Ai cũng biết rằng sự nhận biết của linh vật là nhạy bén nhất. Chúng có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thấy được cũng như có thể ngửi được mùi mà người thường không nhận ra.
Khi mười hai trận linh quỳ rạp xuống đất, thực ra Trương Lam đã hiểu.
Cô biết mấy trận linh này nhất định đã ngửi thấy mùi linh tướng quen thuộc và nhận ra ai đó.
Nhưng điều này thật khó tin.
Cô luôn cảm thấy đây không phải thật, mà là có người đang dựa vào trận để tạo ra một cảnh mộng rất thật nhằm pha trò lố bịch với họ thôi.
Cô còn muốn đến sờ thử trận linh để xem chúng là thật hay giả nữa…
Và rồi bà cô này sờ thiệt luôn.
Sau khi sờ xong, cô chỉ cảm thấy tiếng ong ong vang lên trong đầu, như thể có người đang ôm dùi gỗ nặng đánh vào chuông treo một tiếng ‘boong’, thần hồn gì cũng rung chuyển ——
Trận linh bị cô sờ phải lại chẳng hề cảm nhận được. Chúng chỉ nằm sát người xuống, bái lạy theo kiểu cung kính nhất thời xưa, âm thanh nghe như tiếng huân cổ(*) ngàn năm được thổi lên bởi gió mạnh bay xuyên qua núi rừng hang đá.
“Chúng thần trấn giữ vùng núi Tùng Vân dựa theo ý nguyện của chủ nhân chúng thần, cầu nguyện suốt nghìn năm qua cuối cùng cũng có thể rộng mở cửa trận. Nay chúng thần xin mặc áo tơ trắng cúi lạy một cái để nghênh đón cố nhân về nhà.”
Tiếng nói vừa dứt, cây cối núi đá đều tản ra.
Dưới sự vỡ vụn và sụp đổ của tấm chắn, tất cả cảnh tượng xung quanh bắt đầu hợp lại và dần chắp vá thành một cảnh tượng khác giữa sự vây quanh của mười hai trận linh.
Khoảnh khắc một tảng đá lớn đổ ầm xuống…
Trương Lam cũng quỳ phịch xuống đất.
Hạ Tiều vốn đang ngơ ngác thì giật mình bởi cái quỳ của cô.
Trái lại, Trương Nhã Lâm em cô thì ổn hơn nhiều. Dù biểu cảm vẫn còn ngạc nhiên và hoảng hốt, như thể vừa trải qua cõi mộng kinh thiên động địa, nhưng dẫu sao đi chăng nữa, hắn vẫn đứng thẳng người. Vào lúc như thế này, thái độ này cũng coi như là đang bảo vệ một nửa thể diện của Trương gia.
Trận linh đồ sộ như núi, tạo nên một cái rào quá oai nghiêm, người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi. Hạ Tiều cũng cảm thấy da đầu mình tê rần, hai chân thì yếu mềm.
Cậu vốn không dám mở miệng, nhưng nhìn Trương Lam vài lần rồi vẫn không kìm lòng được, nhưng tiếng nói ra lại cực khẽ, vì sợ mình sẽ quấy rầy đến những trận linh đó: “Chị sao vậy?”
Giọng nói của Trương Lam còn khẽ hơn cả cậu, cô như đang mộng du: “Không sao cả, đứng mỏi chân nên quỳ chút xíu thôi.”
Hạ Tiều: “…”
Trương Lam tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu cũng đừng gọi tôi là chị nữa, tôi sợ.”
Hạ Tiều: “?”
Trương Lam hơi nhắm mắt lại, rồi sau đó tóm lấy cánh tay đang buông xuống của cậu, móng tay dài thòng gần như bấm vào trong da thịt của cậu, hỏi với giọng yếu ớt: “Cậu nói thật với tôi, cuối cùng anh cậu mang họ gì vậy…”
Thực ra câu này vô nghĩa lắm, nhưng có vẻ như cô đang tìm kiếm phát đả kích cuối cùng.
Hạ Tiều nhìn Văn Thời mấy lần, do dự vài giây rồi đập phát này lên đầu cô: “Họ Văn.”
Trương Lam im lặng một lát mới ngoảnh đầu túm lấy tay em mình: “Em có nghe thấy không? Người ta họ Văn kìa…”
Cô vừa nói vừa đung đưa em mình. Ai dè cô chỉ thấy Trương Nhã Lâm vẫn nhìn chằm chằm về phía Văn Thời, bình tĩnh đáp một câu “Dạ nghe”.
Sau đó, cơ thể hắn vươn thẳng lắc lư hai cái, đầu gối cong lại rồi cũng quỳ phịch xuống.
Hạ Tiều: “…”
Chủ nhân cũng đã quỳ gối, Tiểu Hắc đứng bên cạnh đương nhiên cũng không thể không làm theo, thế là cậu dập đầu một cái rất mạnh. Theo gót là ba con rối khác mà Trương Nhã Lâm đã thả ra…
Họ dập đầu theo kiểu dây chuyền như cờ domino, xoay một vòng rồi quay về chỗ Hạ Tiều.
Tiểu Tiều nhìn trái ngó phải, gần cậu đã không còn ai đứng nữa. Cậu do dự cân nhắc vài giây rồi quyết định làm theo số đông.
Lão Mao nghe tiếng thì cảm thấy có gì lạ lạ, vừa xoay đầu lại đã thấy cả bọn sau lưng đều đang quỳ xuống, bao gồm cả thằng ngốc Hạ Tiều kia nữa.
Lão vốn đang hết sức bùi ngùi khi nghe thấy ba chữ núi Tùng Vân, ngay cả đôi mắt cũng hơi nóng lên, nhưng giờ lại chẳng còn tí xúc động đậy nào bởi tư thế ‘quỳ phịch’ của nguyên đám hậu bối ngố tàu này.
Lão ưỡn bụng ngắm một vòng, thực sự nhịn không nổi mà chỉ vào Trương Nhã Lâm rồi khẽ nói: “Bùa hộ mệnh ló ra rồi kìa.”
Trương Nhã Lâm còn đang mộng du, vài giây sau mới nhận ra. Vừa cúi đầu nhìn ——
Hắn có đeo một sợi dây đen dài sạch sẽ trên cổ, cuối hai đầu dây được buộc thành một nút thắt tinh tế, trên dây có theo một thứ, biệt danh của nó là bùa hộ mệnh, chứ tên gốc là…
Xương ngón tay của Văn Thời.
Trước đó không lâu, hắn từng miêu tả tỉ mỉ rằng mình đã đối xử với khúc xương này như thế nào.
Mà còn nói ngay mặt Văn Thời nữa chớ.
Trương Nhã Lâm: “…”
Trong vài giây đó, hắn cảm thấy mình đã rời trần thế.
Nhưng trước khi chết, hắn vẫn duy trì vẻ đoan chính, nhét ‘bùa hộ mệnh’ vào trong cổ áo với một vẻ mặt vô cảm đỏ bừng, che kín mít rồi mới vô thức cạp ngược lại Lão Mao một câu: “Chú có biết họ Văn đồng nghĩa với việc ngài ấy là ai không? Chú và ông chủ của chú chắc chắn mình vẫn muốn đứng như thế ư?”
Lão Mao: “…”
Khi mười hai trận linh quỳ rạp xuống đất, thực ra Trương Lam đã hiểu.
Cô biết mấy trận linh này nhất định đã ngửi thấy mùi linh tướng quen thuộc và nhận ra ai đó.
Nhưng điều này thật khó tin.
Cô luôn cảm thấy đây không phải thật, mà là có người đang dựa vào trận để tạo ra một cảnh mộng rất thật nhằm pha trò lố bịch với họ thôi.
Cô còn muốn đến sờ thử trận linh để xem chúng là thật hay giả nữa…
Và rồi bà cô này sờ thiệt luôn.
Sau khi sờ xong, cô chỉ cảm thấy tiếng ong ong vang lên trong đầu, như thể có người đang ôm dùi gỗ nặng đánh vào chuông treo một tiếng ‘boong’, thần hồn gì cũng rung chuyển ——
Trận linh bị cô sờ phải lại chẳng hề cảm nhận được. Chúng chỉ nằm sát người xuống, bái lạy theo kiểu cung kính nhất thời xưa, âm thanh nghe như tiếng huân cổ(*) ngàn năm được thổi lên bởi gió mạnh bay xuyên qua núi rừng hang đá.
“Chúng thần trấn giữ vùng núi Tùng Vân dựa theo ý nguyện của chủ nhân chúng thần, cầu nguyện suốt nghìn năm qua cuối cùng cũng có thể rộng mở cửa trận. Nay chúng thần xin mặc áo tơ trắng cúi lạy một cái để nghênh đón cố nhân về nhà.”
Tiếng nói vừa dứt, cây cối núi đá đều tản ra.
Dưới sự vỡ vụn và sụp đổ của tấm chắn, tất cả cảnh tượng xung quanh bắt đầu hợp lại và dần chắp vá thành một cảnh tượng khác giữa sự vây quanh của mười hai trận linh.
Khoảnh khắc một tảng đá lớn đổ ầm xuống…
Trương Lam cũng quỳ phịch xuống đất.
Hạ Tiều vốn đang ngơ ngác thì giật mình bởi cái quỳ của cô.
Trái lại, Trương Nhã Lâm em cô thì ổn hơn nhiều. Dù biểu cảm vẫn còn ngạc nhiên và hoảng hốt, như thể vừa trải qua cõi mộng kinh thiên động địa, nhưng dẫu sao đi chăng nữa, hắn vẫn đứng thẳng người. Vào lúc như thế này, thái độ này cũng coi như là đang bảo vệ một nửa thể diện của Trương gia.
Trận linh đồ sộ như núi, tạo nên một cái rào quá oai nghiêm, người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi. Hạ Tiều cũng cảm thấy da đầu mình tê rần, hai chân thì yếu mềm.
Cậu vốn không dám mở miệng, nhưng nhìn Trương Lam vài lần rồi vẫn không kìm lòng được, nhưng tiếng nói ra lại cực khẽ, vì sợ mình sẽ quấy rầy đến những trận linh đó: “Chị sao vậy?”
Giọng nói của Trương Lam còn khẽ hơn cả cậu, cô như đang mộng du: “Không sao cả, đứng mỏi chân nên quỳ chút xíu thôi.”
Hạ Tiều: “…”
Trương Lam tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu cũng đừng gọi tôi là chị nữa, tôi sợ.”
Hạ Tiều: “?”
Trương Lam hơi nhắm mắt lại, rồi sau đó tóm lấy cánh tay đang buông xuống của cậu, móng tay dài thòng gần như bấm vào trong da thịt của cậu, hỏi với giọng yếu ớt: “Cậu nói thật với tôi, cuối cùng anh cậu mang họ gì vậy…”
Thực ra câu này vô nghĩa lắm, nhưng có vẻ như cô đang tìm kiếm phát đả kích cuối cùng.
Hạ Tiều nhìn Văn Thời mấy lần, do dự vài giây rồi đập phát này lên đầu cô: “Họ Văn.”
Trương Lam im lặng một lát mới ngoảnh đầu túm lấy tay em mình: “Em có nghe thấy không? Người ta họ Văn kìa…”
Cô vừa nói vừa đung đưa em mình. Ai dè cô chỉ thấy Trương Nhã Lâm vẫn nhìn chằm chằm về phía Văn Thời, bình tĩnh đáp một câu “Dạ nghe”.
Sau đó, cơ thể hắn vươn thẳng lắc lư hai cái, đầu gối cong lại rồi cũng quỳ phịch xuống.
Hạ Tiều: “…”
Chủ nhân cũng đã quỳ gối, Tiểu Hắc đứng bên cạnh đương nhiên cũng không thể không làm theo, thế là cậu dập đầu một cái rất mạnh. Theo gót là ba con rối khác mà Trương Nhã Lâm đã thả ra…
Họ dập đầu theo kiểu dây chuyền như cờ domino, xoay một vòng rồi quay về chỗ Hạ Tiều.
Tiểu Tiều nhìn trái ngó phải, gần cậu đã không còn ai đứng nữa. Cậu do dự cân nhắc vài giây rồi quyết định làm theo số đông.
Lão Mao nghe tiếng thì cảm thấy có gì lạ lạ, vừa xoay đầu lại đã thấy cả bọn sau lưng đều đang quỳ xuống, bao gồm cả thằng ngốc Hạ Tiều kia nữa.
Lão vốn đang hết sức bùi ngùi khi nghe thấy ba chữ núi Tùng Vân, ngay cả đôi mắt cũng hơi nóng lên, nhưng giờ lại chẳng còn tí xúc động đậy nào bởi tư thế ‘quỳ phịch’ của nguyên đám hậu bối ngố tàu này.
Lão ưỡn bụng ngắm một vòng, thực sự nhịn không nổi mà chỉ vào Trương Nhã Lâm rồi khẽ nói: “Bùa hộ mệnh ló ra rồi kìa.”
Trương Nhã Lâm còn đang mộng du, vài giây sau mới nhận ra. Vừa cúi đầu nhìn ——
Hắn có đeo một sợi dây đen dài sạch sẽ trên cổ, cuối hai đầu dây được buộc thành một nút thắt tinh tế, trên dây có theo một thứ, biệt danh của nó là bùa hộ mệnh, chứ tên gốc là…
Xương ngón tay của Văn Thời.
Trước đó không lâu, hắn từng miêu tả tỉ mỉ rằng mình đã đối xử với khúc xương này như thế nào.
Mà còn nói ngay mặt Văn Thời nữa chớ.
Trương Nhã Lâm: “…”
Trong vài giây đó, hắn cảm thấy mình đã rời trần thế.
Nhưng trước khi chết, hắn vẫn duy trì vẻ đoan chính, nhét ‘bùa hộ mệnh’ vào trong cổ áo với một vẻ mặt vô cảm đỏ bừng, che kín mít rồi mới vô thức cạp ngược lại Lão Mao một câu: “Chú có biết họ Văn đồng nghĩa với việc ngài ấy là ai không? Chú và ông chủ của chú chắc chắn mình vẫn muốn đứng như thế ư?”
Lão Mao: “…”