sau, ả khẽ cười một tiếng, gương mặt tự giễu, hốc mắt đỏ lên.
– Ha ha, thì ra, ngươi chính là Thôi Ngọc! Ha ha ha!
Ả cười càng thêm điên dại, cuồng dã. Lệ rơi đầy mặt, đầu gối nàng ta mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.
Thôi Ngọc cứ nghĩ ả đã buông tay chịu trói, nào ngờ nàng ta chống tay xuống mặt đất, miệng niệm khẩu quyết, hai luồng hắc khí từ tay ả không ngừng vặn vẹo, biến thành hai con rắn định tấn công Thôi Ngọc.
– Ngươi dám!
Thôi Ngọc lạnh giọng quát, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, né tránh hắc xà, đồng thời vung bút Phán Quan lên, thi triển đại pháp đánh về phía hắc xà.
Hắc xà kia bị chế trụ, đầu rũ xuống, không hề nhúc nhích.
Thôi Ngọc nhấc tay lên, ngòi bút từ thân rắn bay lên, theo hướng Thôi Ngọc chỉ, đánh về phía Thanh Điểu.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Thanh Điểu bị mất máu quá nhiều, nàng ta vốn đã không còn bao nhiêu sức lực. Lúc nãy ả thi triển pháp thuật, là dùng hết sức lực chống dỡ.
Thôi Ngọc đánh một đòn chí mạng này, căn bản nàng ta không thể chạy thoát, liền ngất lịm đi.
Ả giống như Thôi Ngọc khi nãy, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Ngay khi ngòi bút chỉ cách ngực Thanh Điểu vài thước, tên cận vệ Chiên Thần kia bỗng đưa tay tạo phép bảo vệ nàng ta.
Thôi Ngọc thấy vậy giận giữ quát:
– Nàng muốn giết ta!
– Đế Quân đã hạ lệnh, Thanh Điểu thượng tiên, không thể giết.
Tên cận vệ Chiến Thần gương mặt bình tĩnh, đáp lời nàng.
– Ngươi nói… cái gì?? Thượng tiên??
Thôi Ngọc nói rất chậm, đôi mắt nàng trở nên mông lung, cả người hơi lung lay, giống như bị rút đi một nửa hồn phách.
– Thanh Điểu thượng tiên là tiên nữ của Bồng Lai tiên cảnh, là tiên đồng truyền tin của Tây Vương Mẫu, từng bay vạn dặm tới thiên cung…
– Không cần nói nữa!
Thân mình Thôi Ngọc run lên, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, nàng chỉ về phía Thanh Điểu, lớn tiếng quát:
– Ta chỉ muốn biết, có phải những việc Thanh Điểu thượng tiên làm, Từ Thanh Minh đã biết từ sớm??
Tên cận vệ Chiến Thần kia vẫn bình thản đáp lời nàng:
– Tâm tư Đế Quân, thuộc hạ không dám phỏng đoán. Hạ thần chỉ biết, Đế Quân đã hạ lệnh, Thôi Phán Quan muốn gì, đều để cho người làm, chỉ duy nhất một điều không thể, đó là giết Thanh Điểu thượng tiên.
Tại sao?
Hắn dựa vào cái gì?
Thôi Ngọc quay đầu đi, nàng quật cường ngửa đầu lên trời, không cho nước mắt rơi xuống.
Vì nàng ta là thượng tiên, nàng ta tôn quý, nên dù nàng ta có tát nàng một cái, nàng cũng phải nhẫn nhịn.
Nay nàng ta muốn giết nàng, chẳng lẽ nàng cũng phải chịu đựng để nàng ta tùy ý chém giết hay sao??
Nàng ta giết nàng thì được, còn nàng muốn giết nàng ta là ngàn sai vạn sai?
Ai cũng không đồng ý, ngay cả Từ Thanh Minh cũng vậy??
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Đôi mắt Thôi Ngọc đẫm lệ, gương mặt giận dữ.
Nàng dơ tay phải lên, bút Phán Quan ở trong không trung phát ra tia sét rung chuyển nhân gian.
/120
|