Ở phương hướng mà Trần Dương vừa nhìn lúc này có thấp thoáng vô số bóng dáng đang nhanh chóng tiến tới.
Trong lúc Trần Dương còn đang thắc mắc thì bỗng nhiên từ phương xa vang lên âm thanh hò hét:
- Các vị đạo hữu Nam Nhạc Phái, chúng ta đến trợ giúp các ngươi!
- Đây là...
- Là quân chi viện? Chúng ta có đồng minh, tốt quá, mau giết hết lũ yêu thú này.
- Hay lắm, như vậy thì ta không còn lo phòng tuyến thất thủ nữa, ha hả, yêu xà, mau nhận của ta một kiếm!
...
Nhất thời nghe tiếng nói kia, trên chiến trường tâm lý mọi người bỗng chốc hưng phấn mấy phần, pháp quyết trong tay thoáng cái tự tin có thừa, mà linh lực trong cơ thể mãnh liệt thôi động kích thích ý chí chiến đấu càng thêm bạo phát.
‘Ầm~~Uỳnh~~’
Trên chiến trường lần nữa truyền ra âm thanh chiến đấu thảm thiết.
Mấy hơi thở sau, một nhóm mấy trăm tu sĩ từ phương xa cuối cùng chạy đến.
Những tu sĩ này ăn mặc khác nhau, cũng không thiếu các loại trang sức kỳ lạ quái gở, nhưng cũng không thiếu các tu sĩ trên mình toả ra uy áp nồng đậm, cũng đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ.
Trong đó, có một người đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ dường như là người cầm đầu.
Người này sau khi đến gần liền nhìn quanh, sau đó đại hán mặc cẩm bào đích thân tiến đến chào đón rồi cười nói gì đó.
Lát sau, đám tu sĩ mới tới liền bắt đầu gia nhập vòng chiến. Nhưng những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay mà giống như đang chờ đợi gì đó.
Mà giữa lúc tu sĩ nhân tộc dường như đang dần chiếm ưu thế này thì phía xa xa, một mảng màu xanh nhanh chóng kéo tới.
Trần Dương phóng mắt ra nhìn thì thấy đập vào mắt là một đám chừng mấy ngàn con mãng xà cao cỡ một thân người đang kéo tới như một mảng sóng biển ầm ầm cuốn tới.
Đám mãng xà này số lượng làm cho người ta tê tái cả da đầu, nhưng thỉnh thoảng lại có xuất hiện một con toàn thân màu đen, thể tích gấp ba bốn lần những con khác, miệng phun ra một chất dịch gì đó bầy nhầy chảy nhầy nhụa toàn thân.
‘Độc Thanh Mãng!’
Trần Dương thấp giọng thì thào, đồng thời ánh mắt chớp loé.
Độc Thanh Mãng chính là chỉ đám rắn cao cỡ thân người kia, loại mãng xà này nhìn dáng vẻ như vậy thì mỗi con cũng tương đương Luyện Khí Trung Kỳ, trời sinh đã có kịch độc trong người. Nghe nói con non mới nở trong trứng ra thì đã có đủ chất độc để giết chết một con voi. Loại mãng xà này toàn thân đều là kịch độc, không cần phải để nó cắn mà chỉ cần không cẩn thận chạm phải cũng đủ để mạng sống ô hô ai tai, cực kỳ khó chơi.
Mà nguy hiểm nhất là những con rắn to kia, có lẽ là loại Độc Hắc Mãng biến dị từ Độc Thanh Mãng mà ra, chẳng những tu vi cao hơn mà còn có độc tính cao hơn nhiều.
Nhìn số lượng này, đám người tu sĩ quả thật hết sức nhỏ bé.
Thế nhưng nhìn lại, đám người của Nam Nhạc Phái sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn không quá hoảng loạn, hiển nhiên là còn có thủ đoạn khác sau lưng chưa thi triển.
Mà lúc này, hiển nhiên bên phê nhân loại tu sĩ cũng phát giác được đợt Xà triều đang tiến tới.
Tu sĩ đại hán cẩm bào quát một tiếng:
- Bày trận!
Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng loạt hô một tiếng, liền bắt đầu xông lên phía trước tản ra hàng ngang.
Tất cả đồng loạt vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc chiến xa nhỏ xíu.
Những chiếc chiến xa này sau khi được lấy ra thì lập tức hình thể to lớn lên.
Ngay khi chiến xa phóng to, trong tay những tu sĩ này không chút do dự đặt một hoả cầu lên bên trên chiến xa.
‘Đùng ~~Đùng~~’
Những hoả cầu này theo sự kích hoạt liền mạnh mẽ bắn ra, không chút chần chừ công kích về phía đám Độc Thanh Mãng.
Nhất thời vô số tiếng nổ bạo liệt vang lên.
Chỉ trong tích tắc liền có mấy trăm hoả cầu bắn thẳng vào đại quân Độc Thanh Mãng đang tiến tới, chỉ trong phút chốc đã oanh kích cả nghìn con Độc Thanh Mãng thành thịt nát, mất mạng tại chỗ.
Những hoả cầu này vốn là Chân hoả của Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, sức mạnh của nó tương tự như Tam muội chân hoả, nay bạo liệt ra dĩ nhiên tạo thành sát thương không hề nhỏ.
Trần Dương xem thấy cảnh này thì hơi giật mình, xem ra hoả cầu nếu kết hợp với chiến xa tương tự như đạn pháo bắn ra thì cũng có thể gây ra sát thương không nhỏ.
Trong lúc Trần Dương còn đang âm thầm giật mình thì đám Độc Thanh Mãng dường như bị những đợt công kích vừa rồi chọc giận, liền khè khè tiến tới, tốc độ còn nhanh hơn nhiều lần.
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, mà những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia thấy tình cảnh này thì cũng thu lại chiến xa mà trực tiếp lấy ra vũ khí.
Nhất thời cả ngàn tu sĩ cùng nhau đứng đó chuẩn bị nghênh đón đợt Xà triều đang rầm rầm tiến tới.
Song phương vừa lao vào nhau xáp lá cà thì bên phía nhân loại lập tức lộ ra vẻ yếu thế.
Những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì còn đỡ, thông thường một đòn vừa ra liền có thể chém chết một hai con Độc Thanh Mãng, nhưng những tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì không có vẻ nhẹ nhàng như vậy, nhất là những thứ độc dịch nọ vừa dính vào liền có thể ăn mòn linh khí bảo hộ bên ngoài, vô số tu sĩ Luyện Khí Kỳ là bị thứ độc dịch này làm cho thất thủ rồi mất mạng.
Mà giữa lúc đó, rốt cuộc mấy con Độc Hắc Mãng cũng tham gia vòng chiến.
Những con Độc Hắc Mãng này trời sinh cự lực, phải có hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến đến với có thể đánh ngang tay với nó.
Tu sĩ đại hán mặc cẩm bào thấy cảnh này thì trán nhăn lại thành một đoàn, nhưng cũng chưa ra tay mà cầm một cái lệnh bài thì thầm gì đó rồi vung về phía sau.
Đúng lúc này, Lâm Hưng liền kéo vai Trần Dương nói:
- Xem ra đã triệu tập quân phòng bị. Chúng ta mau trở về tập họp điểm danh, chuẩn bị gia nhập chiến trường thôi.
Trần Dương nghe vậy bồi hồi, cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt, đi theo Lâm Hưng trở về doanh trại.
...
Trong lúc này, ở cách nơi chiến trường giao tranh rất xa.
Ở phía sau sơn môn Nam Nhạc Phái có một khu vực tựa như tiên cảnh, sương khói lượn lờ, có một gian tiểu viện nho nhỏ.
Trong tiểu viện này có đủ loại phong cảnh thiên nhiên, tựa như một bức tranh thiên nhiên thu nhỏ vậy. Giữa một hồ nước có một cái đình đài.
Trong cái đình này có một cái bàn đá và bốn cái ghế tinh xảo.
Giờ phút này, có hai người ngồi trên hai cái ghế đối diện nhau đang đánh một bàn cờ.
Hai ông lão này, một người tiên phong đạo cốt, da dẻ hồng hào, miệng luôn luôn có một nụ cười hoà nhã dễ gần.
Còn một người đối diện thì lưng hùm vai gấu, bộ dáng là một trung niên có râu quai nón, khuôn mặt đen sạm làm cho người nào thấy chắc cũng phải sợ hãi.
Lúc này, ông lão tiên phong đạo cốt nọ cầm một con cờ đi một nước rồi cười nói:
- Chốt qua sông, khà khà, Vân đạo hữu, ngươi sơ suất a!
- Hắc hắc, thật sao? Chốt ngươi qua sông thì ta chiếu tướng bắt xe ngươi.
Đại hán râu quai nón cũng mỉm cười, bàn tay nhấn xuống rồi nói.
Ông lão thấy vậy định thần nhìn kỹ lần nữa, cuối cùng nữa ngày mới râu tóc dựng đứng thở phì phò:
- Hừ, cũng chỉ là một cuộc chơi thôi. Cũng không biết đám các ngươi ăn cái gì, người nào cũng đều đánh cờ giỏi như vậy, tức chết ta!
- Hả? Nói vậy đạo huynh đã chịu thiệt thòi trong tay sư muội của ta rồi sao?
Nghe đại hán râu quai nón nói thế, mặt ông lão càng thêm đỏ, xấu hổ ho khan hai tiếng không có trả lời câu hỏi mà nói sang chuyện khác:
- Chuyện đánh cờ ngươi đúng là giỏi. Nhưng đánh nhau xem ra cũng chỉ thường thôi. Nghe nói mấy môn phái kia vài ngày nữa sẽ chạy tới, cơ hội của Nam Nhạc Phái các ngươi cũng chỉ còn một vài ngày, cố gắng tận dụng cho tốt. Nhớ đừng quên cái ước hẹn kia.
- Hừ, đám người kia nếu chạy tới thì cũng mất ít nhất hai tháng nữa. Lúc đó chuyện giữa chúng ta sẽ có kết quả rồi. Chuyện chúng ta đã thoả thuận, tất nhiên sẽ không có chuyện nuốt lời.
- Được rồi, nếu Vân huynh đã nói vậy thì ta cũng không có ý gì thêm. Ta còn bận ít việc, cáo từ!
Lão giả vuốt râu cười cười, thân hình nhoáng một cái liền biến thành một đạo thanh quang phá không rời đi.
Đại hán râu quai nón nhìn ông lão rời đi nửa ngày thì mới nhìn tới bàn cờ, sau đó thở dài lắc nhẹ đầu.
...
Thú triều chiến trường.
Trần Dương lúc này đã trang phục chỉnh tế, thần tình nghiêm chỉnh cùng với mọi người hợp thành một đội quân cùng tiến đến chiến trường.
Trong lòng Trần Dương có cái suy nghĩ, mặc dù nói đây là thú triều, là cơ hội để cho môn nhân đệ tử Nam Nhạc Phái tiến hành rèn luyện, nhưng số người ngã xuống không phải là ít.
Nhất là, đến bây giờ mặc dù các tu sĩ Kết Đan Kỳ của phái cũng đã xuất động, nhưng chẳng lẽ thực lực tích luỹ mấy nghìn năm của Nam Nhạc Phái cũng chỉ có như vầy? Ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thấy xuất hiện.
Trần Dương tin rằng, chỉ cần có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ áp trận thì mọi chuyện sẽ khác, mà tu sĩ Nam Nhạc Phái cũng sẽ giảm được thương vong rất nhiều.
Bên cạnh đó, mặc dù chiến đấu thảm liệt nhưng nhìn qua cục diện thì Trần Dương vẫn cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Giống như bên phía yêu thú cũng rất phối hợp, mỗi lần đều chỉ xuất ra những đợt thú triều vừa phải, tương quan hai bên không chênh lệch quá lớn.
Trần Dương biết cái suy nghĩ và cảm giác này của mình rất kỳ quái, nhưng cũng không tiện suy nghĩ nhiều nữa. Bởi nếu như phía sau có âm mưu gì, thì cũng không đến lượt hắn lo lắng, những mưu mô quỷ kế của đám cao tầng, Trần Dương cũng không có hứng thú đi phỏng đoán.
Mà khi nhóm quân của Trần Dương tiến đến thì đại hán cẩm bào lúc trước cũng đã tham gia chiến trận. Lúc này vị đại hán này đang dùng một pháp bảo hình quạt đấu pháp cùng một con cự đại mãng xà, Trần Dương đảo mắt qua nhìn một cái liền thất thanh:
- Lục cấp yêu xà!
Trong lúc Trần Dương còn đang thắc mắc thì bỗng nhiên từ phương xa vang lên âm thanh hò hét:
- Các vị đạo hữu Nam Nhạc Phái, chúng ta đến trợ giúp các ngươi!
- Đây là...
- Là quân chi viện? Chúng ta có đồng minh, tốt quá, mau giết hết lũ yêu thú này.
- Hay lắm, như vậy thì ta không còn lo phòng tuyến thất thủ nữa, ha hả, yêu xà, mau nhận của ta một kiếm!
...
Nhất thời nghe tiếng nói kia, trên chiến trường tâm lý mọi người bỗng chốc hưng phấn mấy phần, pháp quyết trong tay thoáng cái tự tin có thừa, mà linh lực trong cơ thể mãnh liệt thôi động kích thích ý chí chiến đấu càng thêm bạo phát.
‘Ầm~~Uỳnh~~’
Trên chiến trường lần nữa truyền ra âm thanh chiến đấu thảm thiết.
Mấy hơi thở sau, một nhóm mấy trăm tu sĩ từ phương xa cuối cùng chạy đến.
Những tu sĩ này ăn mặc khác nhau, cũng không thiếu các loại trang sức kỳ lạ quái gở, nhưng cũng không thiếu các tu sĩ trên mình toả ra uy áp nồng đậm, cũng đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ.
Trong đó, có một người đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ dường như là người cầm đầu.
Người này sau khi đến gần liền nhìn quanh, sau đó đại hán mặc cẩm bào đích thân tiến đến chào đón rồi cười nói gì đó.
Lát sau, đám tu sĩ mới tới liền bắt đầu gia nhập vòng chiến. Nhưng những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay mà giống như đang chờ đợi gì đó.
Mà giữa lúc tu sĩ nhân tộc dường như đang dần chiếm ưu thế này thì phía xa xa, một mảng màu xanh nhanh chóng kéo tới.
Trần Dương phóng mắt ra nhìn thì thấy đập vào mắt là một đám chừng mấy ngàn con mãng xà cao cỡ một thân người đang kéo tới như một mảng sóng biển ầm ầm cuốn tới.
Đám mãng xà này số lượng làm cho người ta tê tái cả da đầu, nhưng thỉnh thoảng lại có xuất hiện một con toàn thân màu đen, thể tích gấp ba bốn lần những con khác, miệng phun ra một chất dịch gì đó bầy nhầy chảy nhầy nhụa toàn thân.
‘Độc Thanh Mãng!’
Trần Dương thấp giọng thì thào, đồng thời ánh mắt chớp loé.
Độc Thanh Mãng chính là chỉ đám rắn cao cỡ thân người kia, loại mãng xà này nhìn dáng vẻ như vậy thì mỗi con cũng tương đương Luyện Khí Trung Kỳ, trời sinh đã có kịch độc trong người. Nghe nói con non mới nở trong trứng ra thì đã có đủ chất độc để giết chết một con voi. Loại mãng xà này toàn thân đều là kịch độc, không cần phải để nó cắn mà chỉ cần không cẩn thận chạm phải cũng đủ để mạng sống ô hô ai tai, cực kỳ khó chơi.
Mà nguy hiểm nhất là những con rắn to kia, có lẽ là loại Độc Hắc Mãng biến dị từ Độc Thanh Mãng mà ra, chẳng những tu vi cao hơn mà còn có độc tính cao hơn nhiều.
Nhìn số lượng này, đám người tu sĩ quả thật hết sức nhỏ bé.
Thế nhưng nhìn lại, đám người của Nam Nhạc Phái sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn không quá hoảng loạn, hiển nhiên là còn có thủ đoạn khác sau lưng chưa thi triển.
Mà lúc này, hiển nhiên bên phê nhân loại tu sĩ cũng phát giác được đợt Xà triều đang tiến tới.
Tu sĩ đại hán cẩm bào quát một tiếng:
- Bày trận!
Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng loạt hô một tiếng, liền bắt đầu xông lên phía trước tản ra hàng ngang.
Tất cả đồng loạt vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc chiến xa nhỏ xíu.
Những chiếc chiến xa này sau khi được lấy ra thì lập tức hình thể to lớn lên.
Ngay khi chiến xa phóng to, trong tay những tu sĩ này không chút do dự đặt một hoả cầu lên bên trên chiến xa.
‘Đùng ~~Đùng~~’
Những hoả cầu này theo sự kích hoạt liền mạnh mẽ bắn ra, không chút chần chừ công kích về phía đám Độc Thanh Mãng.
Nhất thời vô số tiếng nổ bạo liệt vang lên.
Chỉ trong tích tắc liền có mấy trăm hoả cầu bắn thẳng vào đại quân Độc Thanh Mãng đang tiến tới, chỉ trong phút chốc đã oanh kích cả nghìn con Độc Thanh Mãng thành thịt nát, mất mạng tại chỗ.
Những hoả cầu này vốn là Chân hoả của Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, sức mạnh của nó tương tự như Tam muội chân hoả, nay bạo liệt ra dĩ nhiên tạo thành sát thương không hề nhỏ.
Trần Dương xem thấy cảnh này thì hơi giật mình, xem ra hoả cầu nếu kết hợp với chiến xa tương tự như đạn pháo bắn ra thì cũng có thể gây ra sát thương không nhỏ.
Trong lúc Trần Dương còn đang âm thầm giật mình thì đám Độc Thanh Mãng dường như bị những đợt công kích vừa rồi chọc giận, liền khè khè tiến tới, tốc độ còn nhanh hơn nhiều lần.
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, mà những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia thấy tình cảnh này thì cũng thu lại chiến xa mà trực tiếp lấy ra vũ khí.
Nhất thời cả ngàn tu sĩ cùng nhau đứng đó chuẩn bị nghênh đón đợt Xà triều đang rầm rầm tiến tới.
Song phương vừa lao vào nhau xáp lá cà thì bên phía nhân loại lập tức lộ ra vẻ yếu thế.
Những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì còn đỡ, thông thường một đòn vừa ra liền có thể chém chết một hai con Độc Thanh Mãng, nhưng những tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì không có vẻ nhẹ nhàng như vậy, nhất là những thứ độc dịch nọ vừa dính vào liền có thể ăn mòn linh khí bảo hộ bên ngoài, vô số tu sĩ Luyện Khí Kỳ là bị thứ độc dịch này làm cho thất thủ rồi mất mạng.
Mà giữa lúc đó, rốt cuộc mấy con Độc Hắc Mãng cũng tham gia vòng chiến.
Những con Độc Hắc Mãng này trời sinh cự lực, phải có hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến đến với có thể đánh ngang tay với nó.
Tu sĩ đại hán mặc cẩm bào thấy cảnh này thì trán nhăn lại thành một đoàn, nhưng cũng chưa ra tay mà cầm một cái lệnh bài thì thầm gì đó rồi vung về phía sau.
Đúng lúc này, Lâm Hưng liền kéo vai Trần Dương nói:
- Xem ra đã triệu tập quân phòng bị. Chúng ta mau trở về tập họp điểm danh, chuẩn bị gia nhập chiến trường thôi.
Trần Dương nghe vậy bồi hồi, cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt, đi theo Lâm Hưng trở về doanh trại.
...
Trong lúc này, ở cách nơi chiến trường giao tranh rất xa.
Ở phía sau sơn môn Nam Nhạc Phái có một khu vực tựa như tiên cảnh, sương khói lượn lờ, có một gian tiểu viện nho nhỏ.
Trong tiểu viện này có đủ loại phong cảnh thiên nhiên, tựa như một bức tranh thiên nhiên thu nhỏ vậy. Giữa một hồ nước có một cái đình đài.
Trong cái đình này có một cái bàn đá và bốn cái ghế tinh xảo.
Giờ phút này, có hai người ngồi trên hai cái ghế đối diện nhau đang đánh một bàn cờ.
Hai ông lão này, một người tiên phong đạo cốt, da dẻ hồng hào, miệng luôn luôn có một nụ cười hoà nhã dễ gần.
Còn một người đối diện thì lưng hùm vai gấu, bộ dáng là một trung niên có râu quai nón, khuôn mặt đen sạm làm cho người nào thấy chắc cũng phải sợ hãi.
Lúc này, ông lão tiên phong đạo cốt nọ cầm một con cờ đi một nước rồi cười nói:
- Chốt qua sông, khà khà, Vân đạo hữu, ngươi sơ suất a!
- Hắc hắc, thật sao? Chốt ngươi qua sông thì ta chiếu tướng bắt xe ngươi.
Đại hán râu quai nón cũng mỉm cười, bàn tay nhấn xuống rồi nói.
Ông lão thấy vậy định thần nhìn kỹ lần nữa, cuối cùng nữa ngày mới râu tóc dựng đứng thở phì phò:
- Hừ, cũng chỉ là một cuộc chơi thôi. Cũng không biết đám các ngươi ăn cái gì, người nào cũng đều đánh cờ giỏi như vậy, tức chết ta!
- Hả? Nói vậy đạo huynh đã chịu thiệt thòi trong tay sư muội của ta rồi sao?
Nghe đại hán râu quai nón nói thế, mặt ông lão càng thêm đỏ, xấu hổ ho khan hai tiếng không có trả lời câu hỏi mà nói sang chuyện khác:
- Chuyện đánh cờ ngươi đúng là giỏi. Nhưng đánh nhau xem ra cũng chỉ thường thôi. Nghe nói mấy môn phái kia vài ngày nữa sẽ chạy tới, cơ hội của Nam Nhạc Phái các ngươi cũng chỉ còn một vài ngày, cố gắng tận dụng cho tốt. Nhớ đừng quên cái ước hẹn kia.
- Hừ, đám người kia nếu chạy tới thì cũng mất ít nhất hai tháng nữa. Lúc đó chuyện giữa chúng ta sẽ có kết quả rồi. Chuyện chúng ta đã thoả thuận, tất nhiên sẽ không có chuyện nuốt lời.
- Được rồi, nếu Vân huynh đã nói vậy thì ta cũng không có ý gì thêm. Ta còn bận ít việc, cáo từ!
Lão giả vuốt râu cười cười, thân hình nhoáng một cái liền biến thành một đạo thanh quang phá không rời đi.
Đại hán râu quai nón nhìn ông lão rời đi nửa ngày thì mới nhìn tới bàn cờ, sau đó thở dài lắc nhẹ đầu.
...
Thú triều chiến trường.
Trần Dương lúc này đã trang phục chỉnh tế, thần tình nghiêm chỉnh cùng với mọi người hợp thành một đội quân cùng tiến đến chiến trường.
Trong lòng Trần Dương có cái suy nghĩ, mặc dù nói đây là thú triều, là cơ hội để cho môn nhân đệ tử Nam Nhạc Phái tiến hành rèn luyện, nhưng số người ngã xuống không phải là ít.
Nhất là, đến bây giờ mặc dù các tu sĩ Kết Đan Kỳ của phái cũng đã xuất động, nhưng chẳng lẽ thực lực tích luỹ mấy nghìn năm của Nam Nhạc Phái cũng chỉ có như vầy? Ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thấy xuất hiện.
Trần Dương tin rằng, chỉ cần có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ áp trận thì mọi chuyện sẽ khác, mà tu sĩ Nam Nhạc Phái cũng sẽ giảm được thương vong rất nhiều.
Bên cạnh đó, mặc dù chiến đấu thảm liệt nhưng nhìn qua cục diện thì Trần Dương vẫn cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Giống như bên phía yêu thú cũng rất phối hợp, mỗi lần đều chỉ xuất ra những đợt thú triều vừa phải, tương quan hai bên không chênh lệch quá lớn.
Trần Dương biết cái suy nghĩ và cảm giác này của mình rất kỳ quái, nhưng cũng không tiện suy nghĩ nhiều nữa. Bởi nếu như phía sau có âm mưu gì, thì cũng không đến lượt hắn lo lắng, những mưu mô quỷ kế của đám cao tầng, Trần Dương cũng không có hứng thú đi phỏng đoán.
Mà khi nhóm quân của Trần Dương tiến đến thì đại hán cẩm bào lúc trước cũng đã tham gia chiến trận. Lúc này vị đại hán này đang dùng một pháp bảo hình quạt đấu pháp cùng một con cự đại mãng xà, Trần Dương đảo mắt qua nhìn một cái liền thất thanh:
- Lục cấp yêu xà!
/379
|