Trần Dương rót một chén trà cho tiểu Cát, còn mình cũng cầm một ly lên nhẹ nhàng uống rồi mới từ từ nói:
- Sư đệ không biết chạy đến đây là có chuyện gì?
- Sư huynh, ngươi đừng như vậy nữa có được không? Nếu sư huynh cần sư đệ ra sức chuyện gì xin cứ nói. Mặc dù đệ tài hèn sức yếu nhưng chắc chắn tận lực.
Tiểu Cát cẩn thận nói.
Trần Dương nghe vậy đáp:
- Được rồi. Nếu sư đệ đã nói như vậy thì đúng thật là ta có một chuyện muốn nhờ. Hơn nữa còn có thù lao, tuyệt đối không để đệ làm việc không công.
Tiểu Cát lúc này nghe Trần Dương nói vậy thì khép hờ hai mắt, nghiêm túc nói:
- Sư huynh, nếu huynh đã nói như vậy thì tiểu đệ cũng không ngại nói thẳng. Đệ thực ra cũng có một số đầu mối tin tức. Về phần đệ thì chuyện kia... Chuyện kia đệ thiếu huynh một lần, lần này đệ sẽ không tính phí. Nhưng tin tức đệ xin bảo đảm sẽ không để huynh thất vọng. Không biết huynh cần loại nào?
Trần Dương thấy bộ dạng nghiêm túc của tiểu Cát liền gật đầu, nói:
- Sư đệ sảng khoái. Nếu vậy ta cũng không muốn vòng vo nữa, nhưng chuyện này có chút bí mật, cho nên ta muốn biết sư đệ có thể giữ bí mật hay không?
- Sư huynh cứ an tâm. Sư đệ trời sinh có sự yêu thích đặc biệt đối với các loại tin tức. Chỉ cần là có liên quan hoặc xảy ra trong Nam Nhạc Phái chúng ta thì đệ đều có khả năng nghe ngóng được. Về phần giữ bí mật, sư đệ có thể lấy tâm ma phát thệ, những điều nói với sư huynh hôm nay tuyệt đối được ta giữ bí mật. Nếu như tiết lộ nửa chữ thì hình thần câu diệt, thiên địa đồng tru.
Tiểu Cát vô cùng nghiêm nghị nói. Bộ dáng rất chuyên nghiệp.
Trần Dương gật đầu hài lòng:
- Được. Ta cũng chỉ muốn mất lòng trước được lòng sau, tránh khỏi ngày sau có gì dây dưa phiền phức. Vấn đề lần này ta muốn đệ hỗ trợ truy tìm tin tức là ta muốn truy nguồn gốc của một món đồ bên trong Bảo Khố môn phái.
- Bảo Khố? Truy tìm gốc gác đồ vật bên trong?
Tiểu Cát ánh mắt như điện nhìn Trần Dương, hỏi lại.
- Đúng vậy. Chính là ý này!
- Sư huynh, đồ vật sư huynh nói tới nằm ở tầng thứ mấy?
- Tầng đầu tiên.
Trần Dương nhàn nhạt nói.
Tiểu Cát nghe vậy thì có chút buông lỏng, hắn nháy mắt nói:
- Vậy thì không khó. Không biết đồ vật huynh cần truy tin tức là thứ gì? Đan dược hay là pháp bảo, công pháp?
Trần Dương nghe vậy thì tâm tư khẽ động:
- Nói vậy, giữa những thứ này có phân biệt gì sao?
- Đúng vậy sư huynh, những thứ như tài liệu hay linh dược thì còn dễ, chứ pháp bảo hay công pháp thì phải tốn công phu hơn một chút, tin tức nhiều khi cũng chỉ mơ mơ hồ hồ. Bởi vì bên trong có những thứ là do các vị tiền bối để lại, phải truy lùng các thông tin liên quan cho nên độ khó không nhỏ.
Tiểu Cát giải thích một chút cho Trần Dương hiểu.
Trần Dương gật đầu nói:
- Thứ ta cần tìm nơi xuất xứ là một khối Thanh Mặc Thạch.
- Thanh Mặc Thạch? Là một khối Thanh Mặc Thạch tương đối lớn, bị bỏ nằm ở dưới góc phòng, chỏng chơ trên mặt đất, quanh năm phủ bụi?
Tiểu Cát có chút kinh nghi hỏi.
Trần Dương vuốt vuốt mũi:
- Nếu như bên trong đó không có khối thứ hai, vậy thì đúng là nó.
- Hắc hắc, vòng vo một hồi, ta còn tưởng chuyện gì lớn. Sư huynh, ngươi hù chết tiểu đệ rồi.
Tiểu Cát thoáng cái tâm tư buông lỏng, cười ha ha nói.
Trần Dương thấy vậy thì giật mình, có chút không hiểu.
Mà tiểu Cát thấy bộ dáng của Trần Dương liền cười giải thích:
- Sư huynh, khối Thanh Mặc Thạch kia là cách đây ba mươi năm bị một bị sư bá trưởng lão nội môn đi ra ngoài du lịch mang về. Khi ấy sư bá còn nói là dùng nó để treo thưởng cho đám đệ tử ngoại môn nào có thành tích tu luyện tốt. Nhưng sau đó khi đệ tử ngoại môn được thành tích tốt thì đều chọn món khác, không có chọn nó cho nên sư bá kia cảm thấy tức giận, quăng nó qua một bên. Nói đến cũng thật buồn cười, khối Thanh Mặc Thạch mặc dù to như vậy, nhưng đúng là có ngu mới chọn nó, thà chọn một môn công pháp hay vài viên đan dược tăng tiến tu vi còn tốt hơn. Thế là từ đó đến nay khối Thanh Mặc Thạch nó vẫn nằm nơi đó. Chỉ là không lâu trước nghe nói có một vị đệ tử lập được công lớn đã nẫng khối Thanh Mặc Thạch này đi... Nói vậy... Chẳng lẽ...
Tiểu Cát càng nói thì giọng càng nhỏ lại, gương mặt cũng cảm thấy xấu hổ, ngập ngừng.
- Sao vậy? Ta nghe sư đệ vừa rồi thời điểm chê bai cũng toát ra vẻ sung sướng lắm mà. Hay là có gì chỉ điểm cho người đã lấy khối Thanh Mặc Thạch kia đi?
Trần Dương như cười như không cười trêu chọc.
Tiểu Cát cười như mếu:
- Sư huynh, đệ lỡ lời. Lúc ấy các sư huynh đệ nghĩ đúng là loại suy nghĩ đó. Nhưng không chừng Thanh Mặc Thạch còn có diệu dụng gì đó mà người ngoài không biết, sư huynh ánh mắt hiển nhiên hơn bọn đệ nhiều lắm, hắc hắc...
- Bớt vỗ mông ngựa đi. Vậy vị sư bá kia có nói là khối Thanh Mặc Thạch này bắt nguồn từ nơi nào hay không?
Trần Dương hỏi vào vấn đề chính.
Tiểu Cát đảo mắt suy nghĩ một chút liền đáp:
- Lúc ấy hình như sư bá không có nhắc tới. Bất quá sư đệ có thể đi hỏi thăm chuyện này một chút. Sư huynh cho ta bảy ngày, sau bảy ngày nhất định ta sẽ mang tin tức đến cho huynh.
- Ừm, như vậy cũng được. Đây là chút phí trà nước, sư đệ cầm lấy. Nếu tin tức hữu dụng thì sư đệ cũng không thiếu chỗ tốt.
Nói xong liền quăng tới hai viên Hạ phẩm linh thạch.
Tiểu Cát thấy vậy mừng rỡ.
Phải biết, Trần Dương ở dược viên công tác xem như béo bở nhất thì mỗi tháng cũng chỉ nhận được một hoặc hai viên Hạ phẩm linh thạch mà thôi. Còn đám đệ tử ngoại môn khác thì dĩ nhiên đời sống cũng càng khốn khó hơn.
Lúc này tiểu Cát chỉ mới nói vài câu mà Trần Dương hỏi thăm người khác cũng có thể biết mà đã nhận được hai viên linh thạch thì mặt mài hớn hở, hầu như kém chút không tranh thủ chạy đi làm việc.
Trần Dương thấy vậy cười cười mà không nói gì.
Đạo lý muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, Trần Dương cũng biết. Cho nên mặc dù nói là người này làm cho Trần Dương gặp chút khó xử nhưng cũng nên cho gã một chút lợi lộc thì công việc sẽ càng thêm trôi chảy.
Vốn ban đầu Trần Dương cũng không nghĩ mọi việc sẽ thuận lợi như vậy mà chỉ thuận tiện hỏi thăm mà thôi, cũng không ôm hi vọng gì quá lớn.
Không ngờ tiểu Cát này vậy mà lại là một người tinh thông tin tức, quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trần Dương còn đang hài lòng định tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện thì bỗng thấy cửa dược viên đột ngột mở ra, có một bóng người đi vào.
Người có thể tuỳ tiện ra vào dược viên hiện giờ ngoài Trần Dương thì chỉ có Tề lão mà thôi.
Cho nên Trần Dương thoáng cái liền đứng dậy đi ra ngoài đứng đó chờ.
- Tề quản sự ngài khoẻ!
- Ừm, tiểu tử tu luyện nhanh đấy, mới đây đã là Luyện Khí Trung Kỳ rồi. Xem ra cũng khắc khổ tu luyện a!
Tề lão khẽ cười, khen ngợi một câu.
Trần Dương nghe vậy thì thần sắc như thường nói:
- Cũng nhờ hoàn cảnh nơi đây an tĩnh, thích hợp tu luyện. Hơn nữa trải qua lần thú triều chiến cho nên đệ tử có chút cảm ngộ.
- Ừm. Không cần giải thích, chỉ cần ngươi chăm lo dược viên cho tốt thì chuyện khác có làm gì ta không quan tâm.
Tề lão không bận tâm nói.
Trần Dương cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp đó, Tề lão lại cùng với Trần Dương đi chung quanh dược viên thăm thú một chút.
Nhìn đám linh dược xanh tươi khoẻ mạnh, toát ra sức sống bừng bừng, Tề lão cảm thấy hài lòng nói:
- Ừm, ngươi làm không tệ, không uổng công ta tin tưởng.
- Cũng nhờ có Tề quản sự tài bồi, nếu không mấy năm qua ta cũng không được nhàn nhã như vậy, lại càng không có được sự đãi ngộ tốt như thế.
Trần Dương đây là thành tâm cảm tạ. Đối với Trần Dương, lão nhân này từ đầu còn chút nghi ngờ nhưng sau đó hoàn toàn tin tưởng, hầu như bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm, không chút băn khoăn gặng hỏi.
Trần Dương biết, lão cố tình như vậy là mắt nhắm mắt mở cho Trần Dương có thể sử dụng một ít linh dược trong này coi như khen thưởng.
Thế nhưng tâm ý thì Trần Dương nhận, còn việc tham ô thì hắn cũng chưa làm qua lần nào, thậm chí còn ra sức chăm nom cho đám linh dược này.
Bởi vậy Tề lão càng thêm coi trọng hắn.
Hai người đi qua một vòng liền quay trở vào trong lều.
Trần Dương chậm một chén trà thơm cho Tề lão, rồi mỉm cười hỏi:
- Nói vậy, hôm nay Tề quản sự đến đây chắc là còn việc khác muốn ta ra sức sao?
- Tiểu tử ngộ tính không tệ. Ta muốn báo cho ngươi một việc, vườn dược viên này chuẩn bị giao lại cho người khác tiếp quản.
Tề lão ung dung nhấp một ngụm trà, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Dương.
Chỉ thấy Trần Dương dường như có định liệu trước, nét mặt hết sức bình thản nói:
- Được. Đa tạ Tề quản sự thời gian qua giúp đỡ!
- Tiểu tử, không có thắc mắc gì sao?
- Tề lão, thắc mắc có lợi ích gì sao? Hơn nữa đây cũng không phải dược viên nhà ta, chuyện công tác là do cấp trên sắp xếp, ta thân là đệ tử tất nhiên tuân thủ không có nghi ngờ gì. Chỉ là ở đây cũng mấy năm, nói không có chút tình cảm là giả, nhưng Tề lão cũng đã tự mình đến đây, chắc chắn cũng đã chứng tỏ chuyện kia là chắc chắn không thể xoay chuyển. Vậy ta còn xoắn xuýt cái gì?
Trần Dương mỉm cười chậm rãi nói ra.
Mà Tề lão nghe xong thì mỉm cười hài lòng:
- Tốt, hảo tiểu tử. Ta còn tưởng ngươi sẽ buồn bực một phen, không ngờ tâm cảnh của ngươi không tệ. Xem ra đúng là không uổng công ta hết lòng đề xuất ngươi đến dược viên nội môn công tác.
- Dược viên nội môn?
Trần Dương có chút không tin tưởng hỏi lại.
- Sư đệ không biết chạy đến đây là có chuyện gì?
- Sư huynh, ngươi đừng như vậy nữa có được không? Nếu sư huynh cần sư đệ ra sức chuyện gì xin cứ nói. Mặc dù đệ tài hèn sức yếu nhưng chắc chắn tận lực.
Tiểu Cát cẩn thận nói.
Trần Dương nghe vậy đáp:
- Được rồi. Nếu sư đệ đã nói như vậy thì đúng thật là ta có một chuyện muốn nhờ. Hơn nữa còn có thù lao, tuyệt đối không để đệ làm việc không công.
Tiểu Cát lúc này nghe Trần Dương nói vậy thì khép hờ hai mắt, nghiêm túc nói:
- Sư huynh, nếu huynh đã nói như vậy thì tiểu đệ cũng không ngại nói thẳng. Đệ thực ra cũng có một số đầu mối tin tức. Về phần đệ thì chuyện kia... Chuyện kia đệ thiếu huynh một lần, lần này đệ sẽ không tính phí. Nhưng tin tức đệ xin bảo đảm sẽ không để huynh thất vọng. Không biết huynh cần loại nào?
Trần Dương thấy bộ dạng nghiêm túc của tiểu Cát liền gật đầu, nói:
- Sư đệ sảng khoái. Nếu vậy ta cũng không muốn vòng vo nữa, nhưng chuyện này có chút bí mật, cho nên ta muốn biết sư đệ có thể giữ bí mật hay không?
- Sư huynh cứ an tâm. Sư đệ trời sinh có sự yêu thích đặc biệt đối với các loại tin tức. Chỉ cần là có liên quan hoặc xảy ra trong Nam Nhạc Phái chúng ta thì đệ đều có khả năng nghe ngóng được. Về phần giữ bí mật, sư đệ có thể lấy tâm ma phát thệ, những điều nói với sư huynh hôm nay tuyệt đối được ta giữ bí mật. Nếu như tiết lộ nửa chữ thì hình thần câu diệt, thiên địa đồng tru.
Tiểu Cát vô cùng nghiêm nghị nói. Bộ dáng rất chuyên nghiệp.
Trần Dương gật đầu hài lòng:
- Được. Ta cũng chỉ muốn mất lòng trước được lòng sau, tránh khỏi ngày sau có gì dây dưa phiền phức. Vấn đề lần này ta muốn đệ hỗ trợ truy tìm tin tức là ta muốn truy nguồn gốc của một món đồ bên trong Bảo Khố môn phái.
- Bảo Khố? Truy tìm gốc gác đồ vật bên trong?
Tiểu Cát ánh mắt như điện nhìn Trần Dương, hỏi lại.
- Đúng vậy. Chính là ý này!
- Sư huynh, đồ vật sư huynh nói tới nằm ở tầng thứ mấy?
- Tầng đầu tiên.
Trần Dương nhàn nhạt nói.
Tiểu Cát nghe vậy thì có chút buông lỏng, hắn nháy mắt nói:
- Vậy thì không khó. Không biết đồ vật huynh cần truy tin tức là thứ gì? Đan dược hay là pháp bảo, công pháp?
Trần Dương nghe vậy thì tâm tư khẽ động:
- Nói vậy, giữa những thứ này có phân biệt gì sao?
- Đúng vậy sư huynh, những thứ như tài liệu hay linh dược thì còn dễ, chứ pháp bảo hay công pháp thì phải tốn công phu hơn một chút, tin tức nhiều khi cũng chỉ mơ mơ hồ hồ. Bởi vì bên trong có những thứ là do các vị tiền bối để lại, phải truy lùng các thông tin liên quan cho nên độ khó không nhỏ.
Tiểu Cát giải thích một chút cho Trần Dương hiểu.
Trần Dương gật đầu nói:
- Thứ ta cần tìm nơi xuất xứ là một khối Thanh Mặc Thạch.
- Thanh Mặc Thạch? Là một khối Thanh Mặc Thạch tương đối lớn, bị bỏ nằm ở dưới góc phòng, chỏng chơ trên mặt đất, quanh năm phủ bụi?
Tiểu Cát có chút kinh nghi hỏi.
Trần Dương vuốt vuốt mũi:
- Nếu như bên trong đó không có khối thứ hai, vậy thì đúng là nó.
- Hắc hắc, vòng vo một hồi, ta còn tưởng chuyện gì lớn. Sư huynh, ngươi hù chết tiểu đệ rồi.
Tiểu Cát thoáng cái tâm tư buông lỏng, cười ha ha nói.
Trần Dương thấy vậy thì giật mình, có chút không hiểu.
Mà tiểu Cát thấy bộ dáng của Trần Dương liền cười giải thích:
- Sư huynh, khối Thanh Mặc Thạch kia là cách đây ba mươi năm bị một bị sư bá trưởng lão nội môn đi ra ngoài du lịch mang về. Khi ấy sư bá còn nói là dùng nó để treo thưởng cho đám đệ tử ngoại môn nào có thành tích tu luyện tốt. Nhưng sau đó khi đệ tử ngoại môn được thành tích tốt thì đều chọn món khác, không có chọn nó cho nên sư bá kia cảm thấy tức giận, quăng nó qua một bên. Nói đến cũng thật buồn cười, khối Thanh Mặc Thạch mặc dù to như vậy, nhưng đúng là có ngu mới chọn nó, thà chọn một môn công pháp hay vài viên đan dược tăng tiến tu vi còn tốt hơn. Thế là từ đó đến nay khối Thanh Mặc Thạch nó vẫn nằm nơi đó. Chỉ là không lâu trước nghe nói có một vị đệ tử lập được công lớn đã nẫng khối Thanh Mặc Thạch này đi... Nói vậy... Chẳng lẽ...
Tiểu Cát càng nói thì giọng càng nhỏ lại, gương mặt cũng cảm thấy xấu hổ, ngập ngừng.
- Sao vậy? Ta nghe sư đệ vừa rồi thời điểm chê bai cũng toát ra vẻ sung sướng lắm mà. Hay là có gì chỉ điểm cho người đã lấy khối Thanh Mặc Thạch kia đi?
Trần Dương như cười như không cười trêu chọc.
Tiểu Cát cười như mếu:
- Sư huynh, đệ lỡ lời. Lúc ấy các sư huynh đệ nghĩ đúng là loại suy nghĩ đó. Nhưng không chừng Thanh Mặc Thạch còn có diệu dụng gì đó mà người ngoài không biết, sư huynh ánh mắt hiển nhiên hơn bọn đệ nhiều lắm, hắc hắc...
- Bớt vỗ mông ngựa đi. Vậy vị sư bá kia có nói là khối Thanh Mặc Thạch này bắt nguồn từ nơi nào hay không?
Trần Dương hỏi vào vấn đề chính.
Tiểu Cát đảo mắt suy nghĩ một chút liền đáp:
- Lúc ấy hình như sư bá không có nhắc tới. Bất quá sư đệ có thể đi hỏi thăm chuyện này một chút. Sư huynh cho ta bảy ngày, sau bảy ngày nhất định ta sẽ mang tin tức đến cho huynh.
- Ừm, như vậy cũng được. Đây là chút phí trà nước, sư đệ cầm lấy. Nếu tin tức hữu dụng thì sư đệ cũng không thiếu chỗ tốt.
Nói xong liền quăng tới hai viên Hạ phẩm linh thạch.
Tiểu Cát thấy vậy mừng rỡ.
Phải biết, Trần Dương ở dược viên công tác xem như béo bở nhất thì mỗi tháng cũng chỉ nhận được một hoặc hai viên Hạ phẩm linh thạch mà thôi. Còn đám đệ tử ngoại môn khác thì dĩ nhiên đời sống cũng càng khốn khó hơn.
Lúc này tiểu Cát chỉ mới nói vài câu mà Trần Dương hỏi thăm người khác cũng có thể biết mà đã nhận được hai viên linh thạch thì mặt mài hớn hở, hầu như kém chút không tranh thủ chạy đi làm việc.
Trần Dương thấy vậy cười cười mà không nói gì.
Đạo lý muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, Trần Dương cũng biết. Cho nên mặc dù nói là người này làm cho Trần Dương gặp chút khó xử nhưng cũng nên cho gã một chút lợi lộc thì công việc sẽ càng thêm trôi chảy.
Vốn ban đầu Trần Dương cũng không nghĩ mọi việc sẽ thuận lợi như vậy mà chỉ thuận tiện hỏi thăm mà thôi, cũng không ôm hi vọng gì quá lớn.
Không ngờ tiểu Cát này vậy mà lại là một người tinh thông tin tức, quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trần Dương còn đang hài lòng định tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện thì bỗng thấy cửa dược viên đột ngột mở ra, có một bóng người đi vào.
Người có thể tuỳ tiện ra vào dược viên hiện giờ ngoài Trần Dương thì chỉ có Tề lão mà thôi.
Cho nên Trần Dương thoáng cái liền đứng dậy đi ra ngoài đứng đó chờ.
- Tề quản sự ngài khoẻ!
- Ừm, tiểu tử tu luyện nhanh đấy, mới đây đã là Luyện Khí Trung Kỳ rồi. Xem ra cũng khắc khổ tu luyện a!
Tề lão khẽ cười, khen ngợi một câu.
Trần Dương nghe vậy thì thần sắc như thường nói:
- Cũng nhờ hoàn cảnh nơi đây an tĩnh, thích hợp tu luyện. Hơn nữa trải qua lần thú triều chiến cho nên đệ tử có chút cảm ngộ.
- Ừm. Không cần giải thích, chỉ cần ngươi chăm lo dược viên cho tốt thì chuyện khác có làm gì ta không quan tâm.
Tề lão không bận tâm nói.
Trần Dương cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp đó, Tề lão lại cùng với Trần Dương đi chung quanh dược viên thăm thú một chút.
Nhìn đám linh dược xanh tươi khoẻ mạnh, toát ra sức sống bừng bừng, Tề lão cảm thấy hài lòng nói:
- Ừm, ngươi làm không tệ, không uổng công ta tin tưởng.
- Cũng nhờ có Tề quản sự tài bồi, nếu không mấy năm qua ta cũng không được nhàn nhã như vậy, lại càng không có được sự đãi ngộ tốt như thế.
Trần Dương đây là thành tâm cảm tạ. Đối với Trần Dương, lão nhân này từ đầu còn chút nghi ngờ nhưng sau đó hoàn toàn tin tưởng, hầu như bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm, không chút băn khoăn gặng hỏi.
Trần Dương biết, lão cố tình như vậy là mắt nhắm mắt mở cho Trần Dương có thể sử dụng một ít linh dược trong này coi như khen thưởng.
Thế nhưng tâm ý thì Trần Dương nhận, còn việc tham ô thì hắn cũng chưa làm qua lần nào, thậm chí còn ra sức chăm nom cho đám linh dược này.
Bởi vậy Tề lão càng thêm coi trọng hắn.
Hai người đi qua một vòng liền quay trở vào trong lều.
Trần Dương chậm một chén trà thơm cho Tề lão, rồi mỉm cười hỏi:
- Nói vậy, hôm nay Tề quản sự đến đây chắc là còn việc khác muốn ta ra sức sao?
- Tiểu tử ngộ tính không tệ. Ta muốn báo cho ngươi một việc, vườn dược viên này chuẩn bị giao lại cho người khác tiếp quản.
Tề lão ung dung nhấp một ngụm trà, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Dương.
Chỉ thấy Trần Dương dường như có định liệu trước, nét mặt hết sức bình thản nói:
- Được. Đa tạ Tề quản sự thời gian qua giúp đỡ!
- Tiểu tử, không có thắc mắc gì sao?
- Tề lão, thắc mắc có lợi ích gì sao? Hơn nữa đây cũng không phải dược viên nhà ta, chuyện công tác là do cấp trên sắp xếp, ta thân là đệ tử tất nhiên tuân thủ không có nghi ngờ gì. Chỉ là ở đây cũng mấy năm, nói không có chút tình cảm là giả, nhưng Tề lão cũng đã tự mình đến đây, chắc chắn cũng đã chứng tỏ chuyện kia là chắc chắn không thể xoay chuyển. Vậy ta còn xoắn xuýt cái gì?
Trần Dương mỉm cười chậm rãi nói ra.
Mà Tề lão nghe xong thì mỉm cười hài lòng:
- Tốt, hảo tiểu tử. Ta còn tưởng ngươi sẽ buồn bực một phen, không ngờ tâm cảnh của ngươi không tệ. Xem ra đúng là không uổng công ta hết lòng đề xuất ngươi đến dược viên nội môn công tác.
- Dược viên nội môn?
Trần Dương có chút không tin tưởng hỏi lại.
/379
|