Lúc này, Viên Tử Nguyệt cũng đã thu hồi tâm tư, chú mục nhìn xuống rồi đem quả cầu ánh sáng trong tay nhấn xuống.
‘Oanh long
’
Quả cầu ánh sáng vừa va chạm xuống, lập tức đủ loại hào quang tung toé khắp nơi, trong chớp mắt phát ra tiếng ‘sưu sưu’.
Trần Dương thấy cảnh này thì lá phù trong tay cũng không do dự điểm xuống phía dưới.
Tiểu phù nhỏ nhoi vừa bay xuống phía dưới lập tức như cá gặp nước, dung nhập vào bên trong đáy biển không thấy bóng dáng.
Thế nhưng...
‘Bùm
’
Một âm thanh cấp tốc mang theo sức công phá mãnh liệt từ bên trong vang lên.
Mà đúng lúc này Viên Tử Nguyệt cũng đưa tay nhấn xuống một cái, quả cầu sáng cũng kịch liệt rung động rồi ‘oanh’ một tiếng nổ mạnh.
Nhất thời vụ nổ tạo thành phù văn tán loạn.
Hai vụ nổ một trong một ngoài tựa như nội ứng ngoại hợp, vậy mà nghạnh sanh sanh đánh ra giữa bãi loạn thạch một thông đạo hình tròn to cỡ hơn hai trượng, chung quanh thông đạo giống như có vết cháy xém, còn bên trong thì một mảnh tối đen nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Viên Tử Nguyệt mắt thấy cảnh này thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn Trần Dương quát một tiếng:
- Trần huynh, ta đi trước!
Nói xong liền nhanh chóng nhảy vào.
Trần Dương nghe vậy thì cười nhạt, đợi cho thân ảnh Viên Tử Nguyệt biến mất trong thông đạo thì bàn tay khẽ hấp một cái, lập tức một lá tiểu phù đã cháy xém một nửa rơi vào tay.
Đây chính là Phá Cấm Phù, Trần Dương mất rất nhiều điểm công đức mới đổi được nó cho nên lúc nãy liền cố ý khống chế, giữ lại sử dụng được thêm một lần nữa. Ở nơi cổ quái này, Trần Dương không muốn lãng phí bất cứ thứ gì, chưa biết chừng sau khi vào bên trong, ở lúc mấu chốt phù này sẽ tạo nên tác dụng bất ngờ.
Cất Phá Cấm Phù vào nhẫn trữ vật, Trần Dương đầu vai nhoáng một cái thân ảnh liền xuất hiện phía trên thông đạo.
Nhìn thông đạo có chút xu thế thu hẹp, Trần Dương cũng theo đó nhảy vào bên trong.
Vừa mới tiến vào, trước mắt Trần Dương đột nhiên cảm thấy đất trời xoay chuyển, một cảm giác đầu váng mắt hoa dâng lên, mà thân ảnh của Trần Dương đột nhiên tại chỗ biến mất vô ảnh vô tung.
Ánh mắt Trần Dương sáng ngời, vừa nhìn lại thì phát hiện đã ở một địa phương xa lạ.
Trần Dương cũng không vội vàng quan sát mà là thả ra hộ thân linh khí rồi dán lên mình một tấm phù lục màu vàng đất, tuỳ thời kích phát thì mới an tâm quan sát chung quanh.
Nơi Trần Dương đang đứng là một địa phương kỳ lạ.
Nơi này chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả:
‘Yên tĩnh!’
Yên tĩnh tuyệt đối! Cả thế giới đều bị yên tĩnh bao phủ! Yên tĩnh đến đáng sợ!
Trần Dương phóng mắt nhìn chung quanh nhưng hoàn toàn không hề nhìn thấy cây cối, đá sỏi hay bất cứ sinh vật gì, chỉ có thuần một mảnh cát vàng chạy tới tận chân trời.
Trần Dương cúi xuống quan sát cẩn thận cát vàng, lại dùng tay vốc một ít lên xem xét.
Vừa cầm lên, Trần Dương liền cảm nhận có chút nặng, hai mắt hắn đột nhiên mở to:
- Hoàng Tinh Sa? Khắp nơi này đều là Hoàng Tinh Sa?
Hoàng Tinh Sa là một loại luyện khí tài liệu mặc dù không quá quý hiếm nhưng mỗi pháp bảo hệ thổ khi rèn luyện đều có thể cho vào một ít để tăng thêm độ cứng rắn. Hơn nữa loại cát này sản lượng tương đối ít, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện bên trong một ít ốc đảo bên trong các hoang mạc mà thôi.
Thế nhưng Trần Dương nhìn toàn bộ nơi này đều tràn ngập thứ này, hiển nhiên đều là Hoàng Tinh Sa. Khiến cho hắn vốn đã quen với bảo vật cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Trần Dương khép hờ hai mắt, đột nhiên triển khai Pháp nhãn quét qua.
Vừa nhìn qua, hắn liền kinh nghi:
- Đều là thật?
Vốn Trần Dương có chút nghi ngờ đây là huyễn cảnh gì đó, nhưng hiện giờ xem ra đây hết thảy đều là thật.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương nhẹ nhàng thử phi hành, nhưng vừa muốn khởi thân bay lên liền cảm thấy một áp lực to lớn từ bên trên ép xuống.
- Cấm Không!
Trần Dương cười khổ.
Pháp nhãn hắn dù mạnh thì cũng không thể phá đi Cấm Không này, bởi vì nó cực kỳ khó phá, hơn nữa lại tốn thời gian. Vì vậy Trần Dương đành triển khai thân pháp Thiên Địa Truy Hồn Bộ mà chạy đi.
Mũi chân Trần Dương chỉ điểm nhẹ lên mặt cát rồi nhoáng lên liền bay ra xa mấy trượng, cứ như vậy nhanh chóng chạy đi.
Mà trong lúc Trần Dương chạy đi nhẹ nhàng thoải mái thì ở một hướng khác, một người bao bọc trong quầng sáng đang chém ra một kiếm đem một con quái trùng đầy sình lầy chém ra làm hai nửa.
Người này chính là Viên Tử Nguyệt, bất quá tình cảnh của nàng không được tốt lắm, vừa tiến vào đã rơi vào trong một đầm lầy, chung quanh đủ loại quái trùng và sinh vật bẩn thỉu liên tục tấn công.
Mặc dù những thứ này thực lực không mạnh, thế nhưng số lượng đông đảo, cũng làm cho nàng phải tốn một phen chân tay.
Mà Trần Dương phi hành được một lúc thì cũng nhíu mài, bởi vì càng đi thì hắn càng cảm thấy kỳ quái. Mặt cát vàng trải rộng khiến cho Trần Dương cảm thấy như mình di chuyển mãi cũng không di chuyển được chút nào.
Thân là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, Trần Dương đối với cảm giác của bản thân rất có tin tưởng, thế nhưng ở nơi kỳ lạ này hình như không có tác dụng gì thì phải.
Lại đi thêm mấy ngày, đột nhiên Trần Dương nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Trước mắt hắn, một cánh rừng bạt ngàn chắn ngang tầm mắt. Những thân cây khô queo màu đỏ sặc sỡ chắn ngang trước mặt, làm thành một hàng dài kéo ngang tầm mắt.
Mà những thân cây này bề mặt gỗ màu đỏ rực, không có lá, cũng không có cành. Thế nhưng rễ cắm sâu vào đất, nghiêng ngã tới lui hỗn loạn vô cùng.
Trần Dương nhíu mài.
Nhìn cảnh vật này, Trần Dương bỗng dưng có cảm giác gì đó kỳ quái, nhưng cũng không vội vàng tiến lên mà ngưng thần nhìn lên bầu trời.
Lát sau, Trần Dương thở dài, bàn tay lấy ra một lá phù có chút tàn phá, chính là Phá Cấm Phù.
‘Nhanh như vậy đã phải sử dụng...’
Trần Dương có chút tiếc nuối nhìn tấm phù trong tay. Thế nhưng chút tiếc nuối này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, cánh tay Trần Dương vung lên đem lá phù hoá thành một luồng sáng lao thẳng về phía bầu trời, đồng thời thân hình hắn cũng theo đó lao lên.
Phá Cấm Phù vừa bay lên, lập tức như bị đốt cháy toả ra một quầng sáng mờ mờ bao phủ toàn thân Trần Dương.
Nhờ quầng sáng này, Trần Dương có thể bay lên thật cao, cho đến khi cách mặt đất vài trăm trượng thì hắn đưa mắt nhìn xuống.
Vừa nhìn, Trần Dương tròng mắt co rút, hoảng sợ tột độ.
Cánh rừng màu đỏ sậm mà Trần Dương thấy, lúc này hiện rõ ràng là... Một bộ tóc.
Bộ tóc này vô cùng khổng lồ, hơn nữa so với kích thước của cái trán thì tóc này chỉ được xem là đầu đinh mà thôi.
Bất quá, khi nhìn lại, Trần Dương cũng chỉ thấy được một phần này mà thôi, không có thấy được toàn bộ cái đầu.
Nhưng chỉ cần nhiêu đây, Trần Dương cũng đã có thể mơ hồ đoán ra cái đầu này có bao nhiêu lớn, và người sở hữu thân hình này có bao nhiêu khổng lồ.
Pháp nhãn không nhịn được mở ra, nhưng Trần Dương vội vàng kinh hãi thu lại. Bởi vì vừa nhìn tới, Trần Dương liền cảm thấy đau đớn.
Điều này chứng tỏ Pháp nhãn của Trần Dương cũng chưa đủ mạnh để xem xét thông tin người này.
Mà người này có phải là người hay không, hay là thứ gì khác thì Trần Dương cũng không xác định được.
Tuy nhiên, ở dưới Vô Biên Hải lại có một nơi kỳ lạ như thế này làm cho Trần Dương cảm thấy không rét mà run.
‘Rốt cuộc thì thế giới này còn bao nhiêu bí mật?’
Trần Dương không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng.
Cùng lúc này, Trần Dương nhìn xa xa có ánh sáng thấp thoáng truyền lại.
Mà lá Phá Cấm Phù của Trần Dương theo độ cao càng tăng thì càng cháy nhanh, Trần Dương nhìn thoáng qua phương hướng có ánh sáng thấp thoáng liền nhanh chóng hạ xuống.
‘Tách!’
Phá Cấm Phù tựa như một đốm lửa nhỏ tan biến ngay sau khi Trần Dương vừa đáp xuống.
Trần Dương nhìn chung quanh, sau đó triển khai cước bộ đi về phương hướng vừa thấy.
Mà ngay lúc Trần Dương đổi hướng, đột nhiên những thân cây màu đỏ sậm đột nhiên run rẩy như tiếc nuối rít gào, nhao nhao muốn tấn công như những con độc xà đâm tới.
Trần Dương cảm nhận được cảnh này thì né sang một bên, đồng thời âm thầm kinh hãi.
Bất quá những thân cây này hình như chịu sự hạn chế gì đó, chỉ tấn công mấy lần nhưng không thể nào đánh trúng Trần Dương thì cũng thôi không động đậy nữa.
Trần Dương âm thầm thở phào, cước bộ càng thêm nhanh đi tới hướng lúc trước hắn nhìn thấy ánh sáng.
Hai ngày sau, thân ảnh Trần Dương dừng lại ngước nhìn năm cây ngọc trụ trơ trọi như chọc thẳng vào thiên không.
Ở một nơi hoang vu trơ trọi, lại xuất hiện năm cây ngọc trụ khổng lồ như thế này, làm cho Trần Dương khi nhìn vào liền có một cảm giác áp lực dâng lên từ trong linh hồn.
Ánh mắt chớp động, Trần Dương liền thấy năm ngọc trụ này giống như một loại trận pháp kỳ dị nào đó, bất quá nếu như muốn nó mở ra thì cần thứ gì đó có thể kích thích năm ngọc trụ này đã.
Tuy vậy, Trần Dương cũng không biết suy luận của mình có đúng hay không.
Trần Dương ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu chú tâm xem xét.
Đến ngày thứ ba, đột nhiên năm cây ngọc trụ này phát ra tiếng ong ong, mặt đất cũng truyền ra chấn động.
Trần Dương còn đang kinh nghi liền nghe tiếng bước chân ‘Ầm ầm’.
Theo bản năng nhìn chung quanh, Trần Dương vừa nhìn liền thấy một người khổng lồ chạy tới.
Người này tóc đỏ sậm, trên người cơ bắp cuộn cuộn, trên người chỉ đóng khố, chân trần chạy tới.
Tuy nhiên, thứ làm cho Trần Dương hoảng sợ đó chính là người này không có mắt mũi, khuôn mặt hoàn toàn trơn nhẵn.
Trần Dương nhìn mái tóc đỏ sẫm thì cảm thấy rất quen thuộc.
‘Chính là hắn!’
Trần Dương nhớ đến những sợi tóc khổng lồ như thân cây đỏ sẫm, lập tức hoảng sợ kêu lên!
‘Oanh long
’
Quả cầu ánh sáng vừa va chạm xuống, lập tức đủ loại hào quang tung toé khắp nơi, trong chớp mắt phát ra tiếng ‘sưu sưu’.
Trần Dương thấy cảnh này thì lá phù trong tay cũng không do dự điểm xuống phía dưới.
Tiểu phù nhỏ nhoi vừa bay xuống phía dưới lập tức như cá gặp nước, dung nhập vào bên trong đáy biển không thấy bóng dáng.
Thế nhưng...
‘Bùm
’
Một âm thanh cấp tốc mang theo sức công phá mãnh liệt từ bên trong vang lên.
Mà đúng lúc này Viên Tử Nguyệt cũng đưa tay nhấn xuống một cái, quả cầu sáng cũng kịch liệt rung động rồi ‘oanh’ một tiếng nổ mạnh.
Nhất thời vụ nổ tạo thành phù văn tán loạn.
Hai vụ nổ một trong một ngoài tựa như nội ứng ngoại hợp, vậy mà nghạnh sanh sanh đánh ra giữa bãi loạn thạch một thông đạo hình tròn to cỡ hơn hai trượng, chung quanh thông đạo giống như có vết cháy xém, còn bên trong thì một mảnh tối đen nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Viên Tử Nguyệt mắt thấy cảnh này thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn Trần Dương quát một tiếng:
- Trần huynh, ta đi trước!
Nói xong liền nhanh chóng nhảy vào.
Trần Dương nghe vậy thì cười nhạt, đợi cho thân ảnh Viên Tử Nguyệt biến mất trong thông đạo thì bàn tay khẽ hấp một cái, lập tức một lá tiểu phù đã cháy xém một nửa rơi vào tay.
Đây chính là Phá Cấm Phù, Trần Dương mất rất nhiều điểm công đức mới đổi được nó cho nên lúc nãy liền cố ý khống chế, giữ lại sử dụng được thêm một lần nữa. Ở nơi cổ quái này, Trần Dương không muốn lãng phí bất cứ thứ gì, chưa biết chừng sau khi vào bên trong, ở lúc mấu chốt phù này sẽ tạo nên tác dụng bất ngờ.
Cất Phá Cấm Phù vào nhẫn trữ vật, Trần Dương đầu vai nhoáng một cái thân ảnh liền xuất hiện phía trên thông đạo.
Nhìn thông đạo có chút xu thế thu hẹp, Trần Dương cũng theo đó nhảy vào bên trong.
Vừa mới tiến vào, trước mắt Trần Dương đột nhiên cảm thấy đất trời xoay chuyển, một cảm giác đầu váng mắt hoa dâng lên, mà thân ảnh của Trần Dương đột nhiên tại chỗ biến mất vô ảnh vô tung.
Ánh mắt Trần Dương sáng ngời, vừa nhìn lại thì phát hiện đã ở một địa phương xa lạ.
Trần Dương cũng không vội vàng quan sát mà là thả ra hộ thân linh khí rồi dán lên mình một tấm phù lục màu vàng đất, tuỳ thời kích phát thì mới an tâm quan sát chung quanh.
Nơi Trần Dương đang đứng là một địa phương kỳ lạ.
Nơi này chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả:
‘Yên tĩnh!’
Yên tĩnh tuyệt đối! Cả thế giới đều bị yên tĩnh bao phủ! Yên tĩnh đến đáng sợ!
Trần Dương phóng mắt nhìn chung quanh nhưng hoàn toàn không hề nhìn thấy cây cối, đá sỏi hay bất cứ sinh vật gì, chỉ có thuần một mảnh cát vàng chạy tới tận chân trời.
Trần Dương cúi xuống quan sát cẩn thận cát vàng, lại dùng tay vốc một ít lên xem xét.
Vừa cầm lên, Trần Dương liền cảm nhận có chút nặng, hai mắt hắn đột nhiên mở to:
- Hoàng Tinh Sa? Khắp nơi này đều là Hoàng Tinh Sa?
Hoàng Tinh Sa là một loại luyện khí tài liệu mặc dù không quá quý hiếm nhưng mỗi pháp bảo hệ thổ khi rèn luyện đều có thể cho vào một ít để tăng thêm độ cứng rắn. Hơn nữa loại cát này sản lượng tương đối ít, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện bên trong một ít ốc đảo bên trong các hoang mạc mà thôi.
Thế nhưng Trần Dương nhìn toàn bộ nơi này đều tràn ngập thứ này, hiển nhiên đều là Hoàng Tinh Sa. Khiến cho hắn vốn đã quen với bảo vật cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Trần Dương khép hờ hai mắt, đột nhiên triển khai Pháp nhãn quét qua.
Vừa nhìn qua, hắn liền kinh nghi:
- Đều là thật?
Vốn Trần Dương có chút nghi ngờ đây là huyễn cảnh gì đó, nhưng hiện giờ xem ra đây hết thảy đều là thật.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương nhẹ nhàng thử phi hành, nhưng vừa muốn khởi thân bay lên liền cảm thấy một áp lực to lớn từ bên trên ép xuống.
- Cấm Không!
Trần Dương cười khổ.
Pháp nhãn hắn dù mạnh thì cũng không thể phá đi Cấm Không này, bởi vì nó cực kỳ khó phá, hơn nữa lại tốn thời gian. Vì vậy Trần Dương đành triển khai thân pháp Thiên Địa Truy Hồn Bộ mà chạy đi.
Mũi chân Trần Dương chỉ điểm nhẹ lên mặt cát rồi nhoáng lên liền bay ra xa mấy trượng, cứ như vậy nhanh chóng chạy đi.
Mà trong lúc Trần Dương chạy đi nhẹ nhàng thoải mái thì ở một hướng khác, một người bao bọc trong quầng sáng đang chém ra một kiếm đem một con quái trùng đầy sình lầy chém ra làm hai nửa.
Người này chính là Viên Tử Nguyệt, bất quá tình cảnh của nàng không được tốt lắm, vừa tiến vào đã rơi vào trong một đầm lầy, chung quanh đủ loại quái trùng và sinh vật bẩn thỉu liên tục tấn công.
Mặc dù những thứ này thực lực không mạnh, thế nhưng số lượng đông đảo, cũng làm cho nàng phải tốn một phen chân tay.
Mà Trần Dương phi hành được một lúc thì cũng nhíu mài, bởi vì càng đi thì hắn càng cảm thấy kỳ quái. Mặt cát vàng trải rộng khiến cho Trần Dương cảm thấy như mình di chuyển mãi cũng không di chuyển được chút nào.
Thân là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, Trần Dương đối với cảm giác của bản thân rất có tin tưởng, thế nhưng ở nơi kỳ lạ này hình như không có tác dụng gì thì phải.
Lại đi thêm mấy ngày, đột nhiên Trần Dương nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Trước mắt hắn, một cánh rừng bạt ngàn chắn ngang tầm mắt. Những thân cây khô queo màu đỏ sặc sỡ chắn ngang trước mặt, làm thành một hàng dài kéo ngang tầm mắt.
Mà những thân cây này bề mặt gỗ màu đỏ rực, không có lá, cũng không có cành. Thế nhưng rễ cắm sâu vào đất, nghiêng ngã tới lui hỗn loạn vô cùng.
Trần Dương nhíu mài.
Nhìn cảnh vật này, Trần Dương bỗng dưng có cảm giác gì đó kỳ quái, nhưng cũng không vội vàng tiến lên mà ngưng thần nhìn lên bầu trời.
Lát sau, Trần Dương thở dài, bàn tay lấy ra một lá phù có chút tàn phá, chính là Phá Cấm Phù.
‘Nhanh như vậy đã phải sử dụng...’
Trần Dương có chút tiếc nuối nhìn tấm phù trong tay. Thế nhưng chút tiếc nuối này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, cánh tay Trần Dương vung lên đem lá phù hoá thành một luồng sáng lao thẳng về phía bầu trời, đồng thời thân hình hắn cũng theo đó lao lên.
Phá Cấm Phù vừa bay lên, lập tức như bị đốt cháy toả ra một quầng sáng mờ mờ bao phủ toàn thân Trần Dương.
Nhờ quầng sáng này, Trần Dương có thể bay lên thật cao, cho đến khi cách mặt đất vài trăm trượng thì hắn đưa mắt nhìn xuống.
Vừa nhìn, Trần Dương tròng mắt co rút, hoảng sợ tột độ.
Cánh rừng màu đỏ sậm mà Trần Dương thấy, lúc này hiện rõ ràng là... Một bộ tóc.
Bộ tóc này vô cùng khổng lồ, hơn nữa so với kích thước của cái trán thì tóc này chỉ được xem là đầu đinh mà thôi.
Bất quá, khi nhìn lại, Trần Dương cũng chỉ thấy được một phần này mà thôi, không có thấy được toàn bộ cái đầu.
Nhưng chỉ cần nhiêu đây, Trần Dương cũng đã có thể mơ hồ đoán ra cái đầu này có bao nhiêu lớn, và người sở hữu thân hình này có bao nhiêu khổng lồ.
Pháp nhãn không nhịn được mở ra, nhưng Trần Dương vội vàng kinh hãi thu lại. Bởi vì vừa nhìn tới, Trần Dương liền cảm thấy đau đớn.
Điều này chứng tỏ Pháp nhãn của Trần Dương cũng chưa đủ mạnh để xem xét thông tin người này.
Mà người này có phải là người hay không, hay là thứ gì khác thì Trần Dương cũng không xác định được.
Tuy nhiên, ở dưới Vô Biên Hải lại có một nơi kỳ lạ như thế này làm cho Trần Dương cảm thấy không rét mà run.
‘Rốt cuộc thì thế giới này còn bao nhiêu bí mật?’
Trần Dương không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng.
Cùng lúc này, Trần Dương nhìn xa xa có ánh sáng thấp thoáng truyền lại.
Mà lá Phá Cấm Phù của Trần Dương theo độ cao càng tăng thì càng cháy nhanh, Trần Dương nhìn thoáng qua phương hướng có ánh sáng thấp thoáng liền nhanh chóng hạ xuống.
‘Tách!’
Phá Cấm Phù tựa như một đốm lửa nhỏ tan biến ngay sau khi Trần Dương vừa đáp xuống.
Trần Dương nhìn chung quanh, sau đó triển khai cước bộ đi về phương hướng vừa thấy.
Mà ngay lúc Trần Dương đổi hướng, đột nhiên những thân cây màu đỏ sậm đột nhiên run rẩy như tiếc nuối rít gào, nhao nhao muốn tấn công như những con độc xà đâm tới.
Trần Dương cảm nhận được cảnh này thì né sang một bên, đồng thời âm thầm kinh hãi.
Bất quá những thân cây này hình như chịu sự hạn chế gì đó, chỉ tấn công mấy lần nhưng không thể nào đánh trúng Trần Dương thì cũng thôi không động đậy nữa.
Trần Dương âm thầm thở phào, cước bộ càng thêm nhanh đi tới hướng lúc trước hắn nhìn thấy ánh sáng.
Hai ngày sau, thân ảnh Trần Dương dừng lại ngước nhìn năm cây ngọc trụ trơ trọi như chọc thẳng vào thiên không.
Ở một nơi hoang vu trơ trọi, lại xuất hiện năm cây ngọc trụ khổng lồ như thế này, làm cho Trần Dương khi nhìn vào liền có một cảm giác áp lực dâng lên từ trong linh hồn.
Ánh mắt chớp động, Trần Dương liền thấy năm ngọc trụ này giống như một loại trận pháp kỳ dị nào đó, bất quá nếu như muốn nó mở ra thì cần thứ gì đó có thể kích thích năm ngọc trụ này đã.
Tuy vậy, Trần Dương cũng không biết suy luận của mình có đúng hay không.
Trần Dương ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu chú tâm xem xét.
Đến ngày thứ ba, đột nhiên năm cây ngọc trụ này phát ra tiếng ong ong, mặt đất cũng truyền ra chấn động.
Trần Dương còn đang kinh nghi liền nghe tiếng bước chân ‘Ầm ầm’.
Theo bản năng nhìn chung quanh, Trần Dương vừa nhìn liền thấy một người khổng lồ chạy tới.
Người này tóc đỏ sậm, trên người cơ bắp cuộn cuộn, trên người chỉ đóng khố, chân trần chạy tới.
Tuy nhiên, thứ làm cho Trần Dương hoảng sợ đó chính là người này không có mắt mũi, khuôn mặt hoàn toàn trơn nhẵn.
Trần Dương nhìn mái tóc đỏ sẫm thì cảm thấy rất quen thuộc.
‘Chính là hắn!’
Trần Dương nhớ đến những sợi tóc khổng lồ như thân cây đỏ sẫm, lập tức hoảng sợ kêu lên!
/379
|