Trần Dương sau một khắc đánh ra một quyền đó thì những ngày tháng sau càng thêm chăm chỉ luyện tập.
Tuy nhiên, Trần Dương dù gì cũng trải qua nhiều gian nan, biết rõ rèn luyện bất cứ thứ gì cũng cần từ thấp lên cao, từ đơn giản đến phức tạp, không thể nôn nóng gấp gáp.
Mà theo tìm hiểu của hắn thì những công pháp bên trên vách đá tựa như vô cùng vô tận, mỗi lần nhìn đến đều cho Trần Dương cảm giác thâm sâu khó lường.
Công pháp này, cùng kinh mạch vận chuyển không có bất cứ liên hệ gì. Chỉ là luyện tập, cảm nhận những biến đổi của thế giới càn khôn, tinh tú nhật nguyệt mà rèn luyện.
Cũng qua quá trình tập luyện, Trần Dương cảm thấy có một thứ gì đó cực kỳ khó phát hiện, đang từng ngày từng giờ len lỏi vào từng tia huyết mạch của mình, đem những thứ hư vô tạp niệm, những thứ cặn bã còn sót lại trong cơ thể dần dần trục xuất.
Mặc dù hiện tại nhìn vẻ ngoài thì Trần Dương có vẻ nhếch nhác dơ bẩn, thực tế lớp da của hắn giờ đây cực kỳ cứng rắn, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy vẻ ửng hồng nhạt.
Màu sắc này nếu để cho những người chuyên tu công pháp Luyện thể phát hiện, đây chính là dấu hiệu của Đồng Bì tiểu thành.
Luyện thể chia làm nhiều cấp độ, trong đó đều có điểm chung là chia thành Luyện Da, Luyện Gân, Luyện Xương, Luyện Máu, Luyện Thần.
Mà bước đầu tiên luyện da cũng chia thành nhiều tiểu cảnh giới khác nhau. Bước đầu tiên chính là luyện da đạt đến Đồng Bì xem như tiểu thành.
Mà chỉ một cái bước nhỏ này, đã làm cho vô số người chùn bước, bởi vì thông thường muốn luyện được Đồng Bì cần trải qua muôn vàn gian khổ, chịu đau đớn hành hạ, ngâm mình trong nước thuốc không nói, còn phải chịu đựng tra tấn da thịt vô cùng tàn khốc, thông qua nhiều cách để đạt tới cảnh giới này.
Nói ví dụ như đám đệ tử trong Nam Nhạc Phái khi trước, bình thường cũng phải mất mười năm khổ luyện mới gần đạt tới cảnh giới Đồng Bì.
Mà cảnh giới Đồng Bì này cũng không phải chuyện đùa, đao kiếm bình thường chém vào không thể gây ra vết thương nào mà còn sinh ra lực phản chấn mạnh mẽ, so với cảnh giới đao thương bất nhập của giang hồ võ lâm hay truyền tụng thì càng thêm lợi hại.
Ngay cả những pháp khí cấp thấp chưa đạt đến sơ giai linh khí thì cũng chỉ có thể gây ra vết thương nhẹ, không thương tổn đến gân cốt của người mang Đồng Bì được.
Chỉ dùng sức mạnh của Da đã có thể làm được chuyện này, chứng tỏ con đường Luyện Thể cũng có tinh hoa riêng của nó.
Thậm chí, trong lịch sử dài đằng đẵng của Tu Tiên Giới cũng từng có người dày công nghiên cứu kết hợp thực nghiệm, càng phát hiện ra tu sĩ nếu pháp thể cùng luyện thì càng có khả năng tiến xa hơn, mạnh mẽ hơn so với tu sĩ đồng cấp.
Chuyện này tuy hay, nhưng ai có cái đầu đều có thể suy luận ra, một tu sĩ có nhục thân yếu ớt với tu sĩ có nhục thân mạnh mẽ thì ai chiếm ưu thế hơn, cho nên mọi người khi đó đều chê cười người nghiên cứu kia.
Thế nhưng, người này lại nhanh chóng đưa ra thêm một cái thuyết phát khác, đó chính là tu sĩ pháp thể song tu, xác suất tiến giai có thể càng tăng lên mấy thành so với tu sĩ chỉ chuyên tu pháp lực.
Chuyện này ngay lập tức tạo ra một làn sóng oanh động bốn phía, cả Tu Tiên Giới nhao nhao đi thử nghiệm.
Rốt cuộc, bọn họ cũng chứng mình chuyện này là thật, thế nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.
Không nói thời gian luyện thế vốn dài đằng đẵng, đối với những tu sĩ mà nói, không gì quý hơn thời gian. Thời gian dành cho luyện thể, thay vì bọn họ nghiên cứu thêm loại công pháp nào đó, hoặc là luyện chế loại pháp bảo nào đó thì càng có ý nghĩa thực dụng hơn nhiều.
Mà bên cạnh đó, quá trình luyện thể quá mức gian nan, gọi là tự hành xác cũng không quá đáng, mà càng tu luyện lên cao, hao tốn vật chất đổ vào thực sự quá nhiều, bọn họ cũng không thể chấp nhận nổi loại tiêu hao như vậy.
Cho nên, loại thuyết pháp pháp thể song tu này dần dần cũng chìm vào dòng sông lịch sử của Tu Tiên Giới, chẳng còn mấy ai hứng thú.
Thỉnh thoảng có xuất hiện một vài người, thì cũng đều là loại kinh tài tuyệt diễm, xuất thân cao sang, được đại thế lực chống lưng mới có thể làm được điều này.
Trần Dương cũng không có ý tưởng gì về con đường Pháp thể song tu này, hắn đối với pháp lực đã gạt qua một bên, toàn tâm toàn ý tu luyện loại công pháp luyện thể kỳ bí này.
Mặc dù không biết công pháp này tên gì, nhưng Trần Dương chỉ cần hiệu quả, còn cái tên, bất quá chỉ là danh tự dùng để gọi mà thôi, không có quá nhiều ý nghĩa.
Lại qua thêm một năm, Trần Dương trước sau đã rèn luyện hơn ba năm trời, da thịt của hắn giờ đây đã trở lại màu da bình thường, màu hồng khi trước cũng chậm rãi ẩn vào bên trong.
Cũng không phải hắn rèn luyện xuất hiện sai lầm, mà đây là biểu hiện của Đồng Bì đại thành, màu sắc ẩn vào bên trong.
Hiện giờ, nếu nhìn thật kỹ thì có thể thấy bên dưới lớp da bình thường của Trần Dương là một lớp màu hồng mỏng manh tựa như một lớp giáp bao bọc toàn thân, khiến cho làn da của hắn càng thêm rắn chắc nhưng không mất độ đàn hồi.
Một ngày này, Trần Dương đi vào hang thiêng, cước bộ hết sức bình thản đi đến bên vách đá nhìn lên.
Đột nhiên, hắn nhíu mài.
Những ký tự trên vách đá lúc này đột nhiên thay đổi, trước mắt hắn như nhìn thấy từng ký tự sắp xếp lại với nhau rồi hợp thành một vòng tròn chậm rãi xoay chuyển, bên trong vòng tròn, có vô số các vòng tròn nhỏ khác tuỳ tiện xoay chung quanh.
Ánh mắt Trần Dương nhìn thấy thứ này liền nghệch ra, không tự chủ được như dán chặt vào đó, rồi cứ như thế mà đứng.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Lúc này, người bên trong bộ lạc đã phát hiện ra sự mất tích của A Lạc, liền đến báo với Áo Khắc La rồi chia nhau ra đi tìm.
Cả hòn đảo không có bao nhiêu lớn, cho nên mất một ngày một đêm thì toàn bộ đã được tìm kiếm sạch sẽ.
Nhưng không ai phát hiện bóng dáng A Lạc ở nơi nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại một nơi mà chưa ai đi đến, đó chính là hang Thiêng.
Áo Khắc La lập tức dẫn theo đoàn người đi đến nơi này.
Vừa đến nơi, Áo Khắc La liền nhanh chân cầm một ngọn đuốc bước vào bên trong.
Vừa đến nơi, lão liền nhìn thấy Trần Dương tựa như một pho tượng bằng đá, cứng ngắc đứng nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách đá, mồ hôi từng giọt tuôn rơi lã chã nhưng không có cử động gì.
Áo Khắc La thấy vậy thì kinh hãi la lên:
- A Lạc, tại sao ngươi chạy đến nơi này. Mọi người, mau vào đây cùng ta mang hắn ra ngoài.
Những thanh niên bên ngoài nghe vậy thì ào ào chạy vào, sau đó tiến tới cùng nhau định mang Trần Dương ra ngoài thì thấy cả người hắn nặng như đá, ai nấy phải cố hết sức mới mang được hắn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ngay sau khi được mang ra, đầu Trần Dương liền ngoẻo sang một bên trực tiếp ngất đi.
Áo Khắc La nhíu mài, miệng thở dài:
- A Lạc này chắc chắn trong lúc ngơ ngẩn liền đi lạc đến hang thiêng này, với trí óc của hắn tất nhiên bị vách đá làm cho ngơ ngẩn, không chết đã là may mắn. Mau khiêng về rồi hái cho ta mấy loại lá thuốc để nấu cho hắn uống... Ài... Đứa nhỏ này thật đáng thương a
Những người kia nghe Áo Khắc La nói vậy thì thần sắc đều tỏ ra thương hại cho A Lạc này. Chẳng những câm điếc mà còn bị vách đá làm cho ngất xỉu như thế này.
Uy lực của những ký hiệu trên vách đá đó, mỗi người trong số bọn họ đều trải qua, chỉ nhìn một lúc đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, cho nên giờ phút này nhìn Trần Dương ngất xỉu liền cảm thấy thương hại vô cùng.
Thế là đám người đem Trần Dương về chỗ ở của hắn, người thì đi hái lá, kẻ đi nấu nước, hết sức bận rộn.
Mà đối với sự tình Trần Dương đi vào hang Thiêng, dù có vài người có chút ý kiến, nhưng sau đó đều bị số đông tộc nhân phản bác, đại loại như:
- Ngươi còn đi trách một người khờ dại câm điếc sao? Hắn đến đó chắc cũng là thần linh cho phép, ngươi còn ý kiến cái gì?
- Đúng vậy a, A Lạc này đáng thương hơn đáng trách, hắn cũng không biết chỗ kia là cấm địa của chúng ta, cho nên mới vô tình đi lạc đến đó. Hài tử này...
Mà người được nghe những lời giáo huấn này cũng dần dần cảm thấy A Lạc thật là đáng thương, cho nên thái độ cũng dần dần chuyển biến.
- Ài, là ta trách nhầm hắn. Được rồi, để ta sang chỗ vách đá phía tây hái thuốc cho hắn phục dụng, biết đâu sẽ giúp cho con người đáng thương này mau tỉnh dậy!
Người này đứng dậy thở dài, muốn đi thì người bên cạnh liền ngăn cản, nói:
- Này này, chỗ đó thường xuyên có gió mạnh, nếu không cẩn thận té ngã thì có thể gãy chân như chơi đó!
- Hừ, gãy chân cái gì, dù gãy chân thì cũng lành lại, còn A Lạc hắn vừa câm vừa điếc, sau lần này không biết còn có thể khờ khạo hơn trước hay không, so sánh với gãy chân thì tính là cái gì. Ta vừa rồi trách oan cho hắn, cũng không nên cản ta, ý ta đã quyết.
Nói xong, người này liền nhanh chân đi ra ngoài.
Mấy người còn lại thấy vậy thì cũng chỉ thở dài, không ai còn ngăn cản.
Mà Trần Dương lúc này nằm trên giường đá của hắn, sắc mặt tái nhợt, gương mặt đã đen càng thêm đen.
Lúc này, lẫn trong đám người vây xem thì có bóng dáng của một người con gái đứng xa xa, đi tới đi lui dáng vẻ lo lắng nhưng không dám đến gần.
Lát sau, từ bên trong truyền đến tiếng của Áo Khắc La:
- Tạm thời không nguy hiểm, hẳn là bị mệt nhọc quá độ mà ra thôi. Mọi người tản đi!
Lúc này, cô gái này mới thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt lưu luyến nhìn vào trong một lần nữa mới xoay người rời đi.
Người con gái này không ai khác chính là Khắc Nhu!
Tuy nhiên, Trần Dương dù gì cũng trải qua nhiều gian nan, biết rõ rèn luyện bất cứ thứ gì cũng cần từ thấp lên cao, từ đơn giản đến phức tạp, không thể nôn nóng gấp gáp.
Mà theo tìm hiểu của hắn thì những công pháp bên trên vách đá tựa như vô cùng vô tận, mỗi lần nhìn đến đều cho Trần Dương cảm giác thâm sâu khó lường.
Công pháp này, cùng kinh mạch vận chuyển không có bất cứ liên hệ gì. Chỉ là luyện tập, cảm nhận những biến đổi của thế giới càn khôn, tinh tú nhật nguyệt mà rèn luyện.
Cũng qua quá trình tập luyện, Trần Dương cảm thấy có một thứ gì đó cực kỳ khó phát hiện, đang từng ngày từng giờ len lỏi vào từng tia huyết mạch của mình, đem những thứ hư vô tạp niệm, những thứ cặn bã còn sót lại trong cơ thể dần dần trục xuất.
Mặc dù hiện tại nhìn vẻ ngoài thì Trần Dương có vẻ nhếch nhác dơ bẩn, thực tế lớp da của hắn giờ đây cực kỳ cứng rắn, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy vẻ ửng hồng nhạt.
Màu sắc này nếu để cho những người chuyên tu công pháp Luyện thể phát hiện, đây chính là dấu hiệu của Đồng Bì tiểu thành.
Luyện thể chia làm nhiều cấp độ, trong đó đều có điểm chung là chia thành Luyện Da, Luyện Gân, Luyện Xương, Luyện Máu, Luyện Thần.
Mà bước đầu tiên luyện da cũng chia thành nhiều tiểu cảnh giới khác nhau. Bước đầu tiên chính là luyện da đạt đến Đồng Bì xem như tiểu thành.
Mà chỉ một cái bước nhỏ này, đã làm cho vô số người chùn bước, bởi vì thông thường muốn luyện được Đồng Bì cần trải qua muôn vàn gian khổ, chịu đau đớn hành hạ, ngâm mình trong nước thuốc không nói, còn phải chịu đựng tra tấn da thịt vô cùng tàn khốc, thông qua nhiều cách để đạt tới cảnh giới này.
Nói ví dụ như đám đệ tử trong Nam Nhạc Phái khi trước, bình thường cũng phải mất mười năm khổ luyện mới gần đạt tới cảnh giới Đồng Bì.
Mà cảnh giới Đồng Bì này cũng không phải chuyện đùa, đao kiếm bình thường chém vào không thể gây ra vết thương nào mà còn sinh ra lực phản chấn mạnh mẽ, so với cảnh giới đao thương bất nhập của giang hồ võ lâm hay truyền tụng thì càng thêm lợi hại.
Ngay cả những pháp khí cấp thấp chưa đạt đến sơ giai linh khí thì cũng chỉ có thể gây ra vết thương nhẹ, không thương tổn đến gân cốt của người mang Đồng Bì được.
Chỉ dùng sức mạnh của Da đã có thể làm được chuyện này, chứng tỏ con đường Luyện Thể cũng có tinh hoa riêng của nó.
Thậm chí, trong lịch sử dài đằng đẵng của Tu Tiên Giới cũng từng có người dày công nghiên cứu kết hợp thực nghiệm, càng phát hiện ra tu sĩ nếu pháp thể cùng luyện thì càng có khả năng tiến xa hơn, mạnh mẽ hơn so với tu sĩ đồng cấp.
Chuyện này tuy hay, nhưng ai có cái đầu đều có thể suy luận ra, một tu sĩ có nhục thân yếu ớt với tu sĩ có nhục thân mạnh mẽ thì ai chiếm ưu thế hơn, cho nên mọi người khi đó đều chê cười người nghiên cứu kia.
Thế nhưng, người này lại nhanh chóng đưa ra thêm một cái thuyết phát khác, đó chính là tu sĩ pháp thể song tu, xác suất tiến giai có thể càng tăng lên mấy thành so với tu sĩ chỉ chuyên tu pháp lực.
Chuyện này ngay lập tức tạo ra một làn sóng oanh động bốn phía, cả Tu Tiên Giới nhao nhao đi thử nghiệm.
Rốt cuộc, bọn họ cũng chứng mình chuyện này là thật, thế nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.
Không nói thời gian luyện thế vốn dài đằng đẵng, đối với những tu sĩ mà nói, không gì quý hơn thời gian. Thời gian dành cho luyện thể, thay vì bọn họ nghiên cứu thêm loại công pháp nào đó, hoặc là luyện chế loại pháp bảo nào đó thì càng có ý nghĩa thực dụng hơn nhiều.
Mà bên cạnh đó, quá trình luyện thể quá mức gian nan, gọi là tự hành xác cũng không quá đáng, mà càng tu luyện lên cao, hao tốn vật chất đổ vào thực sự quá nhiều, bọn họ cũng không thể chấp nhận nổi loại tiêu hao như vậy.
Cho nên, loại thuyết pháp pháp thể song tu này dần dần cũng chìm vào dòng sông lịch sử của Tu Tiên Giới, chẳng còn mấy ai hứng thú.
Thỉnh thoảng có xuất hiện một vài người, thì cũng đều là loại kinh tài tuyệt diễm, xuất thân cao sang, được đại thế lực chống lưng mới có thể làm được điều này.
Trần Dương cũng không có ý tưởng gì về con đường Pháp thể song tu này, hắn đối với pháp lực đã gạt qua một bên, toàn tâm toàn ý tu luyện loại công pháp luyện thể kỳ bí này.
Mặc dù không biết công pháp này tên gì, nhưng Trần Dương chỉ cần hiệu quả, còn cái tên, bất quá chỉ là danh tự dùng để gọi mà thôi, không có quá nhiều ý nghĩa.
Lại qua thêm một năm, Trần Dương trước sau đã rèn luyện hơn ba năm trời, da thịt của hắn giờ đây đã trở lại màu da bình thường, màu hồng khi trước cũng chậm rãi ẩn vào bên trong.
Cũng không phải hắn rèn luyện xuất hiện sai lầm, mà đây là biểu hiện của Đồng Bì đại thành, màu sắc ẩn vào bên trong.
Hiện giờ, nếu nhìn thật kỹ thì có thể thấy bên dưới lớp da bình thường của Trần Dương là một lớp màu hồng mỏng manh tựa như một lớp giáp bao bọc toàn thân, khiến cho làn da của hắn càng thêm rắn chắc nhưng không mất độ đàn hồi.
Một ngày này, Trần Dương đi vào hang thiêng, cước bộ hết sức bình thản đi đến bên vách đá nhìn lên.
Đột nhiên, hắn nhíu mài.
Những ký tự trên vách đá lúc này đột nhiên thay đổi, trước mắt hắn như nhìn thấy từng ký tự sắp xếp lại với nhau rồi hợp thành một vòng tròn chậm rãi xoay chuyển, bên trong vòng tròn, có vô số các vòng tròn nhỏ khác tuỳ tiện xoay chung quanh.
Ánh mắt Trần Dương nhìn thấy thứ này liền nghệch ra, không tự chủ được như dán chặt vào đó, rồi cứ như thế mà đứng.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Lúc này, người bên trong bộ lạc đã phát hiện ra sự mất tích của A Lạc, liền đến báo với Áo Khắc La rồi chia nhau ra đi tìm.
Cả hòn đảo không có bao nhiêu lớn, cho nên mất một ngày một đêm thì toàn bộ đã được tìm kiếm sạch sẽ.
Nhưng không ai phát hiện bóng dáng A Lạc ở nơi nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại một nơi mà chưa ai đi đến, đó chính là hang Thiêng.
Áo Khắc La lập tức dẫn theo đoàn người đi đến nơi này.
Vừa đến nơi, Áo Khắc La liền nhanh chân cầm một ngọn đuốc bước vào bên trong.
Vừa đến nơi, lão liền nhìn thấy Trần Dương tựa như một pho tượng bằng đá, cứng ngắc đứng nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách đá, mồ hôi từng giọt tuôn rơi lã chã nhưng không có cử động gì.
Áo Khắc La thấy vậy thì kinh hãi la lên:
- A Lạc, tại sao ngươi chạy đến nơi này. Mọi người, mau vào đây cùng ta mang hắn ra ngoài.
Những thanh niên bên ngoài nghe vậy thì ào ào chạy vào, sau đó tiến tới cùng nhau định mang Trần Dương ra ngoài thì thấy cả người hắn nặng như đá, ai nấy phải cố hết sức mới mang được hắn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ngay sau khi được mang ra, đầu Trần Dương liền ngoẻo sang một bên trực tiếp ngất đi.
Áo Khắc La nhíu mài, miệng thở dài:
- A Lạc này chắc chắn trong lúc ngơ ngẩn liền đi lạc đến hang thiêng này, với trí óc của hắn tất nhiên bị vách đá làm cho ngơ ngẩn, không chết đã là may mắn. Mau khiêng về rồi hái cho ta mấy loại lá thuốc để nấu cho hắn uống... Ài... Đứa nhỏ này thật đáng thương a
Những người kia nghe Áo Khắc La nói vậy thì thần sắc đều tỏ ra thương hại cho A Lạc này. Chẳng những câm điếc mà còn bị vách đá làm cho ngất xỉu như thế này.
Uy lực của những ký hiệu trên vách đá đó, mỗi người trong số bọn họ đều trải qua, chỉ nhìn một lúc đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, cho nên giờ phút này nhìn Trần Dương ngất xỉu liền cảm thấy thương hại vô cùng.
Thế là đám người đem Trần Dương về chỗ ở của hắn, người thì đi hái lá, kẻ đi nấu nước, hết sức bận rộn.
Mà đối với sự tình Trần Dương đi vào hang Thiêng, dù có vài người có chút ý kiến, nhưng sau đó đều bị số đông tộc nhân phản bác, đại loại như:
- Ngươi còn đi trách một người khờ dại câm điếc sao? Hắn đến đó chắc cũng là thần linh cho phép, ngươi còn ý kiến cái gì?
- Đúng vậy a, A Lạc này đáng thương hơn đáng trách, hắn cũng không biết chỗ kia là cấm địa của chúng ta, cho nên mới vô tình đi lạc đến đó. Hài tử này...
Mà người được nghe những lời giáo huấn này cũng dần dần cảm thấy A Lạc thật là đáng thương, cho nên thái độ cũng dần dần chuyển biến.
- Ài, là ta trách nhầm hắn. Được rồi, để ta sang chỗ vách đá phía tây hái thuốc cho hắn phục dụng, biết đâu sẽ giúp cho con người đáng thương này mau tỉnh dậy!
Người này đứng dậy thở dài, muốn đi thì người bên cạnh liền ngăn cản, nói:
- Này này, chỗ đó thường xuyên có gió mạnh, nếu không cẩn thận té ngã thì có thể gãy chân như chơi đó!
- Hừ, gãy chân cái gì, dù gãy chân thì cũng lành lại, còn A Lạc hắn vừa câm vừa điếc, sau lần này không biết còn có thể khờ khạo hơn trước hay không, so sánh với gãy chân thì tính là cái gì. Ta vừa rồi trách oan cho hắn, cũng không nên cản ta, ý ta đã quyết.
Nói xong, người này liền nhanh chân đi ra ngoài.
Mấy người còn lại thấy vậy thì cũng chỉ thở dài, không ai còn ngăn cản.
Mà Trần Dương lúc này nằm trên giường đá của hắn, sắc mặt tái nhợt, gương mặt đã đen càng thêm đen.
Lúc này, lẫn trong đám người vây xem thì có bóng dáng của một người con gái đứng xa xa, đi tới đi lui dáng vẻ lo lắng nhưng không dám đến gần.
Lát sau, từ bên trong truyền đến tiếng của Áo Khắc La:
- Tạm thời không nguy hiểm, hẳn là bị mệt nhọc quá độ mà ra thôi. Mọi người tản đi!
Lúc này, cô gái này mới thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt lưu luyến nhìn vào trong một lần nữa mới xoay người rời đi.
Người con gái này không ai khác chính là Khắc Nhu!
/379
|