Nửa ngày sau, cánh cửa phòng Trần Dương đột nhiên mở ra, một thanh niên dáng vẻ có chút mệt mỏi phong trần đi vào.
Người này dáng vẻ cao lớn, tóc ngắn, trên người mặc đồng phục màu xám đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sau khi bước vào phòng thấy Trần Dương thì hơi ngạc nhiên nhìn một chút, nhưng sau đó nhìn thấy cái lệnh bài và hai bộ quần áo trên đầu giường của Trần Dương thì như có vẻ hiểu ra, sau đó cũng không để ý đến bất điều gì đi đến bên giường nằm xuống.
Chỉ hai hơi thở sau liền có tiếng ngáy khò khò vang lên.
Trần Dương thấy vậy thì không hiểu ra sao, nhưng trong lòng cũng có chút dự cảm không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền không nghĩ được gì, Trần Dương cũng đành tiếp tục trùm mền hấp thu linh thạch.
Bởi vì Trần Dương biết rõ những người có thể đạt vào Luyện Khí Kỳ đều không ở lại đây cho nên cũng không chú ý đến người kia mà lẳng lặng hấp thu linh thạch để phục hồi tu vi của bản thân.
...
Một đêm qua đi.
Ngay khi còn tờ mờ sáng, người chung phòng của Trần Dương đã không nói một lời thức giấc rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối hai người không hề trao đổi được với nhau câu nào.
Cũng không phải Trần Dương ra vẻ mà là người kia hình như chỉ đến đây để ngủ, còn chuyện khác gã không quan tâm. Cho nên Trần Dương cũng không tiện quá nhiệt tình nhào đến chủ động làm quen.
Chờ cho trời sáng rõ, Trần Dương mới thay đổi bộ trang phục mà Cao Bác cấp cho, lại đem lệnh bài bỏ vào trong ngực. Mà chiếc nhẫn trữ vật thì Trần Dương cũng cất đi để đề phòng ánh mắt nhìn ngó nhớ nhung của gã Phùng quản sự kia.
Trải qua một ngày một đêm khôi phục, Trần Dương sớm đã đưa tu vi về đến Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong.
Đến cảnh giới này, Trần Dương đã có thể yên tâm sử dụng một viên Trúc Cơ Đan để phục hồi tiếp tục.
Kể từ khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ, Trần Dương đã càng thêm hiểu rõ Trúc Cơ Đan này.
Thực ra, Trúc Cơ Đan cũng là một loại đan dược tinh tiến tu vi dùng cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Tuy nhiên, bởi vì kỳ hiệu của nó cho tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ tiến giai, cho nên lâu dần cái đặc điểm kia cũng bị người dần dà quên lãng.
Nhưng đối với một Luyện Đan Sư nhà có điều kiện trồng được như Trần Dương thì sử dụng Trúc Cơ Đan này để tu luyện là chuyện tình không có gì đáng nói.
Bản thân Trần Dương cũng vài lần sử dụng Trúc Cơ Đan trong lúc tu luyện. Sở dĩ hắn có thể trong vòng hai mươi năm tiến giai Trúc Cơ Trung Kỳ cũng phần lớn là nhờ Trúc Cơ Đan này.
Hai mươi năm, dưới tình trạng sử dụng Trúc Cơ Đan cùng bầu không khí linh khí nồng đậm như trong Phán Thần Hệ Thống hiện giờ mới có thể từ Trúc Cơ Sơ Kỳ tiến giai Trúc Cơ Trung Kỳ thì cũng không phải là chuyện tình gì ghê gớm.
‘Trước mắt tu vi này đã đủ dùng. Cũng may Tiên Thiên Kinh này quá sức thần kỳ, nhìn mình hiện giờ không khác gì một phàm nhân...’
Trần Dương có chút vui vẻ thầm nghĩ.
Đồng thời cũng nhanh chóng đi đến gian phòng của Phùng quản sự.
- Đệ tử Trần Dương ra mắt Phùng quản sự!
- Ừm, Trần Dương đấy à. Đến đây làm gì?
Phùng quản sự đang cầm một chùm nho nhấm nháp từng trái, nói.
Trần Dương thấy vậy nhíu mài, nhưng sắc mặt không đổi nói:
- Hôm qua ngươi bảo ta hôm nay đến đây nhận công tác. Không biết là công tác gì?
- Ồ, thế à. Ta quên mất. Ừm...
Phùng quản sự nhàn nhã cắn trái nho một cái, suy tính một chút rồi nói:
- Từ hôm nay mỗi ngày chẻ một trăm cân củi. Ba tháng sau tính tiếp. Nếu chậm trễ một ngày thì thời gian tăng thêm một ngày! Tiểu Bân, dẫn hắn đi.
Trần Dương nghe vậy thì nhíu mài, nhưng cũng không nói gì, mà bước đi ra ngoài liền thấy có một người đã đứng chờ sẵn.
Người này lưng hùng vai gấu, bàn tay rõ ràng có rất nhiều vết chai sần, gương mặt chữ điền, thái dương nhô cao, hiển nhiên là người có mang sức mạnh không thể khinh thường.
Người như vầy là Phùng quản sự gọi là tiểu Bân thì đúng là có chút... Kỳ lạ.
Nhìn thấy Trần Dương là nhận nhiệm vụ chẻ củi, tiểu Bân liền vui vẻ nói:
- Chào huynh đệ, ta là Khúc Bân. Mọi người đều gọi ta là tiểu Bân. Hiện giờ ta sẽ dẫn ngươi xuống núi!
- Xuống núi? Không phải là đi làm nhiệm vụ chẻ củi sao?
Trần Dương nghe vậy thì thắc mắc.
Tiểu Bân nghe Trần Dương hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó nhìn lại Trần Dương từ trên xuống dưới hỏi:
- Không xuống núi về nhà, huynh đệ ngươi ở đây làm gì? Chẳng lẽ thật muốn chẻ một trăm cân củi?
- Có cái gì không được sao?
- Đi theo ta...
Tiểu Bân liền kéo Trần Dương đi về một hướng.
Nhìn cho thân ảnh hai người đi xa, Phùng quản sự mới bỏ chùm nho trong tay xuống, hai mắt âm lãnh, miệng phun một bãi nước miếng mắng:
- Phi, Cao Bác ngươi là cái gì? Núi cao không sợ hoàng đế xa, còn đem một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đến đây ra vẻ. Lần trước dám tranh giành cọng linh dược kia với ta sao không thấy hoà nhã như vậy. Trần Dương ơi Trần Dương, mày cứ chờ đó, tao không làm gì được Cao Bác nhưng hạng như mày thì... Hé hé...
Phùng quản sự cười âm trầm, lại cầm một trái táo hung hăng cắn một miếng to.
...
Trần Dương đi theo tiểu Bân đến một khu trại.
Khu này chất đầy gỗ thô to được kéo đến chất thành từng đống lớn to như cái núi.
Trần Dương vừa đến liền đảo ánh mắt qua, không nhịn được hỏi:
- Gỗ nơi này...
- Phải, đúng là dùng để chẻ củi. Những cây gỗ dùng làm củi ở đây đều phải có ít nhất năm mươi năm tuổi, cứng rắn tuyệt đỉnh. Chúng ta làm bao nhiêu năm mà mỗi ngày còn chưa đến tám mươi cân. Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thù với Phùng dao lam?
Tiểu Bân dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Trần Dương hỏi.
Trần Dương nghe vậy thì nói:
- Phùng dao lam là cái gì?
- Những người mới đến không biết, nhưng người cũ đều rõ ràng người họ Phùng này tiểu nhân âm hiểm, chỉ cần người mạnh thì hắn tuyệt không dám xúc phạm nửa câu, còn ra sức nịnh bợ đủ kiểu. Nhưng nếu là người dưới tay hắn thì nhất định chịu đủ đau khổ. Mà người có ân oán với gã thì nhất định có ngày bị gã báo thù. Âm hiểm nhỏ nhen lại nguy hiểm như vậy thì không gọi là dao lam vậy gọi bằng gì?
Tiểu Bân cười một tiếng, thuận tiện cầm một khúc gỗ gần đó ném qua một bên.
Nhìn dáng vẻ này, lực tay của tiểu Bân này chắc chắn cũng đạt một hai trăm kg không nói chơi, vậy mà một ngày không chặt nổi tám mươi cân củi.
Nếu như không phải tu sĩ có linh lực gia trì, một phàm nhân hoàn toàn không có khả năng hoàn thành việc này.
Nhất thời, nộ hoả trong lòng Trần Dương tăng nhiều.
- Tiểu Bân, ta nhớ đã để quên đồ ở chỗ Phùng quản sự, để ta quay lại đó rồi trò chuyện với ngươi sau nhé!
Trần Dương chắp tay nhìn tiểu Bân rồi vội vàng theo con đường cũ chạy trở về.
‘Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Lần này trở lại, dù nói gì cũng muốn cho Phùng quản sự này sự chăm sóc thật tốt.’
Trần Dương vừa chạy đi vừa hung hăng thầm nghĩ.
Hắn năm lần bảy lượt cung kính ẩn nhẫn, đạo lý dưới mái hiên không thể không cúi đầu thì Trần Dương rất hiểu. Nếu người ta chửi hắn vài câu thì còn có thể ẩn nhẫn, nhưng đằng này đã bị người ta ngồi lên đầu, thuận tiện đánh thêm cái rắm thì đúng là không thể ẩn nhẫn nổi nữa.
Tượng đất cũng có ba phần tức giận a!
Trần Dương quay về gian phòng của Phùng quản sự, sau khi nhìn thấy hắn đang đòng đưa nghiêng qua nghiêng lại trên ghế thái sư, bộ dáng hưởng thụ thì nộ hoả trong lòng càng thêm dâng cao.
Trần Dương bèn bước tới một bước, lấy chân đá đá vào chân ghế hỏi:
- Phùng quản sự, phùng quản sự, ta có việc muốn nhờ vả ngài.
- Cái gì? Tiểu Trần, ngươi không đi làm nhiệm vụ còn chạy đến đây làm cái gì? Muốn chết sao? Hôm nay tăng thêm hai mươi, à không, bốn mươi cân củi nữa. Mau đi chẻ củi mau lên!
Phùng quản sự vốn đang lim dim hưởng thụ, nghe có người tới gần thậm chí đá vào ghế mới phát hiện thì làm cho gã một trận mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi.
Người này nếu đã tiếp cận nhẹ nhàng như vậy, thực lực chắc chắn không dưới gã. Mà Phùng quản sự dù tốt dù xấu cũng là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong.
Sau khi mở mắt ra nhìn thấy là Trần Dương thì nổi sợ hãi liền biến mất mà thay bằng vẻ vênh váo và tức giận, liền mở miệng mắng to.
Trần Dương im lặng chắp tay sau lưng nhìn Phùng quản sự la hét như xem một màn kịch, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi nói xong chưa?
- Trần Dương, ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao?
Phùng quản sự nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của Trần Dương thì trong lòng chột dạ, hét lớn.
Đáng tiếc, câu nói ngay sau đó của Trần Dương làm cho gã cảm thấy hoảng sợ vô cùng:
- Hét đi, tuỳ ý ngươi. Ta đã bố trí một cái trận pháp cách âm rồi. Bảo đảm đủ để ngươi hét khản cả cổ cũng không bị người khác nghe lén!
Phùng quản sự sắc mặt càng ngày càng tái xanh, đột nhiên, hắn nghĩ đến chuyện gì đó liền chụp ngay cái nút chai kế bên cầm lấy rồi nói:
- Trần Dương, ngươi đừng ép buộc ta. Ta... Ta... Không muốn làm chuyện dơ bẩn đó. Ta thà chết cũng không, ngươi đừng tưởng có thể dùng vũ lực để ép ta!
Nói xong, Phùng quản sự liền đứng dựa sát vào vách tường.
Trần Dương thấy cảnh này liền đầu đầy hắc tuyến, không ngờ Phùng quản sự này lại có trí óc tưởng tượng mạnh mẽ đến như vậy.
Nhất thời, Trần Dương liền mỉm cười, thân ảnh trong chớp mắt liền tiến tới sát bên gã, giơ tay chụp xuống đỉnh đầu, vỗ nhẹ vào gáy gã một cái.
Phùng quản sự chỉ là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ béo ú giỏi ăn hiếp phàm nhân, làm sao có thể phản ứng kịp. Chỉ thấy loé lên một cái liền ngất xỉu.
Trước khi ngất xỉu, bên tai Phùng quản sự còn nghe một câu nói như vọng về từ nơi xa xăm nào đó:
- Thẩm án!
Người này dáng vẻ cao lớn, tóc ngắn, trên người mặc đồng phục màu xám đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sau khi bước vào phòng thấy Trần Dương thì hơi ngạc nhiên nhìn một chút, nhưng sau đó nhìn thấy cái lệnh bài và hai bộ quần áo trên đầu giường của Trần Dương thì như có vẻ hiểu ra, sau đó cũng không để ý đến bất điều gì đi đến bên giường nằm xuống.
Chỉ hai hơi thở sau liền có tiếng ngáy khò khò vang lên.
Trần Dương thấy vậy thì không hiểu ra sao, nhưng trong lòng cũng có chút dự cảm không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền không nghĩ được gì, Trần Dương cũng đành tiếp tục trùm mền hấp thu linh thạch.
Bởi vì Trần Dương biết rõ những người có thể đạt vào Luyện Khí Kỳ đều không ở lại đây cho nên cũng không chú ý đến người kia mà lẳng lặng hấp thu linh thạch để phục hồi tu vi của bản thân.
...
Một đêm qua đi.
Ngay khi còn tờ mờ sáng, người chung phòng của Trần Dương đã không nói một lời thức giấc rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối hai người không hề trao đổi được với nhau câu nào.
Cũng không phải Trần Dương ra vẻ mà là người kia hình như chỉ đến đây để ngủ, còn chuyện khác gã không quan tâm. Cho nên Trần Dương cũng không tiện quá nhiệt tình nhào đến chủ động làm quen.
Chờ cho trời sáng rõ, Trần Dương mới thay đổi bộ trang phục mà Cao Bác cấp cho, lại đem lệnh bài bỏ vào trong ngực. Mà chiếc nhẫn trữ vật thì Trần Dương cũng cất đi để đề phòng ánh mắt nhìn ngó nhớ nhung của gã Phùng quản sự kia.
Trải qua một ngày một đêm khôi phục, Trần Dương sớm đã đưa tu vi về đến Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong.
Đến cảnh giới này, Trần Dương đã có thể yên tâm sử dụng một viên Trúc Cơ Đan để phục hồi tiếp tục.
Kể từ khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ, Trần Dương đã càng thêm hiểu rõ Trúc Cơ Đan này.
Thực ra, Trúc Cơ Đan cũng là một loại đan dược tinh tiến tu vi dùng cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Tuy nhiên, bởi vì kỳ hiệu của nó cho tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ tiến giai, cho nên lâu dần cái đặc điểm kia cũng bị người dần dà quên lãng.
Nhưng đối với một Luyện Đan Sư nhà có điều kiện trồng được như Trần Dương thì sử dụng Trúc Cơ Đan này để tu luyện là chuyện tình không có gì đáng nói.
Bản thân Trần Dương cũng vài lần sử dụng Trúc Cơ Đan trong lúc tu luyện. Sở dĩ hắn có thể trong vòng hai mươi năm tiến giai Trúc Cơ Trung Kỳ cũng phần lớn là nhờ Trúc Cơ Đan này.
Hai mươi năm, dưới tình trạng sử dụng Trúc Cơ Đan cùng bầu không khí linh khí nồng đậm như trong Phán Thần Hệ Thống hiện giờ mới có thể từ Trúc Cơ Sơ Kỳ tiến giai Trúc Cơ Trung Kỳ thì cũng không phải là chuyện tình gì ghê gớm.
‘Trước mắt tu vi này đã đủ dùng. Cũng may Tiên Thiên Kinh này quá sức thần kỳ, nhìn mình hiện giờ không khác gì một phàm nhân...’
Trần Dương có chút vui vẻ thầm nghĩ.
Đồng thời cũng nhanh chóng đi đến gian phòng của Phùng quản sự.
- Đệ tử Trần Dương ra mắt Phùng quản sự!
- Ừm, Trần Dương đấy à. Đến đây làm gì?
Phùng quản sự đang cầm một chùm nho nhấm nháp từng trái, nói.
Trần Dương thấy vậy nhíu mài, nhưng sắc mặt không đổi nói:
- Hôm qua ngươi bảo ta hôm nay đến đây nhận công tác. Không biết là công tác gì?
- Ồ, thế à. Ta quên mất. Ừm...
Phùng quản sự nhàn nhã cắn trái nho một cái, suy tính một chút rồi nói:
- Từ hôm nay mỗi ngày chẻ một trăm cân củi. Ba tháng sau tính tiếp. Nếu chậm trễ một ngày thì thời gian tăng thêm một ngày! Tiểu Bân, dẫn hắn đi.
Trần Dương nghe vậy thì nhíu mài, nhưng cũng không nói gì, mà bước đi ra ngoài liền thấy có một người đã đứng chờ sẵn.
Người này lưng hùng vai gấu, bàn tay rõ ràng có rất nhiều vết chai sần, gương mặt chữ điền, thái dương nhô cao, hiển nhiên là người có mang sức mạnh không thể khinh thường.
Người như vầy là Phùng quản sự gọi là tiểu Bân thì đúng là có chút... Kỳ lạ.
Nhìn thấy Trần Dương là nhận nhiệm vụ chẻ củi, tiểu Bân liền vui vẻ nói:
- Chào huynh đệ, ta là Khúc Bân. Mọi người đều gọi ta là tiểu Bân. Hiện giờ ta sẽ dẫn ngươi xuống núi!
- Xuống núi? Không phải là đi làm nhiệm vụ chẻ củi sao?
Trần Dương nghe vậy thì thắc mắc.
Tiểu Bân nghe Trần Dương hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó nhìn lại Trần Dương từ trên xuống dưới hỏi:
- Không xuống núi về nhà, huynh đệ ngươi ở đây làm gì? Chẳng lẽ thật muốn chẻ một trăm cân củi?
- Có cái gì không được sao?
- Đi theo ta...
Tiểu Bân liền kéo Trần Dương đi về một hướng.
Nhìn cho thân ảnh hai người đi xa, Phùng quản sự mới bỏ chùm nho trong tay xuống, hai mắt âm lãnh, miệng phun một bãi nước miếng mắng:
- Phi, Cao Bác ngươi là cái gì? Núi cao không sợ hoàng đế xa, còn đem một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đến đây ra vẻ. Lần trước dám tranh giành cọng linh dược kia với ta sao không thấy hoà nhã như vậy. Trần Dương ơi Trần Dương, mày cứ chờ đó, tao không làm gì được Cao Bác nhưng hạng như mày thì... Hé hé...
Phùng quản sự cười âm trầm, lại cầm một trái táo hung hăng cắn một miếng to.
...
Trần Dương đi theo tiểu Bân đến một khu trại.
Khu này chất đầy gỗ thô to được kéo đến chất thành từng đống lớn to như cái núi.
Trần Dương vừa đến liền đảo ánh mắt qua, không nhịn được hỏi:
- Gỗ nơi này...
- Phải, đúng là dùng để chẻ củi. Những cây gỗ dùng làm củi ở đây đều phải có ít nhất năm mươi năm tuổi, cứng rắn tuyệt đỉnh. Chúng ta làm bao nhiêu năm mà mỗi ngày còn chưa đến tám mươi cân. Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thù với Phùng dao lam?
Tiểu Bân dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Trần Dương hỏi.
Trần Dương nghe vậy thì nói:
- Phùng dao lam là cái gì?
- Những người mới đến không biết, nhưng người cũ đều rõ ràng người họ Phùng này tiểu nhân âm hiểm, chỉ cần người mạnh thì hắn tuyệt không dám xúc phạm nửa câu, còn ra sức nịnh bợ đủ kiểu. Nhưng nếu là người dưới tay hắn thì nhất định chịu đủ đau khổ. Mà người có ân oán với gã thì nhất định có ngày bị gã báo thù. Âm hiểm nhỏ nhen lại nguy hiểm như vậy thì không gọi là dao lam vậy gọi bằng gì?
Tiểu Bân cười một tiếng, thuận tiện cầm một khúc gỗ gần đó ném qua một bên.
Nhìn dáng vẻ này, lực tay của tiểu Bân này chắc chắn cũng đạt một hai trăm kg không nói chơi, vậy mà một ngày không chặt nổi tám mươi cân củi.
Nếu như không phải tu sĩ có linh lực gia trì, một phàm nhân hoàn toàn không có khả năng hoàn thành việc này.
Nhất thời, nộ hoả trong lòng Trần Dương tăng nhiều.
- Tiểu Bân, ta nhớ đã để quên đồ ở chỗ Phùng quản sự, để ta quay lại đó rồi trò chuyện với ngươi sau nhé!
Trần Dương chắp tay nhìn tiểu Bân rồi vội vàng theo con đường cũ chạy trở về.
‘Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Lần này trở lại, dù nói gì cũng muốn cho Phùng quản sự này sự chăm sóc thật tốt.’
Trần Dương vừa chạy đi vừa hung hăng thầm nghĩ.
Hắn năm lần bảy lượt cung kính ẩn nhẫn, đạo lý dưới mái hiên không thể không cúi đầu thì Trần Dương rất hiểu. Nếu người ta chửi hắn vài câu thì còn có thể ẩn nhẫn, nhưng đằng này đã bị người ta ngồi lên đầu, thuận tiện đánh thêm cái rắm thì đúng là không thể ẩn nhẫn nổi nữa.
Tượng đất cũng có ba phần tức giận a!
Trần Dương quay về gian phòng của Phùng quản sự, sau khi nhìn thấy hắn đang đòng đưa nghiêng qua nghiêng lại trên ghế thái sư, bộ dáng hưởng thụ thì nộ hoả trong lòng càng thêm dâng cao.
Trần Dương bèn bước tới một bước, lấy chân đá đá vào chân ghế hỏi:
- Phùng quản sự, phùng quản sự, ta có việc muốn nhờ vả ngài.
- Cái gì? Tiểu Trần, ngươi không đi làm nhiệm vụ còn chạy đến đây làm cái gì? Muốn chết sao? Hôm nay tăng thêm hai mươi, à không, bốn mươi cân củi nữa. Mau đi chẻ củi mau lên!
Phùng quản sự vốn đang lim dim hưởng thụ, nghe có người tới gần thậm chí đá vào ghế mới phát hiện thì làm cho gã một trận mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi.
Người này nếu đã tiếp cận nhẹ nhàng như vậy, thực lực chắc chắn không dưới gã. Mà Phùng quản sự dù tốt dù xấu cũng là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong.
Sau khi mở mắt ra nhìn thấy là Trần Dương thì nổi sợ hãi liền biến mất mà thay bằng vẻ vênh váo và tức giận, liền mở miệng mắng to.
Trần Dương im lặng chắp tay sau lưng nhìn Phùng quản sự la hét như xem một màn kịch, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi nói xong chưa?
- Trần Dương, ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao?
Phùng quản sự nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của Trần Dương thì trong lòng chột dạ, hét lớn.
Đáng tiếc, câu nói ngay sau đó của Trần Dương làm cho gã cảm thấy hoảng sợ vô cùng:
- Hét đi, tuỳ ý ngươi. Ta đã bố trí một cái trận pháp cách âm rồi. Bảo đảm đủ để ngươi hét khản cả cổ cũng không bị người khác nghe lén!
Phùng quản sự sắc mặt càng ngày càng tái xanh, đột nhiên, hắn nghĩ đến chuyện gì đó liền chụp ngay cái nút chai kế bên cầm lấy rồi nói:
- Trần Dương, ngươi đừng ép buộc ta. Ta... Ta... Không muốn làm chuyện dơ bẩn đó. Ta thà chết cũng không, ngươi đừng tưởng có thể dùng vũ lực để ép ta!
Nói xong, Phùng quản sự liền đứng dựa sát vào vách tường.
Trần Dương thấy cảnh này liền đầu đầy hắc tuyến, không ngờ Phùng quản sự này lại có trí óc tưởng tượng mạnh mẽ đến như vậy.
Nhất thời, Trần Dương liền mỉm cười, thân ảnh trong chớp mắt liền tiến tới sát bên gã, giơ tay chụp xuống đỉnh đầu, vỗ nhẹ vào gáy gã một cái.
Phùng quản sự chỉ là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ béo ú giỏi ăn hiếp phàm nhân, làm sao có thể phản ứng kịp. Chỉ thấy loé lên một cái liền ngất xỉu.
Trước khi ngất xỉu, bên tai Phùng quản sự còn nghe một câu nói như vọng về từ nơi xa xăm nào đó:
- Thẩm án!
/379
|