Hồng Hưng nghe Trần Dương nói vậy thì vui vẻ, hai người bắt đầu truyền âm thảo luận.
Mà ba ngày sau, Bạch Hùng cũng lấy lý do nhiều việc mà rời đi trước, để lại Trần Dương ở lại không biết là làm gì đó. Bất quá, mục đích chuyến đi này đã đạt được, cho nên Bạch Hùng cũng không quá do dự nữa mà hoá thành một đạo phi quang bay thằng về hướng Vô Biên Thành, chớp loé vài cái liền biến thành một điểm đen ở phía xa.
Còn Trần Dương thì lúc này đang ngồi trên một cái bồ đoàn trong một cái mật thất trầm ngâm.
Đảo mắt nhìn chung quanh, Trần Dương gật đầu hài lòng. Chung quanh đều được cẩn thận bố trí cấm chế. Mà nơi này chính là mật thất cách Hồng đảo một trăm dặm, chính là một nơi bí mật được Hồng Hưng tạo dựng dùng làm nơi bế quan để tu luyện thường ngày. Bởi vậy cho nên về phương diện cấm chế ngăn cản thần thức của người khác thăm dò hoặc là về phương diện che giấu tai mắt của kẻ khác thì những cấm chế trận pháp nơi này đều có diệu dụng.
Đem pháp quyết trong tay lần nữa kiểm tra thật kỹ cấm chế trận pháp, Trần Dương mới mỉm cười hài lòng rồi nhoáng một cái tiến vào Phán Thần Hệ Thống.
Ngồi trong thạch ốc, Trần Dương lật tay lấy ra một đốm lửa có màu xanh thẫm, to như quả trứng gà, huyền phù trước mặt.
Thứ này chính là Hải Tâm Yêu Diễm!
Hải Tâm Yêu Diễm xếp hàng thứ mười bên trong Dị Hoả Bảng, cũng không biết sao Hoa Vân có thể đạt đến.
Nghe nói Hải Tâm Yêu Diễm quanh năm trú ngụ nơi đáy biển rất sâu, mà bình thưởng giỏi nhất là ẩn tàng, dung nhập vào môi trường biển khiến cho người có lòng cũng khó có thể phát hiện.
Mà Hoa Vân kia tuy là Bát vĩ hồ ly, nhưng thực lực cũng chỉ ngang Nguyên Anh Trung Kỳ mà thôi, hiển nhiên một mình nàng muốn tìm thấy rồi thu phục đoá Hải Tâm Yêu Diễm này thì còn hơi xa xa không đủ.
Phải biết, Hải Tâm Yêu Diễm còn hoang dã là rất mạnh mẽ, bản năng phản kháng rất cao. Chỉ một khi bị người thu phục, thiết hạ vô số cấm chế, lại trải qua vô số phương pháp bồi dưỡng luyện hoá thì mới có thể làm giảm tính phản kháng của nó một phần.
Có thể có vị trí thứ mười trên Dị Hoả Bảng, dĩ nhiên năng lực của Hải Tâm Yêu Diễm cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói một khi xuất ra, chẳng những có thể hấp thu công kích hệ thuỷ rất mạnh mà còn có thể dùng để phụ trợ thu phục một số loại hoả diễm khác, rất là kỳ diệu.
Hải Tâm Yêu Diễm bình thường không toả ra nhiệt lượng thế nhưng một khi luyện hoá xong cũng vẫn có thể thôi động luyện đan như thường. Mà hiệu quả cao nhất của Hải Tâm Yêu Diễm trong sử sách ghi chép chính là dùng để luyện chế pháp bảo thuộc tính Thuỷ, càng thêm diệu dụng không ngờ.
Nhìn ngọn lửa phiêu phù trước mặt, Trần Dương liền há mồm phun ra một đạo kim quang, chính là linh lực tinh thuần bên trong cơ thể hắn.
Kim quang này vừa va chạm lên đoá Hải Tâm Yêu Diễm này lập tức quay cuồng một trận, đem toàn bộ đốm lửa này bao bọc vào bên trong thành một khối kim quang to cỡ nắm tay, sau đó khẽ hấp một cái hút khối kim quang này vào trong bụng.
Trần Dương không hề chần chừ, đưa tay kết xuất một cái pháp ấn cổ quái rồi khép hờ hai mắt, ngay lập tức bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể luyện hoá khối Hải Tâm Yêu Diễm này.
Trần Dương cứ ngồi im như thế.
Bên ngoài nhìn vào thạch ốc này hết sức yên tĩnh.
Thế nhưng cứ cách một đoạn thời gian, từ bên trong lại vang ra tiếng nổ bùm bùm, một luồng nhiệt khí theo đó truyền ra rồi im bặt.
Mà ban đầu cứ cách một thời gian ngắn thì tiếng nổ này lại truyền ra. Thế nhưng sau đó thời gian càng ngày càng giãn cách ra nhiều hơn, dần dần phải một tháng mới có âm thanh truyền ra, rồi đến vài tháng.
Mà Trần Dương ở bên trong thạch ốc rốt cuộc cũng đã qua mười tháng.
Mười tháng này, Trần Dương một mực ngồi đó, có đại lượng linh khí chung quanh bổ sung, chung quanh càng thêm an toàn không sợ ai quấy rối, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, bất quá cũng chưa thế nào hoàn toàn luyện hoá được đoá Hải Tâm Yêu Diễm này.
Trần Dương bàn tay hợp lại thành trảo, lật lên một cái lập tức một hoả đoàn to cỡ nắm tay ‘Phụp’ một tiếng nhỏ hiện ra. Hoả đoàn này phiêu phù nơi đó, không có chút gì dị động.
Nhìn đoàn hoả diễm này, lại cảm nhận năng lượng chứa đựng bên trong nó, Trần Dương lập tức bàn tay run rẩy một chút đem hoả đoàn vung lên.
Hoả quang tung mình lên hoá thành một con chim nhỏ, giang hai cánh bay lượn khắp phòng rồi đậu lên bờ vai của Trần Dương, dùng miệng nhỏ rỉa rỉa bộ cánh, trông hết sức linh hoạt.
Trần Dương thấy vậy thì mỉm cười hài lòng.
Năng lượng của đoá Hải Tâm Yêu Diễm này đúng là mạnh mẽ, hầu như có thể tự hành thông linh, chỉ cần Trần Dương ra một chút ý niệm liền có thể điều khiển nó hết sức dễ dàng.
Con chim nhỏ cứ đứng trên đầu vai Trần Dương một lúc thì Trần Dương mới đem ngón tay chỉ về phía nó một cái.
Đột nhiên dị biến nổi lên!
Con chim nhỏ do Hải Tâm Yêu Diễm hoá ra này đột nhiên tung ra một đôi cánh bằng lửa xanh, thân hình thoáng chốc run lên rồi bay về phía nóc thạch ốc như muốn đào thoát.
Trần Dương thấy cảnh này thì cười lạnh, ở bên trong Phán Thần Hệ Thống còn muốn đào thoát, đúng là si tâm vọng tưởng!
Chỉ thấy Trần Dương nhẹ nhàng hướng về phía trước điểm một chỉ, nhất thời từ đầu ngón tay hắn bắn ra mấy chục đạo phù văn chớp mắt liền liên kết thành một tấm lưới lớn chặn lại trước mặt hoả điểu.
Hoả điểu thấy tình cảnh này tự biết thần thông trước mắt khó lòng vượt qua, liền muốn đập cánh thi triển thần thông gì đó, Trần Dương thấy vậy bàn tay vươn ra chộp một cái, miệng hô:
- Thu!
Chỉ thấy một bàn tay vô hình chụp tới, trong chớp mắt bóp hoả điểu bạo liệt thành vô ngọn lửa nhỏ xoay tròn một cái rồi bay về phía Trần Dương. Khi đến trước mặt Trần Dương chừng một trượng thì xoay tròn rồi hợp thành một đoàn hoả quang cỡ nắm tay, có màu lam sẫm, chính là đoá Hải Tâm Yêu Diễm nọ.
Trần Dương thấy vậy há mồm lần nữa thu nó trở lại vào thể nội, dùng linh lực tinh thuần của bản thân thời khắc ôn dưỡng luyện hoá nó.
‘Đoá Hải Tâm Yêu Diễm này quả thật cũng không phải dễ dàng luyện hoá như mình nghĩ. Dưới tình huống có đại lượng linh khí bên trong Phán Thần Hệ Thống ủng hộ, lại thêm linh lực tinh thuần bên trong cơ thể mình mà mất thời gian lâu như vậy vẫn chỉ mới luyện được da lông bên ngoài mà thôi, nếu như muốn thật sự nắm giữ nó thì đúng là cần rất nhiều thời gian. Bất quá, nếu như sử dụng nó để luyện đan thì một phần này là đủ rồi. Còn nếu như đem nó đối địch... Hắc hắc, phỏng chừng nó sẽ nhân cơ hội mà cắn mình một cái rồi tìm cách đào thoát a...’
Trần Dương ánh mắt chớp loé ngẫm nghĩ.
Bất quá, Trần Dương mặc dù mới chỉ luyện hoá được một phần Hải Tâm Yêu Diễm nhưng hắn đã cảm giác được uy lực của nó không nhỏ, hơn nữa đặc thù bản thân đã có vài loại thần thông công kích và phòng ngự rồi. Trần Dương tin rằng chỉ cần dùng thời gian bồi luyện chắc chắn cũng có thể hoàn toàn nắm giữ đoá Hải Tâm Yêu Diễm này, thậm chí đem nó làm đòn sát thủ đối địch cũng chắc chắn chiếm được lợi thế không nhỏ.
Thở ra một hơi, đem chuyện tình Hải Tâm Yêu Diễm gác sang một bên, Trần Dương lại lấy ra một hộp ngọc.
Hộp ngọc này nhìn bên ngoài trông rất bình thường, thế nhưng khi Trần Dương mở ra liền có một khối linh thạch bằng nắm tay, bề mặt trơn nhẵn, bên trên có đại lượng linh lực muốn tràn ra nhưng bị phù văn chớp loé ngăn lại.
Chính là Cực phẩm linh thạch Mộc thuộc tính!
Trần Dương cũng không biết khối Cực phẩm linh thạch thế này là từ đâu mà Hồng Hưng có được, thế nhưng linh lực ẩn chứa bên trong có màu lục quang, nhìn qua giống như ngọc lục bảo, đúng là Cực phẩm linh thạch thuộc tính Mộc!
Có khối Cực phẩm linh thạch này, Trần Dương có thể tự tin luyện chế thanh kiếm thứ hai trong Ngũ Hành Kiếm - Mộc Kiếm.
Đã có kinh nghiệm chế luyện thanh Ác Vận, Trần Dương đối với Mộc Kiếm rất tự tin.
Tài liệu hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một phần đủ luyện chế thành công Mộc Kiếm, thế nhưng Trần Dương cũng không vội vàng đề luyện mà thu tất cả lại.
Trần Dương sớm đã nghĩ kỹ, Mộc Kiếm này cũng không thể khắc lên trận pháp công kích như Kim Kiếm Ác Vận. Mộc thuộc tính trước nay nổi tiếng là quỷ dị khó lường, hầu như đều là dạng nhất kích tất sát, hoặc không chết cũng phải nhìn thấy máu.
Do vậy, Mộc Kiếm không thể nào đề cao lực công kích cương dương mạnh mẽ như Kim Kiếm, mà cần phải thiên về sự quỷ dị, khó đề phòng thì mới phát huy ra toàn bộ uy lực của kiếm này.
Mà nói về độ quỷ dị hoặc bất ngờ thì tất nhiên, trận pháp Khắc Linh cho Mộc Kiếm nhất định phải là trận pháp không gian.
Bất quá, từ trước đến nay, Trần Dương đối với trình độ trận pháp nếu không dùng Pháp Nhãn thì cũng có thể coi như dốt đặc cán mai, không thể nào bày trí các loại trận pháp cấp cao được.
Nghiêng đầu trầm ngâm, trên tay Trần Dương liền xuất hiện một ngọc giản đen thui. Đây chính là ngọc giản chứa kiến thức nhập môn trận pháp.
Điểm công đức của Trần Dương hiện tại tuy không thể nói là nhiều, nhưng đổi một vài quyển sách đọc đã không phải vấn đề gì đáng nói nữa.
Trần Dương trầm ngâm một chỗ, bắt đầu đem thần trí dung nhập vào bên trong ngọc giản rồi bắt đầu dụng tâm nghiên cứu.
Còn về phần Dưỡng Hồn Đan, loại đan dược cần thủ pháp luyện chế phức tạp và xác suất thành công thấp kia, Trần Dương lựa chọn phương án giữ lại đống tài liệu quý giá có nhiều loại linh dược mà hắn nhìn cũng muốn đỏ mắt, mà thay thế bằng phương án đổi một viên Dưỡng Hồn Đan bên trong Thương Khố. Mặc dù tốn khoảng một vạn điểm công đức, nhưng Trần Dương cảm thấy rất đáng giá.
Suy tính xong xuôi, Trần Dương hầu như đầu nhập toàn bộ tâm trí vào bên trong Trận Pháp Chi Đạo, không chút phân tâm.
Mà ba ngày sau, Bạch Hùng cũng lấy lý do nhiều việc mà rời đi trước, để lại Trần Dương ở lại không biết là làm gì đó. Bất quá, mục đích chuyến đi này đã đạt được, cho nên Bạch Hùng cũng không quá do dự nữa mà hoá thành một đạo phi quang bay thằng về hướng Vô Biên Thành, chớp loé vài cái liền biến thành một điểm đen ở phía xa.
Còn Trần Dương thì lúc này đang ngồi trên một cái bồ đoàn trong một cái mật thất trầm ngâm.
Đảo mắt nhìn chung quanh, Trần Dương gật đầu hài lòng. Chung quanh đều được cẩn thận bố trí cấm chế. Mà nơi này chính là mật thất cách Hồng đảo một trăm dặm, chính là một nơi bí mật được Hồng Hưng tạo dựng dùng làm nơi bế quan để tu luyện thường ngày. Bởi vậy cho nên về phương diện cấm chế ngăn cản thần thức của người khác thăm dò hoặc là về phương diện che giấu tai mắt của kẻ khác thì những cấm chế trận pháp nơi này đều có diệu dụng.
Đem pháp quyết trong tay lần nữa kiểm tra thật kỹ cấm chế trận pháp, Trần Dương mới mỉm cười hài lòng rồi nhoáng một cái tiến vào Phán Thần Hệ Thống.
Ngồi trong thạch ốc, Trần Dương lật tay lấy ra một đốm lửa có màu xanh thẫm, to như quả trứng gà, huyền phù trước mặt.
Thứ này chính là Hải Tâm Yêu Diễm!
Hải Tâm Yêu Diễm xếp hàng thứ mười bên trong Dị Hoả Bảng, cũng không biết sao Hoa Vân có thể đạt đến.
Nghe nói Hải Tâm Yêu Diễm quanh năm trú ngụ nơi đáy biển rất sâu, mà bình thưởng giỏi nhất là ẩn tàng, dung nhập vào môi trường biển khiến cho người có lòng cũng khó có thể phát hiện.
Mà Hoa Vân kia tuy là Bát vĩ hồ ly, nhưng thực lực cũng chỉ ngang Nguyên Anh Trung Kỳ mà thôi, hiển nhiên một mình nàng muốn tìm thấy rồi thu phục đoá Hải Tâm Yêu Diễm này thì còn hơi xa xa không đủ.
Phải biết, Hải Tâm Yêu Diễm còn hoang dã là rất mạnh mẽ, bản năng phản kháng rất cao. Chỉ một khi bị người thu phục, thiết hạ vô số cấm chế, lại trải qua vô số phương pháp bồi dưỡng luyện hoá thì mới có thể làm giảm tính phản kháng của nó một phần.
Có thể có vị trí thứ mười trên Dị Hoả Bảng, dĩ nhiên năng lực của Hải Tâm Yêu Diễm cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói một khi xuất ra, chẳng những có thể hấp thu công kích hệ thuỷ rất mạnh mà còn có thể dùng để phụ trợ thu phục một số loại hoả diễm khác, rất là kỳ diệu.
Hải Tâm Yêu Diễm bình thường không toả ra nhiệt lượng thế nhưng một khi luyện hoá xong cũng vẫn có thể thôi động luyện đan như thường. Mà hiệu quả cao nhất của Hải Tâm Yêu Diễm trong sử sách ghi chép chính là dùng để luyện chế pháp bảo thuộc tính Thuỷ, càng thêm diệu dụng không ngờ.
Nhìn ngọn lửa phiêu phù trước mặt, Trần Dương liền há mồm phun ra một đạo kim quang, chính là linh lực tinh thuần bên trong cơ thể hắn.
Kim quang này vừa va chạm lên đoá Hải Tâm Yêu Diễm này lập tức quay cuồng một trận, đem toàn bộ đốm lửa này bao bọc vào bên trong thành một khối kim quang to cỡ nắm tay, sau đó khẽ hấp một cái hút khối kim quang này vào trong bụng.
Trần Dương không hề chần chừ, đưa tay kết xuất một cái pháp ấn cổ quái rồi khép hờ hai mắt, ngay lập tức bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể luyện hoá khối Hải Tâm Yêu Diễm này.
Trần Dương cứ ngồi im như thế.
Bên ngoài nhìn vào thạch ốc này hết sức yên tĩnh.
Thế nhưng cứ cách một đoạn thời gian, từ bên trong lại vang ra tiếng nổ bùm bùm, một luồng nhiệt khí theo đó truyền ra rồi im bặt.
Mà ban đầu cứ cách một thời gian ngắn thì tiếng nổ này lại truyền ra. Thế nhưng sau đó thời gian càng ngày càng giãn cách ra nhiều hơn, dần dần phải một tháng mới có âm thanh truyền ra, rồi đến vài tháng.
Mà Trần Dương ở bên trong thạch ốc rốt cuộc cũng đã qua mười tháng.
Mười tháng này, Trần Dương một mực ngồi đó, có đại lượng linh khí chung quanh bổ sung, chung quanh càng thêm an toàn không sợ ai quấy rối, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, bất quá cũng chưa thế nào hoàn toàn luyện hoá được đoá Hải Tâm Yêu Diễm này.
Trần Dương bàn tay hợp lại thành trảo, lật lên một cái lập tức một hoả đoàn to cỡ nắm tay ‘Phụp’ một tiếng nhỏ hiện ra. Hoả đoàn này phiêu phù nơi đó, không có chút gì dị động.
Nhìn đoàn hoả diễm này, lại cảm nhận năng lượng chứa đựng bên trong nó, Trần Dương lập tức bàn tay run rẩy một chút đem hoả đoàn vung lên.
Hoả quang tung mình lên hoá thành một con chim nhỏ, giang hai cánh bay lượn khắp phòng rồi đậu lên bờ vai của Trần Dương, dùng miệng nhỏ rỉa rỉa bộ cánh, trông hết sức linh hoạt.
Trần Dương thấy vậy thì mỉm cười hài lòng.
Năng lượng của đoá Hải Tâm Yêu Diễm này đúng là mạnh mẽ, hầu như có thể tự hành thông linh, chỉ cần Trần Dương ra một chút ý niệm liền có thể điều khiển nó hết sức dễ dàng.
Con chim nhỏ cứ đứng trên đầu vai Trần Dương một lúc thì Trần Dương mới đem ngón tay chỉ về phía nó một cái.
Đột nhiên dị biến nổi lên!
Con chim nhỏ do Hải Tâm Yêu Diễm hoá ra này đột nhiên tung ra một đôi cánh bằng lửa xanh, thân hình thoáng chốc run lên rồi bay về phía nóc thạch ốc như muốn đào thoát.
Trần Dương thấy cảnh này thì cười lạnh, ở bên trong Phán Thần Hệ Thống còn muốn đào thoát, đúng là si tâm vọng tưởng!
Chỉ thấy Trần Dương nhẹ nhàng hướng về phía trước điểm một chỉ, nhất thời từ đầu ngón tay hắn bắn ra mấy chục đạo phù văn chớp mắt liền liên kết thành một tấm lưới lớn chặn lại trước mặt hoả điểu.
Hoả điểu thấy tình cảnh này tự biết thần thông trước mắt khó lòng vượt qua, liền muốn đập cánh thi triển thần thông gì đó, Trần Dương thấy vậy bàn tay vươn ra chộp một cái, miệng hô:
- Thu!
Chỉ thấy một bàn tay vô hình chụp tới, trong chớp mắt bóp hoả điểu bạo liệt thành vô ngọn lửa nhỏ xoay tròn một cái rồi bay về phía Trần Dương. Khi đến trước mặt Trần Dương chừng một trượng thì xoay tròn rồi hợp thành một đoàn hoả quang cỡ nắm tay, có màu lam sẫm, chính là đoá Hải Tâm Yêu Diễm nọ.
Trần Dương thấy vậy há mồm lần nữa thu nó trở lại vào thể nội, dùng linh lực tinh thuần của bản thân thời khắc ôn dưỡng luyện hoá nó.
‘Đoá Hải Tâm Yêu Diễm này quả thật cũng không phải dễ dàng luyện hoá như mình nghĩ. Dưới tình huống có đại lượng linh khí bên trong Phán Thần Hệ Thống ủng hộ, lại thêm linh lực tinh thuần bên trong cơ thể mình mà mất thời gian lâu như vậy vẫn chỉ mới luyện được da lông bên ngoài mà thôi, nếu như muốn thật sự nắm giữ nó thì đúng là cần rất nhiều thời gian. Bất quá, nếu như sử dụng nó để luyện đan thì một phần này là đủ rồi. Còn nếu như đem nó đối địch... Hắc hắc, phỏng chừng nó sẽ nhân cơ hội mà cắn mình một cái rồi tìm cách đào thoát a...’
Trần Dương ánh mắt chớp loé ngẫm nghĩ.
Bất quá, Trần Dương mặc dù mới chỉ luyện hoá được một phần Hải Tâm Yêu Diễm nhưng hắn đã cảm giác được uy lực của nó không nhỏ, hơn nữa đặc thù bản thân đã có vài loại thần thông công kích và phòng ngự rồi. Trần Dương tin rằng chỉ cần dùng thời gian bồi luyện chắc chắn cũng có thể hoàn toàn nắm giữ đoá Hải Tâm Yêu Diễm này, thậm chí đem nó làm đòn sát thủ đối địch cũng chắc chắn chiếm được lợi thế không nhỏ.
Thở ra một hơi, đem chuyện tình Hải Tâm Yêu Diễm gác sang một bên, Trần Dương lại lấy ra một hộp ngọc.
Hộp ngọc này nhìn bên ngoài trông rất bình thường, thế nhưng khi Trần Dương mở ra liền có một khối linh thạch bằng nắm tay, bề mặt trơn nhẵn, bên trên có đại lượng linh lực muốn tràn ra nhưng bị phù văn chớp loé ngăn lại.
Chính là Cực phẩm linh thạch Mộc thuộc tính!
Trần Dương cũng không biết khối Cực phẩm linh thạch thế này là từ đâu mà Hồng Hưng có được, thế nhưng linh lực ẩn chứa bên trong có màu lục quang, nhìn qua giống như ngọc lục bảo, đúng là Cực phẩm linh thạch thuộc tính Mộc!
Có khối Cực phẩm linh thạch này, Trần Dương có thể tự tin luyện chế thanh kiếm thứ hai trong Ngũ Hành Kiếm - Mộc Kiếm.
Đã có kinh nghiệm chế luyện thanh Ác Vận, Trần Dương đối với Mộc Kiếm rất tự tin.
Tài liệu hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một phần đủ luyện chế thành công Mộc Kiếm, thế nhưng Trần Dương cũng không vội vàng đề luyện mà thu tất cả lại.
Trần Dương sớm đã nghĩ kỹ, Mộc Kiếm này cũng không thể khắc lên trận pháp công kích như Kim Kiếm Ác Vận. Mộc thuộc tính trước nay nổi tiếng là quỷ dị khó lường, hầu như đều là dạng nhất kích tất sát, hoặc không chết cũng phải nhìn thấy máu.
Do vậy, Mộc Kiếm không thể nào đề cao lực công kích cương dương mạnh mẽ như Kim Kiếm, mà cần phải thiên về sự quỷ dị, khó đề phòng thì mới phát huy ra toàn bộ uy lực của kiếm này.
Mà nói về độ quỷ dị hoặc bất ngờ thì tất nhiên, trận pháp Khắc Linh cho Mộc Kiếm nhất định phải là trận pháp không gian.
Bất quá, từ trước đến nay, Trần Dương đối với trình độ trận pháp nếu không dùng Pháp Nhãn thì cũng có thể coi như dốt đặc cán mai, không thể nào bày trí các loại trận pháp cấp cao được.
Nghiêng đầu trầm ngâm, trên tay Trần Dương liền xuất hiện một ngọc giản đen thui. Đây chính là ngọc giản chứa kiến thức nhập môn trận pháp.
Điểm công đức của Trần Dương hiện tại tuy không thể nói là nhiều, nhưng đổi một vài quyển sách đọc đã không phải vấn đề gì đáng nói nữa.
Trần Dương trầm ngâm một chỗ, bắt đầu đem thần trí dung nhập vào bên trong ngọc giản rồi bắt đầu dụng tâm nghiên cứu.
Còn về phần Dưỡng Hồn Đan, loại đan dược cần thủ pháp luyện chế phức tạp và xác suất thành công thấp kia, Trần Dương lựa chọn phương án giữ lại đống tài liệu quý giá có nhiều loại linh dược mà hắn nhìn cũng muốn đỏ mắt, mà thay thế bằng phương án đổi một viên Dưỡng Hồn Đan bên trong Thương Khố. Mặc dù tốn khoảng một vạn điểm công đức, nhưng Trần Dương cảm thấy rất đáng giá.
Suy tính xong xuôi, Trần Dương hầu như đầu nhập toàn bộ tâm trí vào bên trong Trận Pháp Chi Đạo, không chút phân tâm.
/379
|