Nghe điểm danh tên mình, Trần Dương liền rảo bước lên đài.
Mà Vũ Cát Tường không biết xuất hiện từ khi nào cũng tựa như tiên tử nhẹ nhàng nhảy lên đài.
Nhất thời vô số tiếng nghị luận vang lên.
Tất nhiên, Trần Dương không để ý đến bên dưới mà mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chỉ giáo!
- Chỉ giáo!
Vũ sư tỷ này cũng nhẹ nhàng nói, sau đó theo hiệu lệnh trọng tài vừa bắt đầu nàng liền xuất sử ra một thanh đoản đao sáng loáng mà lao tới.
Đao ảnh trong tay nàng vừa vung lên liền xuất hiện mấy cái đao ảnh nối tiếp nhao nhao chém tới.
Trần Dương thấy cảnh này thì khẽ cười, trong tay đột nhiên xuất ra một cành trúc!
Cành trúc này là lúc lên núi Trần Dương tiện tay bẻ ở bên đường, vẫn còn dấu vết như mới.
Nhìn thấy cành trúc trong tay Trần Dương, Vũ Cát Tường hình như sinh khí, đao pháp trong tay càng thêm mạnh mẽ áp sát.
Trần Dương thấy vậy hai mắt híp lại, cành trúc trong tay liền vũ động mà ra, tạo thành kiếm ảnh lấy cứng đối cứng với đao ảnh.
‘Bành Bành Bành’
Mấy tiếng va chạm truyền ra tựa như tiếng kim loại va chạm mạnh vào nhau.
Mà thần sắc Trần Dương hết sức thong dong, cành trúc trong tay được một tầng linh lực bao bọc chẳng khác gì lợi kiếm đánh tới.
Mà Vũ Cát Tường thấy một chiêu đánh ra không những bị Trần Dương ngăn cản mà còn hết sức nhẹ nhàng quấn lấy giống như muốn đùa giỡn, không nhịn được lùi lại hai bước, tích súc đao thế chuẩn bị đánh tới.
Trần Dương mắt thấy cảnh này, cười khẽ:
- Kiếm Ảnh Lưu Ngân!
Lời vừa nói, lập tức thân pháp dưới chân xuất ra áp sát tới, đồng thời cành trúc trong tay cấp tốc lưu chuyển thành một đạo tàn ảnh mà tới, chẳng những mang theo ý đồ công kích mà còn khoá chặt mọi hướng tránh né của Vũ Cát Tường, khiến cho nàng dưới bất đắc dĩ chỉ có thể vung đoản đao trong tay đón đỡ.
Mà đao pháp của Vũ Cát Tường cũng không phải tầm thường, nhanh chóng vung vẩy tạo thành một mảnh đao ảnh bay múa lượn lờ đem toàn bộ thân hình nàng bảo hộ bên trong.
Bất quá, mỗi một kiếm chiêu Trần Dương đánh tới hoặc đâm hoặc chém đều có mang theo một tia linh lực gia trì, khiến cho Vũ Cát Tường mặc dù đón đỡ nhưng vẫn cảm thấy bó tay bó chân hết sức buồn bực.
‘Rắc rắc’
Loan đao trong tay Vũ Cát Tường và cành trúc trong tay Trần Dương đều đột ngột vang lên âm thanh như muốn nứt vỡ.
Mà giá trị hai thứ kém xa nhau không chỉ một chút, Vũ Cát Tường nhất thời sắc mặt khó coi liền chủ động lui về phía sau, thu lại đoản đao như muốn xuất ra bảo vật khác.
Nhưng mà, còn không chờ cho Vũ Cát Tường buông lỏng một chút nào, thân ảnh Trần Dương nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước mặt nàng vung tay chưởng ra đơn chưởng.
Chưởng ảnh loá lên rồi mạnh mẽ đập lên ngực của Vũ Cát Tường.
Vũ Cát Tường vừa chỉ thấy thân ảnh Trần Dương loé ra trước mắt thì đã cảm giác trước ngực truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn. Nàng căn bản Trần Dương sẽ không chút chần chừ mà ra tay như vậy.
Mặc dù nói tu sĩ chiến đấu không phân nam nữ, nhưng ngay trước mặt rất nhiều người mà vung chưởng vào giữa ngực nàng, Vũ Cát Tường vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
‘Phanh!’
Vũ Cát Tường chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn, linh khí hộ thân cũng chỉ bảo vệ được chút đỉnh liền bị kích phá, thân hình bay ngược ra sau, văng khỏi võ đài.
Nàng sau khi tiếp đất thì tay ôm ngực phun ra một bụm máu, nhưng vẫn không động thương đến gân cốt gì quá nặng, không nhịn được đứng dậy ôm quyền:
- Đa tạ sư huynh!
Thấy nàng thua còn nói lời cảm tạ, ai nấy cũng đều cảm thấy khó hiểu. Bất quá sẽ không ai đi dò hỏi mà giương ánh mắt hâm mộ nhìn Trần Dương.
- Một chưởng khoái hoạt a!
- Sư huynh đủ đảm lược, dám làm dám chịu, ta phục!
Vô số tiếng hâm mộ vang lên.
- Trận này, người chiến thắng là Trần Dương.
- Trận tiếp theo...
Trần Dương bước xuống võ đài đi về một góc ngồi điều tức.
Vừa rồi Trần Dương đúng là đã nương tay, nếu không thì Vũ Cát Tường sẽ không chỉ bay xuống võ đài như vậy. Mà Vũ Cát Tường cũng rõ điều này cho nên mới nói lời cảm ơn.
Nàng tự biết thực lực Trần Dương thâm sâu khó lường, cho nên cũng không có oán trách gì, nhẹ nhõm nhận thua.
Mà Trần Dương qua một trận chiến này cũng lần nữa được vài người chú ý, nhất là người tiếp theo thi đấu với hắn thì lại càng chú ý thăm dò nhiều hơn.
Liên tiếp mấy ngày sau, Trần Dương liên tục ở trên võ đài giành chiến thắng.
Cái tên Khoái kiếm Trần Dương theo đó cũng càng thêm nổi danh, mà sự việc hắn chỉ dùng một cành trúc hoặc một nhánh cây tuỳ ý nhặt được để chiến đấu cũng khiến cho cái tên Trần Dương càng thêm nổi danh trong đám đệ tử đồng lứa.
Mà Trần Dương sau khi đạt đến vị trí thứ bốn mươi tám liền chủ động nhận thua, không nói một lời quay về chỗ ở.
Trần Dương cũng không có dự định tranh giành vinh quang hay á quân gì mà chỉ muốn hợp thức hoá vị trí của mình mà thôi. Do vậy cứ làm một kẻ ít thu hút ánh mắt của người khác càng tốt.
Hiện giờ, Trần Dương đã trở về nơi ở.
Một suất tiến vào nội môn thì xem như hắn đã cầm chắc trong tay, do đó cũng không cần phải quấn quýt xem người khác đánh nhau làm gì.
Ba ngày sau, chính tay Tề lão mang thông báo đến cho Trần Dương, nói rằng hắn có thể mang lệnh bài đi đến Nội Sự Đường để tiến hành nhập nội môn, đồng thời cũng lĩnh phần thưởng.
Trần Dương cũng nhân dịp này lại cảm tạ Tề lão thêm một hồi nữa, sau đó mới thong thả đi đến Nội Sự Đường báo danh.
Bởi vì lần này có đến năm mươi đệ tử mới tiến vào, cho nên Nội Sự Đường lúc này cũng tương đối bận rộn.
Trần Dương sau khi gặp một tu sĩ chuyên phụ trách thì liền lấy ra lệnh bài, cũng nhân tiện nói ra việc được điều chuyển đến Dược viên nội môn.
Gã tu sĩ phụ trách kiểm tra một chút, sau khi xác định lời của Trần Dương không phải giả thì thái độ bỗng chốc nhiệt tình hơn ba phần, sau đó cấp cho Trần Dương một bộ bạch y của nội môn đệ tử.
Hiển nhiên, bạch y của nội môn đệ tử cũng là một kiện đồ vật không tệ, cho dù bị một số pháp bảo cấp thấp tấn công thì cũng chưa chắc phá huỷ được, cho nên mỗi người chỉ cần một bộ là đủ rồi.
Song song đó, Trần Dương còn được cấp một viên Trúc Cơ Đan hạ phẩm, một thanh linh kiếm có khắc tiêu ký của Nam Nhạc Phái, cùng với hai mươi Hạ phẩm linh thạch phần thưởng.
Đâu đó xong xuôi, vị tu sĩ phụ trách liền nhiệt tình đưa Trần Dương đến khu vực dược viên nội môn.
Khu vực dược viên của nội môn cũng không phải như ngoại môn là loại đại trà, mà là được xây dựng riêng biệt trong một ngọn núi.
Trần Dương cũng không biết rốt cục nội môn có bao nhiêu cái dược viên như vậy, nhưng dược viên trước mắt hắn tương đương một quả đồi được cải tạo thành một hoàn cảnh tương đối tự nhiên để trồng linh dược.
Trước nay, người ta luôn có một loại suy nghĩ là dược thảo cần phải trồng trên luống hoặc là trồng trong vườn mới có hiệu quả tốt nhất, nhưng thực ra, môi trường tự nhiên của những linh hoa linh thảo đều là trong những nơi hang hốc hiểm trở, cho nên cũng có một loại phương pháp trồng linh dược trực tiếp trên những đỉnh núi lớn. Làm như vậy chẳng những tận dụng được hoàn cảnh tự nhiên mà còn làm cho linh dược có được hoàn cảnh sinh sống hoang dã nhất.
Nam Nhạc Phái cũng thật chịu chơi, sắp xếp một trận pháp thật lớn để bao phủ toàn bộ quả đồi.
Trong mắt Trần Dương nhìn qua liền thấy tình huống bên trong. Đáng tiếc, hắn cũng không nhìn ra những chỗ ảo diệu hoặc là chỗ lợi chỗ hại của trận pháp này.
Lúc trước Trần Dương từng có ý muốn học qua trận pháp thuật, nhưng sau cùng cũng chỉ đọc được một phần qua loa, không có tìm hiểu thật sâu.
‘Xem ra, ta cần phải nghiên cứu thuật trận pháp chi đạo lại thật kỹ!’
Vị tu sĩ dẫn đường Trần Dương đến trước cổng dược viên thì dừng lại, mà bên trong liền truyền ra âm thanh nữ tử:
‘Vào đi, chần chờ cái gì!’
Lời này vừa nói xong thì liền có một cánh cửa mở ra.
Trần Dương không nói hai lời đi vào.
Bên trong dược viên, ngay dưới chân đồi có một con đường nhỏ dẫn lên trên đồi, đây là một con đường độc đạo tựa như một con rắn nhỏ ôm lấy toàn bộ quả đồi, dưới ánh sáng mờ ảo càng tăng phần thi vị.
Mà Trần Dương thấy rất rõ ngay đầu con đường có một ngôi nhà gỗ tương đối đơn sơ.
Tuy nhiên, nếu so với căn lều tranh nơi Trần Dương ở tại dược viên Ngoại môn thì căn nhà gỗ này chẳng khác gì khách sạn năm sao, hoặc hơn.
Trần Dương đánh giá một chút liền đi tới chỗ căn nhà gỗ.
Phía trước căn nhà gỗ này có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bằng một dãy hàng rào, làm cho cảnh vật nơi này giống như thế ngoại đào viên, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Trên khoảng sân nhỏ này có một người thiếu phụ tuổi khoảng ngoài ba mươi, đang ngồi uống trà.
Hương trà rất thơm, Trần Dương chỉ vừa mới đi tới cổng sân đã nghe được mùi thơm, không nhịn được hít một hơi, buột miệng khen:
- Cực phẩm Tuyết linh trà!
Thiếu phụ kia vốn đang uống trà, cũng nhìn thấy thân ảnh Trần Dương tiến vào, nghe vậy thì ánh mắt loé lên nhưng cũng không nói gì.
Trần Dương bèn nhẹ nhàng đi tới cung kính nói:
- Đệ tử Trần Dương là đệ tử mới đến, vâng lệnh đến nơi này chăm sóc dược viên. Xin mời ngài kiểm tra.
Người thiếu thụ này là một tu sĩ Kết Đan Kỳ hàng thật giá thật, Trần Dương cho dù không cần thần thức mà chỉ cảm nhận uy áp thôi cũng cảm nhận được, thái độ liền cung kính vô cùng.
Thiếu phụ chỉ liếc qua lệnh bài trên tay Trần Dương rồi mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp:
- Ngươi biết uống trà?
Trần Dương có chút sờ không ra đầu mối, liền thành thật nói:
- Bẩm tiền bối, ta bình thường cũng rất thích uống trà, vừa rồi nghe mùi hương nên không nhịn được lỡ miệng, kính xin tiền bối đừng trách!
- Tốt, vậy ngồi xuống cùng ta uống một ly trà, sau đó nói cảm nhận của ngươi!
Thiếu phụ chỉ tay vào ghế bên cạnh, hoàn toàn không có phong thái cao xa gì mà thân thiện nói.
Trần Dương ngoài mặt tạ ơn, nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ:
‘Xem ra, vẫn là cần trải qua thử thách a!’
Mà Vũ Cát Tường không biết xuất hiện từ khi nào cũng tựa như tiên tử nhẹ nhàng nhảy lên đài.
Nhất thời vô số tiếng nghị luận vang lên.
Tất nhiên, Trần Dương không để ý đến bên dưới mà mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chỉ giáo!
- Chỉ giáo!
Vũ sư tỷ này cũng nhẹ nhàng nói, sau đó theo hiệu lệnh trọng tài vừa bắt đầu nàng liền xuất sử ra một thanh đoản đao sáng loáng mà lao tới.
Đao ảnh trong tay nàng vừa vung lên liền xuất hiện mấy cái đao ảnh nối tiếp nhao nhao chém tới.
Trần Dương thấy cảnh này thì khẽ cười, trong tay đột nhiên xuất ra một cành trúc!
Cành trúc này là lúc lên núi Trần Dương tiện tay bẻ ở bên đường, vẫn còn dấu vết như mới.
Nhìn thấy cành trúc trong tay Trần Dương, Vũ Cát Tường hình như sinh khí, đao pháp trong tay càng thêm mạnh mẽ áp sát.
Trần Dương thấy vậy hai mắt híp lại, cành trúc trong tay liền vũ động mà ra, tạo thành kiếm ảnh lấy cứng đối cứng với đao ảnh.
‘Bành Bành Bành’
Mấy tiếng va chạm truyền ra tựa như tiếng kim loại va chạm mạnh vào nhau.
Mà thần sắc Trần Dương hết sức thong dong, cành trúc trong tay được một tầng linh lực bao bọc chẳng khác gì lợi kiếm đánh tới.
Mà Vũ Cát Tường thấy một chiêu đánh ra không những bị Trần Dương ngăn cản mà còn hết sức nhẹ nhàng quấn lấy giống như muốn đùa giỡn, không nhịn được lùi lại hai bước, tích súc đao thế chuẩn bị đánh tới.
Trần Dương mắt thấy cảnh này, cười khẽ:
- Kiếm Ảnh Lưu Ngân!
Lời vừa nói, lập tức thân pháp dưới chân xuất ra áp sát tới, đồng thời cành trúc trong tay cấp tốc lưu chuyển thành một đạo tàn ảnh mà tới, chẳng những mang theo ý đồ công kích mà còn khoá chặt mọi hướng tránh né của Vũ Cát Tường, khiến cho nàng dưới bất đắc dĩ chỉ có thể vung đoản đao trong tay đón đỡ.
Mà đao pháp của Vũ Cát Tường cũng không phải tầm thường, nhanh chóng vung vẩy tạo thành một mảnh đao ảnh bay múa lượn lờ đem toàn bộ thân hình nàng bảo hộ bên trong.
Bất quá, mỗi một kiếm chiêu Trần Dương đánh tới hoặc đâm hoặc chém đều có mang theo một tia linh lực gia trì, khiến cho Vũ Cát Tường mặc dù đón đỡ nhưng vẫn cảm thấy bó tay bó chân hết sức buồn bực.
‘Rắc rắc’
Loan đao trong tay Vũ Cát Tường và cành trúc trong tay Trần Dương đều đột ngột vang lên âm thanh như muốn nứt vỡ.
Mà giá trị hai thứ kém xa nhau không chỉ một chút, Vũ Cát Tường nhất thời sắc mặt khó coi liền chủ động lui về phía sau, thu lại đoản đao như muốn xuất ra bảo vật khác.
Nhưng mà, còn không chờ cho Vũ Cát Tường buông lỏng một chút nào, thân ảnh Trần Dương nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước mặt nàng vung tay chưởng ra đơn chưởng.
Chưởng ảnh loá lên rồi mạnh mẽ đập lên ngực của Vũ Cát Tường.
Vũ Cát Tường vừa chỉ thấy thân ảnh Trần Dương loé ra trước mắt thì đã cảm giác trước ngực truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn. Nàng căn bản Trần Dương sẽ không chút chần chừ mà ra tay như vậy.
Mặc dù nói tu sĩ chiến đấu không phân nam nữ, nhưng ngay trước mặt rất nhiều người mà vung chưởng vào giữa ngực nàng, Vũ Cát Tường vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
‘Phanh!’
Vũ Cát Tường chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn, linh khí hộ thân cũng chỉ bảo vệ được chút đỉnh liền bị kích phá, thân hình bay ngược ra sau, văng khỏi võ đài.
Nàng sau khi tiếp đất thì tay ôm ngực phun ra một bụm máu, nhưng vẫn không động thương đến gân cốt gì quá nặng, không nhịn được đứng dậy ôm quyền:
- Đa tạ sư huynh!
Thấy nàng thua còn nói lời cảm tạ, ai nấy cũng đều cảm thấy khó hiểu. Bất quá sẽ không ai đi dò hỏi mà giương ánh mắt hâm mộ nhìn Trần Dương.
- Một chưởng khoái hoạt a!
- Sư huynh đủ đảm lược, dám làm dám chịu, ta phục!
Vô số tiếng hâm mộ vang lên.
- Trận này, người chiến thắng là Trần Dương.
- Trận tiếp theo...
Trần Dương bước xuống võ đài đi về một góc ngồi điều tức.
Vừa rồi Trần Dương đúng là đã nương tay, nếu không thì Vũ Cát Tường sẽ không chỉ bay xuống võ đài như vậy. Mà Vũ Cát Tường cũng rõ điều này cho nên mới nói lời cảm ơn.
Nàng tự biết thực lực Trần Dương thâm sâu khó lường, cho nên cũng không có oán trách gì, nhẹ nhõm nhận thua.
Mà Trần Dương qua một trận chiến này cũng lần nữa được vài người chú ý, nhất là người tiếp theo thi đấu với hắn thì lại càng chú ý thăm dò nhiều hơn.
Liên tiếp mấy ngày sau, Trần Dương liên tục ở trên võ đài giành chiến thắng.
Cái tên Khoái kiếm Trần Dương theo đó cũng càng thêm nổi danh, mà sự việc hắn chỉ dùng một cành trúc hoặc một nhánh cây tuỳ ý nhặt được để chiến đấu cũng khiến cho cái tên Trần Dương càng thêm nổi danh trong đám đệ tử đồng lứa.
Mà Trần Dương sau khi đạt đến vị trí thứ bốn mươi tám liền chủ động nhận thua, không nói một lời quay về chỗ ở.
Trần Dương cũng không có dự định tranh giành vinh quang hay á quân gì mà chỉ muốn hợp thức hoá vị trí của mình mà thôi. Do vậy cứ làm một kẻ ít thu hút ánh mắt của người khác càng tốt.
Hiện giờ, Trần Dương đã trở về nơi ở.
Một suất tiến vào nội môn thì xem như hắn đã cầm chắc trong tay, do đó cũng không cần phải quấn quýt xem người khác đánh nhau làm gì.
Ba ngày sau, chính tay Tề lão mang thông báo đến cho Trần Dương, nói rằng hắn có thể mang lệnh bài đi đến Nội Sự Đường để tiến hành nhập nội môn, đồng thời cũng lĩnh phần thưởng.
Trần Dương cũng nhân dịp này lại cảm tạ Tề lão thêm một hồi nữa, sau đó mới thong thả đi đến Nội Sự Đường báo danh.
Bởi vì lần này có đến năm mươi đệ tử mới tiến vào, cho nên Nội Sự Đường lúc này cũng tương đối bận rộn.
Trần Dương sau khi gặp một tu sĩ chuyên phụ trách thì liền lấy ra lệnh bài, cũng nhân tiện nói ra việc được điều chuyển đến Dược viên nội môn.
Gã tu sĩ phụ trách kiểm tra một chút, sau khi xác định lời của Trần Dương không phải giả thì thái độ bỗng chốc nhiệt tình hơn ba phần, sau đó cấp cho Trần Dương một bộ bạch y của nội môn đệ tử.
Hiển nhiên, bạch y của nội môn đệ tử cũng là một kiện đồ vật không tệ, cho dù bị một số pháp bảo cấp thấp tấn công thì cũng chưa chắc phá huỷ được, cho nên mỗi người chỉ cần một bộ là đủ rồi.
Song song đó, Trần Dương còn được cấp một viên Trúc Cơ Đan hạ phẩm, một thanh linh kiếm có khắc tiêu ký của Nam Nhạc Phái, cùng với hai mươi Hạ phẩm linh thạch phần thưởng.
Đâu đó xong xuôi, vị tu sĩ phụ trách liền nhiệt tình đưa Trần Dương đến khu vực dược viên nội môn.
Khu vực dược viên của nội môn cũng không phải như ngoại môn là loại đại trà, mà là được xây dựng riêng biệt trong một ngọn núi.
Trần Dương cũng không biết rốt cục nội môn có bao nhiêu cái dược viên như vậy, nhưng dược viên trước mắt hắn tương đương một quả đồi được cải tạo thành một hoàn cảnh tương đối tự nhiên để trồng linh dược.
Trước nay, người ta luôn có một loại suy nghĩ là dược thảo cần phải trồng trên luống hoặc là trồng trong vườn mới có hiệu quả tốt nhất, nhưng thực ra, môi trường tự nhiên của những linh hoa linh thảo đều là trong những nơi hang hốc hiểm trở, cho nên cũng có một loại phương pháp trồng linh dược trực tiếp trên những đỉnh núi lớn. Làm như vậy chẳng những tận dụng được hoàn cảnh tự nhiên mà còn làm cho linh dược có được hoàn cảnh sinh sống hoang dã nhất.
Nam Nhạc Phái cũng thật chịu chơi, sắp xếp một trận pháp thật lớn để bao phủ toàn bộ quả đồi.
Trong mắt Trần Dương nhìn qua liền thấy tình huống bên trong. Đáng tiếc, hắn cũng không nhìn ra những chỗ ảo diệu hoặc là chỗ lợi chỗ hại của trận pháp này.
Lúc trước Trần Dương từng có ý muốn học qua trận pháp thuật, nhưng sau cùng cũng chỉ đọc được một phần qua loa, không có tìm hiểu thật sâu.
‘Xem ra, ta cần phải nghiên cứu thuật trận pháp chi đạo lại thật kỹ!’
Vị tu sĩ dẫn đường Trần Dương đến trước cổng dược viên thì dừng lại, mà bên trong liền truyền ra âm thanh nữ tử:
‘Vào đi, chần chờ cái gì!’
Lời này vừa nói xong thì liền có một cánh cửa mở ra.
Trần Dương không nói hai lời đi vào.
Bên trong dược viên, ngay dưới chân đồi có một con đường nhỏ dẫn lên trên đồi, đây là một con đường độc đạo tựa như một con rắn nhỏ ôm lấy toàn bộ quả đồi, dưới ánh sáng mờ ảo càng tăng phần thi vị.
Mà Trần Dương thấy rất rõ ngay đầu con đường có một ngôi nhà gỗ tương đối đơn sơ.
Tuy nhiên, nếu so với căn lều tranh nơi Trần Dương ở tại dược viên Ngoại môn thì căn nhà gỗ này chẳng khác gì khách sạn năm sao, hoặc hơn.
Trần Dương đánh giá một chút liền đi tới chỗ căn nhà gỗ.
Phía trước căn nhà gỗ này có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bằng một dãy hàng rào, làm cho cảnh vật nơi này giống như thế ngoại đào viên, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Trên khoảng sân nhỏ này có một người thiếu phụ tuổi khoảng ngoài ba mươi, đang ngồi uống trà.
Hương trà rất thơm, Trần Dương chỉ vừa mới đi tới cổng sân đã nghe được mùi thơm, không nhịn được hít một hơi, buột miệng khen:
- Cực phẩm Tuyết linh trà!
Thiếu phụ kia vốn đang uống trà, cũng nhìn thấy thân ảnh Trần Dương tiến vào, nghe vậy thì ánh mắt loé lên nhưng cũng không nói gì.
Trần Dương bèn nhẹ nhàng đi tới cung kính nói:
- Đệ tử Trần Dương là đệ tử mới đến, vâng lệnh đến nơi này chăm sóc dược viên. Xin mời ngài kiểm tra.
Người thiếu thụ này là một tu sĩ Kết Đan Kỳ hàng thật giá thật, Trần Dương cho dù không cần thần thức mà chỉ cảm nhận uy áp thôi cũng cảm nhận được, thái độ liền cung kính vô cùng.
Thiếu phụ chỉ liếc qua lệnh bài trên tay Trần Dương rồi mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp:
- Ngươi biết uống trà?
Trần Dương có chút sờ không ra đầu mối, liền thành thật nói:
- Bẩm tiền bối, ta bình thường cũng rất thích uống trà, vừa rồi nghe mùi hương nên không nhịn được lỡ miệng, kính xin tiền bối đừng trách!
- Tốt, vậy ngồi xuống cùng ta uống một ly trà, sau đó nói cảm nhận của ngươi!
Thiếu phụ chỉ tay vào ghế bên cạnh, hoàn toàn không có phong thái cao xa gì mà thân thiện nói.
Trần Dương ngoài mặt tạ ơn, nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ:
‘Xem ra, vẫn là cần trải qua thử thách a!’
/379
|