Đám người này đã làm chủ gia tộc rất lâu, từng gặp vô số trường hợp đa dạng và luôn nắm quyền phát biểu trong rất nhiều chuyện. Mỗi khi họ mở miệng, người xung quanh sẽ lắng nghe chăm chú và gật đầu hùa theo.
Đã nhiều năm rồi họ chưa được trải nghiệm lại cảm xúc này —— căng thẳng, khó chịu, thậm chí còn có chút không biết nên làm gì.
Bàn về lần cuối tình huống này xuất hiện, họ có lẽ phải quay ngược dòng về thuở niên thiếu.
Họ chợt bắt đầu cảm thấy may mắn vì đợt chuông đã khiến mình choáng váng, tê dại và xiểng niểng vừa nãy. Đó đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cho cảnh tượng trước mắt…
—— giải thích cho việc vì sao họ lại lảo đảo không thể đứng thẳng, phải nửa khom người mới có thể giữ vững tư thế khi vừa bò từ dưới đất lên. Có người còn chẳng thể đứng dậy và đứng hình ngay tại chỗ.
Họ thực sự đã quên phải nhúc nhích.
… và cũng không dám nhúc nhích.
Ở đây không có bao nhiêu kẻ lù đù, chỉ cần nối liền vài chuyện là có thể dẫn đến một kết quả.
Trên đời này có rối sư nào có thể một mình khống chế đại trận mà nhiều nhà đã bày ra chỉ bằng mười ngón tay, rồi ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị chặn xa mấy trượng khỏi dây rối và hoàn toàn không được tới gần?
Có rối sư nào lại chỉ mới giải được vài cái lồng mà đã có thể giúp dòng của Thẩm gia kia vọt cao chót vót từ hạng chót lên đầu bức danh phả như đang ngồi hỏa tiễn?
Nếu như chỉ có hai điều kiện này thôi, có lẽ họ vẫn có thể giãy giụa đôi chút và đưa ra một đáp án khác. Nhưng còn vụ lão tổ Bốc Ninh kia vừa khéo cũng chết đi sống lại ở ngay thời điểm này là sao nữa?
Có tên của vị rối sư nào có thể xuất hiện chung chỗ và chung chuyện với lão tổ Bốc Ninh đây?
Chỉ có Văn Thời thôi.
Nghe đồn người nọ là rối sư hàng đầu kiêm nhân vật đẳng cấp lão tổ trong giới rối thuật, có thể áp chế và điều khiển đồng thời mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, thậm chí còn chả cần trói buộc xiềng xích lên người chúng nữa. Năm đó, anh biến mất khỏi hậu thế lúc mới chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông xấp xỉ chàng trai trẻ đang rũ mắt khống chế dây rối trước mắt này.
Hèn chi cả dòng đã mất của Thẩm gia kia nhảy lên đỉnh mà lại chẳng có tên mới nào xuất hiện.
Tên của người ta đã sớm có mặt trên đó, còn nằm ngay hàng đầu nhất nữa.
Cũng không thể trách đối phương trả lời là “Không phải” khi Trương Chính Sơ hỏi “Con có phải đồ đệ của Thẩm Kiều hay không?”.
Người ta quả thật không phải đồ đệ, người ta là tổ tiên.
Rồi vậy mà họ cứ gọi anh là “chàng trai trẻ” hết lần này đến lần khác.
Chỉ cần nghĩ vậy, họ liền hận mình không thể chui tọt vào cái khe xuống lòng đất cho rồi. Nhưng hiện giờ họ lại không thể độn thổ, bởi vì trước mặt còn một người nữa…
Người này có thể khiến Kim sí Đại bàng hãi hùng đất trời ngoan ngoãn theo sau, có thể giữ chặt dây rối của Văn Thời khi đối phương muốn vứt ra lưỡi dao sắc bén với toàn bộ công lực, bản thân chẳng những không mất một cọng lông, mà còn có thể thêm chút sức, tự nhiên như đang sử dụng đồ vật của mình.
Điều quan trọng nhất là…
Hắn không có dây rối.
Thứ mà hắn dùng là những đồ vật cao cấp nhất trong rối thuật, có thể làm tất cả người bày trận trong phạm vi trăm dặm mất lực, khiến linh thần của họ đột ngột buông lỏng và ép cản những thứ kết nối với đại trận dưới sự khống chế trong tích tắc của hắn.
Vì vậy lúc Văn Thời phá trận, họ chỉ nghe thấy tiếng chuông và tiếng Phạn, chứ chẳng cảm giác và cũng không thể làm được điều chi.
Rối thuật hùng mạnh và chính xác với uy áp bung tỏa khắp nơi như thế lại không hề lộ vẻ bén nhọn và thô bạo. Đó là cách đẳng cấp đỉnh nhất trong số các phương pháp dùng để khống chế người khác, khiến họ cảm thấy như mình đang bị bao vây trong biển mây sương tùng. Nếu đối tượng bị điều khiển là khoảng một trăm đứa con nít, người già hoặc mấy kẻ ốm yếu có linh tướng bất ổn thì không nói gì, khổ nỗi ở đây toàn là những người không tầm thường hết cả.
Mà lúc làm những điều đó, người này lại hoàn toàn chẳng hề sử dụng dây rối của mình.
Mặc dù khó lòng tin nổi nhưng vẫn không thể không tin rằng chỉ có một người như vậy trong truyền thuyết mà thôi.
…
Đây mới chính là lý do mọi người ở đây không dám động đậy.
Sự tĩnh lặng trong giây lát kéo dài lâu lắc, rõ ràng chỉ có vài giây, thế mà cứ ngỡ như một trăm năm đã thấm thoát trôi qua.
Điều phá tan bầu không khí yên ắng này là tiếng người đột ngột xuất hiện ở gần mắt trận.
—— Đám con cháu bị điều đi nhiều nơi chẳng biết mô tê gì về chuyện đã xảy ra ở trung tâm mắt trận, chỉ biết đá trận mà mình phụ trách chôn giữ đã vỡ thành bụi mù. Dưới nỗi hoảng loạn và bất an, nhiều người mở cửa trận ngay tại chỗ và vội vàng chạy về nơi các chủ gia tộc, muốn tìm tòi ngọn nguồn và cũng muốn biết họ nên làm gì tiếp theo.
Ai dè vừa bước ra khỏi cửa trận, họ đã trông thấy dáng vẻ chật vật của mấy vị trưởng bối nguyên lão của các gia tộc, cả đám lập tức trở nên ngơ ngác.
“Sao lại thế này?!” Đứa cháu Ngô Văn Khải trước đó bị Ngô gia điều đi khiếp sợ quát một tiếng, vội vàng bước ra cửa trận và lao thẳng đến chỗ của chủ gia tộc Ngô Nhân. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng nối gót nâng người trong mắt trận đứng dậy.
Ai cũng có đích đến, chỉ duy nhất đám con cháu của Trương gia là đi vào mắt trận rồi nhìn xung quanh, song không tìm ra người mà họ phải thấy.
“Lão gia tử đâu rồi?” Họ hỏi với vẻ ngờ vực.
“Đúng vậy, lão gia tử đâu rồi?”
Đám con cháu Ngô gia đang đỡ chủ gia tộc Ngô Nhân. Cháu ruột của bà là người lo lắng nhất, hắn kiểm tra tỉ mỉ thân thể bà và hỏi: “Bà có bị thương không ạ?”
Nghe người Trương gia liên tục hỏi han, họ mới nhìn xung quanh một vòng, mặt mày hoảng hốt: “Ừ nhỉ, lão gia tử của Trương gia đâu mất tiêu rồi bà?”
Ngô Nhân lắc đầu một cái, không trả lời ngay tức khắc, mà chỉ nắm lấy bàn tay đang phủi bụi bặm cho mình của cháu ruột rồi dời ra, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm đằng trước.
Tay cháu ruột bị bà siết chặt đến phát đau. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai nên nuốt xuống lời muốn hỏi.
Không chỉ có bà, hầu như các chủ gia tộc khác đều bày ra sắc thái như thế.
Vì vậy, đám con cháu nhìn đến trước theo ánh mắt của họ.
Trong số họ, có khá nhiều người từng nghe đến cái tên ‘Tạ Vấn’ này, nhưng thực sự từng gặp gỡ thì chỉ lác đác vài tên, số người từng gặp Văn Thời lại càng ít hơn. Chỉ có một người tự dưng hô nhỏ một tiếng giữa sự trầm mặc.
Một số người đưa mắt nhìn sang phía nguồn âm.
Người nọ có chiều cao trung bình, da ngăm đen, trông như một con khỉ gầy gò trong bóng đêm. Còn ai vào đây ngoài Đại Đông, người từng theo dõi người khác giùm Trương Lam và Trương Nhã Lâm trước đây, còn đuổi vào đến cái lồng ở Tiệm Ba Mét kia nữa.
Hắn cũng là một trong những người theo Trương gia chạy tới chỗ này, nhưng chưa tới mắt trận, mà chỉ đi thẳng đến một trạm nghỉ chân gần đó với đám con cháu cùng xe, hiện giờ mới tới đây lần đầu.
Hắn không tìm ra Trương Chính Sơ, chủ gia tộc nhà họ Trương, vì vậy quen chân đi đến bên cạnh Trương Lam. Trong lúc lướt qua bóng người và ngó phía trước, hắn trông thấy Tạ Vấn và Văn Thời đang quấn dây rối đầy tay.
Trên thực tế, hắn nhận ra có điều gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng miệng lẹ hơn đầu, suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Đây chẳng phải là thằng ——”
Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ sang đây.
Đại Đông gần như lập tức cảm nhận được sự quỷ dị. Nhưng sợ mất mặt, hắn hơi dừng bước, vẫn cố giả bộ bình tĩnh mà tiếp tục đi đến bên cạnh Trương Lam rồi nói hết câu: “—— đồ đệ tên Trần Thời gì đó của Thẩm gia hả?”
Chỉ là giọng nói càng ngày càng khẽ.
Vừa dứt lời, hắn đã nghe có người thủ thỉ rằng: “Ngài ấy chắc hẳn không phải họ Trần đâu, họ Văn mới đúng…”
Đại Đông vướng chân té đụi ngay tại chỗ, phải níu lấy đồng bọn đi trước mình một bước mới có thể đứng vững.
Hắn nắm chặt đối pương, không hề nhúc nhích mà tiêu hóa suốt hai giây, cuối cùng cũng hiểu được ý của câu “Họ Văn”.
“Không đời nào.”
Hắn đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng trả lời xong, hắn mới nhận ra, người vừa thốt lên không phải hạng người lỗ mãng, đó là chủ gia tộc nhà họ Ngô, một người có cá tính trầm ổn và sẽ không nói chuyện bậy bạ.
Giọng của bà cụ nghe mới khẽ khàng, nhưng xung quanh thực sự rất yên lặng, thế nên điều gì cần nghe đều lọt hết vào tai.
Câu nói kia như đang đổ thêm dầu vào lửa, “ào” một phát khiến người ta chấn động.
Nỗi sợ hãi mà các chủ gia tộc đã cố gắng kìm nén trước đó đều bị kích nổ.
Nhịp tim của Đại Đông vừa lớn vừa mau.
Mắt hắn nhìn thẳng, lời phản bác vẫn đang vận chuyển từ từ trong não. Hắn muốn nói rằng mình từng theo họ vào lồng. Nếu anh thực sự là vị lão tổ tiên họ Văn nọ, tất nhiên anh sẽ rất không hợp với kẻ khác, dù sao thì tầm nhìn và kiến thức đều cách nhau nhiều năm đến thế, anh khó lòng hòa hợp với bất kỳ ai. Nhưng anh lại hòa hợp khá ổn với tên đồ đệ còn lại của Thẩm gia và với cả Tạ Vấn, vừa nhìn đã biết là chung team. Nếu anh là lão tổ rối thuật kia… vậy còn Tạ Vấn thì sao?!
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt, một số ánh mắt lại tập trung lên người Ngô Nhân một lần nữa.
Lúc này, Đại Đông mới tỉnh ngộ, vừa nãy hắn đã lỡ miệng hỏi ra câu đó. Mà môi của Ngô Nhân lại khép mở, chỉ nói một tiếng “Ngài ấy là…” rồi bất chợt lặng thinh, như thể cổ họng của bà đang quá khô.
Nhưng ai cũng trông thấy ba chữ rõ ràng từ giữa bờ môi khẽ run của bà.
Đó là…
Trần Bất Đáo.
Tổ sư gia, Trần Bất Đáo.
Vì thế, tất cả phản ứng đều trở nên trống rỗng. Đó là một sự tĩnh mịch chân chính, im ru đến nỗi ngay cả gió cũng quên thổi.
Cuối cùng, đám con cháu cũng hiểu vì sao ở đây lại bị bao trùm bởi vẻ lo sợ và lặng lẽ như thế này, đó là vì chẳng ai biết mình nên nói gì cả…
Thưa gởi ư?
Thưa bằng gì đây?
Nghìn năm qua, dưới lời tương truyền từ đời này sang đời khác của các gia tộc, chưa ai từng thực sự thốt lên cái xưng hô ‘Tổ sư gia’ này cả. Đó là một cấm kỵ, một xưng hô mà họ phải tránh gọi, bởi thế rốt cuộc rồi họ chẳng thể nào gọi ra miệng.
Mà sau tất cả, họ vẫn hiểu biết lễ nghĩa, không ai lại dám kêu lên cái tên ‘Trần Bất Đáo’ này ngay trước mặt đối phương đâu.
Không dám và cũng không thể.
Họ càng không thể bớt đi bước này và trực tiếp mở miệng, vì mỗi câu nói dính dáng đến vị Tổ sư gia này đều chẳng khác gì họ đang lăn mình trên bãi mìn ——
Đã nhiều năm rồi họ chưa được trải nghiệm lại cảm xúc này —— căng thẳng, khó chịu, thậm chí còn có chút không biết nên làm gì.
Bàn về lần cuối tình huống này xuất hiện, họ có lẽ phải quay ngược dòng về thuở niên thiếu.
Họ chợt bắt đầu cảm thấy may mắn vì đợt chuông đã khiến mình choáng váng, tê dại và xiểng niểng vừa nãy. Đó đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cho cảnh tượng trước mắt…
—— giải thích cho việc vì sao họ lại lảo đảo không thể đứng thẳng, phải nửa khom người mới có thể giữ vững tư thế khi vừa bò từ dưới đất lên. Có người còn chẳng thể đứng dậy và đứng hình ngay tại chỗ.
Họ thực sự đã quên phải nhúc nhích.
… và cũng không dám nhúc nhích.
Ở đây không có bao nhiêu kẻ lù đù, chỉ cần nối liền vài chuyện là có thể dẫn đến một kết quả.
Trên đời này có rối sư nào có thể một mình khống chế đại trận mà nhiều nhà đã bày ra chỉ bằng mười ngón tay, rồi ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị chặn xa mấy trượng khỏi dây rối và hoàn toàn không được tới gần?
Có rối sư nào lại chỉ mới giải được vài cái lồng mà đã có thể giúp dòng của Thẩm gia kia vọt cao chót vót từ hạng chót lên đầu bức danh phả như đang ngồi hỏa tiễn?
Nếu như chỉ có hai điều kiện này thôi, có lẽ họ vẫn có thể giãy giụa đôi chút và đưa ra một đáp án khác. Nhưng còn vụ lão tổ Bốc Ninh kia vừa khéo cũng chết đi sống lại ở ngay thời điểm này là sao nữa?
Có tên của vị rối sư nào có thể xuất hiện chung chỗ và chung chuyện với lão tổ Bốc Ninh đây?
Chỉ có Văn Thời thôi.
Nghe đồn người nọ là rối sư hàng đầu kiêm nhân vật đẳng cấp lão tổ trong giới rối thuật, có thể áp chế và điều khiển đồng thời mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, thậm chí còn chả cần trói buộc xiềng xích lên người chúng nữa. Năm đó, anh biến mất khỏi hậu thế lúc mới chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông xấp xỉ chàng trai trẻ đang rũ mắt khống chế dây rối trước mắt này.
Hèn chi cả dòng đã mất của Thẩm gia kia nhảy lên đỉnh mà lại chẳng có tên mới nào xuất hiện.
Tên của người ta đã sớm có mặt trên đó, còn nằm ngay hàng đầu nhất nữa.
Cũng không thể trách đối phương trả lời là “Không phải” khi Trương Chính Sơ hỏi “Con có phải đồ đệ của Thẩm Kiều hay không?”.
Người ta quả thật không phải đồ đệ, người ta là tổ tiên.
Rồi vậy mà họ cứ gọi anh là “chàng trai trẻ” hết lần này đến lần khác.
Chỉ cần nghĩ vậy, họ liền hận mình không thể chui tọt vào cái khe xuống lòng đất cho rồi. Nhưng hiện giờ họ lại không thể độn thổ, bởi vì trước mặt còn một người nữa…
Người này có thể khiến Kim sí Đại bàng hãi hùng đất trời ngoan ngoãn theo sau, có thể giữ chặt dây rối của Văn Thời khi đối phương muốn vứt ra lưỡi dao sắc bén với toàn bộ công lực, bản thân chẳng những không mất một cọng lông, mà còn có thể thêm chút sức, tự nhiên như đang sử dụng đồ vật của mình.
Điều quan trọng nhất là…
Hắn không có dây rối.
Thứ mà hắn dùng là những đồ vật cao cấp nhất trong rối thuật, có thể làm tất cả người bày trận trong phạm vi trăm dặm mất lực, khiến linh thần của họ đột ngột buông lỏng và ép cản những thứ kết nối với đại trận dưới sự khống chế trong tích tắc của hắn.
Vì vậy lúc Văn Thời phá trận, họ chỉ nghe thấy tiếng chuông và tiếng Phạn, chứ chẳng cảm giác và cũng không thể làm được điều chi.
Rối thuật hùng mạnh và chính xác với uy áp bung tỏa khắp nơi như thế lại không hề lộ vẻ bén nhọn và thô bạo. Đó là cách đẳng cấp đỉnh nhất trong số các phương pháp dùng để khống chế người khác, khiến họ cảm thấy như mình đang bị bao vây trong biển mây sương tùng. Nếu đối tượng bị điều khiển là khoảng một trăm đứa con nít, người già hoặc mấy kẻ ốm yếu có linh tướng bất ổn thì không nói gì, khổ nỗi ở đây toàn là những người không tầm thường hết cả.
Mà lúc làm những điều đó, người này lại hoàn toàn chẳng hề sử dụng dây rối của mình.
Mặc dù khó lòng tin nổi nhưng vẫn không thể không tin rằng chỉ có một người như vậy trong truyền thuyết mà thôi.
…
Đây mới chính là lý do mọi người ở đây không dám động đậy.
Sự tĩnh lặng trong giây lát kéo dài lâu lắc, rõ ràng chỉ có vài giây, thế mà cứ ngỡ như một trăm năm đã thấm thoát trôi qua.
Điều phá tan bầu không khí yên ắng này là tiếng người đột ngột xuất hiện ở gần mắt trận.
—— Đám con cháu bị điều đi nhiều nơi chẳng biết mô tê gì về chuyện đã xảy ra ở trung tâm mắt trận, chỉ biết đá trận mà mình phụ trách chôn giữ đã vỡ thành bụi mù. Dưới nỗi hoảng loạn và bất an, nhiều người mở cửa trận ngay tại chỗ và vội vàng chạy về nơi các chủ gia tộc, muốn tìm tòi ngọn nguồn và cũng muốn biết họ nên làm gì tiếp theo.
Ai dè vừa bước ra khỏi cửa trận, họ đã trông thấy dáng vẻ chật vật của mấy vị trưởng bối nguyên lão của các gia tộc, cả đám lập tức trở nên ngơ ngác.
“Sao lại thế này?!” Đứa cháu Ngô Văn Khải trước đó bị Ngô gia điều đi khiếp sợ quát một tiếng, vội vàng bước ra cửa trận và lao thẳng đến chỗ của chủ gia tộc Ngô Nhân. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng nối gót nâng người trong mắt trận đứng dậy.
Ai cũng có đích đến, chỉ duy nhất đám con cháu của Trương gia là đi vào mắt trận rồi nhìn xung quanh, song không tìm ra người mà họ phải thấy.
“Lão gia tử đâu rồi?” Họ hỏi với vẻ ngờ vực.
“Đúng vậy, lão gia tử đâu rồi?”
Đám con cháu Ngô gia đang đỡ chủ gia tộc Ngô Nhân. Cháu ruột của bà là người lo lắng nhất, hắn kiểm tra tỉ mỉ thân thể bà và hỏi: “Bà có bị thương không ạ?”
Nghe người Trương gia liên tục hỏi han, họ mới nhìn xung quanh một vòng, mặt mày hoảng hốt: “Ừ nhỉ, lão gia tử của Trương gia đâu mất tiêu rồi bà?”
Ngô Nhân lắc đầu một cái, không trả lời ngay tức khắc, mà chỉ nắm lấy bàn tay đang phủi bụi bặm cho mình của cháu ruột rồi dời ra, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm đằng trước.
Tay cháu ruột bị bà siết chặt đến phát đau. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai nên nuốt xuống lời muốn hỏi.
Không chỉ có bà, hầu như các chủ gia tộc khác đều bày ra sắc thái như thế.
Vì vậy, đám con cháu nhìn đến trước theo ánh mắt của họ.
Trong số họ, có khá nhiều người từng nghe đến cái tên ‘Tạ Vấn’ này, nhưng thực sự từng gặp gỡ thì chỉ lác đác vài tên, số người từng gặp Văn Thời lại càng ít hơn. Chỉ có một người tự dưng hô nhỏ một tiếng giữa sự trầm mặc.
Một số người đưa mắt nhìn sang phía nguồn âm.
Người nọ có chiều cao trung bình, da ngăm đen, trông như một con khỉ gầy gò trong bóng đêm. Còn ai vào đây ngoài Đại Đông, người từng theo dõi người khác giùm Trương Lam và Trương Nhã Lâm trước đây, còn đuổi vào đến cái lồng ở Tiệm Ba Mét kia nữa.
Hắn cũng là một trong những người theo Trương gia chạy tới chỗ này, nhưng chưa tới mắt trận, mà chỉ đi thẳng đến một trạm nghỉ chân gần đó với đám con cháu cùng xe, hiện giờ mới tới đây lần đầu.
Hắn không tìm ra Trương Chính Sơ, chủ gia tộc nhà họ Trương, vì vậy quen chân đi đến bên cạnh Trương Lam. Trong lúc lướt qua bóng người và ngó phía trước, hắn trông thấy Tạ Vấn và Văn Thời đang quấn dây rối đầy tay.
Trên thực tế, hắn nhận ra có điều gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng miệng lẹ hơn đầu, suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Đây chẳng phải là thằng ——”
Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ sang đây.
Đại Đông gần như lập tức cảm nhận được sự quỷ dị. Nhưng sợ mất mặt, hắn hơi dừng bước, vẫn cố giả bộ bình tĩnh mà tiếp tục đi đến bên cạnh Trương Lam rồi nói hết câu: “—— đồ đệ tên Trần Thời gì đó của Thẩm gia hả?”
Chỉ là giọng nói càng ngày càng khẽ.
Vừa dứt lời, hắn đã nghe có người thủ thỉ rằng: “Ngài ấy chắc hẳn không phải họ Trần đâu, họ Văn mới đúng…”
Đại Đông vướng chân té đụi ngay tại chỗ, phải níu lấy đồng bọn đi trước mình một bước mới có thể đứng vững.
Hắn nắm chặt đối pương, không hề nhúc nhích mà tiêu hóa suốt hai giây, cuối cùng cũng hiểu được ý của câu “Họ Văn”.
“Không đời nào.”
Hắn đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng trả lời xong, hắn mới nhận ra, người vừa thốt lên không phải hạng người lỗ mãng, đó là chủ gia tộc nhà họ Ngô, một người có cá tính trầm ổn và sẽ không nói chuyện bậy bạ.
Giọng của bà cụ nghe mới khẽ khàng, nhưng xung quanh thực sự rất yên lặng, thế nên điều gì cần nghe đều lọt hết vào tai.
Câu nói kia như đang đổ thêm dầu vào lửa, “ào” một phát khiến người ta chấn động.
Nỗi sợ hãi mà các chủ gia tộc đã cố gắng kìm nén trước đó đều bị kích nổ.
Nhịp tim của Đại Đông vừa lớn vừa mau.
Mắt hắn nhìn thẳng, lời phản bác vẫn đang vận chuyển từ từ trong não. Hắn muốn nói rằng mình từng theo họ vào lồng. Nếu anh thực sự là vị lão tổ tiên họ Văn nọ, tất nhiên anh sẽ rất không hợp với kẻ khác, dù sao thì tầm nhìn và kiến thức đều cách nhau nhiều năm đến thế, anh khó lòng hòa hợp với bất kỳ ai. Nhưng anh lại hòa hợp khá ổn với tên đồ đệ còn lại của Thẩm gia và với cả Tạ Vấn, vừa nhìn đã biết là chung team. Nếu anh là lão tổ rối thuật kia… vậy còn Tạ Vấn thì sao?!
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt, một số ánh mắt lại tập trung lên người Ngô Nhân một lần nữa.
Lúc này, Đại Đông mới tỉnh ngộ, vừa nãy hắn đã lỡ miệng hỏi ra câu đó. Mà môi của Ngô Nhân lại khép mở, chỉ nói một tiếng “Ngài ấy là…” rồi bất chợt lặng thinh, như thể cổ họng của bà đang quá khô.
Nhưng ai cũng trông thấy ba chữ rõ ràng từ giữa bờ môi khẽ run của bà.
Đó là…
Trần Bất Đáo.
Tổ sư gia, Trần Bất Đáo.
Vì thế, tất cả phản ứng đều trở nên trống rỗng. Đó là một sự tĩnh mịch chân chính, im ru đến nỗi ngay cả gió cũng quên thổi.
Cuối cùng, đám con cháu cũng hiểu vì sao ở đây lại bị bao trùm bởi vẻ lo sợ và lặng lẽ như thế này, đó là vì chẳng ai biết mình nên nói gì cả…
Thưa gởi ư?
Thưa bằng gì đây?
Nghìn năm qua, dưới lời tương truyền từ đời này sang đời khác của các gia tộc, chưa ai từng thực sự thốt lên cái xưng hô ‘Tổ sư gia’ này cả. Đó là một cấm kỵ, một xưng hô mà họ phải tránh gọi, bởi thế rốt cuộc rồi họ chẳng thể nào gọi ra miệng.
Mà sau tất cả, họ vẫn hiểu biết lễ nghĩa, không ai lại dám kêu lên cái tên ‘Trần Bất Đáo’ này ngay trước mặt đối phương đâu.
Không dám và cũng không thể.
Họ càng không thể bớt đi bước này và trực tiếp mở miệng, vì mỗi câu nói dính dáng đến vị Tổ sư gia này đều chẳng khác gì họ đang lăn mình trên bãi mìn ——