Văn Thời thốt ra câu này trong vô thức, lúc hỏi xong mới nhận ra, giờ có muốn thu lại cũng không thể nữa.
Anh không biết khoảnh khắc đó mình có biểu cảm gì, có lẽ là hơi nhíu mày, có lẽ hiện ra nét tự giễu và chán nản hời hợt, có lẽ chỉ đang đợi một câu trả lời mà thôi.
Tạ Vấn nhìn anh thật lâu.
Trong một giây phút nào đó, hắn gần như sắp nói ra một điều, bởi hắn khẽ lặp lại “Ví dụ như…”
Nhưng sau khi thủ thỉ ba chữ đó, hắn lại im ru, rất lâu sau mới mở miệng lần nữa.
“Ví dụ như muốn nhìn xem khi nào con mới có thể nhớ ra rằng mình có một vị sư phụ, muốn nghe xem có khi nào con sẽ bật thốt những lời nói xấu mà con chẳng thể nói ngay trước mặt hay không.”
Lúc nói thế, hắn đã sửa lại giọng điệu, ngón tay vịn nhẹ lên vai của Văn Thời.
Đợi đến lúc Văn Thời tỉnh ngộ, vị trí giữa họ đã thay đổi. Chỗ ngoặt sau đường núi vẫn chật hẹp như trước. Anh đi đằng trước, Tạ Vấn thì đi sau lưng.
Câu trả lời kia nghe vào cẩu thả và bình thường, song lại có vẻ như là một lời nói dối bởi vì khoảng ngừng yên lặng lâu lắc trước đó.
Văn Thời muốn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Vấn, nhưng anh biết dù mình có xoay lại lúc này thì cũng không thể nhìn ra điều gì cả.
Vì vậy anh chỉ nghiêng mặt một tẹo rồi nhấc chân đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh mới mở miệng nói: “Tôi chả có lời nói xấu nào mà mình không thể nói ra ngay mặt cả.”
Tạ Vấn đi phía sau anh, ít lâu sau mới cười đáp lại: “Cũng đúng.”
Cũng đúng…
Không có câu nào thực sự chẳng thể nói ngay mặt lại là nói xấu cả.
“Sư đệ.” Tiếng của Bốc Ninh truyền đến.
Văn Thời ngước mắt nhìn sang, thấy hắn dẫn trước vài bước, ngừng chân trước một nơi trên bệ đá. Hắn nhìn sang bên này rồi đột nhiên hỏi: “Đệ bị sao vậy?”
Văn Thời hơi ngẩn ra, bước sang: “Hả?”
Bốc Ninh quan sát anh: “Vừa nãy trông đệ hơi…”
“Hơi gì?”
Hơi cô độc.
Lời đã trào tới khóe miệng nhưng Bốc Ninh lại không nói ra, vì chỉ mới ngước lên một cái, những cảm xúc đó đã biến mất khỏi người Văn Thời, trông anh tựa đá cứng và gỗ mục bị phủ kín dưới cơn bão tuyết lớn đang đổ xuống.
“Không có gì hết.” Bốc Ninh lắc đầu.
Văn Thời khá nghi ngờ, đang định hỏi lại thì liếc thấy cảnh tượng bên người.
Anh xoay người nhìn sang trong vẻ hoảng hốt và mờ mịt, sau đó chẳng thể dời tầm mắt đi nữa ——
Đó là một cánh đồng hoang vu to lớn mà chẳng biết điểm cuối nằm đâu. Nó bị bọc lấy bởi sương đen mịt mùng, tựa sông biển không thấy được bãi bùn.
Bệ đá nơi họ đang đứng lại đối diện với nơi này.
Rõ ràng là cách nhau không xa, nhưng lại như hai thế giới.
Núi đá sau lưng họ đóng đầy rêu xanh, dây leo mọc thành bụi, mấy cây tùng già không biết đã sống được bao nhiêu năm chiếm cứ giữa các khe hở, xanh ươm um tùm.
Mà trong áng sương đen trước mặt họ lại không có một ngọn cỏ nào, nhìn đâu cũng thấy bầu không khí hết sức trầm lặng.
Nhìn như có một tấm chắn trong suốt nằm giữa hai thế giới này. Những áng sương đen đó trôi lững lờ và lưu động tựa mây bay, nhưng lại không hề vượt rào sang đây, mà chỉ luôn vòng ngược lại khi lướt tới trúng cạnh bệ đá.
Tạ Vấn dừng bước sau lưng Văn Thời, ánh mắt cũng rơi lên áng sương đen đang bay cuồn cuộn, mày thì nhíu lại cực chặt.
Vẻ mặt của Lão Mao và Hạ Tiều nối gót theo sau cũng khó thể tin nổi, chỉ có Trương Lam và Trương Nhã Lâm mới buột miệng thốt ra, ồm ồm kêu lên: “Lồng xoáy!”
Nhưng họ vừa nói xong thì đã nhận ra, vội sửa lời: “Không đúng, nó không phải lồng xoáy.”
Tuy rằng nó cũng là nơi mà sương đen dày đặc không thể tan mất, thoạt nhìn giống đến 70%, nhưng đây cũng không phải kiểu lồng xoáy mà họ từng đối phó. Nó lớn hơn lồng xoáy và cũng đặc sệt hơn nhiều, tựa như một chỗ tụ tập của nhiều lồng xoáy vậy…
Trong nháy mắt ấy, một từ trỗi dậy trong lòng Trương Lam ——
Đầu nguồn.
Nhưng một giây sau, cô đã bị dọa sợ bởi hàm nghĩa phía sau từ này, càng nghĩ càng hoảng, vì thế im lặng chẳng nói gì.
Dù cho nó có là lồng xoáy hay không, nó cũng là một thứ không thể xuất hiện ở núi Tùng Vân.
Văn Thời chưa từng trông thấy cảnh tượng như vầy trong núi Tùng Vân, vì thế anh nhíu mày hỏi khẽ: “Đây là đâu?”
Anh không biết khoảnh khắc đó mình có biểu cảm gì, có lẽ là hơi nhíu mày, có lẽ hiện ra nét tự giễu và chán nản hời hợt, có lẽ chỉ đang đợi một câu trả lời mà thôi.
Tạ Vấn nhìn anh thật lâu.
Trong một giây phút nào đó, hắn gần như sắp nói ra một điều, bởi hắn khẽ lặp lại “Ví dụ như…”
Nhưng sau khi thủ thỉ ba chữ đó, hắn lại im ru, rất lâu sau mới mở miệng lần nữa.
“Ví dụ như muốn nhìn xem khi nào con mới có thể nhớ ra rằng mình có một vị sư phụ, muốn nghe xem có khi nào con sẽ bật thốt những lời nói xấu mà con chẳng thể nói ngay trước mặt hay không.”
Lúc nói thế, hắn đã sửa lại giọng điệu, ngón tay vịn nhẹ lên vai của Văn Thời.
Đợi đến lúc Văn Thời tỉnh ngộ, vị trí giữa họ đã thay đổi. Chỗ ngoặt sau đường núi vẫn chật hẹp như trước. Anh đi đằng trước, Tạ Vấn thì đi sau lưng.
Câu trả lời kia nghe vào cẩu thả và bình thường, song lại có vẻ như là một lời nói dối bởi vì khoảng ngừng yên lặng lâu lắc trước đó.
Văn Thời muốn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Vấn, nhưng anh biết dù mình có xoay lại lúc này thì cũng không thể nhìn ra điều gì cả.
Vì vậy anh chỉ nghiêng mặt một tẹo rồi nhấc chân đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh mới mở miệng nói: “Tôi chả có lời nói xấu nào mà mình không thể nói ra ngay mặt cả.”
Tạ Vấn đi phía sau anh, ít lâu sau mới cười đáp lại: “Cũng đúng.”
Cũng đúng…
Không có câu nào thực sự chẳng thể nói ngay mặt lại là nói xấu cả.
“Sư đệ.” Tiếng của Bốc Ninh truyền đến.
Văn Thời ngước mắt nhìn sang, thấy hắn dẫn trước vài bước, ngừng chân trước một nơi trên bệ đá. Hắn nhìn sang bên này rồi đột nhiên hỏi: “Đệ bị sao vậy?”
Văn Thời hơi ngẩn ra, bước sang: “Hả?”
Bốc Ninh quan sát anh: “Vừa nãy trông đệ hơi…”
“Hơi gì?”
Hơi cô độc.
Lời đã trào tới khóe miệng nhưng Bốc Ninh lại không nói ra, vì chỉ mới ngước lên một cái, những cảm xúc đó đã biến mất khỏi người Văn Thời, trông anh tựa đá cứng và gỗ mục bị phủ kín dưới cơn bão tuyết lớn đang đổ xuống.
“Không có gì hết.” Bốc Ninh lắc đầu.
Văn Thời khá nghi ngờ, đang định hỏi lại thì liếc thấy cảnh tượng bên người.
Anh xoay người nhìn sang trong vẻ hoảng hốt và mờ mịt, sau đó chẳng thể dời tầm mắt đi nữa ——
Đó là một cánh đồng hoang vu to lớn mà chẳng biết điểm cuối nằm đâu. Nó bị bọc lấy bởi sương đen mịt mùng, tựa sông biển không thấy được bãi bùn.
Bệ đá nơi họ đang đứng lại đối diện với nơi này.
Rõ ràng là cách nhau không xa, nhưng lại như hai thế giới.
Núi đá sau lưng họ đóng đầy rêu xanh, dây leo mọc thành bụi, mấy cây tùng già không biết đã sống được bao nhiêu năm chiếm cứ giữa các khe hở, xanh ươm um tùm.
Mà trong áng sương đen trước mặt họ lại không có một ngọn cỏ nào, nhìn đâu cũng thấy bầu không khí hết sức trầm lặng.
Nhìn như có một tấm chắn trong suốt nằm giữa hai thế giới này. Những áng sương đen đó trôi lững lờ và lưu động tựa mây bay, nhưng lại không hề vượt rào sang đây, mà chỉ luôn vòng ngược lại khi lướt tới trúng cạnh bệ đá.
Tạ Vấn dừng bước sau lưng Văn Thời, ánh mắt cũng rơi lên áng sương đen đang bay cuồn cuộn, mày thì nhíu lại cực chặt.
Vẻ mặt của Lão Mao và Hạ Tiều nối gót theo sau cũng khó thể tin nổi, chỉ có Trương Lam và Trương Nhã Lâm mới buột miệng thốt ra, ồm ồm kêu lên: “Lồng xoáy!”
Nhưng họ vừa nói xong thì đã nhận ra, vội sửa lời: “Không đúng, nó không phải lồng xoáy.”
Tuy rằng nó cũng là nơi mà sương đen dày đặc không thể tan mất, thoạt nhìn giống đến 70%, nhưng đây cũng không phải kiểu lồng xoáy mà họ từng đối phó. Nó lớn hơn lồng xoáy và cũng đặc sệt hơn nhiều, tựa như một chỗ tụ tập của nhiều lồng xoáy vậy…
Trong nháy mắt ấy, một từ trỗi dậy trong lòng Trương Lam ——
Đầu nguồn.
Nhưng một giây sau, cô đã bị dọa sợ bởi hàm nghĩa phía sau từ này, càng nghĩ càng hoảng, vì thế im lặng chẳng nói gì.
Dù cho nó có là lồng xoáy hay không, nó cũng là một thứ không thể xuất hiện ở núi Tùng Vân.
Văn Thời chưa từng trông thấy cảnh tượng như vầy trong núi Tùng Vân, vì thế anh nhíu mày hỏi khẽ: “Đây là đâu?”