Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Vấn, Văn Thời đã chú ý đến chiếc lông chim xanh biếc trên cổ tay linh tướng của đối phương. Anh từng có một lần cảm thấy vô cùng tò mò về lai lịch của chiếc lông chim ấy, nhưng dẫu có làm sao cũng không nghĩ ra kết quả…
Không ngờ lại được như ý nguyện vào lúc này đây.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, đó lại là đồ của anh. Vào một khoảnh khắc nào đó mà ngay cả anh cũng không biết, nó lại bị đánh rơi trong tay Trần Bất Đáo và tồn lưu đến nay trong trạng thái vẹn toàn.
Rất khó để diễn tả cảm xúc của anh vào khoảnh khắc ấy.
Gió trong khe núi rất lớn, không ngừng gào thét, có thể thổi cong đám trúc cứng cỏi vươn thẳng. Nhưng Văn Thời lại chẳng cảm nhận được gì.
Anh đứng một lúc lâu giữa cơn gió núi thăm thẳm, nhìn người đằng trước cửa nhà mà không hề chớp mắt.
Trước đây, anh cứ khăng khăng cho rằng người nọ chỉ nuông chiều mình mà thôi.
Nắm tay hay hôn môi cũng vậy, toàn do anh biểu lộ sự kỳ vọng và thất vọng một cách quá mức rõ rệt, vì thế đối phương mới cảm thấy không đành lòng.
Tựa như hồi anh đứng trên cành tùng nhìn Trần Bất Đáo xuống núi năm đó, đối phương đi dọc theo đường núi được vài bước thì xoay người quay về dắt anh theo.
Nhưng bây giờ, anh lại phát hiện…
Vẫn còn rất nhiều thứ bị giấu nhẹm ở những nơi mà anh từng không thấy được, và chúng cũng khác hẳn so với điều anh tưởng.
Trần Bất Đáo khoác áo đỏ đứng trước nhà hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người trong rừng trúc.
Trần duyên còn sót lại hóa thành chim xanh bay qua khe núi rồi biến mất nơi chân trời. Hắn dựa cửa ngắm một lát, xách tà áo trước lên một tí và bước xuống đường mòn phủ kín lá trúc.
Tiếng bước chân sàn sạt cách rừng trúc càng ngày càng gần, Văn Thời đột ngột hoàn hồn.
Anh thấy bóng dáng cao nghều ấy dừng bên hồ nước, chợt nghĩ đến một vấn đề ——
Anh còn đang ở trong lồng, chủ lồng là Trương Đại Nhạc, mấy cảnh trước mắt đây đều đến từ miền ký ức của chính Trương Đại Nhạc.
Những hình ảnh này trông rất thật và rõ nét, hầu như không mang lại bất cứ cảm giác mâu thuẫn nào theo góc nhìn của Văn Thời. Như thể lúc trước, Trương Đại Nhạc từng núp trong rừng trúc này, đứng ngay vị trí mà Văn Thời đang đứng, nín thở và nhìn chăm chú mọi thứ.
Nghĩ đến điều này, tim Văn Thời đập mạnh một cú, bất thình lình xoay đầu nhìn lướt khắp nơi.
Rừng trúc rậm rì, dấu vết trên cành khô trông cực giống mặt người. Khi bóng cây bị gió thổi đến nghiêng ngã, quả thực rất dễ để thoáng cái nhìn lầm, đây đúng là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Tuy nhiên hiện giờ ngoại trừ bản thân Văn Thời, không có bất kỳ ai khác hiện diện ở đây nữa cả.
Anh có thể chắc chắn về điểm này, vì nếu có, anh sẽ không đời nào ngưng thần rồi mà vẫn không cảm nhận được.
Vậy trước đây thì sao?
Hồi trước Trương Đại Nhạc cũng trốn ở đây, sao Trần Bất Đáo lại có thể không cảm nhận được?
Trừ khi trạng thái lúc ấy của Trần Bất Đáo cực kỳ bất ổn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thứ anh thấy trong lồng giờ phút này. Nhưng nói cho cùng, trước mắt chỉ là những gì trong ý thức của Trương Đại Nhạc mà thôi.
Nếu người khác nhìn thấy Trần Bất Đáo trong bộ dáng này, có lẽ họ cũng sẽ đưa ra vô số suy đoán, song dù cảm nhận được sự bất thường của hắn, họ cũng không dám manh động.
Bởi vì chưa có ai từng đặt hai từ Trần Bất Đáo và ‘suy yếu’ này chung một chỗ.
Nhưng Văn Thời thì khác.
Anh từng gặp Trần Bất Đáo mà người ngoài chưa gặp bao giờ, ngoài ra cũng biết rất nhiều chuyện mà họ không biết, vì vậy anh lập tức hiểu rõ hết thảy ——
Trần Bất Đáo từng giải được hằng hà sa số lồng lớn trong đời, nhưng trần duyên của Văn Thời mà hắn gánh trên lưng lại gấp đến trăm ngàn lần, chỉ là hắn đè nén giỏi tới mức không một tia nào rỉ ra, ngoại trừ Văn Thời thì không ai biết nữa.
Hắn từng nói là có biện pháp hóa giải đống trần duyên này. Văn Thời cứ tưởng hắn nói vậy chỉ để dỗ mình, bây giờ xem ra hắn không nói xạo, quả thực có thể hóa giải, chẳng qua quá trình hóa giải không phải là điều mà người thường có thể chịu nổi thôi…
Cho dù người đó có là chính Trần Bất Đáo đi chăng nữa thì cũng phải hao hết tâm lực.
Văn Thời không biết quá trình đó gian nan đến đâu và sẽ kéo dài trong bao lâu, cũng không biết người hóa giải sẽ trải qua điều gì. Nếu ngay cả Trần Bất Đáo cũng bị thiêu rụi đến cực kỳ yếu ớt, vậy đó không phải là thứ mà người thường có thể tưởng tượng.
Thế nên, hắn mới chưa từng làm những điều này ở núi Tùng Vân.
Cứ cách mấy năm, hắn sẽ luôn nán lại ở khe núi tương tự núi Tùng Vân này một khoảng thời gian, dừng chân trong ngôi nhà hơi mộc mạc này và tự hóa tan đống trần duyên mà mấy trăm nghìn người đã để lại cho mình.
Đợi đến khi nào trạng thái khôi phục và không hiện ra vẻ khác thường nữa, hắn mới có thể rời khỏi nơi này và trở về núi Tùng Vân, hoặc có lẽ sẽ tiến vào lồng kế tiếp và tiễn vài người khác đi.
Không ngờ lại được như ý nguyện vào lúc này đây.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, đó lại là đồ của anh. Vào một khoảnh khắc nào đó mà ngay cả anh cũng không biết, nó lại bị đánh rơi trong tay Trần Bất Đáo và tồn lưu đến nay trong trạng thái vẹn toàn.
Rất khó để diễn tả cảm xúc của anh vào khoảnh khắc ấy.
Gió trong khe núi rất lớn, không ngừng gào thét, có thể thổi cong đám trúc cứng cỏi vươn thẳng. Nhưng Văn Thời lại chẳng cảm nhận được gì.
Anh đứng một lúc lâu giữa cơn gió núi thăm thẳm, nhìn người đằng trước cửa nhà mà không hề chớp mắt.
Trước đây, anh cứ khăng khăng cho rằng người nọ chỉ nuông chiều mình mà thôi.
Nắm tay hay hôn môi cũng vậy, toàn do anh biểu lộ sự kỳ vọng và thất vọng một cách quá mức rõ rệt, vì thế đối phương mới cảm thấy không đành lòng.
Tựa như hồi anh đứng trên cành tùng nhìn Trần Bất Đáo xuống núi năm đó, đối phương đi dọc theo đường núi được vài bước thì xoay người quay về dắt anh theo.
Nhưng bây giờ, anh lại phát hiện…
Vẫn còn rất nhiều thứ bị giấu nhẹm ở những nơi mà anh từng không thấy được, và chúng cũng khác hẳn so với điều anh tưởng.
Trần Bất Đáo khoác áo đỏ đứng trước nhà hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người trong rừng trúc.
Trần duyên còn sót lại hóa thành chim xanh bay qua khe núi rồi biến mất nơi chân trời. Hắn dựa cửa ngắm một lát, xách tà áo trước lên một tí và bước xuống đường mòn phủ kín lá trúc.
Tiếng bước chân sàn sạt cách rừng trúc càng ngày càng gần, Văn Thời đột ngột hoàn hồn.
Anh thấy bóng dáng cao nghều ấy dừng bên hồ nước, chợt nghĩ đến một vấn đề ——
Anh còn đang ở trong lồng, chủ lồng là Trương Đại Nhạc, mấy cảnh trước mắt đây đều đến từ miền ký ức của chính Trương Đại Nhạc.
Những hình ảnh này trông rất thật và rõ nét, hầu như không mang lại bất cứ cảm giác mâu thuẫn nào theo góc nhìn của Văn Thời. Như thể lúc trước, Trương Đại Nhạc từng núp trong rừng trúc này, đứng ngay vị trí mà Văn Thời đang đứng, nín thở và nhìn chăm chú mọi thứ.
Nghĩ đến điều này, tim Văn Thời đập mạnh một cú, bất thình lình xoay đầu nhìn lướt khắp nơi.
Rừng trúc rậm rì, dấu vết trên cành khô trông cực giống mặt người. Khi bóng cây bị gió thổi đến nghiêng ngã, quả thực rất dễ để thoáng cái nhìn lầm, đây đúng là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Tuy nhiên hiện giờ ngoại trừ bản thân Văn Thời, không có bất kỳ ai khác hiện diện ở đây nữa cả.
Anh có thể chắc chắn về điểm này, vì nếu có, anh sẽ không đời nào ngưng thần rồi mà vẫn không cảm nhận được.
Vậy trước đây thì sao?
Hồi trước Trương Đại Nhạc cũng trốn ở đây, sao Trần Bất Đáo lại có thể không cảm nhận được?
Trừ khi trạng thái lúc ấy của Trần Bất Đáo cực kỳ bất ổn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thứ anh thấy trong lồng giờ phút này. Nhưng nói cho cùng, trước mắt chỉ là những gì trong ý thức của Trương Đại Nhạc mà thôi.
Nếu người khác nhìn thấy Trần Bất Đáo trong bộ dáng này, có lẽ họ cũng sẽ đưa ra vô số suy đoán, song dù cảm nhận được sự bất thường của hắn, họ cũng không dám manh động.
Bởi vì chưa có ai từng đặt hai từ Trần Bất Đáo và ‘suy yếu’ này chung một chỗ.
Nhưng Văn Thời thì khác.
Anh từng gặp Trần Bất Đáo mà người ngoài chưa gặp bao giờ, ngoài ra cũng biết rất nhiều chuyện mà họ không biết, vì vậy anh lập tức hiểu rõ hết thảy ——
Trần Bất Đáo từng giải được hằng hà sa số lồng lớn trong đời, nhưng trần duyên của Văn Thời mà hắn gánh trên lưng lại gấp đến trăm ngàn lần, chỉ là hắn đè nén giỏi tới mức không một tia nào rỉ ra, ngoại trừ Văn Thời thì không ai biết nữa.
Hắn từng nói là có biện pháp hóa giải đống trần duyên này. Văn Thời cứ tưởng hắn nói vậy chỉ để dỗ mình, bây giờ xem ra hắn không nói xạo, quả thực có thể hóa giải, chẳng qua quá trình hóa giải không phải là điều mà người thường có thể chịu nổi thôi…
Cho dù người đó có là chính Trần Bất Đáo đi chăng nữa thì cũng phải hao hết tâm lực.
Văn Thời không biết quá trình đó gian nan đến đâu và sẽ kéo dài trong bao lâu, cũng không biết người hóa giải sẽ trải qua điều gì. Nếu ngay cả Trần Bất Đáo cũng bị thiêu rụi đến cực kỳ yếu ớt, vậy đó không phải là thứ mà người thường có thể tưởng tượng.
Thế nên, hắn mới chưa từng làm những điều này ở núi Tùng Vân.
Cứ cách mấy năm, hắn sẽ luôn nán lại ở khe núi tương tự núi Tùng Vân này một khoảng thời gian, dừng chân trong ngôi nhà hơi mộc mạc này và tự hóa tan đống trần duyên mà mấy trăm nghìn người đã để lại cho mình.
Đợi đến khi nào trạng thái khôi phục và không hiện ra vẻ khác thường nữa, hắn mới có thể rời khỏi nơi này và trở về núi Tùng Vân, hoặc có lẽ sẽ tiến vào lồng kế tiếp và tiễn vài người khác đi.