Trong ánh mắt kinh hãi của gã họ Bạch, lão hổ chỉ dùng móng vuốt đánh qua một cái liền chặn đứng mũi tên của hắn, hơn nữa còn gầm gừ nhảy tới chỗ của gã.
Mà Trần Dương thấy vậy thì không nói hai lời vươn tay về phía trước bóp lại, miệng lẩm bẩm:
- Khoá!
Nói xong, hắn bóp tay lại một cái sau đó ném qua một bên.
Chỉ thấy lão hổ đang hùng hổ bay tới chỗ tu sĩ họ Bạch liền bị nhấc bổng lên ném qua một bên.
‘Ba~~’
Lão hổ bị Trần Dương ném vào một cái vách đá phía xa xa.
Ba người còn lại nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy lão hổ đã quay trở lại, bộ dáng hung mãnh.
Lúc này ánh mắt của nó toàn là tơ máu.
Nó đã bị chọc giận đến điên rồi!
Lão tử tu hành mấy trăm năm, dù ngươi có đánh thì cũng cần cho ta chút mặt mũi, sao lại quăng ta như quăng một con mèo!
Đây là lão hổ không phát huy ngươi tưởng ta là con mèo bệnh a!
Lão hổ vô cùng oan khuất.
Nó lúc này bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ xung quanh lao về phía Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy cười gằn:
- Nghiệt súc!
Nói xong bàn tay cách không tát một cái.
‘Uỗm
~’
Con hổ chỉ kịp kêu lên một tiếng liền thấy đầu váng mắt hoa, văng qua một bên.
Lão hổ đầu va vào một tảng đá gần đó, co giật.
Ba người còn lại thấy vậy thì nhất thời mừng rỡ, nhao nhao chạy tới triển khai đủ thứ pháp bảo đánh lên người nó.
Con hổ ăn hai tát ‘Cầm Long Thủ’ của Trần Dương, đầu óc mơ hồ, chiến lực thoáng cái giảm xuống bốn thành.
Lúc này lại bị ba người vây công ăn hôi.
Trần Dương nhìn cảnh này thì đã biết chiến cuộc ra sao, lắc lắc đầu đi vào bên trong hang động.
Ba người kia mặc dù chiến đấu nhưng cũng thấy cảnh này, nhưng không ai hé răng nửa lời.
Bị ngu mới gây chuyện với hắn!
Đám bọn họ cũng không muốn thưởng thức cảm giác như lão hổ vừa rồi bị Trần Dương giáng cho một cái tát liền hộc máu tại chỗ.
Nhất thời ba người lại lâm vào giằng co với lão hổ.
Mà Trần Dương cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Bởi vì theo như Trần Dương quan sát thì con hổ này chỉ vừa mới tiến giai cấp bốn, cho nên linh lực trong cơ thể không quá mạnh mẽ, lại vừa tiến giai không lâu nên tu vi còn chưa ổn định.
Nhất thời, hứng thú của Trần Dương cũng theo đó giảm xuống nhiều.
Sở dĩ Trần Dương đến nơi này thực ra là vị một thứ hay có bên trong yêu thú hệ hoả từ tam cấp trở lên. Đó là một thứ tinh thạch lắng đọng bên dưới động phủ của yêu thú.
Mặc dù xác suất rất thấp nhưng Trần Dương cũng không muốn bỏ qua mà đi vào tìm.
Sau khi đi vào, Trần Dương liền nhún mình một cái thi triển Thổ độn thuật dần chìm xuống.
Hiện giờ Trần Dương đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng không cần thiết phải sử dụng Thổ Độn Phù mới có thể đi vào lòng đất nữa.
Sau khi tìm quanh quẩn một hồi, bất đắc dĩ Trần Dương đành quay trở lại mặt đất thở dài.
- Xem ra thứ kia đúng là khó kiếm. Nơi này chắc là con Hoả Vân Hổ này đến ở chưa lâu, yêu khí không quá nồng đậm...
Trần Dương than nhẹ một tiếng rồi lững thững đi ra ngoài.
Lúc này trận chiến bên ngoài đã ngừng lại.
Chỉ thấy ba người đều lộ vẻ mỏi mệt, người nào trên người cũng có ít nhiều vết thương, còn con Hoả Vân Hổ kia thì không thấy bóng dáng.
Thấy cảnh này, Trần Dương liền ngạc nhiên đi tới:
- Các vị đạo hữu, con Hoả Vân Hổ kia...
Thấy dáng vẻ này của Trần Dương, ba người đều cảm thấy xấu hổ.
Vừa rồi Trần Dương đã một tát chụp gần chết lão hổ rồi, ba bọn họ chỉ lao vào ăn hôi thôi nhưng cuối cũng vẫn để cho Hoả Vân Hổ kia chạy thoát, về phần ba người thì trọng thương đến mức không thể đuổi theo, đành ngồi tại chỗ điều tức.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Trần Dương đi ra, trố mắt nhìn thì cả đám đều hận không thể tìm được cái khe đất để chui xuống.
Cuối cũng vẫn là Thẩm Lan cười khổ nói:
- Con thú kia đã chạy thoát rồi. Uổng phí tâm sức của Trần huynh!
Trần Dương nghe vậy thì khoát tay nói:
- Không có gì, con yêu thú kia mặc dù nhìn bên ngoài là tứ cấp nhưng thực ra là tam cấp mới tiến giai. Loại yêu thú này chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh riêng. Hôm nay chúng ta bình an là xem như tốt rồi. Ta cũng vừa vào bên trong mà không có thu hoạch gì, xem ra cả bốn người chúng ta đều công cốc rồi.
Nhất thời bốn người đều thở dài, cũng công nhận Trần Dương nói có lý.
Nếu hôm nay không có Trần Dương hỗ trợ thì bọn họ cũng lành ít dữ nhiều. Xem ra sau này muốn ra lăn lộn cũng phải suy xét lại thực lực bản thân một chút, không làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
- Ba vị, không biết mọi người tiếp theo còn có dự định gì nữa hay không?
Thẩm Lan sắc mặt khó coi dò hỏi.
Hai người Trương Bạch nhìn nhau một chút, sau đó nói:
- Hai chúng ta định đi chung quanh một chút để tìm xem có thảo dược gì hay không, gỡ gạc một chút cũng được.
Thẩm Lan nghe vậy thì gật đầu nói:
- Vậy thì chúc hai vị sư huynh may mắn. Lần này trộm gà không được còn mất nắm thóc, phỏng chừng cuộc Trúc Cơ Chiến lần này vô vọng rồi.
Thẩm Lan nói xong thì miễn cưỡng nở nụ cười tự giễu, khuôn mặt đắng chát.
Trần Dương không nói gì mà như có thâm ý nói:
- Nếu vậy thì ta cũng xin cáo từ các vị. Ta còn có chút việc cần phải xử lý, hẹn ngày gặp lại tại sơn môn!
Trần Dương nói xong cũng không dây dưa gì nữa mà quay lưng đi.
Thẩm Lan khoé miệng nhúc nhích như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng không nói, nhìn hai người còn lại chắp tay nói:
- Nếu vậy ta cũng xin cáo từ. Ta sẽ quay về sơn môn, chúc hai vị may mắn!
Nói xong, Thẩm Lan cũng quay lưng rời đi.
Trần Dương và Thẩm Lan rời đi hồi lâu thì hai người Trương Bạch liền nhìn nhau cười hắc hắc, sau đó lần lượt đứng dậy. Bộ dáng cũng không còn yếu ớt tái nhợt như lúc nãy.
Gã tu sĩ họ Bạch cười gian xảo một tiếng nói:
- Cũng may là chúng ta nhanh trí, hắc hắc. Mong rằng Trương huynh không quên những gì lúc trước chúng ta đã bàn nhé!
- Khà khà, tất nhiên là vậy rồi. Ta cũng chỉ cần bộ da và hồn phách của nó mà thôi, còn lại tất cả tài liệu tuỳ huynh xử lý!
- Trên thân con súc sinh kia đã trúng một ít Truy Hương Tán của ta. Cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát được. Với thương thế của nó thì cũng chắc chắn chạy không xa nơi này.
Gã họ Bạch cười đắc ý, lại xoè tay xuất ra một con tiểu thú nhỏ bằng nắm tay, hình dáng giống một con chuột.
- Đây là Truy Tung Thử, đặc biệt nhạy cảm với mùi hương Truy Hương Tán kia. Chỉ cần dùng nó chậm rãi đuổi theo là có thể một mẻ hốt gọn. Hắc hắc.
Gã họ Bạch đắc ý thả con chuột ra.
Con chuột toàn thân sáng bóng, lông mượt như tơ, nó hếch cái mũi nhỏ lên trời rồi vùng chạy theo một hướng.
Hai người thấy vậy thì nhìn nhau mỉm cười, cũng không nhanh không chậm đuổi theo.
Mà cách đó không xa, có một bóng người trong suốt đang lơ lửng bên trên hai người mà không ai hay biết.
Người này chính là Trần Dương sớm đã quay trở lại đây, cũng chứng kiến hết cảnh hai người này cùng nhau thông đồng với nhau phân chia lợi ích.
Cũng không quan tâm đến hai người này muốn chia chác gì, mặc dù Trần Dương sớm nói hắn không quan tâm đến tài liệu trên người con yêu thú này, nhưng không có nghĩa là hắn để tuỳ ý người khác hí lộng.
Trần Dương nở nụ cười lạnh lẽo, không nhanh không chậm đuổi theo hai người.
Mà cũng đúng như phân tích của hai người, con Hoả Vân Hổ đúng là đã sức cùng lực kiệt, nó chỉ cố vùng vẫy chạy đi mà thôi.
Sau khi chạy được một đoạn thì cũng kiệt sức nằm bên đường.
Mà hai người kia khi vừa chạy tới thì cũng thấy cảnh này, nhất thời vì có tâm phòng bị nên cũng chậm rãi tiếp cận.
Trần Dương thấy vậy thì thở dài, thân hình bay tới chỗ con hổ đứng trước mặt nó, nói:
- Niệm tình ngươi tu đạo không dễ. Có đồng ý làm linh thú của ta hay không, rời bỏ thân xác này, sau này ta sẽ cho ngươi cái khác. Chỉ cần nghe hiểu thì ta sẽ giúp, còn nếu không thì cứ tự sinh tự diệt. Dù sao với nhân quả của ngươi hiện tại, kiếp sau cũng sẽ được làm người.
Những lời này Trần Dương dùng truyền âm truyền thẳng vào thần trí của lão hổ.
Chỉ thấy nó nhẹ nhàng gầm lên một tiếng ra vẻ đồng ý.
Trần Dương liền mỉm cười, lấy ra Thất Giới hướng về phía nó nói:
- Thu!
Ngay sau tiếng thu này, từ trên trán lão hổ bỗng xuất ra một giọt máu đỏ tươi mang theo khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, loé một cái liền bị thu vào bên trong Thất Giới.
Mà lúc này, thân xác của lão hỗ cũng triệt để chết đi, không còn hồn phách hay bất cứ sinh mệnh nào dao động nữa.
Trần Dương mỉm cười hài lòng, cũng chưa quan sát tình hình trong Thất Giới mà phất tay thu luôn xác Hoả Vân Hổ vào nhẫn trữ vật, sau đó nhún mình một cái rời đi.
Hai người Trương Bạch vốn đang định nhào tới liền thấy Hoả Vân Hổ cứ thế trơ trơ biến mất tại chỗ.
Nhất thời hai người ngẩn ngơ nhìn nhau, sau đó tức giận hét lên một tiếng:
- Là ai? Là kẻ nào dám hốt tay trên lão tử?
Hai ngươi tức giận hò hét, lại truy xét khắp chung quanh nhưng hoàn toàn tìm không thấy bất cứ dấu vết gì.
Ngay cả Truy Tung Thử cũng không thể nào phát hiện được dấu vết mùi vị, cứ như Hoả Vân Hổ trực tiếp bị bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Hai người Trương Bạch vẫn không cam lòng, lại truy xét khắp khu vực chung quanh, càng ngày càng mở rộng cho đến khi gặp phải một bầy kiến là linh trùng cấp một nhưng có tới cả vạn con thì cả hai cong mông bỏ chạy thục mạng.
Mà Trần Dương thì cũng phiêu nhiên đi dạo chung quanh.
‘Từ khi đến đây chưa đi nhìn ngắm lần nào, lần này xem như du ngoạn một chút. Sẵn tiện tìm cơ hội thử Trừu Hồn Lục Kiếm!’
Trần Dương mỉm cười thầm nghĩ, cước bộ dưới chân cũng không chút nào chậm.
Mà Trần Dương thấy vậy thì không nói hai lời vươn tay về phía trước bóp lại, miệng lẩm bẩm:
- Khoá!
Nói xong, hắn bóp tay lại một cái sau đó ném qua một bên.
Chỉ thấy lão hổ đang hùng hổ bay tới chỗ tu sĩ họ Bạch liền bị nhấc bổng lên ném qua một bên.
‘Ba~~’
Lão hổ bị Trần Dương ném vào một cái vách đá phía xa xa.
Ba người còn lại nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy lão hổ đã quay trở lại, bộ dáng hung mãnh.
Lúc này ánh mắt của nó toàn là tơ máu.
Nó đã bị chọc giận đến điên rồi!
Lão tử tu hành mấy trăm năm, dù ngươi có đánh thì cũng cần cho ta chút mặt mũi, sao lại quăng ta như quăng một con mèo!
Đây là lão hổ không phát huy ngươi tưởng ta là con mèo bệnh a!
Lão hổ vô cùng oan khuất.
Nó lúc này bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ xung quanh lao về phía Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy cười gằn:
- Nghiệt súc!
Nói xong bàn tay cách không tát một cái.
‘Uỗm
~’
Con hổ chỉ kịp kêu lên một tiếng liền thấy đầu váng mắt hoa, văng qua một bên.
Lão hổ đầu va vào một tảng đá gần đó, co giật.
Ba người còn lại thấy vậy thì nhất thời mừng rỡ, nhao nhao chạy tới triển khai đủ thứ pháp bảo đánh lên người nó.
Con hổ ăn hai tát ‘Cầm Long Thủ’ của Trần Dương, đầu óc mơ hồ, chiến lực thoáng cái giảm xuống bốn thành.
Lúc này lại bị ba người vây công ăn hôi.
Trần Dương nhìn cảnh này thì đã biết chiến cuộc ra sao, lắc lắc đầu đi vào bên trong hang động.
Ba người kia mặc dù chiến đấu nhưng cũng thấy cảnh này, nhưng không ai hé răng nửa lời.
Bị ngu mới gây chuyện với hắn!
Đám bọn họ cũng không muốn thưởng thức cảm giác như lão hổ vừa rồi bị Trần Dương giáng cho một cái tát liền hộc máu tại chỗ.
Nhất thời ba người lại lâm vào giằng co với lão hổ.
Mà Trần Dương cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Bởi vì theo như Trần Dương quan sát thì con hổ này chỉ vừa mới tiến giai cấp bốn, cho nên linh lực trong cơ thể không quá mạnh mẽ, lại vừa tiến giai không lâu nên tu vi còn chưa ổn định.
Nhất thời, hứng thú của Trần Dương cũng theo đó giảm xuống nhiều.
Sở dĩ Trần Dương đến nơi này thực ra là vị một thứ hay có bên trong yêu thú hệ hoả từ tam cấp trở lên. Đó là một thứ tinh thạch lắng đọng bên dưới động phủ của yêu thú.
Mặc dù xác suất rất thấp nhưng Trần Dương cũng không muốn bỏ qua mà đi vào tìm.
Sau khi đi vào, Trần Dương liền nhún mình một cái thi triển Thổ độn thuật dần chìm xuống.
Hiện giờ Trần Dương đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng không cần thiết phải sử dụng Thổ Độn Phù mới có thể đi vào lòng đất nữa.
Sau khi tìm quanh quẩn một hồi, bất đắc dĩ Trần Dương đành quay trở lại mặt đất thở dài.
- Xem ra thứ kia đúng là khó kiếm. Nơi này chắc là con Hoả Vân Hổ này đến ở chưa lâu, yêu khí không quá nồng đậm...
Trần Dương than nhẹ một tiếng rồi lững thững đi ra ngoài.
Lúc này trận chiến bên ngoài đã ngừng lại.
Chỉ thấy ba người đều lộ vẻ mỏi mệt, người nào trên người cũng có ít nhiều vết thương, còn con Hoả Vân Hổ kia thì không thấy bóng dáng.
Thấy cảnh này, Trần Dương liền ngạc nhiên đi tới:
- Các vị đạo hữu, con Hoả Vân Hổ kia...
Thấy dáng vẻ này của Trần Dương, ba người đều cảm thấy xấu hổ.
Vừa rồi Trần Dương đã một tát chụp gần chết lão hổ rồi, ba bọn họ chỉ lao vào ăn hôi thôi nhưng cuối cũng vẫn để cho Hoả Vân Hổ kia chạy thoát, về phần ba người thì trọng thương đến mức không thể đuổi theo, đành ngồi tại chỗ điều tức.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Trần Dương đi ra, trố mắt nhìn thì cả đám đều hận không thể tìm được cái khe đất để chui xuống.
Cuối cũng vẫn là Thẩm Lan cười khổ nói:
- Con thú kia đã chạy thoát rồi. Uổng phí tâm sức của Trần huynh!
Trần Dương nghe vậy thì khoát tay nói:
- Không có gì, con yêu thú kia mặc dù nhìn bên ngoài là tứ cấp nhưng thực ra là tam cấp mới tiến giai. Loại yêu thú này chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh riêng. Hôm nay chúng ta bình an là xem như tốt rồi. Ta cũng vừa vào bên trong mà không có thu hoạch gì, xem ra cả bốn người chúng ta đều công cốc rồi.
Nhất thời bốn người đều thở dài, cũng công nhận Trần Dương nói có lý.
Nếu hôm nay không có Trần Dương hỗ trợ thì bọn họ cũng lành ít dữ nhiều. Xem ra sau này muốn ra lăn lộn cũng phải suy xét lại thực lực bản thân một chút, không làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
- Ba vị, không biết mọi người tiếp theo còn có dự định gì nữa hay không?
Thẩm Lan sắc mặt khó coi dò hỏi.
Hai người Trương Bạch nhìn nhau một chút, sau đó nói:
- Hai chúng ta định đi chung quanh một chút để tìm xem có thảo dược gì hay không, gỡ gạc một chút cũng được.
Thẩm Lan nghe vậy thì gật đầu nói:
- Vậy thì chúc hai vị sư huynh may mắn. Lần này trộm gà không được còn mất nắm thóc, phỏng chừng cuộc Trúc Cơ Chiến lần này vô vọng rồi.
Thẩm Lan nói xong thì miễn cưỡng nở nụ cười tự giễu, khuôn mặt đắng chát.
Trần Dương không nói gì mà như có thâm ý nói:
- Nếu vậy thì ta cũng xin cáo từ các vị. Ta còn có chút việc cần phải xử lý, hẹn ngày gặp lại tại sơn môn!
Trần Dương nói xong cũng không dây dưa gì nữa mà quay lưng đi.
Thẩm Lan khoé miệng nhúc nhích như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng không nói, nhìn hai người còn lại chắp tay nói:
- Nếu vậy ta cũng xin cáo từ. Ta sẽ quay về sơn môn, chúc hai vị may mắn!
Nói xong, Thẩm Lan cũng quay lưng rời đi.
Trần Dương và Thẩm Lan rời đi hồi lâu thì hai người Trương Bạch liền nhìn nhau cười hắc hắc, sau đó lần lượt đứng dậy. Bộ dáng cũng không còn yếu ớt tái nhợt như lúc nãy.
Gã tu sĩ họ Bạch cười gian xảo một tiếng nói:
- Cũng may là chúng ta nhanh trí, hắc hắc. Mong rằng Trương huynh không quên những gì lúc trước chúng ta đã bàn nhé!
- Khà khà, tất nhiên là vậy rồi. Ta cũng chỉ cần bộ da và hồn phách của nó mà thôi, còn lại tất cả tài liệu tuỳ huynh xử lý!
- Trên thân con súc sinh kia đã trúng một ít Truy Hương Tán của ta. Cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát được. Với thương thế của nó thì cũng chắc chắn chạy không xa nơi này.
Gã họ Bạch cười đắc ý, lại xoè tay xuất ra một con tiểu thú nhỏ bằng nắm tay, hình dáng giống một con chuột.
- Đây là Truy Tung Thử, đặc biệt nhạy cảm với mùi hương Truy Hương Tán kia. Chỉ cần dùng nó chậm rãi đuổi theo là có thể một mẻ hốt gọn. Hắc hắc.
Gã họ Bạch đắc ý thả con chuột ra.
Con chuột toàn thân sáng bóng, lông mượt như tơ, nó hếch cái mũi nhỏ lên trời rồi vùng chạy theo một hướng.
Hai người thấy vậy thì nhìn nhau mỉm cười, cũng không nhanh không chậm đuổi theo.
Mà cách đó không xa, có một bóng người trong suốt đang lơ lửng bên trên hai người mà không ai hay biết.
Người này chính là Trần Dương sớm đã quay trở lại đây, cũng chứng kiến hết cảnh hai người này cùng nhau thông đồng với nhau phân chia lợi ích.
Cũng không quan tâm đến hai người này muốn chia chác gì, mặc dù Trần Dương sớm nói hắn không quan tâm đến tài liệu trên người con yêu thú này, nhưng không có nghĩa là hắn để tuỳ ý người khác hí lộng.
Trần Dương nở nụ cười lạnh lẽo, không nhanh không chậm đuổi theo hai người.
Mà cũng đúng như phân tích của hai người, con Hoả Vân Hổ đúng là đã sức cùng lực kiệt, nó chỉ cố vùng vẫy chạy đi mà thôi.
Sau khi chạy được một đoạn thì cũng kiệt sức nằm bên đường.
Mà hai người kia khi vừa chạy tới thì cũng thấy cảnh này, nhất thời vì có tâm phòng bị nên cũng chậm rãi tiếp cận.
Trần Dương thấy vậy thì thở dài, thân hình bay tới chỗ con hổ đứng trước mặt nó, nói:
- Niệm tình ngươi tu đạo không dễ. Có đồng ý làm linh thú của ta hay không, rời bỏ thân xác này, sau này ta sẽ cho ngươi cái khác. Chỉ cần nghe hiểu thì ta sẽ giúp, còn nếu không thì cứ tự sinh tự diệt. Dù sao với nhân quả của ngươi hiện tại, kiếp sau cũng sẽ được làm người.
Những lời này Trần Dương dùng truyền âm truyền thẳng vào thần trí của lão hổ.
Chỉ thấy nó nhẹ nhàng gầm lên một tiếng ra vẻ đồng ý.
Trần Dương liền mỉm cười, lấy ra Thất Giới hướng về phía nó nói:
- Thu!
Ngay sau tiếng thu này, từ trên trán lão hổ bỗng xuất ra một giọt máu đỏ tươi mang theo khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, loé một cái liền bị thu vào bên trong Thất Giới.
Mà lúc này, thân xác của lão hỗ cũng triệt để chết đi, không còn hồn phách hay bất cứ sinh mệnh nào dao động nữa.
Trần Dương mỉm cười hài lòng, cũng chưa quan sát tình hình trong Thất Giới mà phất tay thu luôn xác Hoả Vân Hổ vào nhẫn trữ vật, sau đó nhún mình một cái rời đi.
Hai người Trương Bạch vốn đang định nhào tới liền thấy Hoả Vân Hổ cứ thế trơ trơ biến mất tại chỗ.
Nhất thời hai người ngẩn ngơ nhìn nhau, sau đó tức giận hét lên một tiếng:
- Là ai? Là kẻ nào dám hốt tay trên lão tử?
Hai ngươi tức giận hò hét, lại truy xét khắp chung quanh nhưng hoàn toàn tìm không thấy bất cứ dấu vết gì.
Ngay cả Truy Tung Thử cũng không thể nào phát hiện được dấu vết mùi vị, cứ như Hoả Vân Hổ trực tiếp bị bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Hai người Trương Bạch vẫn không cam lòng, lại truy xét khắp khu vực chung quanh, càng ngày càng mở rộng cho đến khi gặp phải một bầy kiến là linh trùng cấp một nhưng có tới cả vạn con thì cả hai cong mông bỏ chạy thục mạng.
Mà Trần Dương thì cũng phiêu nhiên đi dạo chung quanh.
‘Từ khi đến đây chưa đi nhìn ngắm lần nào, lần này xem như du ngoạn một chút. Sẵn tiện tìm cơ hội thử Trừu Hồn Lục Kiếm!’
Trần Dương mỉm cười thầm nghĩ, cước bộ dưới chân cũng không chút nào chậm.
/379
|