Sau khi tìm được những khối gỗ ưng ý, Trần Dương lại ngay tại chỗ tiến vào Phán Thần Hệ Thống bắt đầu luyện Khống Thần Quyết.
Cứ cách một đoạn thời gian, Trần Dương lại đi ra lấy gỗ, sau đó đi đến chỗ nha sai rồi trở về tiếp tục bế quan.
Thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống rất nhanh trôi qua, mà thời gian bên ngoài trôi qua nhanh còn gấp đến mười lần, hơn hai năm thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã trôi qua.
Nơi cấp thân phận bài là một toà nhà lớn được gọi là Danh Phủ, được thiết kế một cái sân rộng phục vụ cho công việc này.
Những người cấp Thân phận bài thường này cũng là những người có đặc quyền lớn, cho nên thường ngày cũng được xây dựng riêng một dãy biệt phủ phía sau để thuận tiện cho họ nghỉ ngơi.
Từ bên ngoài nhìn vào, Danh Phủ mang màu sắc hoa lệ, nhưng vào bên trong liền được lối kiến trúc rộng rãi phóng khoáng làm cho người ta mang cảm giác khí thế ập vào mặt.
Trần Dương một thân thanh bào đơn giản đứng trước Danh Phù, nhìn dòng người ra vào tấp nập bên cạnh mà cảm thán, thầm nhớ đến cảnh chen lấn làm Chứng minh nhân dân lúc xưa.
Mắt hơi đảo qua nhìn hai con sư tử đá hai bên cổng, Trần Dương nhấc chân liền đi vào.
Ở một cái bàn gần lối ra vào có một cái ống trúc thật lớn, Trần Dương nhìn rõ ràng mỗi người đi vào đều rút một cây trúc bên trong. Bên trên mỗi cây trúc lại có đánh số thứ tự.
Trần Dương nhìn một chút thì cũng học theo người khác đi đến bốc số rồi đi về phía những hàng ghế đá thật dài được đặt sẵn ở trong cái sân rộng để cho mọi người ngồi chờ.
Trần Dương đi đến một góc rồi ngồi xuống, đang muốn nhìn những người khác nhận lãnh thân phận bài thì đột nhiên thấy một thân ảnh có chút quen đi vào lấy số.
Một cô bé khoảng mười lăm mười sáu, sau lưng có hai bím tóc được cột gọn đong đưa theo gió, trên miệng thậm chí còn đang ngậm một cây kẹo hình con cá chép.
Mà sau lưng cô bé chính là lão nhân xem bói hôm trước.
Không biết gì nguyên do gì, Trần Dương đối với hai người một ông một cháu này có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này càng tăng lên mạnh mẽ khi phương hướng hai ông cháu đi tới là hướng của Trần Dương đang ngồi.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp!
Ông lão nhìn thấy Trần Dương thì vuốt râu cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Mà cô bé kia thì cũng ngồi phía bên kia ông lão, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Trần Dương.
- Ca ca, ngươi cũng đến nhận thân phận bài sao?
Cô bé mở miệng nói, chất giọng trong trẻo như chuông bạc ngân vang.
- Đúng vậy! Muội cũng vậy sao?
Trần Dương thấy cô bé có vẻ thanh thuần, cũng nảy sinh thiện cảm, cười hỏi.
- Muội sao? Muội có từ lâu rồi. Hôm nay là đi xin Thân phận bài cho gia gia!
Cô bé liếm con cá chép trong miệng nghe một tiếng ‘chóc’, bâng quơ nói.
Nhưng Trần Dương nghe xong thì đầu đầy hắc tuyến nhìn qua lão nhân, chỉ thấy ông ta lúc này mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ cười khan:
- Ha hả, lão nhân gia ta cả quãng đời đều dành cho đứa cháu gái này, ngay cả bản thân như thế nào cũng không chú ý tới. Đột nhiên thời gian gần đây phát hiện mình vậy mà chưa có thân phận bài cho nên mới đến nơi này.
- Gia gia, người là Toán Tiên, không được nói dối nha!
Cô bé lấy con cá chép ra khỏi miệng, chép miệng nhỏ có chút bất mãn nói.
Lão nhân nghe vậy thì trừng mắt cô bé một cái, sau đó gãi đầu nhìn Trần Dương cười khổ:
- Ài, tiểu huynh đệ, ngươi xem ta già cả nên đầu óc lú lẫn rồi. Thật ra cách đây mấy năm ta có chút kẹt tiền uống rượu, liền đem Thân phận bài đi cầm, hiện giờ chuộc không nổi nên đi xin cấp cái mới đây mà... Hắc hắc...
Trần Dương nghe vậy thì khoé miệng co giật, ông lão này tự xưng Toán Tiên, thế nhưng phong cách hành sự đúng là quái đản, nếu không muốn nói là vô sỉ. Ngay cả thân phận bài cũng mang đi cầm uống rượu.
- Gia gia, ta thấy ngài nên đổi lại thành Tửu Tiên a!
Trần Dương lắc lắc đầu buột miệng nói một câu.
Ai ngờ ông lão nghe vậy thì ánh mắt nhìn xa xăm nói:
- Tiểu huynh đệ quả nhiên có ánh mắt nhìn người, bổn tiên giấu sâu như vậy cũng bị ngươi phát hiện. Ài, cũng là khí chất tiêu sái phóng khoáng trên người ta cứ tự động tán phát ra như vậy, bổn tiên cho dù cố hết sức kiềm chế cũng không thể nào kiềm chế nổi, việc này thật sự bất lực a! Bất quá, cái tên Tửu Tiên kia đã bị một tên Rùa Đen giành trước, mà bổn tiên vốn không muốn tranh giành với kẻ khác, cho nên rộng lượng nhường cái danh hào ấy cho hắn mà thôi!
Nhìn dáng vẻ của lão nhân này Trần Dương liền biết Tự Luyến công pháp của lão đã đạt tới mức độ Phản Phác Quy Chân rồi. So với lão nhân này, những kẻ chuyên tự lừa mình dối người mà có đến đây thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất là chắp tay vái ba cái rồi hổ thẹn rời đi mà thôi.
Mà cô bé bên cạnh thì lần này cũng không có phản bác gì lão nhân Toán Tiên này nữa mà chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Nghe nói Tửu gia gia tu luyện Thiên Nhĩ Thông rất lợi hại, tất cả những người phỉ báng hay xúc phạm gia gia dù ở cách xa vạn dặm đều có thể biết... Không biết có phải thật không nữa...
Tuý Tiên nghe lời cháu gái mình nói thì gương mặt rõ ràng có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Dương nhìn qua thì lão ngay lập tức cố gắng khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh nói:
- Hừ... Bổn tiên nói chỉ là sự thật, không sợ kẻ khác để ý!
Nói xong, lão còn cố ý thì thầm một câu rất nhỏ, nhỏ đến mức Trần Dương dù có thính lực và thần thức siêu cường cũng không nghe nổi:
- Tửu huynh, vừa rồi ta lỡ mồm, xin lỗi nhé.
Nói xong, Toán Tiên tằng hắng một tiếng, nhìn Trần Dương nói:
- Tiểu huynh đệ, ta nhìn ngươi có vẻ không tin bổn tiên thì phải? Có cần ta xem cho ngươi một quẻ hay không?
- Gia gia, ta không có tiền, cũng không có nhu cầu xem bói toán, mệnh ta do ta định, cần gì tìm hiểu thiên cơ?
Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng từ chối.
Mà Toán Tiên nghe câu nói của Trần Dương thì liền sắc mặt nghiêm túc nhìn y thật sâu rồi mới nói:
- Mệnh ta do ta định, thú vị!
- Ca ca, thực ra là gia gia không tính ra mệnh số của ngươi đó, đừng tin lời gia gia, gia gia ngày càng xấu.
Cô bé ngồi bên kia cũng nghe Toán Tiên nói, nghe xong liền bĩu môi nói một câu, cầm cây kẹo chạy qua phía bên cạnh Trần Dương ngồi xuống, dáng vẻ như muốn tránh xa gia gia càng lâu càng tốt.
Mà Toán Tiên nghe cháu gái vạch trần mình như vậy thì gương mặt đỏ hồng lên, sau đó giận dữ nói:
- Thanh Nhi, uổng công gia gia vất vả dẫn ngươi đi khắp nơi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, cho ngươi có kẹo cá chép ăn mỗi ngày. Bây giờ khôn lớn rồi nên muốn tạo phản có phải hay không? Ôi... Nhớ những lúc trong rừng khuya lạnh lẽo, ta dù lạnh buốt xương nhưng vẫn cởi áo khoác ra đắp cho ngươi được ấm, nhớ những lúc lạnh lẽo cũng là gia gia ngồi chắn trước hốc đá để nước mưa không tạt vào người ngươi, xa hơn một chút, nhớ ngày ngươi còn thơ bé, mỗi lần đái dầm cũng là gia gia giúp ngươi xử lý...
Toán Tiên đang ra vẻ đáng thương kể lể thì chỉ cảm thấy có một bàn tay bé nhỏ cầm một quyển sách vẫy vẫy trước mặt lão.
Nhìn kỹ lại, đúng là Thanh Nhi đang cầm quyển sách vừa đưa ra vừa nói:
- Gia gia, chúng ta hoà nhau có được hay không? Nếu ông còn mang những chuyện kia ra nói thì cháu sẽ đem quyển sách này sao chép thành một vạn bản rải khắp thành, hơn nữa còn báo cho Tửu gia gia, Trà gia gia, Kiếm gia gia, Đao gia gia tất cả những chuyện mà gia gia từng kể. Ví dụ như...
- Ha hả, Thanh Nhi, cháu gái yêu quý, ôi, ngươi là đứa cháu yêu quý nhất của ta. Những chuyện kia... Ài thôi được rồi, không nói thì không nói. Nhưng cháu cũng phải giữ lời hứa đấy nhé.
Toán Tiên cười nói. Bộ dáng cực kỳ chính sắc nhưng ánh mắt lại mang theo một tia năn nỉ.
Trần Dương nhìn thấy hành động của hai ông cháu cực phẩm này thì có cảm giác lá gan lại truyền đến từng cơn đau, không nhịn được lắc đầu không để ý tới.
Bất quá, không biết Toán Tiên đã phải ký bao nhiêu cái giao kèo bất bình đẳng với cô cháu gái của mình mà lúc này lại làm ra bộ dáng cao thâm bất phàm ngồi đó lim dim mắt không nói một lời.
Còn cô bé thì chạy đến ngồi bên cạnh Trần Dương rồi mỉm cười nói:
- Ca ca, ta là Thanh Nhi, còn ca tên gọi là gì?
- Ta tên là Trần Dương.
Trần Dương nghe Thanh Nhi giới thiệu làm quen thì cũng liền cười đáp, mặc dù hắn không biết được làm cách nào mà cô bé này ngậm cây kẹo to chiếm gần hết miệng nhưng vẫn có thể nói chuyện được mà giọng vẫn trong trẻo như vậy.
- Oa, Trần Dương, Trần Dương trong chữ Trần trùng trục, còn Dương thì trong chữ Âm thịnh Dương suy. Ca ca, nói vậy ngươi trong người có bệnh sao?
Thanh Nhi này cũng không biết là ngây thơ hay là cố tình trêu chọc Trần Dương mà khuôn mặt ngây thơ vô số tội mở miệng thắc mắc.
Có bệnh?
Cả nhà ngươi đều có bệnh!
Ông cháu ngươi mới thật là có bệnh a!
Lại còn cái gì Trần trùng trục? Đùa cái quỷ gì!
Trần Dương nghe xong thì trong lòng hung ác thầm nghĩ, bất quá gương mặt vẫn cười nói:
- Muội hiểu sai rồi, Trần trong tên ca có nghĩa là Trần Gian, Dương trong chữ Dương Quang đại diện cho chính nghĩa chính khí. Tên của ta có ý nghĩa là cha mẹ hi vọng ta có thể làm được những điều đúng đắn, bảo vệ chính nghĩa trong trời đất này.
Trần Dương giải thích xong thì chính mình cũng phải bội phục bản thân mình tuỳ tiện liền có thể xuất khẩu thành văn như vậy. Bởi vì trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Bất quá, cô nàng Thanh Nhi nghe vậy thì ngậm kẹo vỗ tay hoan hô, liền hỏi:
- Hay quá đi, ca ca, vậy tên muội có nghĩa là gì?
Trần Dương nghe xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm...
Cứ cách một đoạn thời gian, Trần Dương lại đi ra lấy gỗ, sau đó đi đến chỗ nha sai rồi trở về tiếp tục bế quan.
Thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống rất nhanh trôi qua, mà thời gian bên ngoài trôi qua nhanh còn gấp đến mười lần, hơn hai năm thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã trôi qua.
Nơi cấp thân phận bài là một toà nhà lớn được gọi là Danh Phủ, được thiết kế một cái sân rộng phục vụ cho công việc này.
Những người cấp Thân phận bài thường này cũng là những người có đặc quyền lớn, cho nên thường ngày cũng được xây dựng riêng một dãy biệt phủ phía sau để thuận tiện cho họ nghỉ ngơi.
Từ bên ngoài nhìn vào, Danh Phủ mang màu sắc hoa lệ, nhưng vào bên trong liền được lối kiến trúc rộng rãi phóng khoáng làm cho người ta mang cảm giác khí thế ập vào mặt.
Trần Dương một thân thanh bào đơn giản đứng trước Danh Phù, nhìn dòng người ra vào tấp nập bên cạnh mà cảm thán, thầm nhớ đến cảnh chen lấn làm Chứng minh nhân dân lúc xưa.
Mắt hơi đảo qua nhìn hai con sư tử đá hai bên cổng, Trần Dương nhấc chân liền đi vào.
Ở một cái bàn gần lối ra vào có một cái ống trúc thật lớn, Trần Dương nhìn rõ ràng mỗi người đi vào đều rút một cây trúc bên trong. Bên trên mỗi cây trúc lại có đánh số thứ tự.
Trần Dương nhìn một chút thì cũng học theo người khác đi đến bốc số rồi đi về phía những hàng ghế đá thật dài được đặt sẵn ở trong cái sân rộng để cho mọi người ngồi chờ.
Trần Dương đi đến một góc rồi ngồi xuống, đang muốn nhìn những người khác nhận lãnh thân phận bài thì đột nhiên thấy một thân ảnh có chút quen đi vào lấy số.
Một cô bé khoảng mười lăm mười sáu, sau lưng có hai bím tóc được cột gọn đong đưa theo gió, trên miệng thậm chí còn đang ngậm một cây kẹo hình con cá chép.
Mà sau lưng cô bé chính là lão nhân xem bói hôm trước.
Không biết gì nguyên do gì, Trần Dương đối với hai người một ông một cháu này có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này càng tăng lên mạnh mẽ khi phương hướng hai ông cháu đi tới là hướng của Trần Dương đang ngồi.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp!
Ông lão nhìn thấy Trần Dương thì vuốt râu cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Mà cô bé kia thì cũng ngồi phía bên kia ông lão, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Trần Dương.
- Ca ca, ngươi cũng đến nhận thân phận bài sao?
Cô bé mở miệng nói, chất giọng trong trẻo như chuông bạc ngân vang.
- Đúng vậy! Muội cũng vậy sao?
Trần Dương thấy cô bé có vẻ thanh thuần, cũng nảy sinh thiện cảm, cười hỏi.
- Muội sao? Muội có từ lâu rồi. Hôm nay là đi xin Thân phận bài cho gia gia!
Cô bé liếm con cá chép trong miệng nghe một tiếng ‘chóc’, bâng quơ nói.
Nhưng Trần Dương nghe xong thì đầu đầy hắc tuyến nhìn qua lão nhân, chỉ thấy ông ta lúc này mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ cười khan:
- Ha hả, lão nhân gia ta cả quãng đời đều dành cho đứa cháu gái này, ngay cả bản thân như thế nào cũng không chú ý tới. Đột nhiên thời gian gần đây phát hiện mình vậy mà chưa có thân phận bài cho nên mới đến nơi này.
- Gia gia, người là Toán Tiên, không được nói dối nha!
Cô bé lấy con cá chép ra khỏi miệng, chép miệng nhỏ có chút bất mãn nói.
Lão nhân nghe vậy thì trừng mắt cô bé một cái, sau đó gãi đầu nhìn Trần Dương cười khổ:
- Ài, tiểu huynh đệ, ngươi xem ta già cả nên đầu óc lú lẫn rồi. Thật ra cách đây mấy năm ta có chút kẹt tiền uống rượu, liền đem Thân phận bài đi cầm, hiện giờ chuộc không nổi nên đi xin cấp cái mới đây mà... Hắc hắc...
Trần Dương nghe vậy thì khoé miệng co giật, ông lão này tự xưng Toán Tiên, thế nhưng phong cách hành sự đúng là quái đản, nếu không muốn nói là vô sỉ. Ngay cả thân phận bài cũng mang đi cầm uống rượu.
- Gia gia, ta thấy ngài nên đổi lại thành Tửu Tiên a!
Trần Dương lắc lắc đầu buột miệng nói một câu.
Ai ngờ ông lão nghe vậy thì ánh mắt nhìn xa xăm nói:
- Tiểu huynh đệ quả nhiên có ánh mắt nhìn người, bổn tiên giấu sâu như vậy cũng bị ngươi phát hiện. Ài, cũng là khí chất tiêu sái phóng khoáng trên người ta cứ tự động tán phát ra như vậy, bổn tiên cho dù cố hết sức kiềm chế cũng không thể nào kiềm chế nổi, việc này thật sự bất lực a! Bất quá, cái tên Tửu Tiên kia đã bị một tên Rùa Đen giành trước, mà bổn tiên vốn không muốn tranh giành với kẻ khác, cho nên rộng lượng nhường cái danh hào ấy cho hắn mà thôi!
Nhìn dáng vẻ của lão nhân này Trần Dương liền biết Tự Luyến công pháp của lão đã đạt tới mức độ Phản Phác Quy Chân rồi. So với lão nhân này, những kẻ chuyên tự lừa mình dối người mà có đến đây thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất là chắp tay vái ba cái rồi hổ thẹn rời đi mà thôi.
Mà cô bé bên cạnh thì lần này cũng không có phản bác gì lão nhân Toán Tiên này nữa mà chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Nghe nói Tửu gia gia tu luyện Thiên Nhĩ Thông rất lợi hại, tất cả những người phỉ báng hay xúc phạm gia gia dù ở cách xa vạn dặm đều có thể biết... Không biết có phải thật không nữa...
Tuý Tiên nghe lời cháu gái mình nói thì gương mặt rõ ràng có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Dương nhìn qua thì lão ngay lập tức cố gắng khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh nói:
- Hừ... Bổn tiên nói chỉ là sự thật, không sợ kẻ khác để ý!
Nói xong, lão còn cố ý thì thầm một câu rất nhỏ, nhỏ đến mức Trần Dương dù có thính lực và thần thức siêu cường cũng không nghe nổi:
- Tửu huynh, vừa rồi ta lỡ mồm, xin lỗi nhé.
Nói xong, Toán Tiên tằng hắng một tiếng, nhìn Trần Dương nói:
- Tiểu huynh đệ, ta nhìn ngươi có vẻ không tin bổn tiên thì phải? Có cần ta xem cho ngươi một quẻ hay không?
- Gia gia, ta không có tiền, cũng không có nhu cầu xem bói toán, mệnh ta do ta định, cần gì tìm hiểu thiên cơ?
Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng từ chối.
Mà Toán Tiên nghe câu nói của Trần Dương thì liền sắc mặt nghiêm túc nhìn y thật sâu rồi mới nói:
- Mệnh ta do ta định, thú vị!
- Ca ca, thực ra là gia gia không tính ra mệnh số của ngươi đó, đừng tin lời gia gia, gia gia ngày càng xấu.
Cô bé ngồi bên kia cũng nghe Toán Tiên nói, nghe xong liền bĩu môi nói một câu, cầm cây kẹo chạy qua phía bên cạnh Trần Dương ngồi xuống, dáng vẻ như muốn tránh xa gia gia càng lâu càng tốt.
Mà Toán Tiên nghe cháu gái vạch trần mình như vậy thì gương mặt đỏ hồng lên, sau đó giận dữ nói:
- Thanh Nhi, uổng công gia gia vất vả dẫn ngươi đi khắp nơi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, cho ngươi có kẹo cá chép ăn mỗi ngày. Bây giờ khôn lớn rồi nên muốn tạo phản có phải hay không? Ôi... Nhớ những lúc trong rừng khuya lạnh lẽo, ta dù lạnh buốt xương nhưng vẫn cởi áo khoác ra đắp cho ngươi được ấm, nhớ những lúc lạnh lẽo cũng là gia gia ngồi chắn trước hốc đá để nước mưa không tạt vào người ngươi, xa hơn một chút, nhớ ngày ngươi còn thơ bé, mỗi lần đái dầm cũng là gia gia giúp ngươi xử lý...
Toán Tiên đang ra vẻ đáng thương kể lể thì chỉ cảm thấy có một bàn tay bé nhỏ cầm một quyển sách vẫy vẫy trước mặt lão.
Nhìn kỹ lại, đúng là Thanh Nhi đang cầm quyển sách vừa đưa ra vừa nói:
- Gia gia, chúng ta hoà nhau có được hay không? Nếu ông còn mang những chuyện kia ra nói thì cháu sẽ đem quyển sách này sao chép thành một vạn bản rải khắp thành, hơn nữa còn báo cho Tửu gia gia, Trà gia gia, Kiếm gia gia, Đao gia gia tất cả những chuyện mà gia gia từng kể. Ví dụ như...
- Ha hả, Thanh Nhi, cháu gái yêu quý, ôi, ngươi là đứa cháu yêu quý nhất của ta. Những chuyện kia... Ài thôi được rồi, không nói thì không nói. Nhưng cháu cũng phải giữ lời hứa đấy nhé.
Toán Tiên cười nói. Bộ dáng cực kỳ chính sắc nhưng ánh mắt lại mang theo một tia năn nỉ.
Trần Dương nhìn thấy hành động của hai ông cháu cực phẩm này thì có cảm giác lá gan lại truyền đến từng cơn đau, không nhịn được lắc đầu không để ý tới.
Bất quá, không biết Toán Tiên đã phải ký bao nhiêu cái giao kèo bất bình đẳng với cô cháu gái của mình mà lúc này lại làm ra bộ dáng cao thâm bất phàm ngồi đó lim dim mắt không nói một lời.
Còn cô bé thì chạy đến ngồi bên cạnh Trần Dương rồi mỉm cười nói:
- Ca ca, ta là Thanh Nhi, còn ca tên gọi là gì?
- Ta tên là Trần Dương.
Trần Dương nghe Thanh Nhi giới thiệu làm quen thì cũng liền cười đáp, mặc dù hắn không biết được làm cách nào mà cô bé này ngậm cây kẹo to chiếm gần hết miệng nhưng vẫn có thể nói chuyện được mà giọng vẫn trong trẻo như vậy.
- Oa, Trần Dương, Trần Dương trong chữ Trần trùng trục, còn Dương thì trong chữ Âm thịnh Dương suy. Ca ca, nói vậy ngươi trong người có bệnh sao?
Thanh Nhi này cũng không biết là ngây thơ hay là cố tình trêu chọc Trần Dương mà khuôn mặt ngây thơ vô số tội mở miệng thắc mắc.
Có bệnh?
Cả nhà ngươi đều có bệnh!
Ông cháu ngươi mới thật là có bệnh a!
Lại còn cái gì Trần trùng trục? Đùa cái quỷ gì!
Trần Dương nghe xong thì trong lòng hung ác thầm nghĩ, bất quá gương mặt vẫn cười nói:
- Muội hiểu sai rồi, Trần trong tên ca có nghĩa là Trần Gian, Dương trong chữ Dương Quang đại diện cho chính nghĩa chính khí. Tên của ta có ý nghĩa là cha mẹ hi vọng ta có thể làm được những điều đúng đắn, bảo vệ chính nghĩa trong trời đất này.
Trần Dương giải thích xong thì chính mình cũng phải bội phục bản thân mình tuỳ tiện liền có thể xuất khẩu thành văn như vậy. Bởi vì trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Bất quá, cô nàng Thanh Nhi nghe vậy thì ngậm kẹo vỗ tay hoan hô, liền hỏi:
- Hay quá đi, ca ca, vậy tên muội có nghĩa là gì?
Trần Dương nghe xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm...
/379
|