(*) Lời nói đầu tiên sau một tháng chị Mộc nghỉ dưỡng, mình rất xin lỗi vì phải nói tin này, từ trước đến giờ mình luôn ghi sai tên Bặc Ninh (卜宁) ạ.卜 ở đây có hai cách phiên âm, một là bo, hai là bǔ. Mình lại sử dụng bo (nghĩa: củ cải) trong khi bǔ (nghĩa: bói toán) lại đúng hơn về mặt chữ nghĩa và thân phận của anh ấy trong truyện. Vì vậy từ nay về sau, Bặc Ninh sẽ trở thành Bốc Ninh cho đúng ạ.
Nghĩ tới những điều này, Văn Thời tức giận đến đỉnh điểm. Gió lớn bất chợt nổi lên từ dưới mặt đất, băng sương xuôi theo dây rối đang không ngừng rung lắc mà vọt ào ra ngoài một cách điên cuồng.
Chẳng mấy chốc, miệng của Trương Đại Nhạc đã bê bết máu tươi.
“Áaa ——”
Giữa đất trời như thể chỉ còn lại gió lớn nổi điên và hai người họ.
“Ngươi đã làm gì hả?” Văn Thời lớn tiếng hỏi, giọng nói lạnh như từng bị ngâm trong tuyết.
Nỗi đau khủng khiếp chiếm lấy thần trí của Trương Đại Nhạc. Gã kêu lên thảm thiết, thở gấp gáp vài tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Thời: “Ngươi!”
Trong mắt gã còn mang theo một vẻ oán hận sâu nặng, hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, vốn không nghe thấy lời tra hỏi của Văn Thời và cũng không hiểu sự phẫn nộ của anh tại giờ phút này.
Mà kiểu không hiểu này lại đúng là điều khiến cho người ta nổi cơn thịnh nộ.
Dây rối trên người Trương Đại Nhạc bỗng dưng buộc chặt, siết đến nỗi gã bị trầy da sứt thịt. Tròng mắt của gã phụt đỏ bởi vì nỗi đau dã man và sự nghẹt thở thình lình.
Ngón tay của Văn Thời vuốt dọc theo sợi dây rồi ngang nhiên kéo một phát, lôi mạnh Trương Đại Nhạc tới trước mặt. Gã bị ép phải ngước cổ lên.
“Ta hỏi ——” Các ngón của Văn Thời nắm khít khao, khớp xương hiện lên một màu trắng không chút huyết sắc, cùng một màu với đôi môi của anh lúc này đây: “Ngươi tẩy tội nghiệt trời phạt bằng cách nào hả?!”
Trương Đại Nhạc muốn giãy giụa, nhưng lại bị áp chế gắt gao đến không thể cựa quậy. Vì ngộp thở, hai mắt gã trợn trắng, mí mắt thì run nhanh…
Dáng vẻ này quá chật vật và xấu xí, thế là gã dứt khoát nhắm nghiền đôi mắt.
Tẩy bằng cách nào ư?
Trương Đại Nhạc nói không nên lời, chỉ nhúc nhích bờ môi tím thẫm vài lần, thoạt nhìn có vẻ là đang suy tư một cách khốn khổ, như thể gã đã quên mất.
Vẻ mặt của Văn Thời khó coi hết mức, tia lạnh lùng kinh khủng trong mắt cũng chạm tới cực hạn.
Các đốt ngón tay của anh đều bị ép ra tiếng vang, tất cả dây rối dốc sức nâng lên ——
“Ư —— ”
Tiếng ho khan hòa với bọt máu của Trương Đại Nhạc được rặn ra từ trong cổ họng, như là ngũ tạng lục phủ đều bị khuấy đến nhão nát và đang trào ra khỏi miệng. Gã hoảng loạn tóm lấy hai sợi dây rối, bỗng nở nụ cười.
“Nhớ… nhớ ra rồi.” Gã nói lạc giọng, môi thì vẫn cười toe toét.
Tẩy tội nghiệt trời phạt bằng cách nào ư…
Đơn giản là sau khi thất bại mà quay về từ khe núi kia, gã càng nghĩ càng không cam tâm, song lại càng nghĩ càng sợ hãi.
Phản ứng trời phạt trên người gã trông quá rõ rệt ——
Dù muốn làm gì, gã cũng sẽ rơi vào kết cục bết bát nhất, đây cứ như là một lời nguyền rồi.
Gã lở chân kẹt lại trong ác mộng suốt nhiều lần, như thể chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ có không biết bao nhiêu chủ oán bò vào phòng, leo lên giường và chia nhau xơi tái gã.
Gã lo âu, dễ bực, biến đổi không ngừng, lòng tham thì không đáy. Tất cả mọi thứ, nhất là những điều tiêu cực và u ám, đều bị gã phóng đại đến vô hạn, cứ như có vô số ác quỷ ẩn mình trong cơ thể gã và giãy giụa muốn phá kén thoát ra.
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều làm cho gã cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là… gã không giải được cái lồng đó.
Cái lồng lần ấy là hồi ức đáng sợ hiếm thấy trong cuộc đời gã —— gã giống như một vòng xoáy hình người, điên cuồng hút lấy hết thảy các thứ hiểm độc quanh mình, những áng sương đen chở đầy oán hận ganh ghét lao về phía gã rồi tiến vào cơ thể của gã.
Ban đầu, gã còn mừng rỡ. Miễn là sương đen bị mình thu nạp có thể làm rã và tu hóa, thì chúng sẽ có thể làm gã trở nên mạnh hơn.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, gã lập tức bắt đầu hối hận, bởi vì gã đã không nhận lấy nổi nữa. Những áng sương đen kia vẫn liên tục nhắm thẳng vào gã như là điên rồi.
Chúng va chạm và tàn phá bừa bãi trong cơ thể của gã, chẳng những không thể làm rã, ngay cả những cái mà gã đã làm rã trong vòng hơn mười năm qua đều rục rịch ngóc đầu dậy theo.
Đó là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi và bất lực một cách rõ ràng đến thế.
Gã nghĩ đến một từ —— phản phệ.
Trong người gã chứa đầy ác quỷ, chúng không phải là thứ mà cấp bậc tu vi hoặc năng lực sức mạnh có thể kiểm soát.
Thậm chí là còn gay gắt hơn, thứ từng làm rã càng nhiều, thì sẽ gánh chịu càng nặng, phản phệ cũng càng thêm đáng sợ.
Đây chính là trời phạt.
Từ đầu đến cuối, Trương Đại Nhạc cảm thấy rất may vì cái lồng mà gã sa vào hôm đó không lớn lắm, cũng không phải là một mình gã vào lồng, vẫn còn một tên đồng bọn không biết chuyện đã giúp gã một tay, nếu không, gã có lẽ đã thực sự gãy cánh ở đó, đúng với câu nói trời phạt kia: Chết không yên ổn, không chốn chôn thân.
Người giúp gã vào thời khắc mấu chốt đó mang họ La, đến từ Vân Phù, cũng là ngoại đồ của núi Tùng Vân, tầm thường bình dị, vô danh vô phận. Sau khi giải lồng, hắn cũng chẳng đòi hỏi gì thêm, chào hỏi một tiếng rồi rời khỏi.
Nguyên dòng không có gì nổi bật của người này sớm phải mai danh ẩn tích, nhưng lại trở thành một cánh tay trợ lực không thể thiếu của Trương gia trong số các gia tộc Phán Quan lớn nhất sau ngàn năm.
Do đó, con cháu đời sau đều nói rằng Trương Đại Nhạc, lão tổ tiên của Trương gia, có ân đức vĩ đại và lòng lương thiện bao la. Ngay cả bản thân người của La gia cũng tưởng vậy, còn thường bùi ngùi vì lẽ đó.
Hôm nay, họ mới coi như được nhìn thấy đôi chút sự thật của năm đó.
Trương Đại Nhạc biến mất suốt mấy ngày sau lần rời lồng đó, chẳng thấy tăm hơi. Không ai biết gã đã đi đâu và làm gì.
Cho đến lúc bấy giờ đây bị Văn Thời nắm giữ đường sống, gã mới nhả ra một câu từ trong cổ họng đầy bọt máu: “Tôi… tôi đến khe núi kia.”
Gã lại lén đến khe núi đó, vắt óc tìm kế mới xuyên phá lớp sương mù và tới gần trung tâm.
Đúng như mong muốn của gã, Trần Bất Đáo không hiện diện, chỉ có một ngôi nhà trống và một hồ nước yên ắng mà thôi.
Trên núi cực rét vào hôm đó, mặt hồ đóng thành một tầng băng mỏng dánh. Vài chú chim nước giẫm nhẹ lên mặt băng và phát ra tiếng nứt khẽ khàng.
Thoạt nhìn, hồ nước ấy nom cực kỳ bình thường, nhưng gã biết, Trần Bất Đáo bày trận ở đây.
Gã không biết rõ đó rốt cuộc là trận gì, nhưng chẳng qua chỉ là hỗ trợ tu hóa, tăng cường bổ sung, nói không chừng cơ thể bán tiên cũng ra đời ở đây.
Thế là gã nhảy xuống giữa hồ.
Hồ nước trong núi vào mùa kia thì băng lạnh thấu xương, nhưng Trương Đại Nhạc thỉnh thoảng cũng nhớ lại cảnh đó, xưa nay chưa từng nhớ nước lạnh bao nhiêu, cơ thể đau nhức đến đâu, chỉ nhớ rõ sự hả hê trong khoảnh khắc ấy ——
Pháp trận chuyển động rầm vang. Những áng sương đen trong lồng từng dây dưa với gã, mà gã lại không thể nào tiêu hóa và cũng chẳng có năng lực gánh chịu cuốn theo tội nghiệt trời phạt của gã đều bị gột rửa xuống hồ.
Sương đen tựa như một con rắn lớn nhiều đầu, dấu vết trời phạt là hoa văn màu vàng nhạt quấn quanh thân rắn, đan xen dày đặc, dáng vẻ đáng sợ.
Nghĩ tới những điều này, Văn Thời tức giận đến đỉnh điểm. Gió lớn bất chợt nổi lên từ dưới mặt đất, băng sương xuôi theo dây rối đang không ngừng rung lắc mà vọt ào ra ngoài một cách điên cuồng.
Chẳng mấy chốc, miệng của Trương Đại Nhạc đã bê bết máu tươi.
“Áaa ——”
Giữa đất trời như thể chỉ còn lại gió lớn nổi điên và hai người họ.
“Ngươi đã làm gì hả?” Văn Thời lớn tiếng hỏi, giọng nói lạnh như từng bị ngâm trong tuyết.
Nỗi đau khủng khiếp chiếm lấy thần trí của Trương Đại Nhạc. Gã kêu lên thảm thiết, thở gấp gáp vài tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Thời: “Ngươi!”
Trong mắt gã còn mang theo một vẻ oán hận sâu nặng, hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, vốn không nghe thấy lời tra hỏi của Văn Thời và cũng không hiểu sự phẫn nộ của anh tại giờ phút này.
Mà kiểu không hiểu này lại đúng là điều khiến cho người ta nổi cơn thịnh nộ.
Dây rối trên người Trương Đại Nhạc bỗng dưng buộc chặt, siết đến nỗi gã bị trầy da sứt thịt. Tròng mắt của gã phụt đỏ bởi vì nỗi đau dã man và sự nghẹt thở thình lình.
Ngón tay của Văn Thời vuốt dọc theo sợi dây rồi ngang nhiên kéo một phát, lôi mạnh Trương Đại Nhạc tới trước mặt. Gã bị ép phải ngước cổ lên.
“Ta hỏi ——” Các ngón của Văn Thời nắm khít khao, khớp xương hiện lên một màu trắng không chút huyết sắc, cùng một màu với đôi môi của anh lúc này đây: “Ngươi tẩy tội nghiệt trời phạt bằng cách nào hả?!”
Trương Đại Nhạc muốn giãy giụa, nhưng lại bị áp chế gắt gao đến không thể cựa quậy. Vì ngộp thở, hai mắt gã trợn trắng, mí mắt thì run nhanh…
Dáng vẻ này quá chật vật và xấu xí, thế là gã dứt khoát nhắm nghiền đôi mắt.
Tẩy bằng cách nào ư?
Trương Đại Nhạc nói không nên lời, chỉ nhúc nhích bờ môi tím thẫm vài lần, thoạt nhìn có vẻ là đang suy tư một cách khốn khổ, như thể gã đã quên mất.
Vẻ mặt của Văn Thời khó coi hết mức, tia lạnh lùng kinh khủng trong mắt cũng chạm tới cực hạn.
Các đốt ngón tay của anh đều bị ép ra tiếng vang, tất cả dây rối dốc sức nâng lên ——
“Ư —— ”
Tiếng ho khan hòa với bọt máu của Trương Đại Nhạc được rặn ra từ trong cổ họng, như là ngũ tạng lục phủ đều bị khuấy đến nhão nát và đang trào ra khỏi miệng. Gã hoảng loạn tóm lấy hai sợi dây rối, bỗng nở nụ cười.
“Nhớ… nhớ ra rồi.” Gã nói lạc giọng, môi thì vẫn cười toe toét.
Tẩy tội nghiệt trời phạt bằng cách nào ư…
Đơn giản là sau khi thất bại mà quay về từ khe núi kia, gã càng nghĩ càng không cam tâm, song lại càng nghĩ càng sợ hãi.
Phản ứng trời phạt trên người gã trông quá rõ rệt ——
Dù muốn làm gì, gã cũng sẽ rơi vào kết cục bết bát nhất, đây cứ như là một lời nguyền rồi.
Gã lở chân kẹt lại trong ác mộng suốt nhiều lần, như thể chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ có không biết bao nhiêu chủ oán bò vào phòng, leo lên giường và chia nhau xơi tái gã.
Gã lo âu, dễ bực, biến đổi không ngừng, lòng tham thì không đáy. Tất cả mọi thứ, nhất là những điều tiêu cực và u ám, đều bị gã phóng đại đến vô hạn, cứ như có vô số ác quỷ ẩn mình trong cơ thể gã và giãy giụa muốn phá kén thoát ra.
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều làm cho gã cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là… gã không giải được cái lồng đó.
Cái lồng lần ấy là hồi ức đáng sợ hiếm thấy trong cuộc đời gã —— gã giống như một vòng xoáy hình người, điên cuồng hút lấy hết thảy các thứ hiểm độc quanh mình, những áng sương đen chở đầy oán hận ganh ghét lao về phía gã rồi tiến vào cơ thể của gã.
Ban đầu, gã còn mừng rỡ. Miễn là sương đen bị mình thu nạp có thể làm rã và tu hóa, thì chúng sẽ có thể làm gã trở nên mạnh hơn.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, gã lập tức bắt đầu hối hận, bởi vì gã đã không nhận lấy nổi nữa. Những áng sương đen kia vẫn liên tục nhắm thẳng vào gã như là điên rồi.
Chúng va chạm và tàn phá bừa bãi trong cơ thể của gã, chẳng những không thể làm rã, ngay cả những cái mà gã đã làm rã trong vòng hơn mười năm qua đều rục rịch ngóc đầu dậy theo.
Đó là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi và bất lực một cách rõ ràng đến thế.
Gã nghĩ đến một từ —— phản phệ.
Trong người gã chứa đầy ác quỷ, chúng không phải là thứ mà cấp bậc tu vi hoặc năng lực sức mạnh có thể kiểm soát.
Thậm chí là còn gay gắt hơn, thứ từng làm rã càng nhiều, thì sẽ gánh chịu càng nặng, phản phệ cũng càng thêm đáng sợ.
Đây chính là trời phạt.
Từ đầu đến cuối, Trương Đại Nhạc cảm thấy rất may vì cái lồng mà gã sa vào hôm đó không lớn lắm, cũng không phải là một mình gã vào lồng, vẫn còn một tên đồng bọn không biết chuyện đã giúp gã một tay, nếu không, gã có lẽ đã thực sự gãy cánh ở đó, đúng với câu nói trời phạt kia: Chết không yên ổn, không chốn chôn thân.
Người giúp gã vào thời khắc mấu chốt đó mang họ La, đến từ Vân Phù, cũng là ngoại đồ của núi Tùng Vân, tầm thường bình dị, vô danh vô phận. Sau khi giải lồng, hắn cũng chẳng đòi hỏi gì thêm, chào hỏi một tiếng rồi rời khỏi.
Nguyên dòng không có gì nổi bật của người này sớm phải mai danh ẩn tích, nhưng lại trở thành một cánh tay trợ lực không thể thiếu của Trương gia trong số các gia tộc Phán Quan lớn nhất sau ngàn năm.
Do đó, con cháu đời sau đều nói rằng Trương Đại Nhạc, lão tổ tiên của Trương gia, có ân đức vĩ đại và lòng lương thiện bao la. Ngay cả bản thân người của La gia cũng tưởng vậy, còn thường bùi ngùi vì lẽ đó.
Hôm nay, họ mới coi như được nhìn thấy đôi chút sự thật của năm đó.
Trương Đại Nhạc biến mất suốt mấy ngày sau lần rời lồng đó, chẳng thấy tăm hơi. Không ai biết gã đã đi đâu và làm gì.
Cho đến lúc bấy giờ đây bị Văn Thời nắm giữ đường sống, gã mới nhả ra một câu từ trong cổ họng đầy bọt máu: “Tôi… tôi đến khe núi kia.”
Gã lại lén đến khe núi đó, vắt óc tìm kế mới xuyên phá lớp sương mù và tới gần trung tâm.
Đúng như mong muốn của gã, Trần Bất Đáo không hiện diện, chỉ có một ngôi nhà trống và một hồ nước yên ắng mà thôi.
Trên núi cực rét vào hôm đó, mặt hồ đóng thành một tầng băng mỏng dánh. Vài chú chim nước giẫm nhẹ lên mặt băng và phát ra tiếng nứt khẽ khàng.
Thoạt nhìn, hồ nước ấy nom cực kỳ bình thường, nhưng gã biết, Trần Bất Đáo bày trận ở đây.
Gã không biết rõ đó rốt cuộc là trận gì, nhưng chẳng qua chỉ là hỗ trợ tu hóa, tăng cường bổ sung, nói không chừng cơ thể bán tiên cũng ra đời ở đây.
Thế là gã nhảy xuống giữa hồ.
Hồ nước trong núi vào mùa kia thì băng lạnh thấu xương, nhưng Trương Đại Nhạc thỉnh thoảng cũng nhớ lại cảnh đó, xưa nay chưa từng nhớ nước lạnh bao nhiêu, cơ thể đau nhức đến đâu, chỉ nhớ rõ sự hả hê trong khoảnh khắc ấy ——
Pháp trận chuyển động rầm vang. Những áng sương đen trong lồng từng dây dưa với gã, mà gã lại không thể nào tiêu hóa và cũng chẳng có năng lực gánh chịu cuốn theo tội nghiệt trời phạt của gã đều bị gột rửa xuống hồ.
Sương đen tựa như một con rắn lớn nhiều đầu, dấu vết trời phạt là hoa văn màu vàng nhạt quấn quanh thân rắn, đan xen dày đặc, dáng vẻ đáng sợ.