Bên A Tề thế mà lại hơi ngập ngừng, rồi nói nghiêm nghị: “Thôi không kêu gã. Một kẻ mà có tên cũng bị gạch bỏ, vừa không nằm trên bức danh phả, vừa đã chấm dứt mối quan hệ với nhà mình, mắc mớ gì phải kêu?”
Mặc dù gã không nhắc đến tên của Tạ Vấn, nhưng với mấy lời miêu tả như vậy, Trương Chính Sơ ở bên cạnh vẫn hiểu gã đang nói về ai. Nhiều năm trôi qua, dường như ông vẫn nhớ như in chuyện Trương Uyển đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, thế nên ông lập tức nói với giọng lạnh lùng: “Bây giờ, bất kể là chuyện Trương gia hay chuyện Phán Quan thì cũng không còn dính dáng gì tới nó nữa, kêu nó tới làm gì!”
Kèm theo đó là một tiếng đập rầm của gậy chống.
Trương Lam: “…”
Cô lặng lẽ bịt kín loa điện thoại, sợ bản thân Tạ Vấn nghe thấy lời nói khi nãy.
Bất kể là chuyện Trương gia hay chuyện Phán Quan thì cũng không còn dính dáng gì tới nó nữa…
Vcl.
Nếu bàn về Phán Quan, người ta là Tổ sư gia đó.
Còn nếu bàn về Trương gia, Trương gia lại chiếm công cầm đầu vụ người ta bị phong ấn này.
Việc nào không còn dính dáng gì tới hắn nữa chứ…
Trương Lam càng nghĩ càng cảm thấy ông nội ruột của mình hơi khó ở. Mặc dù sau khi lớn lên, cô và Trương Nhã Lâm đều sợ Trương Chính Sơ và không còn thân thiết với ông cụ lắm nữa, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn ông cụ chọc trúng một mối phiền khổng lồ như thế này.
Cô lại nghĩ đến hồi trước khi tới Thiên Tân, Chu Húc từng nhìn bổn gia nhà họ Trương và lẩm bẩm một câu “Nhà cửa sao trông cứ như sắp sụp đổ thế này?”
Lúc ấy, cô và Trương Nhã Lâm chỉ cảm thấy thằng nhóc mỏ quạ đen xúi quẩy này chỉ nói bậy, không phải chuyện gì to tát. Nhưng giờ khi đã biết Chu Húc là ai, cô chỉ cảm thấy hết hồn và hốt hoảng mà thôi.
Cô liếm bờ môi khô khốc của mình, đưa tay ra khỏi chỗ bị che ở cuối điện thoại và nói mơ hồ: “Được rồi, tôi đã biết, để coi lại cái đã.”
A Tề cảm thấy khó hiểu: “Coi lại cái gì mà coi lại? Không phải tôi vừa nói đấy à, cần phải quay về ——”
Trương Lam nhấn tắt luôn cuộc gọi.
***
Lúc này, đèn đuốc trước sau sân nhà cũ của Trương gia vẫn đang sáng trưng.
A Tề cầm điện thoại, lẳng lặng ngơ ngác một lát rồi xoay đầu nói với Trương Chính Sơ: “A Lam nói cô ấy đã biết.”
“Ừ…” Trương Chính Sơ nắm siết gậy chống, ngón tay khi khép khi dang, tựa như đang gõ nhịp chầm chậm trên đầu gậy. Đây là động tác ông thường làm trong lúc trầm tư, A Tề vừa nhìn đã biết, vì vậy rũ mắt đứng bên cạnh, không lên tiếng làm phiền nữa.
Người của mỗi thế hệ luôn mang lại ảnh hưởng cho nhau. Hậu bối thường học theo vài động tác quen thói của tiền bối, nhất là khi để xây dựng hình tượng uy nghiêm.
Động tác gõ nhịp lúc suy nghĩ này giống như một tiêu chí của các chủ gia tộc. Trương Chính Sơ đâu hề làm thế hồi trẻ, sau này khi trở thành chủ gia tộc thì mới dần học được từ các bậc cha chú.
Chỉ cần trông thấy động tác này, tất cả tiểu bối, bao gồm A Tề đã theo gót biết bao đời người, sẽ chỉnh người mình ngay ngắn và im ru trong vô thức.
Mọi người từng thầm truyền tai nhau một điều, rằng A Tề đã tồn lưu rất lâu, thậm chí còn có thể xem là trưởng bối đối với các chủ gia tộc sau này của Trương gia nữa.
Để trên cơ con rối này và khiến gã có cảm giác ‘chưa từng đổi chủ nhân mới’, chủ gia tộc mỗi đời đều cố tình học theo vài động tác nhỏ của lão tổ tiên Trương gia và truyền dạy xuống các đời sau.
Thế rồi lời này lại truyền tới tai A Tề.
Vừa nghe xong, gã “à” một tiếng. Sau đó, khi cách nói chuyện và làm việc của gã vẫn không hề đổi thay, lời đồn mới chấm dứt.
Lúc Trương Chính Sơ trầm tư, vài thanh niên trong một phòng khác lại đang cúi đầu đứng thành một hàng và không dám thở mạnh.
Không phải ai khác ngoài bọn Đại Đông.
Thân là người trông thấy sự thay đổi trên bức danh phả trước hết, đây là lần đầu tiên họ được mời đến sân trong tại nơi ở của Trương Chính Sơ, và cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị chủ gia tộc này.
Ấn tượng ban đầu là… ông ấy thực sự đã quá già.
Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều đã ở đầu lứa tuổi ba mươi. Làm ông nội của họ, tuổi của Trương Chính Sơ cũng gần chín mươi. Nếu ở nhà của người bình thường thì người ta gọi đây là sống thọ, già một tí cũng hết sức bình thường thôi.
Nhưng mà ông ấy là Phán Quan.
Phán Quan diệt sát sạch sẽ, diệt không xong thì sẽ gánh đầy trên lưng, diệt được thì sẽ đổi lại tu vi và phúc phận. Thế nên hầu như tất cả mọi người trong số những ai hơn trăm tuổi này cũng sẽ có một tinh thần khỏe mạnh.
Già nua như Trương Chính Sơ đây, thực sự hiếm thấy lắm.
Đối với bọn Đại Đông, dáng vẻ này của Trương Chính Sơ lại chứng thực một vài lời đồn.
Nghe đâu Trương gia năm đó lập công lớn trong việc phong ấn Trần Bất Đáo, tuy không tuyệt hậu như mấy vị thân đồ kia, nhưng cũng chịu không ít tội, có thể nói là bên bị thảm nhất trong số những người còn sống.
Mặc dù ngọn nguồn của việc phong ấn thì tốt, nhưng Trương gia cũng không thể thoát khỏi cái danh ‘khi sư diệt tổ’. Ra chương nhanh nhất tại _ Tru mTruyen.ne t _
Ai cũng nói lão tổ tiên của Trương gia có nghĩa lớn, chịu hết mọi gánh nặng, bởi thế mà mỗi chủ gia tộc đời sau của Trương gia có vẻ đều bị Tổ sư gia nguyền rủa, không thể sống thọ và cũng nhanh già hơn.
Để cân bằng điều này, Trương gia thu nhận nhiều đồ đệ và gia tăng lượng con cháu, khâm định chỉ cần hậu bối tròn ba mươi lăm tuổi thì sẽ có thể tiếp nhận chức vị chủ gia tộc, thế hệ trước chưa bao giờ lưu luyến quyền thế, không hề trì hoãn một ngày nào, nhờ đời đời làm vậy nên mới có được quy mô thịnh vượng như hôm nay.
Mà các gia tộc khác cũng luôn cảm ơn công lao to lớn của lão tổ tiên Trương gia mà sẵn lòng theo phe họ, nhưng cũng vì nhường qua nhường lại nên thực sự có chút thua kém.
Đây là cách giảng giải phổ biến về chuyện vì sao Trương gia lại thống trị các gia tộc khác sau vụ phong ấn kia.
Bọn Đại Đông đã nghe về chuyện này từ lúc còn bé.
Cuối cùng sự thật thế nào thì khó nói, nhưng bữa nay nhìn thấy Trương Chính Sơ, ít nhất họ có thể xác định vế ‘nhanh già hơn’ này là thật. Họ còn nghi ngờ chẳng biết ông cụ có kiên trì nổi đến khi Trương Nhã Lâm tròn ba mươi lăm hay không. Nói không chừng, ông ấy sẽ nhường chức sớm.
Da thịt trên mặt Trương Chính Sơ lỏng lẻo, vì khóe miệng đang cong xuống nên càng lộ vẻ uy nghiêm trong lúc lặng im.
Ngón tay ông gõ nhịp được một lúc rồi bảo: “Vậy ra, các cậu đều nghe thấy tự A Lam nói ra câu “vì ổng sống lại rồi” đó ư?”
Bọn Đại Đông gật đầu lưỡng lự, sau đó lại bổ sung: “Tụi con vừa trông thấy sự thay đổi trên bức danh phả thì gọi ngay cho chị Lam. Chị ấy đã bảo thế sau khi nghe tụi con nói xong.”
Trương Chính Sơ chỉ lắng nghe chứ cũng chẳng hề gật đầu.
Ông ít khi biểu lộ suy nghĩ của mình trên mặt, còn không thèm thực hiện mấy động tác gật đầu hoặc lắc đầu đơn giản nhất này trước mặt đám tiểu bối xa lạ kia nữa.
Ông hỏi tiếp: “Các cậu từng gọi cho nó bao nhiêu lần?”
“Dạ cũng được vài lần. Mấy lần trước thì không ai nghe, lần cuối thì có bắt máy ạ.” Đại Đông nói.
“Gọi liên tục à?” Trương Chính Sơ lại hỏi.
“Dạ vâng.”
Trương Chính Sơ vẫn nắm gậy gõ nhịp. Ít lâu sau, ông mới hất cằm về phía bọn Đại Đông.
Ông chưa kịp mở miệng, A Tề đã lập tức quay sang nói với bọn Đại Đông: “Ông ấy không còn gì để hỏi nữa. Có một dì đang pha trà ở sân trước, mấy cậu có thể sang đó nghỉ ngơi trong chốc lát. Tối nay cứ ở lại bổn gia đi, các gia tộc khác cũng đang trên đường tới đây rồi.”
Vừa nghe gã nói thế, bọn Đại Đông vội vàng chạy biến.
Cửa khép lại, Trương Chính Sơ nói với A Tề: “Gọi liên tục mấy cuộc cũng không ai nhận, lúc đó chắc A Lam đang ở trong một cái lồng. Lần cuối nó bắt máy vì nó đã thoát khỏi lồng.”
A Tề gật đầu.
“Thế thì lúc nó thoát khỏi cái lồng kia, lão tổ Bốc Ninh cũng sống lại.” Trương Chính Sơ nói.
Dù sao A Tề vẫn là một con rối, còn là một con rối cực kỳ rập khuôn, suy nghĩ không được lẹ lắm. Gã khá sửng sốt rồi mới gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
Trương Chính Sơ nắm chặt gậy chống, đầu còn lại xoay vòng đều đều dưới đất.
Nghiền được vài cái, ông mới trầm giọng mở miệng: “Trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế à?”
A Tề: “Chắc là có ạ.”
Trương Chính Sơ lại nói: “Tôi không tin.”
A Tề hơi do dự: “Vậy ý của ngài là…”
Trương Chính Sơ: “Chuyện Bốc Ninh sống lại này hẳn phải dính líu đến cái lồng mà nó đã vào. Nó đã biết trước khi nhận được cuộc gọi, có khi còn trực tiếp nhìn thấy nữa.”
Ông ngẫm nghĩ, chống gậy đi từ từ tới vách tường, trên đó cũng có treo một bức danh phả.
Hầu như gia tộc nào cũng có một bản sao bức danh phả của các Phán Quan, xuất hiện ở đây thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng bức của ông hơi khác so với người khác.
Nó cũ hơn, rìa mép rách rưới hơn, tựa như nó là phiên bản sớm nhất, lưu truyền từ đời này sang đời khác suốt hơn một nghìn năm qua.
Trương Chính Sơ nhìn tên Bốc Ninh trên bức tranh: “Nha đầu A Lam kia biết, thậm chí còn trông thấy Bốc Ninh sống lại, nhưng bắt máy rồi lại chẳng nói gì, còn úp úp mở mở nữa, vì sao vậy nhỉ?”
Mặc dù gã không nhắc đến tên của Tạ Vấn, nhưng với mấy lời miêu tả như vậy, Trương Chính Sơ ở bên cạnh vẫn hiểu gã đang nói về ai. Nhiều năm trôi qua, dường như ông vẫn nhớ như in chuyện Trương Uyển đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, thế nên ông lập tức nói với giọng lạnh lùng: “Bây giờ, bất kể là chuyện Trương gia hay chuyện Phán Quan thì cũng không còn dính dáng gì tới nó nữa, kêu nó tới làm gì!”
Kèm theo đó là một tiếng đập rầm của gậy chống.
Trương Lam: “…”
Cô lặng lẽ bịt kín loa điện thoại, sợ bản thân Tạ Vấn nghe thấy lời nói khi nãy.
Bất kể là chuyện Trương gia hay chuyện Phán Quan thì cũng không còn dính dáng gì tới nó nữa…
Vcl.
Nếu bàn về Phán Quan, người ta là Tổ sư gia đó.
Còn nếu bàn về Trương gia, Trương gia lại chiếm công cầm đầu vụ người ta bị phong ấn này.
Việc nào không còn dính dáng gì tới hắn nữa chứ…
Trương Lam càng nghĩ càng cảm thấy ông nội ruột của mình hơi khó ở. Mặc dù sau khi lớn lên, cô và Trương Nhã Lâm đều sợ Trương Chính Sơ và không còn thân thiết với ông cụ lắm nữa, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn ông cụ chọc trúng một mối phiền khổng lồ như thế này.
Cô lại nghĩ đến hồi trước khi tới Thiên Tân, Chu Húc từng nhìn bổn gia nhà họ Trương và lẩm bẩm một câu “Nhà cửa sao trông cứ như sắp sụp đổ thế này?”
Lúc ấy, cô và Trương Nhã Lâm chỉ cảm thấy thằng nhóc mỏ quạ đen xúi quẩy này chỉ nói bậy, không phải chuyện gì to tát. Nhưng giờ khi đã biết Chu Húc là ai, cô chỉ cảm thấy hết hồn và hốt hoảng mà thôi.
Cô liếm bờ môi khô khốc của mình, đưa tay ra khỏi chỗ bị che ở cuối điện thoại và nói mơ hồ: “Được rồi, tôi đã biết, để coi lại cái đã.”
A Tề cảm thấy khó hiểu: “Coi lại cái gì mà coi lại? Không phải tôi vừa nói đấy à, cần phải quay về ——”
Trương Lam nhấn tắt luôn cuộc gọi.
***
Lúc này, đèn đuốc trước sau sân nhà cũ của Trương gia vẫn đang sáng trưng.
A Tề cầm điện thoại, lẳng lặng ngơ ngác một lát rồi xoay đầu nói với Trương Chính Sơ: “A Lam nói cô ấy đã biết.”
“Ừ…” Trương Chính Sơ nắm siết gậy chống, ngón tay khi khép khi dang, tựa như đang gõ nhịp chầm chậm trên đầu gậy. Đây là động tác ông thường làm trong lúc trầm tư, A Tề vừa nhìn đã biết, vì vậy rũ mắt đứng bên cạnh, không lên tiếng làm phiền nữa.
Người của mỗi thế hệ luôn mang lại ảnh hưởng cho nhau. Hậu bối thường học theo vài động tác quen thói của tiền bối, nhất là khi để xây dựng hình tượng uy nghiêm.
Động tác gõ nhịp lúc suy nghĩ này giống như một tiêu chí của các chủ gia tộc. Trương Chính Sơ đâu hề làm thế hồi trẻ, sau này khi trở thành chủ gia tộc thì mới dần học được từ các bậc cha chú.
Chỉ cần trông thấy động tác này, tất cả tiểu bối, bao gồm A Tề đã theo gót biết bao đời người, sẽ chỉnh người mình ngay ngắn và im ru trong vô thức.
Mọi người từng thầm truyền tai nhau một điều, rằng A Tề đã tồn lưu rất lâu, thậm chí còn có thể xem là trưởng bối đối với các chủ gia tộc sau này của Trương gia nữa.
Để trên cơ con rối này và khiến gã có cảm giác ‘chưa từng đổi chủ nhân mới’, chủ gia tộc mỗi đời đều cố tình học theo vài động tác nhỏ của lão tổ tiên Trương gia và truyền dạy xuống các đời sau.
Thế rồi lời này lại truyền tới tai A Tề.
Vừa nghe xong, gã “à” một tiếng. Sau đó, khi cách nói chuyện và làm việc của gã vẫn không hề đổi thay, lời đồn mới chấm dứt.
Lúc Trương Chính Sơ trầm tư, vài thanh niên trong một phòng khác lại đang cúi đầu đứng thành một hàng và không dám thở mạnh.
Không phải ai khác ngoài bọn Đại Đông.
Thân là người trông thấy sự thay đổi trên bức danh phả trước hết, đây là lần đầu tiên họ được mời đến sân trong tại nơi ở của Trương Chính Sơ, và cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị chủ gia tộc này.
Ấn tượng ban đầu là… ông ấy thực sự đã quá già.
Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều đã ở đầu lứa tuổi ba mươi. Làm ông nội của họ, tuổi của Trương Chính Sơ cũng gần chín mươi. Nếu ở nhà của người bình thường thì người ta gọi đây là sống thọ, già một tí cũng hết sức bình thường thôi.
Nhưng mà ông ấy là Phán Quan.
Phán Quan diệt sát sạch sẽ, diệt không xong thì sẽ gánh đầy trên lưng, diệt được thì sẽ đổi lại tu vi và phúc phận. Thế nên hầu như tất cả mọi người trong số những ai hơn trăm tuổi này cũng sẽ có một tinh thần khỏe mạnh.
Già nua như Trương Chính Sơ đây, thực sự hiếm thấy lắm.
Đối với bọn Đại Đông, dáng vẻ này của Trương Chính Sơ lại chứng thực một vài lời đồn.
Nghe đâu Trương gia năm đó lập công lớn trong việc phong ấn Trần Bất Đáo, tuy không tuyệt hậu như mấy vị thân đồ kia, nhưng cũng chịu không ít tội, có thể nói là bên bị thảm nhất trong số những người còn sống.
Mặc dù ngọn nguồn của việc phong ấn thì tốt, nhưng Trương gia cũng không thể thoát khỏi cái danh ‘khi sư diệt tổ’. Ra chương nhanh nhất tại _ Tru mTruyen.ne t _
Ai cũng nói lão tổ tiên của Trương gia có nghĩa lớn, chịu hết mọi gánh nặng, bởi thế mà mỗi chủ gia tộc đời sau của Trương gia có vẻ đều bị Tổ sư gia nguyền rủa, không thể sống thọ và cũng nhanh già hơn.
Để cân bằng điều này, Trương gia thu nhận nhiều đồ đệ và gia tăng lượng con cháu, khâm định chỉ cần hậu bối tròn ba mươi lăm tuổi thì sẽ có thể tiếp nhận chức vị chủ gia tộc, thế hệ trước chưa bao giờ lưu luyến quyền thế, không hề trì hoãn một ngày nào, nhờ đời đời làm vậy nên mới có được quy mô thịnh vượng như hôm nay.
Mà các gia tộc khác cũng luôn cảm ơn công lao to lớn của lão tổ tiên Trương gia mà sẵn lòng theo phe họ, nhưng cũng vì nhường qua nhường lại nên thực sự có chút thua kém.
Đây là cách giảng giải phổ biến về chuyện vì sao Trương gia lại thống trị các gia tộc khác sau vụ phong ấn kia.
Bọn Đại Đông đã nghe về chuyện này từ lúc còn bé.
Cuối cùng sự thật thế nào thì khó nói, nhưng bữa nay nhìn thấy Trương Chính Sơ, ít nhất họ có thể xác định vế ‘nhanh già hơn’ này là thật. Họ còn nghi ngờ chẳng biết ông cụ có kiên trì nổi đến khi Trương Nhã Lâm tròn ba mươi lăm hay không. Nói không chừng, ông ấy sẽ nhường chức sớm.
Da thịt trên mặt Trương Chính Sơ lỏng lẻo, vì khóe miệng đang cong xuống nên càng lộ vẻ uy nghiêm trong lúc lặng im.
Ngón tay ông gõ nhịp được một lúc rồi bảo: “Vậy ra, các cậu đều nghe thấy tự A Lam nói ra câu “vì ổng sống lại rồi” đó ư?”
Bọn Đại Đông gật đầu lưỡng lự, sau đó lại bổ sung: “Tụi con vừa trông thấy sự thay đổi trên bức danh phả thì gọi ngay cho chị Lam. Chị ấy đã bảo thế sau khi nghe tụi con nói xong.”
Trương Chính Sơ chỉ lắng nghe chứ cũng chẳng hề gật đầu.
Ông ít khi biểu lộ suy nghĩ của mình trên mặt, còn không thèm thực hiện mấy động tác gật đầu hoặc lắc đầu đơn giản nhất này trước mặt đám tiểu bối xa lạ kia nữa.
Ông hỏi tiếp: “Các cậu từng gọi cho nó bao nhiêu lần?”
“Dạ cũng được vài lần. Mấy lần trước thì không ai nghe, lần cuối thì có bắt máy ạ.” Đại Đông nói.
“Gọi liên tục à?” Trương Chính Sơ lại hỏi.
“Dạ vâng.”
Trương Chính Sơ vẫn nắm gậy gõ nhịp. Ít lâu sau, ông mới hất cằm về phía bọn Đại Đông.
Ông chưa kịp mở miệng, A Tề đã lập tức quay sang nói với bọn Đại Đông: “Ông ấy không còn gì để hỏi nữa. Có một dì đang pha trà ở sân trước, mấy cậu có thể sang đó nghỉ ngơi trong chốc lát. Tối nay cứ ở lại bổn gia đi, các gia tộc khác cũng đang trên đường tới đây rồi.”
Vừa nghe gã nói thế, bọn Đại Đông vội vàng chạy biến.
Cửa khép lại, Trương Chính Sơ nói với A Tề: “Gọi liên tục mấy cuộc cũng không ai nhận, lúc đó chắc A Lam đang ở trong một cái lồng. Lần cuối nó bắt máy vì nó đã thoát khỏi lồng.”
A Tề gật đầu.
“Thế thì lúc nó thoát khỏi cái lồng kia, lão tổ Bốc Ninh cũng sống lại.” Trương Chính Sơ nói.
Dù sao A Tề vẫn là một con rối, còn là một con rối cực kỳ rập khuôn, suy nghĩ không được lẹ lắm. Gã khá sửng sốt rồi mới gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
Trương Chính Sơ nắm chặt gậy chống, đầu còn lại xoay vòng đều đều dưới đất.
Nghiền được vài cái, ông mới trầm giọng mở miệng: “Trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế à?”
A Tề: “Chắc là có ạ.”
Trương Chính Sơ lại nói: “Tôi không tin.”
A Tề hơi do dự: “Vậy ý của ngài là…”
Trương Chính Sơ: “Chuyện Bốc Ninh sống lại này hẳn phải dính líu đến cái lồng mà nó đã vào. Nó đã biết trước khi nhận được cuộc gọi, có khi còn trực tiếp nhìn thấy nữa.”
Ông ngẫm nghĩ, chống gậy đi từ từ tới vách tường, trên đó cũng có treo một bức danh phả.
Hầu như gia tộc nào cũng có một bản sao bức danh phả của các Phán Quan, xuất hiện ở đây thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng bức của ông hơi khác so với người khác.
Nó cũ hơn, rìa mép rách rưới hơn, tựa như nó là phiên bản sớm nhất, lưu truyền từ đời này sang đời khác suốt hơn một nghìn năm qua.
Trương Chính Sơ nhìn tên Bốc Ninh trên bức tranh: “Nha đầu A Lam kia biết, thậm chí còn trông thấy Bốc Ninh sống lại, nhưng bắt máy rồi lại chẳng nói gì, còn úp úp mở mở nữa, vì sao vậy nhỉ?”